Gửi bài:

Đừng lướt qua nhau

"Có khi nào anh nhớ một người,

Người đã đến bên anh, như em, bước về nơi cuối đường này?"

***

Say.

Chị viết một vài dòng lên facebook. Viết rồi lại xóa. Chị nói chị cố vờ như mình đang say, chuếnh choáng và mơ màng. Chỉ có như vậy chị mới kìm nén được cơn ngột ngạt bởi mùi nước hoa phụ nữ lạ nơi anh.

Cứ mỗi đêm anh về muộn, chị lại nói, chị chỉ đang say thôi...

...

dung-luot-qua-nhau

Hôn nhân của chị, cái mối nhân duyên nợ nần dai dẳng ấy gánh trên mình cái tình yêu nặng nề bám lấy chị cũng được tròn vẹn hai năm. Kỉ niệm ngày cưới, anh về muộn, anh say khướt, người mềm nhũn, dựa vào đôi vai gầy của chị, anh cười thật tình – cái nụ cười mây gió mà chị biết anh sẽ chỉ trao cho người con gái khác.

Chị có giống cô ấy không? Không, chị rất khác, chị không đẹp mỏng manh như cô ấy, chị cũng chẳng quyến rũ như cô ấy. Vậy tại sao anh cưới chị? Vì chị yêu anh. Ngày cô ấy bỏ anh mà đi, chị bước vào cuộc tình dang dở của hai người, chấp nhận đóng vai "kẻ cơ hội", "người thứ ba", "người thay thế"... gì cũng được, ừ, chỉ cần bên anh thôi, gì cũng được. Chị không giỏi ngọt nhạt những lời lẽ đường mật, chị đến với anh chỉ bằng thứ tình cảm một chiều kiên trì tới mòn mỏi. Anh cũng luôn nghĩ bản thân nợ chị một tình yêu, nợ chị chính thứ tình cảm chị đã đánh đổi cả tuổi xuân của mình để dành cho anh. Anh nghĩ lấy chị, đối tốt với chị chắc có lẽ cũng đủ để trả cho chị "món nợ" tình cảm này.

"Món nợ" của chị, anh trả bằng thái độ thờ ơ cho cuộc hôn nhân được đóng dấu bằng hai từ "gượng ép". Anh trả cho chị những món quà đắt tiền do thư kí thay anh chọn, cửa hàng thay anh gói và shipper thay anh gửi đến tay chị. Anh trả cho chị bằng những đêm say dài mệt mỏi, những nụ cười tình và cái tên thân thuộc với anh, quen tai với chị nhưng chẳng phải tên của cả hai người. Sau cơn say anh chẳng có một lời giải thích, dù chỉ là một câu biện minh vô lý đến ngu si anh cũng chẳng buồn mở miệng. Lần đầu tiên sau khi cưới nhau về, anh say, anh tỉnh, chị chỉ mong anh có một lời giải thích với mình, chị tự nhủ, dù lời nói đó có mười mươi dối trá thì chị vẫn sẽ tin, chỉ cần là lời anh nói, là gì chị cũng tin. Nhưng rồi nhiều lần như thế, chị lại nghĩ, chỉ cần anh im lặng thôi cũng là đủ rồi, chị sẽ tự vẽ ra một lý do nào đó, sẽ tự dối mình thêm nhiều lần nữa, sẽ giả như mình câm điếc cũng được. Bởi chị yêu anh, chị yêu anh tới ngu ngốc mất rồi.

...

- Bố mẹ giục chúng ta mau có con.

- ...

- Ý em sao?

- Em không muốn. Em không muốn một ngày cô ấy trở về, anh sẽ phải đắn đo lựa chọn giữa cô ấy và đứa con của chúng ta.

Chị biết, sẽ có một ngày cô ấy trở về, anh vẫn luôn đợi ngày ấy, suốt hai năm nay, chưa một phút anh thôi suy nghĩ về ngày họ trở về bên nhau. Ngày cô ấy trở về, chị sẽ đóng lại giấc mơ có thật đã ghé qua cuộc đời chị, chị biết anh sẽ chẳng đắn đo gì chị để chọn cô ấy. Chị sẽ không ràng buộc anh, bằng bất cứ phương thức nào.

