Gửi bài:

Câu chuyện chị em (Phần 2)

Chị nhớ cà phê em pha. Cả cái cảm giác khi đứng chờ thang máy, chuẩn bị thở hắt ra vì sau một ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng được gặp em, và cười với em.

***

Em về vào tháng Năm. Sài Gòn nắng đổ lửa. Em không biết gặp ai đầu tiên, nên đành gọi chị. Hú hồn chị vẫn xài số cũ. Tháng Năm đó, chị không thôi tròn xoe mắt khi thấy em đứng một mình ở sân bay, với cái vali tí hon và cô độc. Rồi mình đi hoài với nhau. Kiểu như mười năm không gặp, cả hai chúng ta tự động hình thành nên một thư mục lưu trữ bé tý trong người, với hàng tá chuyện đã xảy ra trong những năm tháng qua. Nơi mình hay ngồi là bến cầu tàu gần nhà em. Mỗi tối, em đều ra đó, nghe tiếng còi tàu kêu. Đến tận khi chung quanh chìm vào thinh lặng. Mặt sông lấp lánh như gương. Ba bóng đèn vàng trên đầu ngọt ngào, bền bỉ... Em hỏi vì sao chị càng ngày càng già đi? Chị bảo chị muốn già. Như vậy mới đủ sức làm cho người mình yêu hạnh phúc. Mình lại nói về hạnh phúc. Nói về nó, nhưng chẳng ai nói tới hạnh phúc của mỗi người.

cau-chuyen-chi-em

Tháng Năm, rồi tháng Sáu. Khi tháng Bảy về, mình đi du lịch cùng nhau, theo cách tự nhiên nhất. Mình lên núi. Đến tận thời điểm lên tới ghế ngồi, rồi khi chị nắm tay em lần đầu tiên, em vẫn không ngừng tự hỏi, chị bấy giờ có hạnh phúc hơn xưa? Em đã quên mất số phòng mình từng ở, cũng như tấm vé xe ngày ấy đang ở đâu. Nhưng em nhớ tóc chị có mùi gì, mắt chị sâu ra sao. Cả cái cảm giác hụt hẫng tơi bời khi chị bước ra khỏi phòng về thành phố cho một buổi họp quan trọng, để mình em lại với căn phòng trống. Sau này, chị bảo chị có quay lại hành lang, những mong em đứng đó sẵn chờ chị, bảo chị ở lại đi. Nhưng em lại đứng sau cánh cửa mất tiêu. Em lúc đó suýt khóc. Không dám níu kéo, bởi chẳng biết mình là gì của nhau. Chắc chị còn chẳng ngờ chuyện về sau mình có nhau. Vì cuộc họp ắt đã quan trọng hơn em.

Tháng Mười Một, mình vẫn ngồi ở cầu tàu gần nhà em. Tàu chưa về. Em đang ngóng tàu về. Chị ngập ngừng, có lẽ cuộc đời không còn đủ hai chỗ cho hai đứa mình, nên mình dọn về chung chỗ được không.... Em im lặng. Chị tiếp tục. Con sông này chảy cả qua khu nhà chị, hàng đêm cũng có tiếng cầu tàu. Mình cùng nghe với nhau, không phải hay hơn sao? Em cười lặng thinh trong lòng. Chẳng ai nhắc lại quá khứ. Em bỏ nó sau lưng, rớt nước mắt khi hôn chị, khi nằm trong lòng chị. Còn quá khứ của chị, chị vẫn giữ khư khư. Thậm chí khi mình đã ôm nhau hơn một lần, hôn nhau thêm vài bận, và chị nói chị yêu em, rõ ràng là thế, thì em cũng không ngừng tự hỏi, thứ tình yêu mà chị nói có thật là thứ hạnh phúc chị đang kiếm tìm?

Lạ lẫm làm sao khi nhận ra ngày nào cũng gặp cùng một người, đi cùng một con đường, trên cùng một yên xe. Chỉ có câu chuyện là đổi khác. Mình tập ghép các mảnh vỡ, cứ khít chỗ này lại hụt chỗ nọ. Em đã thôi đọc các câu chuyện lãng mạn từ lâu, nhưng vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên tột độ khi thấy chị về nhà vứt bày bừa quần áo, quên bẵng lời hứa trước đó chưa tròn phút, cả sự yếu đuối sâu đắm bên trong mà khốn khổ thay, em cứ nhìn rõ mồn một. Thì ra, chị cũng chỉ là một người bình thường, với đủ mọi thói hư tật xấu trên đời. Cả nỗi tự ti vô hình mỗi khi nắm tay em, hôn em, hoặc vùi đầu vào người em. Em giật mình nhận ra, giờ mới là lúc thứ tình yêu thật sự bắt đầu. Chứ không phải từ đêm nào tĩnh mịch ở bến tàu khuya.

Cuộc sống cả hai dần dần như trang sách mở. Chị thất bại với kế hoạch kinh doanh đầu tiên, bần thần cả người trước sức nặng mà nó để lại. Chị đi qua đi lại như người mất hồn, cà phê cũng không buồn uống, ăn cơm quên cả mùi cay. Em quíu cả tay chân, không biết làm gì, không biết an ủi sao cho đặng. Đành lầm lũi đi sau chị. Nhắc chị gạt chống xe, lấy tiền thối khi mua cơm tấm, giữ giùm chị chìa khoá nhà mỗi khi chị để quên ở đâu đó.... Đợt đó, em hoàn thành xuất sắc một dự án khó nhằn, nổi tiếng cả công ty. Thưởng tới tấp. Nhưng về nhà, em không dám kể, sợ chị buồn vì cảm giác thua kém em. Em lẳng lặng mang tiền thưởng đi mua một cái máy chiếu rất to, rồi hì hụi tải một loạt phim mà chị yêu thích. Em học làm cả bắp rang bơ. Buổi tối không trăng, em bỏ luôn tiếng còi tàu, lục đục chỉnh máy chiếu. Mảng sáng dần xuất hiện trên bức tường ở hành lang, chuyển động theo những hình thù kỳ dị. Âm thanh nổi cuốn hút. Chúng ta ngồi trên ghế lười. Tiếng nhai bắp lạo xạo. Thỉnh thoảng em nhại lại giọng thằng biến thái trong phim, é é nhựa nhựa. Chị vẫn bất động vậy. Các khối màu phủ đầy khuôn mặt chúng ta, như chiếc mặt nạ. Ở đĩa phim thứ 3, chị bỗng cười vang trước hành động ngớ ngẩn của cô diễn viên chị yêu thích. Niềm vui em hẫng hụt trong cơn buồn bã. Nhưng rút cuộc chị cũng đã cười, dù chẳng phải vì trò đùa của em. Chị và em cùng xem hơn 10 phim liên tục. Khi chị qua cơn bĩ cực, cũng là lúc em bị sâu răng vì ăn quá nhiều bắp bơ, và mắt chị tăng lên 1 độ rưỡi. Em lại cười nắc nẻ vì tình huống khôi hài.

Thời gian trôi rất nhanh. Thoắt cái, đã chẳng thể nhớ nổi số phòng mình từng ở trong lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau, những ngày đặc biệt mình tự nhủ lòng sẽ phải nhớ mãi, cả những bài hát cũng đã phai mất lời ca. Mình nhẫn nại bên nhau, có buồn vui, có cay nghiệt. Đủ mọi loại trạng thái trên đời. Nhờ vậy, vào những ngày chị làm em đau đớn, em lại nghĩ về sức mạnh của thời gian. Đã cùng đi qua nhiều ngày dài đằng đẵng, nhiều đêm ngắn ngủi lạ thường, thì cớ sao lại vì những phút giây nóng nảy mà quên sạch. Dù vậy, dự cảm bất hạnh – ngay từ ngày đầu tiên mình nắm tay nhau – vẫn không thôi buông tha em. Em thường xuyên thấy đau lòng. Kiểu có những người ở cạnh nhau, chỉ bởi họ không bao giờ hạnh phúc được nữa. Đôi khi em buồn, em bảo em bị trầm cảm rồi. Chị nổi điên trước cái thói hay bi kịch hoá cuộc đời ở em. Xoáy vào đáy mắt em, chị muốn em phải thật tích cực và lạc quan. Em nghe lời chị, cười như một con khùng. Các đợt sóng vẫn ào ào ập tới, khiến em chao đảo. Nhưng vì chị, lại mạnh mẽ vững vàng. Khi không chịu nổi nữa, em úp mặt vào thau nước, khóc váng lên. Chẳng ai nghe. Sung sướng.

Rồi em tập trồng cây ở bên trong. Gieo mầm lặng lẽ từ những đêm chị nằm ngước lên trần nhà, nhớ người yêu cũ. Từ những kỷ niệm xưa mà bất thần một ai đó mang đến không báo trước. Từ những bản nhạc chị yêu thích không bản nào gắn liền với em. Cái cây không có tên. Nhưng nó tồn tại. Em tập nuôi dưỡng nó qua những cơn bão, cơn giông. Hôm nào mình cãi nhau, cái cây thôi lớn và héo úa. Rồi chỉ cần chị hôn em, thì em lại tưới nước cho nó liền. Em kể chị nghe, chị cứ nghĩ là một chậu cây em đang trồng ở ban công nhà. Ở bữa cơm, em khoe cây lâu lớn quá. Chị bảo đem ra tiệm hỏi cách chăm sóc như thế nào. Em húp ngập bụng tô canh khổ qua, lòng khổ sở với các bí mật. Húp vội quá, bị sặc, trào cả lên mũi. Chị cuống lên, hỏi có sao không. Rồi la em không ngớt vì ham ăn và hậu đậu. Em cười, thủ thỉ rằng chị ơi, cái cây mới lớn thêm được 1cm. Chị lắc đầu, không thể hiểu nổi những câu nói ngây ngô của em.

Vì chị không phải đàn ông, nên trong chị luôn có nỗi ghen vô hình với những cá thể XY xung quanh. Em bước vào quán cà phê, nơi đầy nhóc các cậu bé, chú hai, chú ba, chú tư. Chị khó chịu trong lòng, ghé tai em hỏi nhỏ, có mặc quần đùi ở trong không đấy?. Em hết hồn, bảo chị khùng à, em đang mặc váy cơ mà. Ừ thì tý ngồi cấm bỏ cả hai chân lên ghế!. Cái cây lại nhúc nhích, trổ mầm. Ghen hả? Không thèm. Xem thằng nào được, chị bán em đi lấy tiền làm ăn. Em cười ha hả, rồi cả hai cùng chơi trò định giá em trong tiệm đông người. Rút cuộc, chị vẫn là người trả giá cao nhất. Bạn trai cũ, bạn cũ là con trai, đồng nghiệp cũ là con trai, người em từng thích là con trai... tất cả đều làm chị nhíu mày, dù chị ra sức phủ nhận. Rồi em lầm lũi, dần trở thành đứa con gái kiệm lời, khó ưa. Chat với người em từng thích ngày xưa, em không thôi khiến anh ta ngỡ ngàng vì những câu nói cộc lốc, đôi lúc pha lẫn độc địa. Rồi khi chị nặng lời với em chỉ vì em đi tâm sự chuyện đời, chuyện viết văn với một ai đó, là lúc em biết em yêu chị đến tàn nhẫn. Em lẳng lặng unfriend tất cả. Các tin nhắn chưa đọc đầy nhóc. Em nhìn chúng và sợ. Sợ rằng chị sẽ thôi không còn yêu em nữa.
Cuộc sống càng ngày càng khắc nghiệt. Kiếm tiền, công việc, công ty, đồng nghiệp, gia đình... khiến cả hai mệt mỏi đi ít nhiều. Chị hay lơ đãng, quên nhanh những gì từng nói, đôi ba lần bỏ rơi em vì những suy nghĩ bay lơ lửng của mình. Có đêm chị tình cờ thấy người yêu cũ ở quán cà phê ven đường, mắt chị không thôi mở to, lấp lánh. Chị cười mỉm, đến cả cách buộc tóc cũng lúng túng. Em đứng sau lưng chị, hẫng hụt. Bước đi vài bước, chẳng ai phát hiện ra chuyển động của em. Cái cây khẽ rùng mình, tự hỏi nếu bây giờ em bỏ đi, im lặng, thì đến lúc nào chị mới phát hiện ra. Chắc đến khi chị nhìn người ta chán chê. Rút cuộc em không bỏ đi, nhưng em đếm được sau 4 phút 18 giây, chị giật mình quay ra sau tìm em, rồi đội mũ bảo hiểm cho em. Thế giới trong chị trở lại cách vận hành cũ. Nhưng trong em, từng khớp nối đã kịp mục ruỗng, đứt lìa. Em thở một hơi dài, cố gắng sắp xếp lại chúng, và còn tưới cây nữa. Nhưng dưới bầu trời đẫm nước mùa hè, em không thôi vờ nghĩ vài giọt nước đâu đó trên cao vừa rơi xuống đuôi mắt.

Từ khi em biết quá khứ chưa bao giờ ngủ yên trong chị, em thường nghĩ đến những cuộc ra đi. Em dần cô độc trong tình yêu chính mình. Đêm hay nằm nói chuyện một mình. Lờ đi câu hỏi thăm của chị, tàn nhẫn đẩy chị vào vùng tối những nghĩ suy của riêng chị. Thậm chí, em còn nằm mơ chị đi với người khác, rồi tươi cười với em, bảo chị xin lỗi, thời gian qua chị lầm, chị không yêu em như chị nghĩ. Trong giấc mơ mà nỗi đau cũng có thiệt. Sáng ngủ dậy vẫn thấy đau. Nhíu mày một cái đã thấy nước mắt ở đâu rớt xuống. Tào lao bí đao, chị sẽ nói vậy, nếu nghe em kể những giấc mơ của em. Một lần nọ, khi đang ngồi trong căn phòng nhỏ của tụi mình, sự mệt mỏi ở đâu ập đến, khiến em trống rỗng và lụi tàn. Chị đang làm việc. Em đứng dậy, bảo em đi mua gì đó ăn thôi, rồi bước chân ra cổng, đi như kẻ mất hồn. Bỗng dưng em muốn đi bộ khủng khiếp. Em định đi hết con hẻm nhỏ rồi về. Tới đầu hẻm, em lại định hết cái hẻm kia rồi về cũng được. Cứ vậy, em đi đúng bốn vòng. Không thấy mệt, mồ hôi cũng chẳng thèm chảy. Nhưng đau đớn trong em tan biến đi. Nhẹ nhàng. Đúng lúc ấy chị xuất hiện, nắm tay em xách đi. Hóa ra nãy giờ chị đi sau. Mặt đỏ gay, người bê bết. Em rúc đầu vào chị, không nói gì. Chị hỏi có muốn nghe tiếng còi tàu? Em lắc đầu. Tối nay nó không về đâu.

Bao năm trôi qua. Em vẫn không thôi làm chị bật cười hoặc xót xa bởi những câu chuyện hàng ngày em kể. Nhưng càng ngày em càng gầy xanh. Khi dắt em đi mua đồ, chị sững sờ khi thấy em bơi trong bộ váy mà chị cảm tưởng nó đã là size nhỏ nhất rồi. Khi buồn, em không ăn. Mà chị thì không biết làm cách nào để em thôi buồn rầu. Chị nhiều lần hỏi em, việc yêu thương chị vượt quá sức chịu đựng của em, đúng không? Em trả lời rằng không, yêu chị như là điều gì đấy tự nhiên nhất trên đời. Chị nghe mà không thôi xúc động. Em lẳng lặng ở cạnh chị, nhìn chị già đi, cay nghiệt đi, khó tính đi, mà không kịp nhận ra cuộc đời em cũng theo đó mà tĩnh mịch đi – như cánh rừng sau mưa. Một buổi sáng, em nhìn mình trong gương, ngạc nhiên vì các đốm tàn nhang chen chúc nhau như đám đông đi nghe hòa nhạc. Làn da thôi không mượt. Các vết mụn nhỏ nằm ngang nhiên, như thách thức em của ngày xưa. Em lặng người, lần đầu tiên tin vào phép màu của thời gian. Tự hỏi những năm qua, ngoài việc yêu chị bằng tất cả nhiệt thành em có, thì liệu có ai đó yêu thương em? Chị yêu em, hay chị yêu việc ở bên cạnh em mỗi ngày, mỗi tối, mỗi giờ khắc chị tuyệt vọng, cô đơn? Em nhốt mình trong quán nhỏ, nghĩ về chính mình – sau bao nhiêu năm chỉ toàn nghĩ về chị. Bên cửa sổ, cây sồi già xào xạc. Em chìm vào sự đơn độc tuyệt đối. Trong giấc mơ, em lại thấy chị nắm tay kẻ khác. Rõ ràng như việc thành phố sắp vào những ngày mưa. Tỉnh dậy, em khóc không ngừng nghỉ. Nỗi đau âm ỉ, âm ỉ, khiến em như rơi vào hõm tối.

