Amour
Một người đuổi theo một người. Còn một người mải đuổi theo một người khác. Họ vốn cùng đi trên một con đường nhưng mãi mãi chỉ nhìn thấy bóng lưng của người phía trước.Tình cảm vốn dĩ đã ẩn chứa sự bất trắc, biết trước là đau nhưng vẫn cứ muốn tiến tới, vì con đường đó rất hẹp muốn cựa người quay đầu lại cũng không kịp nữa rồi...
***
Cô ấy là người Hà Nội đẹp nhất mà tôi từng gặp. Giống như một bó hoa súng lấm tấm sương cắm trong lọ vào ngày hạ oi nồng. Thanh khiết mà nền nã.
Đó là những gì tôi nghĩ vào lần đầu tiên trông thấy mái tóc dài và bóng lưng nhỏ bé ấy, đôi mắt u buồn rợp dưới hàng mi, người con gái có tiếng nói nhỏ nhẻ thanh thanh u sầu, người con gái hay chống cằm lơ đễnh.
Nhưng đó không phải vẻ đẹp truyền thống của Hà Nội, đó là một vẻ đẹp xấc xược, u uẩn và nhuộm đầy mùi thuốc lá. Gia đình cô rất giàu, cô lại vô cùng xinh đẹp, thời gian thì dư thừa, liệu đây có phải điều kiện cần để hư hỏng chưa? Rất dễ dàng cô qua tay bao nhiêu thằng và vốn dĩ đã là một kẻ sành sỏi ở đất Sài thành. Cô nổi tiếng vì thói đỏng đảnh, kiêu ngạo, bất cần. Một con rối không chịu bị điều khiển bởi bất cứ ai.
Đây là câu chuyện của cô. Của tôi. Hoặc của cả bạn nữa, nếu bạn muốn.
***
Tôi là bạn cấp ba với Y Vân. Cô ấy chuyển từ Hà Nội vào đây được 2 năm, vì công chuyện làm ăn của bố. Cô đúp 2 năm nên tôi gọi bằng chị, thật ra cũng có ý khinh thường. Y Vân thì thoải mái xưng hô mày tao như bạn bè. Có thể cô ấy học hành rất tệ nhưng mọi người đều kính nể cô ấy. Y Vân chơi rất fair- play, tính thẳng như ruột ngựa, có gì thì nói thẳng ra chứ không bao giờ nói xấu sau lưng, đó là việc cô rất ghét, và Y Vân không khen ai một việc gì đó chỉ để lấy lòng vì cô ấy không bao giờ nói dối. Chúng tôi không phải bạn. Trong suốt 3 năm học tôi nói chuyện được với Y Vân năm lần, nhưng hai lần là vì nhắc cô ấy trực nhật. Bạn nói đúng, có thể vì tôi ghét rắc rối, ghét những thứ mơ hồ chứa đựng phiền phức. Nhưng nghĩ kĩ thì chúng tôi không thể làm bạn có lẽ vì trong những lần nói chuyện hiếm hoi đó rất vô tình câu chuyện bị xoáy vào những mảng bên trong.
Đó là một buổi trưa tháng năm nóng khủng khiếp, chúng tôi phải học ngoài trời vì phòng thể chất đang sửa chữa, trời lúc đó rất xanh, chắc cũng như bây giờ, những tiếng chân chạy huỳnh huỵch trên sàn xi măng, những tiếng thở dốc nặng nề, tiếng tuýt còi, làn không khí nóng rẫy. Tôi ngồi trong bóng mát nhìn ra, kế bên tôi là Y Vân, cô ấy giũ giũ cổ áo hòng tìm chút hơi mát. Mùa hè năm đó tôi mười bảy tuổi.
- Chắc người em nổi sảy quá! Nóng quá ! Sao bọn kia chịu được nhỉ?
- Mày nói dối để ra đây ngồi đấy à?
Tôi gật:
- Em không chịu được mùi mồ hôi của lũ con trai. Chúng nặng quá.
- Thật á? - Cô ấy có vẻ buồn cười - Nếu mày không chịu được mùi thì làm sao mày đến gần họ?
- Em sẽ không đến gần đâu. Em không thích dây vào con trai. Dây vào bọn họ phiền phức lắm, cứ sống đời độc thân vui vẻ thôi.
Y Vân trố mắt nhìn tôi. Tôi phì cười.
- Mày chỉ nên nói thế khi mày đã 40 tuổi. Tuổi đó pháp luật không cấm kết hôn... nhưng cơ hội cũng không còn nữa. Mà, không có đàn ông thì buồn chết mất. - cô ấy lẩm nhẩm.
- Thế đến 40 tuổi chị sẽ thế nào? Sẽ lấy chồng à? Chịu làm bà nội trợ suốt ngày vo ve bên máy giặt hay nhà bếp sao? Hay sẽ là nữ cường nhân ai cũng nể sợ?
Y Vân nhìn tôi một lát, trong phút chốc ánh mắt như thẫm lại, có chút kinh ngạc, cứ như thể chưa bao giờ nghĩ đến điều này, rồi con ngươi đen của cô ấy lướt nhanh xuống:
- Tao vẫn sẽ sống như bây giờ.
Cuối năm mười hai Y Vân nghỉ học, ai cũng biết là cô ấy dính thai phải đi phá. Đã phá đến lần thứ 3 rồi. Đám bạn chỉ bảo thật đáng đời. Tôi thỉnh thoảng có liếc về phía bàn trống, thời gian trôi qua rồi cũng quên dần.
Kỳ thi Đại học năm đó căng thẳng hơn mọi năm. Lượng thí sinh đông hơn, quy chế thi cũng đổi, mùa hè nóng như thiêu như đốt, phải trốn trong mấy cái siêu thị và café máy lạnh mà học. Cuối cùng cũng đỗ được vào một trường thuộc hàng top. 4 năm đại học, tôi chỉ vùi đầu vào học, trường, thư viện, nhà sách là mấy nơi duy nhất tôi hay lưu đến. Thật lòng mà nói tôi rất thích học. Nhưng tôi không dám nói với ai, tôi vốn dĩ là một người rỗng tuếch, tôi chẳng thích ai, chẳng thích cái gì. Có lẽ chính vì vậy mà tôi bị thu hút về phía Y Vân. Thật xinh đẹp, thật bất cần, thật phiền phức, thật rắc rối. Có lẽ vì ghét nên mới bị hấp dẫn, vì khác với những người khác nên lén lút bị hấp dẫn.
Có lẽ mở mặt nào đó tôi và cô ấy giống nhau dù thế giới chúng tôi sống gần như trái ngược. Cô ấy là một bản thân khác tôi đang tìm kiếm. Còn với Y Vân, tôi là thứ gì đó còn sót lại bên trong cô ấy trước đây.
Tôi gặp lại Y Vân khi đang hoàn thành bài luận tốt nghiệp, là vô tình gặp trong quán café tôi làm thêm. Cô ấy không khác trước là mấy, vẫn rất xinh đẹp và dáng vẻ bất cần. Tôi nhờ cô ấy giúp mình làm một bản khảo sát số liệu, Y Vân đồng ý, cô ấy hẹn thứ ba qua nhà lấy.
Nhà Y Vân là một căn biệt thự sáu tầng tọa lạc nơi con phố đắt giá nhất Sài Gòn. Tôi từng nghe kể bố cô ấy là giám đốc một công ty xây dựng lớn nhưng cũng không mường tượng ra được có thể giàu đến mức này. Một người giúp việc ra mở cửa cho tôi. Bà ấy nói cô chủ đang ngủ. Tôi ngạc nhiên giữa trời chiều muộn thế này ư? Bà ấy không trả lời.
Trong nhà tối và lạnh lẽo, không ai buồn bật đèn dù nắng chiều đã tắt từ lâu. Căn phòng của Y Vân nằm cuối dãy. Căn phòng kín mít, ngột ngạt và buồn tẻ. Tôi bước đến cửa sổ kéo hết rèm lên, ánh sáng hắt vào khiến tôi trông rõ căn phòng, Y Vân nằm bất động hai tay chắp trước ngực, hơi thở nhẹ đến nỗi tôi cứ tưởng cô ấy chết rồi. Trên bệ một chậu hoa héo khô, nó đã ở đó lâu đến nỗi khi vừa gặp cơn gió đã tan ra...
- Cậu đến khi nào thế? Chói mắt quá, sao không kêu tôi dậy?
- Tôi đến lấy mẫu điều tra. Xin lỗi vì đã tự ý vào phòng.
- Ngăn thứ ba bên trái tủ. Cậu lấy giúp nhé, tôi lười quá.
- Cậu định sẽ sống thế này đến năm 40 tuổi thật à?
Cô ngớ người ra rồi bật cười:
- Cậu còn nhớ?
Tôi gật đầu:
- Nghe nói dạo này cậu đang cặp kè với một ông tiến sĩ hóa dược?
- Chả phải cặp kè gì đâu. Vì chẳng có ai yêu đương cả. Anh ta mất vợ vào tay gã khác nên bấu vào tớ để đe cô kia thôi.
- Nhưng hình như đã 3 tháng rồi đấy nhỉ?
Vẻ mặt cô ấy gian xảo:
- Cậu yên tâm. Đếch gì tớ yêu lão ta được. Không phải tôi từng nói với cậu tôi ghét nhất đồ thừa của người khác sao.
Tôi đưa mặt ra ngoài cửa sổ, mỉm cười:
- Ở đây mát nhỉ... Cẩn thận đấy Y Vân, nhiều khi cậu kiêu hãnh quá.
- Thôi cậu về đi, tôi muốn ngủ thêm 1 lát.
- Tôi đóng cửa lại nhé.
- Cứ để đấy, dù gì cũng mở rồi.
Người Y Vân đang quen là một tiến sĩ hóa dược 39 tuổi, tôi từng nhìn thấy anh ta một lần trên tờ tạp chí khoa học. Anh ta được viện nghiên cứu ở San Francisco mời qua làm việc nhưng từ chối vì không muốn xa vợ. Một người đàn ông nhu nhược, thậm chí còn hói nữa, tôi đương nhiên nghĩ một Y Vân vốn kiêu hãnh làm sao yêu được.
3 tháng sau, lúc tôi đang thức khuya viết CV thì thì Y Vân gọi điện cho tôi. Giọng cô ấy cho biết đang say. Cô ấy nói muốn gặp tôi. Tôi lưỡng lự, cuối cùng đành bỏ CV đang viết dở, dù sao trưa mai mới đến hạn nộp, khi về chỉ cần không ngủ là được.
Tôi lại đến đúng căn nhà ấy, đúng căn phòng ấy. Trên chiếc giường trắng một vạt máu đổ dài, đỏ thẫm, tôi hoảng sợ vì tưởng đó là máu của Y Vân nhưng không, một cục thịt nằm sóng xoài dưới sàn, con dao găm còn đang cắm ở ngực. Đâm rất thẳng, rất quyết đoán.
Y Vân đứng ngoài lan can thản nhiên hút thuốc, đốm lửa trên tay cô phập phồng rớt tàn xuống dưới sân, một tay sóng sánh rượu vang, giống như phim Hồng Kông thập niên 70, như một trò đùa, tôi bật cười, nhiều khi người ta cười vì không thể tin được, để chèn ép cả nỗi sợ nữa.
Y Vân quay người lại:
- Cậu tới rồi à? Chỉ cần tớ gọi cậu sẽ tới phải không?
Tôi hít một hơi thật sâu:
- Mình biết cậu khác người nhưng không nghĩ tới mức này. Cậu ý thức được những gì đã làm không? Dù với lý do gì cậu cũng sẽ bị mười hai năm là ít, và mọi người biết anh ta, dư luận sẽ không để yên cho cậu. Y Vân cậu điên hay sao thế?
Chiếc ly trên tay cô ấy rơi xuống. Rượu văng tung tóe, một mảnh thủy tin đâm vào chân cô ấy. Chúng tôi cứ đứng như thế, nhìn thôi miên vào ly rượu vỡ. Tôi là người thoát khỏi cơn bất động trước, tôi kéo Y Vân ngồi lên sô fa tìm thuốc sát trùng cho cô ấy. Đến lúc này khuôn mặt điềm tĩnh của cô bắt đầu méo xệch đi, tiếng nấc nhỏ như vướng trong cần cổ to dần to dần. Tôi ôm chầm lấy Y Vân , sao trước đây tôi không biết người con gái này thật ra vốn dĩ rất bé nhỏ, rất yếu đuối? Tôi đã bị vẻ bất cần ngạo mạn của cô ấy che lấp mất rồi. Nước mắt tôi tuôn xuống.
- Anh ấy nói sẽ bỏ mình để quay lại với vợ cũ. Sao hắn có thể nói như thế sau những gì tớ đã làm cho hắn?
Tôi vỗ vỗ vào lưng để cô không bị sốc ngạt. Sau một hồi thổn thức cô đẩy tôi ra, ngồi dựa vào lưng ghế, tay run run bật điếu thuốc:
- Chết tiệt!
Tôi bật quẹt giúp cô.
- Cảm ơn.
Tôi cũng châm một điếu, lần đầu nên ho sặc sụa.
***
Tôi quen anh ấy ở Marti. Chẳng có con nào lại mèo anh cả, với cái trán hói và bộ đồ nhàu nhĩ đến quê mùa, nốc rượu như điên, dĩ nhiên là rượu rẻ tiền. Vì tò mò người như anh sao lại lạc vào đây nên tôi lại gần bắt chuyện. Không ngờ anh dám nói muốn lên giường với tôi, tôi vừa bực mình vừa buồn cười:
- Anh có nhiều tiền không?
- Không. Nhưng tôi có thể trả góp.
Tôi bật cười. Cười sặc sụa. Tôi đưa anh ta về nhà, chúng tôi lên giường. Vậy mà đến lúc tỉnh dậy anh ta lại chẳng nhớ gì, cứ xin lỗi rối rít, thế là tôi làm ra vẻ bị hại nói anh ta cưỡng bức mình, tôi vốn thấy anh tội nghiệp nên muốn an ủi, không ngờ lại nước đục thả câu, đêm qua tôi khóc thét như thế nào nhưng anh nhất quyết không buông tha cho tôi. Anh ta không ngờ tin thật. Đến là tội nghiệp, tôi còn nghĩ não anh ta chắc để trưng.
Không ngờ đó lại là tiến sĩ hóa dược nổi tiếng.
Tôi đến viện tìm anh. Quả là anh ta ở đó thật. Anh ta tái mét khi nhìn thấy tôi. Tôi bảo nếu không đưa tôi 100 triệu tôi sẽ đưa anh lên báo. Tôi phải vờ làm mặt nghiêm túc khi nói câu đó nhưng nhìn anh ta như xỉu đến nơi tôi lại không nhịn được cười:
- Người như anh đáng ra không nên đến mấy chỗ đó. 100 triệu đối với anh quá nhiều phải không? Nhưng còn không bằng tôi tiêu vặt một tuần.- Tôi nói với vẻ thương hại.
Mặt anh sa sầm lại :
- Tôi biết. Tôi thấy nhà cô rồi. Cô nói đúng, tôi không nên đến đó.
- Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh suốt ngày làm việc trong phòng nghiên cứu thì làm sao hiểu được những cái nanh nọc của cuộc đời.
- Vậy cô hiểu được bao nhiêu? - Anh nghiêm mặt- Cô còn thua tuổi đứa em út của tôi ở nhà nên đừng tự cho mình là vĩ đại. Tôi sẽ trả 100 triệu cho cô.
Anh quay người đi. Tôi bực tức kéo tay anh ta lại:
- Anh nói cái đếch gì thế hả? Tôi sẽ nói cho vợ anh biết để xem anh còn cao ngạo được nữa không?
Anh ta cười tỉnh rụi:
- Cứ làm như thể cô ta quan tâm ấy. Tùy cô.
Tôi nhìn xuống ngón áp út của anh ta. Một vòng tròn vành vạnh. Đàn ông đôi lúc rất ngốc và cố chấp trước người phụ nữ họ yêu.
- Anh định trả thế nào?
- Trả góp bằng tín dụng. Tôi chỉ có thể đưa cô 10 triệu mỗi tháng, tùy cô ấn định ngày, có được không?
Sau đó anh tránh tôi như tránh tà, tôi bằng mọi cách lại tìm chạm mặt anh. Tôi tự nói với mình chỉ là để giết thời gian thôi, tôi vốn không có hứng thú với con người này. Một chút gì đó mới mẻ trong cuộc sống buồn tẻ này, phải không? Một buổi chiều tôi lấy cắp được chìa khóa sơ cua nhà anh, tôi muốn làm anh bất ngờ với mâm cơm thịnh soạn. Tôi biết từ dạo vợ anh bỏ đi anh chỉ ăn cơm hộp một mình. Tôi không thích nấu ăn vì tôi luôn phải ăn một mình. Cảm giác đó thực sự rất tệ.
Anh ấy không phản ứng mạnh như tôi nghĩ. Anh không đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh cất giày rồi lặng lẽ ngồi nhìn tôi làm cơm. Không hiểu sao lần đầu tôi thấy ngượng ngập trước một người đàn ông. Tôi vụng về dọn cơm lên mâm. Anh loay hoay trải chiếu ra đất. Anh nói: Mời cô, và đưa đũa cho tôi. Trong lòng tôi tự nhiên thấy rất ấm áp. Tôi muốn cư xử với anh lễ độ hơn. Tôi muốn anh thích mình.
Bỗng nhiên anh nghe một cuộc điện thoại, mặt biến sắc anh vội vã bước ra ban công, dù anh cố đè giọng xuống tôi vẫn lờ mờ đoán được bố anh nhập viện cần khoản tiền lớn. Lúc đó tôi mới biết anh còn nuôi bố mẹ dưới quê. Sau một hồi lâu anh mới bước vào.
- Chuyện gì vậy?
Anh cắm cúi ăn cơm không đáp, rồi không ngẩng mặt lên, anh nói:
- Tôi có thể vay cô ít tiền không?
Người đàn ông có lòng tự tôn rất cao này đang ngửa tay mượn tiền tôi, một con điếm.
- Bao nhiêu?
- 300 triệu.
- Tôi sẽ đưa anh 400, trả khi nào cũng được... Chỉ cần anh hứa với tôi một điều.
Mặt anh lo lắng.
- Sau này chúng ta ăn cơm chung là được. Tôi không thích ăn một mình.
Từ sau lần đó tôi không ghé bất cứ cái bar nào nữa, tôi tham gia một lớp nấu ăn và đăng kí thêm lớp bổ túc vào buổi tối, tôi muốn tốt nghiệp cấp 3. Tôi vẫn tự nhắc mình là chỉ để giết thời gian thôi, người đàn ông này không đáng. Mặc dù vậy tôi vẫn vui phát điên lên được khi thấy anh đứng đợi mình giờ tan lớp. Anh ta rất ngốc phải không, bao nhiêu tiền bạc đều đổ vào nghiên cứu nên đến lúc bố mẹ bệnh anh ta cũng chẳng có tiền để lo. Có lẽ thế nên vợ anh mới bỏ đi. Ngoài học vị ra anh có gì chứ. Dĩ nhiên tôi không thể yêu người đàn ông này được, nếu tôi có muốn anh ta thích mình thì đó chỉ là vì háo thắng thôi. Phải không?
Được 3 tuần thì cô vợ trở về. Cô ta là người phụ nữ xấu xí nhất tôi từng gặp. Cũng có thể vì tôi nhìn qua con mắt của tình địch. Cô ta ầm ầm vào nhà kéo theo chiếc vali bự chảng. Đứng sựng lại khi thấy hai chúng tôi. Tôi mỉm cười. Đồ ngốc, cô hối hận thì đã muộn rồi. Cô ta liếc tôi, khinh bỉ:
- Con đĩ này là ai vậy? Tôi vắng nhà mấy hôm anh đã dắt bồ nhí về nhà. Anh có còn là người không vậy?
Họ cãi nhau rất to. Tôi lảng ra ban công hút thuốc. Sau đó cô ta bỏ đi. Chuyện xảy ra cách đây 5 ngày. Anh nói với tôi sẽ ly dị vợ. Anh muốn nghiêm túc với tôi. Tôi tự hỏi đây là gì có phải là lời cầu hôn không...Tôi đã tưởng tượng rất nhiều, thật xấu hổ nhưng tôi đã không thành thật với chính mình. Tôi biết tôi đã rơi vào lưới tình của người đàn ông này rồi.
Cho đến ngày hôm qua. Tất cả chỉ giữ được đến hôm qua. Anh ấy đến gặp tôi, vừa khóc vừa nói xin lỗi, anh ấy yêu tôi những vẫn không quên được vợ mình. Vợ anh chỉ còn mình anh vì gia đình cô ấy đã từ cô rồi. Anh nói dù sao tình cảm giữa chúng tôi cũng chưa sâu nặng lắm, vì tôi mạnh mẽ nên rồi sẽ ổn thôi. Tôi chửi anh là kẻ ngốc, cô ta phản bội anh được một lần nhất định sẽ có lần thứ 2, thứ 3, căn bản cô ta không yêu anh, chỉ vì không còn chỗ nào để đi nên cô ta mới quay về. Anh nói cô ta đáng thương... vậy còn tôi không đáng thương sao? Chỉ vì tôi mạnh mẽ hơn cô ta nên tôi không có quyền đáng thương sao? Hay vì tôi có tiền? Nếu chỉ có vậy tôi sẽ từ bỏ hết...
Nhưng anh ta vẫn chỉ khóc và xin lỗi. Anh ấy biết rõ hơn ai hết. Dù cô ta phản bội anh ta lần thứ hai, lần thứ ba hay bao nhiêu lần đi nữa miễn là cô ta chịu quay về anh đều sẽ tha thứ.
...
- Câu cuối cùng Y Vân nói rất nhỏ như nói với chính mình. Đó là câu buồn nhất trên đời tôi từng nghe. Cả người cô buông dài trên sô fa giống như vừa thở hắt ra hơi cuối cùng của cuộc đời. Không hiểu sao lúc đó tôi lại nghĩ đến Levitan, đến bức Mùa thu vàng của ông, đến Kawabata , Dazai Osamu. Tôi tìm thấy mối liên kết nào giữa những hình thể này? Tôi không biết.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ không nói tiếp nữa nhưng cô ấy lại nói thế này:
- Bây giờ tớ rất thanh thản. Anh ta đã chết rồi nên tớ sẽ không bận tâm về anh ta nữa. Tớ sẽ không còn lo lắng về việc anh ấy yêu ai... Bởi vì cuối cùng anh ta cũng đã chết rồi...
Tôi mở điện thoại gọi xe cấp cứu.
- Muộn rồi.
- Không phải cho anh ta mà là cậu.
Tôi nhìn về cốc rượu vỡ dưới chân cô.
- Cậu, làm thế nào lúc nào cũng vậy?
- Tôi không nghĩ là mình nên nói điều này. Cậu là người duy nhất hiểu tôi so với bất cứ ai. Và tôi cũng hiểu cậu hơn bất cứ ai.
- Cậu... yêu tôi đúng không?
- Tôi cũng không thích đồ thừa. - Tôi mỉm cười, nhắc lại lời của cô ấy 3 tháng trước.
- Cả 2 chúng ta đều bất hạnh.
Khi tôi nhớ lại việc này thì tôi đã du học ở Đức được 2 năm. Gia đình và bạn bè không hiểu vì sao tôi lại quyết định đột ngột. Tôi không dám nói thật với họ là tôi đang trốn tránh, tôi không đủ can đảm có thể tiếp tục cuộc sống giống như trước đây. Y Vân sau đó được cứu sống, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu kể về quá trình giết anh ta. Đó là bí mật cô ấy muốn giấu cho riêng mình. Ngày ra tòa mặt cô rất bình thản trong những tiếng la hét chửi rủa của gia đình bị hại. Luật sư đã dặn cô là phải cúi mặt xuống nhưng cô không nghe. Tòa tuyên án 17 năm tù. Không biết bằng cách nào mà cô giấu được một mảnh chai, vào tù được 6 tháng thì cô tự tử. Tôi không sốc lắm vì từ trong sâu thẳm tôi biết chuyện này sẽ xảy ra. Cả đàn bà cũng rất ngốc và cố chấp khi họ yêu một người.
Tôi vẫn buồn và cố tạo cho mình một vỏ bọc như khi lần đầu thấy cô ấy. Kể từ lúc đó tôi vẫn chưa yêu ai cả, có lẽ cảm giác này sẽ theo tôi suốt đời.
Y Vân, tôi đơn giản là yêu cô ấy, tôi không nghĩ là mình lại yêu cô ấy nhưng tôi đã yêu cô ấy. Tình yêu ấy thật nhẹ nhàng âm thầm và bền bỉ đến mức tôi cũng ngạc nhiên. Nó giống như một đám bèo hoa dâu, sóng chỉ cần vỗ một cái là tan nhưng rồi lại nhanh chóng dạt vào với nhau. Cuối cùng tôi vẫn không thể yêu thêm người nào nữa. Tình yêu không ngờ đau đớn thế. Lần đầu tiên tôi yêu thì đấy lại là thứ duy nhất tôi cảm nhận được.
Cho đến gần lúc kết thúc câu chuyện với Y Vân, tôi mới chợt nhớ ra một điều quan trọng. Y Vân không phải là người dễ từ bỏ. Với bản tính ấy, và cái ngày hè năm mười 17 tuổi, có lẽ cô ta sẽ chỉ sống theo những gì ý thích của cô ta muốn, không tuân theo bất kì thứ luật lệ nào trên đời nhưng không phải vì cô ta không hiểu vè những luật lệ đó, một lối sống ích kỉ. Phải rồi, cô ta sẽ không sống trong thế giới không có người cô ta yêu. Tôi và bạn không làm được điều đó nhưng Y Vân thì có lẽ... Cuối cùng bằng mọi cách cô ta sẽ có được thứ mà cô ta muốn. Tôi bỗng nhớ đến ly vang vỡ dưới nền, hẳn cô ta đã cho xyanua vào rượu. Không xét đến đúng sai, tình yêu của cô ta có cao thượng hay ích kỉ thì cô ta vẫn chỉ là một con ngốc. Tôi cũng là một con ngốc vì tôi đã yêu một con ngốc...
-Trích nhật kí của nhân vật "tôi"-