Sài Gòn, mưa và anh
Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi hương hoa nhài tỏa ra nghi nghút bên tách trà pha vội đặt trên bàn. Tựa đầu vào cửa sổ, Khang đưa tay đón lấy từng hạt mưa bé nhỏ, thích thú khi nhìn chúng vỡ òa tan thành làn nước mỏng thấm đấm ngấm vào da thịt. Mưa làm Khang nhớ đến An, nhớ từng tháng ngày gần như hạnh phúc. Mưa mỗi lúc một mạnh hơn, gió xộc vào hất tung mảnh rèm bay phất phơ trước cửa, những kí ức về An cứ lần lượt ùa về chập chờn trong tâm trí Khang.
***
Năm đó, cũng là một ngày mưa nhẹ, Khang ăn vận bộ đồ ưng ý nhất, tự ngắm mình trong gương rồi khẽ gật đầu, không quên phủ lên mùi hương nước hoa Guui Guilty mà An thường thích. Đã hơn tám giờ, vừa liếc nhìn đồng hồ Khang vừa lo lắng, hơn ba mươi phút rồi mà An vẫn biệt tăm, đã bao giờ An trễ hẹn với Khang lần nào đâu, An vốn là người luôn đúng giờ giấc mà. Đồng hồ điểm chỉ tám giờ mười hai phút, Khang rút điện thoại bấm số An, ngoài trời mưa đã bắt đầu nặng hạt, từng ánh đèn nhòe đi dưới vòm mây xám xịt. "Thuê bao quý khách vừa gọi...", một giọng lạnh lùng phát ra sau những tiếng tít tít. Khang thở dài, vừa giận lại vừa lo, giận An thì ít mà tự trách bản thân lại nhiều. Đúng lúc đó một số lạ gọi vào, hay tin An bị tai nạn, Khang vội vã lao ra đường dù trời mưa tầm tã, một tiếng sấm vang rền dận dữ trên nền trời lấp lóe từng tia sét xanh rờn.
Khang thở hổn hển bám vào cánh cửa bệnh viện, mùi thuốc nồng nặc tỏa ra đến ghê người, từng giọt nước mưa bám vào quần áo Khang rơi lỏng bỏng dưới sàn nhà lạnh ngắt. Khang nghe rõ mồn một từng từ sau cánh cửa hắt ra như hàng vạn con dao phóng tới tấp vào ngực mình:
- Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi, sao mày cứ mãi u mê thế hả An, bố mẹ dạy mày ăn học để lớn lên mày trở thành thằng biến thái bẩn thỉu thế này hả? Cái đầu mày bị con "quỹ" đó bỏ bùa mê thuốc lú rồi. Mày mà còn dính líu tới nó khắc nào thì cuộc đời mày còn bị nó đày đọa khắc đó. Bố đã quyết rồi An à, đợi cánh tay con lành hẳn, bố mẹ sẽ tổ chức đám cưới cho con và Trinh, Trinh là một đứa hiền lành nết na, nó sẽ cho con một gia đình ấm áp, tràn trề yêu thương và hạnh phúc, An ạ. Giọng bố An khàn đặc trở nên dịu dần.
Khang ngước mắt lên trần nhà cố nén từng dòng chảy đang chực trào ra. Từng câu từng chữ của bố An như gáo nước lạnh đấy Khang ra khỏi thế giới của An. Trong mắt bố An sẽ mãi mãi chẳng bao giờ chất chứa "đứa con dâu" như Khang. Đôi chân Khang ngã quỵ, run lẩy bẩy theo từng nhịp thở. Khang chỉ muốn chạy ngay lại ôm chầm lấy An mà vùi vào lòng nức nở, nhưng vòng tay ấy sẽ chẳng bao giờ thuộc về Khang nữa rồi, cánh cửa tình yêu giữa An và Khang đã đóng chặt bởi những quy củ luật lệ của gia đình, những nề nếp gia giáo, hay những con mắt rình mò của xã hội. Khang lửng thửng bước đi giữa đêm mưa buốt giá, từng cơn lạnh tái tê thổi vào mặt Khang mặn chát, đôi môi Khang ghì chặt trên khuôn mặt nhợt nhạt. Khang không còn cảm nhận nổi sự đau đớn trên da thịt mình, bởi vết thương lòng trong cậu giờ đây còn đớn đau hơn đến vạn lần.
Những ngày sau đó, Khang chìm vào trạng thái mê man bất tỉnh, cơn sốt tới ba mươi chín độ khiến toàn thân Khang bị tê liệt, trong cơn mơ Khang thấy mình đang khoác lên bộ váy cưới rực rỡ, màu nắng tô điểm đôi cánh Khang thêm long lanh óng ánh. Khang nở nụ cười thật tươi, khuôn mặt toát lên vẻ rạng ngời trong ngày hạnh phúc nhất đời người. Bố An âu yếm đứng đấy, khẽ nâng lấy bàn tay Khang và nói:
- Phải luôn thương yêu nhau nhé, đôi bàn tay bố An thật ấm áp vô cùng. Xung quanh có biết bao tiếng vỗ tay reo hò chúc mừng , chưa bao giờ trong đời Khang lại cảm thấy tràn trề vui sướng đến thế. Bỗng mây đen từ đâu đến giăng kín che phủ khắp bầu trời, gió quật mạnh khiến cây cối ngả nghiêng, đâu đó có tiếng thất thanh la hét, Khang nhìn quanh nhưng chẳng thấy An đâu, Khang gọi tên An trong vô vọng, trước mặt Khang chỉ còn là một màn vẫn đục trắng xóa.
Khang bừng tỉnh, từng giọt mồ hôi li li túa ra ướt đẫm cả vạt gối, trong cơn mơ Khang đã lạc mất An, nhưng thực tại An cũng đã trở nên xa vời với Khang thật rồi. Khang co người ngồi dậy, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống hai gò mắt, đôi tay Khang mò mẫm trên gương mặt bê bết tóc bởi mồ hôi, bởi sự xót xa, chua chát.
Nắng đã lên cao, An nhăn mặt tựa vào thành giường, đôi mắt hướng ra vòm trời trong vắt, một tuần đã trôi qua nhưng An không thể liên lạc được với Khang, - lẽ nào Khang giận mình không đúng hẹn, An thầm nghĩ, - liệu Khang đã biết mình bị gãy tay phải nằm viện hay chưa, bình thường cũng dăm ba hôm là Khang lại nhỏng nhẻo í ới gọi mình mà, thật lạ. An khẽ thở dài, đôi mắt xa xăm chất chứa nỗi buồn khó tả.
Sự nhớ nhung đau đớn cứ dày vò Khang mãi không thôi, đã bao lần Khang cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, Khang nhớ An vô cùng, lật từng tấm ảnh An cõng Khang trên lưng mà lòng An như thắt lại. Lí trí nói rằng cần phải rời xa An nhưng trái tim lại khát khao được gặp An biết nhường nào, đứng giữa rào cản ngăn cách của gia đình và xã hội, Khang như con chim non lạc đàn, bơ vơ cất tiếng kêu tha thiết chẳng thể xác định đường bay.
Thế rồi Khang cũng quyết định tìm đến An, chỉ cần được nhìn thấy An thôi cũng đủ giải tỏa những chất chứa trong tâm can, rồi An và Khang sẽ đưa nhau đi trốn, rời xa khỏi những con mắt nhòm ngó mỉa mai. An sẽ lại cõng Khang trên lưng, ngày ngày dạo biển, đêm đến hát cho nhau nghe cùng với từng đợt sóng vỗ về, mình sẽ rời xa phố thị xa hoa này, An nhé. Nhưng cái suy nghĩ thơ dại ấy chưa kịp lóe sáng đã vội tắt lịm, Khang mỉm cười, nụ cười chua chát khi thấy Trinh đang òa khóc nức nở trên ngực An, đôi tay An nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc buông xõa của Trinh, thì thầm những lời vỗ về an ủi. Khang không muốn đứng đó nghe thêm một câu nào nữa, không muốn chứng kiến cảnh tượng đó thậm chí là một giây, một phút. - Hạnh phúc nhé An, cô ấy sẽ khiến cho cuộc đời anh thật ngọt ngào, bố anh nói đúng, em không xứng khi sánh bước cùng anh, em cũng chẳng có quyền được thương yêu và đón nhận tình cảm thiêng liêng ấy từ anh, em sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của anh, em sẽ luôn nhớ đến anh, An ạ. Khang quay đầu, trời không mưa nhưng bờ môi Khang đẫm nước. Hoàng hôn giấu mặt trời lặn xuống lưng chừng núi, để lại những tia nắng cuối cùng le lói tạo thành từng vệt mây dài như li nước cam đặc quánh. Khang rảo từng bước một, chậm rãi chứ không chạy thật nhanh như lần đầu vào bệnh viện, con đường hôm nay thật dài và thật rộng, Khang cố ngắm thật kĩ cảnh vật nơi đây một lần nữa, bởi ngày mai Khang sẽ vĩnh viễn rời xa chốn phồn hoa này. Bóng Khang lặng lẽ mất dần vào vùng trời chập choạng tối.
Ngay lúc đó, Trinh khẽ buông An ra, đôi mắt cô ngần ngận nước, cô nói với An giọng thều thào, mếu máo:
- Anh đi rồi sẽ thường xuyên gửi thư về cho em chứ, em sẽ mãi mãi là em gái yêu quý của anh có phải không, anh đã quyết định như vậy rồi, em chỉ còn cách chúc phúc cho anh, hãy nhớ rằng luôn có một người yêu thương anh hết lòng, hứa với em, phải sống thật tốt và hạnh phúc, anh nhé. Nói rồi cô lại òa khóc nức nở, đôi môi cô dẫu lên dỗi hờn, - thế rồi bố anh, anh định trốn ông ấy cả đời này hay sao, ông thấy thực sự rất thương anh. An nhìn sâu vào đôi mắt Trinh, đôi mắt ngây thơ trong trẻo chưa hề nếm trải sự đời:
- Anh tin rằng một ngày nào đó bố sẽ hiểu và nhận ra, anh tin rằng mọi người sẽ vứt bỏ thành kiến và thật lòng đứng về phía anh. Rồi cũng có ngày bố sẽ thứ tha cho anh thôi. Trinh ạ, em là một cô gái tốt, trong em tràn trề sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ, đâu đó trên mảnh đời này sẽ có người bước vào che chắn bảo vệ cho em, hãy quên anh đi, em gái yêu quý của anh, ngoài kia là một bức tranh muôn màu rực rỡ, hãy tự do bay nhảy và gạt hết nỗi phiền muộn này đi, Trinh nhé.
Khang ngoái đầu lại sân bay một lần nữa, gắng gượng kiếm tìm khuôn mặt thân quen, cố hình dung ra giọng nói An sẽ phảng phất đâu đó trong đám đông kia. Khang mang theo tất cả kỉ niệm xen lẫn nỗi đớn đau, ôm ấp chúng hướng về xứ xở hoa anh đào mong manh và kiêu hãnh, ở Nhật Bản, nhất định Khang sẽ quên được An, nhất định vậy – Khang thầm nghĩ. Khang rũ bỏ mọi thứ ra đi mà đâu có hay rằng nơi ấy một con người với cánh tay trái bó bột đau nhức đang kiếm tìm Khang từng kẽ hở, từng ngóc ngách Sài Gòn.
Trời lại đổ cơn mưa, An thơ thẩn nhìn gian nhà không ngơ ngác, gió luồn lách ngang qua khe hở hất nhẹ đám bụi bay lờn vờn. Những gì còn sót lại chỉ là nỗi u buồn hoang vắng, căn phòng trở nên trống trãi, lạnh lẽo đến hiu quạnh. Khang đã đi đâu, một thân một mình không gia đình, không bạn bè, Khang biết nương náu ở đâu. Khang là người yếu mềm, dễ xúc động, không có mình chở che thì biết làm thế nào – An tuyệt vọng, từng mớ suy nghĩ hỗn độn cứ ráo riết bủa vây trong tâm trí An. An khóc, lần đầu tiên trong đời An cảm nhận được mình đang khóc.
Kể từ ngày hôm đó, An chìm ngập trong men rượu cả ngày lẫn đêm. An đợi Khang quay về, đợi tới lúc già nua héo úa cho đến hết đời cũng được. An có lỗi với Khang, chính An đã khiến Khang phải ra đi trong sự đơn độc. An có lỗi với Khang nhiều lắm, Khang ơi – vừa gào thét An vừa giơ từng nắm đấm thật mạnh vào tường, dẫu cho tay An tứa máu rách cả vạt da, An cũng không cảm nhận được vết thương đang tuôn trào. Cơ thể An ngày một gầy rạc đi, rượu khiến An không còn ý thức được chính mình, căn nhà bốc lên mùi tanh nồng nặc, ngày qua ngày, người ta nghe thấy tiếng một người con trai đang gào thét tên Khang, tiếng mảnh chai vỡ vụn rơi loảng xoảng, tiếng khóc nỉ non ai oán.
Đã ba năm kể từ lúc rời xa ánh đèn vàng đỏ nơi thị thành, hôm nay Nhật Bản cũng mưa, mưa tí tách rồi nặng hạt. Ba năm chẳng hề ngắn nhưng cũng không khiến trái tim Khang quên đi hình bóng của An. Nhấp ngụm trà hương nhài thơm dịu nhẹ, Khang quyết định sẽ quay về, Khang đã sống với sự tự lừa dối bản thân trong ba năm qua. Cứ ngỡ rằng Khang sẽ thôi vấn vương bóng dáng An tận đáy lòng, nhưng tất cả chỉ là một lớp vỏ bọc dối trá. Khang sẽ quay lại bến bờ đã cho Khang hạnh phúc năm nào, mặc kệ sự cấm đoán của gia đình, mặc những lời gièm pha dị nghị, Khang sẽ thú nhận mọi tội lỗi và cầu xin An tha thứ, cầu xin sự thương cảm và nỗi bất đắc dĩ cho Khang.
Sài Gòn lại đón Khang bằng từng hạt mưa rơi vội, chiếc xe taxi đậu giữa giàn hoa giấy quen thuộc, chỉ có điều vắng chủ trông chúng thật xác xơ, thân cây chi chít cành già bủa vây không người cắt tỉa. Khang rảo mắt nhìn quanh, đám phong lan đã chết khô tự bao giờ, thế chỗ cho những đám cỏ dại thẫm màu vàng úa. Cánh cửa hé mở, Khang ngạc nhiên khi không có ổ khóa, một mùi tanh nồng lờm lợm hắt ra, vừa lấy tay che mũi Khang vừa ho sặc sụa. Mảnh chai vương vãi khắp nơi, đang dò xét không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Khang nhìn thấy một vệt máu dài dẫn vào buồng ngủ. Nỗi hoang mang lo sợ dồn dập khối óc Khang, tim Khang đập mạnh như muốn nổ tung khỏi lồng ngực, mon men theo vệt máu, Khang không tin nổi những gì đang dập vào mắt mình, tai Khang ù đi, mọi vật đang chuyển động quay cuồng trước mắt Khang, Khang lịm dần bên từng mảnh chai vụn vỡ.
Tiếng cô y tá vọng vào khiến Khang lim dim dần mở mắt, đêm qua Khang đã mơ một giấc mơ kinh hãi, Khang thấy An nằm gục trên thành giường, khuôn mặt nhợt nhạt trông đến đáng sợ. An nằm dài bên vũng máu, trong tay là bức ảnh An cõng Khang cười đùa vui vẻ năm nào.
Bỗng tiếng khóc thút thít của Trinh khiến Khang giật mình bừng tỉnh hẳn. Lẽ nào đó là sự thật, lẽ nào người nằm trên vũng máu đó chính là An. Khang nắm chặt tay Trinh, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi:
- An đâu rồi, tại sao Trinh lại ở đây, mau gọi An đến đây, Khang có nhiều điều muốn nói với An lắm, mau gọi An đến đây, cô không nghe tôi nói gì đấy hả, An, An của tôi đang ở đâu, Khang quát mạnh lên, đôi mắt giờ đây mở to sòng sọc từng tia ánh lên giận dữ.
- An chết rồi, tỉnh lại đi, An đã không còn trên cõi đời này nữa rồi. Năm đó là An muốn được cùng anh vứt bỏ tất cả, trốn chạy hết mọi thứ để bắt đầu lại từ đầu, nhưng ai đã rời xa An, ai đã rũ bỏ An, ai đã vứt bỏ đi người yêu thương mình nhất hả, là ai, là ai hả. Trinh hét to, xen lẫn với từng cơn nức đứt quãng.
Khang lao mình ra khỏi bệnh viện, trời lại đổ mưa tầm tã như ngày ấy, vừa chạy Khang vừa gọi tên An trong mưa, đôi chân trần cố bấu víu trên mặt đường nhầy nhụa nước, một tia sét ngang qua tách đôi bầu trời thành hai mảnh lớn. Khang cảm thấy ruột gan mình như xé tan thành từng mảng vụn vỡ, - đợi em với, An ơi, đợi em với, sao An nỡ vô tình bỏ lại em một mình giữa rừng người này, An ơi, tất cả là lỗi của em, lội tại em, An ơi. Hãy để em gánh hết tội lỗi này, sao anh lại tự hành hạ bản thân mình vậy chứ, An ơi.
Mưa dội vào Khang xối xả, nỗi xót xa khiến lòng Khang đau quặn xé, Khang trách mình, trách người đời, trách ông trời sao vô tâm đối xử với An tàn nhẫn thế. Khang giận mình, đời này sẽ chẳng bao giờ Khang tha thứ cho chính bản thân Khang, Khang chua xót tự dằn vặt mình trong nỗi đớn đau vô hạn.
Sáng hôm sau, mưa còn chưa ngớt, người ta thấy bộ dạng ũ rũ rách rưới đến tha lương của cậu con trai bé nhỏ ngồi thẩn thơ bên ngôi mộ mới xây, trong tay ôm chặt tấm ảnh khắc tên An, mặc cho mọi người khuyên bảo thế nào, Khang vẫn một mực không chịu buông ra.
Ngước mắt nhìn về phía cầu vồng đang vươn ngũ sắc, Khang mệt mỏi lau qua từng giọt nước mắt đang làm nhòe đi nụ cười của An, miệng lẩm bẩm câu gì đó khiến người ta không khỏi chua xót nát lòng.
Trời vẫn mưa dai dẳng mãi không thôi. "Trời vẫn cứ mưa mãi cho lòng em rã rời. Chờ anh trong đêm nay mi em đẫm lệ rơi. Người yêu hỡi xót xa nào. Chất ngất trong tâm hồn bấy lâu. Đến đêm nay đành khóc riêng mình thôi".