Phía đợi chờ
Hải mở hộp thư đi xem lại, nội dung tin cụt lủn.
"Phiên ơi, chân em lạnh như xác chết, không có ai ủ ấm, ở đây không có vòng tay của anh khỏa hơi ấm cho em ấm áp ấm áp. Em nhớ anh quá."
Mỗi khi nhắn một tin dài, nói đôi ba điều giống nhau là lúc Hải đang rất cô đơn. Cô đơn đến có thể chết được. Em nhớ anh quá như một chuỗi dài không thể dừng được. Mà Hải đang phải lạnh lẽo trải qua.
***
Không có tin nhắn hồi đáp. Có lẽ Phiên đang phải chạy như điên với mấy chương trình radio. Phiên luôn luôn tất bật. Cứ đứng yên, rồi cứ đi đây đó suốt. Lâu lâu lại gửi đăng vài bài phóng sự ảnh, trong đó là gương mặt của những người đàn bà vết chai trên tay không thể dày thêm được nữa, là gương mặt cười tươi xinh của những đứa trẻ lấm lem vùng cao, là cánh đồng hoa dã quỳ vàng như bầu nắng tháng Năm... Phiên không thể ngừng dù chỉ một chút nào. Chừng như chỉ cần ngừng làm việc chốc chốc là anh sẽ bị lời nguyền hóa phép thành một con ếch già co rúm ró. Nhưng cứ càng đi là càng muốn dừng, càng đứng yên lại càng muốn bay nhảy. Phiên như loài chim di cư theo mùa, lạ là không biết nên ở lại hay đi vào mùa nào nữa.
Những khi chỉ muốn ở Sài Gòn, vùi đầu vào công việc. Hai tối cố định trong tuần, Phiên hát ở Di Dau. Nơi mà anh vẫn thường đùa bỡn rằng Di Dau nghĩa là đi đâu, nên cũng biết đi đâu ở thành phố bức bối này ngoài Di Dau.
Thành phố có nhiều chuyện để kể, nhiều như gió mùa Thu, nhiều như những nỗi buồn ám bụi của Hải. Hải kể cho anh nghe suốt, mỗi khi gần bên. Từng tiếng thõ thẽ em nhớ anh lắm của Hải như những mũi kim tiêm mà anh vẫn sợ. Sợ từ hồi bé đến bây giờ, như một nỗi ám ảnh không nguôi. Chỉ khi hát ở Di Dau anh đôi chút dễ chịu, cảm thấy là chính mình nhất.
Như một cơ duyên, Phiên đến với Di Dau tình cờ và tự dưng chỉ muốn hát ở đây. Kiên quyết xin ông chủ cho được. Hồi ấy anh Lung còn buồn vu vơ, cũng không mấy khi cười với một ai xa lạ. Phiên không phải một chàng khôi hài nhưng vẻ gần gũi luôn lấy được lòng bất cứ ai tiếp xúc. Không phải một câu nói đùa được báo trước. Anh chỉ vui miệng đáp "Dạ, em sẽ hát hết sức. Đến khi cổ họng bị ai đó làm cho đóng băng thì thôi." là anh Lung cười toe toét. Gật đầu. Và Phiên đến hát ở Di Dau.
Di Dau không đông khách. Di Dau buồn. Người ngồi ở Di Dau cũng buồn. Vẻ cô đơn của con người hiện đại đôi lúc làm Phiên sợ. Không chỉ người ta sẽ buồn vì vừa mất chiếc ví đầy cứng tiền, vừa bị lừa phỉnh, vừa bị mất việc mà cũng có thể buồn vì bỗng dưng... muốn buồn. Như sinh ra là để buồn. Đang ngồi uống café cóc vỉa hè, tự dưng muốn buồn là nước mắt bù lu bù loa. Đang chuẩn bị đi xem phim và cơn buồn ập đến, tâm trạng như hoa ủ rủ ngày nhiều mưa, vậy là ở nhà. Buồn mà không biết nguyên do. Thật khó đoán quá chừng. Như Hải. Đột ngột vui đột ngột buồn, không đoán định được.
Có những ngày anh cứ bận suốt, hoặc cứ đi suốt. Vào những nơi không thể nhấc máy được hoặc ra ngoài vùng sóng phủ. Tin nhắn đêm qua nằm mãi ở hộp thư đi, sáng dậy, Hải nhận được tin thông báo đầu dây bên kia đã nhận được tin.
Vẫn không có hồi đáp.
Nhiều khi mải cuốn vào công việc anh không trả lời được. Hay một lí do nào khác Hải cũng không biết. Hải lại nằm áp mặt vào gối, ngủ thêm một giấc nữa cho ngày qua nhanh. Đôi khi cần làm vậy hơn là cùng một ai đó đi quanh quanh. Những nỗi buồn cũng cần tuôn chảy hết nguồn mạch để không còn trở đi trở lại dai dẳng như đôi môi khô quắt, nức da chảy máu của Hải mỗi độ gió Bấc thổi về.
Mỗi lần định đi đâu xa, anh lại bảo Hải, chúng ta bỏ cuộc nhé. Nhưng lần nào cũng không làm được. Vì cứ xa nhau là nhớ da diết, nhớ như một ngày mùa Hè oi nực Hải biết tin người yêu cũ bị vùi trong núi cát ở Sahara, như một sáng tinh mơ lạnh đến đôi môi đỏ rần run bần bật và có người gọi điện hớt hải báo tin cha cô gặp tai nạn. Cuộc đời như khuyết một chỗ. Sâu hoắm và không cách nào chữa lành.
Anh không nhấc máy, có lẽ là để lãng quên hay để cô có thời gian quên lãng(?) Gọi mãi cũng không nghe được giọng ấm trầm dỗ dành giấc ngủ của Hải vào mỗi đêm nước mắt đầm đìa. Hải nhớ mùi lá chanh anh thường cho thêm vào trà, thanh và sảng khoái. Nhớ như điên. Nhớ từng kỉ niệm của hai người, gần nhau thường cãi cọ đến xanh mặt mũi, đến gân cả cổ nhưng khi xa lại nhớ đến quay quắt.
Hải là một con mèo điên không biết nghe lời, con mèo ướt mem của Phiên tâm trạng thất thường hay hóa mèo điên đột ngột. Mỗi khi cơn bực dọc tan đi, anh thường ghì ôm cô vào lòng mình, cho hơi ấm tỏa ra. Vò vò mái tóc mỏng mảnh của cô. "Khóc đi mèo điên, khóc đi mèo điên. Khóc đi rồi ngủ." Mắt anh ươn ướt. Khi bực dọc, anh như thú hoang dại nắm giữ cả thế giới, nhưng chỉ là phút chốc nhất thời. Anh luôn đủ bình tĩnh để dịu dàng với cô như vốn dĩ. Hải khi ấy chỉ thì thào: "Em nhớ anh kinh, nhớ ghê gớm lắm. Nhớ đến phát chết. Em đã lấy sẵn dao lam nhưng em nhát quá nên không thể. Em không thể để mẹ một mình được." Cô cười sằng sặc rồi khóc òa trong vòng tay anh. Giấc ngủ hẳn đã không còn một lo lắng nào, cô nằm gọn lỏn trong vòng tay anh, rúc vào ngực anh như con mèo nhút nhát nũng nịu. Anh nghe Hải thở nhè nhẹ nhè nhẹ. Và dần đều vào giấc ngủ.
*
Tối hôm nào, mưa trút ầm ào, Hải lái xe ra đường. Không mặc áo mưa. Bao nhiêu nước mắt chảy tuôn cũng không thấy được. Mưa cuốn trôi sạch.
Đường vắng người qua lại. Hải chạy như bay trên đường trơn ướt, mưa ngày càng to. Nhiệt độ cơ thể hạ thấp. Hôm ấy hôm thứ ba cha Hải mất. Hải như vô thức tạt vào Di Dau mà cũng chẳng biết đó là gì. Bước vào quán cô khiến hết thảy mọi người đều ngạc nhiên. Cô như con mèo con đi hoang ướt tèm lem không có nơi nào để trở về. Chỉ có mèo hoang mới sũng ướt vào ngày mưa to thế này. Chỉ có mèo hoang mới bất cần và dù hàm răng đang khua nhau lập chập thì mắt vẫn quắc lên kiêu hãnh. Nhưng dù gì mèo hoang cũng là một con mèo, cô vẫn thuộc về phái yếu. Vẫn thuộc về một nửa thế giới khéo léo, dịu dàng và nhạy cảm.
Khi ấy Phiên đang say sưa hát. Mặc kệ mọi thứ ngoài Di Dau, mặc kệ tất cả ngoài tiếng đàn đang nảy lên ma mị. Giọng Phiên hát rời rợi. Giọng trầm khàn và ấm đến chịu không được. Cô chỉ kịp tìm một chỗ ngồi ấm áp, gọi một cốc trà nóng rồi ngẩn người nghe anh hát. Mọi nỗi buồn như vơi bớt. Chỉ còn lại lời hát âm vang âm vang... (Nhờ vậy mà sau này Hải biết vì sao khách của Di Dau chỉ toàn những người buồn.) Cô như thất thần. Khi giai điệu vừa dứt, cô vụng về nhận ra mình đang lạnh đến sắp đông thành một khối băng gầy đuột. Cô hấp tấp định đưa cốc trà hớp một ngụm. Nhưng vụng về quá, chỉ nghe xoảng và cốc trà lật xuống sàn gỗ vỡ tan nát.
- Cô có cần tôi cho mượn áo không?
Khi ngẩng lên Hải đã thấy Phiên đứng trước mặt mình. Cô lúng túng ấp úng.
- Sao anh biết tôi lạnh?
- Vì cô đang run lẩy bẩy lên kìa. Và vì tôi đang muốn cho một người mượn áo. – Anh cười ngoác.
Má cô ửng lên, đỏ. Cô giương đôi mi ướt nước, liếc chiếc áo choàng to xụ của anh.
- Vậy, anh có thể cho tôi mượn chiếc áo lông xù kia.
Anh gọi một bình trà. Mùi chanh thanh mát khiến cô uống trà no căng cả bụng. Lúc cô rụt rè nói mình lái xe máy không rành, anh đã ngạc nhiên vô cùng. Mới gặp lần đầu mà anh giận như điên. Không biết lái xe thì bằng cách nào Hải an toàn cùng chiếc xe đến đây? Không dưng ai lại tập lái xe vào giữa mưa to gió lớn. Muốn chết chăng? Cô ừ, và đôi mắt bỗng buồn bã. Đôi mắt sâu hút, như một ngôi nhà kho hoang vắng chất đầy đồ đạc ngổn ngang.
- Em không biết nữa. Em không biết vì sao mình lên được xe và đến đây.
Anh khều khều mớ tóc trên trán cô. Bảo, "Cho mượn vai nè tựa vào. Muốn khóc cứ khóc đi.". Phiên không bao giờ khuyên cô nên kìm nén, nên thay đổi một thứ gì đó, luôn bảo, nếu muốn khóc cứ khóc, khóc thật nhiều vào, khóc đến khi nào hả hê thì thôi. Và khi nào nhớ anh cứ nói.
Anh đủ đặc biệt để Hải đặt anh vào vị trí đặc biệt trong tim mình. Đủ dị hợm và thất thường để chịu đựng được cô. Như thế quá đủ để cô yêu anh say đắm.
*
Cái tôi của cả hai lớn quá. Lớn ngang ngửa nhau. Anh luôn bảo Hải cứng đầu, bảo Hải phải ăn nhiều vào, dạo này nhìn gầy như cây sào cắt ngắn dùng để trồng nho. Sao Hải không nghe lời anh, sao mà để ra nông nỗi... Hải không yêu anh sao? Sao Hải tự đày đọa mình. Cô chỉ cười. Bảo vậy chứ anh dạo này mập lắm hả? Anh giỏi lắm sao, sao để mình gầy như thế? Không phải cô cũng đã nói rằng anh cũng phải chăm chút giữ gìn sức khỏe? Phiên nói rằng anh khác em. Sao em cứ so sánh với anh mãi thế hả? Không chịu tự lo cho mình đi. Anh không thường xuyên ở Sài Gòn. Anh không thể luôn luôn tự tay chăm sóc cho cô được. Nhưng khác ra sao cô cũng không biết. Khác ở chỗ nào, anh được quyền lo cho cô, còn cô thì không có quyền ngược lại sao?
Anh cứng đầu, cô cứng đầu. Cái tôi của anh lớn, cái tôi của cô cũng lớn. Lớn như dãy Hoàng Liên Sơn. Lớn như cách anh nói cô cứng đầu vì không chịu nghe lời, để mình gầy tong teo, nhưng chẳng bao giờ anh tăng được cân nào cả.
Họ cãi nhau nảy lửa. Và cứ cãi cọ mãi. Không bao giờ tránh khỏi. Tuy, cứ mỗi lần cơn thịnh nộ nguôi xuống là cả hai lại siết nhau thật chặt. Chẳng muốn buông ra. Vì buông tay sẽ lại rời xa, sẽ lại sắp mất nhau. Cứ lo miết.
Bây giờ thì không còn gần bên mà cãi vã nữa. Anh đi phương nào xa lắc. Cứ đi, đi mãi. Khi ở Sài Gòn cũng biến mất, không còn chút cơ hội nào để cô rúc vào ngực anh như con mèo hoang run rẩy. Chỉ còn lại cô. Một mình. Chìm ngập trong nỗi cô đơn. Một mình với nỗi đau thấm đẫm. Hải chỉ còn biết lao đầu vào việc đang làm, hoặc không chú tâm vào gì cả. Một ngày có thể sẽ tất bật hối hả, cũng có thể buồn chán, nhàm nhã.
Cô đi học guitar, cô uốn xù tóc. Nhuộm hồng. Dây nhợ, vòng xuyến nơi tay, nơi cổ như bùa phép. Cúc áo nhiều màu, hoa văn kì lạ của Hy Lạp. Cô ăn mặc dị hợm hết sức. Bằng cách nào đó cô tìm được là chính mình nhất, cảm thấy thoải mái nhất. Khi đến Di Dau cô lại khiến hết thảy mọi người ngạc nhiên. Trông cô như một cô gái của núi rừng, nhiều hoang dã, cứng cỏi và man dại. Hòa vào tất cả nơi nào đặt chân đến. Hải như không khí của tạo hóa. Đến đâu cũng hòa mình được.
Vẻ ngoài mang lại cho người khác cảm giác cô không còn lì lợm, buồn bã, ủ dột mà bỗng hóa điên khùng, vui tươi hết mực. Hôm Hải xin phép anh Lung được hát. Cô không lấy một chút can đảm nào. Hải cất tiếng hát mặc kệ đám đông đang ngạc nhiên ngơ ngẩn. Cô hát Bob Dylan, cô hát Trịnh, cô hát liền tù tì sáu bài. Di Dau vốn đã im ắng bỗng thinh lặng một cách dị thường. Đến ngạt thở. Mắt anh Lung lóng lánh, bảo "Em còn hát hay hơn cả Phiên." khiến lòng cô đau cắt. Vết thương lâu ngày không động đến, ngỡ đã ít nhiều lành lặn, ngờ đâu chỉ mới chạm vào lại bật máu. Đau nhói. Cô vác guitar, ngồi trên chiếc bàn làm từ pallet cũ, hát thêm vài bài.
Một đêm Di Dau đầy hoang hoải. Cả những ánh mắt cũng ám đầy bụi. Nước mắt rớt ràn rụa. Chậu dạ yến thảo héo rũ được trưng dụng làm hoa khô đặt trên bàn Hải đẹp lạ lùng, màu vàng nâu như loang chảy khắp nơi. Di Dau tối mịt. Cúp điện. Anh Lung đi khắp Di Dau thắp nến, loại nến xanh lá thơm vị kiwi. Nến tan chảy bập bùng trong đồng tử của những vị khách không quen tên. Hải hát. Hóa điên dại. Nước chảy thành dòng trên má, như con suối vào mùa chảy. Nhủ thầm trời tối mịt, chẳng ai thấy đâu, Hải khóc đã đời. Giọng hát vẫn ấm, vẫn mượt, vẫn cao và quãng thấp vẫn khàn khàn. Vẫn như mọi ngày ở Di Dau. Nhưng nỗi đau thì ùa về, đập liên hồi trong tim. Thì thụp thì thụp.
*
Anh Lung thường nói, chỉ có tiếng hát mới lay dậy được cuộc sống của anh. Anh thường trầm buồn rồi bỗng hóa điên khùng chỉ bởi tiếng hát. Thứ anh cần cả Phiên và Hải đều có.
Phải trải qua một biến cố đủ lớn thì người ta mới có thể hiểu hết về mình.
Ngày anh Lung còn buồn vu vơ, Di Dau ngày đầu mở cửa, anh không biết lí do mình tồn tại trên thế giới này để làm gì. Giờ thì biết rồi, anh sống để nghe. Mọi vết thương rồi sẽ lành. Anh biết, cứ ủ dột mãi thì Lâm cũng không thể trở lại cuộc sống này.
Hải nghĩ, đôi khi nỗi buồn cũng là chiếc cầu giúp người ta đến với nhau. Phiên rồi đến Hải. Cùng thân thiết với anh Lung.
Đôi lần cô buồn phát ốm. Mũi lúc nào cũng khụt khịt khó thở, đêm nào cũng mộng mị vớ vẩn. Phiên lại đang lang thang đâu đó rất xa. Những ngày buồn bã đó, anh Lung làm tường đỗ cho những nỗi buồn của cô. Những đêm nước mắt rụng rơi lộp độp, mắt nhắm mãi cũng không ngủ được, anh Lung cho cô mượn vai ngã vào, úp mặt vào mà khóc. Khóc nức nở. Đến khi mòn mỏi mới thôi. Có hôm, cô khóc đến sáng tinh mơ, anh Lung vẫn chờ. Bằng nỗi thương cảm hơn cả người bạn thân. Không phải ngồi cùng để cô không phải cô đơn, anh chờ để được thấu hiểu, được nhẹ nhõm lòng. Đôi khi anh Lung bối rối. Không biết mình lo lắng Hải như người bạn thân, cô em gái hay một người thương. Anh không biết. Những mối quan hệ luôn luôn rối rắm. Nhưng sẽ chỉ là thoảng qua, khi anh biết quan trọng nhất với anh vẫn là Lâm. Đã bao lần rồi, anh không nhớ. Quan trọng với anh nhất vẫn là Lâm.
Cô không hát liên tục ở Di Dau nữa, chỉ thỉnh thoảng lui đến. Cô dọn về với mẹ. Trồng hoa, tỉa đậu cô ve ngoài ban công. Khuân ở chợ về chậu chanh xanh thẳm đặt bên cửa sổ căn gác xép ộp ẹp của mình. Mảng xanh trước nhà ngan ngát, bình lặng lạ kì. Gai chanh nhọn hoắt đâm sực vào những ngón tay gầy xanh của cô những khi vô ý. Máu rỉ tê điếng. Nhưng mùi lá chanh xộc lên thơm đến nín thở. Hải nhớ Phiên quay cuồng. Nhớ đến ngột ngạt. Cô ở mãi trên căn gác, viết lách. Viết nhạc. Và thu những bản demo. Những ngày điên dại bỗng hóa trầm đục. Mẹ bảo, "Con cứ sống an yên cùng mẹ. Miễn mẹ con được gần nhau, có bao buồn bã rồi cũng nguôi thôi." khiến lòng cô se thắt.
Khi có nhiều thời gian rỗi, Hải tập khâu đan. Chừng như mọi thứ đều được quên đi. Làm gì đó trước giờ vẫn là liệu pháp lãng quên hữu hiệu. Cô hát, cô đàn. Khâu vá, viết lách. Sáng nào những khuông nhạc chép vội trên giấy nhàu cũ cũng bày bừa bãi trên chiếc bàn thấp ngắn.
Căn gác xép lộn xộn của cô dễ chịu vô cùng.
*
Sáng nay Hải nhận được bức thư. Cô chờ khá lâu rồi. Phiên hiếm khi phá bỏ những thói quen, luật lệ. Phong bì thư xanh lam.
"Trông em mà thương quá. Đau lòng quá.
Hải ơi, sao em cứ gặp nhiều nỗi đau thế này? Khi anh đi, anh đã nghĩ, sẽ có người tốt hơn anh chăm sóc em. Anh phiêu bạt. Anh đi đây đó suốt. Để em một mình suốt. Cứ để tay em lạnh, cứ để em buồn một mình. Khóc nước mắt tèm lem một mình trong cái góc tối om đó mãi. Anh còn khiến em buồn nữa.
Anh không thể để em đau nhiều hơn. Em đã đau quá nhiều. Mèo hoang của anh đã chịu quá nhiều thiếu thốn. Nhưng hóa ra, anh đã khiến em đau hơn tất cả các nỗi đau cộng lại. Anh đã sai.
Khi anh đến Di Dau và hiếm khi gặp em, anh đã buồn như đã chết. Anh vẫn thường loanh quanh thành phố này, vẫn ngày ngày đứng trước mặt em, đứng sau lưng em. Nghe em hát, nghe em đàn. Mỗi khi đi qua thùng thư xanh lam nhà em, anh như nghẹt thở. Anh nhớ em chịu không được. Đi đến đâu, đi bao nhiêu anh cũng không thể thôi nghĩ về em.
Những bản demo của em luôn khiến anh bật khóc.
Khóc đến ngã quỵ trên đường lên Tây Bắc.
Ngã quỵ giữa cánh đồng tam giác mạch.
Thương quá. Đau quá."
Tay cô run run. Ngoảnh lại, ngoảnh xa tít mãi qua đường cong ngã ba lúp xúp ken chật những nhà cũng không thấy ai. Nghĩ thầm, vô vọng thôi, đừng mong, đừng mong nữa...
Điện thoại chợt run, "Em có cần anh cho mượn áo. Môi đang run lên kìa. Sao không biết tự lo cho mình, hả?" Đôi mắt phủ rèm bỗng quắc lên. Cô vui sướng đến phát điên.
- Em nhớ anh ghê gớm. Ghê gớm lắm. Phiên ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Tiếng thở thào thào của anh trong điện thoại tắt phụp. Sau hơn mười giây ngưng bặt.
...
Những buổi sáng cô vẫn duy trì thói quen uống trà cùng mẹ. Trà có hương dầu mỗi tối cô vẫn dùng lá chanh nấu nước gội đầu. Thùng thư màu lam trước nhà thường xuyên lưu giữ những lá thư. Trong khoảng cách đều về thời gian. Là thư của Phiên. Cô vẫn nhủ lòng rằng, sẽ không bao giờ già, sẽ không bao giờ già đâu mà...
-SinKô-