Gửi bài:

Mối tình đầu không phải chỉ là đau!

Từ ngày đến đây làm việc ngày nào cũng là Phong đưa đón cô đi về, bạn bè biết tỏ ra ghen tỵ, thậm chí có nhiều nữ sinh trong trường còn lên tiếng trước mặt Quỳnh. Nhưng cô không nói gì, thời gian làm việc với Phong cô cũng dần hiểu ra nhiều điều về con người anh. 

***

Một ngày cuối tháng 9, Quỳnh dậy sớm chuẩn bị thật kỹ để đi nhập học, mà thực ra thì chẳng có gì phải chuẩn bị, vì mọi thứ đã sẵn sàng hết rồi. Ngày hôm ấy cũng giống như ngày nhận được giấy báo trúng tuyển , Quỳnh háo hức vô cùng, nên cô đã cố gắng đi thật sớm đến để ngắm ngôi trường mới, phòng học mới như thế nào...

moi-tinh-dau-khong-phai-chi-la-dau

Thành phố buổi sớm bình minh gió mát rượi, sân trường im bóng thật đẹp, một ngôi trường đúng như mơ ước của Quỳnh. Dạo một vòng xem phong cảnh thế nào, trường cũng rất rộng, cuối cùng tôi cũng tìm đến nơi đón tiếp tân học sinh. Đang tính chen chân vào để đăng ký thì nghe tiếng gọi:

- Quỳnh phải không?

Quay lại thấy cô bạn nào đó trông quen quen, nhìn kỹ mới biết là cô bạn cùng trường cấp 2:

- Linh hả, sao Linh cũng ở đây, Linh cũng thi vào đây sao?

Linh cười:

- Ừ, sao Quỳnh ngạc nhiên lắm hả, Linh cứ nghĩ ở đây không có bạn không ngờ lại gặp người quen rồi.

Cô không nói hết nổi vui mừng vì ở nơi xa lạ này lại gặp cô bạn đáng quý này:

- Ừ, Linh học lớp gì thế?

Linh trả lời rất hào hứng:

- Ngôn ngữ Anh, Linh thích học cái này lắm nên đã cố gắng thi được đó, Quỳnh thì sao?

Cô còn mừng hơn Linh:

- Quỳnh cũng vậy không khéo chúng ta được học chung rồi.

Hai đứa vui mừng cứ như những đứa bạn thân lâu lắm rồi mới gặp nhau, mãi mê nói chuyện đợi đến lúc một cậu bạn đứng bên lên tiếng:

- Nè hai cô, không làm thủ tục thì đi ra chỗ khác cho người ta làm đi!

Nghe cái giọng nói khó chịu của ai đó Quỳnh quay lại bắt gặp một ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nhìn rất kiêu ngạo. Trả cho hắn một cái nhìn không mấy thiện cảm rồi Quỳnh liền quay đi, Linh biết hai người cũng không đúng nên kéo tay Quỳnh lên nhanh chóng làm thủ tục nhập học. Sau khi làm xong thủ tục nhập học của mình, Quỳnh đứng cố ý nhìn xem tên con trai đó học lớp nào:

- Thái Quốc Phong, K56 công nghệ thông tin, thì ra là một h..a..ck..er.

Quỳnh nhìn cậu ta và cười một kiểu cười có lẽ cậu con trai đó cả đời cũng không quên được. Linh cảm thấy không khí hình như có chút thay đổi liền quay lại :

- Xin lỗi các bạn nhé!

Rồi cô kéo tay Quỳnh đi nhanh còn cậu Phong kia vẫn nhìn theo với một nụ cười rất không mấy bận tâm.

Để thuận lợi cho việc học và tham gia các hoạt động của lớp Linh và Quỳnh cùng đăng ký ở ký túc. Phòng Quỳnh có 8 người đều học cùng lớp với cô đến từ nhiều miền quê khác nhau. Buổi tối đầu tiên cả phòng họp lại giới thiệu nhau để quen biết và trò chuyện rôm rả.

Giảng đường nơi Quỳnh học cách ký túc không xa vừa đủ để cô cùng bạn bè nói chuyện trước khi vào lớp. Buổi học đầu tiên hầu như chỉ là để làm quen, cô giáo chủ nhiệm là giảng viên mà còn rất trẻ. Nhìn thấy cô Quỳnh cũng mơ ước sau này được ở lại làm giảng viên của trường, Quỳnh thầm hứa sẽ cố gắng để đạt được ước mơ đó. Cô nói:

- Lớp trưởng, bí thư đã được chỉ định bây giờ cô muốn bầu lớp phó và phó bí thư nữa. Cô chỉ định nhé! Phó bí thư em: Đinh Thái Quỳnh em đảm đương được không?

Quỳnh giật mình đứng dậy, hơi lo lắng nhưng mấy đứa trong phòng cổ vũ nhiệt tình nên cũng mạnh dạn đồng ý:

- Em sẽ làm tốt ạ.

Cô cũng chỉ định lớp phó nữa và buổi học đầu tiên trôi qua chủ yếu để lớp giới thiệu và làm quen với nhau.

Sau mỗi buổi học quay về phòng Quỳnh nghe rất nhiều về anh chàng bí thư lớp CNTT từ mấy cô bạn cùng phòng nhưng cũng không mấy bận tâm lắm. Cho đến một hôm đang học tiết anh kinh tế của cô chủ nhiệm. Sự xuất hiện của một nhân vật ở ngoài cửa lớp khiến cả lớp lại xôn xao:

- Xin phép cô cho em gặp bí thư lớp vài phút ạ!

Giọng nói rất lịch sự, nhẹ nhàng nhưng bên tai Quỳnh dường như có chút ám ảnh, cô nhìn ra, chỉ kịp để tròn mắt ngạc nhiên: Trời ơi.

Cô giáo nhẹ nhàng:

- Hôm nay bạn bí thư nghỉ, phó bí thư ra nhận thông báo thay nhé.

- Hả. Quỳnh giật mình, đứng dậy đi ra.

Nhìn thấy Quỳnh đi ra, Phong cười khẩy:

- Đúng là oan gia ngõ hẹp.

- Tại trái đất tròn quá mà, Quỳnh vẫn thọng mặt ra

- Đây là kế hoạch chuẩn bị cho cuộc thi nữ sinh thanh lịch sắp tới, đồng chí phó bí thư nhớ trao đổi lại với lớp. Chào!

Phong đưa thông báo xong vẫy tay đi còn Quỳnh đứng đó mà tức sôi máu. Sao lại có người như vậy chứ. Quỳnh đi vào lớp trong khi cả lớp đang hào hứng vì nhìn thấy thần tượng của mình thì vẻ mặt của Quỳnh lại rất không vui. Linh hỏi:

- Sao vậy.

Quỳnh vẫn tức tối:

- Bà nhớ hắn không:

- Nhớ chứ, tui tưởng bà biết cậu ta là bí thư K56CNTT rồi chứ, cậu ta rất nổi tiếng đó. Linh cười.

- Người như hắn ta sao mà làm bí thư được chứ, hống hách, kiêu ngạo, tốt cái gì chứ. Sao người khác cứ hâm mộ hắn chứ.

Quỳnh tuôn ra bao nhiêu bực tức trong lòng. Linh hiểu Quỳnh vẫn giận chuyện cũ nên thôi không nói thêm gì nữa, Quỳnh bản tín tốt bụng, gần gũi với mọi người nên không thích vẻ mặt kiêu ngạo của Phong đó là điều đương nhiên. Linh chỉ cười mà không nói gì, cô nghĩ sao cô bạn của mình bình thường tốt như vậy mà lúc này lại trẻ con thế.

Sau buổi học hôm ấy, đi về ký túc Linh cung cấp cho Quỳnh rất nhiều thông tin về Phong. Phong thi đậu thủ khoa vào khoa CNTT của trường, nên đựơc bầu làm bí thứ. Cậu ta sinh ra trong gia đình giàu có nên có chút kiêu ngạo nhưng học rất giỏi, giờ làm trong ban chấp hành đoàn của trường nữa rồi, đàn, sáo đều giỏi lại hát hay nữa. Nghe Linh và bạn bè nói thì hay lắm nhưng Quỳnh vẫn thấy không vừa lòng, cô nói sau này không muốn nghe về tên đó trước mặt mình nữa. Nghe vậy Linh cũng không nói gì nữa.

Mãi mê chuẩn bị các công việc của trường và bận rộn với công việc học của mình nên Quỳnh cũng không để ý gì nhiều đến Phong nữa. Nghe ai kể về Phong là cô lại tránh xa không muốn nghe, có lúc lỡ nhìn thấy thì cô tránh hướng khác. Đôi lúc cô thấy sao lại xui xẻo khi gặp một người như thế chứ.

Cuối cùng ngày thi nữ sinh thanh lịch rồi cũng đã đến, không phải chỉ lớp Quỳnh rất nhiều nữ sinh khác đều mong muốn nhất là xem Phong biểu diễn, khi nghe đến tên của Phong thôi cả khán phòng rộn lên hẳn. Phong bước ra sân khấu, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo đó nhưng đầy tự tin. Với màn biểu diễn vừa đàn hát ca khúc " Xinh tươi Việt Nam" Phong có lẽ đã lấy đi trái tim của hầu hết sinh viên ở đây. Chỉ có Quỳnh thì không thấy như vậy.

Buổi biểu diến kết thúc mọi người đều ra về, cả bọn rủ nhau đi ăn uống nhưng Quỳnh thấy không vui nên về trước. Gọi điện về nhà biết bố đang bệnh Quỳnh buồn hơn, lúc này tự nhiên cô thấy buồn, tủi lắm. Đi về ký túc một mình Quỳnh đã khóc, cô khóc rất nhiều.

- Nè nhóc.

Giọng ai đó vang lên ngay trước mặt Quỳnh thấy quen lắm, ngước mặt lên hình như Phong còn định nói điều gì đó nhưng nhìn thấy đôi mắt còn đẫm lệ của Quỳnh anh lại thôi.

- Chuyện gì? Quỳnh lau nước mắt, đổi thái độ ngay.

- Thật là.., Phong cười.

- Cười gì, bộ tui khó coi lắm à, tui cũng chẳng cần người khác thương hại. Quỳnh gắt lên. Phong vẫn nhẹ nhàng:

- Có chuyện gì thế, phù thủy mà vẫn rơi nước mắt à.

- Phù thủy...Ai phù thủy hả. Quỳnh gắt lên và còn định xông tới.

- Nè nè coi chừng nha. Lời nói của Phong khiến Quỳnh lui lại.

- Sao anh không đi ăn uống, lên hoan cùng mọi người, anh là ngôi sao mà.

Quỳnh nói giọng cô có chút như chế giễu, Phong chỉ cười khẩy:

- Về phòng ngủ sướng hơn, dù sao thì cùng đường muốn đi chung không thì tùy.

Nói xong Phong quay lưng đi, Quỳnh vẫn hơi khó chịu nhưng vẫn đi theo sau. Cô nghĩ dù sao có người đi cùng cũng hơn. Phong cầm cây sáo lên thổi. Tiếng sáo cao vút, vi vu giữa trời đêm thật ngọt ngào, nhưng cũng buồn thăm thẳm. Lúc đến lối lên phòng Quỳnh:

- Chúc ngủ ngon. Phong nói xong quay lưng đi không để người khác nhìn thấy nét mặt cũng như nói lại một câu gì hết.

Đêm hôm ấy và những ngày hôm sau nữa Quỳnh vẫn nhớ về nụ cười lúc đó, vẽ mặt rất lãng tữ lúc thổi sáo của anh. Cô cũng quan tâm nhiều hơn đến những câu chuyện của anh từ người khác. Cô nhận ra Phong rất ít khi cười, lúc anh cười với cô cũng là hiếm hoi lắm. Cô nghe kể bao nhiêu câu chuyện về những cô gái, nữ sinh trong trường yêu thích anh, tỏ tình với anh mà anh không nhận lời. Cô nghe thì được biết những cô nữ sinh đó cũng xinh đẹp, con nhà khá giả, có người còn là hoa khôi của trường nữa, vậy mà cô thắc mắc sao Phong không nhận lời nhỉ...

Mỗi khi thấy Phong đi qua rất nhiều nữ sinh đã gọi tên anh nhưng anh không hề cười thậm chí cũng không nhìn một cái. Quỳnh đã nghĩ sao lại kiêu ngạo thế chứ, cô nhìn xuống thấy Phong đang nhìn mình và cười khẩy. Chuông điện thoại reo, Quỳnh mở ra đọc tin nhắn: " Tôi biết Quỳnh đang nghĩ gì. Ký tên: Phong". Quỳnh giật mình nhìn lại thì Phong đã đi vào lớp. Sao cậu ta lại có số của mình chứ, Quỳnh suy nghĩ mãi về những điều đó và cả nụ cười đầy ẩn ý của Phong.

Gia đình của Quỳnh từ khi bố ốm kinh tế càng khó khăn hơn, cô quyết định đi làm thêm để trang trải chút kinh phí giúp đỡ gia đình. Cô xin đi dạy kèm cho một gia đình trong thành phố. Hôm đó vì bài tập nhiều Quỳnh về muộn không bắt được xe về trường nữa đành đi bộ về, trên đường về lại gặp phải một đám thanh niên trêu ghẹo. Đang không biết phải làm thế nào có tiếng xe máy dừng lại:

- Mấy người tính làm gì thế?

Giọng Phong đầy quyền uy. Đám thanh niên quay lại nhìn thấy Phong thì lắp bắp, có vẻ như run sợ. Nói xong liền bỏ đi ngay:

- Anh Phong, bọn em chỉ hỏi thăm thôi

- Lên xe đi, chở về.

Phong nói cứ như ra lệnh. Quỳnh thì còn sợ nên cũng ngoan ngoãn leo lên xe. Trên đường về Phong cũng không hỏi điều gì cả, Quỳnh muốn nói cảm ơn Phong nhưng lại không mở miệng ra được nên cứ ngồi im lặng vậy. Đến một quán ăn thấy Phong rẽ vào, Quỳnh định hỏi, Phong đã nhanh miệng:

- Tui đó bụng, phải ăn tý đã, giờ về ngủ là tui chết đói luôn.

Thật ra từ trưa đến giờ Quỳnh cũng đã ăn gì đâu, đang lúc vậy có ăn cứ ăn đã. Cô ăn liền một mạch hết tô phở gà làm Phong chỉ biết trố mắt nhìn và lắc đầu cười. Cô ăn xong cứ ngồi im lặng, hình như Phong biết cô có gì muốn nói nên đã lên tiếng:

- Muốn nói gì thì cứ nói đi.

- Cảm ơn.

Quỳnh nhỏ nhẹ. Phong cười và không nói gì.

- Nhưng mà sao Phong quen họ vậy?

- Ở đây ai không biết tui mới là lạ đó? Phong nói.

Quỳnh vẫn trố mắt không hiểu gì, Phong nhìn nét mặt của Quỳnh, anh hiểu ra ngay vấn đề:

- Thôi đừng để ý, dân đen nhìn mặt ngu ngơ vậy biết là có nói cũng không hiểu rồi.

Quỳnh nhìn chằm chằm vào Phong, vẻ mặt tức tối lắm, nhưng nghĩ lại cũng là ân nhân nên đành nhẫn nhịn.

- Có muốn kiếm việc làm ban ngày không, ở nhà hàng tui đang làm có việc đó, đỡ phải đi về đêm hôm, lỡ xảy ra chuyện gì ai giúp. Ngày mai đi làm luôn đi.

Quỳnh ngạc nhiên tròn mắt lên nói:

- Còn chưa xin sao đi làm?

- Tui sẽ nói giúp, tui làm ở đó. Phong nhìn cô và nói.

- Anh mà cũng đi làm sao?

- Chứ không làm sống bằng gì, thôi ăn xong rồi về thôi.

Phong cho Quỳnh hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô cứ nghĩ anh chỉ là thằng công tử bột chỉ biết tiêu tiền. Về đến phòng Phong còn dặn:

- Chiều mai 13h nhà hàng AStar, nhớ đúng giờ đó.

Nói xong anh quay xe đi, sao lúc nào anh ta cũng ra lệnh cho người khác thế nhỉ, Quỳnh ấm ức nhưng dù sao cũng hy vọng công việc mới sẽ tốt hơn.

Vừa vào phòng thấy Quỳnh về mọi người đều hỏi sao về muộn thế. Quỳnh kể lại mọi chuyện, Linh thở phào nhẹ nhõm:

- May quá, gặp anh Phong nếu không không biết thế nào nữa, hay thôi bà nghĩ dạy đi.

Quỳnh gật đầu:

- Phong cũng bảo tui kiếm công việc khác làm, bảo chiều mai làm rồi, nhưng mà Phong là người thế nào vậy?

Cả bọn nhìn Quỳnh:

- Chứ bà không biết thật à. Quỳnh lắc đầu:

- Cha mẹ của Phong là người làm ăn kinh doanh lớn thường hay đi đây đó, quan hệ tốt, nên gia đình rất có quyền thế, kể cả bọn giang hồ cũng phải nể mấy phần đấy.

Quỳnh nghe mấy đứa bạn nói xong cũng nghĩ ngợi nhiều, đêm đó cô không ngủ được vì suy nghĩ nhiều về Phong.

Ngày mai cô đến nhà hàng rất đúng giờ, đi vào trong có người ra đón hỏi tên và đưa vào giới thiệu việc cho làm. Chị quản lý hướng dẫn cho cô rất nhiệt tình tỷ mỷ, sau đó chỉ cho cô bưng bê những thức ăn đồ uống nhẹ cho khách theo chỉ dẫn của người oder. Cô nhìn ra thấy Phong đang đi oder cho khách, thái độ làm việc nhiệt tình, chu đáo của anh khác hẳn với ngày thường cô thấy ở trường. Phong đi vào, nói như ra lệnh:

- Nhìn gì nữa, lấy khay đi.

- Em bưng theo Phong đi, Chị quản lý bảo

- Dạ, vâng! Quỳnh nhanh nhảu.

Công việc này hơi khó khăn tý chút với Quỳnh, nhưng đổi lại cô thấy mình vui vẻ, và thoải mái khi làm việc, lương lại cao và ít nhất không sợ về muộn. Hết giờ làm việc, Quỳnh ra đứng bắt xe buyt về, Phong lái xe qua:

- Lên xe đi, đi về cứ vậy lương sao đủ.

- Kệ tui, Quỳnh cãi lại.

Từ ngày đến đây làm việc ngày nào cũng là Phong đưa đón cô đi về, bạn bè biết tỏ ra ghen tỵ, thậm chí có nhiều nữ sinh trong trường còn lên tiếng trước mặt Quỳnh. Nhưng cô không nói gì, thời gian làm việc với Phong cô cũng dần hiểu ra nhiều điều về con người anh. Nhờ thời gian đó làm việc cô cũng kiếm được một khoản đủ chi tiêu cho mình nên khi kỳ thì học kỳ sắp tới Quỳnh có ý muốn nghĩ làm để tập trung cho ôn thi, Phong cũng đồng ý như vậy. Cô hiểu đối với Phong, anh đi làm chỉ để giải trí tinh thần, còn về tiền bạc cô biết anh không hề thiếu thốn, thứ anh thiếu thật sự chỉ là tình cảm gia đình thôi. Những ngày ôn thi học kỳ Quỳnh tập trung vào học tập cô cũng không để tâm nhiều đến những chuyện xung quanh mình nữa. Một hôm lúc Quỳnh đang đứng ngoài hành lang, có tiếng chuông điện thoại, Linh gọi:

- Quỳnh ơi, Anh Phong gọi mày đó.

- Alo, gì đó? Quỳnh cầm điện thoại nói liền.

- Gọi mấy người đi ăn luôn đi, nhân dịp lấy tình thần cho ngày mai bắt đầu thi.

Cả phòng của Quỳnh nghe vậy thì ồ lên, nhìn sang bên phòng của Phong thấy đám con trai đang đứng đó vẫy tay.

- Đi không? Quỳnh hỏi bọn con gái.

- Có chứ. Cả bọn đồng thanh.

- Vậy chờ đi. Quỳnh ghé vào điện thoại nói với Phong.

Anh biết Quỳnh lúc nào cũng giọng như vậy nên đối với anh chẳng có gì lạ. Đi ăn cùng với phòng của Phong mọi người đều nói cười vui vẻ. Nhìn Phong cũng rất hạnh phúc, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Mọi người cùng chúc cho tất cả có một kỳ thi đạt kết quả cao.

Sau khi kết thúc năm học đầu tiên mọi cố gắng của Quỳnh đã đạt được, một kết quả tổng kết cao nhất lớp cũng khiến Quỳnh thấy hài lòng. Buổi tổng kết và trao tặng danh hiệu cho sinh viên giỏi cho toàn khóa được xướng tên cô đã rất vui, và tất nhiên không thể thiếu Phong được. Đứng trên sân khấu rất hãnh diện nhận giấy khen từ nhà trường lòng Quỳnh vui lắm, cô thầm cảm ơn Phong nếu không có anh giúp đỡ trong những lúc gia đình khó khăn nhất có lẽ cô đã không thể cố gắng học tốt được.

Kết thúc phần trao thưởng là đến các tiết mục văn nghệ, tất nhiên như mọi khi ai cũng mong chờ đến phần biễu diễn của Phong và lần này Quỳnh cũng vậy. Khi Phong bước ra sân khấu lúc nào anh cũng tự tin, nhưng hôm nay Quỳnh thấy nét mặt đỡ kiêu căng hơn thì phải. Giọng nói của Phong nhẹ nhàng ấm áp:

- Bài hát này tôi xin gửi tặng tất cả các bạn và đặc biệt gửi tặng đến một người...

Lời nói bỏ dỡ của Phong đã khiến cả khán phòng rộn lên không biết người đó là ai? Phong vừa đàn vừa hát, ánh mắt anh nhìn cô rất ấm áp, anh khẽ mỉm cười, lần đầu tiên cô thấy anh cười trên sân khấu khi biểu diễn như vậy. "Tình cờ anh gặp em nơi vườn hoa đêm trăng rằm, trộm nhìn em thật lâu anh ngẩn ngơ em biết chăng. Người như đóa hoa hồng em cười như những nụ hồng, đã làm cho lòng anh kể từ đây biết nhớ mong..." Bài hát của anh nhẹ nhàng ấm áp, đi vào lòng cô rõ ràng từng câu, từng chữ đến bản thân cô cũng cảm thấy bất ngờ.

Và tình yêu của cô và anh cứ đến nhẹ nhàng như vậy, cho đến bây giờ Quỳnh cũng không biết cô đã yêu anh từ bao giờ. Càng ở bên anh cô càng thấy con người anh không tệ như cô nghĩ. Phong biết rất nhiều thứ đến Quỳnh cũng phải ngạc nhiên, còn cô thì cái gì cũng không biết, chính anh cũng dạy cho cô nhiều điều trong cuộc sống và thường xuyên nói cô "sao mà ngu ngơ thế, cái gì cũng không biết". Những năm tháng cứ qua đi với một tình yêu nhẹ nhàng, đẹp đẽ như vậy. Lúc nào cô cũng nghe bạn bè than thở về tình yêu đầu đau lắm, không có kết quả, thế nào rồi cũng chia tay. Cô chỉ cười khi nghĩ đến mình cô cũng là tình yêu đầu nhưng chỉ thấy hạnh phúc, hơi điên khùng một tý thôi.

Bốn năm đại học trôi qua vơi thành tích học tập xuất sắc toàn khóa Quỳnh được giữ lại trường như mong ước của cô. Linh cũng xin được một công việc tốt gần đó nên hai người lại thuê phòng trọ và ở cùng với nhau. Còn Phong thành tích của anh không thua cô nhưng anh lại chọn con đường khác. Anh đã tính đến chuyện đi du học ba năm nên anh có hỏi Quỳnh:

- Nếu anh đi Quỳnh có chờ anh không?

- Thôi nha, đi sang đó thì đi luôn chứ, chờ sao được. Nghe Quỳnh nói vậy thôi nhưng anh hiểu trong lòng Quỳnh đang nghĩ gì.

- Vậy là không cho anh đi à?

- Ý Quỳnh không phải vậy.

Quỳnh là người thật thà nên ít khi cô hiểu được câu nói của Phong là đùa hay thật, nên phản ứng lại ngay. Phong nhìn cô cười:

- Sao trên đời có người ngu ngơ vậy mà vẫn học được chứ.

Quỳnh lườm anh một cái rồi quay ngoắt đi không nói gì, cô biết lý lẽ cô không thắng được nên đành tỏ thái độ vậy. Cuối cùng Phong quyết định đi, anh tính đi ba năm thôi, kể ra cũng sẽ nhanh lắm.

Phong đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho chuyến đi của mình, tuần tới anh sẽ lên đường, anh đã chào tạm biệt bạn bè người thân. Anh đã hứa với Quỳnh thứ 7 tuần này sẽ đi chơi một ngày vui vẻ trước khi anh đi.

Tối thứ sáu hôm đó Quỳnh đang rất hào hứng ngồi nói chuyện với Linh rủ ngày mai kêu người yêu Linh cùng đi chơi luôn, thì nghe chuông điện thoại rung, Quỳnh bắt máy, đầu dây kia giọng một người con trai:

- Em à, thằng Phong nó gặp tai nạn giờ đang ở bệnh viện thành phố em vào ngay nhé!

Quỳnh sững người khi nghe tin đó, cô và Linh nhanh chóng gọi taxi tới bệnh viện. Phong đang nằm trong phòng cấp cứu, rất nhiều người nhà và bạn bè của anh đều đang đứng chờ ở đó.

- Phong sao rồi, tình hình của anh ấy ra sao?

Quỳnh gào lên khi bản thân của cô cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Bạn bè của Phong và Linh phải đỡ cô ngồi xuống. Kiên bạn thân của Phong an ủi Quỳnh:

- Các bác sỹ đang cấp cứu em cứ yên tâm đi, chắc không sao đâu.

Vừa lúc các bác sỹ đi ra:

- Tình hình của cậu ấy không còn nguy hiểm nữa nhưng mà để biết lúc nào cậu ấy tỉnh lại thì hơi khó, cũng có thể không tỉnh lại được mà phải sống cuộc đời như vậy. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần trước cho những tình huống xấu nhất.

Mẹ của Phong cũng gục xuống khi nghe bác sỹ nói như vậy. Chắc bà đang rất hối hận vì lo mải mê việc kinh doanh mà không quan tâm nhiều đến con trai của mình. Còn Quỳnh cô ngồi đó như người mất hồn, không biết nói gì nữa bao nhiêu dự định của cô và anh đã tan thành mây khói, không còn gì nữa rồi. Những mơ ước, hy vọng về cuộc sống tốt đẹp của hai người giờ đây cũng không còn nữa. Bước vào bên cạnh giường bệnh của anh, thấy Phong nằm bất động, cô chỉ ước gì nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng của anh ngày xưa. Dù anh có kiêu ngạo cũng được miễn là không phải nằm ở đây. Cô như không tin vào mắt mình, cô cứ đứng đó như một bức tượng hồi lâu.

- Quỳnh ơi, em về nghỉ đi, ngày mai lại tới.

Tiếng Kiên nói dường như cô cũng không nghe thấy, Linh lay cô:

- Quỳnh ơi, Quỳnh ...

Lúc này cô mới quay người lại:

- Mình không sao, mình muốn ở lại đây thêm chút nữa.

Tối hôm đó là thứ 6 ngày 13...

Suốt một tuần kể từ hôm đó, ngoài giờ dạy cô đều đến để thăm Phong, cô luôn mong kỳ tích sẽ xảy ra, để cô được nói với anh một điều mà cô chưa bao giờ nói. Nhưng những ngày cô đến đó vẫn là cảnh tượng chỉ do cô mong ước mà thôi. Cô biết kỳ tích sẽ không xảy ra rồi.

Sau một tuần Phong nằm viện, Quỳnh nghe mẹ Phong và anh Kiên nói sẽ đưa Phong qua Mỹ xem thế nào. Hy vọng thì rất nhỏ nhoi nhưng bà cũng muốn làm hết sức mình. Ngày đưa Phong lên máy bay cùng gia đình qua Mỹ, cô không nghe được lời tạm biệt và lời hứa sẽ quay về của anh. Nhưng cô vẫn hy vọng, hy vọng dù chỉ là một chút...

Từ khi gia đình Phong đi, Quỳnh luôn hỏi thăm tình hình từ Kiên nhưng vẫn không có tin tức gì. 1 tháng, 2 tháng, ... 5 tháng rồi một năm trôi qua, cô không có bất cứ tin tức gì của Phong và gia đình anh nữa. Cô thấy buồn và mọi hy vọng cũng sụp đổ. Ngày Linh kết hôn, Linh đã nói với cô:

- Tớ biết nói với cậu thế này thật không nên nhưng cậu cũng phải tìm một người khác và tiếp tục cuộc sống này, hãy cố gắng quên Phong đi. Đợi chờ như vậy đâu có kết quả gì.

Kiên cũng đã khuyên Quỳnh hãy tìm một cuộc sống mới cho mình, dừng mãi hoài niệm về quá khứ như vậy nữa.

Quỳnh chỉ cười:

- Quỳnh không sao đâu, mọi người cứ yên tâm.

Lang thang bước đi một mình trên con đường về sau tiệc cưới của Linh, Quỳnh thơ thẩn nghĩ về những điều Linh và Kiên đã nói. Nhưng quên Phong ư? điều đó sao khó quá đối với cô. Không phải Quỳnh không có người theo đuổi nhưng cô không thể quên được Phong, làm sao cô có thể làm được điều đó đây. Quỳnh nghĩ về những lời bạn bè nói về mối tình đầu lúc nào của không có kết quả tốt đẹp, ngày đó cô đã cười cho rằng điều đó không đúng. Nhưng bây giờ cô phải chua chát chấp nhận, hỏi tại sao mối tình đầu cứ phải là đau?

***

Hai năm sau nữa.

Những năm tháng miệt mài trên giảng đường đã giúp Quỳnh dần vơi đi nỗi nhớ Phong nhưng cô vẫn chưa yêu thêm một người nào hết. Linh đã có một cô con gái rất xinh mà Quỳnh nhận làm mẹ nuôi nên cũng thường xuyên qua lại bên đó.

Hôm đó, sau giờ dạy trên giảng đường Quỳnh vội về nhà chuẩn bị để tối đi dự tiệc mừng sinh nhật con gái Linh tại nhà hàng Astar. Bước vào nơi đã từng một thời gắn bó với Phong cô thấy một chút nhớ nhung, trống trải hiện về trong tấm trí của mình, nỗi nhớ người cũ lại hiện về rõ nét như mọi chuyện mới xảy ra từ hôm qua.

- Quỳnh ơi..

Tiếng Linh gọi làm cô bừng tỉnh, cô bước đến bên bàn bế con gái, cùng mọi người hát và thổi nến sinh nhật rất vẻ. Sau khi mọi người thay nhau chúc mừng và tặng quà con gái Linh xong thì Linh tuyên bố:

- Bây giờ mới là phần quan trọng nhất, xin mời mọi người nhìn lên sân khấu.

Tất cả ánh đèn vụt tắt, tiếng nhạc vang lên. Trên sân khấu có một người đang ngồi:

- "Đi qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm anh đã rất hạnh phúc...Làm vợ anh nhé anh có một bờ vai đủ rộng, một vòng tay ấm, một trái tim luôn thấu hiểu em.."

Tiếng hát ấm áp cùng tiếng đàn ghi ta vang lên khiến cho Quỳnh bật khóc. Khi ánh đèn sân khấu chiếu xuống khuôn mặt chàng trai đó, rất nhiều người bạn bè của cô và anh đã rất ngạc nhiên. Anh nhìn cô vừa đàn hát vẫn ấm áp và mỉm cười giống như ngày đầu anh hát tặng cô vậy. Nhưng còn Quỳnh từ ngỡ ngàng, sững sờ rồi xúc động, cô chỉ biết khóc.

- Cảm ơn em đã đợi anh ba năm và anh cũng đã giữ được lời hứa của mình.

Ôm Quỳnh vào lòng nước mắt Phong cũng đã rơi. Quỳnh chỉ biết đứng trong vòng tay của anh và khóc. Ngày hôm nay cô khóc không phải vì những đau buồn của năm tháng qua nữa, cô khóc vì hạnh phúc, vì niềm vui và vì những điều ước của cô đã thành sự thật.

Trong màu áo trắng tinh khôi của một cô dâu, Quỳnh rạng rỡ bước đi trong tiếng vỗ tay rộn ràng của bạn bè và người thân, ngày hôm nay những đợi chờ của cô cũng đã trở thành hạnh phúc. Và cô biết mối tình đầu không phải chỉ là đau...

Ngọc Ánh

Ngày đăng: 10/03/2016
Người đăng: ngocanh dang
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Henry Ward Beecher - happiness
 

Hạnh phúc ở ngay trong những điều giản đơn và quen thuộc của cuộc sống

By Henry Ward Beecher

 
 

Truyện mới cùng mục

Tags

Fanpage