Gửi bài:

Những mùa không ngủ

Ai vì ai vì ai mà quay đều...
Ai vì ai vì ai vì ai mà không ngủ được (1).

***

1. Xuân dịu dàng.

"Một, hai, ba, bốn... con cừu."

Không ngủ được.

Nãy giờ nằm ôm chăn mà nó cứ thao thức nhớ tới anh, đầu óc không thể ngừng nghĩ ngợi vẩn vơ. Nào là lần đầu tiên đã gặp nhau ở đâu, lần cuối cùng gặp nhau là khi nào, hôm trước đi cùng nó mà anh cứ nhìn chằm chằm vào đứa con gái khác, ánh mắt ấy có nghĩa là gì. Nói tóm lại cả ngày lẫn đêm nó đều ở trong trạng thái lơ lửng trên mây, cả linh hồn lẫn thể xác dường như đều không thuộc về nó nữa.

nhung-mua-khong-ngu

Anh ơi, em không ngủ được.

Nó lấy máy điện thoại hí hoáy nhắn tin vào lúc ba giờ sáng, không ngờ người nhận tin vẫn còn thức, hơn nữa còn phản hồi rất nhanh.

Không ngủ được thì uống vài cốc cà phê đi em. Loại nào nhiều caffein ấy.

Nó giận dỗi gửi lại ba bốn biểu tượng mặt méo xệch.

Ừ, em khóc được luôn thì tốt. Khóc xong dễ ngủ hơn nhiều.

Thế mà nó khóc thật, nước mắt chảy ướt chiếc gối hẳn mềm. Nó biết chuyện cỏn con đó không đáng để rơi nước mắt, nhưng mặt khác lại không cách nào kiềm chế được cảm xúc dâng ngập lồng ngực, căng ra rồi vỡ tung như ai đó lấy kim châm nổ một quả bóng nước. Nó không hiểu tại sao trong số biết bao chàng trai theo đuổi, nó lại chọn anh - một người không hề biết nói những lời lãng mạn. Anh chỉ thích tìm cách trọc cho nó giận, thỉnh thoảng còn bỏ mặc nó đi chơi xa với hội bạn thân. Nhiều lúc nó nhận xét anh rất vô tâm.

Ngủ muộn dậy muộn đã thành quy luật tự nhiên. Sáng hôm sau nó phát hiện mắt mình sưng húp (không phải vì khóc mà vì ngủ nướng), mặt hơi sưng, bầu bầu như bịch nước, xuống giường giẫm ngay vào em gấu bông ngã lăn chỏng chơ. "Con gái gì hậu đậu hết chỗ nói. Mai sau không biết thằng nào vô phúc lấy phải mày." Mẹ nó từng nói thế. Nó chỉ bĩu môi, không phủ nhận.

"Bing bong, bing bong..."

- Ai đấy, từ từ nào, bấm gì mà bấm lắm thế. Muốn phá chuông nhà người ta à?

Nó lẩm bẩm chạy xuống nhà, mở cửa, đi ra cổng. Nó thừa biết là ai rồi, ngay cả cách bấm chuông cũng không... dịu dàng tí nào. Chẳng thèm chào hỏi gì cả, nó vênh mặt lên bướng lắm.

- Anh là đồ không tim không phổi (2).

- Ở, không tim không phổi thì sống làm sao được?

- Thôi, không thèm nói với tên đầu gỗ anh nữa. Em đi ăn sáng đây.

- Ăn sáng gì nữa bà cô ơi, mười hai giờ trưa rồi.

Nó ngượng chín mặt, giờ mới nhận ra đầu tóc mình rối bù, đến mặt cũng chưa thèm lau. Vội vàng xoay người đi vào nhà, nó ấp úng thanh minh:

- Trưa... trưa thì không ăn sáng được à? Xong chiều lại ăn trưa, rồi tối ăn tối.

Ở khoảng cách không gần, cộng thêm tư thế không nhìn thấy mặt, nó vẫn mơ hồ cảm nhận được từng sợi tóc của anh rung lên sau nụ cười rất khẽ. Anh không nói gì nữa, kiên nhẫn đứng trước cổng nhà đợi nó. Thỉnh thoảng ngó qua khung cửa sổ, nhìn thấy bóng anh in dưới mặt đất và kéo dài ra mãi, nó thầm nghĩ:

"Thật tốt vì có người đợi mình."

2. Hạ hoang mang.

Nó trang điểm lâu lắm, thay quần áo hết mấy tiếng đồng hồ chưa xong. Mọi người nhận xét nó xinh sẵn rồi, nhưng nó lại sợ chưa đủ hoàn mỹ trong mắt ai đó. Thế nên nó soi đi soi lại con bé trong gương, cảm thấy nếu đổi sang màu son khác chắc chắn sẽ đẹp hơn. Mà khoan, ai lại phối màu đen và xanh nước biển nhỉ, trời nóng thế này mặc quần jean có ổn không. Cứ thế, nó phân vân rồi đổi đi đổi lại. Kế hoạch ban đầu là hẹn nhau đi ăn sáng, nhưng nó biết sau đây hai đứa sẽ có một bữa trưa vui vẻ.

- Trời ơi! Em ngủ ở trên đó hả?

- Mới có... ba tiếng thôi mà, anh không đợi được thì về đi.

Tất nhiên, anh chẳng bao giờ đôi co với nó.

Váy xếp li màu tím than và áo thun trắng in hình hai bé mèo Hello Kitty là lựa chọn cuối cùng của nó. Anh khen nó xinh. Nó cũng đồng ý rằng mình xinh, nhất là sau khi mái tóc được nhuộm highlight màu trắng. Trong năm học cô giáo chủ nhiệm không cho nó nhuộm tóc, nhưng giờ đang kỳ nghỉ hè nên nó chẳng kiêng dè ai. Nó nghĩ trông thế mới cá tính chứ.

Ngày đêm luân chuyển tự nhiên. Một tuần có bảy bình minh, bảy hoàng hôn, chỉ có duy nhất ngày chủ nhật là không được lập trình theo cách nhàm chán. Hôm đó nó sẽ không ngủ nướng vì biết anh sẽ qua sớm. Hai đứa sẽ khoác tay nhau đi ra phố, huyên thuyên không ngớt hoặc lặng im không nói gì. Nó thích cảm giác mỗi lần đi qua, mọi người đều ngoái lại nhìn nó và anh với ánh mắt ngượng mộ. Nó thật không biết nếu một ngày anh rời xa nó, thế giới nhỏ bé tội nghiệp sẽ xoay về hướng nào.

- Này, chuyện anh nói hôm trước có thật không?

- Thật mà, năm sau bố mẹ muốn anh đi du học.

Mặt nó hơi xị xuống, nhưng mấy giây sau lại tươi như hoa. Nó ngốc lắm, tin rằng chỉ cần nó ở đây thì anh sẽ không đi đâu hết. Hơn nữa từ năm nay tới năm sau còn nhiều tháng nữa, tại sao phải lo lắng về những chuyện chưa từng xảy ra nhỉ?

- Thôi kệ đi! Anh mà đi thật em... thích người khác, lo gì.

- Em nói thật hay đùa thế?

- Ai thèm đùa với anh.

- Ơ, thế không đợi anh à?

- Hmm... chắc không. Khoảng cách xa xôi, đợi chờ lôi thôi, mệt lắm. Trừ khi...

- Trừ khi gì?

- Trừ khi anh dẫn em đi ăn mì bò xúc xích. Em ăn thịt bò và xúc xích, anh ăn mì, ok không?

- Trời ơi, còn gái gì ham ăn dễ sợ, đã thế toàn đòi ăn thịt.

Than vãn vậy nhưng anh vẫn dẫn nó đi. Nó chén liền hai tô to bự, không ngừng nức nở khen ngon. Ăn xong liền quay sang anh đấu khẩu, kỳ thực rất để tâm tới chuyện vừa rồi anh nói.

- Thi đại học trong nước cũng được mà, sao cứ phải đi du học nhỉ? Anh nói xem đây là ý tưởng của ai?

- Mẹ anh chứ ai. Mẹ bảo anh hay có tính dựa dẫm, đi học xa cho tự lập dần.

- Người ta nói gì anh cũng nghe hả?

- Thì anh thấy mẹ nói cũng có phần đúng, cho nên...

- Đúng, đúng, đúng, đúng... anh ăn nữa cũng bằng thừa. Thôi đưa em.

Nó giành luôn bát mì của anh, cúi xuống húp liền mấy ngụm nước. Không hiểu sao bát của anh nước mặn hơn, phải chăng vì có lẫn nước mắt của nó? Người không tim không phổi kia cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra biểu hiện khác thường từ nó, liền ngó nghiêng dò xét.

- Em sao thế? Khóc à?

Nó cứng miệng "hừ" một tiếng.

- Nóng toát mồ hôi thôi, anh không phân biệt được giữa mồ hôi và nước mắt à?

Rồi nó quay sang đổ tội cho mặt trời.

- Hôm nay có phải rằm đâu mà mặt trời tròn thế, nắng thế, nóng thế. Ghét!

3. Thu mong manh.

Trước khi gặp anh, nó đã viết hẳn ra giấy một danh sách dài các tiêu chuẩn cho người yêu tương lai: Khuôn mặt phải V line hoặc trái tim, mắt hai mí trở lên, kiểu tóc phủ trán, cao trên một mét bảy lăm. Giờ đọc lại hóa ra anh chẳng đáp ứng được gạch đầu dòng nào cả, thế nhưng nó không thể điều khiển được trái tim mình.

Nói thật lòng nó ghét mùa thu, nóng không ra nóng, lạnh không ra lạnh, cứ lưng chừng hoang hoải ở giữa khiến con người chẳng biết phải làm sao. Mỗi lần gió heo may khẽ đung đưa rèm cửa, hoặc lá khô xào xạc rơi dưới sân nhà, nỗi nhớ lẫn nỗi sợ hãi bên trong nó lại lớn thêm. Anh bảo mọi thủ tục gần như đã hoàn tất. Qua mùa đông, anh đi.

Hôm đó có người lại trằn trọc. Nó nhấc máy gọi cho anh, căn phòng vắng giữa đêm khuyu vọng lại tiếng sụt sịt hờn dỗi.

- Anh ơi, em không ngủ được, đếm đủ 1000 con cừu rồi vẫn không ngủ được.

- Trăng thanh gió mát, kiểu thời tiết này là dễ ngủ nhất rồi. Em lạ thật.

- Em không biết, anh tìm cách đi. - Nó giãy nảy, tiện tay liệng chiếc gối vào góc tường.

Thực ra nó thừa hiểu mục đích của mình, nhưng kiên quyết không nói ra bằng lời. Nếu anh nói sẵn sàng ở lại vì nó, nó nghĩ mình dù nằm dưới đất cũng sẽ ngủ ngon lành. Nhưng không, thực tế không đẹp như tưởng tượng của nó.

- Em nghe bài "Không ngủ được" đi, nghe một lúc là ngủ được thôi.

Ơ kìa, kiểu đâu xui dại con nhà người ta, xong chưa nói hết đã cúp máy. Nó chưa bao giờ hụt hẫng như thế. Có phải nó rất phiền không, hay là anh không còn cần nó nữa? Ý nghĩ ấy làm nó tức phát điên. Nó nhớ có lần anh khoe mẹ anh nấu cơm ngon, nó với bản tính hiếu thắng liền phản bác: - Không ngon bằng mẹ em đâu, sau đó hai đứa tranh luận xem mẹ ai nấu ngon hơn. Cuối cùng anh chịu thua, tiện miệng thốt ra một câu:

- Mẹ ai chả giống nhau.

Có tính là một lời hứa không?

Ôi, đêm thì ngắn sao nỗi nhớ quá dài. Tương lai chẳng rõ hình hài, nó cũng không thay đổi được gì nữa. Cuối cùng nó thử nghe lời anh, căn phòng tĩnh lặng loáng thoáng tiếng nhạc phát ra từ cặp tai phone nhỏ xíu. Nếu anh biết nó mở nhạc max âm lượng thế này chắc chắn sẽ nổi cáu.

Ai vì ai vì ai mà quay đều...
Ai vì ai vì ai vì ai mà không ngủ được.
Ai vì ai vì ai...

4. Đông gõ cửa.

Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn Trung ương, sáng mai độ ở nhiều khu vực xuống thấp, có nơi 0 độ C. Khu vực Hà Nội được dự báo có mưa, nhiệt độ thấp nhất từ 5 - 7 độ C.

Cái lạnh đóng băng trái tim nó, những cuộc hẹn thưa dần. Nó không còn bám riết đòi một đáp án từ anh, hoặc vốn dĩ câu trả lời đã quá rõ ràng nên không cần phải hỏi. Thò một chân ra khỏi chăn, nó xuýt xoa rụt về bằng tốc độ ánh sáng, toàn thân run lên bần bật. Nó quyết định không xuống giường, chùm chăn nghịch điện thoại.

Trí tưởng tượng phong phú của nó được dịp phát huy. Tương lai, một ai đó mà nó không biết sẽ ở bên anh, ngày ngày được nghe giọng nói trầm ấm chạm vào trái tim, là người sẽ khoác tay anh xuống phố mỗi sáng chủ nhật, được anh dẫn đi ăn mì bò xúc xích, và biết đâu đấy, người ấy sẽ nhắn tin cho anh mỗi tối để than rằng mình không ngủ được. Nghĩ đến đó, trái tim nó chợt đau nhói.

"Ting..." Điện thoại báo có tin nhắn mới.

Có một người gọi điện đến tổng đài, yêu cầu tặng bạn món quà âm nhạc với lời nhắn: Anh xin lỗi em. Để nhận quà về máy và biết người gửi, soạn tin B gửi 8754.

"Chắc là anh rồi, không ngờ cũng biết lãng mạn." Nó hí hửng làm theo hướng dẫn, kết quả tài khoản bị trừ toi 15 ngàn, ức sôi máu. "Cả cái máy điện thoại cũng tìm cách chống đối mình. Ghét, ghét, ghét..." Nó đấm thình thình xuống giường.

"Ting..." Tiếp tục có tin nhắn đến. Lần này mới đúng là người nó đợi.

Em...

Em cái gì mà em, tại anh mà em mất 15k. Bắt đền.

Ơ, thế là thế nào? Mà sao hôm nay em không đi học?

Lạnh như thế này thì làm sao phải học?

Anh đáp lại bằng biểu tượng mặt cười.

Qua vài hôm nó trở lại trường, lần này đến lượt anh nghỉ học. Mọi cách thức liên lạc thông thường đều vô hiệu. Nó bắt đầu lo cuống lên, chạy sang lớp anh hỏi thăm mới biết anh bị ốm. Nó thở phào nhẹ nhõm... Nếu mai sau nó có ý định biến mất khỏi cuộc đời ai, ít nhất nó sẽ dũng cảm tiến đến trước mặt người đó và nói lời tạm biệt, đơn giản vì nó đã biết cảm giác bị bỏ lại khủng khiếp đến nhường nào.

Chuông cửa reo vang liên hồi, khuôn mặt phờ phạc xuất hiện sau cánh cửa khiến nó thảng thốt không nói thành lời. Nó hỏi có chuyện gì, anh kể mình không muốn đi du học nữa nên bị mẹ mắng dữ lắm. Sau một hồi to tiếng thì anh bực tức bỏ nhà đi suốt đêm, kết quả bị cảm lạnh, hôm nay sốt cao mãi không hạ. Nó hỏi anh ăn gì chưa, anh lắc đầu bảo mấy hôm nay bố mẹ đi công tác xa, chẳng ai nấu cho. Nó không do dự xắn áo vào bếp, đáng tiếc cô nàng tiểu thư đến món đơn giản như cơm trứng cũng chẳng biết làm, sau cùng chỉ còn lại mì gói là giải pháp khả dĩ nhất.

- Không ngờ em nấu mì trắng cũng ngon thế.

Anh vừa ăn vừa cười, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn. Nó không kiềm chế được nữa, chui vào lòng anh nước mắt ngắn nước mắt dài.

- Em xin lỗi, tính em trẻ con quá, đã thế còn hậu đậu không biết làm gì. Sao anh lại thích đứa con gái như em chứ?

Anh thở ra một tiếng, từ tốn vỗ về nó.

- Thôi nào! Em thì có gì không tốt. Anh cũng không thích mấy bà cô làm mặt lạnh nghiêm túc, nấu ăn không biết thì có thể từ từ học, không học được thì sau này bảy ngày trong tuần đều ra ngoài ăn quán, chẳng sợ chết đói đâu.

Nó nghe xong liền rời khỏi lòng anh, nước mắt chưa khô mà đã cười toe toét trông rất ngộ, chẳng biết có phải vì vui quá không mà liến thoắng một tràng dài.

- Thôi hay là anh nghe lời mẹ đi, học có mấy năm thôi mà, đừng vì em mà cãi nhau với người nhà. Trước kia em bảo không đợi anh là nói dối, anh đừng ngốc nghếch tin. Sang đó rồi nhớ phải giữ gìn sức khỏe, khi nào nhớ em có thể gọi điện, không thì Facebook, Skype, thiếu gì cách liên lạc. Bên đó hình như không có mùa đông nhưng cứ mang áo ấm đi vì biết đâu... vẫn rét. Thỉnh thoảng về chơi lại dẫn em đi ăn mì bò xúc xích, nhớ là không cho đứa nào khoác tay kể cả tụi con trai. Một thân một mình trên đất khách chắc chắn sẽ nhớ nhà, nếu có mất ngủ anh hãy nghe bài "Không ngủ được" và đếm cừu, cách này em thử qua rồi. Còn nữa, không được thức đêm, không được ăn nhiều quà vặt, không được...

Toàn thân nó bỗng dưng đông cứng lại, mắt mở to ngỡ ngàng.

Thì ra chàng trai vừa rướn người đặt lên môi nó một nụ hôn.

Raxu Nguyễn.
26.01.2015.

(1) Không ngủ được - Tăng Nhật Tuệ & Bảo Kun.
(2) Ý nói con người đơn giản, không biết suy nghĩ sâu sắc.

Ngày đăng: 27/01/2016
Người đăng: Mây Trắng
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
your absense
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage