Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra
Tôi luôn chờ đợi em, là Sheherazade, là người đứng sau nỗi đau của em...
***
1. Lần theo dấu hiệu
- Tạm biệt em, Nina.
Đôi mắt nặng trĩu của Eddie như chứa cả một vùng trời tan vỡ, tuyệt vọng và đau đớn khôn xiết. Anh bất lực với những phũ phàng của cuộc đời, và càng bất lực hơn với bản thân mình. Nhìn Eddie, Nina bàng hoàng nhận ra vết thương hằn sâu trong lòng anh vẫn luôn còn đó, nó âm ỉ và lặng câm giết chết anh theo từng giây từng phút trôi qua.
Bằng một cử chỉ chậm rãi, Eddie xoay lưng cất bước và mãi cho đến khi bóng hình anh bị nuốt chửng bởi dòng người trôi trên phố, hay bởi chính bàn tay gân guốc của định mệnh, Nina mới ngã khụy xuống lòng đường cằn cỗi. Cô muốn gào thét tên anh, nhưng không thể. Khoảnh khắc đó, Nina đã chờ Eddie quay đầu lại và nhìn cô, để cô tìm kiếm chính mình trong đôi mắt anh, dù chỉ còn lại một phần nhỏ thôi cũng đủ khiến cô cam lòng. Nhưng, Eddie đã không ngoảnh mặt lại.
Ngày 20/9
Nắng gay gắt thiêu đốt con đường lất phất bụi.
Bầu trời trong xanh không gợn chút mây.
Các cửa hiệu u tối buồn tẻ.
Và đâu đó giữa lòng thành phố nhỏ, là một linh hồn đang gào khóc nức nở.
***
Đã gần ba tuần lễ, ấy vậy mà lời chia tay cay đắng của Eddie vẫn nguyên vẹn trong tâm trí Nina, như một vết xước trên phiến đá vĩnh viễn không phai nhòa. Cô không muốn tin vào sự thật. Cô không biết phải đối diện với thế giới bên ngoài như thế nào khi không còn được yêu anh, bởi cô đã không nghĩ đến ai ngoài anh quá lâu rồi. Ngập giữa những lon bia lăn lóc trên sàn nhà, Nina khóc đến mệt rồi thiếp đi, và trong những giấc mơ sâu đó, cô lại được trông thấy bóng hình Eddie của ngày xưa. Nina đã mơ về thời hai người còn là học sinh của trường trung học Pigeon và Eddie của ngày đó vẫn mang nụ cười tràn đầy sức sống, phiến đá lành lặn không một vết xước. Nina luôn muốn tháo gỡ cái mác "bạn thân" với anh; tuy nhiên, cô biết trên đời này có vài tấm gương chỉ có thể soi rọi hình ảnh của một người. Biết bao lần Nina đã nhìn sâu vào đôi mắt Eddie, và cô nên sớm nhận ra rằng ánh mắt ấy sẽ không bao giờ phản chiếu bóng hình của cô.
"Tớ nghĩ tớ yêu Sophie rồi."
Một cô bạn xinh xắn lớp bên cạnh. Nina chỉ cố mỉm cười khi Eddie nói thế, nhưng kể từ đó nụ cười thật gượng gạo đối với cô, và cả bầu trời cũng mang một gam màu thật khác. Cô luôn thấy chúng đen kịt, u ám dù cho đó là những ngày nắng oi bức. Khoảng hai tháng sau, Eddie và Sophie chính thức trở thành người yêu. Dù đam mê vật lý, Nina cũng không thể nhớ nổi lấy một công thức trong buổi học hôm đó – cái hôm mà Eddie thú nhận với cô rằng trái tim anh đã thuộc về người khác. Cô cứ ngồi thừ ra trên ghế, tay chân gần như lả đi và đôi mắt thì mãi dán vào thinh không, điều này còn tệ hơn cả một trận khóc nức nở. Cô đau đớn nhận ra kể từ nay Eddie sẽ không còn dành nhiều thời gian cho cô, về những buổi đi chơi cuối tuần, những giờ ra chơi trò chuyện, hay đơn giản chỉ là những hôm cuốc bộ về nhà cùng nhau dưới ánh chiều tà. Và điều khiến Nina đau lòng nhất là Eddie cũng không còn mặn mà gì với việc đến thăm cánh đồng bồ công anh với cô nữa. Nằm sau trường Pigeon, cánh đồng ấy là ký ức tuổi thơ, là nơi lý tưởng khi họ muốn trốn chạy khỏi những xô bồ bên ngoài xã hội. Eddie say mê khoảnh khắc đắm mình vào khung cảnh vô vàn đốm công anh li ti bay lên không trung, và Nina ví von cảnh tượng đó như những đóa hoa tuyết rơi ngược về bầu trời. Dưới ánh hoàng hôn điểm tô bởi những đốm trắng li ti, gương mặt sáng ngời của Eddie lúc đó là một trong những khoảnh khắc mà Nina không bao giờ quên được.
Nhưng, Eddie cũng những ngày hôm ấy đã không còn nữa. Mỗi người mang một cách nhìn khác nhau về cuộc đời, có người ví von cuộc sống như một sân khấu, người lại thấy chẳng khác gì một chiến trận. Nhưng đối với Nina, cuộc đời chính là những ván đổ xúc xắc. Vĩnh cửu là điều hư vô, và con người thì luôn luôn thay đổi. Mỗi ngày trôi qua là mỗi lần xúc xắc đổ xuống; những con số khác nhau kéo theo những đổi thay về sự kiện, về tình người, và về mọi thứ. Nina biết cô phải tập quen dần với ý nghĩ này, và nó khiến cô khiếp sợ. Cô ghê sợ sự thay đổi.
Khoảng thời gian Eddie say mê Sophie, Nina thường đi một mình hơn, thậm chí cô không còn thiết tha đến trường. Trong lần hối hả chạy vào lớp vì đi trễ, Nina va phải một cậu nam sinh thấp hơn cô nửa cái đầu. Một cậu lập dị, tóc luôn để che gần hết mắt, thân thể ốm yếu lọt thỏm trong bộ đồng phục rộng thùng thình, và dĩ nhiên với ngoại hình như vậy cậu gần như bị cô lập. Nina có lần vô tình ngồi cùng một đám nữ sinh đỏng đảnh hay trêu ghẹo cậu ta, và từ đó cô quyết không ngồi cạnh họ nữa.
- Xin lỗi, cậu có sao không? – Nina cuống quýt nhặt hộ cậu nam sinh vài quyển sách rơi dưới sàn.
Cậu ngại ngùng lắc đầu, đồng thời cũng tranh nhặt sách với Nina. Khi đưa chồng sách cho cậu nam sinh, Nina mới nhận ra đôi mắt câu ta khá đẹp, nhưng ở đuôi mắt có vết sẹo nhỏ. Cô tự hỏi phải chăng đây là lý do cậu luôn cô giấu đi đôi mắt của mình.
- Cậu có đôi mắt đẹp đấy. Sao lại cố giấu chúng chứ? – Nina cười hiền – Thôi, chào cậu nhé, tớ phải vào lớp.
- Chào...cậu, Nina.
Đến khi bóng Nina biến mất sau cửa lớp, cậu nam sinh mới bước tiếp về thư viện.
Cơn mơ về quá khứ cứ đứt quãng, lớp học chợt biến mất rồi thay vào đó, hiện lên gương mặt đau khổ của Eddie kèm theo đôi mắt sắc lạnh đến tê người. Ký ức lại vụt tắt, Nina nghe thấy mình khóc nhưng trước mắt chỉ là một màu đen tĩnh mịt. Cô không muốn chìm trong cơn mơ ám ảnh này nữa. Rồi, trước mắt cô bỗng xuất hiện một người phụ nữ bí ẩn khoác áo choàng tím, mũ trùm che hết đôi mắt chỉ để lộ mũi và môi. Tay bà ta nâng quả cầu pha lê, tay kia khẽ vẫy gọi Nina với một cử chỉ đầy ma mị. Vốn tò mò, Nina tiến lại gần người phụ nữ, và cô thấy quả cầu pha lê dần hiện lên hai viên xúc xắc. Người phụ nữ bí ẩn mỉm cười, rồi viên xúc xắc bắt đầu xoay điên cuồng trong quả cầu pha lê, sau đó, chúng dừng lại ở hai con số 4.
- 8? Nghĩa là sao? – Nina nheo mắt hỏi người phụ nữ.
- Đi theo nó.
Dứt câu, bà ta bỗng mạnh tay đẩy vai Nina về phía sau khiến cô ngã xuống một vực thẳm sâu hun hút...
***
Choàng tỉnh giấc, Nina thở hắt ra vì giật mình. Cô cuống cuồng xoay quanh phòng để chắc chắn rằng mình không rơi xuống vực thẳm, rồi liền thở phào nhẹ nhõm. Miệng cô khô khốc, đầu thì đau như búa bổ do tác dụng phụ của bia. Tuy nhiên, chẳng biết từ đâu lòng cô bỗng dấy lên cảm giác giận dữ đến điên người. Tại sao Eddie lại đối xử với cô như vậy? Anh ta có quyền gì? Cô đã yêu anh quá lâu, vậy tại sao anh ta không hiểu cho cô, không yêu thương cô như cô muốn? Tại sao?! Càng tra khảo một Eddie vô hình, Nina càng cảm thấy thật sầu thảm – một cơn đau đến bỏng rát tâm can. Lần đầu tiên trong đời, cô nghĩ mình cần đến thuốc an thần hoặc chìm đắm vĩnh viễn trong men rượu. Căn phòng dần trở nên rõ ràng hơn trong mắt Nina, và cô bắt đầu thấy sợ khi biết men rượu đang rời bỏ mình. Cô lao về phía tủ lạnh, nhưng chẳng còn lon bia nào cả. Tức mình, cô cáu gắt đóng sầm cửa tủ lạnh, chửi thề câu gì đó rồi bắn vào phòng tắm. Vài phút sau, cô trở ra với áo thun và quần sọt, mặc dù tóc vẫn chưa thèm chải chuốt. Trong tâm trí cô lúc này chỉ có những lon bia mát lạnh ở siêu thị gần nhất.
Lao xuống cầu thang dẫn ra phố, Nina rùng mình khi bị một cơn gió hung bạo quật vào người, chúng khiến tóc cô rối tung cả lên. Một cô bé phát tờ rơi vụng về làm đổ cả xấp tờ quảng cáo xuống lòng đường, gió đưa chúng phiêu lưu tứ tung từ các tán cây, kính chắn gió ô tô, lưng khách bộ hành, cho đến mặt Nina. Sẵn đang bưng bức trong lòng, cô cọc cằn gạt phăng tờ quảng cáo ra, nhưng trong khoảnh khắc liếc nhìn nó, lồng ngực cô đã bị giáng một phát chí tử.
KHAI TRƯƠNG TRUNG TÂM DẠY ĐÀN PIANO 88
Nina tóm lấy một tờ, nhìn chằm chằm số "8" một hồi lâu rồi quyết định bỏ nó vào thùng rác. "Mày điên rồi, đó chỉ là mơ thôi", cô nàng tự trấn an mình và bước tiếp. Tuy nhiên, định mệnh đã thật sự tìm đến Nina.
Một cậu bé trượt patin vượt lên trước mặt cô như cơn lốc tí hon, mắt Nina dán chặt vào lưng áo cậu bé. Chiếc áo hình số 8. Cô nuốt nước bọt, cố gắng lờ đi bằng cách hướng tầm nhìn sang các cửa hiệu ven đường. Nhưng tiếp đó, cô lại bắt gặp một tấm bảng nhỏ dựng trước cửa hàng bán sách cũ Another World.
MUA 4 TẶNG 1, MUA 8 TẶNG 3
Nina bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lần này xuất hiện cả số 4! Cô khựng lại một lúc trước cửa hiệu, lơ lửng trong sự hoang mang, nhưng rồi cũng cố gắng phớt lờ nó một cách vụng về. Chỉ vài giây sau, trên phố xuất hiện một đoàn diễu hành của một đội cổ vũ gồm những cô nàng xinh xắn cưỡi xe đạp cùng chiều với Nina. Và họ đều mặc áo số 8. Mặt Nina bắt đầu tối sầm lại khi đoàn quân số 8 càng lúc càng kéo đến vây hãm tầm nhìn và tâm trí cô. Một chú nhóc cầm quả bong bóng bay in số 8, chiếc nón kết số 88, rồi thêm số 8 nữa in trên vai cô gái xăm trổ cá tính. Quá nhiều số 8! Nina cố bước nhanh hơn, gần như là chạy và không còn dám nhìn cảnh vật xung quanh. Cô tự thề với lòng rằng nếu mua được bia, cô sẽ nhốt mình trong phòng cho đến khi nào số 8 chết dẫm đáng nguyền rủa thôi không ám ảnh cô nữa.
Dừng chân trước ngã tư, Nina thở lấy thở để, chờ đèn giao thông chuyển đỏ để băng qua vỉa hè đối diện: siêu thị chỉ còn cách hai dãy nhà. Trong lúc lơ đễnh, cô liếc sang phải và bắt gặp một bảng hiệu shop thời trang rất lộng lẫy; đính những chùm đèn nhỏ quanh rìa, rực sáng luân phiên như vô vàn nàng tiên bay vòng quanh bảng hiệu.
SHOP 888
Nina lẳng lặng lấy từ túi quần sọt ra chiếc di động, cô nhìn vào giờ hiển thị trên góc phải màn hình. 8 giờ sáng, và bảng hiệu 888 lại nhấp nháy đèn. Thật điên rồ!
Đèn giao thông đã chuyển đỏ. Nina siết chặt tay, chân bước thẳng về hướng siêu thị nhưng có điều gì đó ngăn cô lại, một điều sâu thẳm trong lòng cô dấy lên như những cơn sóng nhỏ nhưng uy lực ghê gớm. Nina lùi bước về, và rồi thật nhanh, cô lao qua vỉa hè bên phải. Do đoạn đường này ít xe cộ nên cô có thể dễ dàng xin nhường đường. Đến trước cửa Shop 888, Nina tò mò nhìn qua lớp cửa kính trong suốt, cố tìm kiếm dấu hiệu nhưng chẳng có gì ngoài vài cô nhân viên thuộc hàng người mẫu lẫn những bộ quần áo đáng mơ ước. Trong lúc Nina sắp tự châm chọc bản thân thì bất ngờ vang lên tiếng còi xe bus ồn ã sau lưng cô.
Nina giật mình quay lại. Xe bus số 8. Và bấy giờ cô mới nhận ra cô đang ở rất gần trạm xe bus. Không nghĩ suy gì, cô vừa vẫy tay, vừa chạy đến trạm xe với một niềm háo hức sùng sục sôi không thể lý giải. Cô đã đánh mất cảm giác này tự bao lâu rồi? Nhưng khi chen chúc trên xe, sự ngột ngạt khiến Nina bắt đầu trở nên hoang mang. Cô chưa từng đi qua con phố này mặc dù nó không cách nơi ở của cô là bao. Những khung cảnh lạ lẫm khiến cô e sợ. Nina không biết mình đang đi đâu, và điểm dừng tiếp theo sẽ là chốn nào nữa. Hơn năm phút trôi qua, Nina nghĩ cô nên dừng ngay chuyện điên khùng này lại. Tốt hơn hết cô nên xuống trạm gần nhất rồi đi bộ về siêu thị mua bia sau khi ghé hiệu thuốc mua thuốc an thần.
"Quý khách xuống trạm công viên 8 Pixies vui lòng nhấn chuông thông báo."
Một giọng nói máy móc vang lên. Và như phản xạ có điều kiện khi nghe số 8, Nina với tay nhấn chuông...
***
Trước mặt Nina lúc bấy giờ là công viên 8 Pixies, và trong khi cô đang cân nhắc rằng có nên bước vào hay không, thì còi chiếc xe bus vừa hộ tống cô vang lên inh ỏi. Tay tài xế vừa thò đầu ra mắng không thương tiếc một cậu bé qua đường một cách bất cẩn. Nina thở dài nhìn theo chiếc xe bus, rồi khi bóng dáng hộ pháp ấy rời khỏi, cô đã trông thấy số 8 cuối cùng.
Bên kia vỉa hè là một tấm bảng với chữ viết tay "VẼ CHÂN DUNG 8 XU/ BỨC". Tấm bảng được treo trên tay lái của chiếc mô tô đen rất ngầu, bình xăng dán đề-can ngọn lửa xanh đỏ. Kế bên nó, là anh chàng hoạ sĩ với mái tóc nâu vàng vuốt ngược, buông lơi kiểu Gothic, và để hợp với kiểu tóc, khuôn mặt anh ta góc cạnh hệt như phù thuỷ. Nhưng, anh họa sĩ lại ăn vận cực đơn giản: kính mát màu trà nhạt, áo thun tay ngắn trắng ngà ngà cùng với quần jean rách. Ở anh ta toát lên một sự cám dỗ khó cưỡng, cô muốn biết anh ta đang vẽ gì mà sao thật chăm chú, và về mặt tâm linh, cô tò mò về việc anh ta có liên quan đến số 8.
Nina băng qua đường, chậm rãi đến gần chàng hoạ sĩ.
- Chào quý cô - chàng ta nói mà không cần ngước lên.
- Chào... Anh vẽ chân dung sao?
- Như cô thấy đấy. Ngồi xuống ghế đi, đừng sợ mỏi, tôi vẽ nhanh còn hơn cả...
Vội cất tạm bức tranh đường phố dang dở, anh chàng ngẩng lên nhìn Nina rồi đột nhiên khựng lại, ánh mắt bộc lộ rõ sự ngỡ ngàng.
- Có chuyện gì sao? - Nina nheo mắt hỏi.
- À không, cô cứ ngồi xuống đi.
Nina làm theo, nhưng đôi mắt ngờ vực vẫn không thôi dán chặt vào anh ta.
- Thôi được rồi! Thật ra là có vấn đề. Tóc cô rối lắm, siêu rối.
Mặt cô nàng đỏ lựng. Cô chợt nhớ đến việc mình quên chải chuốt mái tóc, chưa kể việc cơn gió hung hãn đã góp phần tàn phá mái tóc của cô. Nina cố giữ nét mặt nghiêm chỉnh, vuốt điên cuồng mái tóc giờ chẳng khác gì tổ chim và lườm anh chàng đang cười khúc khích.
- Tôi bắt đầu đấy.
- Anh không cần chỉnh sửa góc nhìn mặt tôi à?
- Cô cứ ngồi bất cứ tư thế nào cô thích.
- Tôi tò mò chân dung mình rồi đấy! – Nina nói vẻ đầy khiêu khích.
Sau vài nét, chàng hoạ sĩ bắt đầu tập trung cao độ vào bức vẽ, đến mức anh ta không cần nhìn người mẫu tóc rối. Điều này càng kích thích mạnh mẽ trí tò mò ở nơi Nina. Thế nên, khi bức tranh vừa hoàn thành, cô đã đứng bật dậy, chủ động vòng ra sau để chiêm ngưỡng dung nhan của mình dưới ngòi chì của anh chàng Gothic.
- Cái quái gì thế này? Anh vẽ ai thế kia?!
