Gửi bài:

Chờ đợi để yêu

Cuộc đời quả thật khó đoán. Một anh chàng từng làm "cấp trên" của tôi trong quán ăn nhanh giờ lại thật sự là cấp trên của tôi trong một tập đoàn danh tiếng; người đã từng nói yêu tôi, bảo tôi đợi giờ lại nhìn tôi bằng một ánh mắt xa lạ hoàn toàn.

***

Sinh ra trong một vùng quê, từ nhỏ tôi đã quen với tiếng tàu chạy mỗi ngày sáu bận qua bãi đất rộng lớn mở ra cánh đồng, cũng quen với hình ảnh thím Hai Bợ ngồi triền đê đưa mắt trông theo hai đường ray chạy ra xa tít. Thím đợi một chàng trai, là người thím thương - Ấy vậy mà đã bao chiều, của bao ngày tháng, của từng ấy năm, thím từ một thiếu nữ xinh tươi nay đã bị thời gian gặm nhấm đến mòn mỏi.

Thím và người ấy cùng nhau lớn lên, cùng nhau hẹn ước. Rồi người ấy bỏ quê, bỏ lại thím lên thành phố lập nghiệp. Thím Hai chỉ biết trông vào câu nói "Anh sẽ về sớm thôi, hãy đợi anh nhé!" mà chờ, mà đợi suốt bao năm. Người ta nói người đó đã lập gia đình trên thành phố, người ta nói thím Hai giả điên vì quá đau buồn.

Mười tám tuổi, tôi vẫn thấy thím Hai ngồi ngắt hoa dại trên triền đê. Cứ nghe tiếng còi tàu, thím liền vụt đứng dậy mà ngoái theo, từ xa tít đến xa tít, đến khi mặt đất trở về với lặng yên. Có lẽ cơn gió lồng lộng mỗi ngày ở đây cũng không thể gột rửa đi cái tâm hồn nhỏ bé tội nghiệp của người phụ nữ ấy.

Lúc đó tôi đã nghĩ thím Hai thật khờ, thật dại. Tại sao phải vì một câu nói mơ hồ mà chờ đợi? tại sao phải mòn mỏi ngóng đợi trong mịt mù? Nếu tôi ở trong hoàn cảnh như vậy, chắc chắn tôi sẽ quên người đó thật nhanh mà sống thật tốt, thật hạnh phúc.

cho-doi-de-yeu

Nhưng có lẽ suy nghĩ của tôi lúc đó còn quá đơn giản... Mười tám tuổi – mười tám năm sống êm đềm bên đồng ruộng, tuy không có bố mẹ như bao đứa trẻ khác, nhưng tôi vẫn hạnh phúc vì luôn có ngoại yêu thương. Nhưng cũng là mười tám tuổi, khi tôi vừa nhận được tin đỗ đại học thì bà ngoại đột ngột qua đời – tôi đã thật sự thiếu thốn tình thương từ đó.

Tôi đã hứa với bà phải sống tốt. Tôi rời xa quê lên thành phố học, phải tự kiếm việc làm thêm để nuôi sống bản thân.

Tôi đã gặp anh giữa những bộn bề như vậy.

Có lẽ tôi thích anh bởi cảm giác ấm áp và bình yên. Hai năm cho tình yêu nảy nở và sâu đậm- hai năm ấy anh luôn ở cạnh bên tôi, cho tôi cảm nhận được một thứ tình cảm kì lạ mà tôi nghĩ là mình sẽ không thể đánh mất.

Rồi một hôm, anh bỗng dưng hỏi tôi:

"Em tin anh chứ?"

Tôi đưa mắt nhìn anh một cách khó hiểu. Anh lại mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi:

"Anh cần phải đến một nơi rất xa, hãy đợi anh nhé! Ba tháng – chỉ ba tháng thôi."

Rồi thật ấm áp, anh ôm tôi vào lòng, thật chặt: "Anh yêu em!"

***

Lại là câu nói "Hãy đợi anh nhé"! Và anh đi không một dấu vết để lại, và tôi đợi. Lúc này tôi mới chợt nhận thấy mình thật ra chẳng hề biết gì về anh. Tôi chưa từng hỏi và anh cũng chưa từng nói nhiều về gia đình của mình, có lẽ thời gian qua có anh ấy luôn bên cạnh khiến tôi chưa hề quan tâm về điều đó.

Ba tháng, rồi ba năm, tôi chờ đợi chỉ vì câu "Hãy đợi anh nhé!"- tôi vẫn đinh ninh rằng anh sẽ trở về, anh sẽ không lừa rối tôi. Đã bao lần tôi muốn đi tìm anh, nhưng lại không biết nên đi về hướng nào. Giờ tôi đã hiểu, tình yêu vốn không đơn giản như tôi nghĩ, mà tình yêu mà tôi dành cho anh thì vốn lại nhiều hơn tôi nghĩ.

Ba năm tôi đã có nhiều thay đổi, đã bắt đầu đi làm, phải đi khá xa nhưng tôi vẫn không rời khỏi căn phòng cũ kĩ đó, tôi sợ một ngày nào đó anh trở về sẽ không thấy mình. Có lẽ tôi đã hiểu tình cảnh của thím Hai Bợ lúc xưa. Nhưng tôi cũng hiểu, ba năm là quá đủ để chờ đợi một người không biết khi nào mới trở về... Tôi cũng được tin thím Hai vừa qua đời vì bệnh – cả cuộc đời tần tảo của thím đã lãng phí chỉ vì một câu nói mơ hồ.

Tôi đã quyết định từ bỏ, mặc dù đau khổ, mặc dù đã khóc mất một đêm. Nhưng quyết định đó vừa đưa ra, anh lại xuất hiện – chúng tôi gặp lại nhau như duyên số.

Đó là dịp công ti tổ chức một đợt tuyển chọn nhân viên ra nước ngoài, là cơ hội để phát triển và có điều kiện làm việc tốt hơn. Tôi đã từ bỏ căn phòng quen thuộc kia, từ bỏ sự chờ đợi mỏi mòn để nắm lấy cho mình cơ hội. Nghe nói ban quản lí chi nhánh chính ở Pháp lần này sẽ trực tiếp về phỏng vấn.

Tôi đã chuẩn bị rất kĩ phần thuyết trình của mình, nhưng tất cả như bỗng hóa một màn sương mù trước cả khi chính thức bắt đầu cuộc phỏng vấn. Vì tôi đã thấy anh. Chỉ một loáng lướt qua thôi nhưng đủ để làm cái sự chờ đợi ba năm trong tôi lạc theo bóng anh mà thoáng chết lặng. Anh trước mắt tôi không còn là một chàng sinh viên vui vẻ và năng động cùng làm thêm trong quán ăn nhanh. Anh giờ chín chắn và bình thản trong bộ comples đen lịch lãm, chậm rãi bước đi cùng đoàn người tuyển dụng tiến thẳng về căn phòng rộng lớn ngay đối diện.

Trước khi họ bước qua cánh cửa phòng phỏng vấn, tôi thấy anh nhìn về phía mình, một khắc rất nhanh đó anh chỉ kịp tắt nụ cười và nhíu mày thật khẽ - cái nhíu mày mà tôi vẫn thấy trước đây khi anh cố đoán xem tôi đang có ý định gì. Vậy còn lúc này, liệu điều đó có phải dành cho tôi? Liệu anh có kịp thấy được tôi trong cái nhìn lướt qua rất nhanh ấy?

Trong đầu tôi rốt cục là cả một mớ hỗn độn. Tôi ngồi lặng trên băng ghế chờ nhìn cánh cửa phòng cứ hết lần này đến lần khác đóng vào lại mở ra, nhìn gương mặt từng người hết vui mừng lại thất vọng. Cuối cùng số báo danh 64 cũng được gọi tới, tôi mang tâm trạng ngổn ngang bước vào phòng...

Thật quá dễ dàng để nhìn thấy anh ngay trên hàng ghế đầu của ban quản lí tuyển dụng kia. Người đó nhìn tôi thật chăm chú, nhưng là bằng một ánh mắt xa lạ và khó hiểu. Tôi cũng nhìn anh – con người vừa thân quen vừa xa lạ ngay trước mắt. Tôi không để ý những người ở đó đã nói gì, hỏi gì, chỉ biết sau đó tôi bị đuổi ra ngoài.

Cuộc đời quả thật khó đoán. Một anh chàng từng làm "cấp trên" của tôi trong quán ăn nhanh giờ lại thật sự là cấp trên của tôi trong một tập đoàn danh tiếng; người đã từng nói yêu tôi, bảo tôi đợi giờ lại nhìn tôi bằng một ánh mắt xa lạ hoàn toàn.

Nhưng điều khó tưởng hơn là ngay sau buổi phỏng vấn, tôi lại được gọi lên phòng quản lí của chi nhánh để gặp một người – người mang tên của anh. Tôi đã nghĩ rất nhiều, cũng muốn hỏi anh rất nhiều – Anh muốn nói gì với tôi? Tại sao anh không giữ lời hứa? Tại sao anh tỏ ra không quen biết tôi? Tại sao anh đã trở về mà không đến tìm tôi? Và... anh có còn yêu tôi?

Những lời này...vậy mà khi bước vào căn phòng kia tôi lại không thể thốt lên vì để kìm nước mắt, tôi thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào anh.

Trầm mặc một thoáng, anh lên tiếng – cái giọng nói trầm ấm thân quen, nhưng lời anh nói ra lại khiến trái tim tôi khẽ run lên một nhịp:

"Có phải trước đây chúng ta đã từng quen nhau?"

Câu hỏi này...

Anh...

Tôi ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn anh, trong ánh mắt đang hướng về tôi ấy có gì đó tràn đầy mong đợi.

"Đúng vậy phải không? Nếu cô biết gì thì xin hãy nói cho tôi... Tôi chắc chắn biết có một điều gì đó không thể quên, nhưng tôi đã quên mất nó... Làm ơn hãy giúp tôi..."

Tôi thấy từ anh sự khắc khoải đau khổ. Có lẽ tôi rốt cuộc đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, cũng đã có thể trả lời cho những câu hỏi của mình.

Thì ra vậy...

Thì ra anh không lừa dối tôi.

Thì ra không phải anh tỏ vẻ không quen biết tôi.

Thì ra trong suốt ba năm qua anh đã luôn cố gắng để nhớ ra tôi.

Thì ra tình yêu anh trao cho tôi sâu đậm đến vậy.

Vậy mà tôi còn định sẽ quên đi anh.

***

Tôi thật sự đã muốn ôm chầm lấy anh mà nói ra tất cả - nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ làm vậy. Nhưng giờ tôi đã đủ chín chắn để hiểu... mọi việc vốn không đơn giản, mọi thứ sau ba năm liệu ta có thể nắm được rốt cục có bao hướng rẽ mới đã mở ra?

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng cũng đột nhiên được hé mở, một cô gái xinh đẹp kiều diễm bước vào và lên tiếng:

"Thôi đi anh à! Anh dằn vặt mình suốt ba năm như vậy là đủ rồi, nếu thật sự có thứ khiến anh nhất định phải nhớ thì anh sẽ nhớ lại được thôi. Còn lúc này đang có hồ sơ quan trọng cần anh xem xét nữa."

Cô gái đó tiến tới kéo lấy cánh tay anh muốn kéo ra ngoài. Tôi thấy anh vẫn cố níu lại, ánh mắt chờ đợi nhìn tôi đang dâng đầy hi vọng.

Tôi ngẩng mặt, cố mỉm cười:

"Không có, làm sao chúng ta quen nhau được chứ."

Tôi nhận thấy niềm thất vọng ngập sâu trong đáy mắt anh. Anh khẽ cụp đôi mi, buông thõng tay để mặc cô gái kia kéo ra khỏi phòng. Lúc này nước mắt tôi cuối cùng cũng không thể kìm thêm mà cứ thế tuôn rơi, rơi mãi...

Sau đó tôi biết thêm nhiều điều... Anh sinh ra trên đất Pháp, bố mẹ để anh một mình về Việt Nam để tự lập, tự lăn lộn với đời, do vậy bạn bè không ai biết về gia cảnh của anh. Cái lần anh đột nhiên nói phải đi xa là khi nghe tin bố anh bị bệnh, anh phải quay về Pháp lo liệu việc gia đình, có lẽ 3 tháng là để sắp xếp lại mọi thứ. Nhưng ở Pháp anh đã gặp tai nạn và mất đi trí nhớ, mất đi kí ức về những tháng ngày trước đó, về tôi, về chúng tôi...

***

Tôi không biết sau lúc đó mình lang thang đi những đâu, cũng không biết cả buổi chiều hôm đó mình đã làm những gì, chỉ biết rằng trong đầu tôi là một mớ hỗn độn. Khi ngẩng đầu thì trời đã về đêm, xung quanh là màn đen tĩnh mịch, tôi quay trở về căn phòng nhỏ của mình – có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng.

Nhưng... tôi đã thấy anh, anh mặc một chiếc sơ mi trắng phẳng tắp đứng trước cửa phòng, ngẩn ngơ nhìn chiếc chìa khóa trên tay, rồi lại quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt thẫn thờ khó tả. Cơn gió nhẹ thổi ngang như khiến mọi thứ càng mơ hồ, nhưng anh trước mắt tôi không còn mơ hồ nữa.

Bao năm qua tôi vẫn giữ thói quen để chìa khóa trong khe gạch bên cạnh cửa chính... anh còn nhớ sao?

Đôi chân tôi bất giác cứ đi về phía anh, cảm giác người tôi chờ đợi suốt ba năm rốt cuộc đã trở về, anh ở ngay trước mặt tôi, rất gần, rất chân thực...

"Đúng là chúng ta quen nhau mà! Thấy không? – đây là lần đầu tiên tôi tới thành phố này trong ba năm qua, vậy mà lại theo chỉ dẫn của đôi chân đi được tới đây, lại có thể biết được chìa khóa để ở chỗ này nữa."

Anh vẫn nhìn tôi, ánh mắt lần này lại càng thêm phần mong chờ, hi vọng:

"Em... có phải là người con gái trong mỗi giấc mơ của tôi?"

Em có phải là người con gái trong mỗi giấc mơ của tôi?

Tôi... có phải không?

Đây không phải câu hỏi tôi sẽ trả lời. Nhưng tôi biết, anh có thể tìm đến tôi, cũng sẽ có thể tự tìm được câu trả lời ấy. Điều tôi có thể nói với anh là:

"Em muốn là người con gái trong mỗi giấc mơ của anh."

Ngày đăng: 12/11/2015
Người đăng: Lâm Minh Phong
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
không nản lòng chen lấn
 

Luôn luôn còn chỗ cho một người không nản lòng chen lấn

Đêm LOBO - Đoàn Thạch Biền

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage