Gửi bài:

Cảm ơn tình yêu của em!

Có những thứ tình cảm lặng thầm nhưng không thể thừa nhận, dù rất yêu nhưng lại không thể yêu. Cảm giác đó không phải dễ chịu nhưng đối với Khang anh lại lựa chọn như vậy vì anh lo sợ không biết ngày mai mình có đưa lại hạnh phúc cho Thanh được hay không?

***

cam-on-tinh-yeu-cua-em

Thanh và Khang quen nhau từ những năm tháng trên giảng đường đại học, dù không phải người cùng quê nhưng bấy nhiêu tình bạn đó đủ để hai người hiểu nhau hơn. Khang, một chàng trai lạnh lùng, ít nói cũng không oan khi người khác gán cho anh mác kiêu ngạo. Còn Thanh một người con gái bình thường giữa muôn người. Cô chẳng có gì đặc biệt đáng để anh nhớ đến. Ngày đầu tiên gặp nhau của hai người chính là ngày đầu tiên của lớp học, Thanh cũng không biết điều gì ở Khang đã thu hút cô đến vậy. Anh lạnh lùng bước đi giữa đám đông những thằng con trai của lớp nhưng bấy nhiêu đó đủ để cô nhớ về anh. Buổi đầu tiên lớp gặp mặt là bữa tiệc nhỏ tại nhà hàng Sông La và sau đó hát karaoke tại Như Ý. Để cho cả lớp làm quen nhau cậu lớp trưởng đề nghị trong quán Như Ý mỗi người sẽ đứng lên tự giới thiệu và hát một bài. Lớp có hai mươi người nên lượt của mình cũng đến nhanh thôi, cô cũng run lắm. Đứng lên cầm mic mà cứ phải nhìn hồi lâu mới nói được:

- Mình tên là Nguyễn Diệu Thanh, quê ở Hà Tĩnh. Rất vui được học cùng mọi người, sau này mong mọi người giúp đỡ.

Cả lớp vỗ tay rầm rộ và yêu cầu hát một ca khúc về dân ca Nghệ Tĩnh, nhưng Thanh trước giờ chưa bao giờ hát chứ nói gì hát dân ca quê mình. Cô từ chối và xin lớp cho nợ lần sau nhưng mọi người không chịu. Thanh thấy Khang đứng dậy đi về phía mình, cầm mic từ tay cô và giới thiệu:

- Mình là Phan Xuân Khang, mình đến từ Nghệ An, bạn Thanh không hát được mình hát thay luôn, lớp đồng ý không?

Lớp vỗ tay rào rào và tất nhiên cũng dồng ý với điều đó, bài hát Khang lựa chọn là Người đi xây hồ Kẽ Gỗ. Giọng hát của Khang đủ ấm áp để mọi người muốn nghe lần nữa. Sau buổi tiệc đó, gặp Khang cô không biết nói gì ngoài câu:

- Cảm ơn Khang.

- Có gì đâu, thấy Thanh khó xử quá mình giúp thôi, bạn bè cả. Nhưng không ngờ người Nghệ Tĩnh mà lại không biết hát dân ca quê mình.

Khang cười và nói xong anh bỏ đi cùng đám bạn, Thanh chỉ im lặng lắng nghe và nhìn theo anh. Lần đầu cô thấy Khang cười, nụ cười hiếm hoi đến vậy. Học cùng lớp và sau khi chia nhóm học tập được cùng một nhóm nên Thanh có nhiều thời gian được gặp anh hơn. Cô quan tâm đến anh âm thầm lặng lẽ theo cách riêng của mình.

Một thời gian sau cô biết anh đang yêu một bạn học khóa sau tên là Linh. Cô ấy xinh đẹp, là á khôi trong cuộc thi Miss vừa rồi của trường. Lòng cô thắt lại, buồn hơn hẳn, vẫn sinh hoạt học tập cùng nhóm, nhưng thỉnh thoảng đi chơi nhóm thì luôn có thêm sự xuất hiện của người con gái đó, điều này khiến cô không vui. Nhưng những việc Khang nhờ cô về bài tập nhóm, hay mượn vở chép cô đều giúp anh bằng tất cả tấm lòng của mình.

Bạn bè thân thiết của cô đã nhiều lần hỏi cô:

- Có phải bà yêu thằng Khang không? Nếu không sao lại tốt với cậu ta như vậy. Bà cũng biết cậu ta có người yêu rồi mà, xinh đẹp, giàu có mọi thứ đều hơn bà sao bà có thể địch lại được.

- Không phải đâu, tui chỉ là bạn bè thôi, mà bạn bè thì phải giúp nhau chứ.

Thanh nhìn đám bạn nói và cười. Cô đang nói dối nhưng cô thấy bạn mình nói đúng. Cô gái đó xinh đẹp và hơn Thanh rất nhiều, còn cô chỉ là một người con gái bình thường không có gì cả. Cô lấy gì để sánh bước bên cuộc đời của Khang.

Nhưng không ngờ nhất là cô gái tên Linh đó thấy Thanh rất thân với Khang nên tìm đến tận phòng ký túc của Thanh:

- Cô là Thanh phải không?

Thanh và bạn bè nhìn ra cửa, cô á khôi xinh đẹp của trường đang đứng ngay đó, khuôn mặt kiêu ngạo, nhìn Thanh với ánh mắt đầy vẻ coi thường. Thanh nhẹ nhàng đáp lời cô bạn:

- Ừ mình là Thanh, có gì không bạn?

Linh đi vào phòng, đi một vòng quanh chỗ Thanh đang ngồi:

- Cô nghĩ mình là ai, đũa mốc mà đòi chòi mâm son à, tránh xa anh Khang ra nếu không chẳng hay ho gì đâu.

Thanh nhìn Linh, cười và nói:

- Chắc bạn hiểu nhầm chuyện gì rồi, mình với Khang chỉ là bạn học nhóm, không có gì đâu. Linh xinh đẹp thế này mới xứng với Khang chứ. Một kẻ hèn mọn như mình đây đâu dám mơ tới.

- Cô biết thế là tốt.

Linh quay người đi ra khỏi phòng, bạn bè cùng phòng của Thanh tức lắm, nhưng Thanh không nói gì, cô cũng không muốn bạn bè làm lớn chuyện này, cô không muốn Khang buồn. Và Linh xuất hiện trước mặt Thanh không phải chỉ một lần, cô ta lúc nào cũng như muốn khẳng định cho Thanh biết vị trí của mình. Lúc đi cùng Khang và gặp Thanh, Linh lại cố tình khoác tay anh trông thật tình cảm, vẻ mặt nhìn Thanh đầy thách thức. Thanh luôn không nói gì, cô nhẹ nhàng đi qua tất cả trong mỗi lần như vậy. Bạn bè của Thanh thì rất tức giận, khó chịu với thái độ của Linh:

- Cô ta thật là không coi ai ra gì, làm như mình đẹp lắm, á khôi gì chứ, thật đáng khinh. Ông Khang này sao không chọn ai lại chọn cô ta chứ. Thật là...

Khang vẫn không biết những chuyện đó, anh vẫn tới làm nhóm và nhờ Thanh như mọi khi điều đó khiến Linh thấy khó chịu. Một lần nữa Linh tới gặp Thanh:

- Cô nói mình không yêu anh Khang sao lại lén lút gặp như vậy?

Trời, nghe Linh nói mà cả phòng của Thanh sững người không biết nói gì. Thanh lắc đầu không biết cô gái này đang nghĩ gì nữa:

- Vậy bạn muốn thế nào?

- Cô không được gặp riêng anh Khang nữa.

Thanh vẫn cười nhẹ nhàng:

- Chúng tôi học nhóm không thể không gặp được, nhưng tôi sẽ không gặp riêng nữa, yên tâm đi.

Linh ra về còn bạn bè của Thanh từ tức giận đến thương cho cô bạn gái bé nhỏ, hiền lành của mình. Thanh chỉ lặng lẽ, những lần sau cô không gặp riêng Khang nữa khiến anh thấy lạ. Trên đường từ giảng đường về ký túc Khang gặp Thanh:

- Thanh giận gì hay sao mà mấy ngày nay thái độ kỳ lạ vậy?

- Không có gì đâu, Thanh vẫn vậy mà.

Thanh vẫn nhẹ nhàng như không có gì xảy ra, ánh mắt Khang nhìn cô đầy nghi ngờ. Bạn bè của Thanh thì không chấp nhận điều đó, lên giọng mỉa mai với Khang:

- Ông nên tự xem lại đi, người tốt không chọn lại chọn người không ra gì, hai.. za...

Sợ mấy cô bạn nói ra điều gì, Thanh liền kéo bạn mình đi ngay. Khang không hiểu rõ chuyện gì nhưng anh cảm thấy có chút không thoải mái với câu trả lời đó. Anh biết mình nên làm gì trong chuyện này. Anh từng nghe vài lời nói không hay về Linh-người yêu anh, nhưng anh cho rằng điều đó không quan trọng lắm, nhưng hôm nay anh quyết định tìm hiểu mọi việc. Anh đã đến gặp hỏi trực tiếp Thanh và mấy người bạn cùng phòng Thanh nhưng không ai nói gì. Cuối cùng anh nhờ người khác tìm hiểu giúp. Anh biết Linh đã tìm gặp Thanh mấy lần và còn nó nhiều câu khó nghe, Linh đối với người khác rất không coi ai ra gì, khác với thái độ khi đi cùng anh.

Như thường lệ, tối thứ 6 cuối tuần Khang chở Linh đi uống café:

- Em đã bao giờ gặp và nói chuyện với Thanh chưa?

- Chưa...chưa bao giờ, sao anh hỏi vậy, có chuyện gì sao?

Giọng Linh lúng túng khiến anh nghi ngờ, anh nhìn thẳng vào măt Linh hồi lâu:

- Vậy à, vậy hôm sau anh dẫn em đi gặp nhé, Thanh rất hiền lành, tốt bụng, lại giúp đỡ anh nhiều, là bạn tốt của anh đó.

Khang vừa nói vừa nhìn những thay đổi trên khuôn mặt Linh, anh nhìn vào mắt Linh khiến cô thấy cảm giác sợ hãi và cô bắt đầu thấy lo lắng.

Ngày hôm sau, Linh lại đến tìm Thanh:

- Cô đã nói gì với anh Khang thế hả, sao anh ấy lại hỏi về cô trước mặt tôi vậy. Có phải cô đã kể chuyện tôi đến gặp cô không hả?

Linh chưa kịp nói gì, bạn bè của cô đã lên tiếng giúp:

- Này cô, dù gì chúng tôi cũng là bậc tiền bối của cô, dù có là á khôi thì cô cũng nên ăn nói lịch sự chút. Với lại chuyện của cô với Khang không có liên quan gì đến Linh, cô đừng làm phiền Linh nữa, để cậu ấy yên. Nếu cô sợ mất người yêu thì cô nên cố gắng mà giữ lấy chứ cô có làm thế này cũng không ích gì đâu. Chỉ sợ không phải Linh thì sẽ có người khác giật mất thôi.

- Cô...

Linh nhìn Thanh và mọi người không biết nói gì, quay lưng định bước đi nhưng phía dưới cầu thang Khang đang bước lên cùng mấy người bạn, trên tay anh là một điếu thuốc lá hút dở. Khang bước ra đứng trước mặt mọi người khiến ai nấy đều bất ngờ. Anh nhìn Linh ánh mắt chất chứa đầy sự tức giận, anh nhìn mọi người, một sự thất vọng hiện ra trên đôi mắt của anh. Linh hốt hoảng níu lấy tay Khang:

- Anh Khang, em...

Khang giật mạnh tay ra khiến Linh không giám nói gì nữa. Thanh không biết nên làm thế nào:

- Khang, sao cậu lại ở đây?

- Tôi có thể ở bất cứ nơi nào tôi muốn, mấy người...được lắm.

Linh và Thanh đều định nói điều gì nữa nhưng ánh mắt lạnh lùng của Khang khiến ai nấy đều sợ và đứng im. Khang giơ tay lên thẳng trước mặt Linh như một lời thách thức rồi anh quay lưng đi. Linh chạy theo níu lấy tay anh:

- Anh Khang, anh sao thế, em chỉ gặp cô ta thôi, có làm gì đâu?

- Cô ta à...Gặp thôi sao?

Khang quay lại, giọng anh đầy lạnh lùng, nhìn Linh. Thanh chạy lại gần Khang:

- Không có gì đâu, cậu đừng hiểu nhầm.

- Hiểu nhầm ... hừ.. cậu nghĩ tôi là kẻ ngốc à.

Khang nhìn Thanh, ánh mắt giận giữ khiến Thanh thấy sợ, cô im lặng không nói gì nữa. Linh thấy Thanh đứng gần Khang nên rất khó chịu:

- Tất cả là tại cô, cô còn muốn gì nữa mà lại đây hả.

Thanh giật mình trước câu nói của Linh, chưa kịp suy nghĩ gì thì thấy Linh đã giơ tay lên đòi tát cô. Thanh tròn mắt không biết né thế nào, Khang đã giữ tay Linh lại:

- Cô làm gì vậy?

- Anh... sao anh lại bảo vệ cô ta.. Linh giận giữ.

- Không được động đến Thanh, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

Khang giữ chặt tay Linh, nhìn cô bằng ánh mắt đầy thách thức. Linh không biết làm gì đành bỏ đi. Nhìn thấy Linh bỏ đi như vậy, Thanh rất lo lắng, sợ sẽ không hay nên đã khuyên Khang:

- Khang à, vốn không có chuyện gì đâu, cậu hãy đi giữ cô ấy lại đi.

- Cậu không cần nói gì hết, thằng Khang này tự biết nên làm gì.

Giọng Khang trở nên lanh lùng hơn hẳn, chưa bao giờ Khang nói nặng nề như thế với Thanh, trước đây dù có chuyện gì Khang tuy lạnh lùng nhưng đối với Thanh vẫn luôn nhẹ nhàng và chu đáo. Nhưng hôm nay Khang đã tức giận đến mức như vậy, điều này khiến Thanh lo lắng.

Sau ngày hôm đó, Thanh nghe được từ bạn bè Khang và Linh đã chia tay, nghe nói Linh cũng đã khóc và xin lỗi những bấy nhiêu đó không đủ làm Khang động lòng nối lại tình yêu xưa được. Khang thường xuyên ngồi một mình uống rượu và hút thuốc ở quán ngoài trường. Thanh nghe vậy nhưng cô không biết làm gì, đã hai ngày Khang không đi học khiến Thanh thấy bất an. Nhưng cô lại không dám gọi điện hay nhắn tin cho anh vì sợ lại khiến anh không vui thêm nữa. Cô chỉ biết hỏi thăm qua bạn bè:

- Thằng Khang nó mấy ngày nay cứ như vậy rồi, bọn tui cũng đã đến khuyên nó. Nhưng Thanh biết đấy tính tình nó cố chấp như vậy bọn tui có nói sao cũng không được. Hay là Thanh ra đó khuyên nó vài câu đi, biết đâu được.

- Thanh á, không được đâu, mấy người còn không khuyên được Thanh nói sao được.

Sau cùng bạn bè cùng Thanh ra quán Bar gần trường nơi Khang đang ngồi, Thanh thật sự không thích chỗ này nhưng vì Khang cô đành vào trong đó. Cô thấy anh ngồi bên ly rượu đầy và gói thuốc đã hút dở gần hết, cô biết anh đã ngồi rất lâu. Nhìn anh cô không nhận ra đó là người cô từng quen nữa, bộ mặt thất thểu của một gã say đã phờ phạc xơ xác đi vì ngồi chỗ này quá lâu.Thanh bước lại gần và ngồi xuống gần bên cạnh Khang. Thấy Thanh đến nơi mà cô từng nói không bao giờ muốn đến Khang quay ra hỏi:

- Sao Thanh nói sẽ không đến nơi này, tới đây làm gì?

- Khang sao vậy, về phòng đi, Thanh không thích chỗ này đâu, nhưng mấy ngày rồi không thấy Khang đâu nên mình ra đây tìm.

Đáp lại vẻ mặt lạnh lùng của Khang, Thanh nói nhẹ nhàng, cô chỉ mong Khang rời khỏi chỗ này để cô về nhanh, cô thật sự không muốn ngồi lâu ở cái chỗ không khí mà đối với cô nó ngột ngạt thế này. Khang cười khẩy, anh vẫn tiếp tục uống nốt phần rượu còn lại trong chai, liên tục rót và không nói gì. Thanh cũng biết lời nói của cô không có giá trị với Khang lúc này nên cô ngồi bên cạnh, nhìn anh và im lặng.

- Thanh về đi, không cần tự làm khổ mình đâu.

Khang cầm ly rượu trên tay và nói với Thanh, nhưng cô chỉ lắc đầu. Cô không biết khuyên nhủ làm sao cho Khang về nên đành ngồi cùng anh vậy. Đã hai tiếng trôi qua, Khang vẫn không chịu rời khỏi đó, đồng hồ đã đến 11h đêm, Thanh không biết làm gì nữa đành đứng dậy ra về trước.

- Thôi Khang về đi, muộn rồi mình về trước. Thanh chỉ muốn nói với Khang câu này thôi. Đây không phải là cách giải quyết vấn đề đâu, nếu thật sự bản lĩnh của Khang chỉ đến vậy mình thấy thật thất vọng.

Thanh nói xong bước ra cửa cô cũng không cần nghe gì từ Khang vì cô biết anh sẽ chẳng về đâu. Cô cũng thấy đủ khó chịu và bực mình từ khi bước vào đây nên cũng tuôn ra hết những gì mình suy nghĩ. Khang vẫn tiếp tục uống nốt chén cuối cùng và nhìn Thanh đi ra cửa. Anh lại cười.

Ngày hôm sau, Thanh thấy Khang đã đến lớp anh trở lại với nét mặt kiêu ngạo, lạnh lùng và chỉnh chu như Khang cô từng biết trước đây. Khang không nói gì với cô, anh chỉ im lặng, nhưng sự hiện diện của anh trên giảng đường khiến cô thấy hạnh phúc và yên tâm hơn nhiều.

Cô cũng nghe bạn bè nói sau ngày hôm đó, Linh cũng đến tìm Khang rất nhiều nhưng anh đều không gặp. Khi mọi người đang cùng nhau đi về ký túc xá thì gặp Linh:

- Anh Khang, sao anh không chịu gặp em, em đã làm gì sai nào? Em làm vậy cũng vì yêu anh thôi.

Sự xuất hiện của Linh luôn là chủ đề nóng của mọi người, ai cũng dừng lại xem, nhưng đối với Khang vào lúc này anh không thích điều đó:

- Cô muốn làm người khác xấu mặt trước thiên hạ sao, cô còn muốn gì nữa, mọi chuyện đã như vậy rồi, về đi.

Giọng Khang lạnh lùng rõ ràng từng câu chữ một khiến Linh tức giận và sợ hãi vô cùng. Cô ta chỉ tay về phía Thanh:

- Tại sao lại như vậy, vì cô ta sao?

Thanh giật mình cô định thanh minh nhưng bạn bè của Khang đã giữ cô lại, Khang nhìn Linh:

- Tất cả đã kết thúc, cô hãy nên biết tự giữ thể diện cho chính mình, tôi không muốn làm người khác mất mặt nơi đông người.

Anh bước qua Linh và đi thẳng về ký túc cùng Thah và bạn bè, Linh đứng đó chỉ biết nhìn theo dù tức giận nhưng không thể làm gì.

Từ ngày hôm đó Linh cũng không đến tìm anh nữa, một thời gian ngắn sau đó Thanh nghe được Linh đã có người yêu mới. Thanh lại thấy lo lắng cho Khang vì sợ anh buồn.

Tối hôm đó Thanh vừa đi từ phía Căng tin về ký túc thấy Khang đang ngồi một mình bên ghế đá trong sân và tay cầm một điếu thuốc lá. Thanh hiểu tính của Khang, anh rất ít hút thuốc những lúc như thế này chắc trong lòng anh đang có nhiều tâm sự. Thanh bảo bạn bè về trước:

- Mấy bà về trước đi tui qua bên đó tý rồi về sau.

Mấy cô bạn của Thanh nhìn sang cũng hiểu chuyện nên đi về trước:

- Ờ, vậy tụi tui về trước, tý về ngủ sớm không tụi tui khóa cửa đó nha.

- Tui biết rồi mà.

Thanh nhìn đám bạn và cười, đợi bạn bè về rồi cô đi qua chỗ ghế đá Khang đang ngồi. Sự xuất hiện của cô không làm anh ngạc nhiên:

- Sao Thanh không về phòng đi, Khang không sao, thấy hơi buồn nên ngồi đây thư giản tý thôi.

- Thư giản bằng cách này ư?

Thanh nói và chỉ vào điếu thuốc lá Khang đang cầm trên tay, Khang nhìn Thanh và cười:

- Đó cũng là một cách, ít nhất là trong lúc này.

- Khang đang nghĩ đến Linh à.

- Không hẳn, chỉ là nghĩ có một số chuyện không bắt đầu sẽ tốt hơn.

- Ừ... Đôi khi trong đời có những sự lựa chọn mà nghĩ lại có thể không thật sự sáng suốt, nhưng lại khiến bản thân không ân hận. Còn nếu không lựa chọn đôi khi lại khiến người khác ân hận.

Thanh nhìn lên bầu trời đầy sao và nói ra những suy nghĩ của mình để động viên Khang, nhưng dường như đó cũng là những điều mà từ tận đáy lòng cô muốn nói ra.

Khang dập điếu thuốc lá đang hút dở và nhìn Thanh một lúc anh nói:

- Vậy sao...đôi khi có thể là đúng nhưng chưa hẳn đã tốt.

- Vậy theo Khang thế nào mới là đúng, thế nào mới là tốt.

- Khi mọi việc nằm đúng vị trí của nó, là như vậy đấy.

Thanh suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:

- Thanh không biết lúc nào mới đúng vị trí nhưng nếu bây giờ có những điều không biết chắc có đúng vị trí hay không, nhưng vẫn chấp nhận dành cho Khang thì sẽ thế nào? Khang có muốn việc của bản thân mình tốt đẹp hơn không?

Có lẽ anh hiểu những gì Thanh đang nói, anh im lặng hồi lâu, nhìn Thanh. Đôi mắt Thanh vẫn đang nhìn lên trời cao đầy mơ mộng. Anh hiểu Thanh đang muốn nói điều gì, nhưng anh không muốn có người vì anh mà luôn phải chịu đau khổ:

- Không, nếu không chắc là đúng vị trí thì vốn dĩ không nên bắt đầu. Thôi về đi, muộn rồi.

Thanh gật đầu và đứng dậy bước sau lưng Khang, cô có chút ngậm ngùi và rất buồn, nhưng cô biết mình đã làm tất cả những gì có thể để dành cho anh. Và cô chắc anh cũng cảm nhận được điều đó, lời nói đó cô hiểu anh đã từ chối tình cảm của mình. Đêm nay bầu trời đầy sao lấp lánh, rất thơ mộng, nhưng chuyện tình cảm thì không phải bao giờ cũng lấp lánh như những ánh sao kia, cũng có những lúc bị mấy đen che mờ, khuyết đi hẳn...

Còn Khang sau lưng Thanh anh đi về với đôi chân mệt mỏi và những giọt nước mắt rơi...

Sau ngày hôm đó, lớp mở tiệc liên hoan chia tay kết thúc năm học thứ nhất, bài hát mà Khang chọn luôn khiến mọi người tò mò. Đó là bài "Cảm tạ tình em", giọng hát của Khang ngày hôm nay nghe buồn thăm thẳm và trong đôi mắt anh ẩn chứa nỗi lòng chưa bao giờ nói cùng ai. Lời bài hát đi sâu vào lòng người và tâm trí Thanh như thay cho tất cả những gì anh muốn nói:

"Đừng hỏi anh kiếp này yêu bao nhiêu người,

Bởi em nào hiểu được nỗi đau trong anh,

Niềm đau ấy muốn quên đi thật tàn nhẫn,

Nhưng mong em đừng làm kẻ si tình, đa tình rồi được gì...

Khi anh từ chối tình cảm của em nước mắt anh cùng bắt đầu rơi.

Là anh không dám, không muốn, không nên chỉ đành cảm tạ tình em.

Nhưng sao cứ làm tổn thương em, chỉ đành tồn tại trong mơ

Vì anh sợ vĩnh viễn mang cho em niềm đau".

Ngọc Ánh

Ngày đăng: 20/03/2016
Người đăng: ngocanh dang
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Dù 19 hay 25... Dù 19 hay 25... (truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "25+ và yêu") Nếu ai đó hỏi tôi, yêu đơn phương một người là gì? Tôi chỉ mỉm cười chỉ họ...
  • Tình chết
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Có lẽ con người
 

Có lẽ con người luôn có một số chuyện gì đó, dù có muốn quên cũng không thể quên được.

Năm tháng vội vã - Cửu Dạ Hồi.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage