Gửi bài:

Trùng phùng nghịch lý

Người ta thường nói: "Có những thứ dù nó vụt khỏi tầm tay nhưng rồi trở lại nó sẽ thuộc về ta mãi mãi." Thế nhưng cũng có những thứ dù đã trở lại bên ta nhưng đã mãi xa dù cận kề.

***

Mấy cánh hoa tím lặng lẽ rơi khi cơn gió đầu hạ khẽ đưa mình qua mấy hàng bằng lăng dài. Bất chợt, điện thoại vang lên một bản thu âm trong cái Playlist "cũ mèm": "E...hèm....An này, anh đây, chiều hôm nay em thấy thế nào, bằng lăng đẹp lắm em nhỉ? Nghe Because you live nhé, lời anh muốn nói với em đó..." và rồi bản tình ca bất hủ cất lời. Bản nhạc cứ thế vang lên, đến đỉnh điểm rồi kết thúc dần với những lời bao giờ cũng làm xốn xang trái tim của một cô bé tuổi 17: "Đấy, giờ thì em biết em trong anh quan trọng như thế nào rồi đấy. Anh yêu em, An của anh....". Ba tiếng " anh yêu em" từ một giọng nói quá dỗi thân thuộc, triều mến mà giờ đây tôi chỉ có thể nghe lại bằng cách này. Quệt đi những giọt nước mắt, lại nở một nụ cười, một nụ cười không toàn vẹn hay nói chính xác hơn chỉ là một cái nhếch mép: "Chỉ là ảo tưởng, đã qua rồi. Cuộc sống này đâu phải chỉ là vượt qua giông tố, mà còn là học cách nhảy múa, vẫy vùng trong mưa." Đó là tất cả những gì An tự nhủ với mình những lúc chợt đỗi yếu mềm như thế này.

trung-phung-nghich-ly

Đầu xuân hai năm trước, khi An khăn gói vào thành phố ở cùng gia đình dì để tiện cho việc học. Đó cũng là lúc nó gặp được định mệnh đầu đời khắc sau vào tâm khảm của mình.

Hôm ấy là một ngày nắng nhẹ, gió thổi vào cái thành phố nhỏ yên mình ven biển. An vươn vai, nhắm nghiền mắt lại để cảm nhận thật rõ cái hương vị mặn nồng mà gió mang theo – ngày đầu ở ngôi trường mới. Trong khi chờ cô giám thị nói chuyện với một học sinh khác, nó đảo mắt quanh phòng rồi lại chú mục vào người bạn mới cùng trường ấy. Đó là một đứa con trai tầm trên 1m72, mái tóc ánh nâu có phần hơi cong rất nghệ sĩ, điều đáng chú ý hơn là đôi mắt đen tuyền mang theo một vẻ bí ẩn khó tả. Nó được xếp vào lớp 11A1, phòng 13, trên lầu của dãy I. Bước vào lớp với 48 đôi mắt long lanh ngước nhìn An không khỏi bố rối, thế nhưng thời gian hôm nay dường như hiểu nỗi lòng của nó mà trôi nhanh hơn mọi khi thì phải, mới đấy mà đã hết buổi học.

Chiều hôm đó, nó có tham gia lớp học vẽ. 6h lớp bắt đầu mà nó chỉ mới ở bãi đỗ xe vì cái xe đạp quý hóa hỏng ngay ngày đầu tiên. Hít một hơi rồi bước vào lớp học, cảm thấy ngượng ngùng vì trễ, bối rỗi cuối chào và xin lỗi thầy liên tục. Thầy chi mỉm cười:

– Vào chỗ còn trống đấy, nó dành cho em.

Ơ , thật là hi hữu làm sao là cậu học sinh khi sáng, nó mắt tròn mắt dẹt không ngờ câu ấy cũng học vẽ. Trời thưa đất rộng mà cớ chi đã vào cùng trường lại vào chung lớp vẽ, An ái ngại nghiêng đầu chào, cậu ta cũng gật đầu đáp lại.

Hôm sau và mấy ngày sau đó là những ngày nắng đã lên đường rong chơi, chỉ còn lại mấy đám mây ậm ì trôi cho hết hành trình. Không phải thứ hai nên không cần phải mặc áo dài, nó tung tăng với đồng phục ngày thường thoải mái hơn nhiều, cũng thấy quen hơn với ngôi trường mới.

Thứ hai, tư, sáu là những ngày An theo học vẽ, kẻ "đồng môn" đưa bàn tay phải về phía nó cùng vẻ mặt thật khó đoán:

– Chào An, tôi tên Vũ Dương Phong, lớp 12A1, hôm thứ 2 tôi có gặp An ở trường, học sinh mới phỏng?

– Ơ, à ... chào.... a... anh.., Phong. Sao anh biết tên tôi? _ nó bối rối, nghĩ thầm: " Lớn hơn mình sao?"

– Thì biết thôi =))) _ Kẻ mở chuyện nhún vai _ Sao lại phải chuyển trường vậy?

– Chuyện dài lắm. Ơ mà anh là người Bắc mà? Sao lại học ở đây?_ Đến giờ nó mới chú ý đến giọng nói của kẻ đối diện.

Phong lại nhún vai quay trở lại với giá vẽ, nó cũng quay đi.

***

Tháng tư chào đón nó với vài cơn mưa bất chợt ở dải đất miền Trung mưa nhiều mà nắng cũng lắm.

– Bắt đầu thôi, chủ đề hôm nay là TỰ DO. Bất cứ thứ gì, ước mơ, sở thích, ...hay thậm chí là thứ em nghĩ đến đầu tiên. Nào nào, bắt đầu!

Roạt, roạt! An chọt mỉm cười rồi đưa mắt nhìn theo hướng tiếng động xảy ra bởi lẽ nó chẳng còn lạ gì với âm thanh đó nữa. Ấy là tiếng Phong kéo giá vẽ lại đối diện lại với An, cứ như thể nó sẽ đánh cắp ý tưởng hội họa của anh ta vậy. Mới dạ đầu An có vẻ bực với hành động kì quặc đó của Phong nhưng về sau nó đã thành thừng lệ, và đó cũng là chút gì đó đặc biệt của Phong trong mắt nó. Dù cũng tò mò xem anh chàng quái dị kia vẽ gì nhưng chưa bao giờ nó nhìn trộm hay xem lén.

Đồng hồ điểm 8h, lớp vẽ tan học, trở về nhà trên con đường đã làm bạn với nó gần 3 tháng nay, khi chiều có mưa nên đường về hôm nay khá trơn, "Ầm!!!" An có được cú đo đường ngoạn mục trên chiếc xe đạp tím nhạt, nhạt như số phận nó tối nay. Đang cố đứng dậy thì một bàn tay đưa ra trước mặt nó, nó gước mắt lên nhìn rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay đó với một đỗi rất ngạc nhiên:

– Ơ, sao anh ở đây, anh cùng đường với tôi sao?

– Không nói được tiếng cảm ơn à?

– À, cảm ơn. Sao anh ở đây?

– Đi chung đường mấy tháng trời mà có khi nào tôi thấy cô ngoảnh đầu lại đâu mà biết được sự tồn tại của tôi. _Phong bĩu môi.

– Ừ, vậy tôi cảm ơn lần nữa.

– Không có gì. Ơ mà con nhỏ này, anh đây lớn hơn cô một tuổi đấy nhé, sao cứ xưng "tôi" hoài vậy?

– Tôi thích vậy _ Nói đoạn nó quay ngoắt đi, dựng xe đạp lên và ngồi lên xe.

Ôi thôi, vậy là tối nay nó được chính thức đăng cai "Nữ hoàng xui xẻo" : chiếc xe đạp phản chủ chính thức bị đứt xích. Bực lại thêm tức, nó bước xuống dắt bộ. Đi được vài bước, kẻ giúp nó khi nãy lại xuất hiện:

– Ê, lên đây tôi đưa về!

– Không!

– Về nhà cô còn xa lắm đấy, không sợ trời tối à?

– Sợ gì chứ?!? _ Nó quắt mắt nhìn Phong, vẫn kiên quyết dắt xe đi tiếp. Trong khi đó, Phong cũng đạp xe thật chậm bên nó.

– Sao không về đi! _Nó quát lên.

Chẳng nói một lời, Phong phóng nhanh về phía trước. Nó liếc mắt nhìn theo:" Hứ! Ai mà cần anh giúp chứ." Nó dắt bộ thêm khoảng năm phút thì đồng hồ đã chỉ 8h25'. Thầm nghĩ bụng rằng không thể về nhà trễ được, mà cũng không thể gọi điện cho dì đến đón, nó ngại, trong túi lại không đủ tiền để đi taxi về. Haiz, ngày dài đen đủi lại càng thêm nhọ.!!!

Két!!! Lại là chiếc xe đạp và bóng người khi nãy:

– Có lên không thì bảo? Phía trước có tiệm sửa xe đó, cho cái của nợ vào đấy rồi lên đây tôi đưa về, tôi chẳng làm được gì cô đâu, thưa quý cô khó tính.

Thật tình nếu muốn về nhà đúng giờ chỉ còn cách này, nó miễn cưỡng gật đầu. Cho cái xe phản chủ yên vị trong cái tiệm bên đường, nói cho khách quan thì chiếc xe cà tàng chẳng đơn giản ở việc đứt xích, quý cô nhiều năm tuổi này chẳng thể chịu nổi sau cú ngãy giáng trời ấy, ít gì cũng phải đến trưa mai An mới có thể lấy nó được, đó là theo lời của bác sửa xe phúc hậu.

– Đi thôi! Phong đưa mắt về phía yên sau xe, ra hiệu cho An.

Nó ngồi lên xe và cả hai chẳng nói lời nào trên con đường dài khá yên tĩnh của vùng ngoài trung tâm với hàng cây dài đẫm nước phản chiếu ánh sáng của mấy của hiệu lân cận_lần đầu tiên nó ngồi sau xe một người khác giới mà không phải là bố nó. Đến gần nhà An, gã kia mới lên tiếng:

– Mai tính đến trường bằng gì đây?

– Ơ, cũng chưa biết.

– Vậy mai tôi qua chở cô đi học nha?

– Thôi, để tôi tự đi cũng được.

– Để tôi đưa đi rồi còn lấy xe về không tiện à.

– Tiện hay không tôi tự biết.

– Đến nơi thưa quý cô.

– Cảm ơn _ An bước xuống xe vừa ngờ ngợ chả hiểu tên này sao lại biết nhà mình. Chưa kip nói gì thêm kẻ kia đã phóng xe mất dạng sau khúc cua.

Sáng hôm sau, nó thức dậy, rồi chợt mỉm cười về chuyện tối qua. Rồi lại tự vấn mình: "Mày cười vì cái gì chứ?". Không ai hỏi gì nó về sự vắng mặt của chiếc xe, dì nó vốn rất bận rộn nên cũng chẳng để ý nhiều, nó cũng không dám làm phiên. Lấy hết số tiền mà nó có cho vào cặp, hôm nay nó tính đi taxi đến trường rồi sau đó lấy xe. Vừa ra cổng, nó ngạc nhiên đến độ mở mắt chẳng thể to hơn được nữa, kẻ hôm qua đang đứng trước nhà dì nó:

– Lên xe đi chứ, gì mà mở to mắt thế, ngạc nhiên lắm à, chẳng phải hôm qua tôi nói rồi sao. _ vừa nói Phong vừa nhếch mép cười.

– Ơ, tôi tưởng.......

– Tưởng tôi nói đùa à, cô cũng khéo tưởng nhỉ. Lên nhanh đi, tôi mà trễ học là cô chịu trách nhiệm đấy.

An liếc nhìn vào nhà, hôm qua dì không biết chuyện, mà hôm nay đứng đây dùng dằng với tên này thì dù muốn hay không thể nào dì chẳng thấy, nó đành miên cưỡng ngồi lên xe của kẻ quái dị trong nó lần nữa. Thật tình mà nói, từ ngày nó đến đây nó khi nào nói chuyện với một đứa khác giới đâu, thế mà với cái tên này thì lại cứ nói móc nhau vài ba câu nơi lớp học vẽ. Nó lại mỉm cười.

Lại cái cảnh kịch câm xe đạp như tối qua, hết quãng đường đến trường cả hai lại không nói lời nào. Đến cổng, An lên tiếng:

– Cảm ơn nhiều nha.

– Trưa nay tôi phải xuống văn phòng, chỉ mất 15 phút thôi, đợi tôi trước cổng nha.

– Tôi tự ...

– Tôi nói là đứng đợi tôi _ nói rồi Phong dắt xe đi khỏi trong sự bực tức và ngỡ ngàng của nó.

Thật phước đức làm sao, chuyện Phong chở nó đi học sáng nay đã lọt vào tầm mắt của mấy cô nàng chung tổ: "Chà, được cả bí thư lớp trên chở đến trường. Nào, chuyện bắt đầu thế nào kể tụi này nghe đi chứ. Nhìn cũng đẹp đôi phếch, hahaha..." Nghe những tràng cười đó mà nó chỉ biết ngượng chín mặt nhưng cũng chẳng cố giải thích làm gì. "Ai muốn hiểu gì thì hiểu", nó lúc nào cũng bàng quang như thế.

Trường đã tan học, học sinh về cũng gần hết, nó cũng chẳng hiểu đôi chân tại sao lại cứ nấn ná nơi cổng trường mà không chịu dấn bước. "Lên đi !" từ mà từ tối qua đến giờ cứ lởn quởn trong đầu nó, chợt nó lại mỉm cười.

– Ê, có lên không thì bảo, làm gì mà đứng cười như người đến thế hả?

Tiếng gọi thân thuộc đó kéo nó về với thực tại, không phải khi không hai từ đó lại vang vọng lên trong đầu nó, mà khi nãy khi hôn đang thơ thẩn nơi nào thì Phong gọi mà nó cứ nghĩ như là đang tưởng tượng.

– Ơ, à... _ An lại lên xe của kẻ đó.

– Tôi cứ tưởng cô sẽ không chờ tôi mà tự về chứ _ vừa nói Phong vừa cười

– Ờ

– Sao trầm ngâm thế

– Không có gì.

– Này, làm bạn nha, tôi rõ ràng lớn hơn cô mà cô chả chịu nhận đằng này là đàn anh gì cả, vậy nên làm bạn ha.

– Ò

– Sao? Có đồng ý không?

– Ừ, cũng được.

Kẻ quái dị và nó chính thức là bạn của nhau. Mấy tuần sau đó, dù xe của nó đã sửa xong đi nữa thì Phong vẫn đến đợi đi học chung, dù là ở trường hay trung tâm học vẽ. Nó nhất định không chịu để anh đưa đi, chỉ trừ thứ hai:

– Hôm nay thứ hai để tôi chở đi học cho, mặc áo dài không tiện đạp xe đâu.

– Xì, gớm, thế trước kia không có anh tôi không đi được chắc.

– Khi đó là khi đó, giờ là bạn rồi, cô phải để cho tôi giúp chứ. Không lại có người trách móc _ Phong nấn ná thêm chút tinh nghịch ở câu cuối.

– Ai trách?

– Thế nhé, lên xe đi.

Chỉ hai tuân sau ngày chúng nó trở thành bạn, Phong phải thi cuối kì sớm hơn để còn ôn thi tốt nghiệp. Khối 12 thi nên trường cũng cho nghỉ 4 ngày, được ở nhà nó tranh thủ ôn bài, cũng chỉ nửa tháng nữa là nó thi. Bốn ngày này với nó sao bỗng trở nên dài hẳn ra_Phong không đến đón nó mỗi ngày. Việc một mình đến lớp vẽ chẳng phải đã quá quen với nó sao, nhưng khách quan mà nói hôm nay nó thực sự cảm thấy cô đơn. Nó lôi giấy ra vẽ, lúc định thần lại nó thật sự ngạc nhiên về thứ mà nó đã vẽ, là hình của ....

Sáng thứ 6, vừa dắt xe ra khỏi cổng, cái dáng quen thuộc lại xuất hiện trước mặt, nó không ngăn nổi mình bậc lên một tiếng cười.

– Nhớ tôi à? _ Phong vừa nói vừa đáp lại nụ cười của An

– Gớm, tôi mà thèm nhớ anh chứ. Ơ mà hôm nay không phải anh được nghỉ à?

– Lên trường có tý việc ấy mà.

Những ngày sau đó, chỉ hôm nào Phong có lịch ôn thi vào buổi sáng và lớp học vẽ thì hai chúng nó mới đi chung. Thi thoảng Phong có cùng nó ôn bài ở tiệm cà phê sách gần nhà. Và rồi chúng nó trở nên thân nhau hơn lúc nào chẳng biết.

11 tháng 5 nó thi học kì xong, nhưng Phong chỉ mới bắt đầu những ngày ôn bài liệt mặt. Phong nhắn cho nó: " Chiều mai đạp xe đi dạo nha, thi xong rồi còn gì". Nó gật đầu đồng ý vì cũng chẳng có lý do gì để từ chối, nó cũng nên tự thưởng cho mình sau mấy tuần học hành căng thẳng.

Tháng 5 cũng đã bước sang hơn mươi ngày, bằng lăng của mùa chia li bắt đâu nở rộ nhuộm tím cả con đường dài quen thuộc. An lại ngồi phía sau xe của kẻ kia. Nó say sưa ngắm nhìn mấy cánh hoa mỏng manh tím ngắt chợt đưa mình tiễn biệt đài hoa sau mỗi cơn gió nhẹ. Bằng lăng_loài hoa của nó_An. Ánh mắt nó ngập tràng sắc tím, hạnh phúc khi thỏa ước nguyện đi dưới loài hoa mà nó yêu thích.

– Thích lắm hả?_Phong như đọc được sự háo hức trong mắt An

– Vâng.

– Mình ghé vào công viên ha, ở đó còn đẹp hơn.

– Ừ. _Nó chẳng thể nói gì thêm vì giờ tâm trí chỉ có mỗi bằng lăng.

Quả không sai, công viên ngập sắc tím, đúng là không uổng phí một buổi chiều đẹp không nắng như thế này.

"E...hèm....An này, anh đây, chiều hôm nay em thấy thế nào, bằng lăng đẹp lắm em nhỉ?. Nghe Because you live nhé, lời anh muốn nói với em đó, quý cô đanh đá...

Staring out at the rain with a heavy heart

It's the end of the world in my mind
Then your voice pulls me back like a wake up call
I've been looking for the answer
Somewhere
I couldn't see that it was right there
But now I know what I didn't know

Because you live and breathe
Because you make me believe in myself when nobody else can help
Because you live, girl
My world has twice as many stars in the sky
...

" Đấy, giờ thì em biết em trong anh quan trọng như thế nào rồi nha. Anh yêu em, An của anh. Anh không muốn em chỉ là bạn của anh, làm bạn gái anh nha"

Đang mải mê trong sắc tím, những lời nói triều mến vang lên từ một cái máy thu âm nào gần đó đưa nó về với thực tại. Từ ngỡ ngàng đến bối rối, rồi lại ngập tràng hạnh phúc, phải chăng đây là điều mà nó đã mong đợi từ lâu. Ôi tim nó, sao lại đập nhanh thế này, má cũng đã ửng đỏ lê hết cả rồi. Giờ đây trong sắc tím này, chẳng có gì tuyệt hơn nữa_nó đang quá hạnh phúc. Nó lại mỉm cười. Như nhân lên niềm vui trong nó và cũng làm nó thêm thẹn thùng, Phong xuất hiện trước mặt nó cùng một nhành bằng lăng:

– Đồng ý nha?!?

– Ò, ......đồng ý gì?

– Cô có đồng ý bạn gái tôi không thì bảo.

– Vâng_ An vôi quay mặt đi, bởi lẽ làm sao có thể để kẻ đối diện thấy gương mặt đổ như gà tây của mình được.

– Thật chứ? Em cũng thích anh chứ?_Phong cười thật rạng rỡ. Nó chưa bao giờ thấy anh cười tươi hơn như vậy.

– Không thích thì đồng ý làm gì chứ_ Nó làm bộ dỗi nhưng trong lòng như đang đánh trống, nó thật sự quá hạnh phúc lúc này. Còn chưa nhận định rằng đây có phải sự thật không thì vòng tay của Phong đã ôm nó thật chặt vào lòng đã giúp nó biết rằng đây không phải là mơ.

***

Những ngày sau đó tuy chỉ gặp nhau ở lớp học vẽ và những cuộc hẹn ít ỏi nhưng nó cũng thấy như thế là quá tuyệt rồi. Hôm nay, nhận được lời nhắn, nó sửa soạn thật kĩ rồi đứng trước cổng chờ anh. Nó vận một chiếc áo sơ mi trắng và cái váy dài tím nhạt, và quyết định xõa tóc, nó muốn khác mọi khi một chút. Cái bóng thân thuộc cuối cùng cũng xuất hiên, ngạc nhiên với vẻ ngoài khác biệt của nó:

– Wow! Cô gì ơi cho tôi hỏi An của tôi đâu rồi?

– Khác lắm hả? Mình đi đâu thế anh.

– Ừ, khác nhưng đẹp lắm. Đến nơi rồi em sẽ biết.

Anh dừng lại trước một ngôi nhà có hai câu hoa giấy hai bên đang nở đổ vào nhau thành một mái vòm trên cái cổng trắng xinh xinh. Anh nói vỏn vẹn hai từ: "Nhà anh."

Nó mở mắt thật to nhìn anh, ra chiều khó hiểu. Anh lại nói thêm: " Có mẹ anh trong nhà đấy, không ai làm gì anh đâu." Nó vẫn còn nấn ná chưa muốn vào, bởi nó đang rất bất ngờ, nố chưa chuẩn bị tâm lí gì cả. Thấy nó lo lắng quá, anh lên tiếng:

– Không sao đâu, mẹ anh hiền lắm.

– Nhỡ mẹ anh không thích em

– Hahaha... _ Lần này thì Phong bật cười thật to._ Sao lại không, em dễ thương thế này cơ mà.

Bước vào nhà, thấy mẹ anh đã chờ sẵn, nó vội cúi chào, trong đầu chẳng thể ngừng thắc mắc: "Gì chứ, mới có 18 tuổi mà đã bắt dẫn bạn gái về nhà à, nhìn bác ấy đậm chất Á Đông thế kia mà tính tình, phong cách lại theo kiểu Âu Mĩ à". Đầu nó cứ quay cuồn mấy cái thắc mắc có phần ngớ ngẩn nhưng cũng không phải không hợp lý. Nói chuyện với nó được vài phút mẹ anh để khoảng không gian lại cho con trai bà và nó. Nhìn quanh căn nhà của anh An không khỏi trầm trồ về kiểu dáng đặc biệt của nó. Anh đi lấy nước cho cả hai đứa, nó rảo bước ra hàng hiên, mắt thật ngỡ ngàng với căn phòng hầu như toàn kính. Không cưỡng lại sự tò mò, nó bước nhanh vào căn phòng ấy. Một cái giá vẽ ở giữa phòng, một cái guita dựng ở một góc, chung quanh hầu như toàn là gấy và những bức tranh đã vẽ xong. Nó tiến đến cái tập vẽ màu tím nằm nổi bật giữa đống giấy trắng bên cạnh cái laptop. Nó lật từng trang từng trang và không khỏi ngỡ ngàng. Là nó mà, nó là nhân vật chính của tập vẽ. Đây là nó ngày đầu đến trường, là nó khi anh bắt chuyện với nó, là nó những lúc học vẽ tự do, là nó lúc bị ngã xe,.... Lúc này đây thì nó đã hiểu hành động kì quặc của anh trong lớp vẽ, chỉ là để vẽ nó. An tự vấn làm sao anh có thế làm được điều này, và nó cũng tự trách mình rằng đáng lý ra phải nhận ra tình cảm của anh sớm hơn chứ. Và giờ nó mới để ý đến người con gái trên giá vẽ_là nó của cái ngày anh thành một nửa của nó. Đặt tập vẽ lại chỗ cũ, nó vô tình đụng vào lỗ cắm tai nghe trên laptop làm nó bị lỏng ra, Because you live_bài hát của ngày hôm ấy_bỗng nổi lên, hẳn là là anh đã quên tắt, nó định bụng là vậy. Thầm mỉm cười, bài hát đến đoạn kết nó tính đổi bài khác nên mở laptop lên. Ơ, nhưng gì đây, cái avatar trên ZingMp3 này sao quá quen, không thể ngăn mình mở qua trang cá nhân. Thật không thể nào, đây là tài khoản của người anh mà nó quen biết đã hơn hai năm. "Không lẽ lại là anh?" nó tự hỏi.

– Ừ, là anh đấy, không cần ngây người ra như thế đâu _ Phong bước vào, anh đã đứng ở của phòng từ khi nãy nhưng giờ mới quyết định lên tiếng.

– Sao mà có thể?

– Sao lại không? Anh trong mắt em đáng ghét thế à?

– Vậy là ngay từ đầu anh đã biết đó là em sao?

– Không, chỉ mới hôm ở quán cà phê sách, lúc em đi mượn sách mà laptop của em lại đang mở cả Zingme, Facebook, ..., người chi mà bất cẩn ==' , thế nên anh mới biết.

– Vậy sao anh không nói em?

– Vì những ý nghĩ của em về anh thật sự thú vị nên anh còn muốn nghe thêm.

– Đồ đáng ghét. Ai cho anh lấy em làm mẫu vẽ thế.

.......

– Thế nơi hai năm trước anh chuyển đến là đây sao? Trái Đất này tròn thật.

– Ừ, anh từ Bắc vào Nam còn em từ quê lên phố vậy mà lại vào cùng trường. Sự trùng phùng duyên phận_ Phong cười thật hiền.

– Dạ. ^_^

***

Rồi Phong cũng thi đỗ vào Trường Đại học Bách Khoa Hà Nội ngành Kiến trúc sư, nó nên vui hay nên buồn đây. Nó sắp phải xa anh. Anh sắp phải đi học xa hay nói đúng hơn là trở lại quê nhà để bồi đắp cho ước mơ luôn rực cháy trong anh. Trước ngày anh ra đi, anh lại chở nó đi dạo trên chiếc xe đạp ngày nào, nó muốn mày nheo anh ở lại học cái trường đại học trong thành phố vì nó chẳng muốn xa anh tý nào. Nhưng nó đã không làm vậy vì nó biết như thế là quá ích kỉ. Lướt qua những con đường thân thuộc trong lặng im cho đến khi đã gần đến nhà nó thì anh mới dặn dò nó phải giữ gìn sức khỏe, phải sống thât hạnh phúc như chưa có anh,... . "Sao mà có thể hạh phúc khi không anh" nó chỉ tầm nghĩ chứ không nói ra. Anh dặn dò nhiều lắm nhưng anh lại không nhắc rằng nó phải đợi anh và đưa cho nó bức tranh trên giá vẽ hôm nó đến nhà: "Luôn cười như thế nha em".

Phong đi cũng đã được hai tháng, hai chúng nó vẫn còn liên lạc với nhau thế nhưng khoảng trống mà anh để lại nó chẳng thể nào thỏa lấp được. Rồi bỗng một ngày kia, cả tài khoản Zingme, Facebook của anh đều khóa, cả số điện thoại cũng không gọi được, nó chỉ còn cách gửi mail cho anh nhưng mãi sao anh vẫn không trả lời. Chuyện gì xảy ra vậy này, nó cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt. Nó cố tự trấn an: "Chắc là anh bận học", nhưng rồi mỗi ngày một ít, khoảng trống trong lồng ngực ấy lại càng lúc càng rộng hơn, lại càng đau hơn khi nó nghĩ về anh. Nó nhớ lại lời của anh: "Phải sống thật hạnh phúc như chưa có anh", làm sao mà nó có thể làm được điều đó đây khi anh đã là một phần không thể tách rời trong tim nó. Ngày anh ra đi, anh đâu có hề dặn nó phải chờ anh hay rằng anh sẽ quay trở lại đâu, nhưng nó làm sao thế này, nó cứ đinh ninh rằng một ngày nào đó anh sẽ trở lại....

Thời gian lại cứ mãi trong guồng quay vô tình của nó, mới đây mà bằng lăng đã nở và nó cũng đang tất bật chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp.

Hôm nay là một ngày không mây, nó lại đâm lười biếng nên cứ nằm ườn ra đấy. Rồi bức tranh ngày nào đập vào tầm ngắm, nó lôi bức tranh ra, nhưng không chỉ là bức tranh ấy, còn là bức chân dung ai đó nó đã vẽ hơn một năm trước. Có thứ gì đó chực trào nơi khóe mắt, nhìn lên cái khoanh tròn đỏ trên tờ lịch, hôm nay: 12 tháng 5.

Vội vàng chạy xuống nhà, lấy chiếc xe đạp "phản chủ" dạo nào, đạp thật nhanh đến nơi đó_công viên_nơi ngày nó thuộc về anh. Dựng chiếc xe đạp, tiến đến cái gốc bằng lăng ngày nào, chân nó làm sao thế này, sao nó lại không thể đứng vững được nữa. Nó ngã gục xuống, nức nở.

– Anh đã bảo em là phải luôn cười mà. Em không nhớ lời anh dặn sao. Người đâu mà tiều tụy vậy chứ.

– Chỉ là ảo tưởng thôi, con này mày bệnh hoạn quá rồi_An tự oán tâm trí mình quá mụ mẫm.

– Anh nhìn giống ảo giác lắm à.

– Không thể nào, không thể nào_ đầu cứ lắc liên tục và vẫn khăng khăng mình đang bị ảo giác.

– Thôi nào, anh đây mà. Chưa đến một năm mà cô đã không nhận ra tôi sao. _ _ Phong quỳ xuống, quệt đi hai hàng lệ dài trên má An.

– Là anh, là anh thật rồi _ Đến giờ nó mới ngẩn đầu lên và biết mình không hề mơ, là anh, là anh của nó đây rồi, nó ôm chầm lấy anh _ Đừng để em lại môt mình nữa, được không?

– Ừ, sẽ không thế nữa.

...

Những ngày sau đó anh lại bên nó như một năm trước nhưng khi nào anh cũng bảo nó phải tập trung học rằng phải thi thật tốt. Nó cũng nghe theo, và dù trong lòng nó thắc mắc rằng sao anh lại trở về sớm thế, chẳng phải đến cuối tháng 6 thì trường đại học mới thi xong sao, nhưng nó vẫn không hỏi. Nghe đâu anh hỏi tin tức về An qua bạn của nó, anh có thể liên lạc với bạn của nó tại sao với nó lại không. Có lần nó hỏi sao anh lại biệt tăm như thế, anh chỉ trả lời rằng để thử thách tình cảm đôi ta. Anh đang đùa với nó sao, chẳng nhẽ anh không biết gần 10 tháng qua nó đã khổ sở ra sao. Giận là thế nhưng nó chẳng thể nói với anh.

Từ lúc anh về lại bên nó đến nay cũng đã hơn hai tháng, nó cũng đã thi đại học xong đâu vào đấy. Dù không nói ra nhưng nó nhận thấy rõ sự mệt mỏi trong ánh mắt của anh. Và dù là bên nó là vậy nhưng tâm hồn anh dường như đang ở nơi đâu. Nhiều lần nó cố tình phớt lờ đi, cho rằng mình nghĩ nhiều. Nhưng giờ đây sự chán chường đó càng tăng thêm mỗi ngày. Từ lúc anh trở lại anh đã chẳng còn ngọt ngào như xưa nhưng nó vẫn tự nhủ tại anh đã trưởng thành hơn, nhưng thậm chí một câu "Anh nhớ em" mà anh vẫn nhắn dạo trước cũng không còn.

Hôm nay nó bắt gặp anh nghe Sorry that I loved you, bài hát nó đã từng nói với anh rằng nó rất ghét, bởi lẽ nó rất ghét những kẻ đã làm ai đó yêu mình rồi lại làm tổn thương người khác và rồi chỉ nói lời xin lỗi mà quay bước đi, để lại người kia với một nỗi đau chẳng thể nào lành. Và từ đó anh cũng không bao giờ nghe nữa, nhưng sao hôm nay anh lại nghe nó:

For all of the times that I tried for your smile

For making you think that I was worth the while
So your love love love love love would be mine

For sending you flowers and holding your hand
That no one was there to take a stand
But then love love love made us blind

And I'm so sorry that I hurt you
Sorry that I fell through
Sorry I was falling in love with you
Im sorry that it came true but sorry doesn't turn back time
For all that I have done to you
I wish that I could make it right
So sorry that I loved you
Sorry that I needed you
Sorry that I held you tight

Nó cứ lầm bẩm: "Sorry I was falling in love with you ....So sorry that I loved you ...Sorry that I needed you ...Sorry that I held you tight... Phải, phải, đáng lí nó phải nhận ra ngay từ ngày ấy chứ, phải nhận ra rằng tình cảm anh dành cho nó đã tàn phai, rằng anh quay về bên nó chỉ cốt giúp nó có tinh thần thi đại học khi qua bạn bè nó mới biết nó đang tuyệt vọng, và rằng anh.... Chỉ đang thương hại nó. Dù đau lắm nhưng nó quyết định sẽ giải thoát cho anh, chấm dứt lòng thương hại này. Nó hẹn gặp anh:

– Lắng nghe em nói thôi.

– Ừ _ Phong không hiểu gì nhưng vẫn đồng ý.

– Em thật ích kỉ và mù quáng trong tình yêu này. Đáng lý em nên nhận ra từ sớm rằng anh đã hết yêu em. _ Nó đưa tay lên ngăn anh _ Anh đừng dối lòng hay dối em thêm nữa. Anh nghĩ rằng có thể che giấu em mãi được sao, ánh mắt anh, hành động của anh đã nói lên tất cả. Tại sao anh không nói rằng anh hết yêu em rồi đi. Em tin điều mình đang nói ra đây là đúng, vậy nên em nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây thôi

– Ừ, anh xin lỗi, cảm ơn em, anh sợ em lại như trước nên anh không dám nói ra. Nếu giờ em đã hiểu được nên ah tin em lại có thể sống tốt mà không có anh.

– Ừ, em cũng mong anh sẽ sống tốt. _ An lại cười, một nụ cười thật buồn làm sao. Dù đã tin mười mươi điều mình nói ra là đúng nhưng nó vẫn mong là anh sẽ phủ nhận nó, nhưng sự thật lại luôn quá đỗi phũ phàng như vậy.

– Giờ thì em cũng đã đỗ vào trường em mong muốn nên anh cũng thấy nhẹ lòng phần nào. Nhân đây anh cũng muốn nói với em rằng hết tuần tới anh sẽ đi du học. Xin lỗi vì anh đã định không nói.

– Anh đi may mắn. _ Trong đầu nó lại trào lên nỗi giận:" Sao? Vậy là anh lại tính rời bỏ nó theo cách đó sao, ra đi mà không nói một lời." Nó cố quay đi thật nhanh để anh không thấy nước mắt nó rơi một lần nữa....Tạm biệt anh, mối tình đầu của nó.

***

Thời gian vốn vô tình, dù con người có bất động trong khổ đau thì thời gian cứ mãi trôi dòng chảy của nó. Sắc tím đã ngập tràng đường phố Hà Nội, lần đầu tiên trong đời An đón mùa hoa bằng lăng ở nơi đất Bắc chứ không phải ở dải đất Miền Trung đầy nắng gió. Nó lại mỉm cười rồi nhìn xa xăm như đang đến một nơi nào đó, hay là một khoảng thời gian nào đó. Hôm nay lại 12/5. Và An là tôi ...

Ngày đăng: 06/10/2015
Người đăng: Elry Alison Scott
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Chó cứ sủa nhưng đấy là việc của nó
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage