Gửi bài:

Em là gì của tôi?

Tóm lại tôi vui vì tôi có số đào hoa. Phương châm của tôi là "vợ là nhà, nhân tình là quán".

***

Người ta bảo "con đường đến trái tim đàn ông đi qua dạ dày". Tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi còn hiểu nó theo một nghĩa rộng hơn rất nhiều mà tôi ngờ rằng chính tác giả cũng phải bất ngờ. Theo quan điểm đó, tôi, chính xác hơn là bố mẹ tôi đã sớm tìm được một người "môn đăng hộ đối" để lo cái ăn qua dạ dày. Nhưng bạn biết đó, ăn nhà chỉ có một khẩu vị, đôi khi ta lại ngẫu hứng muốn thay đổi, thế là ta đi ăn quán. Ăn quán thì thích hơn, nhiều lựa chọn hơn, được phục vụ tận tình hơn và lạ miệng. Bạn đừng cười tôi. Tôi cược là bất kì thằng nào được gọi là đàn ông chân chính cũng như tôi thôi, chỉ là họ chưa dám hoặc không dám thừa nhận. Điều khác biệt ở chỗ rất nhiều người mong muốn được tôi "ăn". Không gì lạ, là giám đốc với ngoại hình chuẩn và "năng lực yêu" trên cả tuyệt vời thì điều đó không có gì là khó hiểu. Tóm lại tôi vui vì tôi có số đào hoa. Phương châm của tôi là "vợ là nhà, nhân tình là quán".

em-la-gi-cua-toi

Nói về em, nếu mạo phạm ví em là một cái quán thì em là một cái quán không tên tuổi, tôi đã tình cờ ghé chân lúc quá mệt. Hôm đó tôi bị trật mất cái hợp đồng bạc tỉ, chán nản tôi không về công ty mà tấp đại vào một quán cà phê khá vắng vẻ bên đường, tôi cần yên tĩnh để xem xét lại bản hợp đồng của mình. Sau gần một tiếng đồng hồ xem xét lại tất cả điều khoản, tôi kết luận rằng đối tác của tôi sẽ phải hối hận. Tôi đóng laptop, ngả người tựa vào thành ghế. Chính phút ấy tôi bắt gặp em, cô gái với bím tóc dài đang ngồi mơ màng nhìn ra cửa. Tôi mỉm cười: thời buổi này mà còn có con gái tết tóc. Thú thật cái bím tóc quê mùa ấy đã thu hút tôi. Thế là, tôi ngắm em, còn em thì ngắm cái gì ngoài cửa sổ tôi cũng không rõ. Thích thú và tò mò, tôi bước sang bàn em:

- Xin lỗi, tôi ngồi đây được không?

Em nhìn tôi dò xét. Tôi nở nụ cười thân thiện nhất có thể. Sau này em đã thú nhận rằng chính nụ cười ấy đã khiến em gật đầu. Nhưng không phải vì nó đẹp như tôi nghĩ mà vì nó giống thần tượng của em. Kệ, dù sao tôi cũng được ngồi gần em. Cuộc "săn nai" của tôi bắt đầu.

- Em nhìn gì mà say mê vậy?

Em đưa tay chỉ cây hoa ngoài khung cửa. Loài hoa vàng rực rỡ rủ xuống từng chùm.

- Hoa gì vậy?

- Dạ! Hoa ô môi!

- Ô, nghe lạ nhỉ. Anh chưa biết nó bao giờ.

- Thật à?

Và em kể tôi nghe về loài hoa ấy. Tôi chỉ nhớ man mác đó là một loài hoa nở rộ vào mùa hè, thuộc họ gì gì đó vì tôi có quan tâm đâu. Đang say sưa em bỗng im bặt, mắt tròn xoe, miệng ồ lên thích thú rồi vỗ tay thật to

- Anh nhìn kìa! Tuyết rơi mùa hè!

Một cơn gió mạnh thổi qua làm hàng loạt những cánh hoa tung bay theo chiều gió rồi dần dần hạ xuống mặt đất. Tôi cười không phải vì hoa mà vì em. Thế là tôi lại tìm được một "quán ăn lạ". Nhưng lại có một điểm khác, "quán em không bán". Khi nghe tôi chia sẻ quan điểm yêu và ăn của mình, em đã nói thế. Em còn bảo:"Ăn quán có ngon thật nhưng ăn quán thì không đảm bảo vệ sinh, anh đang dùng chung chén, bát, muỗng, đũa thậm chí ăn thức ăn thừa của nhiều người khác đó." Câu nói của em khiến tôi rùng mình. "Và trên hết là tiền, không có tiền thì chẳng thể ăn quán được. Chẳng quán nào cho không cả." Tôi há hốc mồm nghe em nói. Trước giờ tôi cứ nghĩ em như chú nai vàng ngơ ngác, nhìn đời qua lăng kính màu hồng, không ngờ em lại nhìn đời rành rọt và trần trụi đến vậy. Em thủ thỉ: "Người ta sống mà không ăn quán chứ không ai sống mà không ăn cơm nhà cả."

- Thế quán của em thì thế nào?

- Em chỉ muốn là nhà. Không muốn bán quán!

Nhưng giờ đây, em lại rủ tôi chạy trốn "Mình cùng nhau trốn đi! Chỉ đúng 24 giờ thôi anh nhé!". Sau những phút bất ngờ, tôi – một kẻ quen em đã gần một năm nay mà chưa hề được động đến một sợi tóc của em đương nhiên vui mừng đồng ý. Chắc em đã thay đổi cách nghĩ của mình. Tôi miên man nghĩ về một đêm ngọt ngào ở khách sạn. Và chúng tôi chọn Huế. Huế không phải là nơi tôi sinh ra nhưng là nơi chất chứa những kỉ niệm tuổi thơ tôi. Còn với em, em biết về Huế không nhiều, chỉ qua những lời thơ của Hàn Mặc Tử và lời kể của tôi, thậm chí em chưa một lần đến Huế. Nhưng em bảo "Em yêu Huế - một tình yêu không cần lí giải cũng như cách em yêu anh."

Tôi đèo em trên chiếc xe gắn máy của mình. Có lẽ chưa bao giờ đoạn đường ra Huế lại gần đến thế. Tôi say sưa kể cho em nghe về những nơi đang đi qua, chỉ cho em những loài cây hai bên đường hay bất kì một kỉ vật nhỏ nào gắn với tuổi thơ tôi. Một ngày trong vai trò của hướng dẫn viên tôi dẫn em đi thăm tất cả những nơi tuyệt vời nhất của Huế. Vẻ hứng khởi của em càng khiến tôi vui. Tôi thích cái cách em ồ lên khi tôi đi ngang đèo Phú Giang, thích đôi mắt tròn xoe khi thăm quan Đại Nội, thích nụ cười duyên dáng khi tôi ngân nga hai câu thơ đầy ngụ ý của Hàn Mặc Tử ngay tại nơi ông viết về nó "Thuyền ai đậu bến sông trăng đó. Có chở trăng về kịp tối nay" và thích cả khuôn mặt bầu bĩnh, thánh thiện, thuần khiết của em khi khấn nguyện trong chùa Thiên Mụ. Chúng tôi dùng bữa tối và uống cà phê tại một nhà hàng ven sông Hương. Một không gian ấm cúng và lãng mạn trong những tình khúc thiết tha của Trịnh. Một món quà nho nhỏ tôi dành tặng riêng em. Bước lên sân khấu, ôm lấy cây đàn ghi ta, tôi hát- hát tặng người con gái duy nhất trong lòng tôi lúc này bài hát của riêng hai chúng tôi. Em không vỗ tay như hàng loạt những vị khách khác trong quán. Tôi biết đôi mắt em ngấn lệ. Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé ấy, tôi khe khẽ " Áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau."

Chúng tôi nghỉ đêm trong một khách sạn dọc vịnh Lăng Cô. Từ lan can của phòng có thể ngắm bãi cát vàng mượt mà nằm thoai thoải, nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Em đứng tựa đó, dưới ánh trăng, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm, mái tóc bay nhè nhẹ trong gió đêm. Em – trước mặt tôi, đẹp như một thánh nữ khiến tôi- kẻ luôn tự tin vào tài dẫn dắt của mình bỗng thấy mình như thật ngốc, chẳng biết làm gì, cũng chẳng dám làm gì. Tôi ôm lấy em, nhẹ hôn lên mái tóc dài thơm mượt.

- Em nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?

- Những vì sao thật đẹp, anh nhỉ!

- Nhưng chúng sẽ biến mất vào ngày mai.

Em trở người, nhẹ vuốt lên mái tóc tôi:

- Không đâu. Chúng chẳng đi đâu cả. Chúng vẫn ở đấy, nguyên đấy chỉ là anh không nhìn thấy chúng mà thôi.

Tôi cười, em tôi là thế, lúc nào cũng lãng mạn và mơ mộng. Tôi ôm em vào lòng, bờ môi tôi nhẹ lướt trên trán, trên mắt và dần tìm môi em. Nụ hôn đầu tiên của hai kẻ yêu nhau.Ngọt lịm. Em bất chợt rùng mình:

- Đừng! Anh ạ!

Tôi vờ như không nghe thấy lời em. Lần đầu ai cũng thế. Nhưng tôi tin em sẽ không thể thoát lời được tôi. Lòng rạo rực, tay tôi mạnh bạo lần đến chiếc dây kéo của em. Em vùng khỏi tay tôi, đôi mắt ngân ngấn nước.

- Đừng! Anh ạ!

Bị chạm tới lòng kiêu hãnh của thằng đàn ông, tôi giận dỗi:

- Vì sao? Em bảo yêu tôi cơ mà?

- Vì em là quán của anh mà thôi.

Em ôm mặt khóc nức nở. Tiếng khóc của em như khiến tôi sực tỉnh. Tôi đang làm gì thế này? Tôi không có quyền ép em. Tôi phải giữ cho em, cho người chồng tương lại của em. Tôi mỉm cười chua xót. Nhẹ nâng cằm em, tôi lau khô những giọt nước mắt lăn dài trên má.

- Anh xin lỗi! Anh hiểu!

Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu nhẹ nhàng và thanh thản đến lạ kì. Em ngồi đấy bên cạnh tôi- đôi mắt đầy âu yếm. Lòng tôi ngập trong một niềm hạnh phúc khôn tả.

- Sao em không gọi anh dậy?

- Em muốn nhìn anh ngủ.

Tôi hôn lên lòng bàn tay mát dịu ấy, mỉm cười.

- Lâu rồi anh mới có một giấc ngủ say đến như vậy. Cảm giác thật bình yên. Mấy giờ rồi?

Khi câu hỏi ấy vừa tuột khỏi miệng, tôi hiểu mình đã sai. Nó như kéo chúng tôi về với một hiện thực.

- Chúng ta còn 1 tiếng đồng hồ nữa. Em vẫn thật dịu dàng nhưng giọng nghẹn ngào.

- Nếu em muốn, anh sẽ là của em không chỉ 1giờ mà là 1 nghìn 1 vạn thậm chí cả 1 đời.

Em mỉm cười lắc đầu.

- Thế này với em là quá đủ rồi!

Khuôn mặt trở lại vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng hằng ngày. Tôi không mấy để tâm đến khuôn mặt ấy vì tôi hiểu trái tim em. Giọng em đều đều nhưng cứng rắn:

- Ngày mai, em sẽ nhận quyết định chuyển công tác.

- Anh biết. Tôi cũng cố tạo cho mình vẻ mặt bình thản nhất. Vì suy cho cùng tất cả những điều này chúng tôi đã biết từ rất lâu rồi.

- Ngày mai. Em sẽ nhận lời cầu hôn của anh ấy.

- Anh biết. Lần này thì tôi nói dối

- Ngày mai, em và anh sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Đưa mắt nhìn khuôn mặt em mà như có một cái gì uất nghẹn trong cổ họng tôi. Sao em có thể nói lời chia tay dễ dàng đến thế? Em yêu tôi mà có thể chia tay dễ dàng thế sao? Sao em lời nói của em lại lạnh lùng đến thế? Tôi uất nghẹn, cảm giác như mình vừa bị đá, đá tôi là một kế hoạch em sắp xếp trước đó.

- Ok!

Tôi bật dậy. Em ngước nhìn theo tôi. Trời ơi đôi mắt ấy- giá như tôi có thể đọc được gì trong đôi mắt đen tuyền và sâu hun hút ấy. Nó, lúc thật ấm áp yêu thương nhưng sao lúc vẫn thật lạnh lùng. Tôi phải tránh xa ánh mắt ấy. Ánh mắt ấy chỉ cần một phút để có thể soi rõ tâm hồn tôi, để thấy rõ cơn sóng lòng của tôi. Tôi giận em, em chẳng qua cũng chỉ là một trong rất nhiều bóng hồng yêu quý tôi, sao em dám nói lời chia tay lạnh lùng với tôi như vậy. Tôi trách em sao lại biến tôi trở thành một mục tiêu trong kế hoạch được sắp đặt sẵn của mình. Nhưng tôi biết, tôi phải chạy bởi vì tôi yêu đôi mắt ấy. Chỉ cần một phút, tôi sẽ giữ em lại. Nhưng không, tôi không được làm thế. Tôi không có quyền tước đoạt hạnh phúc cả đời em.

Tôi không biết mình đã ở trong phòng vệ sinh bao lâu, đã dội bao nhiêu gáo nước vào mặt để đánh gục cảm xúc trái tim mình, để có thể đưa lí trí chiếm lĩnh lại quyền kiểm soát.

7 giờ 5 phút, tôi lao bật ra khỏi phòng. Chiếc ghế đã trống. Tôi nhếch môi "ok thôi"

Tất cả đúng như lời em nói. Không nhắn tin, không điện thoại, không một lần gặp nhau. Tôi trở về với cuộc sống của mình vẫn như 2 năm về trước lúc em chưa hề xuất hiện trong đời tôi. Tôi đi ăn sáng với vợ, uống cà phê với mấy thằng bạn hàng xóm. Ăn trưa với mấy đồng nghiệp trẻ đẹp trong công ty, chiều lại nhậu nhẹt với mấy đối tác. Cần giải quyết nhu cầu tôi lại rủ mấy bóng hồng xinh đẹp đi chơi. Tôi luôn kết thúc một ngày lúc 10 giờ tối và thường là trong trạng thái chẳng còn biết gì cả. Tôi rất bận, rất vui, không bao giờ tôi phải ở một mình cả. Em là gì mà tôi phải nhớ chứ! Ngoài đường thiếu gì quán!

Rồi tôi ốm. Xuất huyết dạ dày. Cũng dễ hiểu thôi. Tôi không muốn chợp mắt. Không phải tôi đợi em đâu, chỉ là tôi muốn mình tiếp tất cả những người đến thăm mình cho phải phép lịch sự. Nhưng rồi, tôi kiệt sức. Đến ngày thứ 4 thì tôi gần như mê man cả ngày. Em đến.

- Sao anh lại để bị ốm như thế này?

- Ai chẳng phải có lúc ốm!

- Tại anh đi nhậu nhiều quá.

- Em là gì mà có quyền gì mà cấm tôi.

Em cười, đưa bàn tay mềm mại nhẹ nhàng áp vào má tôi. Tôi rùng mình.

- Anh đừng trẻ con thế nữa, anh phải biết tự lo cho mình chứ!

- Không phiền em phải lo, tôi sống rất tốt, bị bệnh thế này càng hay được bao nhiêu bóng hồng quan tâm lo lắng.

- Dạ! Anh phải mau khỏe lại để còn đi làm, còn sống với những người anh yêu thương.

Đấy, em lại thế. Thà em ghen tuôn, hờn dỗi gì đấy có lẽ tôi cũng đỡ tức. Nhưng sao em lại thế? Sao không giành giật lấy tôi? Sao lúc nào cũng đẩy tôi ra xa em.

-.... Đến giờ em phải đi rồi. Anh phải sớm khỏe lại nghe!

Cơn giận của tôi bốc lên.

- Em đứng yên đó, em là cái gì mà có quyền phán xét cuộc sống của tôi hả? Em là gì mà lần trước cũng bỏ tôi lại rồi ra đi không một lời? Em là gì mà thích thì xuất hiện rồi thích thì lại ra đi không một chút tăm tích. Em là gì mà muốn đến với tôi thì đến không thì lại đi hả? Em là gì mà lúc nào cũng giành phần thánh thiện cao thượng về mình thế hả? Em là gì mà lại biến tôi thành một thằng ngố trong cái kế hoach em đã sắp đặt sẵn ấy hả?

Tôi bật người tỉnh dậy, mồ hôi vã ra như tắm.

Trên chiếc bàn, một nhành ô môi vàng rưc, cánh hoa nhẹ đung đưa như đang mỉm cười chào tôi.

1 tuần sau tôi xuất viện. Cuộc sống lại trở về với vẻ bình thường của nó một cách không bình thường. Một tuần nằm viện khiến tôi nhận ra nhiều điều. Tôi thấy lòng mình trống rỗng. Bao nhiêu lượt khách đến thăm nhưng sao tôi chẳng thấy ấm lòng, bao nhiêu lời hỏi thăm chia sẻ nhưng tôi vẫn thấy thiếu một cái gì đó. Có lẽ đó là một chút thật lòng. Tôi hiểu đồng nghiệp, đối tác và cả những bóng hồng xinh đẹp kia, họ đến với tôi vì lẽ gì. Tiền, danh vọng, địa vị ... Cuộc sống của tôi vẫn ngập trong những cuộc vui nhưng đằng sau tất cả những thứ đó, mỗi đêm về tôi lại thấy lòng trống vắng vô ngần.

Em ở đâu? Tại sao không cho tôi cơ hội gặp em một lần.

Tôi đi đón con, đối với tôi bây giờ tôi điều đó thú vị hơn là những cuộc nhậu say mềm. Giữa sân trường X chật ních với hơn cả nghìn học sinh. Tôi thấy dáng em, thấp thoáng trong tà áo dài đang bước vội trên sân. Tôi chạy theo gọi tên em giữa dòng người tấp nập. Nhưng không kịp, em đã biến mất. Hôm sau, tôi đến thật sớm, tôi muốn gặp em. Không để làm gì? Chỉ muốn gặp em mà thôi. Bóng dáng kia lại xuất hiện. Tôi chỉ kịp dặn con đứng chờ rồi vội chạy đuổi theo sợ em lại biến mất trong dòng người ấy. Trời đổ mưa. Tôi gào tên em trong mưa. Nhưng em vẫn biến mất. Tôi khóc. Khóc vì những điều uất nghẹn trong lòng. Nước mắt quyện với nước mưa.

- Chú vừa gọi tên chị cháu ư?

Bóng dáng thân quen xuất hiện trước mặt tôi nhưng khuôn mặt thì không phải. Em tôi khuôn mặt tròn trĩnh và có một đôi mắt đen sâu hun hút kia.

- Chú vừa gọi tên chị cháu à?

Tôi khẽ gật đầu. Cô bé nắm chặt lấy đôi tay tôi, giọng lạc đi vì xúc động.

- Cảm ơn chú! Cảm ơn vì chú đã đến.

Cô bé đưa tôi men theo một con đường mòn nhỏ giữa những bụi cúc dại um tùm. Cô dừng lại trước một ngôi mộ. Tôi điếng người khi thấy bức ảnh trên tấm bia. Chân tay rã rời. Miệng tôi khô khốc. Ngực như bị một tảng đá nặng đè lên khiến tôi không thể nào thở được. Tôi quỳ sụp xuống bên mộ em mà vẫn chưa tin vào những gì mình thấy.

- Chị ấy đã chờ chú ở đây gần cả năm nay rồi.

- Một năm?

- Dạ! đúng vậy! Cháu đã rất mong sẽ chuyển được bức thư này cho chú. Nếu không chỉ một tuần nữa thôi nó sẽ bị đốt theo di nguyện của chị cháu.

Đôi tay run run, tôi lần mở trong từng nếp gấp, những dòng chữ quen thuộc hiện ra.

Anh thân yêu!

Thế là cuối cùng anh đã đến. Em đã không lầm. Em biết anh thật sự yêu em mà. Thế là em đã thắng. Em đã thắng được mấy bóng hồng xinh đẹp để giành lấy một vị trí nào đó trong trái tim anh.

Anh đừng ngạc nhiên và cũng đừng đau buồn. Con người ai cũng có một số mạng. Bố mẹ sinh em ra và tạo hóa đã cho em một số phận thật tuyệt vời. Vì tạo hóa đã cho em gặp anh, được yêu anh bằng cả trái tim và tâm hồn mình. Ông trời thật thương em vì đã gởi đến cho em một người tình tuyệt vời như anh. Nhưng yêu anh là một cái tội. Em có tội với vợ anh, với con anh và nhất là với ba má em, những người cũng đã yêu em bằng cả trái tim mình. Vì cái tội ấy mà em đã bị quả báo. Em mang trong mình virus của một căn bệnh nan y. Em đã chiến đấu giành giật với nó từng giờ, từng phút để được ở bên anh. Nhưng cuối cùng. Anh thấy đó, em vẫn thua.Hihi

Nhưng như thế này quá đủ với em rồi, em không mong muốn gì hơn nữa.

Tạm biệt anh! Người đàn ông duy nhất và vĩnh viễn trong lòng em.

Từ trên trời cao, em nguyện anh mãi hạnh phúc và bình an.

Nước mắt tôi lã chã theo từng dòng thư của em. Tim quặn thắt, khiến tôi không thể nào thở được nữa. Tôi ôm lấy nấm mộ như ôm người con gái bé nhỏ tôi từng yêu và từng hận.

- Anh xin lỗi! Xin lỗi em!

Cô bé đến bên tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

- Chú đừng thế. Chị không muốn thấy chú như vậy đâu. Chị đã mỉm cười hạnh phúc khi ra đi trong giai điệu du dương của bài Hạ Trắng chú hát tặng chị ngày nào.

- Cô ấy đã đi khi nào?

- Đã 11 tháng 23 ngày.

- Nhưng tin nhắn và bánh sinh nhật đã được gởi cho tôi.

- Là cháu. Đó là di nguyện của chị cháu.

- Còn nhành hoa?

- Chú sẽ không tin đâu nhưng đó là chị cháu đã báo mộng cho cháu đấy. Chị bảo cháu mang một nhành ô môi đến phòng 207 bệnh viện Đa Khoa.

- Không! Tôi tin! Làm sao tôi có thể không tin vào tình yêu của em được chứ.

***

- Bố ơi! Bố đang làm gì thế? Con trai tôi ngơ ngác hỏi.

- Bố đang trồng một cây ô môi. Sau này lớn nó sẽ che mát cho bố, mẹ và cả người con gái dưới mộ kia.

- Cô này hả bố?

Tôi đưa mắt nhìn tấm ảnh thằng nhỏ vừa chỉ, mỉm cười gật đầu.

- Nhưng cô ấy là gì của bố?

Một cơn gió heo may nhẹ nhàng thoảng qua như bàn tay ai đang vuốt lấy mái tóc tôi.

Tôi mỉm cười

- Uh! Em là gì của tôi?

Ngày đăng: 25/11/2015
Người đăng: Đặng Thắm
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
mái nhà
 

Đôi khi, người ta cũng cần được nhắc nhở về một mái nhà, để biết rằng mình còn một nơi để quay về, khi mọi niềm vui chợt tan vỡ…

Điều dịu dàng cuối cùng – Đỗ Quyên

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage