Truyền thuyết Những trái tim bảy màu
Thượng đế đã quá bất công khi trao cho hắn trái tim này, trái tim mang bảy màu sắc bị nguyền rủa...
***
An khẽ nhìn về phía xa nơi sóng biển vẫn như đang giận dữ thét gào. Sống ở trên cái hòn đảo cô quanh hiu hắt không một bóng người này thực sự rất buồn tẻ. Những người đi biển không biết khi nào mới trở lại.
Mang trong mình căn bệnh ung thư hiểm nghèo, An chỉ còn biết trông chờ vào số phận mà thôi. Hắn không biết khi nào thì mình sẽ chết, cái chết luôn cận kề. Trước đây hắn sống rất vui vẻ, một cuộc sống không có chút ưu tư hay lo âu gì cả. Mãi đến một ngày, hắn đã gặp được tình yêu của hắn, thứ mà hắn luôn mong đợi và háo hức suốt nhiều năm.
Hắn vẫn nhớ đinh ninh cái câu nói của lũ bạn trêu chọc hắn. "Ai mà yêu mày thì người đó phải thật có đảm lượng, mày có người yêu trừ phi mặt trời mọc đằng Tây nhé". Căn bệnh ung thư này cũng là gần đây hắn mới phát hiện ra mà thôi. Hắn ước gì mình chưa từng được biết rằng căn bệnh đó có tồn tại trong cơ thể hắn. Sẽ thật tốt nếu vẫn được sống những ngày tháng vui vẻ mà chết đi một cách đột ngột. Ít ra thì cho dù đến lúc chết hắn vẫn sẽ được hạnh phúc với cuộc sống.
Tất cả cũng chỉ tại hắn, hắn đã mắc phải một lời nguyền. Một lời nguyền mà đáng nhẽ ra hắn có thể tránh khỏi nhưng hắn vẫn cố đâm đầu vào. Hắn biết rằng mắc phải lời nguyền đó thì chắc chắn hắn sẽ gặp phải nguy hiểm, thậm chí là sẽ chết. Căn bệnh ung thư này không ai khác hắn khẳng định rằng là do chính lời nguyền đó đã gây ra. Chỉ bởi vì hắn đã... yêu.
....
Hai năm trước.
"Hôm nay anh rảnh chứ? Có thể đưa em đi chơi không?".
Liên là một cô nàng nhí nhảnh đáng yêu nhất cái xóm trọ ở chỗ An ở. Phố Pháo Đài Láng là một nơi có nhiều ngõ ngách đi vào. Nơi này là xóm trọ tập trung của rất nhiều sinh viên các trường đại học xung quanh. Một số trường đại học nổi tiếng nhất cả nước Việt này cũng ở đây. Như là đại học Ngoại Thương, đại học Luật. Một số sinh viên của Học Viện Ngân Hàng cũng vì khá thích chỗ này nên cũng đến ở trọ.
Chính vì vậy, trọ ở khu phố này có thể nói là rất đông vui. Đa phần những ai mà yêu thích cuộc sống sinh viên thì đến đây để trọ là một lựa chọn không tồi.
Liên là sinh viên năm thứ hai của trường đại học Văn Hóa Nghệ Thuật Quân Đội. Một trường cũng ngay gần phố Pháo Đài Láng. Liên đã xin làm thêm ở một quán café gần trường, tình cờ An cũng làm trong quán café này. Vì vậy cả hai đã gặp nhau và mau chóng trở nên thân thiết.
Với vóc người cao ráo và khuôn mặt có thể nói là nhìn kĩ cũng khá đẹp trai. Tuy nhiên, tính cách của An lại không mấy hấp dẫn, hay phải nói là cực kì hấp tấp thì đúng hơn. Hắn khá gầy, nhưng bù lại hắn có một chiều cao lý tưởng. Nếu nhìn qua với vẻ bên ngoài thì An có thể nói là xấu thì đúng hơn.
Mọi chuyện nếu chỉ tệ hại như vậy thì chẳng nói làm gì cả. Với mọi thất bại và nhược điểm như vậy thì việc An kiếm được người yêu là rất khó. Hắn cao nên khi đi với những cô nàng thấp nhỏ thì nhìn lại càng chênh lệch hơn.
Vóc dáng của phụ nữ Việt thì thấp lắm, đa phần những cô nàng mà xinh xắn đáng yêu đều có thể nói là lùn. Mà kể cả là vậy, cũng chẳng đến lượt An. Người ta xinh đẹp như vậy tội gì phải để ý đến một thằng vừa gầy vừa xấu như hắn. Cho nên An trước giờ lại càng không dám làm cao, hắn không có ý định kiếm người yêu, hơn nữa điều kiện cơ thể cũng không cho phép hắn làm như vậy.
Vậy mà không hiểu vì điều gì mà Liên, với dáng người khá đẹp và chuẩn. Có thể nói cô đi làm người mẫu cũng khá hợp đấy. Lại cứ quấn tít lấy An bám chặt không dời, bất cứ khi nào An có thời gian rảnh là cô nàng lại lăng xăng chạy đến ríu rít như họa mi. Có lẽ là vì An có một cái tài lẻ, hắn có tài kể chuyện.
Liên mới đầu khi vào quán café này thì cũng không mấy để ý đến An. Một chàng trai vừa gầy vừa xấu lại lầm lì ít nói như vậy vì lí do gì mà Liên là một người con gái xinh đẹp dễ thương lại có thể để ý anh ta. Thế nhưng ngày qua ngày Liên lại càng bị cuốn hút hơn bởi anh chàng lạ lùng này.
Cứ mỗi tối kết thúc công việc phục vụ ở quán café như thường lệ. Mọi người trong quán lại ngồi lại một chút để nghe An kể những câu chuyện. Riết rồi thành quen, ai nấy đều nghiện những câu chuyện của hắn. Hôm nào không nghe hắn kể là trong lòng lại thấy bứt rứt không yên và thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Rồi đến một ngày Liên cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Liên thực sự bị cuốn hút bởi những câu chuyện của An, cô không thể dừng một phút nào chú tâm đến việc khác khi An kể chuyện. Mọi chuyện bắt đầu từ đó, Liên từ một cô nàng có thể nói là cao ngạo đã liên tiếp thay đổi những quan điểm của mình.
Lúc đầu thì chỉ là, ừ một chút thôi, nghe qua cũng có sao đâu. Rồi sau đó là những câu chuyện này cũng khá thú vị đấy, mặc dù hơi trẻ con một chút nhưng cũng rất hấp dẫn. Và cuối cùng là, tại sao hôm nay anh ấy không kể chuyện nữa nhỉ, câu chuyện hôm nay anh ấy kể sẽ là gì.
Dần rà Liên càng ngày càng chú ý đến An hơn, và bất chợt một lúc nào đó. Liên đã phát hiện ra mình đã quấn lấy An bất cứ khi nào anh chàng này rảnh rỗi.
Ba tháng, chỉ trong thời gian ba tháng suy nghĩ của Liên đã thay đổi khác hẳn. Không còn là một cô nàng chỉ biết suy nghĩ đến thân phận là phải hợp với anh chàng này hay anh chàng kia như trước nữa. Liên đã thực sự say nắng An từ lúc nào mà cô không hề biết. Đã nhiều lần cô đã đưa ra gợi ý đối với An để An tỏ tình với cô nhưng dường như anh chàng này thật sự ngốc nghếch.
Đến hôm nay thì Liên đã không chịu nổi và quyết định phải lôi An ra khỏi nhà dẫn hắn đi chơi. Cô sẽ đưa ra gợi ý và hành động một lần nữa, nếu hắn còn tiếp tục ngốc nghếch không nhận ra tình cảm của cô thì cô cũng sẽ không ngần ngại mà bày tỏ thẳng. Dù sao thì cô cũng không thể chịu được cảm giác khi An kể chuyện là lại có những người phụ nữ khác quấn lấy rồi. Nhiều lúc cô muốn lên tiếng trách cứ nhưng nghĩ lại cô chẳng là gì của An cả, vì vậy cô quyết định hôm nay sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.
An chở Liên ra một chiếc bờ hồ. Chiếc hồ này ở ven đường và cũng có khá nhiều người qua lại, gần chỗ An ở và cũng gần đường Pháo Đài Láng hơn. Ven hồ là một công viên được xây dựng rất đẹp với những chiếc ghế đá và vườn hoa được tỉa tót cẩn thận.
Hồ này có rất ít người lui tới như Hoàn Kiếm, vì vậy thỉnh thoảng chỉ có một số người qua lại dừng chân nghỉ một chút. An thích đến hồ này vì hắn cảm nhận thực sự được sự tĩnh lặng của nó. Một cảm giác thư thái hắn cảm nhận được mỗi khi dừng chân ở đây. Nó cũng là một nguồn giúp hắn sáng tác không hề nhỏ để tạo ra những câu chuyện hấp dẫn người nghe từ trước đến nay như vậy.
"Hôm nay anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện nhé, nhưng em phải hứa là anh kể xong thì sẽ không được rơi nước mắt đâu đấy?".
An khẽ nói và mỉm cười nhìn Liên rồi từ từ ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường, chừa lại một góc vừa đủ khoảng cách cho hắn và Liên cách một đoạn. Hắn không muốn ngồi quá sát Liên vì như vậy hắn sơ rằng hắn sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc.
Dù sao thì một người con trai chưa từng yêu như hắn nếu chỉ cần được tiếp xúc với một người con gái gần một chút thôi là tim đã đập nhanh rồi chứ chưa nói đến có khả năng sẽ xảy ra một chút va chạm nhỏ.
Liên như đoán biết được ý định của An, nhưng kệ, cô biết thừa đấy nhưng vẫn ngồi xuống rất sát An. Sát đến mức mà tay và đùi cô thậm chí đã chạm vào người hắn. An khẽ đỏ mặt và vội xích ra xa một chút, định tiếp tục nói thì Liên lại nhìn hắn như khiêu khích tiếp tục nhích lại gần. An chỉ thở dài một cái lắc đầu cười nhẹ, hắn phát hiện ra thêm một cá tính mới của cô nàng này là thực sự bướng bỉnh.
An cất giọng và bắt đầu mở ra thế giới câu chuyện của mình. Liên thích nhất là lúc này, mỗi khi chất giọng của An cất lên là cô như chìm vào cảm xúc lắng đọng của câu chuyện. Cô đã nghiện cái giọng này của An mất rồi, cái giọng đã như đưa cô vào thế giới của những câu chuyện. Được sống và tận mắt theo dõi nó.
- Câu chuyện mang tên 'Truyền Thuyết Những Trái Tim Bảy Màu'. Ở một vương quốc nọ có một vị vua trẻ. Ông ta là một người rất giàu có và không thiếu bất cứ một thứ gì, chỉ có một thứ duy nhất mà ông ta vĩnh viễn không bao giờ có thể có được. Và đó chính là Tình Yêu. Tại sao lại như vậy, câu hỏi được đặt ra khiến tất cả mọi người ở vương quốc khác đều cảm thấy rất đỗi khó hiểu. Với địa vị như của vị vua đó thì đáng nhẽ ra đã phải có vô số mối tình vắt vai. Không những vậy lại còn là những câu chuyện tình thật đẹp với một vị vua, không lí nào mà các cô gái lại từ chối sự hấp dẫn về tiền tài và địa vị của vị vua đó cả.
Câu trả lời duy nhất được đưa ra là từ những người dân của vương quốc. Vị vua trẻ từ khi sinh ra đã mang một số mệnh, một số mệnh bởi trái tim của ngài. Thượng đế khi tạo ra con người đã không lường trước được mọi việc. Đôi khi ngài cũng có một vài sai sót vì sự sáng tạo muốn thay đổi một con người không giống như bình thường. Thượng đế muốn tạo ra mỗi con người có một màu sắc trái tim riêng. Tương tự như số mệnh của người đó phải gánh chịu. Như người có trái tim màu tím sẽ vĩnh viễn không bao giờ được to lớn. Người có trái tim màu vàng vĩnh viễn không bao giờ giàu có, người có trái tim màu hồng thì sẽ không thể thấy thế gian như bình thường mà toàn bộ chỉ là một màu bất kì. Người có trái tim màu đen sẽ phải hứng chịu sự cô đơn ghẻ lạnh của mọi người. Người có trái tim màu xanh dương sẽ không bao giờ có thể ngước nhìn lên bầu trời. Người có trái tim màu xanh lá sẽ không thể nhớ được quá khứ tươi đẹp. Người có trái tim màu trắng thì sẽ phải mang một hình thái xấu xí suốt đời.
Thượng đế khi tạo ra những trái tim và những số phận thì rất hài lòng. Nhưng rồi một ngày người nhận ra những con người mang trái tim và màu sắc như vậy thì sẽ phải chịu bất công gấp nhiều lần người bình thường, những người đó thường trách than thượng đế khiến ngài không thể chịu nổi. Vì những trái tim ngài đã làm ra rất nhiều nên không thể xóa bỏ nó. Ngài chỉ có thể nặn những con người đó sinh ra chậm hơn một chút chứ không thể phá hủy những trái tim đó được.
Cuối cùng, vì để thay đổi sai lầm của mình. Thượng đế đã quyết định ghép tất cả những trái tim đó lại thành một và chỉ để cho người có trái tim màu sắc khác biệt kia hứng chịu duy nhất một số phận đau khổ. Trái tim đó chính là trái tim có bảy màu sắc, số phận đó chính là người đó vĩnh viễn không thể có Tình Yêu. Nếu một khi người đó yêu thì sẽ phải hứng chịu lời nguyền của số phận, sẽ phải chết hoặc mang trong mình căn bệnh nặng không thể chữa khỏi, hoặc cũng có thể là sẽ hại người đem lại Tình Yêu cho người đó. Và cũng có thể là cả hai.
Và tình cờ, số phận đã giáng xuống vương quốc khi vị vua này biết mình vô tình là một trong những con người mang trái tim bảy màu mà thượng đế vẫn đang tiếp tục nặn. Cả một cuộc đời vị vua này không dám tiếp cận với bất cứ một người phụ nữ nào. Ngài sợ rằng một khi làm như vậy sẽ mất đi tính mạng và không những vậy còn đem nguy hiểm đến cho người yêu mình.
Nhưng nữ thần số mệnh đã thực hiện một trò đùa khiến cho vị vua buộc phải mắc vào lời nguyền. Vì tức giận nữ thần băng giá hiện thời vì đem lại quá nhiều mùa đông khiến số phận luôn không thể kiểm soát. Nữ thần số phận đã dùng quyền năng của mình khiến cho vị vua trẻ gặp được nữ thần băng giá trong một mùa tuyết lớn lúc ngài đi săn.
Vị vua trẻ đã không thể kiềm chế được khi vừa nhìn thấy nữ thần băng giá vì nàng quá đẹp. Người con gái đầu tiên trong đời ngài nhìn thấy cũng là người con gái đã cướp đi trái tim yêu đương nóng bỏng của ngài. Nữ thần băng giá cũng lập tức say đắm vị vua trẻ bởi vẻ hào nhoáng của ngài. Cả hai chỉ nhìn nhau thoáng chốc không một tiếng nói được cất lên nhưng đã thật sự yêu đối phương từ lúc nào rồi.
Vị vua trẻ không kiềm chế được đã lập tức đến ôm nữ thần băng giá. Nhưng số phận đã trêu ngươi ngài, nữ thần băng giá quá lạnh đã khiến cho vị vua trẻ lập tức đông cứng. Ngài đã chết khi mình vẫn còn chưa nói được lời yêu. Nữ thần băng giá thì khi chạm vào thân mình vị vua trẻ khiến ngài băng giá cũng phải chịu kết cục không kém. Nàng đã bị trái tim yêu thương cháy bỏng của vị vua làm cho tan chảy.
Kết cục vẫn là kết cục, số mệnh vẫn là số mệnh. Ứng nghiệm với lời nguyền của thượng đế, vị vua trẻ đã chết ngay khi ngài biết được Tình Yêu là ra sao, và nữ thần băng giá cũng đã phải trả giá vì gây thù hận với nữ thần số phận khi không biết tự lượng sức mình. Nàng cũng chết vì tình yêu trong khi cũng có một lời nguyền cảnh cáo dành cho nàng. Tình Yêu có thể quá nóng bỏng sẽ khiến nàng tan chảy trước khi nàng cảm nhận được nó.
Nữ thần băng giá chết đi, thượng đế lại tiếp tục tạo ra một nữ thần băng giá khác để thay thế. Chỉ có điều lần này ngài tạo ra nữ thần bớt xinh đẹp hơn nếu không phải nói là xấu xí, tránh để những người đàn ông say mê nàng mà lại khiến nàng tan chảy một lần nữa.
Câu chuyện kết thúc Liên chớp đôi mắt khẽ động nhìn An. Cứ ngỡ câu chuyện này sẽ gặt hái được nhiều thành công, An đắc trí. Nhưng đáp lại suy nghĩ của An lại là một cái nhìn chằm chằm không chớp mắt. An cảm thấy thực sự rất khó hiểu, trước đây những câu chuyện của hắn kết thúc đáp lại đều là những tiếng vỗ tay và khích lệ của Liên. Nhưng lần này thì lại không như vậy, An thậm chí còn nghĩ rằng liệu câu chuyện này có xảy ra vấn đề ở chỗ nào không nhỉ.
"Đây là một câu chuyện cổ tích không hơn không kém. Và nó sẽ chẳng thể làm em rơi một giọt nước mắt nào đâu!".
Liên vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm An không rời, chợt có một cảm giác khiến An bất an, cô nàng này tại sao hôm nay lại kì lạ như vậy. Bất giác An lại muốn nhanh chóng kết thúc buổi đi chơi này và trở về nhà.
"A, em nhìn kìa, giữa hồ có con gì kìa!!".
Nhận thấy Liên đang ngày càng tiến đến sát mình hơn, An vội vã đánh chống lảng chỉ về phía hồ nước. Nhưng không ăn thua, Liên đã tiến đến rất sát An rồi. Cô nàng nhìn An chằm chằm khuôn mặt từ từ tiến vào gần An, gần đến mức mà An có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Liên. Tay An khẽ sờ chiếc ghế đá cố gắng tìm một góc nữa để lùi xa Liên. Nhưng chẳng còn chừa một chút nào nữa cả, chiếc ghế đá đã chạm đến mép cuối cùng của nó. Nếu còn lùi thêm một chút nữa, khẳng định An sẽ bị hụt và ngã lăn xuống đất.
Không còn cách nào khác, như định mệnh phải đến. An lựa chọn tự lui thân mình để hắn ngã xuống, chỉ một chút nữa thôi có lẽ đôi môi của Liên sẽ chạm vào môi hắn.
Nhưng không, An còn chưa kịp tiếp tục lùi thì cánh tay Liên đã giữ chặt thấy thân hắn vào ôm hắn không để cho hắn tiếp tục lùi. Một nụ hôn như cưỡng ép, không phải giống như bình thường. An là bị một người con gái cưỡng hôn mà hắn không thể phản kháng. Mặt hắn đỏ bừng không biết làm gì khác ngoài bất động.
Đôi môi kia, đôi môi của một người con gái khẽ chạm vào, tim An khẽ đập loạn. Một cảm giác tê dần, mồ hôi từ thái dương chảy xuống tự lúc nào. Một nụ hôn chìm đắm trong cảm xúc, đên bây giờ hắn mới biết hôn là như thế nào. Nụ hôn ngọt ngào chứa đầy tình cảm của Liên như khiến hắn thăng hoa. Nó như một chất nghiện khiến người ta chỉ thử một lần là đã nghiện rồi. Muốn tránh nhưng thực sự không thể không thừa nhận An rất thích nụ hôn này. Hắn sẽ phải chết mất thôi, tình cảm mà hắn trước giờ không muốn lấn sâu vào như một con quái thú không thể nhẫn nhịn đã phá tung ra những thứ xích buộc nó. Cảm giác chống cự như cũng tan dần, An khẽ thả lỏng thân mình. Trái tim trong lồng ngực An rực sáng lên trong màn đêm bên hồ.
"An à, con không thể yêu, nhất định con không thể yêu nghe chưa con. Nếu yêu dù chỉ một lần thôi con sẽ chết đấy". Từng lời bà nội vẫn vang vọng trong lòng hắn. Nhưng lòng hắn như rỉ máu 'Nội à, con xin lỗi, con không thể kiềm chế được. Chỉ một lần này thôi con trái lời nội, chỉ một lần này thôi. Con người mà không yêu thì khác gì quái vật. Một người không có tình cảm thì khác gì kẻ vô chi. Con xin lỗi, thực sự, xin lỗi...'.
Liên khẽ rời ra một chút, khuôn mặt cô vẫn đang đỏ bừng. Đã lấy hết can đảm mới có thể làm như vậy, Liên nhìn An với một ánh mắt chờ đợi. Chỉ cần một lời nữa thôi cất lên là đủ, chỉ một lời của An nói ra nữa thôi "Hãy yêu anh em nhé!".
Nhưng không đáp lại sợ chờ đợi của Liên là một hành động khiến cô hoàn toàn thất vọng.
"Muộn rồi đấy! Chúng ta về thôi nào!".
An đứng dậy khuôn mặt từ đỏ bừng chuyển sang không cảm xúc. Tay hắn khẽ kéo cánh tay Liên trong khi ánh mắt nàng đang cực độ khó hiểu. Một buổi tối kết thúc chỉ là sự hụt hẫng của cả hai người.
Kể từ sau hôm đó An như tránh mặt Liên, mỗi khi cô chuẩn bị tiếp cận hắn là hắn lại tiếp tục tránh xa ra khỏi cô một chút với một ánh mắt vô cảm. Liên đã nhiều lần rỉ nước mắt âm thầm. Chẳng lẽ chuyện cô làm hoàn toàn sai trái, tim cô nhói đau. Cô ước rằng thời gian có thể quay trở lại để một lần nữa cô không làm như vậy, ít ra cô sẽ vẫn được An quan tâm và hành phúc như bình thường. Chẳng lẽ điều cô đòi hỏi là quá đáng, vì cô đã quá tham lam và muốn được nhiều hơn.
Nhiều ngày sau An luôn thấy Liên tiếp xúc với những người đàn ông lạ trong quán café. Liên cũng đáp lại thái độ vô cảm xúc của An bằng sự hờ hững. Liên mỉm cười với những người đàn ông xa lạ và không một lần nhìn hắn. Tim An mỗi lần nhói đau lên vì những hành động đó là hắn lại phải trốn vào một góc khuất của quán. Một trái tim chói sáng trong góc kín không người. Nó có đủ bảy màu Tím, Đen, Hồng, Xanh Dương, Xanh Lá, Vàng và màu Trắng nếu ai nhìn kĩ.
Một tiếng hét trong trí óc hắn khẽ vang lên:
"Mày không được làm như vậy, hãy quên cô ấy đi nếu không thì mày sẽ chết đấy. Không chỉ mày mà mày cũng sẽ hại cả cô ấy nữa mày có biết không?".
"Không, ta không thể kiềm chế được nữa khi nhìn cô ấy thân mật với những người đàn ông khác mà hờ hững với ta. Ta chỉ thật sự muốn nói một câu thôi 'Anh... thực sự... rất yêu em'".
Số mệnh thật sự trêu đùa với hắn, trái tim bảy màu không chỉ là một truyền thuyết. Không chỉ là một câu chuyện mà nó thật sự có thật. Lời nguyền và thượng đế có lẽ cũng có thật, An đã không ít lần bỏ công sức tìm những cuốn sách cổ nói về vấn đề này truyền qua nhiều thời gian. Thường thì những người có số mệnh trái tim ở Châu Âu nhiều hơn ở Châu Á. Nhưng không phải là hiếm như trường hợp của An vậy.
Năm 1727 gia tộc Robert ở đất nước Áo ngày này cũng từng bị hứng chịu một số phận bi thảm như vậy.Ethel Robert vì không nge lời cảnh báo của gia tộc vẫn bất chấp tất cả để yêu nàng công chúa xứ Vaima, và kết quả là ngài đã bị thượng đế trừng phạt. Cả gia tộc Robert sau đó bị một quả pháo lạc đã giết hết toàn bộ gia tộc. Công chúa xứ Vaima cũng bị loạn quân Phổ dày xéo. Ethel Robert cũng bị một mũi tên bắn trúng trái tim bởi chính tên lính hầu cận khi ngài đi săn.
Mọi chuyện sẽ chẳng làm An bận tậm nếu như dừng lại ở đó chỉ là một câu chuyện. Mà là tận mắt hắn chứng kiến. Người chú ruột của hắn số phận cũng thật hẩm hiu khi gánh chịu phải số phận trái tim bảy màu này. Ông cũng mang trong mình trái tim bảy màu, thời chiến tranh có nhiều chuyện không thể nói trước. Trong một lần hành quân về phía Nam ông đã vô tình yêu một người con gái bản địa. Kết cục là ngay khi ông nói lời yêu thì đã bị một quả bom rơi ngay cạnh khiến cả hai đều mất mạng trước sự chứng kiến của toàn bộ anh em chiến hữu. Một kết cục bi thảm, nhưng đó vẫn là một câu chuyện. Điều chỉ thực sự khiến An tin đó chính là trên chính thân thể hắn. Người có trái tim bảy màu khi xuất hiện tình cảm thì trái tim đó sẽ sáng rực lên như những vì sao trên bầu trời đêm. Và đã nhiều lần An phải kiềm chế khi trái tim của An chỉ mới đang le lói ánh sáng. Nhưng lần trước đi với Liên thì khác, trái tim đó đã hoàn toàn sáng rực. Điều đó cảnh báo rằng nếu không dừng lại hành động của mình ngay thì An sẽ phải hứng chịu số phận đúng như lời nguyền.
Đã có nhiều lần An đi khám bác sĩ xem triệu chứng đó của hắn có phải là một căn bệnh hay không. Nhưng kết quả đều trả lời rằng hắn hoàn toàn khỏe mạnh và không hứng chịu bất cứ một căn bệnh quái ác nào cả. Khi An nói với bác sĩ rằng trái tim hắn đã phát sáng và nó có bảy màu. Bác sĩ đó chỉ hoàn toàn cười cho qua chuyện và cho rằng An nói đùa mà thôi.
...
"Tối nay đi chơi với anh nhé!".
Một tên thanh niên có vẻ rất ăn chơi ve vãn Liên, An cũng vừa mới trấn tĩnh lại được một chút và bước ra thấy cảnh này thì liền cố gắng không cảm xúc như bình thường. Liên khẽ nhìn qua thấy vậy, cô thực sự không tin An không có tình cảm với cô. Liền nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Thấy vậy An liền khẽ nhíu mày, mọi khi Liên có thực sự không quan tâm hắn và thân mật với mấy tên khách. Nhưng cũng không lần nào là quá đà, hoàn toàn cũng chỉ muốn cho hắn thấy thái độ của cô mà thôi. Nhưng lần này lại không ngờ đồng ý đi chơi. Người thanh niên kia có một vết xăm ở cạnh cổ, Liên vừa rời đi hắn liền nhìn Liên với một ánh mắt nham hiểm. An khẳng định người này là có ý đồ với Liên, nhưng hắn cũng không dám ra nói chuyện thẳng trực tiếp với cô. Hắn sợ khi một lời cất lên sẽ không thể kiềm chế được mà nói yêu cô mất thôi.
Tối hôm đó khi vừa tan ca, Liên được người thanh niên đến đón bằng một chiếc xe SH loại khá chuộng cho các công tử nhà giàu hoặc dân chơi. An ầm thầm lấy chiếc xe đạp cũ kĩ của mình bám theo hai người. Vì để vừa nói chuyện với Liên và vừa đi hóng gió. Nên tên thanh niên có hình săm kia cho xe đi rất chậm. Vì vậy An có thể dễ dàng bám theo với tốc độ đạp xe chậm chạp của hắn.
Lát sau An phát hiện tên có hình xăm kia nhập bọn với một đám thanh niên khác. Cũng đều là xe xịn cả, tất cả đều giàn hàng lướt đi giữa đường mà không hề để ý rằng có một kẻ bám theo là hắn. Khá kiên trì cuối cùng An thấy đám thanh niên dừng lại ở một nhà nghỉ ven đường.
Vốn Liên chỉ muốn thử lòng An mà thôi, không ngờ lại gặp phải đúng tên lừa đảo dẫn dắt cô vào nhà nghỉ. Sắc mặt liền xanh mét và mau chóng nhảy xuống xe muốn chạy trốn. Nhưng không được mấy tên kia túm chặt lấy cô và lôi cô xềnh xệch vào trong.
An thấy vậy mặt cũng liền tái mét, trái tim hắn tiếp tục nhói lên và sáng rực. Một giọng nói khẽ vang trong tim hắn:
"Liên, chẳng lẽ em vì ghét anh nên phải tìm đến cách này. Phải chăng vì anh đã từ chối một cách quá phũ phàng khiến tim em đau đến mức phải buông thả bản thân".
An khóe mắt khẽ cay vứt vội chiếc xe đạp, một tay bấm vội số điện thoại gọi điện thông báo cho công an. Miệng liên tiếp hô lớn chạy đến phía đám thanh niên như đánh động cho tất cả mọi người. Thấy vậy đám thanh niên kia liền lao ra chặn hắn lại, từng tên thay nhau đánh. Trong khi đó tên có hình xăm ở cổ vẫn tiếp tục kéo Liên vào. Hắn nhìn cô như một con mồi và liếm mép một cách thèm thuồng.
An bị đánh đến bầm dập, Liên đã nhìn thấy tất cả. Miệng cô thều thào từng tiếng:
"An à, anh tại sao phải làm như vậy. Tại sao không thể nói yêu em dù chỉ một lần!".
An miệng cắn chặt rỉ ra những giọt máu, hắn thều thào cố đấu tranh. Liên đã biến mất sau cánh cửa sắt của căn nhà nghỉ rạng rỡ mà lúc này đây An thấy nó thật ghê tởm.
...
Công an đã đến quá muộn, tên thanh niên có hình xăm kia đã thành công thực hiện hành vi đồi bại của hắn và chạy trốn. Để lại Liên với thân thể tàn tạ trong nước mắt. An nằm bầm dập ở giữa đường không thể nhúc nhích, khóe mắt hắn tím bầm.
Liên khẽ bước bàn chân thanh trần của mình lên chiếc lan can tầng sáu. Với thân thể hoàn toàn rách rưới và tàn tạ. Thứ quý giá nhất cuả người con gái đã mất, chỉ vì một phút giây sai lầm đã hại cả đời cô.
Tình yêu khi nhận ra thật quá muộn màng. Chỉ hạnh phúc trong một khắc mà một khắc đó quá ngắn ngủi. Liên khẽ định trầm mình xuống, lao từ trên chiếc lan can tầng sáu của nhà nghỉ này xuống với một ánh mắt lệ.
An trong thoáng chốc như nhìn ra tất cả. Hắn cố gắng gượng để đứng lên với chút hơi tàn cuối cùng. Hắn hét to và cố gắng nói một cách rõ ràng:
"Anh đã nhận ra quá muộn, anh muốn nói với em thật sự bằng cả con tim này. Anh... đã yêu em ngay từ nụ hôn đó... lời anh nói đã muộn nhưng vẫn chưa phải là kết thúc có phải không...Liên em mau xuống đây đi, xuống đây và làm lại từ đầu với anh...".
"Đã quá muộn rồi An à...".
Liên khẽ mỉm cười trong nước mắt, cô ngừng lại một chút. Mắt khẽ nhắm lại, rồi từ từ không ngần ngại thả mình vào không trung. Em đã sống một cuộc sống vô vị, để rồi khi nhận ra mọi thứ thì nó đã chấm dứt. Liên khẽ nghĩ trong thâm tâm như vậy.
« Không !!! ».
An khàn giọng hét lớn lên một tiếng, chỉ một sai lầm mà hắn đã hại một cuộc đời người con gái. Chỉ vì muốn trốn tránh mà đã không biết rằng lời thề đã ứng nghiệm từ cái đêm Liên trao cho hắn nụ hôn đó. Nó sẽ đến nhưng chậm hơn mà thôi, nếu biết vậy thì thà rằng hắn cứ yêu Liên đi. Có lẽ sẽ có sự trừng phạt từ thượng đế nhưng ít ra không thảm khốc đến vậy.
...
Ba năm sau, kể từ ngày Liên chết An cũng nhận được giấy báo sức khỏe định kì trước đó trong vòng một năm. Hắn cũng đã bị mắc căn bệnh ung thư quái ác. Để rồi giờ đây hắn trốn tránh ra một hòn đảo nhỏ ít người qua lại. Hắn không muốn gặp người thân vì sợ rằng họ sẽ quan tâm một cách vô ích và hao tốn tiền bạc cho hắn mà thôi. Ung thư như hắn nghĩ đằng nào chẳng chết, chết một mình không làm khổ người khác mới là một cái chết đẹp. Còn hơn nằm trên dường bệnh ngày ngày chịu đau đớn nhìn những khoảng màu trắng, và những ánh mắt u buồn của người thân.
Cứ như vậy đi, cứ như này đi. Cứ coi như rằng hắn đã mất tích, rằng hắn đã chết rồi. Người thân hắn sẽ chỉ đau buồn trong một thời gian ngắn mà thôi chứ không phải chịu đựng thống khổ dài đằng đằng mấy năm trời.
An khẽ nhìn sóng biển lướt nhanh qua khi thủy triều dâng. Khóe mắt khẽ ứa những dòng nước mặn, miệng đau đớn khi nghĩ về Liên và thời gian đã qua. Thượng đế đã quá bất công khi trao cho hắn trái tim này, trái tim mang bảy màu sắc bị nguyền rủa...