Nina trố mắt, nói gần như quát lên với anh hoạ sĩ. Bởi bức tranh kia không phải là chân dung của cô, mà phác họa một nàng kiều bí ẩn hoàn toàn xa lạ. Dưới nét vẽ siêu thực, cô nàng trong tranh trông như một thiên sứ đang khóc, da thịt nàng mỏng manh tựa pha lê với mái tóc trong suốt. Còn biểu cảm gương mặt thì cùng cực đau khổ, giàn giụa nước mắt và nếu nhìn kĩ hơn, ta sẽ nhận ra cơ thể nàng như được kết tinh từ nước: yếu ớt và mong manh.
- Anh vẽ rất đẹp! Nhưng ít nhất đừng treo bảng "VẼ CHÂN DUNG" chứ! - Nina nói giọng châm biếm.
- Tôi không vẽ chân dung thật - chàng hoạ sĩ điềm tĩnh đáp.
- Ý anh là sao?
- Tôi vẽ chân dung tâm hồn của con người.
Nina nhìn anh ta bằng cặp mắt hãi hùng.
- Cô không hiểu sao? Nàng kiều trong bức tranh này là hiện thân nước mắt của cô, cùng nỗi đau lẫn những tổn thương mà cô đang gánh chịu. Ẩn sau sự gai góc là lớp vỏ mong manh, yếu ớt như thuỷ tinh vậy.
- Thế cơ đấy! - Nina khoát tay, nói vẻ không tin được.
- Cô có vẻ không vui?
- Đương nhiên là không!
- Cô không vui vì tôi không vẽ chân dung thật của cô hay vì tôi nhìn thấu tâm hồn của cô? - chàng ta nheo mắt, hiên ngang đáp trả.
- Đồ điên!
Dứt câu, Nina hừng hực quay lưng bỏ đi, miệng thầm rủa bản thân vì bỏ lỡ quãng thời gian mà cô có thể thưởng thức bia lạnh ở nhà. Nhưng anh chàng kia vội vàng chạy theo níu tay cô lại. Anh kiên quyết bắt cô giữ bức tranh.
- Tiền tôi có thể không lấy, nhưng tranh thì cô phải giữ!
- Anh có quyền gì mà...
- Với cương vị là người kinh doanh bán hàng thì tôi có quyền đấy quý cô khó tính! Cô là khách hàng đầu tiên trong ngày, cũng là trong tuần của tôi. Ấy vậy mà cô lại dùng dằn bỏ lại bức tranh một cách phật ý như thế.
- Sao tôi có thể hài lòng với một chân dung không phải của tôi chứ!?
- Không phải của cô thật sao? Trong lúc này?
Nina im lặng, bị hút bởi đôi mắt sắc bén sau làn kính râm như bức màn bí mật. Một đôi mắt như nhìn thấu mọi nghĩ suy trong cô, nó khiến cô có cảm giác mất tự tin và bị khống chế. Sau khi thấy Nina dịu xuống, chàng hoạ sĩ cũng chịu rời đi, tuy nhiên, cô lại đột ngột lên tiếng:
- Vì sao...anh biết tôi đang đau khổ?
Anh chàng ngoảnh đầu lại, đáp kèm theo nụ cười bí hiểm:
- Vì tôi có thể trông thấy được những điều trừu tượng và vô hình.
***
2. Người tạo nên hạnh phúc
Ngộp trong sự ngạc nhiên đến thinh lặng, Nina chỉ biết tròn mắt nhìn anh ta. Trông chàng họa sĩ rất điềm tĩnh, bình thường và hoàn toàn chẳng có biểu hiện gì của bệnh thần kinh cả. Thấy Nina vẫn còn thẫn thờ, anh ta mới quay về đứng gần cô, giọng nói trở nên hòa nhã:
- Nếu cô muốn chia sẻ nỗi buồn đó, tôi sẽ không ngại.
- Cám ơn lòng tốt của anh, nhưng chúng ta chỉ vừa quen nhau. – Nina nhún vai - Đáng lẽ anh nên nghĩ tôi sẽ chọn một ai đó thân thiết để chia sẻ.
- Có những chuyện tâm sự với bạn thân rất khó, và ngược lại, có vài chuyện tâm sự với người lạ sẽ dễ hơn.
- Vì sao?
- Vì người lạ nhìn chúng ta như chúng ta vốn có chứ không phải theo cách họ muốn – anh chàng nói với giọng điệu trong thơ ca.
- Ồ. Lại tiến hóa thêm cấp bậc nữa rồi à? Hoạ sĩ, nhà ngoại cảm, và anh giờ trở thành nhà diễn thuyết rồi sao? – Nina giả vờ nặn ra bộ mặt ngạc nhiên sặc mùi châm biếm.
- Nếu cô muốn biết nguồn gốc câu nói hay ho đó thì nó nằm trong quyển Bóng hình của gió của tác giả Carlos Ruiz Záfon.
- Anh thật đáng sợ.
Nina khẽ lắc đầu dẫu ánh mắt đã dịu đôi chút. Cô quay đi, và sau lưng vang lên tiếng vọng của anh chàng.
- Tôi vẫn luôn ở đây.!
***
Nina men theo phố để đến ngã tư nơi Shop 888 ngự trị, cô vẫn thẫn thờ như đang lênh đênh trên con đường rời khỏi Miền Đất Hứa. Hai tay cô cứ vô thức se cuộn giấy chân dung nàng kiều nước mắt, thậm chí cô còn không màn đến việc bắt ngược xe về chỗ cũ mà đi bộ một quãng khá xa. Khi đi ngang Shop 888, cô liếc qua tấm cửa kính và loáng thoáng thấy hình ảnh phản chiếu của một cô nàng với mái tóc trong suốt cùng gương mặt đau khổ đầm đìa nước mắt. Sau đó, Nina quyết định quay trở về nhà luôn mà không thèm mua thêm lon bia nào nữa.
***
8 giờ sáng hôm sau...
Sau trận mưa bão càn quét thành phố đêm qua, công viên 8 Pixies trông tươi tắn như vừa được nhúng xuống dòng sông Seine: gột rửa những bụi bẩn lẫn sự oi bức đã tích tụ suốt những tháng ngày ngập nắng. Dừng trước một băng ghế đá trắng muốt còn vương nước mưa, Nina chống hai tay xuống đầu gối và thở hổn hển. Cơn gắng sức này khiến cô thấy mệt khủng khiếp, nhưng đồng thời lại làm lòng cô sảng khoái hơn khá nhiều, như thể nỗi buồn theo dòng mồ hôi mà cuốn đi vậy. Từ lúc tỉnh giấc, Nina đã cảm thấy một luồng gió mới thổi vào căn phòng u ám đã chứng kiến quá nhiều nước mắt của cô. Cô bỗng muốn trang điểm, muốn ra ngoài dạo phố, muốn chạy bộ - môn thể thao cô ưa thích nhưng đã bỏ từ lâu. Nina ngước lên nhìn bầu trời, tận hưởng sắc màu trong xanh, tiếng cười nói của trẻ con, tiếng lá cây xào xạc và ngây ngất trước sự vuốt ve của cơn gió.
Nina không biết vì sao giọng nói của chàng họa sĩ Gothic cứ văng vẳng trong tâm trí cô, thân quen và ấm áp. Cô thấy ngại ngùng, thậm chí hơi sờ sợ khi nhận ra điều đó. Bởi, đã từ khá lâu rồi, chưa có chàng trai nào xuất hiện trong tâm trí cô lâu như vậy, trừ Eddie.
Eddie...
Nhớ đến Eddie là tim Nina lại quặn đau. Vô vàn âm thanh yên bình dần biến dạng, hợp nhất thành một lời nguyền độc ác. Cổ họng Nina nghẹn đắng, tê buốt. Nỗi buồn cớ sao luôn tìm đến cô nhanh quá...
***
Ngự bên cạnh chiếc mô tô siêu ngầu, chàng hoạ sĩ đang say mê vẽ chân dung tâm hồn cho một gã rocker mang vẻ ngoài bặm trợn. Sau khi vẽ xong, anh chìa tác phẩm cho gã xem, và lập tức mặt gã sáng lên như vừa nhặt được vàng.
- Nét vẽ tuyệt vời! Anh bạn Jack nhà tôi nói không sai, cậu quả thật rất đặc biệt – miệng gã nói nhưng mắt cứ như bị thôi miên bởi bức tranh.
- Anh hài lòng là tôi vui rồi, Blue ạ. Gửi lời cám ơn Jack hộ tôi nhé.
Gã rocker vui vẻ dúi vào tay chàng hoạ sĩ 20 xu, kiên quyết bảo anh không cần đưa lại tiền thừa. Xong, gã vừa bước đi vừa hí hửng chiêm ngưỡng bức hoạ của mình. Từ xa, Nina thoáng trông thấy trên bức tranh vẽ một thiên thần tóc xanh, mắt cũng xanh đang tươi cười rạng rỡ, nụ cười nhân hậu và đáng yêu nhất cô từng được thấy. Không thể phũ nhận nét vẽ của anh ta cực kỳ sống động. Sau khi chỉnh trang lại tóc và áo, cô chầm chậm bước đến gần anh hoạ sĩ, mở lời:
- Khách hàng đầu tiên của anh có vẻ hài lòng đấy.
- Thật ra là khách hàng thứ hai, đầu tiên là một ả mặc váy bó sát, nhưng rất đẹp. Và khi nhận bức vẽ thì ả tặng tôi một cái tát!
- Anh đã vẽ gì thế, Thần Nhãn? - Nina vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh vừa thích thú hỏi.
- Một con hồ ly tinh chín đuôi.
- Thế cô ta có thật giống như hồ ly không?
- Nếu cô ta không phải yêu quái hồ ly thì tôi đã không bị ăn tát!
Nina bật cười, và chính cô cũng không ngờ mình có thể cười thoải mái đến vậy. Anh hoạ sĩ bỗng im lặng ngắm cô bằng đôi mắt dịu dàng, lén lút, rồi liền lảng tránh khi bắt gặp ánh nhìn của Nina.
- Hôm nay cô xinh hơn nhiều đấy. Nhưng tôi nói rồi, tôi không vẽ ngoại hình đâu.
- Không, tôi chỉ muốn trò chuyện với anh, mà thật ra tôi cũng không biết tại sao tôi lại đến đây nữa.
- Tôi cứ tưởng cô nghĩ tôi bị thần kinh chứ.
- Tôi...tạm thời bây giờ tôi muốn tin vào những điều hoang đường, ảo tưởng, cho nên...
- Cô có thích đi dạo phố bằng mô tô không? – anh chàng vui vẻ chen ngang.
Nina nhìn anh ta một hồi lâu, và gật đầu.
- Tristian - anh ta chìa tay ra.
- Nina.
***
Sau khi gửi nhờ chủ tiệm tạp hóa giá vẽ, hộp bút chì, cọ vẽ, lẫn tấm bảng "8 XU/BỨC", Tristian xỏ vào chiếc áo khoác da, rồi dẫn con mô tô đen xuống lòng đường. Cả hai yên vị trên xe, và Nina bắt đầu trở nên bối rối. Cô cảm giác mình có thể ngã ngửa ra đằng sau bất cứ lúc nào nếu không bám chặt vào người cầm lái.
- Tôi có thể...
Tristian tặc lưỡi. Anh tóm lấy hai tay Nina rồi vòng gọn qua eo mình. Động tác thân mật nhưng không hề có ý gì đen tối, và phụ nữ thường rất nhạy bén về những cử chỉ này của cánh đàn ông.
- Nếu ngại ngùng cô sẽ ngã đấy – Tristian vừa đưa nón bảo hiểm cho Nina vừa nói.
- Cám ơn. Nhưng...anh gầy thật nhỉ, siêu gầy.
- Thật tử tế!
Con chiến mã đen chạy êm ru trên mặt đường như thuyền lướt trên biển khơi. Tuy nhiên, vừa rẽ trái, Tristian đã tăng tốc đến chóng mặt, anh vẫn giữ nguyên tốc độ mặc cho Nina ngồi sau cứ hét lên vì sợ.
- Tốc độ khiến người ta khây khỏa dữ lắm! - Tristian nói lớn.
- Tôi sẽ giết anh!!!
Chiếc mô tô phóng về hướng ngoại vi thành phố, Nina không hề hay biết cô từ sợ hãi chuyển sang thích thú. Gió điên cuồng quật vào mặt, cào vào chân và vào bàn tay cô ngay bụng Tristian khiến bao nỗi buồn dần bong tróc. Khung cảnh hai bên nhạt nhòa vô sắc. Nhịp tim lên xuống theo từng ngã rẽ, và tiếng gió cứ vù vù gào bên tai át đi mọi âm thanh xung quanh. Nina cảm thấy mình đang sống ở một thời đại khác, và những nỗi đau mà cô đang hứng chịu đã thuộc về tiền kiếp.
Tristian dừng con chiến mã đen ngay giữa chiếc cầu bắc ngang con đường vắng vẻ. Chiếc cầu cũ kĩ, thành sơn màu xanh ngọc, và bị một số nhân tố thời tiết làm phai nhạt. Nina vẫn chưa hoàn hồn, cô phải đợi Tristian tằng hắn đến rát cổ họng mới chịu buông anh ra. Nina nhìn quanh, rồi ném ánh mắt nghi hoặc vào anh bạn mới quen.
- Nơi này trông vắng vẻ nhỉ!?
- Cô chưa từng đến đây sao? - Tristian ngạc nhiên - một nơi đẹp như vầy.
- Tôi từng đi qua đoạn đường này một lần, nhưng thường là tôi thích chui rúc trong quán cafe hoặc phòng mình hơn - mắt Nina cụp xuống.
Sau hồi im lặng, Tristian để hai tay lên má Nina, và trước khi cô nàng hốt hoảng phản xạ lại, anh đã kịp nhẹ nhàng xoay mặt cô về phía thành cầu. Trước mắt Nina giờ đây là một bức tranh tuyệt đẹp đến nghẹt thở, hoàn toàn có thể so sánh với kiệt tác của Van Gogh: vầng mặt trời rẽ những tia sáng trên nền trời xanh biếc, nắng nhạt phủ lên đỉnh của những toà nhà cao tầng phía xa, khiến chúng lóe sáng như những viên pha lê. Hai bên là hàng cây đang đùa vui cùng gió, và những tán cây ngân vang khiến những chiếc lá rơi – như một cơn mưa màu vàng - xuống dòng sông trong vắt, đến mức có thể thấy bóng chiếc lá thu phản chiếu trên mặt nước. Những chiếc lá vàng cứ bồng bềnh trôi báo hiệu một mùa thu ảm đạm sắp kết thúc.
- Lần đầu tiên thấy cảnh này, tôi đã không thốt nên lời.
Nina vẫn mê mẩn chìm vào khung cảnh bồng lai ấy. Đôi mắt cô như bị thôi miên, tâm trí dần thanh tẩy trở nên trống rỗng. Tại sao cô không hề trông thấy cảnh tượng này dù cô đã từng đi qua đây?
Như đọc được suy nghĩ của Nina, Tristian liền lên tiếng:
- Đôi khi cô quá chăm chú vào đường thẳng mà không nhận ra hai bên cạnh cô có biết bao nhiêu điều tốt đẹp.
- Nói tiếp đi.
Tristian nghiêng đầu nhìn Nina.
- Giúp tôi tìm ra điều tốt đẹp đó đi – cô giải thích.
- Không, cô là người nói mới phải chứ. Tôi đang chờ nghe câu chuyện khiến cô vác mái tóc tổ chim đến gặp tôi đây.
Nina lườm chàng họa sĩ kì lạ. Sau hồi lưỡng lự, cô xoay người lại tựa lưng vào thành cầu, đôi mắt hướng vào khoảng không vô định và bắt đầu kể về chuyện giữa cô và Eddie. Tristian tì tay lên thành cầu thô ráp, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng buông tiếng thở dài.
- Sophie đã phản bội Eddie sau hơn hai năm yêu nhau. Bây giờ nghĩ lại, chuyện anh ấy trải qua thật sự kinh khủng. Eddie bắt gặp Sophie đang trần như nhộng trên đùi của thầy dạy kèm trong phòng cô ta. Không những thế, sau trận cãi vã kịch liệt, ả còn thú nhận ả ngủ với ít nhất năm người trong lúc quen anh ấy. Và từ đó Eddie thay đổi hẳn. Anh ấy hầu như không cười và mất hết toàn bộ niềm tin vào tình yêu.
- Và vì cô đã ở bên an ủi Eddie, nên anh ta đã chấp nhận làm người yêu của cô?
- Thừa nước đục thả câu! Anh cứ nói thẳng ra như thế!
- Tôi vẫn chưa nhìn ra lý do khiến cô mang quả đầu huyền thoại ấy đến gặp tôi.
- Anh ấy vẫn luôn yêu Sophie... – Nina buông lời nói hòa cùng tiếng thở dài, như thể cô không đủ can đảm thốt ra nó.
- Là cô tự cảm nhận hay...?
- Eddie đã nói thẳng với tôi, anh ấy muốn cả hai chúng tôi buông tha nhau. Một lời tạm biệt ngắn gọn. Kết thúc tình bạn lẫn tình yêu đơn phương thảm hại. Thật ngu xuẩn, dù biết đó là sai lầm nghiêm trọng ngay từ đầu nhưng tôi vẫn không thể chối từ.
Những cơn gió khẽ lướt ngang, Nina thấy như chúng vừa xuyên qua cơ thể mình. Hốc mắt cô nóng hổi, và cô không tài nào ngăn được cơn đau buốt nơi cổ họng. Tristian lẳng lặng lấy từ trong túi áo khoác da ra hai viên kẹo, một vị dâu, một vị nho. Anh đưa cho cô vị nho, nhưng cô lịch sự từ chối. Cô cực kì ghét nho.
- Thử xem nào - Tristian nài nỉ - biết đâu cô sẽ thích vị nho. Hoặc phải thử nó cô mới biết kẹo nho nó tệ cỡ nào chứ.
- Sao tôi lại phải cố nếm thử khi mà đã biết trước rằng tôi sẽ ghét vị đó chứ?!
Vừa dứt câu, Nina chợt khựng lại. Cô hiểu ra ngay Tristian đang muốn ám chỉ việc cô lao vào Eddie như con thiêu thân với một khát khao tuyệt vọng. Carlos Ruiz Záfon nói không hề sai: "Con người thật sự là một sinh vật kỳ lạ. Chúng ta thường có xu hướng theo đuổi thứ gì khiến mình tổn thương nhất."
Nina lườm chàng họa sĩ, rồi cô ăn thử viên kẹo nho. Hương nho nhân tạo xộc lên mũi khiến cô phải nhăn mặt lại, cô hoàn toàn không thể chịu nổi vị nồng gắt khó chịu này. Cuối cùng cô chịu thua, đành nhả viên kẹo xuống dòng sông. Tristian chìa cho cô viên kẹo dâu mang màu hồng phiến – riêng màu sắc cũng đã thể hiện được hương vị thơm ngon của nó.
- Cô hiểu không Nina. Đôi khi số phận mạng đến cho ta một người chỉ để giúp ta nhận ra người đó không phải là một nửa của đời mình. Đã nếm mùi đau khổ thì mới cảm nhận được hạnh phúc. Nếu cuộc đời chỉ toàn là ánh sáng, thì cô sẽ không thể biết được niềm vui của kẻ ngập trong bóng đêm khi tìm được ánh sáng. Như việc cô ăn viên kẹo nho dở tệ này, tôi đảm bảo sau khi ăn kẹo dâu này vào cô sẽ thấy nó ngon gấp ngàn lần bình thường. Vì thế, Nina à, đó là một sai lầm không hề sai lầm.
Im lặng nhìn Tristian, Nina có cảm giác anh vừa bước ra từ cuốn tiểu thuyết viễn tưởng của Cassandra Clare. Ở chàng họa sĩ cứ toát ra một điều gì đó vô thực, anh nói những điều kì lạ chưa từng ai nói với cô, nhưng chính vì thế, cô thấy trong lòng dâng lên niềm an ủi khó tả. Ít nhất, cô không còn cảm thấy mình ngu ngốc nữa.
Trên nền cơn mưa lá rơi, họ đứng đó trò chuyện rất lâu, tìm kiếm điểm chung như bao cuộc chuyện trò khác, và thứ giúp họ gắn kết chính là: sách và những câu chuyện. Tristian kể Nina nghe câu chuyện huyền thoại 1001 đêm, về vị Vua Shahriyar trở nên tàn nhẫn và căm hận đàn bà sau khi bị hoàng hậu phản bội. Mỗi đêm ông ngủ với một trinh nữ, rồi ra lệnh bêu đầu vào bình minh hôm sau. Nhưng nàng Sheherazade đã xuất hiện, dùng trí thông minh và lòng vị tha để hồi sinh tình yêu trong Shahriyar. Nàng mang đến cho ông vô vàn câu chuyện xuyên thời đại, từ tình yêu sâu sắc cảm động của hai chàng trai thành Athens cổ đại đến mối tình bi đát của Nữ hoàng Cleopatra và em trai Plotemy XIII. Truyện kết thúc có hậu, thỏa lòng người đọc bởi cuộc hành trình đầy giông bão giữa hai con người tưởng chừng không thể đến với nhau. Nina lắng nghe chăm chú, thầm suy tư ở vài đoạn và dần cô bị xoáy vào những câu chuyện của Tristian.
- Tôi đã từng muốn trở thành nàng Sheherazade, nhưng rốt cuộc tôi chỉ là Nina mà thôi – cô bông đùa một cách buồn bã.
- Đôi khi cô không được chọn vai cho mình đâu.
- Anh thích bóng gió gớm nhỉ?
- Cô nghĩ cô là Sheherazade của Eddie, nhưng có khi cô không phải là Sheherazade và anh ta cũng chẳng phải Shahriyar nốt.
Nina bỗng dưng thấy khó chịu.
- Tôi đã yêu anh ấy khá lâu, Tristian à. Tôi đã quen với ý nghĩ Eddie chính là hạnh phúc của tôi rồi.
Gió bất chợt nổi lên dữ dội, khiến mặt sông gợn sóng, những chiếc lá thu cũng hoảng loạn bay tứ tung chẳng khác nào những nàng tiên bỏ trốn. Bầu trời trong xanh đã nhường chỗ cho lũ mây đen u ám, đen như vòng xoáy vừa hiện lên trong đôi mắt Tristian. Và rồi, một cơn mưa đổ xuống. Họ thay vì giật mình, lại đứng trơ như tượng dưới cơn mưa hung bạo. Rõ ràng cảm giác buốt lạnh hay cơn đau do thể xác chẳng là gì nữa. Vài giây sau, Tristian như bừng tỉnh, anh nhanh chóng cởi áo khoác da ra trùm lên đầu Nina rồi kéo cô lên mô tô.
- Nhà cô ở đâu?! - Tristian hét
- Sau trường Pigeon...
- Cái gì cơ?!
- Sau trường Pigeon! Anh không bị điếc đấy chứ!!!?
Cắn chặt môi, chàng họa sĩ phóng đến khu đất sau trường trung học Pigeon.
------------------o0o---------------
Có khoảng thời gian Nina không dám đến cánh đồng bồ công anh, vì cô cảm giác có ai đó theo dõi mình. Cô chắc chắn rằng đã thoáng thấy chiếc bóng lấp ló sau bức tường vẽ đầy grafiti cá tính. Tuy nhiên, cách đây không lâu, khi bất ngờ quay lại đây hòng cứu rỗi chút cảm giác nhớ nhung, cô bàng hoàng nhận ra cánh đồng đã...
Không còn nữa.
Tristian ném một ánh nhìn mông lung vào bãi đất hoang, rồi anh khẽ quay sang nhìn Nina. Cô như chìm vào cơn ác mộng của riêng mình, cô không kinh ngạc, không gào khóc, cô chỉ đứng đó và nước mắt cứ rơi. Nhân chứng kỷ niệm đã chết, và Eddie của ngày xưa cũng đã không còn nữa. Cảnh đẹp duy nhất trong lòng cô giờ đây chỉ còn là một bãi đất điêu tàn ngập úng nước mưa, một khung cảnh đất trộn với đá biến dạng, nhạt nhòa qua đôi mắt ướt đẫm của Nina. Vài phút sau, cô bỗng thở hắt ra một tiếng, rồi chậm rãi quay bước đi. Tristian liền níu cô lại, nhưng cô giật ra. Nhất quyết không buông, anh mạnh tay kéo Nina vào lòng mình, ôm chặt cô. Anh gào lên:
- Khóc đi, khóc nức nở đi, khóc bằng tất cả sức lực của cô!
Gục trên vai Tristian, Nina bật những tiếng nấc đầu tiên...
***
Khi Tristian đưa Nina về nhà thì trời đã tạnh. Không ai nói với ai lời nào. Chiến mã đen vừa phóng đi, thì cửa rèm phòng Nina khẽ hé một chút nhưng liền buông lơi kín đáo. Họ rời đi không một lời hẹn gặp lại.
Và liên tục mấy ngày sau, Nina không đến tìm Tristian nữa.
***
Sang tuần mới, Tristian đang ngồi vẽ bâng quơ thì bỗng thấy một bàn tay chìa viên kẹo dâu trước mắt anh. Anh ngước lên nhìn Nina và mỉm cười. Họ hẹn nhau vào một quán cafe gần đó, gọi hai tách cafe sữa nóng và lại chìm trong bể lặng. Giai điệu bài hát Leave your lover vừa kết thúc thì Nina lên tiếng:
- Tôi đã đến tìm Eddie.
Tristian nhắm mắt, gật nhẹ đầu.
- Tôi muốn nói với Eddie rằng...tôi không hận anh ta nữa.
- Và anh ta nói gì?
- Anh ta chẳng nói gì, vì Eddie đã chuyển nhà, đổi số điện thoại, hoàn toàn mất tích.
Bản tình ca khác của Sam Smith vang lên, là bài nổi tiếng nhất của anh: Stay with me. Tristian vội nhìn sang Nina, cô nhấp ngụm to cafe sữa, mắt thả vào hư không.
- Nực cười thân tôi, tôi đã mong Eddie là hạnh phúc...
- Tôi biết điều cô đang tìm kiếm.
- Sao nữa đây Thần Nhãn?
- Tôi biết hạnh phúc của cô ở nơi đâu, Nina à.
Sau nụ cười chịu thua, nhưng không hề có ý châm biếm, Nina đáp:
- Được rồi, vẽ cho tôi đường dẫn đến hạnh phúc đi.
- Bản Đồ Hạnh Phúc - anh vuốt cằm – thú vị đấy.
Dứt câu, Tristian lấy từ chiếc cặp nhỏ ra một quyển sổ và một cây viết. Anh bắt đầu kéo một đường từ chấm tròn – tiệm café cả hai đang ngồi - đến ngã ba, rẽ trái, tới chấm tròn đề bánh donut Hảo Hạng thì rẽ vào con đường đối diện. Cuối cùng, anh đánh dấu X vào tòa chung cư, đính kèm theo tầng và số phòng.
Nina nhìn bản đồ, rồi lại nâng mắt lên quan sát Tristian, vẻ mặt anh vẫn rất nghiêm túc. Anh cười – một nụ cười buồn - rồi hất nhẹ đầu về phía cửa ra hiệu cô nên đi tìm hạnh phúc của mình. Nina không hay biết cô đang lưỡng lự, nhưng rồi cô cũng đứng lên, chào anh rồi tiến ra ngoài cửa. Tuy nhiên, khi đứng trước ngưỡng cửa, Nina khựng lại, rồi vội quay về bàn anh họa sĩ. Cô nghiêng mình xuống đặt một nụ hôn lên má Tristian.
- Cám ơn vì đã ở bên tôi.
Khi Nina thật sự rời đi, Tristian mới gần như thở được. Anh uống cạn tách cafe rồi ngả đầu ra sau lưng ghế, mắt nhắm nghiền...
***
Theo nét vẽ của Tristian, Nina cũng tìm ra được khu chung cư với vẻ ngoài bình dân. Trước khi tiến vào bên trong, Nina giật thót tim bởi cô vừa thoáng thấy chiếc bóng màu tím sau cây cột điện. Cô dụi mắt, nhìn kĩ lại vị trí đó một lần nữa nhưng chẳng thấy gì bất bình thường cả. Gạt mối bận tâm thị lực sang một bên, Nina quyết định tiến vào trong tòa chung cư.
Có lẽ hôm nay không hẳn là ngày may mắn của cô: thang máy hỏng. Và Nina phải leo thang bộ để lên tới tầng 4, rồi men theo hành lang dẫn đến phòng 404. Gõ cửa nhưng không ai trả lời, nên cô thử xoay nắm đấm cửa. Chất adrenaline dâng trào mạnh mẽ trong cô. Cửa không khoá.
Tay nắm nấm đấm cửa, Tim Nina như muốn xé tan lồng ngực mà nhảy xổ ra ngoài. Eddie? Đó là người hiện ra đầu tiên trong tâm trí cô. Cô không biết vì sao Tristian biết nơi ở mới của anh ấy, có thể Tristian theo dõi Eddie, hoặc do anh ta có ma lực thật. Vật lộn với những nghĩ suy, cuối cùng Nina cũng quyết định mở.
Căn phòng tối om, thơm nồng nặc mùi gì đó mà Nina cảm giác rất quen. Cô quờ quạng tìm công tắc bật đèn. Ánh sáng bao trùm căn phòng, cô những tưởng Eddie đang ngồi thừ ra trong góc, nhưng không, đó chỉ là chiếc balo du lịch đen xì. Nina đảo mắt quanh phòng, và rồi, cô gần như bị sốc. Một khung cảnh kì vĩ sống động, một ký ức ngủ quên, một thiên đường đang ở trước mắt cô.
Bốn bức tường đều được vẽ kín khung cảnh CÁNH ĐỒNG BỒ CÔNG ANH. Màu nước tươi sắc hài hòa thể hiện bàn tay nghệ thuật điêu luyện đã tạo ra nó. Cánh đồng là một hỗn hợp giữa xanh lá mạ và trắng, còn phía trên là bầu trời nhuộm xanh da trời yên bình, điểm tô thêm những bông hoa li ti trắng muốt. Nina thẩn thờ bước vào trong phòng, ánh mắt hoàn toàn mê đắm vào bức tranh không tưởng trên tường. Được bao quanh bởi vùng trời tuyết rơi – một ký ức phục sinh - tim Nina bỗng chốc bùng lên cảm giác ấm áp, thanh bình, đến mức một cái chớp mắt cũng khiến cô thấy tiếc nuối. Khung cảnh ấy làm sống lại trong cô những cảm xúc bỏ quên, những cảm xúc mà cô nghĩ mình sẽ chẳng còn cơ hội đón lấy một lần nữa trong đời.
Bỗng, trong thinh không vang lên một tiếng gõ vào cánh cửa mở toang đầy vẻ lịch sự
Nina im lặng.
- Không thể hiểu nổi em. Trên đời này làm gì có bản đồ dẫn đến hạnh phúc?
Nhận ra giọng nói trầm ấm, Nina xoay lại và kinh ngạc khi thấy Tristian. Anh là ai mà biết về cánh đồng hoa bồ công anh?
- Trên đời chỉ có người biết tạo nên hạnh phúc thôi - Tristian mỉm cười lém lỉnh.
Nina vẫn không thể thốt nên được lời nào. Muôn vàng câu hỏi hiện lên trong tâm trí cô và cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Thấy thế, Tristian nhún vai, anh bắt đầu thổ lộ:
- Tôi luôn dõi theo em từ rất lâu rồi. Tôi luôn bên cạnh em, chỉ là em chưa bao giờ nhận ra. Tôi luôn ở đây, chỉ là em chưa bao giờ đi qua con phố này. Tôi luôn chờ đợi em, là Sheherazade, là người đứng sau nỗi đau của em.
Tristian tháo chiếc kính râm màu trà xuống. Nina chợt nhận ra hình dáng chiếc kính hao hao số 8. Và khi cô nhìn kĩ gương mặt Tristian, cô lại phát hiện ra ở đuôi mắt anh có một vết sẹo nhỏ...
Nina xúc động đến mức nghẹn cứng cổ họng, khoé mắt cô chực trào.
Tristian mỉm cười, một nụ cười hiền hòa làm sống dậy thời thanh xuân trong họ.
- Chào em, Nina.