Cực Đông - đó có phải tình yêu?
"Phượt" và Hân là hai thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của nó, bên cạnh gia đình.
***
- Hân, đi chơi đêeee
- Chơi ở đâu?
- Cực đông. Đợt này thấy bảo nhiều trai đẹp đi lắm mày ạ.
- Hờ. Tao có thích trai đẹp đâu. Mày đi đi.
- Ừ, rồi, tao thích, tao thích. Thì coi như vì tao thích mà đi một lần không được à?
- Khônggggg.
- Thôi mà, coi như năn nỉ đấy. Đi đi. Đi đi mà. Vui lắm ý.
...
Sau năm phút năn nỉ kèm dọa dẫm và vật vã các kiểu.
- Bao giờ đi???
- Ngày kia. Mày có đêm nay và ngày mai để chuẩn bị. Thế nhé. Tao cúp máy đây.
Chưa kịp để Hân nói gì, An đã cúp máy cái rụp. Nó sợ Hân từ chối.
Thực ra, nó biết Hân đang buồn. Tính Hân cũng nhát. Không thích đi đâu cả. Nó cố rủ Hân đi chơi như thế để Hân khỏi nghĩ lung tung, rồi lại tự kỉ.
An là thành viên của một nhóm "phượt" có tiếng trong trường. Nó gia nhập câu lạc bộ từ ngày còn mới thành lập. Bạn bè hay nói An là con người mang tâm hồn của gió. Nó luôn muốn đi, muốn khám phá, thật nhiều. Mỗi một chân trời, mỗi một vùng đất nó đến, nó đều trân trọng và yêu quý. Nó hay nói nó yêu "phượt" như yêu Hân vậy. "Phượt" và Hân là hai thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của nó, bên cạnh gia đình.
Khác với An. Ồn ào. Bụi bặm. Sương gió. Hân ít nói, trầm tĩnh như mặt hồ chiều thu yên ả. Hai đứa cứ luôn thắc mắc, tính khác nhau vầy sao chơi được với nhau. Mãi sau này, An mới biết, là nó bị đôi mắt của Hân... "hớp hồn".
Hân có đôi mắt trong veo, sâu thẳm, nhưng buồn buồn. Xem phong thủy, bà bói bảo đó là mắt đẫm lệ, nhiều sầu đấy. An không hiểu, nó có thấy Hân khóc bao giờ đâu.
Đôi mắt Hân, mỗi khi nhìn, ai cũng bị cuốn hút. Nó cứ như lôi tuột người ta đến đáy một vực thẳm nào đó, buồn, cô quạnh đến lạ. Nhưng sự cô quạnh ấy khiến người ta cứ thích sự cô đơn, rồi bằng lòng không muốn trở về nữa. Kể cả An. Hồi năm nhất đại học, vừa vô lớp, ngồi cạnh Hân, sau khi hỏi tên, An đã: "Mắt Hân đẹp thế. An cứ nhìn mãi thôi". Hân cười hiền.
Hai đứa quen nhau từ câu nói ấy, ánh mắt ấy. Bây giờ thì suốt ngày chí chóe. Nhưng, chí chóe thôi chứ thiếu nhau thì không chịu được.
Biết tính An hay giận. Nó rủ mà không đi nó lại xị mặt ra vài ngày mới thèm nói chuyện như những lần trước nên Hân cũng định thử đánh liều một phen xem sao. Với, Hân cũng tự nhiên muốn đi. Ba năm đại học, Hân thân có mình An. Nhưng lại chưa bao giờ tham gia những hoạt động mà An thích, dù An tha hồ rủ rê. Nhưng lần này, Hân muốn một lần, thử cảm giác đi xa, thử cảm giác chạy trốn, thử cảm giác quên đi Phong, thử cảm giác quên đi những nỗi buồn, thử cảm giác tìm kiếm một hi vọng...
19h05'. Chuông điện thoại reo.
- Ừ. An à. Sao thế?
- Chuẩn bị xong chưa. Mai lên đường sớm nhé. Mai qua đón tao nhé.
- Hay tao không đi i i i...
- Điên, tao giết mày chết. Đặt chuông mai dậy sớm đấy. Ngủ đê. Mai còn xinh để gặp nhiều zai đẹp. Yên tâm, đi cực đông về là có gấu, không thèm nhớ cái lão Phong hâm hấp đấy nữa luônnnnn.
- Gì vậy. Ai bảo tao nhớ Phong chứ?
- Lại còn không. Muốn mời chè tao tội dối lòng, đúng không? Haha. Mà thôi, mày cứ chối đi. Đi cực đông lần này kiểu gì tao cũng kiếm gấu cho mày.
- Đứa nào không kiếm được cho tao là "tró" nhé.
- Cứ chờ đấy.
***
5h30 cả đoàn đã có mặt đông đủ tại bến xe miền Đông đi Tuy Hòa (Phú Yên). Trong thời gian đợi xe, mọi người giao lưu một chút. Hân lơ ngơ đứng cạnh An nhưng cũng thấy hay hay vì coi mọi người đều mặc áo tổ quốc nhìn thật ấn tượng. Đỏ rực một góc sân chứ chẳng đùa. Đội An lần này đi có tám người: năm nam, ba nữ. Nhưng có hai nam mới đi cùng nhóm An cũng là lần đầu tiên do nhỡ nên ghép đoàn. Nghe nói một bạn là hotboy lớp Lý tên Huy, một bạn tên Trung, bằng tuổi. Còn lại là Tiến "đẹp trai", Phúc "còi", Minh "béo", Thảo "xù" đều là bạn thân trong nhóm phượt của An.
Lên xe, An nháy mắt với Hân, ra hiệu chọn ngồi cạnh một trong hai bạn nam. Hân lườm, đòi ngồi cạnh An. An kệ Hân, te tởn ngồi cùng với bạn trong đội. Cuối cùng, Hân bị An xếp ngồi cạnh Huy với cái cười đầy nham hiểm. Hân ngồi cạnh cửa sổ, cứ miên man nhìn ra ngoài ô kính.
- Bạn tên gì? Mình tên Huy. Huy phá tan bầu im lặng.
- Mình tên Hân.
- Ơ, cùng chữ H nè. Hân là bạn thân của An à? Hân đi phượt nhiều chưa?
- Hân...đây là lần đầu tiên.
- Ủa, bạn thân của An mà không đi cùng An bao giờ hén. An nổi tiếng trong đội phượt ở trường mà.
- Uhm, Hân sợ mình yếu, không có theo mọi người được.
- Lo chi, có Huy với mọi người mà. Đi vài lần rồi quen. Đi phượt vui lắm. Hân cứ đi là sẽ thích thôi. Thật đấy. Huy vừa nói vừa cười hiền.
...
Những lời thoại cứ thế miên man cho đến khi xe dừng xuống mà Hân thấy sao nhanh quá. Lâu lắm rồi, Hân mới lại nói chuyện nhiều với một người con trai lạ như vậy. Lại còn ba hoa bao nhiêu thứ nữa chứ. Chắc người nào đi phượt nhiều cũng dễ gần như vậy. À mà không, chắc mấy bạn hotboy hay kiểu dễ gần thế để đốn tim mấy bạn nữ. Hân nghĩ. Mà kể ra, Huy cũng đẹp trai thật. Nghe An nói trước lúc đi, hình như Huy còn học siêu giỏi, đàn hay, hát hay lắm nữa thì phải. Mà lại còn chưa có người yêu nữa chứ. Lúc đi, An đã nháy mắt Hân :"Hoàng tử kìa, hơn đứt Phong phiếc cũ kĩ nhà mày, cố lên, chinh phục cho taoooo", "Gấu ở phía trước. Tấn công!!!". Hân nhéo tay An. Cái gì An cũng trêu Hân được. Vô duyên đến sợ. Hân chả bao giờ với tới mấy người kiểu đó được. Hân nghĩ. Mà tự nhiên Hân lại thấy nhớ Phong quá. Cũng lâu rồi, Phong mất liên lạc với An. Tại sao? Tại sao Phong lại làm thế? Tại sao lại bỏ Hân ở lại dưới gốc phượng vĩ...buồn như thế.
Xuống xe, cả đoàn bắt xe ôm xuống Đầm Môn rồi đi bộ tìm đường đến Mũi Đôi. Cả đoàn gửi đồ ở nhà chú Mường Hái một cách dễ dàng, may nhờ có Huy với Trung khéo ăn nói và thông thạo đường. Thấy bảo Huy với Trung cũng chưa đi cung này, nhưng trước khi đi, Huy với Trung đã tìm hiểu rất kĩ càng về nó rồi. Nên mọi khó khăn hình như không còn thành vấn đề.
Dưới cái nắng ngang ngửa đến cháy người của Phan Rang, lại lết trên vai chiếc ba lô nặng trĩu đủ các đồ An đã chuẩn bị sẵn, mới đi được gần như một tiếng đồng hồ, Hân đã lử đử hết cả người. Quay sang, Hân vẫn thấy mọi người đang hào hứng lắm, ý chí gần như chưa bị nhụt đi chút nào.
- Mày sao thế Hân? Mệt hả? An hỏi.
- Không sao. Đi tiếp đi.
- Mọi người cứ đi đi. Để tui với An đi cạnh Hân cho. Trung lên tiếng.
Hai tiếng sau.
- Ơ. Hâaannnnn...
...
- Hân? Hân sao thế? Tỉnh lại đi. Tỉnh đi. An như vỗ liên tục vào người và mặt Hân.
-Lấy nước tạt lên mặt An đi. Huy nói.
Thảo, Tiến, Minh, Phúc đều lo lắng và ái ngại nhìn Hân. Lúc đầu, mọi người cứ nghĩ là sự cố bất ngờ. Sau mới biết, vì đây là lần đầu tiên đi phượt, cung này cũng khó mà Hân lại không rèn luyện thân thể trước nên không tránh khỏi tình trạng này. Tất cả bắt đầu quay sang trách An. An là người rủ Hân đi, cũng biết rõ thể trạng của Hân trong chuyến đi lần này, vậy mà...
Thực sự, khi tham gia cung này, An chỉ muốn để Hân thử thách một chút, trải nghiệm một chút, quên buồn đi một chút. Không ngờ Hân yếu đến vậy. Một phút ngẫu hứng, An đâu nghĩ kết quả lại ra nông nỗi này. Nhà Hân lại đang có chuyện buồn nên An mới muốn lôi Hân đi...Đúng là...muốn làm người tốt thật là khó. Không ai hiểu An trong tình cảnh này.
- Mọi người đừng trách An nữa. Điều cần làm là làm sao để Hân có thể cùng chúng ta đi tiếp chặng đường gian khổ này? Trung lên tiếng.
Vừa hay Hân tỉnh. Nhưng người như sợi bún, rã rời. Mặt Hân phờ phạc nhìn mọi người.
- Ơ này. Hân tỉnh rồi này. Hay mình thay nhau dìu Hân đi. Huy lên tiếng.
- Chắc chẳng còn cách nào khác. Thảo xù nói. Mặt không vui lắm.
Vậy là năm người con trai vừa đi vừa thay nhau dìu Hân. Đúng là không cái khổ nào như cái khổ nào. An thì cứ như mình có lỗi, không xun xoe nói chuyện cười đùa nữa, chỉ lặng lẽ đi sau, ai mỏi thì cầm đồ giúp một tay để mọi người dìu Hân.
Trong cái nắng mệt đến lả người ấy, Phong xuất hiện.
Phong xuất hiện trong nỗi nhớ của Hân.
Nếu biết Hân đi, Phong sẽ không để Hân đi đâu. Thay vào đó, Phong sẽ chở Hân lên cầu Ánh Sao hít gió trời sáng sớm. Sẽ chở Hân đến gốc phượng vĩ duy nhất còn sót lại gần trường cấp 2 ở quận 4 ăn kem và đàn cho Hân hát.
Hân có nhiều bạn nam mến lắm. Nhưng Hân chỉ thích mình Phong. Phong không học giỏi, cũng không đẹp trai, nhưng duyên lắm. Cái cách đối xử của Phong luôn khác những bạn nam khác với Hân. Phong luôn biết cái gì mới là tốt nhất cho Hân. Giá mà gia đình Phong không tan nát? Giá mà Phong không phải chuyển về nhà nội ở Bình Dương để học? Giá mà...
Lết qua đồi cát, hết dốc này rồi tới dốc khác,mãi ko thấy điểm dừng chân đâu, cứ nghĩ là đến một lúc nào đó, mình sẽ nằm gục trên cái đồi cát này mất. Có nhiều người đã bỏ mạng trong hành trình chinh phục cực Đông rồi. Biết là khó khăn, nhưng thực sự, nó khó hơn tất cả mọi người tưởng rất nhiều, vượt xa những gì nghĩ lúc ban đầu.
Mọi người đều đã rã rời. Tất cả nghỉ chân uống nước. Cả đội nằm vật ra đồi cát, trùm khăn lên mặt.
- Sau lần này, Hân phải cảm ơn Trung như thế nào đây nhỉ?
Trung lên tiếng để không khí vui tươi trở lại. Mệt cộng với sự cố của Hân hình như đều làm mọi người không vui cho lắm.
- Kìa Hân, cảm ơn Trung như nào đi chứ...Trung là người dìu mày nhiều nhất đấy...An hùa theo.
- Ơ. Hân...Hân...Để về Sài Gòn, Hân mời Trung kem dừa nhé.
Cả đội nhao nhao.
- Ơ thế tui thì sao Hân? Tui cũng dìu Hân mà. Thiên vị..thiên vị...Phúc còi lanh chanh.
- Hân...còn Tiến nữa...mời Trung kem mà không mời Tiến là không được đâuuuuuu. Tiến lại còn đẹp trai hơn Trung nữa chứ?
- ...Vậy về Sài Gòn, Hân mời tất cả, mời tất cả, được không?
Bầu không khí tự nhiên dễ thở đi rất nhiều. Khác hẳn với lúc nãy. Hân thầm cảm ơn Trung vì đã giúp Hân gần hơn với mọi người, bớt áy náy hơn.
- Mà này, Hân có người yêu chưa nhỉ? Trung buột miệng hỏi.
- "Hân chưa có đâu". Hân chưa kịp nói An đã nhanh nhảu.
- Ơ, Hân xinh vậy mà chưa có người yêu á? Trung cũng chưa có người yêu này. Trung đùa.
- ...tui, tui cũng chưa có người yêu này...Cả đội lại bắt đầu.
- Tui nhận trước, Hân nhận lời tui ròi, Hân nhỉ, nhỉ? Trung lên tiếng đòi quyền lợi.
Hân chỉ cười hiền. Nghĩ mấy đội phượt này cũng toàn người vui tính. Chắc chuyến này đi không phí rồi. Về chắc phải mời kem con An rồi.
Sau một hồi bàn luận, Trung thắng. Từ lúc ấy, cả đội ghép Hân với Trung là một đôi. Có mỗi Huy là không tham gia vào. Cũng phải, Huy là hotboy cơ mà. Gì cũng có giá chứ. Sao mà đùa mấy kiểu đó được đâu.
Tiếp tục chặng đường...Tình thần mọi người đã khá hơn rất nhiều nên mọi khó khăn cũng không cản bước được khát khao chinh phục của các thanh niên nữa. Kể cả Hân. Hân cũng cảm thấy đỡ mệt sau mấy phút nghỉ ngơi và có thể sẵn sàng lên đường. Tuy nhiên, đôi lúc mệt quá, Trung vẫn phải dìu. Sau năm tiếng lết hết đồi cát này tới đồi cát khác, cộng thêm ba tiếng băng qua rừng cây, leo lên dốc cao rồi lại xuống, thì cuối cùng cũng tới Bãi Rạng- là điểm dừng chân cắm trại, cách cực đông một đoạn nhảy. Cả đội hì hục dựng lều trại. Mệt nhưng vui.
Đêm hôm ấy, cả đoàn ngồi quay quần bên bếp lửa tự chế cùng đống thịt nướng mù mịt khói và ngắm trăng. Trăng sáng vằng vặc. Cảm giác mọi thứ thật nhẹ nhõm và dễ chịu. Còn xua tan cả cơn đói run người trên đường khi chỉ được ăn nửa cái lương khô. Còn lại toàn nước trong bụng.
- Hát đê! Hát đê bà con! Huy khởi xướng.
- Ờ. Hát đê. Phải hát chứ. Cả đội hùa nhau.
- Kể có một cây đàn ghi – ta ở đây thì tuyệt biết mấy nhỉ. Thảo xù lên tiếng.
Huy chạy vào trong lều. Lôi từ ba lô ra một cây đàn ghi-ta bé xíu.
Cả đội trầm trồ.
- Ông Huy này ém hàng kĩ quá nhỉ. Bảo sao mà thấy túi của hắn to hơn túi của mọi người. Hóa ra là...
Tối ấy, cả đoàn vừa ăn vừa nghêu ngao hát. Trong bữa ăn, sau khi phân chia, Trung mang trọng trách là người yêu Hân thì phải nhiệt tình gắp đồ ăn cho Hân. Huy gắp cho An. Tiến gắp cho Thảo. Còn Minh béo với Phúc còi không có đôi thì tự gắp cho nhau. Minh với Phúc mặt méo xệch làm cả đoàn cười nghiêng ngả. Vừa ăn vừa hát. Hào hứng nhất là mấy bài hát về Tổ Quốc. Nghĩ đến cảm giác ngày mai được đón ánh bình minh đầu tiên trên dải đất hình chữ S quả là điều không còn gì tuyệt vời hơn nữa. Lần đầu tiên Hân cảm thấy thoải mái như lúc này. Sau nửa năm. Nửa năm không có Phong, chưa lúc nào Hân cảm thấy thoải mái như bây giờ. Hân đang dần thấy câu nói của Huy.. cũng đung đúng. Bảo sao mà con An mê phượt thế. Ăn no hát say, mọi người thu dọn đồ, nghỉ ngơi để ngày mai chuẩn bị lên đường sớm. Còn lại mình Hân vẫn ngồi đó ngắm trăng một mình.
- Hân vô ngủ đi không mệt. Mai còn đi sớm nè. Mai đừng ngất nữa đấy nhé. Thảo chọc rồi chui vô lều. Trước khi vô không quên ném tràng cười rũ rượi cho Hân.
- Hân nhớ rồi. Thảo vô trước đi. Hì.
...
- Sao Hân không vô ngủ?
- À Hân muốn ngắm trăng một xíu nữa. Trung cứ vô trước đi.
- Vậy Trung ngồi ngắm trăng với Hân, được chứ?
-...
- Hân đang nhớ ai sao?
- Không. À uhm...Hân không biết...
- Trung không biết Hân đang nghĩ gì. Chỉ cảm giác Hân đang buồn. Đừng buồn vì những chuyện đã qua nữa Hân nhé. Vui lên, mọi thứ tốt đẹp sẽ đến. Như Trung này. Sau khi mẹ Trung mất, Trung buồn lắm. Nhưng còn không bằng cảm giác phải đón nhận một người mẹ mới với hai em trai không phải ruột thịt của mình khi mẹ Trung mới qua đời nửa năm. Nhưng rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi, Hân à. Đi, mọi thứ sẽ nhẹ nhõm hơn. Ý Trung là mở lòng ấy.
- Hân sẽ nhớ. Trung này...
- Gì vậy Hân...
- Những người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau. Trung có tin vậy không?
- Nếu yêu nhau, họ sẽ không tìm được lý do rời xa nhau đâu Hân à.
...
- Trung hơi vô duyên xíu. Nhưng mà Trung muốn nói. Hân đừng cười cơ.
- uhmmmmm...
- Nếu Hân chưa có mến ai, thì cho Trung một cơ hội quan tâm Hân nhé.
...
- Hân không cần nói gì. Chỉ là Trung cảm giác muốn làm bạn với Hân thôi. Trung thích đôi mắt của Hân lắm. Không hiểu sao nữa. Chỉ cảm giác nó buồn và Trung muốn che chở cho nó. Nếu làm Hân khó nghĩ thì Trung xin lỗi nhé.
- ...
- Thôi vô ngủ đi Hân, muộn lắm rồi. Mọi người ngủ hết rồi ấy. Cứ coi như Trung chưa nói gì nhé.
Vừa vào lều. An đã lôi Hân ra ngoài.
- Sao, thế nào? Trung vừa nói gì với mày thế? Hình như Trung thích mày sao ấy.
- Đâu có. Trung bảo tao đi ngủ sớm thôi. Hân giấu nhẹm.
- Điêu. Tao với mọi người nghe lỏm thấy Trung bảo thích mày rồi. Đừng chối. Chết rồi. Có đứa mất mấy chầu kem. Ố la la...Đấy, bảo đi là có "gấu" mà không tin. Trung cũng đc đấy. Không đẹp trai như Huy nhưng mà có vẻ tâm lý phết. Mà bữa ăn, tao thấy Trung toàn gắp thịt nạc cho mày, nó ăn mỡ đấy. Thế được rồi. Haha.
- Mày điên à. Tao với Trung là bạn thôi. Mà gì? Mọi người nghe thấy sao? Xấu hổ quá đi mấttt...
- Ố la la...Hô biến tên "Phong xấu xa" đi...ố la la đi ngủ đii...
Hân trằn trọc mãi không ngủ được. Lần đầu Hân ngủ lều kiểu này. Hơi không quen. Quay sang thấy tất cả ngủ ngon. Minh béo còn ngáy khò khò nữa chứ. Buồn cười quá.
Lẳng lặng đẩy nhẹ cái chân gác lên người mình của An, Hân chui ra khỏi lều. Uầy! Trăng vẫn sáng quá. Sáng hơn cả những đêm trăng rằm ở quê. Hân chưa bao giờ thấy trăng lại đẹp đến vậy. Hân coi đồng hồ. 3h sáng rồi. "Vậy mình sẽ thức đến sáng ngắm trăng vậy". Hân nghĩ...
My love has gone away,
quietly after a hundered days.
This is what's she has always said she won't stay
for more than what she can repay.
...
I can still hear her say there
that I'm not hearing tender play
The day she let me kiss her was a display,
of love to those who she betray.
Hân ngạc nhiên quay lại. Huy nhẹ nhàng mỉm cười.
- Sao Huy không ngủ đi?
- Thấy có người khó ngủ, có tâm sự, lại còn hát hát, tui phải dậy hát cùng chứ? Sao để một người hát một mình được. Hè hè.
- Mấy hotboy hay kiểu sến sẩm vậy đó hả?
- Sao lúc nào Hân cũng ác cảm với tui thế nhỉ? Tự nhiên mặt Huy buồn buồn.
- Ơ. Hân đâu có. Mà...
- Mà mà cái chi. Bỏ mấy cái thứ hotboy hot bủng gì đó đi đi. Tui cũng bình thường như mọi người thui.
- Hotboy không thích thích làm người bình thường. Chi kì zậy?
- Hotboy hay không không quan trọng. Quan trọng là tìm được người hiểu mình. Mấy thứ danh hiệu đó làm có ai muốn gần tui đâu.
- Thấy bảo Huy nhiều bạn nữ trong trường thần tượng lắmmm...
-...Thôi bỏ đi, đêm nay tui đàn cho Hân hát nhé. Hát đến sáng, được không?
- Chơi luôn. Hì hì. Mấy khi được hotboy đàn cho cơ mà.
- Đấy, lại thế.
-...
- Hân này...
- Ơ. Sao cơ?
- Hân có ấn tượng gì về Huy? Nói Huy nghe được không?
- Hình như mấy hotboy hay thích người khác nói về mình vầy nhỉ? Tui á. Tui thì ngoài mấy thứ mọi người hay khen Huy ra chắc tui thấy Huy dễ gần. Hết rồi.
- Tui dễ gần thế có muốn gần tui khônggggg?
- Á á. Dám chọc tui hả. Đồ hotboy sến sẩm. Đã vậy còn hay chọc người khác. Chết nè. Chết nè. Hân chạy quanh lều đòi đấm Huy.
- Người xinh mà đấm đau thế.
- Người xinh là không được đấm đau mà phải đau hơn hả? Hân hả hê cười trên cái mẹt nhăn nhó của Huy.
- Ý tui là không được đấm đau với tui.
- Vì sao?
- Vì vì...tui là hotboy mà.
Hân cười sặc sụa. Đuổi Huy đấm thêm trận nữa.
***
Sau khi ăn sáng, cả đoàn chuẩn bị hành lí lên đường. Trung chạy ra đi cạnh Hân như một cặp đôi. Cả đoàn không ngừng trêu Hân đến đỏ mặt. Chỉ có Trung là thấy vui vui trong lòng.
Hân liếc An. An nháy mắt rồi cười tủm tỉm. Giữa cả đoàn, tự nhiên Huy quay về phía An. Cùng lúc An cũng nhìn qua Huy. Bắt gặp ánh mắt hơi buồn của Huy, tự nhiên Hân thấy sao sao đó. Một giây tự nhiên chột dạ.
Hân vội quay đi. Không. Chắc chỉ là cảm giác. Hân tự nhủ mình với Huy hay Trung cũng chỉ là bạn. Không nên có gì cả trong chuyến đi này. Không nên...không nên...không cho con An ăn kem được.
Khác với những hành xác của ngày hôm qua, hôm nay, mọi người đều rất vui vẻ và hào hứng băng qua các ghềnh lên xuống từ Bãi Rạng để đến được Mũi Đôi. Tuy đây cũng là một chặng khá vất vả tiếp theo. Nhưng với sự sẵn sàng và một tinh thần thép,cộng thêm sự đòan kết, đoàn của An đã không quá khó khăn để chạm tay vào cục inox chóp Mũi Đôi.
Trong suốt chặng đường, lúc nào Hân cũng có Trung bên cạnh, đỡ để lên xuống các ghềnh. Trung còn hay pha trò làm cả đoàn mệt nhưng cười tới bến. Chỉ riêng Huy là ít nói nhất. Mà cũng không hiểu vì sao, thỉnh thoảng Hân cứ hay quay sang lén nhìn Huy. Mặt Huy lúc buồn cũng thật đẹp trai. Còn pha chút gì đó bụi bặm của tuổi trẻ đi và trải nghiệm. Có phải Hân cũng bị vẻ đẹp trai, tài đánh đàn, hát hay đêm qua làm "ảnh hưởng"?
Phong của Hân ngày xưa cũng đàn hay lắm. Phong hay đàn cho Hân hát bên cây phượng vĩ to nhất trường cấp 2 quận 4. Bây giờ cây phượng bị chặt đi để mở rộng trường rồi. Phong cũng như cây phượng ấy. Phong đi rồi. Đi thật rồi.
Phong thích Hân từ hồi hai đứa còn chung cấp 3. Tầm ấy vào khoảng giữa năm lớp 11, sau khi biết Phong chơi đàn giỏi, Hân mê lắm. Sự hồn nhiên của những cô gái áo trắng luôn bị những cây đàn chinh phục, dù cô gái ấy có bao nhiêu người thích đi chăng nữa. Hân với Phong thành một đôi từ đấy. Nếu như gia đình Phong không có chuyện, bố Phong không vỡ nợ, mẹ Phong không đi theo người khác thì Phong đã không phải vào Bình Dương ở với bác họ. Nếu Phong không bị suy sụp tinh thần, thì giờ này...Phong với Hân chắc vẫn là một cặp được nhiều người ghen tị lắm.
Lần cuối cùng, Phong hẹn Hân dưới cây phượng vĩ. Hồi đó đúng mùa hoa phượng. Hoa phượng đỏ rực trời. Gió hiu hiu thổi nhẹ vạt áo Hân.
Phong đàn cho Hân hát bài cuối.
Phong nói lời chia tay Hân.
Hân khóc.
Hân nói Hân đợi Phong.
Phong nói Phong thích đôi mắt của Hân. Vì thế Hân đừng khóc vì Phong.
Để Phong đi.
Hân chết lặng dưới gốc phượng. Trên tay vẫn là cây đàn của Phong.
***
Vào đến Bình Dương. Hân vẫn cố liên lạc với Phong. Phong chỉ thỉnh thoảng gửi lại một mẩu giấy, hoặc một quyển sách mà Hân thích.
Hân nói. Phong chia tay Hân. Nhưng Hân không đồng ý. Không đồng ý thì không gọi là chia tay được. Hân cứ cố chấp như thế suốt hai năm. Cứ lặng lẽ chờ đợi dù chỉ là những mẩu tin của Phong trong suốt hai năm. Cuối năm hai đại học, Phong cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Hân. Cũng thời gian ấy, bố Hân không may tai nạn qua đời. Hân đau đớn. Hân khóc. Hân ôm An khóc như mưa.
Cùng một lúc. Hân chịu hai nỗi đau. Hân mất hai người đàn ông. Hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời Hân.
Cho đến giờ, mỗi khi nghĩ lại, Hân lại đau nhói.
Hân tìm bố. Hân tìm Phong. Trong vô vọng.
An bảo Hân bảo lưu học để mọi thứ nhẹ nhõm hơn. Hân bướng bỉnh không chịu. Hân vẫn học. Chỉ là không biết tâm hồn mình có ở sách vở nữa không. Có thời gian, Hân bỏ học. Hân đi, đi thật nhiều. Đi tìm bố, tìm Phong. Đi đến nỗi, gió cát, bụi đường Sài Gòn làm khô cả khóe mắt. Nhưng rồi, Hân lại trở về. Trở về trong vòng tay An. Chỉ An mới không bỏ rơi Hân như thế.
Đêm ngồi đàn với Huy, Hân đã có cảm giác. Cảm giác một cái gì đó xuất hiện. Rồi lại sợ nhỡ nó lại mất đi. Tiếng đàn của Huy có cái gì xa xôi lắm. Hân chưa biết nhiều về Huy ngoài danh hiệt hotboy. Nhưng Hân cảm giác, Huy cô đơn, cô đơn lắm. Huy nói Huy cần một người hiểu mình. Có lẽ Hân hiểu nhưng giả vờ không biết.
- Hân có biết vì sao Huy lại ra đây ngồi hát với Hân không?
-...
- Huy sợ lắm. Mỗi lần nhìn vào mắt Hân, Huy sợ lắm. Nó cô đơn đến đáng sợ. Nó khiến Huy cảm giác như cái vực thẳm cũng đang tồn tại trong Huy vậy. Huy đi là để không còn phải nghĩ gì nữa...Còn Hân...
-...Hân không biết Phong giờ thế nào? Phong ra sao nữa...
-..Phong...Phong rồi sẽ ổn thôi. Hân phải nghĩ cho bản thân nữa chứ...
- Hân biết nhưng mà...
- Lại mà...
- Ở bên Huy, Hân nhé.
- Còn...còn Trung..g..g
- Tình cảm sao có thể nói được Hân. Hãy cứ để trái tim cảm nhận.
- Hân không phù hợp với Huy đâu...
- Vì saooooo...
- Hân không biết...
Con người ta nhạy cảm lắm. Cảm giác luôn khiến người ta thấy sợ hãi.
Cảm giác bị từ chối cũng là một trong những cảm giác đáng sợ ấy.
***
Khoảnh khắc cả đoàn đặt chân lên cục inox thật là hạnh phúc. Cảm giác được đón ánh nắng đầu tiên chiếu vào Việt Nam nó tuyệt vời lắm. Tuyệt vời đến không diễn tả nổi. Cảm giác đến sau này, khi trở về rồi, mỗi lần nghĩ lại, vẫn đều xúc động đến ngỡ ngàng. Đêm trước, Hân nghĩ đêm trăng đó là cảnh đẹp nhất Hân từng thấy. Không ngờ cảm giác đón bình minh, lúc mặt trời xuất hiện thật nhanh mới là tuyệt đẹp nhất. Trong sự reo hò hạnh phúc của tất cả mọi người, Huy đứng cạnh Hân. Không biết bằng cách nào, tay Hân đã nằm gọn trong tay Huy.
-"Hân có 10 giây để quyết định nắm hay bỏ tay Huy". Huy thì thầm vào tai Hân.
- 10,9,8,7,6,5,4,3,2...
Hân đột nhiên siết chặt bàn tay Huy.
Cảm giác như sợ mất đi một thứ gì đó quan trọng thêm một lần nữa.
Huy nắm chặt thêm nữa bàn tay nhỏ bé của Hân.
Vào chính giây phút ấy, Hân nhận ra một khung cảnh nữa còn đẹp, đẹp hơn cả đêm trăng cùng Huy hát, đẹp hơn cả khoảnh khắc bình minh trên cực Đông. Đó chính là cảm giác "cùng ai đó" làm tất cả những điều tuyệt vời ấy.
Và cũng chính giây phút ấy, Hân tìm lại được mình. Hân tìm thấy Hân của ngày xưa. Hân sẽ sống tốt, sẽ hạnh phúc, hạnh phúc với những điều mình đang có. Nó không còn là thử cảm giác đi xa, thử cảm giác chạy trốn, thử cảm giác quên đi Phong, thử cảm giác quên đi những nỗi buồn, thử cảm giác tìm kiếm một hi vọng...mà nó là sự chấp nhận, sự vượt lên, sự trải nghiệm đáng quý. Hân biết, Hân sống tốt, mới là điều Phong vui nhất.
- Cùng Huy đi thật nhiều chặng đường nữa, Hân nhé.
Hân cười hiền. Đôi mắt buồn tự nhiên rạng rỡ hẳn.
- Eo ơi. Xấu quá. Nhưng ở bên tui, người xấu cười cũng thành xinh hết.
- Gì. Lại chọc tui. Tui đấm chết nè.
Bao lâu rồi? Bao lâu rồi đôi mắt ấy mới biết cười đẹp đến như thế.
- A.a.....a...aa....aaaa...
- Bắt quả tang rồi nhé. Đứng trên Mũi Đôi mà dám hú hí với nhau lại còn cầm tay cầm chân cầm các kiểu nữa chứ.
Minh béo với Phúc còi lập tức diễn lại cảnh tượng đấy. Cộng thêm cả màn cầu hôn tự chế tạo với quà cầu hôn là một lá cờ Việt Nam. Cả đội cười như Việt Nam đá bóng thắng trận.
Chỉ có Trung buồn. Trung quay đi.
-"Con quỷ nè. Mày được lắm. Về Sài Gòn mổ heo khao kem tao cả tháng nhá. Một bữa không chịu đâu". An toe toét.
...
- Trung...Trung...Hân xin lỗi...
- Hân không có lỗi. Không ai có lỗi. Trung chỉ muốn nói với Hân là: "Trung thích đôi mắt của Hân lắm. Nếu có cơ hội, Trung vẫn muốn bảo vệ nó".
Trở lại Cực Đông tổ quốc sau rất nhiều cung phượt đã chinh phục.
Hai năm sau, Huy vẫn vậy. Vẫn lặng lẽ nắm tay Hân cùng đón khoảnh khắc những tia nắng đầu tiên chiếu xuống dải đất Việt Nam quyến rũ này.
Chỉ khác là, lần này đội chỉ có hai người. Và trên tay hai người ấy có một hình tattoo giống hệt nhau. Đó là hình chóp inox trên đỉnh Mũi Đôi.
Tattoo ấy có cách đây hai năm về trước. Và sẽ còn mãi...
Cực Đông ơi, đó có phải tình yêu?