Rồi năm tháng lại trôi qua nhanh đến không đếm được nữa. Đôi lần, em lén chị ra bến tàu ngồi, nhớ về những đêm nào đầu tiên mình ở đây, mỉm cười và tiếc nuối. Em nhớ lúc ấy tóc em còn đỏ, ngắn, và chỉ có mỗi một cái hình xăm. Em nói một câu, cười một câu. Không im lặng nỗi quá 5 giây. Chị thì im lặng suốt. Tóc dài hơn tóc em. Trên bến tàu, gió thổi tóc che kín mặt chị. Cái cảm giác khi lần đầu em đưa bàn tay nhỏ xíu lên vuốt cái đám tóc đó, và chạm ngay ánh mắt chị sâu hút, thật khó để quên đi. Rồi nụ hôn đầu tiên, những đêm đầu tiên. Tình yêu không ai nói ra, nhưng nó âm thầm nảy mầm, sinh sôi. Đến một ngày, ngỡ ngàng và xúc động khi nhận ra người này yêu người kia hơn chính bản thân mình. Em chưa từng một lần hối hận vì đã lựa chọn chị. Bao năm qua, biết bao nhiêu người đến, người đi. Ai nói thích em, yêu em, chị đều biết. Em đều biết, em gạt hết. Giữa đám đông, chưa một lần em rời mắt khỏi chị, ngừng kiếm tìm bàn tay chị. Đôi lúc bật khóc như đứa trẻ nít, sợ hãi vì tưởng chừng lạc loài. Còn chị thì khác. Trong đám đông, chị lãng quên em. Chị mải cười với cô bạn thân, với đứa em gái nhỏ, với cậu đồng nghiệp vui tính, với cô gái hỏi đường, với chú hai hài hước... Tháng năm bên nhau lâu, mình du lịch riêng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Còn lại, chị đều bảo rủ thêm người này nhé, người kia nhé, chị sợ em đi với chị một mình em buồn. Em bật cười trong lòng, sao lại nói giống như mình không phải người yêu của nhau vậy chị ơi... Nhưng rồi em vẫn đi chung với bạn bè chị. Trên xe, trên máy bay, ở khách sạn, ở bãi biển, ánh mắt chị lấp lánh. Em lẳng lặng đi sau chị, muốn rụng rời vì các cơn say xe, thèm khát một cái nắm tay an ủi của chị... Các buổi sáng, khi chị hào hứng rủ em ra bể bơi chơi với mọi người, em giả đò kêu em lười, em lết mình đi không nổi. Nhưng thật ra, em sợ em sẽ buồn giữa niềm vui của tất cả, khi nhìn ánh mắt chị đắm say với không gian có rất nhiều người chị yêu mến. Em không can đảm đối diện với nó. Em nằm đấy, lăn qua lăn lại. Không biết làm sao để thôi cô độc. Em lấy máy ảnh chị ra, xem hình những ngày qua. Xem một hồi mà tự nhiên khóc không ngừng nghỉ. Cứ như em không hề có mặt trong đây. Bạn bè chị, người chị yêu quý, ai cũng rạng rỡ tươi cười. Các tấm hình hiếm hoi có mặt em, hoặc là hình tập thể, hoặc là lúc ấy em mè nheo năn nỉ được chụp hình... Em nằm thừ người, ngước nhìn trần nhà. Không biết trong lòng nghĩ gì. Chắc là cái cây ngã rồi, nên thấy đau. Nỗi đau lan ra tận từng khớp xương. Như đêm nào ở vệ đường cũ. Các khớp nối dường như vỡ nát rồi.

Buồn đau và hạnh phúc cứ xen kẽ như vậy. Ở những thời khắc em cảm tưởng như sắp bị bỏ rơi, thì cũng đồng thời chị xoa dịu nó, bằng những âu yếm quen thuộc của mình. Dường như đến tận chục năm sau, em vẫn không thôi xúc động bởi những câu yêu thương chị nói, dù đôi ba lần, nói vậy rồi thôi... Nhưng mùa thu, mình lại lên kế hoạch đi du lịch. Em im lặng, khi chị lên danh sách những người tham gia. Mình lại lên núi. Ở chuyến đi cuối cùng, em bận một cái đầm màu đỏ mận. Nhìn từ xa, trông như cái bao bố bị nhúng màu quá tay. Tóc em về lại màu đen nguyên thủy. Tay cóng đi trong đôi bao tay dày sụ. Chuyến đi thật tươi vui. Em nhìn chị tít mắt trong niềm vui với bạn bè, tự nghĩ lòng sao mình ích kỷ quá. Năm tháng bên nhau không đủ sao, mà còn đi ganh tỵ với những người khác. Đêm ở cao nguyên, mưa từng hạt nhỏ không ngớt. Em quàng thêm khăn len ấm. Chị đang mải bàn chỗ ăn với mọi người. Đó là quán nướng nhỏ trên triền dốc. Hình như có thịt thỏ. Em chẳng thiết tha ăn những loại thịt lạ. Và rồi lại buồn vì chị chẳng thèm hỏi rằng em có thích ăn món này không, không thì mình đi quán khác nhé... Đường tới quán khá dài, nhưng đẹp. Mọi người quyết định đi bộ. Trời không trăng. Mặt đường trơn ướt như tráng gương. Em lẳng lặng vẽ vô số các họa tiết bí ẩn vào lòng bàn tay chị, rồi rúc rúc vào vai chị. Em bảo lạnh. Chị ôm chặt em. Bước chân xiêu vẹo. Thỉnh thoảng, chị nhắc người này, người kia mặc áo. Gót giày ai đó xém trượt, khiến chị hoảng hốt. Em lẳng lặng buông lơi cánh tay chị, nép vào vùng tối của đám đông. Nhìn nụ cười chị ẩn hiện dưới ánh đèn đường vàng vọt. Trong một phút chốc, 7 năm qua ùa về một cách bất ngờ và choáng váng. Năm tháng khoác bộ cánh cũ, như lớp kính mờ. Em đưa tay lau nhẹ. Ký ức hiện ra như đoạn phim ngắn. Chậm rãi, và đông đặc. Ở đó có những đêm dài mình miệt mài viết lách cùng nhau. Những chiều mưa mình nhốt mình trong phòng, dụi vào nhau như những con mèo nhỏ. Những buổi sáng mở mắt ra đã cãi nhau, khiến cả ngày u ám như ai đấy ném đống bùi nhùi vào mặt. Em chưa từng quên đi bất kỳ điều gì. Tuy vậy, chẳng hiểu sao, mỗi khi nghĩ lại chuyện gì đấy, lại thấy đau đớn lạ lùng. Phía trước có con hẻm nhỏ, nằm khuất sau đám cây dại mọc cao. Nó gợi nhớ về lần đầu tiên, cũng như là duy nhất mình đi du lịch riêng cùng nhau. Em điên cuồng đi hết tất cả các con hẻm mà cho em là đẹp và kỳ bí. Chị đứng trên đường lớn, lắc đầu chịu thua, rồi nhẫn nại chờ đợi em. Những con hẻm nhỏ có các bụi cây khổng lồ, che kín thân hình bé nhỏ của em. Giờ thì em thấy nó rồi. Nó nhỏ, tối, và sâu hun hút. Liệu các đám cây kia có bảo vệ cho em, nếu em chui vào hõm tối đó? Liệu rằng chị có chạy theo kéo em lại? Trong cơn hoảng loạn cuối cùng, em vội chạy lên níu chặt tay chị. Chị nắm tay em, theo thói quen. Bởi câu chuyện mà mọi người đang kể sao thật hay quá. Em nhẹ nhàng rời khỏi, bước chân chậm lại. Một cái lách mình gọn gàng. Mọi thứ trong em tối sầm đi. Đám cây hoang này cao quá, dày quá. Đôi chỗ còn có gai. Nhưng sự kiêu hãnh trong em lớn đến mức che khuất cả những cơn đau. Em lẩn mình vào trong. Sâu nữa, sâu nữa. Dần dần biến mất khỏi con đường lớn. Biến mất khỏi cuộc đời tất cả mọi người. Em thôi không đếm số phút, số giây từ lúc em đi đến lúc chị đưa mắt kiếm tìm em nữa. Cuộc đời em như vậy là chấm dứt. Nơi bụi cây mà em nghĩ chỉ là đám hoa rậm rạp, là nguyên một vách núi dựng đứng. Em rơi mãi, sự đớn đau lan tỏa khắp các khớp xương. Một khoảnh khắc nào đó, ý nghĩ phải chia lìa chị còn gây đau gấp ngàn lần. Nhưng đã quá muộn để em trở lại. Em trở thành ký ức.

Có lẽ tới tận kiếp sau, em sẽ vẫn còn oán trách sự tàn nhẫn của mình. Cả những đòi hỏi quá đáng của một tình yêu nguyên vẹn đến đau lòng. Chị sẽ ở lại, mãi mãi không hiểu nổi sự ích kỷ trong em. Và những dằn vặt, đau đớn mà có lẽ đến cuối đời, chị không bao giờ nguôi ngoai. Ở căn nhà cũ, chị đập nát đi khung cửa lớn. Rồi lắp vào ô cửa nhỏ, lặng lẽ trồng các cây con. Có những chiều, chị cứ ngồi im vậy. Chị nghĩ rằng, giả như chị ngồi đây hoài, ngày qua ngày, qua những cơn mưa, cơn nắng, thì chắc chị sẽ thấy được cách mà cái cây trổ mầm, dần cao lớn, rồi đơm lá... Chị sẽ hiểu được cảm giác của một kẻ trồng cây. Như em ngày xưa vậy. Và khi đám cây cao lớn, rậm rạp, em sẽ trở về, có đúng không?

Sự buồn bã không buông tha chị. Hàng tối, chị ngủ một mình. Chị không can đảm nằm trên cái nệm lớn. Chị mua về một băng nệm nhỏ thay thế, lèn hai bên chặt nào gối ôm, nào chăn. Thế là không sợ khoảng trống mỗi lần giật mình quay sang bên. Buổi chiều, chị đi làm về, chị kể chuyện cho ấm nước nghe. Những câu chuyện vớ vẩn, rời rạc ở văn phòng. Nó kêu réo, đáp trả chị. Rồi cà phê thật nóng, thật ấm. Nhưng nó không ngon. Chị nhớ cà phê em pha. Cả cái cảm giác khi đứng chờ thang máy, chuẩn bị thở hắt ra vì sau một ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng được gặp em, và cười với em.

Cuộc sống trở về phẳng lì, như nó vốn có. Chị thấy chị thôi sống nữa. Những ngày còn trẻ vừa qua, chị có nhiều ước mơ, dự định. Chị điên cuồng vì nó. Vì nó, chị bỏ quên ánh mắt em thiết tha, quên cả cách yêu thương một người. Vì chị nghĩ cuộc đời dài rộng, mình còn bên nhau lâu. Còn giờ, chỉ ước gì thời khắc ấy, chị ở đó với em. Em sẽ không đau nữa. Chị cũng như được giải thoát. Chúng ta đều được giải thoát.

Giờ thì chỉ còn mỗi chị mắc kẹt. Chị ở lại. Sống mà như không.

Thiên Bình

Ngày đăng: 25/02/2015
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
lòng dạ đàn ông
 

Nhìn bóng dáng mất hút trong bóng đêm không một chút vương vấn của cậu ấy ngay sau đó, lần đầu tiên tôi biết thế nào là lòng dạ sắt đá của đàn ông. Lúc tốt đẹp thì mềm mại ân cần như nước, một khi đã quyết tâm ra đi, người ta sẽ đi một cách vô cùng đường hoàng mà dứt khoát.

Trích Có duyên nhất định sẽ có phận - Tào Đình

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage