Gửi bài:

Chuyện tình chàng nhút nhát

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên")

Ngay từ giây phút đó, tôi biết mình đã không phải là miếng ghép hoàn hảo mà nàng tìm kiếm. Vậy nên, tôi lủi thủi trở về Sài Gòn ngay trong đêm hôm đó, thầm nhủ sẽ bỏ lại nàng, phía sau, mãi mãi.

***

Tôi tên Phong, nghĩa là gió, mà gió thì tự do, thậm chí tự tin, đôi khi còn tự cao tự đại. Nhưng chẳng hiểu tại sao, tôi lại không có phần phước sở hữu cốt cách của cái tên đó. Vậy nên, tôi khá nhát.

Điều đó có thể hiểu tại sao từ lúc dậy thì đến giờ tôi vẫn chưa có bạn gái, ắt hẳn cũng do cái bản chất nhút nhát của tôi mà ra. Chỉ nghĩ đến quá khứ thôi mà tay chân tôi muốn bủn rủn.

chuyen-tinh-chang-nhut-nhat

Năm mười tám tuổi, tôi vào Đại học, ngôi trường cũng khá gần nhà. Vào Đại học, nghĩa là tôi đã trở thành sinh viên, tôi có thể sống một cách tự do thoải mái hơn thời học sinh. Tôi tự nhủ đây sẽ là lúc tôi vùng mình thoát khỏi cái tính cách ễnh ương của mình. Nhưng thật tiếc, mọi chuyện đâu lại vào đấy. Thật đúng với câu thành ngữ mà đi đâu cũng nghe thấy "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Nếu có cuộc thi cho người nhút nhát nhất trường, chắc hẳn tôi sẽ được vinh danh.

Tôi học lớp cơ điện. Trường tôi có ba lớp, lớp sửa chữa ô tô, một trăm phần trăm là nam. Lớp cơ điện rải đều cho nam và nữ, và cuối cùng là lớp du lịch, đa phần là nữ, chỉ lèo tèo vài bạn nam. Đó cũng là lớp khiến con tim tôi muốn rớt ra khỏi lồng ngực khi đi ngang trên hành lang. Và dĩ nhiên cũng có vài bóng hình làm tôi chao đảo, để rồi tim tôi như lạc nhịp khi nhìn thấy Phương, bạn nữ dễ thương ngồi cạnh cửa sổ.

Từ ngay giây phút, tôi biết rằng đây chính là người con gái mà tôi luôn chờ đợi. Nhưng làm sao đây, khi tôi vẫn là một thằng con trai nhút nhát, chỉ nghĩ đến việc làm quen với nàng thôi mà tôi đã muốn thay quần. Thật khốn khổ làm sao.

Nhưng may mắn thay, tôi có nhỏ bạn từ cấp ba học chung lớp với nàng. Và dĩ nhiên khi những buổi đi chơi có nàng tôi đều xin xỏ nhỏ cho tôi được đi ké. Mà đúng thật chỉ là đi ké, khi ngồi bàn hay làm bất cứ chuyện gì, tôi tuyệt nhiên không thể nào hé răng, dù là nửa lời. Như một cỗ máy được lập trình sẵn, tôi kiệm lời với chính tư duy của mình, dù rằng trong đầu tôi nhá nhem khá nhiều ý nghĩ nhưng khốn khó ở chổ không thể sắp xếp thành lời. Vậy nên, tôi đành ngồi im và lâu lâu lại trộm nhìn Phương.

Tôi biết rằng tôi đã chết đâu đó trong đôi mắt Phương, cả về cảm nhận của tôi lẫn của nàng.

***

Tôi không thể chấp nhận. Chính xác là tôi không muốn chấp nhận. Nếu như bạn không muốn phần đời còn lại của mình sống trong cô đơn thì bạn phải nên làm một điều gì đó. Tôi cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Vậy nên tôi đã âm thầm nghĩ cách để gây ấn tượng với nàng.

Đúng ngày tám tháng ba, cái ngày mà ai cũng biết là ngày gì đấy. Tôi tranh thủ mua ngay một bó hồng. Nhưng không may cho tôi là lớp nàng hôm đó lại học trái buổi với tôi. Tôi bèn đưa ra phương án hai. Chiều hôm đó, tôi năn nỉ ỉ ôi bác bảo vệ cho vào trường. Vì là trường nhỏ nên số học sinh cũng được quản lý gắt gao và dễ kiểm soát hơn. Bác bảo vệ nhìn thấy bó hồng tôi mang theo nên cũng rộng lượng bỏ qua. Tôi canh đến giờ ra chơi sẽ chạy vào lớp để tặng nàng trước sự ngỡ ngàng của các bạn nữ khác. Có lẽ đây là lần can đảm duy nhất và cuối cùng tôi dám làm trong quảng đời sinh viên nhút nhát của mình.

Trời xui đất khiến thế nào cô chủ nhiệm của nàng dạy xong vẫn không ra khỏi lớp, mà cho lớp nghĩ giải lao tại chổ. Tôi điếng người, đi qua đi lại, suy nghĩ nát óc đến vã cả mồ hôi.

Cuối cùng, sau khi hít một hơi thật sâu, tôi tiến đến bàn cô chủ nhiệm. Cả lớp du lịch ồ lên ngạc nhiên. Tôi càng hồi hợp tợn. Tôi lí nhí nói với cô chủ nhiệm:

-Dạ, thưa cô. Hôm nay em đại diện cho lớp cơ điện, gửi đến lời chúc và bó hoa đến cô cùng các bạn nữ lớp du lịch. Xin cô cho em 5 phút để gửi lời chúc đến các bạn ấy.

Cô chủ nhiệm sau một hồi xoe tròn mắt vì bất ngờ, nở một nụ cười và gật đầu đồng ý. Vậy là xong bước đầu. Tôi đứng trước lớp, tay run run, lặp lại câu nói cũ khi nói với cô chủ nhiệm.

Các bạn nữ vẫn nháo nhào lên, xem tôi như người hùng, quấn quit lấy tôi đủ kiểu. Duy chỉ có nàng vẫn bình thản như không.

Cả lớp yêu cầu tôi hát một bài rồi mới buông tha. Tôi nghĩ đến Phương, và bất giác hát theo cảm xúc của mình:

"Em đã cất bước quay mặt đi vội vàng, chuyện hôm qua khiến cho lòng ta ngỡ ngàng, giữa căn phòng im tiếng cười, ngoài kia gió gào, mưa vẫn rơi..."

Tôi cứ hát, nàng thì vẫn thản nhiên nhìn ra cửa sổ, không thèm đoái hoài đến tôi. Có lẽ vì thế mà bài hát não nề hơn. Tim tôi đập hổn hển sau khi dứt câu cuối cùng, cả lớp reo hò phấn khích, phong tặng tôi nickname Phong Trường. Một phần vì bài hát Ánh sáng của đời tôi mà tôi vừa thể hiện, phần vì cách hát của tôi cũng khá giống ca sĩ Lam Trường.

Chiều hôm đó, tôi ra về mà lòng tan nát.

Những năm sau đó, tôi chỉ âm thầm làm cái bóng của nàng. Tình nguyện làm vệ sĩ bảo vệ nàng mỗi khi nàng đi học về. Và sau khi ra trường cũng vậy, tôi vẫn lầm lũi phía sau mỗi khi nàng đi làm về trễ.

Cứ thế một thời gian tôi chuyển vào Sài Gòn làm việc. Ở đây nỗi nhớ về nàng dâng lên khủng khiếp khiến tôi nghẹt thở. Vậy nên để giải quyết tình trạng thiếu oxy này, tôi tranh thủ chạy về quê vào đúng dịp noel. Vẫn bài bản cũ, tôi mua một bó hồng thật lớn và bước đến nhà nàng. Mẹ nàng bảo nàng đã đi đón giáng sinh cùng tụi bạn.

Tôi đứng chờ trước cửa ba tiếng đồng hồ, mặc cho cái lạnh như xé nát cả da thịt. Hình ảnh nàng từ từ hiện ra, gật đầu chào tôi. Tôi như kẻ mộng du chợt tỉnh, luống cuống chào nàng và đặt ngay ngắn bó hồng lên đôi tay nhỏ bé. Nàng cám ơn và ngay sau đó xin phép vào nhà vì đã quá trễ.

Ngay từ giây phút đó, tôi biết mình đã không phải là miếng ghép hoàn hảo mà nàng tìm kiếm. Vậy nên, tôi lủi thủi trở về Sài Gòn ngay trong đêm hôm đó, thầm nhủ sẽ bỏ lại nàng, phía sau, mãi mãi.

***

Ngay khi tôi viết câu chuyện này của tôi để các bạn cùng đồng cảm, thì cô gái kế bên tôi đang cằn nhằn vì không cho con uống sữa. Tôi có nằm mơ, hay thậm chí là các bạn có nằm mơ cũng không ngờ, cô gái, tức vợ tôi, lại là Phương.

Nàng kể rằng nàng biết tất cả những hành động kì quặc của tôi, từ chuyện tôi hay lén nhìn nàng đến chuyện lúc nào cũng có người lẽo đẽo chạy xe phía sau. Rồi đỉnh điểm là buổi noel của cái đêm định mệnh ấy, nàng từ trên ban công nhìn xuống thấy vẻ mặt buồn xo của tôi, tôi vẫn đứng như trời trồng trong cái tiết trời giá lạnh. Nàng động lòng.

Nàng bảo nàng không thích cái bản mặt có phần ăn chơi của tôi, đó là ấn tượng ban đầu của nàng, vì thế sau khi nhận ra tôi chỉ là một gã đàn ông nhút nhát, nàng có phần thương cảm và suy nghĩ lại.

Trong một bức thư khá dài nàng gửi cho tôi, tất cả những cảm xúc dường như vỡ òa và tôi đã trở thành một tên nhân viên lập dị khi bỗng dưng hét to trong phòng làm việc.

Và giờ, thì bạn thấy đấy, tôi đang giúp nàng cho con uống sữa. Đến giờ, tôi đã hiểu tại sao Thượng Đế lại ban cho tôi cái bản tính nhút nhát này, có lẽ để bù qua sớt lại với cái ngoại hình không mấy thiện cảm của tôi. Và dĩ nhiên, phần lớn phụ thuộc rất nhiều vào ý chí và quyết tâm của bạn nữa.

Đúng như vậy không, thời sinh viên của tôi?

Kai Hoàng

30.12.2014

Ngày đăng: 30/12/2014
Người đăng: Kai Hoàng
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Phớt lờ tất cả
 

Một Picasso luôn trông giống như Picasso họa sĩ. Hemingway luôn nói như Hemingway. Một bản giao hưởng của Beethoven luôn nghe giống như giao hưởng Beethoven. Một trong những yếu tố làm nên nghệ sĩ lớn chính là học cách hát mà không phải bằng giọng của bất kỳ ai khác mà bằng giọng của chính mình

Phớt lờ tất cả & Bơ đi mà sống - Hugh Macleod

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage