Có một ngày như thế...
Tôi thích em.
Em không thích tôi.
***
Lần đầu tiên tôi gặp em là ở trong quán cà phê tôi thường xuyên đến. Quán cà phê nằm gọn trong ngõ nhỏ, đường đi hẹp chỉ dắt vừa một cái xe đạp, nhưng vào đến trong quán là lung linh đẹp khỏi nói.
Đẹp với tôi, không phải là ánh đèn mờ lãng mạn, bộ ghế êm thoải mái, vì tôi không theo chủ nghĩa lãng mạn, tôi là một thằng con trai đích thực mà. Đẹp với tôi là sự sáng sủa và gọn gàng, có đến hai tủ sách vĩ đại với vô vàn thể loại sách. Mỗi chiều rảnh rỗi tôi đều đến đây, một mình, gọi một ly cà phê đen và chọn chỗ ngồi sát ở góc làm bài tập hoặc đọc sách.
Tôi không hay để ý đến những người khác trong quán, nhưng em lại khiến tôi cứ phải chú ý mãi. Có lẽ một phần là vì em là người đầu tiên chọn ngay chỗ ngồi đối diện tôi.
Em mang theo người một chồng sách vở dày cộp, nhưng vừa đến nơi là em vứt ngay sang một bên và mở laptop ra. Tiếng bàn phím gõ liên hồi làm tôi có cảm nhận em là một cô nàng nghiện máy tính. Chỉ đến lúc phục vụ đến, em mới ngẩng mặt lên, giọng em nhẹ và cực êm tai.
"Em gọi một chanh leo ạ."
Từ đây chính là lúc tôi thực sự quan sát em. Thật ra điều này hơi khó với tôi, vì tôi phải thật nhẹ nhàng ngồi lùi sang để không bị laptop che khuất tầm nhìn.
Hân, lớp 10, vậy là em kém tôi 1 tuổi, tôi nhanh chóng liếc được nhãn vở của em trước khi kịp ổn định lại chỗ ngồi. Tôi khẽ nhìn em, thầm mong là em không để ý đến hành động kì lạ của tôi, nhưng có vẻ em không để ý thật. Em vẫn rất tập trung với cái laptop của mình, đột nhiên tôi thấy hơi khó chịu. Sao em chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái? Nhưng thôi, em cứ tiếp tục tập trung đi thì tôi mới ngắm em được.
Nói thế nào nhỉ? Mái tóc đen ngắn cứ nghiêng nghiêng theo cái đầu em trông rất ngộ. Đôi mắt chăm chú nhìn màn hình laptop của em trông rất hiền và có phần ngây ngô. Da em trắng bóc dưới ánh đèn, và đôi tay của em rất nhỏ, nhỏ như bàn tay một đứa trẻ con.
Được rồi, thừa nhận là tôi không biết miêu tả con gái. Nhưng mà cứ nói đại khái là em rất đáng yêu, rất thu hút ánh mắt tôi, còn tưởng tượng về em thế nào thì tùy mọi người vậy.
"Anh định nhìn em đến bao giờ?" Giọng nói nhỏ nhẹ của em bỗng vang lên làm tôi giật bắn mình. Rõ ràng em vẫn đang tập trung vào cái laptop, nhưng thật sự là tôi không hoang tưởng, em vừa nói với tôi.
"Trông anh hoàn toàn đối lập với tên biến thái. Anh cũng chẳng phải người vô học, vì anh đang làm bài tập. Vậy anh nhìn em để làm gì khi ta không quen biết nhau, anh Minh?" Em đột nhiên nhoài người dậy nhìn vở tôi, rồi lại nhanh chóng ngồi xuống tiếp tục công việc với cái laptop.
Tôi đơ người, 100% luôn! Tiếng bàn phím "lạch cạch" vẫn vang lên đều đặn, và ánh mắt em hoàn toàn không di chuyển khỏi màn hình.
"Anh cũng chẳng biết... Chắc là vì em trông rất hay..." Lần đầu tiên tôi nói chuyện với con gái theo cái kiểu ngập ngừng này.
Cuối cùng em cũng ngẩng mặt lên, đôi mắt bỗng sáng như con mèo nhỏ.
Từ đấy chúng tôi quen nhau.
* * *
"Anh đừng khinh thường em! Truyện em phải đến nghìn lượt đọc rồi đấy!"
"Thì anh có nói gì đâu?"
"Ánh mắt anh chứa đầy vẻ khinh thường kia kìa!"
Tôi hoàn toàn sai lầm khi tin tưởng vào ấn tượng ban đầu rằng Hân là một cô bé hiền lành ít nói. Tính cách em hoàn toàn trái ngược với ngoại hình nhỏ bé của mình, tuy nhiên điều này ngày càng làm tôi bị thu hút.
Như cái đoạn hội thoại ở trên, Hân viết truyện. Em cực thích viết truyện và hay đăng lên một cái trang mạng nào đấy mà tôi cũng chẳng rõ lắm. Chính vì thế mà em thường trêu tôi là kẻ mù thông tin. Khổ lắm, tôi chỉ ít đọc truyện thôi, chứ có phải là không xem thời sự đâu...
Chúng tôi quen nhau đã được gần hết mùa thu ấm áp. Hân và tôi gặp nhau ở quán cà phê cũ gần như tất cả các ngày trong tuần. Lúc nào cũng là tôi với một chồng sách, em với cái laptop, ngồi ở góc và vừa làm việc của mình vừa nói chuyện. Nhân viên quán này quá quen thuộc với chúng tôi đến mức có những ngày chúng tôi vừa đến là đã có ngay đồ uống mà chẳng cần gọi đồ. Đúng là chẳng có gì thay đổi, chỉ là chúng tôi hiểu tính cách của nhau hơn, còn người kia sống ở đâu, nhà mấy người, số điện thoại là gì... chúng tôi chẳng ai biết mà cũng chẳng quan tâm.
Điều duy nhất tôi thấy lạ về Hân là hình như chẳng bao giờ em rời khỏi quán cà phê này. Hầu như lúc nào tôi đến em cũng đều ngồi ở vị trí cũ, và luôn cắm mặt vào cái laptop ấy. Giống như đó là công việc duy nhất Hân làm vậy. Nhưng tôi ngại hỏi, tôi chưa bao giờ hỏi chuyện bất kì ai.
"Anh Minh này!" Có một ngày như thế, em đột nhiên gọi tên tôi.
"Gì?" Tôi trả lời, mắt vẫn cắm vào cái kết quả vừa tính được.
"Nếu như em không sống ở đây nữa thì liệu sẽ có những ai nhớ đến em nhỉ?" Giọng em nhỏ như vốn nó luôn là vậy. Tôi dừng viết, ngẩng mặt lên nhìn em. Có lẽ là em lại đang nghĩ cho cốt truyện ngắn mới của mình, cũng có thể đó là cái sự nhạy cảm của người viết truyện mỏng manh như em, tôi nghĩ vậy.
"Bố này, mẹ này, anh hay chị hay em này, con chó em nuôi này, bạn bè này... Nhiều lắm!" Tôi kể đại khái, nhưng không hề nói ra tên mình.
Liệu em có bao giờ mong tên tôi xuất hiện trong đó?
"Hay thật! Sao anh biết nhà em nuôi chó?" Hân cười tươi, tiếng cười của em nhẹ nhàng đến kì lạ. "Nhưng mà bây giờ không nuôi nữa rồi..." Em hơi bĩu môi tỏ vẻ buồn bã. "Thôi, để em viết truyện về con chó!"
Thế là tôi đành im lặng ngồi lắng nghe tiếng bàn phím "lạch cạch" quen thuộc trong lúc chờ em viết xong. Mỗi ngày những cuộc đối thoại của chúng tôi cứ chỉ ngắn ngủi như vậy, nhưng chẳng biết sao tôi cứ mong chờ nó mãi.
Chắc là vì tôi hơi thích em rồi...
Nhưng tôi biết làm sao đây? Khi mà em lúc ẩn lúc hiện như một cơn gió mát, chẳng để lại cho tôi dấu hiệu gì cho thấy em cũng có cảm tình với tôi? Em lúc nào cũng bí ẩn, cũng kì lạ và chẳng bao giờ chính em rõ ràng cảm xúc của mình...
* * *
Tôi thích anh.
Anh không thích tôi.
Lần đầu tiên tôi gặp anh là trong quán cà phê chú tôi mở. Tôi rất hay đến đó, đơn giản là vì tôi sẽ được uống miễn phí. Ngày tôi gặp anh, quán đông và ồn ào hơn bình thường, nên dù còn nhiều chỗ trống ở giữa căn phòng đầy mùi cà phê đặc trưng, tôi tiến lại bàn anh ở góc phòng và ngồi ở chiếc ghế đối diện.
Đống sách vở mà tôi chẳng bao giờ dùng đến bị ném sang một bên, tôi chỉ mang đi làm cảnh thôi ấy mà. Mục đính chính của cuộc đời tôi là viết một câu chuyện mà sau này mỗi khi có ai đọc, người đó sẽ phải mãi ấn tượng về truyện của tôi.
Sau khi gọi một cốc chanh leo như mọi ngày, tôi phát hiện ra anh chàng ngồi đối diện đang nhìn tôi rất chăm chú. Dù cho lúc ấy tôi đang chăm chú nhìn vào cái laptop nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn như vậy. Nói thế nào nhỉ, có lẽ đó là cái cảm giác tinh tường của một người viết truyện ấy, không ngẩng mặt lên thì người ta vẫn biết được nhiều thứ lắm.
Anh nhìn tôi một hồi, rồi lại đổi chỗ chéo sang bên phải với vị trí tôi ngồi. Tôi bắt đầu tò mò rồi đấy, nhưng bây giờ mà ngẩng mặt lên thì cái cốt truyện tôi đang viết dở sẽ bay đi theo cái trí nhớ ngắn ngủi của tôi mất. Tôi đành bấm bụng ngồi gõ thật nhanh cái phần kết, rồi tranh thủ lúc anh còn đang ngơ ngác liền cất tiếng nói.
"Trông anh hoàn toàn đối lập với tên biến thái. Anh cũng chẳng phải người vô học, vì anh đang làm bài tập. Vậy anh nhìn em để làm gì khi ta không quen biết nhau, anh Minh?" Tôi bắt chước anh ngó vào cái nhãn vở, rồi lại ngồi xuống lưu văn bản vừa kì công viết vào.
"Anh cũng chẳng biết... Chắc là vì em trông rất hay..." Giọng anh hơi ngập ngừng, nhưng trầm đến là hay. Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh, và rồi tự nhiên tôi thấy anh cũng hay đến kì lạ.
Từ đấy chúng tôi quen nhau.
* * *
Làm quen một người nào đó đối với mọi người thì có thể là điều bình thường, nhưng với tôi thì không hề đâu. Mọi việc xảy ra trên đời đối với tôi đều là không bình thường. Đặc biệt là việc làm quen với một chàng trai tốt bụng như anh Minh.
Anh là người đầu tiên có đủ kiên nhẫn để chờ tôi viết truyện, không một chút cằn nhằn hay cáu kỉnh. Anh là người đầu tiên trả lời câu hỏi "Nếu như em không sống ở đây nữa thì liệu sẽ có những ai nhớ đến em nhỉ?" của tôi theo cái cách khiến tôi dễ chịu nhất. Anh là người đầu tiên hành động khác thường trong mọi thứ xảy ra ở cuộc đời tôi.
Có lẽ vì thế tôi hơi thích anh rồi...
Nhưng không được. Tôi không thể thích anh. Cái loại tình cảm dễ gây lưu luyến và xúc động đến tràn nước mắt ấy không được phép có trong cuộc đời của tôi. Người bình thường như các bạn sẽ không thể hiểu được đâu.
* * *
"Anh biết không, với em chán nhất là lúc chẳng nghĩ ra cái gì để viết cả." Hân bĩu môi nói với tôi, cái laptop được đặt gọn gàng ở một góc bàn.
"Em có từng viết truyện về chính mình chưa?" Lần đầu tiên tôi hỏi chuyện một người con gái lại là với Hân, khi thấy em đang dùng ngón tay vẽ linh tinh lên mặt bàn đầy buồn chán.
"Viết truyện về chính em á?" Hân ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt hiền của em hơi sáng lên. Rồi cô nhóc vội vàng mở cái laptop ra, cuống quít gõ gõ bàn phím như thể trong đầu em đang có vô vàn ý tưởng cần được giải tỏa hết ra.
"Quên mất! Cảm ơn anh nhé!" Đang viết dở, Hân đột nhiên hé đầu sang cười rất tươi với tôi.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra một điều, thì ra cà phê đen cũng có thể ngọt hơn đường rất nhiều.
Nhạc trong quán vang lên nhẹ nhàng, tôi cúi đầu xuống đọc tiếp quyển tiểu thuyết mà không phát hiện ra rằng, Hân đang vừa đánh máy vừa nhìn tôi rất chăm chú.
* * *
"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc thích một ai đó chưa?" Hân hỏi tôi khi cả hai đứa đang ngồi trên tầng ba của quán cà phê và ngắm bầu trời đen kịt. Tôi hơi run người, sao em có thể hỏi như vậy với một thằng nhát gan như tôi chứ...
"Đang thích rồi. Anh chẳng dám nói ra với cô ấy." Tôi trầm ngâm một lúc rồi trả lời.
"... Vậy thì anh phải nói chứ. Đừng bao giờ cho rằng cuộc đời sẽ giống như phim truyện lãng mạn nhé. Không tỏ tình thì cô ấy sẽ không biết tình cảm của anh đâu." Hân nói, rồi tự nhiên em thở dài một cái, sau đó là cười tươi và uống nốt cốc chanh leo.
Tôi im lặng ngẩng mặt lên nhìn vầng trăng le lói giữa màn đêm. Có nên nói ra không ấy à, còn tùy thuộc vào thái độ của đối phương nữa.
Tôi kìm nén sự buồn bã tình cảm của mình bằng việc uống cái cốc chanh leo nhạt thếch.
"Anh ấy thích ai nhỉ? Liệu cô ấy có tốt với anh không? Chắc chắn là hơn hẳn mình rồi..." Mãi sau tôi mới đặt cốc xuống và viết vào laptop.
* * *
Có một ngày như thế, tôi hẹn Hân ra ngoài chơi. Đi dạo chẳng hạn, tôi cũng không biết nữa. Tôi hẹn em bằng mẩu giấy kèm với ít tiền mà tôi gửi cho nhân viên của quán cà phê. Tôi đứng chờ ở địa điểm hẹn gặp, trong lòng có chút hồi hộp, đây là lần đầu tôi đi chơi với một cô gái. Cũng là lần đầu tiên tôi quyết định liều mình tỏ tình với một cô gái mà tôi vô cùng yêu quý.
Thế mà em không hề đến.
Hơn một tiếng đồng hồ tôi chờ đợi bóng dáng em và dần mất kiên nhẫn, tôi nghĩ có lẽ nhân viên đã quên đưa tờ giấy cho em rồi chăng, hay là em không biết địa chỉ này, mọi thứ trong tôi bỗng loạn cả lên.
"Em ấy nhận tờ giấy rồi, nhưng bọn anh không thấy cô bé đi đâu cả. Cô bé ấy ngồi ở đây một lúc, rồi có người đến đón thôi." Tôi nhận được câu trả lời từ nhân viên phục vụ. "Hình như là có vấn đề gì đó. Cô bé ấy trông nhợt nhạt lắm..."
Tôi chẳng buồn nghe nữa. Em lỡ hẹn với tôi, đơn giản chỉ là thế. Vì em không thích tôi? Hay là vì điều gì? Tôi cũng chẳng muốn quan tâm. Người con gái đầu tiên tôi thích đã cho tôi "leo cây" thế đấy...
* * *
Tôi ít đến quán cà phê hơn, tầm một lần một tuần. Mỗi khi đến đây tôi vẫn nhớ đến em, nhưng em hoàn toàn bặt vô âm tích. Có lẽ những lần gặp tôi chỉ là để em lấy tư liệu viết truyện thôi chăng?
"Bạn tên là Minh phải không?" Có một ngày, nhân viên phục vụ ra hỏi tôi.
"Phải ạ. Có chuyện gì không chị?" Tôi ngạc nhiên trả lời.
"Có phải bạn thân với Hân lắm đúng không?" Chị nhân viên vẫn tiếp tục hỏi tôi. "Mình thấy bạn hay nói chuyện với Hân mà."
"Có chuyện gì chị?" Tôi bỗng thấy tò mò. Thì ra tôi vẫn luôn bị thu hút bởi mọi thứ về em.
"Thôi, bạn cứ đọc đi rồi hiểu." Chị nhân viên thở dài một cái, rồi đặt đồ lên bàn và quay đi. "Chủ quán cà phê là chú của Hân, chú ấy gửi cho mình nói với mình là của Hân, chú ấy thấy nên gặng hỏi chuyện Hân rồi nhờ gửi cho bạn."
Tôi vội vàng mở laptop sau khi nghe thấy những lời kì lạ của chị nhân viên, rồi lại nhanh chóng cắm cái USB vào. Một file Word duy nhất hiện lên: "Anh Minh".
"Chào anh, chắc chắn 100% là anh cho rằng em để anh leo cây cái hôm ấy phải không? Thật ra thì cũng hơi đúng, nhưng em có vấn đề nên không thể đến được, xin lỗi anh nhé.
Em bị ung thư, giai đoạn cuối. Giống hệt như phim đúng không? Thật ra em phát hiện ra bệnh từ lâu rồi, nhưng mấy ngày gần đây thì bệnh tệ hại quá, chả ai cho em đi chơi đâu. Được đến quán cà phê này gặp anh là tốt lắm rồi.
Anh là người bạn đầu tiên chơi với em lâu như vậy. Cảm ơn anh. Cái này quá sến nên không nói nữa, thôi nhé.
Em đăng câu chuyện này lên mạng, đây có thể là câu chuyện cuối cùng em viết. Anh đọc đi nhé, mong là anh sẽ mãi nhớ đến em. Đừng bao giờ gục ngã anh nhé.
Còn nữa, em rất thích câu trả lời cho câu hỏi "Nếu như em không sống ở đây nữa thì liệu sẽ có những ai nhớ đến em nhỉ?" mà anh nói với em. Bạn bè trong đó chắc chắn là có anh đúng không? Cảm ơn anh rất nhiều.
Em ra đi, anh đừng buồn, càng không được khóc nhé. Em sẽ buồn theo anh mất.
Em phải đi trị liệu rồi, thôi thì kiếp sau làm bạn lâu hơn vậy được không anh?"
Kèm ở dưới là một cái link.
Tôi đọc xong, rút cái USB ra cất vào túi và lặng lẽ đưa lại cho chị nhân viên cái laptop. Trong đầu tôi chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa.
* * *
Tôi tìm cách gọi điện cho chú của Hân, hỏi xem bệnh viện cô nhóc đang chữa trị là ở đâu. Chú của Hân nói ngay cho tôi biết không kiêng dè, có lẽ chú đã biết kha khá về tôi.
Lại là vì Hân, một lần nữa trong đời tôi làm những điều chưa bao giờ làm. Tôi chạy như điên đến bệnh viện, và mở cửa phòng em "rầm" một cái.
"Anh Minh?" Hân trắng bệch nằm trên giường, giọng em nhẹ nhàng mà có chút ngạc nhiên. Đầu em đội một chiếc mũ che kín đầu, có lẽ em đã rụng hết tóc vì dùng quá nhiều thuốc.
"Em bị ngốc à? Cái gì mà câu chuyện cuối cùng, cái gì mà bảo anh phải nhớ đến em, cái gì mà làm bạn kiếp sau? Không có chuyện đó đâu!" Hân ngạc nhiên khi thấy tôi nói lớn, thật ra là đến tôi cũng ngạc nhiên. "Em còn chưa có chết đâu, đừng nói mấy cái thứ bi quan đó với anh! Em cho anh "leo cây" một lần, giờ anh sẽ cho em cơ hội đền đáp, em đừng hòng mà trốn đi đâu với anh."
Hân ngạc nhiên nhìn tôi, rồi em khẽ cười. Nụ cười em yếu ớt hơn bình thường làm tôi thấy quặn lòng. "Gì chứ... Em biết rồi, em sẽ chờ anh."
Chờ anh... chờ anh... chờ anh...
Lắm khi, có những câu nói còn hay hơn câu "Em yêu anh" nhiều, tôi nghĩ thế, rồi tiến gần lại Hân và ngồi xuống cạnh giường bệnh. Hân ngoan ngoãn nằm im, để tôi xoa nhẹ đầu em và kéo chăn lại cho em. Tôi vỗ nhẹ lên tay Hân, để em dần đi vào giấc ngủ.
"Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau ở nơi khác quán cà phê." Tôi nói.
"Đúng thế." Hân đồng ý, mắt em khẽ lim dim.
"Anh thích em." Tôi nhẹ nhàng nói câu nói mà tôi vẫn giữ kín bấy lâu.
"Ừm..." Hân gật nhẹ đầu, đôi môi mỉm cười nhẹ, rồi em khẽ chìm vào giấc ngủ.
* * *
Không kịp nữa rồi.
Em ra đi trước khi chúng tôi có bất kì cuộc đi chơi nào với nhau. Cuốn sổ nhỏ tôi viết chi tiết lên kế hoạch về những ngày hẹn hò tôi với em chẳng còn giá trị nữa.
Ngày em đi, tôi ở trước cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng mẹ em ngã khuỵu xuống khóc như xé rạch tim tôi. Mẹ em gọi tên em trong tiếng khóc nấc từng cơn. Bà khóc nhiều đến mức khô cổ, tiếng khóc đứt đoạn như tiếng chuông chùa cô độc gõ từng tiếng. Tôi không dám mở cửa ra, vì tôi sợ bản thân tôi cũng sẽ không chịu được mà khóc. Hân không muốn tôi khóc, tôi sẽ nhất quyết không khóc.
Tôi đặt chiếc nhẫn tôi đã định tặng em ở cạnh cửa, cùng với quyển truyện in toàn bộ những truyện ngắn em viết xuống dưới đất, cạnh cánh cửa phòng. Rồi tôi quay lưng bước ra khỏi bệnh viện, bước ra khỏi nơi u ám lạnh lẽo đã mang em rời khỏi thế giới.
* * *
"Thích một người là cảm giác nhẹ nhàng và tình cờ đến ngạc nhiên. Thích anh rồi tôi mới hiểu điều ấy. Nói ra thì không dám, mà không nói ra thì trong lòng cứ buồn buồn thế nào ấy. Tôi cũng chẳng biết suy nghĩ như thế là đơn giản hay không, tôi chỉ biết trong đầu tôi cứ luẩn quẩn những suy nghĩ ấy mãi. Nhưng mà cuối cùng thì cũng vẫn chẳng biết làm thế nào."
"Có những người xem các bộ phim, đọc những câu chuyện về những người mắc căn bệnh nan y, rồi họ lại nhận xét thế này: "Sao không ai viết về những người bình thường và những chuyện tình bình thường?" Có ai suy nghĩ đến việc rằng, những câu chuyện tình bình thường được sống bên nhau trọn đời là điều xa vời thế nào với những người mắc căn bệnh nan y không? Viết truyện tình yêu cốt là để con người ta nhận thấy rằng nhiều khi tình yêu sẽ giúp con người vượt qua tất cả, nhưng nhiều khi lại không thể làm gì. Đừng bao giờ từ chối việc dựa mình vào tình yêu, nhưng cũng đừng bao giờ tin vào tình yêu hoàn toàn. Ấy là một trong những lẽ sống."
"Vì thích một chàng trai mà tôi gắng cầm cự được thêm 2 tháng trong cuộc đời bệnh tật này. Chẳng phải điều này rất đẹp sao?"
"Em thích anh, Minh ạ! Hân."
* * *
Một vài tháng sau, câu chuyện của Hân nổi lên như cồn. Nhưng chẳng ai biết tác giả là ai, và nhân vật trong truyện là ai, có thật hay không.
Có một ngày như thế, cô gái tên Hân kia không còn sống ở đây nữa, bạn chỉ cần biết thế là đủ.
Và đó là toàn bộ câu chuyện của tôi, toàn bộ câu chuyện về một chàng trai tên Minh bị mắc bệnh trầm cảm nhẹ và được chữa khỏi nhờ có cô gái tên Hân.
Đôi khi tôi vẫn nghĩ em chỉ là một giấc mơ, nhưng mỗi khi cắm USB vào máy và đọc lại những dòng em viết, tôi đều nhận ra. Em luôn là thật, em luôn từng hiện hữu.
Jam Aster