Gửi bài:

Keukenhof nở hoa rồi. Chúng ta về thôi

Chỉ cần được nắm tay em cùng anh đi trên mọi con đường. Mọi khó khăn chông gai anh sẽ vượt qua tất cả ... Chỉ cần có em là mãi mãi ...

***

Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai xuyên qua khung cửa kính nhẹ nhàng đáp lên đôi rèm mi nặng nề của cô. Khung cảnh xung quanh dần hiện ra trong đôi mắt ấy, cô trở người trong chiếc chăn ấm, nén một tiếng thở dài. Đêm hôm qua trước khi đặt mình vào giấc ngủ, cô đã thầm ước rằng ... khi thức giấc, cô sẽ lại ở trong căn nhà quen thuộc. Nơi mà mỗi buổi sáng anh sẽ đánh thức cô bằng cái gõ cửa và một bài hát "Sớm mai của bé." Ngọt ngào là vậy, yêu thương là vậy, nhưng những điều đó giờ đây chỉ làm cho lòng cô đắng hơn mà thôi. Ác mộng vẫn song hành cùng thực tại. Và sau giấc ngủ mệt mỏi, cô vẫn ở trong căn phòng này. Căn phòng sang trọng bậc nhất nằm trong tòa nhà cao nhất thành phố. Một điều chẳng hề xa xỉ đối với cô, nhưng cái điều có vẻ như tầm thường ấy lại đem đến cho cô cảm giác quá đỗi cô đơn. Cô đơn đến đáng sợ.

no-hoa-roi-ve-thoi

Cô bước xuống giường, kéo cánh cửa kính ra rồi chợt đóng lại khi không khí lạnh của của buổi sớm mai tràn vào. Ánh mắt cô lại thờ thẫn nhìn qua tấm kính chắn. Nơi mà cô có thể tìm cho mình bóng dáng anh trong cái thành phố lạc lõng này. Có thể chăng?

Tiếng gõ cửa của một ai đó phát ra trước khi cánh cửa được mở. Cô hầu bước vào nghiêng mình kính cẩn. "Thưa cô, ông và cậu gọi cô xuống sảnh dùng bữa sáng."

"Nói với họ tôi không ăn." Cô lạnh lùng trả lời.

Cô tựa đầu bên khung cửa nhìn xuống thành phố. Có lẽ là cô không được mạnh mẽ như cái vỏ bọc của mình, vì vậy mà cô đã cố gắng biết bao để có thể kiềm được những giọt lệ cho đến giờ phút này. Cánh cửa lại mở ra lần nữa nhưng không kèm theo tiếng gõ. Bước chân của người đàn ông mặc âu phục tiến lại gần cô, đôi mắt nhìn cô đăm chiêu một lúc thật lâu mới lên tiếng.

"Con tính đem bộ mặt đưa tang đó ra làm mất mặt bố sao?"

Đáp lại lời ông là ánh mắt vô hồn của cô.

"Bố làm vậy cũng vì thương con thôi. Nỗi lo lắng duy nhất của bố mẹ chính là con. Mà mẹ lại mất sớm, bố phải có trách nhiệm lo cho tương lai của con. Thằng Hưng nó là người tốt, trong tay lại nắm cả một tập đoàn vững mạnh. Môn đăng hộ đối với gia đình ta. Bố suy nghĩ kỹ rồi, nó là chỗ dựa tốt cho con sau này về mọi mặt. Bố cũng không thể sống mãi được, đến lúc bố mất rồi thì con vẫn sẽ có chỗ dựa vững chắc khi con về làm phu nhân nhà nó. Nếu lúc trước con chịu kế nghiệp bố thì hôm nay bố đã không ép con như thế này."

"Trách nhiệm của bố là đặt con vào một cuộc buôn bán hôn nhân có chủ đích?"

"Buôn bán hay không là do con nghĩ. Thằng Hưng nó cũng 40 tuổi rồi, nó cũng muốn tìm một người sinh con đẻ cái, lo cho nó tuổi xế chiều. Nó cũng là thương con thật tình mới gạ lời cưới. Nghe lời bố không thiệt cho con đâu."

"Phu nhân nhà giàu? Chỗ dựa tốt? Haha, bố có bao giờ nghĩ sau này con sẽ ôm vali bỏ trốn đến một nơi nào đó hay là con sẽ uống vài viên thuốc rồi kết liễu đời mình vì cái mà bố gọi là môn đăng hộ đối đó không?!?"

"Hân. Bố đã nói hết lời với con rồi. Con cũng đã về đến đây thì đừng nhiều lời nữa. Quên thằng đó đi, thế giới này hết đàn ông rồi sao. Sao phải đi yêu một thằng sinh viên không có nghề nghiệp như nó."

"Bố ra ngoài đi. Con muốn một mình."

Tiếng thở dài của ông lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn. Đôi mày chau lại hiện rõ những nếp nhăn của một người từng trải. Ông lẳng lặng nhìn cô thêm một lúc sau rồi ra khỏi phòng. Trả lại con cho con gái chút yên bình cuối cùng. Có lẽ đây là sự nhượng bộ đầu tiên ông đối với cô bởi vì ông biết cô chấp nhận trở về Việt Nam là đồng nghĩa với việc cô đã đồng ý cuộc hôn nhân này.

Cánh cửa khép lại, cô ngồi bệt xuống sàn đá lạnh lẽo. Ôm nỗi cô đơn sợ hãi nép mình vào một góc tường. Cả thế giới là đây, mà cô lại có cảm giác như một mình đang phải chống chọi với nỗi sợ vô hình này. Cô hướng ánh mắt về một khoảng không vô định. Thoáng tìm lại ký ức ngọt ngào về anh.

Lần đầu tiên gặp nhau của họ là trên một chuyến bay đến với xứ sở hoa Tulip. Giữa họ có quá nhiều sự trùng hợp đến ngẫu nhiên. Người ta gọi đó ... là định mệnh. Anh đến Hà Lan du học theo diện học bổng. Còn cô thì theo diện tự túc. Ngạc nhiên không khi họ đi cùng trên một chuyến bay, lại học cùng một trường, cùng mục tiêu, cùng sở thích. Và kỳ diệu hơn hết là trái tim họ có cùng nhịp đập.

Có những buổi sáng khi con mèo lười nhà hàng xóm còn chưa thức giấc thì anh đã đứng trước cửa nhà cô hát bài Sớm mai của bé ầm ĩ với giọng hát không thể hay hơn được nữa. Dù vậy nhưng cô chưa bao giờ chán ghét cái bài hát con nít ấy. Nó ngọt ngào và trong sáng như chính tình yêu của họ. Hay những cuối tuần họ lại cùng nhau hào hứng trên chiếc xe đạp đôi đến với cánh đồng hoa Keukenhof. Cô thích hoa lắm, và anh cũng vậy. Cô từng hỏi anh ... nếu như một ngày nào đó họ vô tình lạc nhau giữa biển người thì làm sao để anh tìm được cô? Anh nói chỉ cần trên tay cô cầm một bông hoa Tulip thì dù cô có là hạt cát lạc đến tận bờ biển xa xôi nào anh vẫn sẽ tìm ra cô. Bởi vì cô là duy nhất, là hạt cát quý giá nhất đối với anh. Vậy đó, chỉ những khoảnh khắc giản đơn như vậy thôi cũng đủ khiến trái tim cô thổn thức khi nhớ về anh.

Rồi một ngày bố cô đột ngột xuất hiện trước cửa nhà khi cô và anh đang tay trong tay trở về từ trường học. Sắc mặt ông nghiêm nghị khi thông báo với cô về việc kết hôn. Cuộc gặp gỡ của họ chỉ vẻn vẹn 30 phút và ông ra đi khi cho cô sự lựa chọn. Cô sẽ ngoan ngoãn dừng việc học ngay lập tức, trở về nước kết hôn và làm tốt vai trò người vợ. Hoặc cô vẫn sẽ ở lại Hà Lan làm những điều mình thích và chờ ngày chứng kiến sự suy sụp của anh.

Cô biết, với một người tiền-tài-danh-vọng đều có như bố thì việc khiến cuộc đời của một ai đó phải lạc đường chẳng phải là chuyện to tát gì. Cô đã khóc, khóc đến đau cả mắt khi nghĩ đến việc anh sẽ vì cô mà gặp phải điều bất trắc gì đó. Cô đã nói cho anh nghe về quyết định của mình trong nước mắt. Về hai chữ chia tay mà cô đã tập nói cho thật suông câu trong nhiều đêm chìm trong đau khổ. Đã khó khăn đến nhường nào để có đủ dũng khí nói những câu làm tổn thương nhau như vậy. Suốt cả đêm hôm ấy anh không hề rời khỏi nhà cô. Anh ôm cô thật chặt và chìm vào giấc ngủ mệt nhọc vì lo sợ cô sẽ buông tay anh và bỏ đi một lúc nào không hay. Trong màn đêm tĩch mịch le lói chút ánh lửa bên lò sưởi, cô nhắm mắt, lắng nghe hơi thở của anh. Ngay cả trong giấc ngủ sắc thái trên gương mặt anh vẫn không thể nào thoát nỗi bất an dù là cô đang nằm trong vòng tay anh. Nước mắt cô lại rơi, từng giọt mặn chát thấm đẫm bờ áo. Thật nhẹ nhàng ... cô để mình rời khỏi anh. Kéo chiếc vali đem theo tất cả những thứ mang tên mình rời khỏi ngôi nhà ấy, rời khỏi đất nước in dấu tình yêu của họ. Cô đã ra đi như vậy, trong nước mắt, trong nỗi đau cào xé. Và cô đã tự hứa, đó sẽ lần cuối cùng nước mắt cô rơi. Bởi vì cô chỉ có thể yếu đuối khi có anh, người cô yêu. Cô không thể để mình rơi nước mắt vì bất kỳ một người đàn ông nào khác.

Khi cô ra đi. Người ta lại nói thứ tình cảm éo le giữa họ là có duyên ... mà không có phận ...

...

Người ta gọi cô là ái nữ của tập đoàn đầu tư lớn nhất Việt Nam. Bởi vì bố cô là người đã xây dựng và điều hành cái tập đoàn hùng mạnh bậc nhất ấy. Và bất kỳ ai ở cái thành phố nhộn nhịp này đều biết hôm nay là ngày trọng đại của cuộc đời cô ái nữ ấy. Tin tức đều đã in khắp các tạp chí lớn nhỏ lan tỏa mọi góc của thành phố. Một đám cưới linh đình có sự tham gia của truyền thông đã được bố cô sắp đặt từ trước khi cô được báo tin.

Chiếc áo cưới màu trắng được mấy cô hầu cẩn thận đem vào phòng. Cô nhìn chiếc áo đính pha lê lấp lánh, sâu thẳm trong ánh mắt không chút biểu cảm. Cô nhếch môi để lộ nụ cười mang hơi thở lạnh toát. Chiếc áo cưới này ... rất đẹp. Nhưng người sẽ nắm tay cô trước lễ đường không phải là anh. Và rồi cô sẽ phải trao lời thề trước Chúa với một người đàn ông mà cô chỉ mới gặp vài tiếng trước đó. Gọi người đó là chồng, chôn cất tình yêu dang dở để an phận thủ thường suốt cuộc đời bên cạnh một người xa lạ.

Cánh cửa chợt mở ra cũng là lúc các cô nhân viên trang điểm hoàn thành công việc của mình. Hưng – người chồng tương lai của cô bước vào trong bộ vest Tuxedo lịch lãm. Dù đã ở tuổi tứ tuần nhưng ở Hưng vẫn còn nhiều lắm vẻ phong độ của một quý ông thành đạt. Anh ta đến gần cô, nởi lỏng chiếc caravat trên cổ áo. Nhìn cô trong chiếc áo cưới mà anh đã đặt làm từ một nhà thiết kế lừng danh người Ý, không khỏi thốt lên.

"Tôi không biết là cô dâu của mình lại đẹp đến như vậy."

Cô im lặng. Nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai gầy trắng mịn của cô, giọng nói từ tốn nhưng lại đầy sự dứt khoát, kiên định.

"Em không phải lo khi về làm phu nhân của tôi. Việc học lở dở của em tôi sẽ mời những giáo sư danh tiếng nhất của nước Anh về dạy cho em. Tất nhiên là em vẫn sẽ được cấp bằng. Nhưng còn việc đi làm của em sau này thì không cần lo. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà sinh cho tôi những đứa con thông minh, khỏe mạnh là được."

"..."

"Em cứ ở đây nghĩ ngơi, khi nào khách đã đến đông đủ sẽ có người lên đưa em xuống. Còn nữa. Những vị khách trong tiệc cưới của chúng ta đều là những mối quan hệ lớn của tôi và bố em. Cả tôi cũng như họ đều không muốn thấy gương mặt vô hồn này của em."

Dứt lời, người đàn ông ấy bước ra khỏi phòng để lại cô một mình đối diện với chiếc gương lớn chiếm một góc phòng. Trong chiếc gương ấy là hình ảnh một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo cưới lộng lẫy như một nữ hoàng. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy, sự cô đơn của nỗi đau vô hình ấy đang ngự trị lấy trái tim cô.

Đôi bàn tay cô siết chặt lại, bất chợt cắn chặt lấy cánh môi mỏng của mình đến bật máu. Màu máu tươi hòa lẫn cùng với màu đôi đỏ, chẳng thể phân biệt được đâu mới là màu của nỗi đau. Vị tanh, vị mặn của máu như những giọt nước mắt cô đang cố giấu. Những giọt nước mắt ấy mặn và đắng lắm, nhưng mấy ai hiểu được cho trái tim cô bây giờ ...

Cô nở nụ cười nhạt nhẽo, cười cho bản thân, cười cho số phận trêu ngươi tình yêu của họ. Cô từng đọc rất nhiều tiểu thuyết hay xem những bộ phim về nội dung yêu nhau nhưng gia đình ngăn cấm, phải lấy một người mà mình không yêu làm chồng. Lúc đó cô đã nghĩ "số phận của họ thật bi đát." Nhưng giờ đây, nhìn lại mình trong gương với chiếc cưới lộng lẫy. Cô cười. Cô có nên cảm thấy vinh hạnh khi mình là nhân vật chính trong câu chuyện đó không?

Cô đã ngồi rất lâu như vậy, đôi mắt không chút chuyển động. Cho đến khi tiếng gõ cửa lại phát ra, những cô phù dâu mà cô không hề quen biết đến và giúp cô chỉnh sửa lại chiếc áo trước khi ra ngoài. Những bước chân vô thức chậm rãi từng bước ra khỏi căn phòng. Cô không khóc. Vẫn gương mặt ấy. Vẫn đôi mắt vô hồn khiến người đối diện phải cảm thấy ám ảnh khi nhìn vào.

Không gian tiệc cưới khiến bất kỳ ai bước vào đều phải trầm trồ trước sự lung linh của những viên đá lấp lánh khắp mọi nơi. Tất cả toát lên sự xa hoa tráng lệ như cuộc sống của chính những con người sẽ góp mặt trong buổi tiệc này. Khán phòng trở nên ồn ào bởi những câu chuyện về cô tiểu thư mà chưa từng một ai được diện kiến dù có mối quan hệ thâm tình với bố cô. Nhưng chỉ một phút sau đó mọi tiếng cười rôm rả đều biến mất và tất cả mọi ánh mắt lúc đó đều đổ dồn về phía lối ra vào của khán phòng. Tay cầm đóa hồng tươi, cô xuất hiện lộng lẫy trước những lời khen ngợi trầm trồ không ngớt, nổi bật hơn hẳn những cô phù dâu bên cạnh.

Tiếng nhạc nổi lên, những bước chân vốn đã nặng nề của cô bây giờ càng trở nên khó bước hơn. Không gian lấp lánh lãng mạng là vậy, tiếng violin ngân nga vui tươi là vậy nhưng cô lại có cảm giác như chỉ vài bước chân nữa thôi là cô phải đối mặt với một vực thẳm không đáy, cái vực thẳm mà bị bao phủ bởi một màu đen đáng sợ. Bất giác cô cảm thấy run sợ. Sợ những ánh nhìn soi mói xung quanh, sợ những tiếng cười như rằng họ đang cười vào nỗi đau của cô. Sợ những tiếng vỗ tay. Sợ ánh mắt của bố. Và sợ người đàn ông sẽ trở thành chồng của cô trong ít phút nữa kia. Đôi chân cô khựng lại, run rẩy, sợ hãi đang vây hãm lấy cô. Tất cả mọi ánh nhìn đều nhận ra đóa hồng trên tay cô dâu run lên một cách tội nghiệp. Khán phòng lại im lặng, tất cả nhìn cô, họ không hiểu đang có chuyện gì xảy ra với cô.

"Cô ơi."

Khi sự bàng hoàng vẫn còn chiếm lấy cô thì đâu đó tiếng kêu của một cô hầu cùng cùng chiếc điện thoại trên tay thu hút sự chú ý của mọi người vội vã chạy vào khán phòng, nơi cô đang đứng.

"Cô ơi, có điện thoại gấp lắm."

Bố cô rời khỏi hàng ghế bước đến, thần thái tức giận vô cùng nhìn cô hầu.

"Ai cho cô được phép vào đây? Hả?"

"Nhưng nhưng ... thưa ông. Có người gọi đến rất nhiều cuộc. Người đó nói rằng nếu không đưa điện thoại cho cô thì không chắc hôn lễ có diễn ra suôn sẻ được hay không." Cô hầu ấp úng sợ sệt.

"Đồ ngu! Dù có chuyện gì đi nữa thì phải thông qua ta đầu tiên. Cút!"

Nghe đến đây, cô vội cầm lấy chiếc điện thoại trước khi cô hầu bị đuổi ra ngoài. Bỗng nhiên cô lại cảm thấy có chút gì đó bất an đến kỳ lạ.

"Ai vậy?"

Cô nghe rõ đầu máy bên kia là tiếng thở dài của một người đàn ông trước khi cất giọng.

"Em đã sợ lắm phải không?"

Đóa hồng trên tay cô chợt rơi xuống trong vô thức. Những cánh hồng vương vãi trên sàn càng khiến mọi ánh mắt tò mò càng hiếu kỳ dán chặt mắt đến từng hành động nhỏ của cô. Trong đôi mắt của vị chú rể đứng không xa cách đó lộ những tia không hài lòng trước lời gièm pha xì xào. Đôi mắt anh ta hướng về cô, sự khó chịu lan tỏa.

Bên kia điện thoại lại là tiếng thở dài xót xa.

"Đúng là cô gái của anh đã sợ lắm rồi. Đến cả khóc cũng không dám khóc."

Đôi mắt cô đỏ hoe, bàn tay run rẩy đến chiếc điện thoại cũng chỉ chực chờ rơi xuống. Làm sao cô có thể không nhận ra giọng nói thân thương này. Người mà cô đã phải từ bỏ tình yêu mãnh liệt chỉ để bảo vệ anh khỏi tầm tay của bố. Những giọt lệ trong suốt suốt bao nhiêu ngày che giấu giờ đã tuôn. Cô đang khóc ...

"Anh ..."

"Em nhìn kỹ đi. Trong bao nhiêu con người ở đây em có thấy một anh chàng điển trai nào đang cầm những bông hoa Tulip nhìn em không?"

Đôi mắt cô cố tìm anh trong biển người bao la. Vì cả khán phòng rất rộng nên cô đã khá vất vả để tìm ra đóa Tulip trên tay anh. Trái tim rỉ máu như được sống lại lần nữa. Anh ở bên kia, nhìn cô trìu mến, mỉm cười. Nụ cười đó đã luôn ám ảnh cô trong những giấc ngủ không yên. Rời khỏi hàng ghế của mình trước những cái nhìn đầy ngạc nhiên của bao nhiêu người, anh cầm đóa hoa, vẫn giọng nói dịu dàng đầy yêu thương đi về phía cô. Mặc cho đôi mắt hằn gân máu của vị chú rể kia đang nhìn mình.

"Anh đã nói rồi. Anh sẽ tìm được em dù em ở bất kỳ nơi đâu và dù trên tay em không có bông hoa nào. Anh vẫn sẽ tìm được em ... Những bông hoa này anh đã bỏ chúng trong một cái hộp ướp lạnh trên suốt chuyến bay để đến đây. Em biết mà, Việt Nam không lạnh, vì vậy nếu những bông hoa này héo anh không biết em có nhận ra anh hay không ...?!?"

"Đồ ngốc. Anh đến đây làm gì!" Giọng cô run lên trong tiếng nấc nghẹn.

"Anh đến để nói với em rằng ... Keukenhof nở hoa rồi. Chúng ta về thôi ... Anh nhớ em lắm."

Cánh tay cô buông xuống, những giọt nước mắt tuôn rơi trong vỡ òa. Bước chân họ chỉ còn cách nhau không xa là mấy. Nhưng điều này chẳng còn quan trọng nữa, bởi vì trái tim của cô đã gần bên anh rồi. Gần đến nỗi cô có thể nghe được giọng nói ấm áp của anh, nhìn thấy anh sau bao nhiêu ngày xa cách mà cứ ngỡ là đã hàng thế kỷ trôi qua.

"Phải rồi. Anh còn một điều cuối muốn nói với em ... có 2 chiếc vé máy bay đang chờ một đôi tình nhân trẻ ở sân bay... Anh đếm đến ba, chúng ta lại chơi trò đuổi bắt nhé."

Cô gật đầu nhìn anh chỉ cách mình chừng 4 mét. Anh buông điện thoại, bước chân vẫn chậm rãi, ánh mắt nhìn cô không rời như để nói rằng anh đã nhớ cô đến nhường nào.

"Một."

"..."

"Hai."

"..."

"BA!!!"

Anh đến bên và chỉ kịp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô chạy thật nhanh ra khỏi lễ đường. Đến bố cô cũng không thể nào tưởng tượng được lại có màn cướp dâu như thế này lại xảy ra trước mắt ông. Mọi thứ quá đường đột và bất ngờ, khiến ông và mọi người xung quanh chỉ có thể sững sờ nhìn theo mà không biết phải phản ứng như thế nào. Gã rể hụt tức giận gương mặt hằn lên những đường gân máu hung tợn. Gã hét lên, đá đổ mọi thứ rồi sai người đuổi theo cô và anh.

Ngày hôm ấy là một ngày rất đỗi bình thường như bao ngày. Nhưng có lẽ đối với những con người qua lại trên con phố tấp nập ấy, sẽ chẳng ai có thể quên được hình ảnh một chàng trai nắm tay cô gái chạy qua bao con đường để thoát khỏi đám người đuổi theo phía sau. Chẳng ai biết họ là ai. Nhưng có một điều mà ai cũng rõ là họ đang rất hạnh phúc. Những giọt mồ hôi dưới tiết trời nắng ráo thoáng chốc đã lấm tấm trên trên mặt mang nét rạng ngời của chàng trai ấy. Được anh nắm lấy bàn tay, dù khóe mi vẫn còn vương những giọt nước mắt không ngừng tuôn nhưng trên đôi môi nhỏ nhắn của cô gái là nụ cười vỡ òa trong hạnh phúc. Một nụ cười có thể làm tan chảy bất kỳ trái tim băng giá nào.

"Chỉ cần được nắm tay em cùng anh đi trên mọi con đường. Mọi khó khăn chông gai anh sẽ vượt qua tất cả ... Chỉ cần có em là mãi mãi ..."

Angel Lyly Trúc

Ngày đăng: 23/01/2015
Người đăng: Trúc Ly Ngô Hồ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Lee Iacocca - the difficult quote
 

Chúng ta liên tục đối mặt với những cơ hội lớn được ngụy trang một cách khéo léo trong lớp vỏ những vấn đề không thể giải quyết được

By Lee Iacocca

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage