Ngoại tình ngoan anh nhé!
Yêu tôi mà đem tôi ra đổi tiền?
***
VINH
Truyền thuyết kể rằng đàn bà được làm từ đốt xương sống thứ bảy của người đàn ông. Vì thế đàn bà phải phục tùng đàn ông là điều dễ hiểu. Còn tôi- một thằng đàn ông lại nhất nhất nghe lời vợ: Làm tình nhân của bà góa chạm ngót 40. Tôi nghe lời vợ không phải vì tôi sợ bà ta, mà vì gia đình tôi, à không bất kì ai trên đời này chứ, khi sống rất cần một thứ :TIỀN. Mà mỗi lần tôi "phục vụ"người đàn bà mà đáng ra tôi gọi là mẹ kia, thì tiền lại có đầy túi. Tôi không biết vợ mình có ghen hay không nữa. Tôi cũng chẳng hiểu bà nghĩ gì trong cái quan hệ tam giác kinh khủng này. Chắc ông trời tạo nên bà ta thiếu mất con tim.... Đại loại thế. Nhưng thôi kệ, có tiền là đủ rồi...
"Vinh"- Vợ tôi gọi lớn
"À! tui đây"- tôi vội vàng gấp lại cái laptop với những trang nhật kí còn dang dỡ
"Hôm nay 6h30 ông lại nhà bà Khánh, ông nhớ không?"
"Tôi quên mất"
"Mau tắm rửa. Tôi chuẩn bị đồ cho!"
Tôi vội vàng làm theo những gì mà người- vợ- trên- giấy-tờ của tôi bảo, và chẳng quên xịt lên người hương nước hoa mà người đàn bà kia thích nhất- chanel no 5. Chiếc vespa được vợ tôi dựng sẵn trước cửa từ lúc nào. Với vợ tôi chuyện "ngoại tình ngoài ánh sáng"của tôi là cả một công việc
"Phục vụ người ta tốt vào nhé!" vợ tôi thì thầm....
***
KHÁNH
Tôi 40.Tôi giàu..... và tôi chỉ có thế. Ngoài tiền, vàng bạc và đám nhân viên ra thì tôi chẳng còn gì nữa.Tôi cũng có gia đình, từng có chứ. Nhưng ông ấy mất trong một tai nạn máy bay. Rồi tôi gặp Vinh- một kẻ cách xa tôi hàng chục cây số về mặt tuổi tác, và cả tài sản. Nó 25 có vợ, và tôi thích nó. Tôi muốn bỏ nó lắm chứ, tôi chẳng am hiểu nhiều nhưng cũng hiểu đâu là luân thường đạo lý. Lúc trang điểm gặp hắn, lúc ngẫm về đời mình, lúc gò mình vào công việc.... tôi đều cố gắng vứt thứ tình cảm kia đi. Nhưng rồi lại nhặt lên đó thôi. Nực cười! Đàn bà quá!
Chuông cửa reo lên. Có lẽ Vinh đã đến. Tôi gấp lại trang nhật ký rồi vội vàng xuống mở cổng. Hôm nay hắn vẫn thế- rất đẹp trong mắt của người đàn bà lỡ thì như tôi.
"Anh vào nhà đi!"
"Ờ"Hắn lí nhí
Tôi vào nhà trước rồi chuẩn bị chai vang đỏ cùng hai chiếc ly.
"Hôm nay anh đến trễ..."
"Có gì đâu!" tôi vội ngắt lời
Tôi và hắn vẫn uống rượu như mọi khi. Bàn với nhau bao điều trong cuộc sống: công việc và mấy mẩu tin vặt trên báo lá cải. Hắn không hào hứng lắm, có lẽ thế. Linh tính đàn bà mách bảo cho tôi điều đó mặc dù hắn luôn trả lời những câu hỏi tôi đưa ra. Tôi cố làm nũng rồi bảo hắn kể cho tôi nghe bộ phim hắn thích nhất .
"Kinh dị hay tình cảm" hắn hỏi.
"Cả hai thế nào"
Hắn nhoẻn miệng cười rồi kể cho tôi nghe bộ A werewolf boy. Đó là chuyện tình buồn giữa cô bé bị bệnh phổi và cậu bé người sói. Sau mọi biến cố, cô gái kia đã bỏ chàng người sói. Nhưng khi già rồi, cô quay lại căn nhà xưa, chàng sói kia vẫn đợi ....
"Buồn nhỉ!"- Tôi nhìn ra bầu trời xa xăm- "Em mệt rồi !"
Hắn cẩn thận dìu tôi vào phòng. Chuyện gì đến rồi cũng đến. Tôi và hắn làm tình. Cái đàn bà trong tôi thoát ra mạnh mẽ và hết sức cố chấp. Hắn thì ngược lại: gượng gạo và chút bất cần....
Đêm vẫn cứ trôi. Hắn thiếp đi. Mình tôi nhìn hắn.....
***
UYÊN
"Tôi kết hôn theo sự sắp đặt của bố mẹ. Tôi sống với chồng nhưng chẳng có chút tình cảm nào.... Tôi chẳng hiểu nổi mình. Bao nhiêu người đàn bà vẫn ca ngợi yêu đương, tôi thì.... DÂNG CHỒNG MÌNH cho người ta muốn làm gì thì làm. Tôi thấy có gì sai đâu. Thật đấy! Chồng và mình là hai cơ thể. Nạnh ai muốn sống sao thì mặc họ. Miễn sao thấy thoải mái và đủ tiền thì OK. Chồng tôi cũng chẳng phản đối gì về chuyện ngoại tình mà tôi sắp xếp. Anh ấy... thật khó đoán. Không phải nhu nhược nhưng lệ thuộc đồng tiền chăng? Hay yêu người đàn bà đáng tuổi mẹ mình rồi?"
Tiếng xe vespa của chồng tôi ngày cành gần. Tôi lưu lại cái Note vừa viết trên điện thoại.
"Hôm nay mưa làm biếng qua nhà bà Khánh quá! "- Vinh bảo
"Ừ coi như ông xả hơi bữa. Tiệm áo cưới hôm nay bận tối mày tối mặt. Ông ăn gì chưa?"
"Chưa"anh ấy nói
Tôi vào bếp làm hai đĩa dương châu và một bát súp to.
"Ông ăn đi, dể lâu nó nguội!"
"Ừ!"
Mưa vẫn rơi. Hơi lạnh bốc lên từ gạch men khiến tôi sởn da gà. Tôi khẽ run.
"Lạnh à ? Nhà có rượu không?"- Anh hỏi
"Còn chai nếp bữa trước ba cho, chi vậy ?"
"Uống vào một miếng cho ấm người. Yếu đuối!"
Tôi cười nhạt rồi làm theo anh nói. Ấm thật! Anh cũng làm một chung. Nhìn anh uống rượu mặt đỏ lên đáng yêu thật ... Tôi đưa mắt nhìn ngoài sân. Mấy khóm tường vi khẽ rung trước trận mưa hối hả. Bất chợt có cánh tay âm ấm ôm chầm lấy eo tôi. Ly rượu rơi xuống rồi vỡ ra từng mảnh
"Cứ để thế đi!"
......
Tôi dậy sớm hơn thường ngày. Nhìn anh chui rúc trong chăn dễ thương quá. Từng giây, từng phút một cứ thế chầm chậm trôi đi. 7h rồi, chuông đồng hồ reo lên. Anh choàng thức dậy, sáng nay anh có hẹn với bà Khánh. Anh vội vã bước đi. Tôi ghì chặt tay anh
"Anh đừng đi!"
Anh vẫn bước. Có lẽ, đến lúc tôi nên cầm lại thứ tình yêu mà mình nuông bỏ bao lâu nay rồi....
***
Ca đêm tại công ty X 19h
"Mày biết tin gì chưa"
"Vụ gì?"
"Bà Khánh chủ tịch hội dồng quản trị công ty mình nè.... Có bồ nhí đáng tuổi con bả"
"Trời đất! Sao mày biết?"
"Không biết ai thù hằn với bả đi dán hình bả với thằng tình nhân khắp công ty mình"
Chiếc BMW vừa chạy đến cổng, bà Khánh bước ra trước cái nhìn khinh bỉ của mọi người. Chẳng biết từ đâu đám phóng viến ập tới.
"Bà có hay tin mình bị đồn có bồ nhí không?"
"Bà nghĩ sao về vấn đề này?"
"Theo bà cổ phiếu công ty có tuột dốc sau scandal này không?"
Khánh nhanh chống chui vào xe. Bà choáng váng. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Bà điều khiển xe chạy ra khỏi công ty. Đến nhà mình, bà trông thấy một đám phóng viên vẫn đứng đấy. Bà cố chạy, chạy thật nhanh. Nước mắt bà cứ rơi. Chúng chầm chậm lăn. Hết thật rồi. Mọi thứ đã chấm hết. Ngày mai đời bà sẽ sang trang... tồi tệ hơn giờ này bội phần. Bà muốn chạy thật xa nơi người ta không biết bà là ai, và cả Vinh nữa. Bà nhớ nó. Đàn bà lúc sa cơ cần một người đàn ông và giờ này bà cũng thế...
Đêm...
Bà đang đứng ở ngã tư. Bà cũng chẳng nhớ mình đã chạy bao lâu rồi nữa. Bà cũng chẳng dám về nhà. Bà sợ hàng xóm và cả đám phóng viên. Bà dừng lại trước đèn đỏ.
....
3
2
1
0
Đèn xanh bật lên. Và bà chẳng biết đi về nơi nào....Màn đêm đặc quánh, tối om
***
Đâu đó...
Vinh hối hả chạy về Anh ném chiếc cặp lên những bản vẽ của Uyên. Sự tức giận của một thằng đàn ông trong anh bộc phát. Anh nghe tim mình đập lên từng hồi, mặt đỏ bừng. Mọi thứ như cơn ác mộng. Sự ngu xuẩn, thói ghen tuông thường tình của Uyên đã giết anh rồi. Thằng nhà báo đã khai ra khi anh dọa đánh nó.
"Cô làm tất cả mọi chuyện đúng không?"- Vinh chỉ vào mặt Uyên
"Tại tôi yêu anh"
"Cô yêu tôi? Cô nói gì thế! Yêu tôi mà dâng tôi cho Khánh à? Yêu tôi mà đem tôi ra đổi tiền? Trơ trẽn quá đấy!"
"Anh cũng yêu tôi mà! Đêm đó..."
"Tại tôi uống say, Vả lại vợ chồng thì sao hả. Cô kiện tôi cưỡng dâm cô à?" Vinh thở gấp, mắt anh hằn lên những tia máu - "Bà Khánh tôi còn coi trọng hơn cô nữa. Tiện nhân!"
Vinh quát lớn rồi bỏ đi. Anh xách chiếc vespa rồi chạy ra màn đêm hun hút. Anh đi tìm Khánh. Anh có lỗi.... Anh nghĩ thế. Trong anh tình thương hại Khánh cứ lớn dần. Anh chạy khắp ngõ ngách của Sài Gòn. Ánh đèn vài nơi vẫn chưa tắt. Nó thưa thớt, thưa thớt như tình cảm trước đây của anh dành cho Khánh. ...
Uyên ngồi lại giữa mớ hỗn độn váy áo của khách, và cả mớ hổn độn suy nghĩ trong đầu cô nữa. Cô khóc, rất rất nhiều... và chẳng có ai lau giúp cô.
MIC