Cứ để nó mưa đi!
"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng xa rời nhau... không vì lí do gì cả"...
***
La Place Café – 8:00 p.m
Vẫn là tầng 2 bàn số 4. Một nơi tuyệt vời như được sinh ra dành riêng cho những người yêu sự yên tĩnh.
Phố cổ Hà Nội, ẩm ướt trong những ngày phảng phất mưa bụi của tháng Ba. Từng nhánh dương xỉ mảnh mai từ từ mạnh mẽ vươn lên bám lấy những mảng tường xanhcủa thế kỉ trước. Nơi mà cửa sổ của vài ba căn nhà cấp bốn chỉ còn là những tấm gỗ xiêu vẹo được sửa chữa thô sơ khiến Hoàng chợt phì cười khi liên tưởng đến những bộ quần áo mẹ vá thuở còn nhõng nhẽo. Thật dễ để khiến con người ta đê mê chìm đắm trong hoài cổ. Có lẽ nó sẽ vẫn cứ thả hồn theo bụi của mưa và lãng phí ngày Chủ Nhật cuối tuần theo một cách bình lặng nhất, cho đến khiâm hưởng của một bài hát quen thuộc đột ngột vang lên: "Giọt mưa rơi, đưa em về xa xôi... Dịu dàng ghi dấu chiếc hôn đầu bối rối... Nụ cười chia đôi, ký ức xa vời. Chỉ còn trong tim anh... mà thôi". Tiếng hát quá đỗi thân quen lấn át mọi xúc cảm, thu hút tâm trí Hoàng và hoàn toàn chiếm lĩnh quyền điều khiển nó... Mờ mờ trong ảo tưởng, một khung cảnh từ thuở xa xưa thấp thoáng hiện về...
La Place café tọa lạc ngay trong lòng phố cổ Hà Nội. Một đôi học sinh đang đối diện nhau qua một chiếc bàn mây, phủ trên mặt là một tấm khăm mỏng màu vàng lợt, nổi bật lên dòng chữ màu men cánh gián - "Venice – The City of Love". Bầu không khí yên lặng bủa vây không gian,Hoàng tựa lưng vào ghế, chân vắt ngang đùi, mắt đảo xung quanh ngắm trời ngắm đất như chờ đợi một dấu hiệu nào đó. Còn Linh, con bé hí hoáy với mấy trò chơi điện tử trên chiếc Lumina màu xanh lá cây, thi thoảng liếc nhìn bạn trai thoáng chốc rồi cất tiếng thở dài.Người ngoài nhìn vào có khi lại tưởng chúng nó đang thi xem đứa nào im lặng lâu hơn thì được bao tiền nước ấy chứ. Xa xa phía ngõ Nhà Thờ Lớn, các quán ănđêm đã lên đèn, những âm thanh í ới réo nhau qua lại không ngớt: Giờ ăn khuya của người Hà Nội đến rồi! Mặc cho vậy, phía bên này, cái bàn mà Hoàng và Linh đang ngồi vẫn chỉ lặng như một tờ giấytrắng tinh mong chờ chàng họa sĩ nào đó tới, vẽ lên mình những đường nét của tình yêu học trò... Thực ra ko phải Hoàng ko biết mở đầu câu chuyện ra sao, mà nó sợ điều sẽ xảy đến sau khi nó nói với Linh những chấp chới bừa bộn trong lòng... Rồi với nét mặt ko mấy dễ chịu, Linh chủ động:
- Ê Mắt Thâm! Anh gọi em ra đây chỉ để ngắm mấy nóc nhà mái ngói đằng sau cái đường dây điện chằng chịt vậy á hả?
- Thì sao? Nó đẹp mà, theo một cách thân thuộc.
- Thật là cái đồ Nhạt Nhẽo. Biết thế em ở nhà cày game tiếp.
"Nhạt nhẽo! ", Hoàng chỉ biết nhoẻn miệng cười, một nụ cười mà chính bản thân cũng chẳng hiểu nổi sao nó lại làm vậy.
- Dở hơi, chẳng nói gì rồi tự nhiên cười như thằng ngáo ngơ. Em về bây h đấy.
Cố tỏ ra bình thản và tự nhiên nhất, Hoàng cất lên một câu chẳng liên quan gì đến thực tại:
- Em sẽ làm gì, nếu một ngày mình phải chia tay...?
- Hơ! Em tưởng hôm nay anh mặc kệ em độc thoại luôn mà... Ừm... Em sẽ gọi một cốc Cappucino thật to! À cả cái bánh gato to đùng ăn đến khi dạ dày nó tiêu hóa được nỗi buồn luôn!
- Vẫn cái tật tham ăn! Sợ trước khi tiêu hóa xong thì đã vào viện cấp cứu vì mắc nghẹn rồi.
Nói xong Hoàng gọi phục vụ mang đến những thứ mà Linh vừa yêu cầu. Một cốc Cappucino cỡ bự theo đúng tiêu chuẩn tham ăn của nàng, một chiếc bánh kem socola mang theo dòng chữ màu trắng được viết rất nắn nót bởi tay của chàng nghệ nhân lâu năm nào đó: "15-03-2014 - Rainy day". Đến khi tất cả đều ngay ngắn trình diễn trên bàn, Linh hiểu ra mọi chuyện, về dáng điệu ngập ngừng suốt buổi café của Hoàng, và vì sao Hoàng lại hẹn nó đi chơi vào một buổi chiều mưa gió ẩm ướt như thế. Tất cả đều đã được sắp đặt một cách hoàn hảo nhất.
Nó vẫn ngồi đó, im lặng nhìn Linh. Linh không khóc, chỉ ngồi yên bất động, tất nhiên là không giấu nổi khuôn mặt hãy còn sững sờ... Cả hai lại quay trở về khoảng thời gian một tiếng trước, chẳng ai muốn nói gì, và cũng chẳng hề có ý định muốn phá vỡ bầu không khí này một lần nữa. Về Linh, nó hiểu rằng đây là những giây phút cuối cùng nó có thể ở cạnh Hoàng với tư cách là người yêu, nó trân trọng từng phút giây cuối cùng này, sợ rằng khi nó lên tiếng người kia sẽ bỏ nó mà đi mất. Còn về phía đứa con trai "phụ bạc" kia, nó thoáng buồn, và nó cũng tự hỏi Linh có thấy buồn như nó không? Tại sao Linh chỉ ngồi lặng thing mà chẳng hề hỏi han lí do hay những thứ tương tự vậy. Chuyện tình yêu, khi đến với nhau thì chỉ cần yêu thôi là đủ, khi chia cách thì vô vàn lí do nảy sinh, thật giả lẫn lộn. Đương nhiên Hoàng có lí do cho riêng mình để làm vậy, có lẽ sẽ là bí mật theo chân nó đi suốt quãng đường phía trước.
- Khuya rồi, anh về đi, chuẩn bị tuần tới thi giữa kì II đấy, đừng có chép phao như lần trước rồi lại được ngồi uống chè với thầy Hiệu Trưởng – Linh nhỏ nhẹ, ko quên kèm theo một nụ cười gượng gạo.
- Ừ... Ừm. Vậy anh về...
- À... Đường trơn em về cẩn thận.
- Vâng, Hà Nội mà! Anh cứ để nó mưa đi!
Linh ngồi đấy, lặng im cảm nhận từng cơn gió khẽ hôn lên bờ vai trần đang run run theo từng tiếng nấc vì lạnh. Nhưng nó thích thế, quan trọng là nó cảm thấy bình yên ngay lúc này, trước khi về nhà rồi gục mặt vào gối nức nở. Hà Nội đêm cuối xuân.
Xuân Trắng
Nắng sớm len lỏi qua từng khe cửa, "Every day I love you" – bài hát được nó cài làm nhạc chuông trong suốt 16 tháng trời lại vang lên, kèmsau đó là tiếng gọi cửa của mẹ mà nó cứ thường càu nhàu rằng cách xa 1km vẫn còn nhức óc. Linh bật dậy không quên kèm theo một tràng chửi thề trời ơi đất hỡi, dường nhưmọiâm thanh đều trở nên ồn ào và khó chịu khi dám phá bĩnh giấc ngủ bình yên của nó.Thường thì khi vừa mở mắt con bé sẽ vồ ngay lấy cái điện thoại, chờ đợi tin nhắn chào ngày mới của "gà bông" rồi tủm tỉm cười một mình. Nhưng có lẽ không phải hôm nay, và cũng không phải là những ngày sau nữa. Linh tự nhủ rằng phải thôi mong chờ cái điều phù phiếm ấy đi. Mặc dù vậy, dẫu có cố tỏ ra cương quyết đến đâu thì tự sâu trong lòng nóchưa bao giờ thôi mòn mỏi, đã biết bao lần tim nó thắt lại khi tiếng beep có tin nhắn mới ám ảnh ấy vang lên. Cái cảm giác hồi hộp như đứa trẻ con mở hộp quà vào ngày sinh nhật làm mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.Rồi nó hụt hẫng, lắc đầungao ngán khi biết đấy không phải là điều mà nó đã mong đợi. Mặt nó căng lên đầy thất vọng giống hệt như vừa bị đứa em giành ăn mất miếng đùi gà ngay trên mâm cỗ.
Cất một tiếng thở dài uể oải chào ngày mới, nó lặng lẽ tự ngắm mình trong bộquần áo đồng phụccùng với một nụ cười nhạt toẹt. Thật sự mà nói, khi đứng giữa đám bạn toàn "trai tài gái sắc" thì có lẽ chẳng ai thèm để ý đến một con bé mét sáu đầu xù, ba vòng "chung thủy" trước sau như một cùng với điệu cười "chào tạm biệt ánh bình minh" đã trở thành thương hiệu. Nhưng khi tiếp xúc quen rồi, người ta sẽ ngộ ra rằngLinh sở hữu riêng cho mình một nét duyên "hiếm có khó... hiểu", khiến cho con bé hoa khôi của khối cũng lắm lần nổi cơn ghen tị vì bị nó thu hút hết "Fan ham mộ".
Hai "cửa sổ tâm hồn" của Linhtrở nên sưng húp vì khóc suốt mấy đêm, quầng mắt cũng thâm lên vì thiếu ngủ, sắc mặt thì ảm đạm vô hồn hệt như mấy cành củi khô mất rễ. Thầm nghĩ chắc nó sẽ đi cắt tóc – cái việc mà hầu hết mọi đứa con gái đều nghĩ đến sau khi trải qua một mối tình không trọn vẹn. Đã hai tuần kể từ lần cuối nó nói chuyện với "hắn", những tấm ảnh "chu mỏ" nhí nhố từng chụp chung, và cả những bức thư tay đầy ắp màu hường nữa, tất cả đều quá lung linh mà cũng thật ảm đạm. Buồn là khi một người đã từng mang đến cho bạn những kỉ niệm đẹp nhất giờ đây lại trở thành một phần của kí ức.Yêu và quên có cùng một cảm giác, đó là thương nhớ không nguôi. Chỉ khác chăng là khi yêu ta ôm người yêu thương trong nỗi nhớ, còn khi quên thì ta lại ôm trái tim đau thương trong nỗi nhớ lặng thầm.
Đang mơ màng với mớ cảm xúc lộn xộn ngoằn ngoèo như mì tôm thì đầu nó chợt nhiên đau nhói:
- Ái ui!
- Mày có đi học không thì biểu hử? – "Nhất Phẩm Phu Nhân" cất tiếng giận giữ.
- Đau mẹ! Chỉ rình cơ hội mà cốc đầu con cái thôi! Blè, tối không thèm ăn cơm với mẹ nữa!
Nói rồi nó phóng thật nhanh ra cửa với cái vẻ nhí nhố không khác gì một đứa con nít. Người ta bảo Linh rất giống mẹ, từ diện mạo tới tính cách. Chính nó cũng từng thẳng thắn tuyên bố với mọi người rằng việc làm một người "phụ nữ áo dài" đúng theo chuẩn mực có lẽ còn khó hơn kiếm điểm 10 môn Lịch Sử.
Bắt đầu đạp những bước đầu tiên đầy khó khăn trên chiếc Stardust huyền thoại gắn bó từ lớp 8, Linh thấy nhớ lắm. Cũng đã là một khoảng thời gian dài nó quen được núp mình dựa vào lưng Hoàng, được vòng tay ôm lấy bộ mỡ bụng "6 ngấn" rồi ba lăng nhăng đủ thứ chuyện trên trời giới đất. Nhiều khi nghĩ cũng thương, "hắn" vừa phải đạp xe vừa bị một "con heo" 50kg tựa lên kể ra cũng tội, nhưng màthôi cũng kệ, đơn giản là như vậy làm nó cảm thấy an toàn và ấm áp, khiến nó biết rằng luôn có người che chở và bảo vệ nó, rằng chúng nó đangyêu. Biết bao nhiêu bài hát được Linh và Hoàngcover luyên thuyêntheo cái kiểu chả giống ai khi đi trên đường, từ những bản rock and roll sôi động rồi đến cả những âm hưởng ballad nhẹ nhàng. Ở cái tuổi hồn nhiên vô tư,chúng nó cứ thỏa thích nô đùa mà chẳng hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, rằng chúng nó đang đi trên đường chứ ko phải ở nhà, mặc cho những ánh mắt hiếu kỳ dõi theo rồi bật cười thốt lên: " Ôi tình yêu tuổi trẻ!". Và cứ thế, nó thả lòng mình trầm ngâm theonhững giai điệu để rồi thay vì đạp xe đến trường thì nó lại vô thức quành sang một cung đường khác - Hôm nay nó không muốn đi học...
Đường Thanh Niên sáng sớm mang lại cho con người ta một cảm giác khoan khoái đầy dễ chịu. Thực ra cũng đã 8 giờ sáng hơn, nhưng với một con bé suốt hai tuần nay chỉ biết bình mình là lúc mặt trời đã rạng rỡ trên đỉnh đầu thì quả là một sự khác biệt to nhớn.Nắng sớm dịu nhẹ và ấm áp sau những ngày mưa ảm đạm, cố chen mình len lỏi qua từng kẽ lárồi nhẹ nhàng in xuống nền đất tạo thành những chùm hoa nắng vàng lợt, nhẹ nhàng vui tươi mà lại nồng nàn ấm áp.Một nhành hoa ban nhẹ rơi đậu lại nơi cánh mũi, lòng nó chợt trùng xuống, cũng mới đây thôi đã có người hẹn nó, gieo rắc cho nó hi vọng về một buổi hoàng hôn lãng mạn như phim dưới hàng ban trắng. Nhưng người đã vội vàng, để đến khi tháng Ba về mang theo những chùm ban trắng rộ một góc trời thì chỉ còn lại một sắc màu của trống rỗng và hư vô.
Rồi mưa đến, bất chợt và ồn ã xua tan đi những tia nắng đầu ngày như muốn trêu ngươi người qua đường. Nó ghét mưa, vì mưa chỉ toàn nước. Mưa làm vấy bẩn quần áo nó, làm bết đi mái tóc xõa ngang vai cổ điển đầy thu hút mà nó chắc chắn là vừa mới gộitối hôm kia, làm cho cái áo phông Mickey Minnie nó yêu thích bị giam cầm trên dây phơi cả tuần liền, và hơn cả là mưa đến làm nỗi nhớ dâng cao. Hoàng đã đến vào một ngày mưa, mát lạnh và xoa dịu tâm hồn của cái tuổi dậy thì hãy còn bồng bột và nóng nảy. Tất cả vẫn vẹn nguyên chỉ mới như ngày hôm qua...
........
- Này nghe nói nè. Tôi không thích cậu và cậu cũng không thích tôi, nhưng đây là công việc nhóm nên làm ơn dẹp cái bộ mặt khó chịu ấy đi rồi trật tự hộ với!
- Nếu không thì?
- Thì... thì tiền công lần này sẽ bị trừ đi vì làm việc chả đâu vào đâu chứ cậu thích thế nào? Chả hiểu sao ban biên tập lại gợi ý ghép nhóm tôi với cậu được, rõ là như...
- Như?
Nói chuyện với cái đứa ngang như cua lại còn tỏ vẻ bất cần quan tâm làm nó bực mình. Linh cố gắng chịu đựng cũng chỉ vì cái đầm tím mà hôm qua nó vô tình tăm tia được trên phố. Công việc part-time viết truyện cho nhà xuất bản ngốn gần hết thời gian rảnh của nó, giờ đây lại còn phải làm chung với một đứa vẽ minh họa dẩm dở ương ương thật đúng là thảm họa. Nhưng thật sự mà nói, mấy hình ngộ nghĩnh đáng yêu tên đó vẽ ra cũng khá thích mắt, đơn giản không cầu kì mà lại mang cho người xem một cảm xúc thân thương rất dễ cảm nhận.
- Này, sao cậu lại chọn việc viết sách để làm thêm thế? Ngốn thời gian thấy mẹ luôn.
- Đơn giản là tôi được viết thật nhiều, thứ mà chẳng thể làm được trong lớp học. Mà chẳng phải cái công việc vẽ minh họa cũng vậy à?
- Ừ thì... Sao nhỉ? "Mĩ thuật ơi sao mày lại tuyệt vời đến thế!?"
Tự nhiên trong khoảnh khắc ấy, Linh cảm thấy "quý" cái tên mặt cau có ấy lạ thường, có lẽ bởi vì
Lại một ngày hè nóng nực, Linh và Hoàng rủ nhau trốn vào một quán café ven hồ để tránh nắng. Công việc thì bề bộn mà ý tưởng thì chẳng đâu vào đâu, cái thời tiết tháng Năm sao mà nghiệt ngã thế, cái nắng oi ả như muốn thiêu rụi mọi ý tưởng chúng nó nghĩ ra. Buông bút xuống kèm theo một tiếng thở dài ngao ngán
"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng xa rời nhau... không vì lí do gì cả".
......
Gió xuân dịu dàng trong những ngày tháng Ba, ẩm ướt kèm chút se lạnh như nụ hôn gượng gạo của một đứa con gái lắm chuyệnhãy còn đang giận dỗi.Phố vẫn ngập trong cái sướt mướt của chiều tàn, những hang cây đang rung lên trong gió, Hà Nội có một vẻ rất riêng không bao giờ lẫn được.
Trịnh Ca lặng lẽ chìm dần vào sương đêm – nghe nhạc - mưa. Nó ghét mưa: "Vì mưa chỉ toàn nước!" .Nhưng nó lại muốn đắm mình
Nếu người ta từng ví von Hà Nội dưới nắng là một bản nhạc Jazz đầy ngẫu hứng, thì với Linh, có lẽ khi Hà Nội bắt đầu đổ mưa cũng là lúc thành phố nơi nó sinh ra tự cất lên một bản tình ca chậm rãi, nhẹ nhàng mà dễ đi vào lòng người. Một khi con người ta đã mở lòng mình cùng khúc hát sẽ đê mê chìm đắm mà không dứt ra được.
Thậm chí dù có quyết tâm ra sao, rồi cũng chỉ như một họa sĩ đang cố gắng tẩy đi một bức tranh hãy còn đang dang dở, người ngoài nhìn vào thì trông có vẻ đang cố gắng
Hà Nội mà! Vậy cứ để nó mưa đi!
Tháng Ba Hà Nội mang trong mình một nỗi niềm man mác xa xăm khó ai lí giải nổi. Thành phố mờ ảo chìm trong sương trắng, người ta cũng chẳng còn lạ lẫm gì với hình ảnh của một Thủ Đô như thế. Đường Phan Đình Phùng hãy còn phảng phất cái se lạnh của những cơn mưa bụi dai dẳng. Nếu muốn tìm ở Hà Nội một màu xanh bất tử, nơi mà cây cỏ vẫn hiên ngang vững chãi với sự nghiệt ngã của thời gian, nơi sức sống ko bao giờ cạn kiệt, chẳng đâu làm bạn cảm thấy thỏa mãn như chính con đường này. Một cơn gió tình cờ thoảng qua mang theo cái lạnh ẩm sương đêm, cành cây khẽ lay động, lá rơi. Ngẩn ngơ trong cái lãng mạn chợt đến, Hoàng cứ ngỡ mình là nhân vật nam chính trong một bộ phim truyền hình Hàn Quốc. Nó liên tưởng đến những hình ảnh sến sẩm thường xuất hiện trên Tivi: Một cặp tình nhân buông chiếc ô màu hồng nhạt, mặc cho gió giật văng đi, họ ôm lấy nhau bằng tất cả sự tin tưởng, rồi đặt lên môi nhau một tình yêu chân thành và thuần khiết nhất...
Từ xa. Người ta nhìn thấy một đứa con trai buông mình ngồi bệt xuống gốc cây, phả khói thuốc trộn lẫn vào làn sương mờ ảo. Một lúc lâu sau, nó vẫn ngồi đó, để mặc cho Hà Nội vẫn cứ mưa.
Có những khoảnh khắc đã qua - mà cho dù bạn có dùng hết phần còn lại của cuộc đời cũng không thể tìm lại cảm xúc vui buồn của những năm tháng ấy...
"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng xa rời nhau... không vì lí do gì cả"
Có một thứ tình cảm...đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất đó là tình yêu đơn phương. Còn gì đau hơn tình yêu không đươc đáp trả, cho đi nhưng người ta chẳng muốn nhận... Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa - bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó...
Trái tim người con gái cũng như một cánh đồng, Sâu thẳm và mênh mông...
Yêu và quên có cùng một cảm giác, đó là thương nhớ không nguôi. Chỉ khác chăng là khi yêu ta ôm người yêu thương trong nổi nhớ, còn khi quên thì ta lại ôm trái tim đau thương trong nổi nhớ vô bờ.
Đọc stt của đứa mình thích, rồi lại hoang tưởng nó viết về mình
Hà Nội với những cơn mưa dai dẳng, chẳng ai biết được rằng khi nào nó mới chịu nguôi. Vậy thì cứ để nó mưa đi!
Người ta sẽ luôn nuối tiếc một việc, khi lúc đó bản thân đã ko cố gắng hết khả năng, trong tình yêu lại càng như thế.
Tự dung, tất cả mọi chuyện trôi qua, dịu dàng như cơn gió, quan trọng là giờ chúng nó ở đây, cạnh nhau – những ngày như thế không nhiều.
Từ chân trời, ánh sang ấm áp lóe lên. Mặt trời lại dịu dàng sau những ngày mưa lạ kì.
Tình yêu đơn phương như một bản giao hưởng không mùa, nó lặng lẹ âm thầm và ngân nga mãi mãi. Càng lắng nghe càng thấy cảm động thật nhiều. Mở mắt ra, nó nhớ...
Hoàng ngắm nhìn những cành phượng lả tả rơi xuống vai: "Nhanh quá, lại sắp đến mùa thi rồi."
Chuyện kể rằng lá rất yêu cây
Nên mỗi ngày đều thì thầm nhung nhớ
Kể cho cây nghe chuyện buồn vui muôn thuở
Hát cho cây nghe khúc hát yêu thương
Vì yêu cây nên chẳng muốn rời cây
Dù ngoài kia mặt trời đang tỏa nắng
Bướm tung tăng vờn cùng làn mây trắng
Chim hòa ca ríu rít bên hoa
Rồi một ngày lá cũng rời xa cây
Vì gió kia mang theo lời hẹn ước
Lá theo gió bay về nơi mong ước
Phương trời xa không có ưu phiền
Lá đi rồi còn lại một mình cây
Cây đứng khóc bơ vơ trong tiếc nhớ
Lá đâu biết cây vẫn dành cho lá
Một tình yêu không thể nói bằng lời