...

***

Sinh nhật chị.

Anh đi công tác. Chị cũng nghĩ rằng anh sẽ không nhớ ngày hôm nay. Hai năm qua chị quen rồi, quen những ngày kỉ niệm chỉ mình chị thổi nến, mình chị cắt bánh, mình chị chúc mừng. Nói rằng quen nhưng hỏi làm sao chị không buồn?

Hôm nay chị cho phép bản thân rời nhà, khoác thêm chiếc áo rồi rời khỏi căn nhà lạnh ngắt sự cô đơn ấy.

Chị bước từng bước thật chậm, cúi đầu xuống đếm từng viên gạch lát vỉa hè, khẽ xuýt xoa một chút khi gió thổi qua đôi má ửng đỏ lên vì lạnh. Ngày xưa chị cũng đã gặp anh như thế.

...

Kỉ niệm.

Chị bước từng bước thật chậm chạp như muốn đếm hết chỗ gạch lát vỉa hè, khuôn miệng nhỏ xinh đang lẩm nhẩm một câu hát nào đó nghe không rõ lời. Chị cứ đi chậm chạp như thế vậy mà lại đâm được vào người ta. Xoa xoa cái trán vừa bị cụng, chị nghe có tiếng nói vang lên từ phía trên đầu mình:

- Cô...không sao chứ?

"Cô không sao chứ?"

Câu hỏi ấy đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong mỗi giấc mơ của chị, nó mơ hồ xuất hiện mỗi khi chị nhớ về anh. Lúc đó chị thật muốn nói với anh rằng, cái trán của chị không sao nhưng trái tim của chị có sao mất rồi. Anh cứ mạnh mẽ đẩy cánh cửa trái tim chị, xông vào hùng hổ như một tên đòi nợ thuê, đòi chị trả cho anh món nợ tình yêu từ kiếp trước.

Trong tình yêu chị như đứa trẻ nhỏ, chị nâng niu thứ tình cảm đến đột ngột ấy trong lòng bàn tay như quả cầu thủy tinh mong manh, dễ vỡ. Chị nửa muốn hét lên, nửa muốn âm thầm, nửa muốn người ta biết, nửa rụt rè giữ lại cho riêng mình thôi. Chị hay lén đặt trước cửa nhà anh một bữa ăn sáng nho nhỏ với một tấm note vàng vàng vẽ khuôn mặt cười thật ngộ. Bữa đầu tiên, anh vứt đi. Bữa thứ hai, thứ ba, ... chị vẫn phải ôm bộ mặt buồn như đưa đám nhìn công sức của mình bị anh cuốn gói vào thùng rác không thương tiếc. Cho tới lúc chị đổi bữa ăn sáng thành cốc cà phê ấm nóng thì anh đã chấp nhận nó.

Sau những cốc cà phê sáng được gửi đến nhà rồi đến văn phòng, anh biết người đó là chị, cô nhân viên mới hay lén nhìn anh qua tấm kính trong suốt ngăn cách phòng trưởng phòng với nhân viên. Anh không ngăn cản nhưng cũng không tiếp nhận, anh chỉ không muốn chị nhìn thấy ý tốt của mình bị anh vứt bỏ, anh không nỡ để một cô gái đau lòng. Cho tới ngày cô ấy thực sự xuất hiện, cô ấy xinh đẹp, quyến rũ, tinh tế và đầy lôi cuốn. Cô ấy như nhân vật chính trong các bộ phim hiện đại – người con gái mạnh mẽ, độc lập và ... đẹp.

Chị như biến mất khỏi cuộc sống của anh. Thi thoảng anh vẫn nhìn thấy hình bóng chị qua tấm kính chắn ngang nhưng ánh mắt chị đã thôi không còn nhìn lại phía này nữa. Những cốc cà phê sáng cũng mất hút như chưa từng xuất hiện, những mẩu note vàng cũng thôi không còn đến nữa. Chị trầm lặng, nhẹ nhàng rút khỏi tầm mắt của anh như ngày chị đến. Nhưng có lẽ anh chẳng quan tâm. Người con gái hiện đại cuốn anh vào một tình yêu nồng nàn, cháy bỏng. Trong công ty ai cũng biết anh đã mua một chiếc nhẫn nhỏ xinh chờ ngày được đeo nó lên ngón tay thon dài của cô gái ấy.

Anh chẳng để tâm có người thầm thương anh, thầm buồn, thầm khóc đi theo bước chân anh mỗi chiều muộn. Có người lén cắn môi nhìn anh ôm cô ấy, có người nắm chặt bàn tay không cho tiếng khóc bật tan ra nhìn anh cầu hôn cô ấy, có người khẽ ôm anh khi anh say khướt tại quán bar ngày cô ấy rời đi, có người yêu anh tới ngu muội rồi.

...

dung-luot-qua-nhau-1

- Chị cứ định sống như này mãi sao? – Cậu ấy áp vào má chị một cốc cà phê giấy ấm áp.

Cậu ấy nhỏ hơn chị hai tuổi, em họ của anh, đóng vai trò kẻ đứng bên cuộc đời chị. Cậu ấy cứ xuất hiện như chiếc phao cứu sinh mỗi lúc chị thấy mình bấp bênh tưởng ngã. Đưa tay nhận lấy cốc cà phê, chị mỉm cười, cậu bé này luôn tìm được nơi chị đứng, nhắm mắt lại cũng biết chị đang ở đâu, chị đang nghĩ gì, cứ buồn cười đưa bàn tay về phía chị như thế này thôi.

- Chị đã nghĩ nếu cô ấy quay lại cũng tốt, chị có cái cớ cho mình mệt mỏi mà dừng lại. Không phải chị mạnh mẽ không chịu buông tay mà là chị không buông được.

- Chị không cô đơn à?

Chẳng phải lần đầu cậu hỏi câu hỏi ấy nhưng cứ gặp chị cậu lại không kiềm được mà muốn hỏi chị rằng "Cô gái, chị không cô đơn à?"

- Sống chung một mái nhà với anh ấy đã chẳng còn lí do gì để chị cô đơn nữa rồi. Khi anh ấy ở đây, anh ấy là tất cả, khi anh ấy rời đi, tất cả là anh ấy.

Hai người cứ im lặng như thế cho tới khi bước chân dừng lại trước cánh cổng lớn. Chị chợt thở dài, đã bao ngày chị đứng phía sau cánh cổng ấy chờ anh trở về? Hôm nay có lẽ cũng sẽ như bao hôm khác, cứ mặc chị đợi, anh chẳng muốn về.

Một vòng tay lớn ôm trọn lấy đôi vai của chị, vòng ôm thân quen nhưng không phải của anh. Cậu ấy khẽ nói câu chúc mừng sinh nhật, cậu ấy khẽ vỗ nhẹ bàn tay đặt ngang vai chị. Mỗi lần chị buồn cái người trẻ tuổi này lại làm thế để an ủi chị. Chị ngốc nhưng chị không ngốc tới mức không nhận ra tình cảm của cậu ấy, chỉ là chị không có cách nào đáp trả.

- Em về hơi muộn đấy.

Giọng nói trầm trầm, nhàn nhạt vang lên cùng tiếng mở cổng khiến chị giật mình. Chị vội vàng đẩy cánh tay đang ôm mình ra, quệt nhanh hai hàng nước mắt chực trào khỏi mi. Anh về. Anh đã về và đứng đợi chị khá lâu phía sau cánh cổng lớn ấy. Anh đã chờ hình bóng chị cắm cúi bước đi trên từng ô gạch chứ không phải chờ cảnh chị về cùng người đàn ông khác và để người ta ôm lấy mình ngay trước căn nhà của hai người. Cậu ấy chào anh, quay sang chị mỉm cười rồi rời đi. Chị lúng túng trước sự xuất hiện của chính người chị đã trông ngóng cả ngày hôm nay.

Lẽo đẽo bước theo sau anh vào nhà, máy móc tháo giày cất vào tủ, mặt vẫn cúi gằm xuống như đứa trẻ làm sai bị mắng. Anh cứ ung dung như thế ngồi xuống sofa, chẳng hỏi chị một câu rằng chị đi đâu, làm gì? Tại sao lại ra ngoài lâu đến như vậy? Trợ lý nhắc anh rằng hôm nay là sinh nhật của chị, còn hảo tâm mua hộ anh một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn cùng một bó hoa thật to làm quà. Anh trở về nhưng chị không ở nhà, căn nhà lạnh ngắt không một sức sống. Thực tình lúc chờ chị, anh cũng cũng đã phải rùng mình nghĩ, hai năm nay chị đã sống trong căn nhà này và đợi anh như thế nào vậy? Anh đã thấy chút ân hận xuất hiện trong suy nghĩ của chính mình. Nhưng niềm ân hận ấy thoáng phút chốc trở thành sự khó chịu, một vị chua dâng dần trong cổ họng khi nhìn thấy cậu ấy ôm chị. Thì ra lâu nay căn nhà này không lạnh lẽo như anh đã tưởng, chị cũng không cô đơn tới mức anh phải cảm thấy ân hận.

Nhìn chiếc bánh và bó hoa trên bàn khách, chị rút hết can đảm mở miệng:

- Anh về lâu chưa?

- Có quan trọng không?

Anh nói rồi với điều khiển tắt luôn tivi, đứng dậy xoay người về phía phòng ngủ, bước được hai bước, như nhớ ra, anh hơi quay đầu lại, nói lạnh nhạt:

- Sinh nhật vui vẻ, không cần phần lại bánh đâu.

Khi anh quay đi, chị vội vàng chạy đến nhưng lại không dám ôm lấy tấm lưng lớn ấy như trong những bộ phim tình cảm vẫn làm. Chị vội chạy lại, túm nhẹ một góc áo anh, khó khăn nới từng chữ, thật chậm, thật rõ ràng:

- Em và cậu ấy không có gì cả, cậu ấy chỉ muốn chúc mừng sinh nhật em thôi, không như anh nghĩ...

Em biết anh đang nghĩ gì sao? Anh cũng không quan tâm tới việc hai người là gì và làm gì với nhau nên không cần nói nhiều như vậy.

Anh nói rồi đi thẳng, bàn tay bé xíu của chị tuột dần khỏi vạt áo của anh. Chị ngồi bó gối trên sofa cả đêm, thắp hết cây nến nọ đến cây nến kia trên chiếc bánh sinh nhật có hai chữ "Vợ yêu". Cái tên sến sẩm này chắc chắn do cậu trợ lý của anh đặt rồi, cả bó hoa hồng nhung to đùng kia nữa, chẳng có lấy một cái thiệp cho ra hồn. Mười lần thì mười một lần món quà từ anh có kèm theo một bó hồng nhung đỏ thẫm. Chị không thích hoa hồng, chị bị dị ứng phấn hoa, mỗi lần tiếp xúc với phấn hoa chị đều bị nổi mẩn ngứa khắp người. Nhưng anh chẳng biết. Vì chị giấu quá giỏi hay vì anh chẳng thèm để tâm? Có gì để buồn? Hai năm qua cái nỗi buồn với chị mà nói đã trở thành tri kỉ, lẽ ra chị nên làm quen với nó rồi mới phải. Chị mặc cho những giọt nến màu mè, nóng rực chảy vào đầu ngón tay, chị kiếm cái cớ bỏng rát mà để nước mắt lặng lẽ chảy dài trên hai gò má ửng đỏ vì lạnh. Người chị bắt đầu nổi mẩn đỏ ngứa ngáy, chị chậm chạp đứng dậy tìm thuốc uống rồi lại trở lại sofa nằm co ro cố vỗ giấc ngủ dài.

Ngày hôm sau anh rời đi lúc nào chị không hay biết, lúc tỉnh dậy chị thấy mình vẫn co ro đáng thương như một con mèo trên chiếc sofa lạnh ngắt, chiếc bánh trông thật thảm hại bởi sáp nến chảy nhoe nhoét trên bề mặt, bó hoa im lìm nằm ở góc bàn không hề suy chuyển. Anh rời đi và mọi thứ vẫn nguyên vẹn thế, vẫn căn nhà trống, vẫn cô vợ nhỏ ngu ngốc chờ đợi anh.

...

Hiện thực.

Giấc mơ nào cũng có điểm dừng của nó, hạnh phúc này là chị đi mượn của người ta, rồi sẽ tới ngày chị phải trả lại.

Cô ấy quay về. Chị nghe kể cô ấy còn khóc rất lớn khi biết tin anh đã cưới chị. Cô ấy rất đau khổ vì ngày cô ấy đi anh đã không đuổi theo níu giữ cô ấy ở lại.

Cô gái ấy là người con gái hiện đại, muốn bàn tay mình tự gây dựng một sự nghiệp riêng không thua kém bất kì ai rồi mới tính tới chuyện lui về ở bên người đàn ông của mình. Nhưng điều cô ấy không ngờ tới là người đàn ông ấy chẳng những không hèn mọn níu kéo bước chân tự do của cô mà còn không chờ đợi cô trở về. Cô muốn hét vào mặt người vợ hiền lành của anh rằng vị trí người phụ nữ của anh vốn dĩ không thuộc về chị ta, nó là của cô, từng là của cô thì sẽ mãi là của cô.

Cô hẹn gặp chị vào buổi chiều giữa đông lạnh cắt da cắt thịt. Đối diện với người phụ nữ hơn tuổi mình nhưng cô không thể phủ nhận rằng chị ta rất trẻ, rất xinh, nét xinh của chị ta thật buồn, đuôi mắt cụp xuống, khóe môi cũng đi xuống tạo cảm giác dù chị ta có cười thì cũng là nụ cười buồn tới nao lòng. Chị nhẹ nhàng hỏi cô đã trở về được bao lâu, đã kịp quen khí hậu trong nước hay chưa, cuộc sống bên đó của cô như thế nào? Cô nhìn chị thật lâu rồi mở miệng:

- Cuộc sống bên đó của tôi là những ngày chật vật khi không có anh ấy, hai năm qua là quá đủ để tôi hiểu mình không thể mất đi anh ấy như thế này.

- Vậy nên?

- Chị hãy ly hôn đi. Anh ấy là người trọng chữ "nghĩa". Dù có không yêu thương gì chị, nhưng vì chị đeo bám anh ấy quá lâu rồi, lại là lúc tôi rời bỏ anh ấy nên hai người mới trở thành vợ chồng. Với con người như anh ấy chắc chắn sẽ không ly hôn với chị nhưng tôi biết cuộc sống vợ chồng của hai người chẳng dễ dàng gì. Chị hãy ly hôn đi.

...

"Một khoảnh khắc hạnh phúc mà đời đâu như thế,

Rồi em bỗng thức giấc và em bỗng nhận ra, với em, chẳng có ngày mai...

... Người hãy cho em được yêu, được sống một lần,

Được kề bên anh để thấy tình yêu rất gần..."

Chị mệt mỏi với vai người ác trong câu chuyện tình yêu của họ, những lời đàm tiếu của những người hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè truyền đến tai chị mỗi ngày một nhiều. Chị đã từng nghĩ mình cứ sống đi, sống vì tình yêu của mình là được rồi nhưng chị lại không biết nếu chỉ mình chị trao yêu thương là không đủ. Chị chẳng thể cả đời này giấu bệnh dị ứng vờ mình yêu những bông hồng nhung đáng sợ ấy, chị chẳng thề cả đời này đứng sau lưng người đàn ông ấy lén lút khóc rồi lại đợi sự cưu mang thương hại từ người khác, và chị, có lẽ cả đời này chỉ mình chị nhìn về phía anh nữa. Cảm giác ấy đau chết đi được, cô đơn chết đi được, chị chẳng chịu nổi nữa. Mỗi lần chị cười với anh, anh đâu biết đằng sau nó là một nỗi đau dài mà anh cứ vô tình mỗi ngày lại rạch nó sâu thêm một chút?

Cơn bí bách không cho phép chị ngồi yên một chỗ, đột nhiên chị muốn gặp anh, muốn nhìn thấy anh, dù chỉ là đứng từ xa nhìn anh thôi cũng được. Hãy cho phép chị làm cái việc ngu ngốc ấy thêm một lần cuối cùng rồi chị hứa, chị sẽ rời xa anh, xa nhất mà chị có thể để quên đi anh, để có thể buông xuống được tình yêu này.

...

Chị bắt xe tới công ty anh, bước vào trong ánh mắt soi mói của mọi người, đứng trước cửa thang máy, những lời xì xào cứ thấp thoáng nhảy múa bên tai chị. Chị biết người ta thấy chị nực cười lắm, người phụ nữ sống đeo bám vào vị trí vốn dĩ thuộc về người khác như chị có mặt mũi nào mà xuất hiện trước mọi người cơ chứ? Thời gian đứng chờ chiếc thang máy như thời gian dài và bí bách nhất trong cuộc đời chị. Cái nỗi ấm ức bị chặn trong lồng ngực chị suốt hai năm qua như muốn nổ tung, chị gần như hét lên:

- ĐI HẾT ĐI!!!

Mọi người nhìn chị với con mắt thương hại rồi tản dần đi cho đến khi trước cửa thang máy chỉ còn lại mình bóng dáng lẻ loi của chị.

Có lẽ con người bạc bẽo ấy thấy chị chưa chịu đủ những tủi hờn nên khi chiếc thang máy dừng lại, cánh cửa thang máy mở ra như một thước phim quay chậm, hai con người ấy như quấn chặt vào nhau, môi kề môi, má kề má. Nhận ra sự xuất hiện của chị, anh vội vàng đẩy thân hình đang bám chặt lấy mình ra. Bộ dạng lúc này của anh thật chẳng khác lúc chị bị anh bắt gặp cùng với cậu trai trẻ tuổi kia ở trước cổng nhà là bao nhiêu. Nếu có khác thì là chị vô ý còn người ta hữu tình. Không biết chị lấy hết cái lòng can đảm ở đâu ra, thật bình tĩnh, nước mắt không rơi, môi không run mà nói:

- Tôi đến để nói rằng tôi đồng ý với cô. Anh, chúng ta ly hôn đi, em buông tha cho anh từ lúc này.

Chị nhanh chóng quay người bỏ chạy, anh vội vàng chạy theo, bắt lấy cổ tay mảnh mai của chị nhưng chị lại hất ra, anh thấy chị nói trong nước mắt rằng: "Xin anh, đừng để em hối hận vì đã buông tay anh."

Chị lại bỏ chạy nhưng không chạy được bao xa, chị gặp tai nạn.

...

Có lẽ cô ấy chẳng thể quên gương mặt cắt chẳng còn một giọt máu của anh lúc chị được đưa vào phòng cấp cứu, cô chẳng dám nhìn sự sợ hãi tràn ngập khuôn mặt anh khi hơi thở chị yếu dần, khi anh nhìn lại chiếc áo mình đang mặc, nó nhuộm kín màu máu của chị.

Ngày cô trở về, anh đã nói giữa họ là không thể nữa. Cô đã nghĩ anh không muốn phản bội chữ "nghĩa" mà anh tôn thờ, cô đã nghĩ chỉ cần chị ấy là người yêu cầu ly hôn mọi thứ sẽ trở về đúng chỗ của nó, cô đã nghĩ anh vẫn luôn chờ cô trở về, cô đã nghĩ mọi chuyện đơn giản quá.

Hai năm qua, với anh thì chị là gì?

Chị là vợ. Chị là người cam chịu sự lạnh nhạt của anh, luôn cười với anh thật xinh xắn. Chị là người chờ anh trong câm lặng, tin anh vô điều kiện.

Chị là thói quen. Chị là con mèo nhỏ hằng đêm lén từng chút một nằm lại gần tấm lưng của anh, mỉm cười ngây ngốc rồi ngủ ngon lành.

Và chị là an yên. Chị là nơi anh thấy tim mình lắng lại, cái đầu cũng thôi mệt mỏi nghĩ suy, là sự bình yên anh muốn ôm mãi vào lòng.

Bấy lâu nay anh ích kỷ chỉ mong nhận mà chưa hề đáp trả lại tình yêu tội nghiệp ấy của chị. Anh đã ỷ lại cái trái tim ấy sẽ yêu anh mãi chẳng rời xa, sẽ bên anh không đòi hỏi lấy một lý do, sẽ là của anh mãi thôi.

Anh đã không nói với chị mỗi ngày anh lại thấy mình thêm nhớ chị nhiều hơn một chút, anh cũng không nói với chị rằng anh ghen chết được khi nhìn thấy cậu em họ của mình ôm chị, anh không nói với chị là anh yêu người ấy mất rồi, vợ anh ấy, anh yêu chị mất rồi.

...

Cậu ấy lao đến như một tên điên, cậu ấy điên cuồng đánh anh, cậu ấy gào tên chị. Cậu ấy muốn bên chị mà chị chẳng cho phép, cậu ấy sẽ là người bảo vệ chị tốt hơn bất kì người đàn ông nào vậy mà chị chẳng tin. Tình yêu cậu dành cho chị không ít hơn một chút nào so với tình yêu chị dành cho anh. Mỗi lần ôm chị, cậu đều siết chặt vòng tay hơn một chút, cậu sợ chỉ trong phút chốc thôi, người con gái ấy sẽ tan biến mất, sẽ quay lưng trở lại với tòa lâu đài lạnh lẽo của cô ấy. Anh là người có tất cả mọi thứ, anh là người đàn ông duy nhất được "thế giới" của cậu yêu thương và chờ đợi. Cậu hận anh, cậu hận anh có mà không giữ, cậu hận chị yêu anh, hận mình yêu chị.

...

Cô ấy đã quay trở lại với khung trời nước Mỹ của mình, để lại cho anh một lời tạm biệt và một lời xin lỗi gửi tới người vợ bé nhỏ của anh.

Anh ở bên chị trong suốt thời gian chị nằm viện. Đây cũng là thời gian anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh nhận ra chị đã đau khổ biết nhường nào khi sống cùng anh, nhận ra chị đã cô đơn biết bao nhiêu trong khi anh cứ nghĩ mình đã cho chị một cuộc sống sung túc, nhàn rỗi. Chị tỉnh lại, anh nói với chị:

- Anh đồng ý ly hôn.

...

Hai anh chị ly hôn vào một ngày nắng nhạt. Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của anh, chị nghĩ có lẽ anh cũng thấy bản thân mình được giải thoát. Chỉ cần anh thấy vui là được, dẫu cho tình yêu với anh mang mệt mỏi, đơn côi thì chị vẫn không thể giấu được trái tim mình rằng chị còn yêu, chưa một phút giây nào chị ngừng yêu anh.

Bước chân ra khỏi tòa án, chị cố kéo khóe miệng mình lên, nụ cười xinh xinh như nắng ngọt đầu mùa nhảy nhót trong tim anh rạo rực:

- Anh...phải sống hạnh phúc đấy.

Nói rồi chị vội quay đi, để rồi có một bàn tay giữ chặt bàn tay chị, xoay chị quay lại, đối diện với mình, anh nói:

- Chúng ta kết thúc để bắt đầu lại lần nữa, lần này tới lượt anh yêu em.

Uyên Nguyễn

 

Ngày đăng: 19/01/2015
Người đăng: Vẹt Nu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
He commented on my post, she replied
 

He commented on my post, she replied to his comment. The Guy replied again! She replied him back and they were about to fall in love on my post, So I deleted it.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage