Ngày mai người yêu tôi lấy vợ
Bảy năm trôi qua với nghề dạy học, tôi chưa từng có thêm một cuộc tình nào nữa, tôi sợ yêu, tôi sợ đau, tôi sợ lắm. Tôi chưa thể quên anh, tôi tự thấy bản thân thật ngu xuẩn khi cứ vấn vươn với người đã có một gia đình đầm ấm, nhưng biết làm sao đây khi tôi quá yếu đuối.
***
Tôi và anh tình cờ gặp nhau trong thư viện trường cấp ba, tôi học 12C còn anh học 12E. Tuy chung trường nhưng có lẽ vì tôi ít quan tâm đến mọi thứ xung quanh nên học ba năm ở trường mới biết nhau. Tôi vào thư viện tìm sách, vô tình tôi thấy cuốn sách Mặt trăng xanh...tôi vừa đặt tay lên thì từ phía bên kia thêm một bàn tay khác đặt vào trước tôi. Bản tính của tôi vốn dĩ là không bao giờ chịu thua ai, muốn gì là phải có được nên tôi đã thật nhanh tay giật nhanh nó về tay mình, rồi tôi nở một nụ cười hết sức là hồn nhiên để như muốn nói với anh rằng "tôi là người lấy trước" kaka. Anh đơ người ra kiểu như "cái quái gì thế" .
Vài ngày sau, tôi vào thư viện tìm tài liệu. Tôi loay hoay trong kệ sách cuối cùng, chỗ đó hơi tối bởi nó bị khuất cửa sổ bằng một kệ sách khác. Bỗng nhiên một tiếng vỗ vai nhẹ sau lưng làm tôi giật cả mình hét toáng lên
- ma..ma...có ma...
Tôi quay sang thì thấy anh... Anh cười như mãn nguyện. Tôi bực tức.
- này....muốn giết người à...muốn kiếm chuyện à....
- À không..mình chỉ muốn hỏi cuốn mặt trăng xanh hôm bữa bạn đọc xong chưa á mà
- Rồi .. Mà chi vậy
- Rồi sao không trả cho thư viện để người khác còn đọc.
- ơ ơ-tôi mở to mắt ra - không thich trả đó rồi sao... Chưa hết hạn cô thư viện chưa đòi mà..muốn để ở nhà ngắm luôn đó rồi saoo nào ! - tôi nghênh mặt.
- Này .. Quyển đó tôi đọc còn đang dang dở. Mà thôi không sao.. Đợi vậy ! - rồi anh quay đi.
Tôi chợt nhớ ra rằng khi tôi đang đọc cuốn sách đó thì có một trang được đánh dấu, thì ra là anh đánh dấu vào đấy. Bỗng nhiên tôi thấy mình có lỗi vô vàn.
- Ê...ê...- tôi với gọi theo. Anh quay lại- tôi để cuốn ấy ngoài xe để tôi đưa lại cho.
Tôi dắt anh đi ra chỗ giữ xe lấy và đưa cho anh
- thế phải vui vẻ hơn không.. Hihi. À mà bạn tên gì học lớp nào vậy?
- Vy lớp 12C
- còn mình là Bảo học 12E
- ủa ủa..tôi có hỏi bạn đâu mà tự giới thiệu vậy trời....ha ha ..( tôi thây mình thặt là dô diên )
- ơ ơ.. Cái người này !!???
Những ngày sau đó tôi và anh thường xuyên gặp nhau, chủ yếu là trong thư viện. Vẫn chí chóe với nhau tối ngày. Tôi nghe bạn bè nói anh rất ít nói, mà chẳng hiểu sao đi với tôi lại nói quá trời y như là còn một ngày cuối cùng trong đời để nói vậy. Chúng tôi nói chuyện với nhau vui vẻ và dần cũng thân thiết, chắc tại hợp tính tình. Ngoài trường học, thư viện chúng tôi cũng hay đi ăn kem, trà sữa... Khoảng thời gian đó tôi thật sự rất vui, và dĩ nhiên chuyện tình bạn thân giữa nam và nữ là điều không thể. Đúng ! Tôi dần dần nhận ra rằng bản thân tôi đang tồn tại một thứ tình cảm gì đó xa hơn tình bạn một chút. Bởi có dôi lúc tôi hay nghĩ vu vơ về anh, về những buổi đi chơi rồi bật cười, nhưng rồi tôi lại có thêm một suy nghĩ rằng... Anh chỉ xem tôi là bạn thôi. Vì thế tôi cũng sẽ cố giữ tình bạn này.
Người ta vẫn thường nói trường học là cái chợ, có những hàng buôn dưa lê dưa chuột, trường tôi cũng chẳng ngoại lệ gì. Người này nói với người kia, người kia nói với người nọ, và rồi cái trường đồn ầm lên nói rằng tôi với anh đang yêu nhau ( thật ra tôi cũng thích mấy lời đồn đó).
- Này... Cả trường đang đồn hai đứa mình yêu nhau á.. Ngại hết biết à!- tôi hỏi anh là vì tôi muốn biết anh sẽ có phản ứng như thế nào....tức giận, hay vui như tôi.
- hahahaha- anh bật cười thât to- Vy mà cũng quan tâm đến mấy chuyện đó sao? Kệ đi ai nói gì thì nói !
- kệ thì kệ... Xí
Đêm đó tôi khó ngủ, tôi trằn trọc cả đêm để suy nghĩ, rồi đặt ra vô vàn những câu hỏi, tôi yêu anh rồi sao? Anh có tình cảm với mình không ta? Liệu mà mình nói ra thì anh sẽ như thế nào ? Bla bla bla. Sáng nay đi học, tôi chợt thấy Bảo đang đi cùng với nhỏ lớp trưởng lớp tôi, nhỏ đó thì xinh rồi, học giỏi thì khỏi nói....tôi xụ mặt. "Có khi nào nghe mọi người nói quá nên ngại..rồi nghỉ chơi với mình không ta...híc" . Tôi thấy lòng mình buồn bực lắm, như là vừa mất đi thứ gì đó. Tôi vô lớp thảy cặp xuống bàn một cái rầm. Mấy đứa trong lớp nhìn tôi chăm chăm, thằng Thành ngồi kế bên hỏi tôi:
- Bữa nay bị gì vậy má nội ???
- kệ tao mày !!
Nhỏ lớp trưởng bước vào vui vẻ nói chuyện với mấy đứa khác, tôi càng bực và nhìn nó với đôi mắt hình viên đạn...."mình đang ghen sao...khùng qá tỉnh dậy đi Vy ơi"
- ê lớp trưởng, sáng thấy bà đi với ông Bảo lớp E ...dụ này là sao ha ha ...có gì phải hôn??- con nhỏ ngồi trên hỏi lớp trưởng với đôi mắt tra khảo.
- èo.. Điên quá, ông Bảo ở kế nhà tui chớ đâu, tại nghe nói ổng thích nhỏ nào rồi nhờ tuôi tư vấn tâm lý chị em phụ nữ á mà..chứ nghĩ sao hai đứa tôi có gì vậy trời, còn lâu à!
Nghe đến đây tôi buồn thêm nữa, anh thích ai rồi sao..người con gái nào vậy, tôi tò mò lắm. Chính giây phút ấy tôi như tan vỡ..có lẽ tôi yêu anh rồi. Ra về, thằng thành nó cứ lẽo đẽo theo tôi để tra hỏi
- ê.ê ..mày với thằng Bảo sao ời kể nghe coi má ?
- èo.. Mày nhìu chuyện quá, chỉ là bạn bè xã giao thôi
- xạo mày.. Cả trường ai cũng biết mà bày đặt bạn bè xã giao
- AI NÓI LÀ BẠN BÈ XÃ GIAO
Một giọng nói hêt sức quen thuộc phát lên từ phía sau, không chỉ tôi mà cả thằng Thành đều giật mình mà quay lại theo phản xạ... Là Bảo... Đang cầm một bó hồng đưa trước mặt tôi ( nói thiệt là lãng mạng vô cùng). Tôi quá bất ngờ, tim đập nhanh không thể tả nổi, còn thằng Thành thì há hốc mồm ngơ ngác chớp chớp mắt ngưỡng mộ và nó ...chạy đi, tôi biết chắc là nó đi loan tin cho cái trường này mà nhưng tôi không quan tâm nữa. Anh kéo tôi vào thư viện, tôi chỉ biết đi theo thôi, chẳng lẽ người anh thích mà lớp trưởng nói...là tôi sao, mà ngộ tại sao hôm nay không thấy cô thư viện đâu cũng chẳng có bạn nào vào đọc sách. Cả hai ngồi xuống,
- Em bất ngờ lắm hã ?
-ới ới ... Ở đâu có dụ kêu tôi bằng em vậy trời ... Lớn tuổi hơn tôi sao..
- lúc trước không xưng hô như vậy, nhưng giờ muốn vậy đó được hông.
-ờ thì được ...( thật sự là ngượng miệng lắm mà biết sao bây giờ tôi đang hạnh phúc mà ha ha)- mà làm gì bữa nay có bông hồng hoành tráng thế ? (tôi giả nai ka ka)
- Cũng hiểu rồi mà còn hỏi..
- hiểu gì ,.. Hổng hiểu gì hết!!!
- Em là người thích gì là phải có cho bằng được, cũng như cuốn mặt trăng xanh mà e đã lấy khỏi tay anh trong ngày đầu mình gặp nhau ở đây đó nhớ không.... Vây mà sao em thích anh mà không nói...thật sự thì ... Anh cũng rất thích em...
- thiệt hôn..
- thiệt mà , làm bạn gái anh nha.... Trả lời liền, hông cho suy nghĩ đâu đó
- chời chời.. Ăn giang quá đi hông chịu đâu
- hông chịu cũng phải chịu he he
- hì hì... Được thôi.. Nhưng hông được giành kem của tôi... Ý của em nữa
- ai đâu mà giành ..cho hết luôn.
Và từ đó chúng tôi bên nhau rất vui vẻ,hạnh phúc. Tôi yêu anh rất nhiều và tôi cảm nhận được anh cũng vậy. Rồi thời gian trôi qua với biết bao kỉ niệm thật đẹp kết thúc lớp 12 cũng là lúc tôi bước chân vào đại học. Tôi chọn học sư phạm tiểu học ở Sài Gòn để thực hiện ước mơ làm giáo viên đào tạo thế hệ mầm non cho đất nước và tôi sẽ dạy dỗ con tôi thật giỏi. Còn anh, do gia đình làm kinh doanh lại nhiều việc bận rộn nên anh ở nhà phụ gia đình làm ông chủ,anh vốn là đứa cháu trai duy nhất của dòng họ nên không ai nỡ cho anh đi xa nhà. Hôm nay tôi và anh ở bên nhau để ngày mai tạm biệt anh tôi lên sài gòn đi học
- anh này, ráng đợi em nhé, bốn năm mau mà
- anh không chịu đâu, bốn năm lâu lắm...anh sẽ nhớ em lắm đó.
- nói vậy sao e nỡ đi.... Vì tương lai anh à..Mà lâu lâu em cũng về chứ có đi luôn đâu hihi
- lên đó e nhớ ăn cho mập mạp vào, cẩn thận không thôi trộm nó cướp đó..- bla bla và đêm đó chúng tôi nói chuyện rất lâu, khi về đến nhà tôi không thể chợp mắt...vì tôi lo sợ. Tôi sợ lắm khi phải xa anh, tôi quen cuộc sống luôn có anh bên cạnh rồi, lúc nào cũng cùng tôi vui chơi đi đây đó..vậy mà bắt đầu từ ngày mai tôi phải yêu xa. Có một chuyện dĩ nhiên rằng chúng tôi luôn tin tưởng nhau. Tôi không hề có ý niệm gì về việc a bỏ tôi, hoắc anh sẽ yêu người khác.. Không hề ! Bởi chúng tôi đã biết rõ tình cảm của mình đến mức nào, chúng tôi sẽ luôn luôn nhớ về nhau.....không một phút giây nào ngừng lại.
Hai năm rồi cũng trôi qua trong êm đẹp, tuy là xa nhau nhưng tôi cũng rất hạnh phúc. Ngày nào cũng vậy, lúc rãnh rỗi là tôi và anh trò chuyện, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình cứ y như rằng đang ở cạnh nhau..
Reng...reng...reng...
"- alo... Em nè hihi
- em đang làm gì đó
- em mới đi học về nè....mệt quá chừng
- lát mau ăn uống gì vào không thôi đói đó...mà e học nhanh nhanh đi...còn về làm đám cưới nữa chứ.!
- người ta quy định bốn năm mag làm sao mau bây giờ huhu...ráng đợi em hai năm nha rồi cưới liền luôn chịu hôn ?
-tức nhiên là chịu rồi, chỉ là mấy ngày gần đây nội anh yếu trong người nên nội với mấy cô bác hối anh cưới vợ cho sớm sinh con đẻ cháu cho nội vui
- ráng đợi em đi mà.. Chỉ được cưới em thôi đó.
- không cưới em thì anh biết cưới ai đây...hihi
Thật ra thì tôi cũng muốn cưới lắm ( nói thẳng là tôi đang muốn chồng đó mà) nhưng biết làm sao tôi còn phải thực hiện ước mơ tương lai của mình nữa.
Hai tháng sau..
Đã năm ngày rồi...lần đầu tiên tôi mất liên lạc với anh, điện thoại hay nhắn tin gì đều không được, facebook cũng chẳng onl. "Chắc điện thoại anh bị hư rôi" tôi nghĩ vậy. Bình thường lúc rãnh là tôi nhắn tin cho anh , nhưng giờ thì không biết làm gì..đành lên facebook like dạo vậy. Tôi sững sờ chết lặng khi vừa đăng nhập vào thì hiển thị một status của thằng bạn cũ " Thằng này coi bộ hay hơn mấy anh em mình rồi haha" kèm theo một bức ảnh chụp bên trong tấm thiệp cưới có tên cô dâu chú rễ, gia đình hai họ và ngày giờ cữ hành hôn lễ rõ ràng. Sẽ chẳng có gì nếu tên chú rễ không phải là Lê Hoàng Thái Bảo. Tại sao?? Cái tên quá quen thuộc, đúng rồi, là tên của người yêu tôi mà, còn cái tên cạnh bên phải là tên tôi mới đúng, nhưng tại sao....là tên của người con gái nào? Tại sao tôi không hề hay biết gì về chuyện này hết? Và hàng ngàn câu hỏi tại sao được đặt ra...Tôi như người mất hồn, ngày mai .... Anh lấy vợ rồi sao? Tôi quá sốc. Không cần một phút giây nào để suy nghĩ nữa tôi đi thẳng ra bến xe để bắt kịp chuyến xe đêm để sáng mai đến nhà tôi...và nhà anh. Trên xe, giữa ánh đèn đường hiu hắt, giữa màn đêm tĩnh lặng càng làm cho tâm trạng tôi tồi tệ hơn, tôi khóc rất nhiều như là tôi đã đánh mất thứ quan trọng của cuộc đời. Tôi cảm thấy rất giận và rất hận.
Sáng hôm sau vừa đến tôi đi thẳng đến nhà anh, từ đằng xa đã rất đông người, rất náo nhiệt. Tôi đến trước cửa và nhìn vào nhà.... Họ đang làm lễ tân hôn, anh rất bảnh bao trong bộ áo vest còn cô dâu ...thật lộng lẫy đang vui cười trao cho nhau nhẫn cưới. Nhưng mà có điều gì đó không đúng, chẳng phải chỗ đó là để cho tôi đứng, áo cưới cho tôi mặc, nhẫn cưới cho tôi đeo hay sao? Tôi suy sụp và không còn đứng vững được nữa, mắt tôi đỏ hoe .... Anh đã quên rồi, quên những lời hứa hẹn cùng tôi, những câu nói yêu thương và đã quên luôn những kỉ niêm mà có lẽ cả đời này sẽ mãi nằm trong tim tôi. Tôi đã trao trọn cho anh tất cả những yêu thương rồi, vậy mà giờ đây cái cảnh tượng trước mắt nó lại đang diễn ra như thế, nó quá ảo và nó không thật một chút nào. Giá như đây chỉ là một giấc mơ thì tôi sẽ đập đầu vào cạnh giường để bừng tỉnh lại. Nhưng không phải....đó là sự thật, sự thật nó phũ phàng như thế đó. Tôi thoáng nghe được hai bác đang ngồi phía ngoài nói chuyện với nhau
"- tôi nghe nói thằng bảo nó thương con nhỏ nào đang học đại học, mà khổ cái nội nó yếu rồi nên muốn nó cưới liền, với lại gia dình cô dâu này thân thiết với nhà thằng bảo nên nội nó kêu cưới luôn, ba mẹ nó cũng khó xữ lắm nhưng nội nó muốn là phải làm theo.
- tôi nghiệp thằng Bảo, tội nghiệp con người yêu của nó nữa bà ạ!
- thằng Bảo nó cưới người nó không yêu.. Sau này không biết nó có hạnh phúc không nữa."
- cũng là duyên số trời định sẵn rồi thì cứ chúc phúc cho cháu nó"
"Duyên số", nếu là do duyên số thì tôi muốn gào thét lên trách ông trời sao quá nhẫn tâm. Tôi nhìn anh không chớp mắt, tôi nhất định phải chứng kiến rõ cái ngày anh hạnh phúc...và là ngày tôi không thể quên. Buổi lễ đã xong, anh và cô ấy đi ra tiếp khách, dù tim tôi đau và muốn phá nát cái đám cưới này nhưng lí trí không cho phép tôi làm như thế vì dù có làm gì thì "gạo đã nấu thành cơm" rồi. Tôi chợt thấy anh nhìn tôi, hai đôi mắt nhìn nhau sâu thẳm từ tận đáy của con tim. Tôi thấy mắt anh long lanh khi thấy tôi....còn tôi thì ráng gượng tất cả để lấy lại bình tĩnh. Tôi quay đi, anh chạy theo tôi và nắm lấy tay tôi
- em..
- anh đừng nói gì hết, em biết tất cả rồi
- anh ..anh xin lỗi- tay anh rung lên, nước mắt tôi sắp trào ra... Không được.. Tôi không được khóc
- Em chúc anh hạnh phúc, quay về đi đừng để vợ anh đợi lâu..em ổn mà , đừng lo cho em..
Tôi buông tay anh ra và quay đi, có lẽ giây phút đó cả cuộc đời này tôi không thể nào quên được. Tôi muốn nói với anh nhiều lắm, tôi muốn trách anh tại sao không nói cho tôi biết, sao lại đối xữ với tôi tàn nhẫn như vậy, anh thật độc ác..."anh à em không ổn tí nào". Nhưng tôi không làm vậy, bởi mọi chuyện là do gia đình anh đã sắp xếp cả rồi, tôi lấy quyền gì mà lên tiếng. Việc tôi nên làm bây giờ là trở về trường đại học để quên đi tất cả.
Khi về trường tôi dồn hết sức vào học tập, rồi đi làm thêm thật nhiều để tôi không có thời gian để nghĩ về anh. Nhưng tôi đã sai lầm, càng trốn tránh thì lại đau thêm nhiều hơn, anh hiện hữu cả trong những giấc mơ nên điều quên đi anh là chuyện không thể. Chúng tôi có quá nhiều kỉ niêm với nhau đâu phải nói quên là quên đi được. Sau khi ra trường, tồi không trở về quê dạy học như ước mơ của tôi và cũng như mong muốn của ba mẹ mà tôi xin về dạy học ở một tỉnh khác. Bởi tôi chưa sẵn sàng để đối mặt với tất cả mọi chuyện đã qua.
***
Bảy năm trôi qua với nghề dạy học, tôi chưa từng có thêm một cuộc tình nào nữa, tôi sợ yêu, tôi sợ đau, tôi sợ lắm. Tôi chưa thể quên anh, tôi tự thấy bản thân thật ngu xuẩn khi cứ vấn vươn với người đã có một gia đình đầm ấm, nhưng biết làm sao đây khi tôi quá yếu đuối. Và giờ đây cũng đã bảy năm rồi, tôi không muốn phải trốn tránh nữa đâu, tôi sẽ chuyển về quê nhà và sống với ba mẹ. Tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi, nếu có gặp anh thì cũng sẽ xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Vừa chuyển công tác về thì tôi đã nhận được chủ nhiệm lớp một. Đầu năm thật sự sẽ rất uể oải, tôi phải ghi chép thông tin học sinh để chuyển lên trường. Tôi sững sờ khi mở học bạ của học sinh Lê Hoàng Thái Dương có ba tên là Lê Hoàng Thái Bảo, trái đất này tròn đến thế sao?? Đúng là trêu người mà. Bé Thái Dương y hệt anh còn bé vì tôi đã từng xem qua hình, nó rất thông minh, mau tiếp thu bài, tôi thấy thương nó lạ thường, đáng lẽ tôi phải gét nó mới đúng chứ.... Nhưng thân là giáo viên tôi không thể làm như vậy. Hôm nay ra về tôi thấy uể oải khắp cả người, dạy lớp mệt đâu phải chuyện dễ.
- a... Ba.
- lại đây nào con
Giọng nói hết sức quen thuộc, tim tôi như ngừng lại. Tôi quay sang nhìn thấy anh..ánh mắt ấy...gương mặt ấy...nụ cười ấy... Hết sức quen thuộc, chỉ là tất cả đều không thuộc về tôi thôi
- Em... Em về đây dạy rồi sao? Em khỏe chứ?
- Em khỏe, còn anh?
- Bao năm qua anh đã liên lạc cho em rất nhiều để hỏi thăm nhưng không được và cũng không ai biết cả.
- À e đổi số điện thoại, chủ yếu là phục vụ trong công việc nên không ai biết đâu
- Em vừ chuyển về đã dạy con anh rồi, em dạy dỗ nó hộ anh nhé!
- đó là trách nhiệm của em mà, anh yên tâm.
- Em dạo này thế nào rồi, có yêu ai chưa
-em...em
Reng..Reng..
- xin lỗi anh có điện thoại..."alo anh nghe...rồi rồi..anh đang dắt con ra."-anh quay sang tôi- À anh dắt nó về trước nhé, hôm nào anh sẽ trò chuyện với em.
- Vâng, chào anh!
- đi thôi con trai, mẹ đợi kìa.
"em chưa yêu ai đâu anh, lỗi là do anh đó", tôi nhìn anh bước đi, tim tôi đau lắm chứ, tại sao tôi không thể ngăn được dòng cảm xúc của mình. Anh chỉ thấy tôi một cô gái mạnh mẽ khi đang nói chuyện với anh mà anh đâu biết khi anh bước đi có một người đang khóc bên cửa sổ.