Điệp khúc trên tóc em
"Nơi ấy từng in dấu chân,
Có mấy lần trên phố quen, em đến và mang phút giây diệu kì, ấm êm những ngày qua,
Tôi đã được trông thấy em, tôi đã được hôn tóc em..."
(Rồi mai thức giấc – Tuấn Hưng)
Chỉ là, anh vẫn đang hát mãi một điệp khúc vương trên tóc em mà thôi.
...
***
1.
"Hạ đợi nắng về những bóng hình theo vết dấu, còn đó sớm hôm đứng mong chờ bóng em về."
(Vệt nắng – Lân Nhã)
Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là khi anh đang bận rộn tìm cho mình một chỗ chen chân trên con phố giữa lòng thủ đô vào giờ tan tầm, những giọt nắng cuối ngày mang theo con gió nồng vấn vít vào khoang mũi vốn đang sưng đau vì xoang của anh khiến anh thấy điên tiết vô cùng. Vào cái thời khắc thừa bực bội, thiếu oxi ấy em lại xuất hiện, như một cô nhóc xì-tin, em lách chiếc xe đạp sơn màu hồng choẹt của mình qua từng khe hở hiếm hoi giữa dòng người đông đúc chờ đèn đỏ, lẫn trong hàng ngàn loại tạp âm bụi bặm, anh nghe thật rõ giọng em nhẹ nhàng:
- Chú gì ơi, cháu nhờ chút...
Anh đã từng dám chắc em có chút khiếm khuyết về mặt nhận biết thẩm mỹ xã hội, bởi tuy không xếp vào hàng mỹ nam như mấy cậu trai môi trái tim Hàn Quốc hay lực lưỡng như mấy anh chàng thừa cơ bắp Âu Mỹ nhưng anh luôn biết nhan sắc mình cũng thuộc tuýp ưa nhìn mà em. Ngẫm lại bản thân mình với con xe Exciter xanh cùng áo phông đầu lâu, quần phủ bụi rách như cái bang và chiếc mubahi thời thượng, anh vẫn không thể hiểu tại sao mình lại là "chú" của em.
- Chú nhìn cái gì thế?
À, xin lỗi, anh lại hơi thất lễ rồi. Anh biết nhận lỗi nên đã ngoan ngoãn quay mặt đi và nhích đầu xe qua chỗ khác cho em lách lên phía trên – mặc dù ngay sau đó đèn chuyển xanh – nhưng anh đã biết lỗi nên em đừng thấy anh khó ưa nhé, cô bé.
Anh vẫn ngẩn ngơ đứng đó cả khi em phóng xe qua không thèm chào anh dù chỉ bằng một cái liếc mắt. Mái tóc dài của em bay cuốn vào anh – vì em đi quá gần thôi, anh không nói điêu đâu – bằng hết sự nhẫn nhịn của một người đàn ông gần ba mươi có bệnh về đường hô hấp, ơn trời, anh đã không hắt xì hơi. Mái tóc em dài ngang lưng, hơi loăn xoăn, màu ... ừm, anh thật là bất lực khi không thể gọi tên tổ hợp của ti tỉ thứ màu trên tóc em, em thân yêu, anh lại xin lỗi em vậy.
Đêm hôm đó anh đã mất ngủ vì nhớ ... tóc em. Anh từng rất ghét những cô nàng vẫn còn trong độ tuổi choai choai nhuộm tóc xanh đỏ, trông chúng thật không ra thể thống gì cả, nhưng, anh lại không thể ghét nổi em, vì tóc em không phải xanh đỏ, ừm, nó có vẻ nghiêng về hồng tím nhiều hơn, lại còn nâu nâu nữa. Mái tóc ấy có một mùi hương rất lạ, một mùi thoang thoảng của nắng, của gió, và của em, vì nó rất riêng. Anh vẫn còn nhớ gió thổi bay tóc em trong buổi chiều hôm ấy, nó cuốn vào vạt nắng, đùa giỡn rồi hát lên một khúc ca nào đó mà anh chẳng thể nhớ tên.
...
2.
"There's a million girls around but I don't see no one but you.
Girl, you're so one in a million, you are,
Baby you're the best I ever had"
(One in million – Ne Yo)
Có một mụ già ế chỏng chơ nào đó trong phòng làm việc mở nhạc rõ to khiến anh lại nghĩ về em. Suốt mấy ngày nay anh đã cố không để cái đầu mình vẩn vơ cái mùi vị của nắng của gió trong buổi chiều hôm ấy, thế mà lại có người khơi nó lên. Miệng anh cứ lẩm nhẩm theo ca khúc, gật gù với câu chữ và ý nghĩa của nó, lại cố hình dung ra cái nguýt dài của em khi lướt nhanh qua anh, cô bé, anh già rồi, em còn muốn anh nuôi dưỡng cái thứ tình cảm xì tin này tới khi nào nữa?
Anh tự hứa hôm nay sẽ đi lại con đường ngày hôm ấy để biết đâu lại được gặp lại em – nói thế cho oai thôi chứ mấy ngày nay, có hôm nào anh không vòng qua con đường đó? Mặc dù nó dài gấp đôi thời gian để anh có thể trở về nhà. Em có biết không? Chắc không, vậy nên mới để anh hàng ngày đốt xăng như một thằng ngốc vậy.
Bài hát mụ già cùng phòng mở lúc sáng vẫn còn chạy mòng mòng trong đầu anh cho tới tận lúc ăn trưa. À, nói đến ăn trưa, để anh kể em nghe về cái suất ăn của công ty anh, mang tiếng là cơm văn phòng mà nó "nhiều" tới mức ăn xong bụng anh vẫn hồ nghi không biết mình đã ăn hay chưa? Hồi mới đi làm, anh giảm liền một lúc mấy cân, mẹ anh xót anh lắm, vẫn ca thán mãi, bảo anh tìm lấy một "cái nồi cơm" để về mà chăm nhau. Tiện đây, bé con, em biết nấu ăn chứ? Anh chán cơm văn phòng lắm rồi. Nghĩ tới đó, anh quyết tìm đến với món gà rán mà ai cũng truyền tai: "Đến mút tay cũng ngon." Hơi tốn kém chút nhưng thế còn đỡ hơn.
Đang hí hoáy với hai miếng gà béo ngậy, mỡ màng, một mùi hương thoáng qua nơi anh ngồi. Tin anh đi, dù nơi này có ngập ngụa trong gà thì anh vẫn có thể nhận ra mùi hương đó, mùi tóc của em. Là em, là mái tóc như bảng màu thủ công cùng bộ quần áo – không – thể - quái – dị hơn. Anh thấy em gọi đồ rồi đi vào nhà vệ sinh. Nếu hỏi anh là người thế nào? Xin thưa với em, anh là người biết nắm lấy cơ hội. Ngay sau khi em quay đi, anh bèn lẻn ra và thanh toán khẩu phần em vừa gọi và đang chờ lấy đồ. Anh cũng không quên dặn họ không nói ra danh tính của anh rồi lại trở về với cái đùi gà dở dang.
Em quay trở lại, một thoáng em quay ngang quay dọc như để tìm ra vị Mạnh Thường Quân giấu mặt đã tài trợ cho em bữa trưa ngon lành. Em chau mày, ôi, cái chau mày của em khiến anh ngất mất, tại sao nó lại đáng yêu thế chứ? Em khẽ cắn đôi môi mọng son đỏ của mình, đẩy lại suất ăn người ta đã đóng gói, không nhận, bỏ đi. Anh cứ nhìn em biến mất qua tấm kính như một thằng đần, chân tay ì trệ, không biết nên làm gì mới đúng. Nhân viên đi ra gửi lại anh gói đồ ăn, họ nói em tặng lại cho nhà hàng. Ôi, cô bé bướng bỉnh, anh biết làm gì với em đây?
3.
"Có lẽ hạnh phúc với anh giản đơn như thế thôi, là được trông thấy em cười vui trong nắng sớm."
(Thuộc về nhau – Vanh Leg)
Những trang blog về em được anh gõ vội giữa giờ làm việc cứ kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Lũ bạn anh nhảy dựng lên vì một nàng thơ có mái tóc như bảng sáp màu xuất hiện trong cuộc đời anh, tất cả bắt đầu từ gói gà anh mang về văn phòng buổi trưa hôm đó. Thằng bạn anh hỏi:
- Cô đơn quá hóa thừa tiền à?
- Mua tặng nàng nhưng nàng không nhận?
- Ai?
- Một bảng sáp màu biết đi biết nói, rất thơm và cá tính.
Em sẽ không hình dung được khuôn mặt của nó lúc nghe anh trả lời đâu, nó ôm gói gà rồi cách xa anh như thể sợ anh lây nhiễm dịch H5N1 sang gói gà đó vậy.
Anh tự trách mình ngu ngốc khi không đuổi theo em, nắm lấy cần cổ tay gầy, hỏi tên cùng số điện thoại, ôi, anh ngu ngốc kinh khủng em ơi!
Nhưng có lẽ ông trời không muốn để anh tự dằn vặt quá lâu, hoặc cũng có thể ông ta thương anh có tuổi rồi nên mới ban cho anh một cơ hội không làm thằng ngu thêm lần nữa. Tối hôm đó văn phòng anh tổ chức một bữa tiệc nhỏ, xong tăng một cả lũ ngả ngớn kéo nhau chạy tăng hai. Giữa lòng thủ đô về đêm, không gì thích bằng một tách cà phê thơm ngất trong một quán nhạc Acoustic em thân yêu ạ. Quán vắng, cả lũ gần chục con người ế chỏng ế chơ, trống mái đủ cả kéo vào quây một chiếc bàn nhỏ sát với sân khấu mini của quán - nói là sân khấu cho oai chứ chỉ là cái bục be bé với một cây guitar và một cái đàn piano cũ. Vừa gọi xong đồ uống, ông Jupiter cầm điện thoại lên nói oang oang:
- Đang đâu rồi? Biết đường chưa? Có cần ra đón không? Không hả? Ờ, tới nhanh nhé, anh gọi đồ uống cho mày luôn nhé.
Lão nói như một mũi tên phóng ra khỏi cung, anh còn tự hỏi không biết đầu dây bên kia có kịp trả lời câu nào hay không.
- Ai đấy anh? – Thằng bạn anh xoa xoa cái bụng mỡ của nó – chỉ có nó bụng mỡ thôi, người anh ngoài cơ bắp ra thì toàn xương cả, em đừng lo.
- Con em gái.
Ông Jupiter vừa dứt lời thì cánh cửa quán bật mở. Em bước vào điềm nhiên như thể đó là nhà mình, trái với vẻ ngoài ngổ ngáo, em ngoan ngoãn nhưng không kém phần dạn dĩ, tự tin. Em cúi chào từng người một, lần đầu tiên anh được nghe giọng nói của em, không điêu ngoa, anh ngây ngẩn tới mức đã cho bao nhiêu thìa đường anh cũng chẳng nhớ nổi nữa.
- Di, em ruột anh, hai lăm tuổi.
- HAI LĂM??? – Thằng bụng mỡ gần như hét lên, ôi dào, cái kiểu cố tình tỏ vẻ nghiêm trọng của nó anh biết thừa, nhưng lần này chắc chắn không phải nó cố tình đâu, bởi nếu nó không thét lên thì người đó chắc chắn là anh rồi.
- Ờ, người ta thì từ vượn thành người, từ trẻ tới già còn nó lấy được gen tốt của bố mẹ, là con yêu tinh tiến hóa ngược, dần dần trẻ lại, thậm chí có thể tới mức đi bằng bốn chân và mọc lông khắp người.
Trong lúc các anh chị già giành nhau cái mic, mở cuộc thi hội làng tra tấn thính giác, em nhẹ nhàng cầm ly sinh tố của mình, gạt nhẹ về phía anh. Tim anh ngừng lại tới mấy nhịp khi em lại gần:
- Chú tên Trung đúng không? Cháu ngồi đây được chứ?
- Anh chỉ hơn em hai tuổi thôi. – Anh cố gắng giữ giọng mình không run rẩy.
Tóc em thơm quá. Mái tóc ngỗ nghịch ấy cứ luẩn quẩn trước mắt anh, anh không biết mình tóc em hay say ly cà phê quá nhiều đường này nữa. Anh cũng không biết ai đã gọi tên mình lên sân khấu, anh cũng không biết mình đã ôm cây guitar thế nào, nhìn em đắm đuối ra sao, anh chỉ nhớ, câu hát của anh tan đi trong từng nụ cười của em mà thôi.
4.
"Nơi ấy từng in dấu chân,
Có mấy lần trên phố quen, em đến và mang phút giây diệu kì, ấm êm những ngày qua,
Tôi đã được trông thấy em, tôi đã được hôn tóc em..."
Tiếng guitar trầm trầm, giọng Trung nhẹ nhàng, gió đêm nay đẹp thật.
Di về rồi. Mọi người cũng về rồi. Con Exciter xanh vẫn rong ruổi khắp các con phố Hà Nội, cái nóng của đêm hè thủ đô khiến anh khó ngủ, mà dẫu nó không nóng thì đêm nay anh cũng khó lòng mà ngủ được. Khắp con phố Hoàng Diệu, ánh đèn vàng rọi xuống con đường vắng tanh, hai bên đường cây ngả bóng, cứ đi tới đây anh lại chẳng muốn về. Anh đứng ở cột đèn giao thông đã chuyển vàng nhấp nháy, nơi lần đầu tiên cô xuất hiện. Cô là cơn gió mùa hạ oi nồng nóng bức nhưng lại quyến rũ tới khác lạ. Bao lâu rồi anh không có cảm giác ấy? Cảm giác một người con gái phá vỡ vách ngăn trái tim mình, len lỏi vào đó, điền tên cô ấy lên, nói rằng nơi đó là nhà cô ấy rồi.
Tiếng chuông tin nhắn khiến Trung giật mình chạy ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ:
"Đêm nay chắc sẽ mưa đấy, chú về nhà đi. Di."
5.
"Đêm về nghe lòng thương anh mất rồi, ngại vì mình con gái, phải làm sao?
Trời ơi, trời ơi...
Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh, biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình?"
(Say you do – Tiên Tiên)
Càng ngày Trung càng mắc chứng "nghiện công nghệ". Nếu trước đây anh hùng hồn lên án lũ có người yêu suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào điện thoại, laptop để chat chít thì bây giờ anh chẳng khác gì chúng nó cả. Nguyên văn như lời Bụng Mỡ nói thì là:
- Chó chê mèo lắm lông.
Như một thói quen, sáng dậy cầm máy đọc tin nhắn của Di, hoặc nhắn cho cô một tin nhắn thông báo rằng anh đã dậy, sau đó lại vào facebook, ấn like những status lảm nhảm của một con cú đêm có bộ lông sặc sỡ. Thời gian rảnh giữa giờ làm việc lại nghe cô kể về những câu chuyện không đầu không cuối cô gặp trong ngày và kể cô nghe những câu chuyện chẳng cuối chẳng đầu của mình. Với anh, có lẽ đó là một điều hạnh phúc. Ngay cả anh và cô cũng chẳng thể gọi tên mối quan hệ này, nó nhiều hơn tình bạn nhưng chẳng ai trong cả hai gọi tên nó là tình yêu. Đôi khi, hạnh phúc chỉ là hằng ngày được nói với người ấy những câu chuyện – ngày – nào – cũng – nói mà không ai thấy nhàm chán.
Nhưng, chắc họ vẫn chưa biết, hạnh phúc ấy cũng mong manh tới mức, nếu một người tắt điện thoại, người còn lại cũng chẳng đủ can đảm để đi tìm...
Và có thể, mọi thứ sẽ mờ dần, như chưa từng tồn tại.
6.
"Và tình yêu cứ đến cứ đi, chợt nhận ra em đâu còn gì? Tình ta cứ ngỡ như chưa bắt đầu..."
(Như chưa bắt đầu – Ái Phương)
Anh vẫn nghĩ lần đầu ta gặp nhau là vào buổi chiều đầy nắng và gió ấy, nhưng chắc anh chẳng biết, ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi. Em tựa người vào lan can, cố rướn ra phía ngoài để nhìn theo anh chàng đồng nghiệp của anh trai đến sửa hộ ông già cổ hủ ấy chiếc máy tính tám tỉ năm không chịu diệt virus. Giữa một ngày tháng Hai rét căm căm, em say nắng. Em say anh chàng đi con xe màu xanh, mái tóc cắt gần như trọc lốc, dáng người cao ráo, có kiểu nói tưng tửng, nửa thật nửa đùa nhưng anh à, ông già cổ hủ kia sẽ cười thối mũi nếu em nói rằng mình say nắng anh mất thôi.
Nhắc tới ông già ấy, anh có biết ông ta đã hét lên như cháy nhà khi em cắt phăng mái tóc dài đen loăn xoăn để nhuộm ombre nâu tím hồng. Em thậm chí còn vất con Vespa nặng như tổ đỉa vào một xó để rước về một em xe đạp Fixed Gear không phanh hồng neon chói lọi. Toàn bộ nào váy vóc thướt tha được thay đổi bằng một loạt jean, thun, thậm chí cả tanktop. Chỉ là, vào lần thứ hai vô tình nhìn thấy anh chở một cô bé nào đó có mái tóc ombre trên đường, em nghĩ bản thân mình không thể cứ thế này mà gặp anh.
Em nhìn thấy anh từ xa, trên con đường Hoàng Diệu đông đúc, cố đạp thật nhanh để có thể chen lên gần anh, lại cố giữ cho tim mình rung chắc từng nhịp, lướt qua anh như vô tình phải thế. Dòng người đông quá, em không biết mình đã để lại ấn tượng gì với anh hay không, em chỉ biết, hình như, tóc em chạm môi anh rồi.
7.
Này chàng trai bụi bặm, nói em nghe, suất gà hôm ấy có phải anh trả tiền hay không? Cô nhân viên nói có người tặng em bữa ăn trưa nhưng trong nhà hàng hôm ấy chẳng có ai liên quan tới em ngoài anh cả. Tại sao anh không nói? Anh cứ bơ đi như thể việc này chẳng liên quan gì tới mình. Nếu anh không mở lời thì anh nói em phải mở lời như nào đây? Em đành gửi trả lại món ăn ấy rồi tiếp tục đóng vai cô nàng vô tình không quen biết của mình. Đi ra khỏi quán rồi và anh cũng chẳng thèm đuổi theo. Chết tiệt, vì cái sĩ diện mà anh biết em đói đến mức nào không?
Ngày hôm ấy, ông già cổ hủ đọc được vài dòng status trên facebook của em, tuy rằng cổ hủ nhưng ông ấy thông minh lắm, chắc anh đã đem gói gà đó về văn phòng đúng không? Ông ấy nhắn tin cho em lời lẽ đầy thích thú:
"Anh nắm được đuôi mày rồi nhé, thằng này được lắm, chim ưng chim ưng."
Thế rồi ông già ấy cố tình tổ chức một buổi cà phê nho nhỏ để chúng ta có thể chính thức gặp mặt nhau. Lấy hết can đảm trong suốt hơn hai chục năm cuộc đời mình, em mới dám nhẹ nhàng tiến lại gần phía anh ngồi, rồi lại ngây ngốc ngồi nhìn anh hát, nếu được, em có quyền hoang tưởng ca khúc ấy dành cho em hay không? Giữa giọng hát nhẹ nhàng của anh, em nghe có tiếng nói thật khẽ bên tai mình:
- Bố cái con, thích bỏ xừ còn sĩ.
Sau khi về nhà, ông già cổ hủ có quăng vào phòng em một mẩu giấy rồi nói:
- Nó vừa bảo tao là nó đi lượn đêm, chưa về đâu, sĩ diện vừa thôi, cằn cỗi ra đấy có chó nó yêu em ạ.
Em cũng định nhẹ nhàng hỏi lại vậy tại sao tới giờ em vẫn chưa được gặp mặt chị dâu nhưng ông ấy đã đóng cửa đi về phòng mất rồi anh ạ. Đã liều thì phải liều cho tới cùng, em nhận mẩu giấy có số điện thoại của anh mà ông ấy ném lại, nhắn cho anh một cái tin như mở cánh cửa cho mối quan hệ của chúng ta. Rồi lại ném điện thoại sang một góc, chẳng dám nhìn vào nó xem anh có đọc hay không.
Em sợ lắm cái cảm giác chưa kịp yêu đã thấy tình chông chênh.
Em chìm dần vào giấc ngủ mà cứ mơ màng mãi một khúc ca trên nền guitar mộc:
"Giờ đây tôi hát, cùng cơn gió mát, gió theo trái tim xa xôi.
Biết em đi rồi, rất xa xa vời, mới hay, tôi vẫn còn mơ."
8.
Ông Jupiter ném xuống trước mặt Trung một mẩu giấy con con, định nói gì đó thì đã bị anh ngắt lời:
- Anh quăng cho em cái của nợ này, nói gì đó rồi quay đít mất đúng không?
- Đừng tỏ vẻ hiểu tôi như thế, em rể tương lai. Thứ nhất, đó là phong cách của tôi, lạnh lùng rất đàn ông. Thứ hai, đó không phải của nợ, nó là thông tin về chuyến bay của con Di. Nó không cho tôi với chú trước ngày nó đi...
Bài diễn văn dông dài của ông anh vợ tương lai – tạm gọi thế - chưa kết thúc thì Trung đã biến mất. Chuyến bay còn ba mươi phút sẽ cất cánh, từ Cầu Giấy phi ra Nội Bài trong ba mươi phút? Ông Jupiter cũng biết cách làm ông mối đấy.
Con Exciter xanh lao vèo vèo trên đường như cướp lấy từng giây từng phút. Tối qua cô đã nói gì nhỉ? Trung cố lục lọi cái trí nhớ tồi tệ của mình:
"Chú sẽ làm gì nếu em biến mất?"
"Hà Nội này bé lắm, em định trốn vào đâu?"
Mới nói thế rồi cô biến mất thật, cô mang theo trái tim anh chưa kịp mở lời và biến mất. Jupiter nói cô đã đăng kí du học hơn một năm ở Nga, nếu gặp được anh chàng nào đó có lẽ cô sẽ không trở về, bởi cô cũng chẳng còn trẻ nữa.
Dĩ nhiên, Di chẳng kịp nhìn thấy anh lần cuối trước khi lên đường. Cô đã tự đặt ra một giới hạn cho mình, nếu anh tiến đến và nói cần cô, muốn có cô bên mình thì cô sẽ ở lại. Đáng tiếc, mối duyên này quá mỏng, cô chẳng dám tới, anh cũng đứng im, cả hai cứ âm thầm nuôi tình yêu mình lớn mà quên mất rằng đối phương chẳng được biết mình có tình với người ta.
Ngồi trên chuyến bay sang đất nước Nga xa xôi, chiếc Ipod chạy mãi một bài hát quen tai:
"Rồi mai thức giấc, chợt em đi mất, nhớ nhung còn trong câu hát.
Dáng em bên thềm, thoáng qua êm đềm, dẫu sao trong mơ vẫn còn em."
9.
Hoàn thành xong thủ tục nhập học, đứng dưới cổng trường, điện thoại báo có cuộc gọi đến của một số máy lạ:
- Zdravstvuyte? (Không phải viết bừa đâu, xin chào đấy /icon nhăn mặt/)
- Em từng hỏi: Anh sẽ làm gì nếu em biến mất? Em đừng biến mất, có thể đi và trở về hoặc đứng ở nơi nào đó, nổi bật như em vẫn làm, để anh có thể tìm thấy em, cô bé, anh tìm thấy em rồi. Nhìn về phía sau đi, chàng trai áo màu xanh cháo lòng đang đợi em...
Anh nói cả một hơi thật dài, chỉ sợ giữa câu nói ấy sẽ bị em ngăn lại, chỉ sợ can đảm yêu một người nào đó của anh chết yểu, chỉ sợ em lại biến mất anh tìm chẳng thấy.
Em không biết anh đã ép giám đốc anh cho nghỉ phép đột xuất kiểu gì và cũng không biết anh đã tới đất nước xa xôi này với bao nhiêu vội vã, em chỉ biết khi em quay lưng lại, anh đã đứng đấy, chỉ đợi em chạy vào vòng tay của anh nữa mà thôi.
Anh ôm chặt lấy người con gái bé nhỏ, vùi mặt mình vào mái tóc chẳng thể gọi tên màu của em, nghe em thủ thỉ trong nước mắt:
- Cái áo này màu xanh bạc hà, đồ ngốc ạ...
...
Tôi nói cho nghe này các cô gái, khi yêu không nhất thiết phải nói, mà là phải tìm nhau dẫu cho có bao lần cách xa đi chăng nữa. So với việc không nghe được chữ "yêu" từ đối phương thì việc lạc mất nhau giữa cuộc đời ồn ào này đáng sợ hơn nhiều lắm!
Uyên Nguyễn