Gửi bài:

Viết cho những yêu thương đã qua.

Ai cũng có một thời tuổi trẻ, ai cũng từng yêu, từng thương nhớ, từng mơ mộng về những tháng ngày tinh khôi. Nhưng liệu có mấy ai đi cùng với một tình yêu đến được chân trời mơ ước. Ngày tháng qua đi để ta nhận ra rằng, tình yêu không phải là mãi mãi chỉ có những phút giây đó còn lại trong ta là mãi mãi mà thôi. Ai cũng từng trải qua những yêu thương mà thưở đó con tim tràn đầy mơ mộng và hạnh phúc. Thuở đó, ai cũng yêu hết mình mà không nghĩ về những gì sẽ đến vào ngày mai sau. Thuở đó ta cũng đã từng yêu, yêu say đắm mà không biết rồi những yêu thương đó cũng chỉ là quá khứ...

***

viet-cho-nhung-yeu-thuong-da-qua

Ta gặp em.

Một chiều cuối đông gió lạnh, ta lang thang bước vào quán café mong tìm chút ấm áp từ ly café sữa ngọt ngào. Em bước đến gần đặt cuốn menu và tách trà nóng trên bàn giọng ngọt ngào:

- Xin lỗi quý khách dùng gì ạ?

Ta đưa mắt nhìn em, một cô gái trẻ tuổi chừng đôi mươi, khuôn mặt trông còn ngây thơ lắm, tóc em buộc cao kiểu đuôi ngựa, nở một nụ cười thật hiền nhìn ta, một cô gái mà những lần trước đến đây ta chưa bao giờ thấy:

- Một ly café sữa.

- Xin quý khách chờ một lát.

Em cúi đầu quay vào trong, một lát sau bưng trên tay một tách café sữa cho tôi:

- Xin mời quý khách dùng ạ.

- Cảm ơn.

Ta lại đưa mắt nhìn em, em vẫn tiếp tục công việc của mình, những vị khách khác cứ đến rồi đi về. Còn ta hôm nay tâm trạng không vui nên ta ngồi mãi đó, nghĩ mãi vẫn vơ về rất nhiều chuyện mà quên mất thời gian. Đến lúc đã muộn khách đã về gần hết, trong quán chỉ còn lại mấy người. Ta thấy em bước lại gần hỏi:

- Xin lỗi, quý khách có cần ly trà khác không, ly này nguội rồi ạ.

Dường như ta quên mất mình tới đây để uống café, nhìn xuống ly trà đã nguội nhưng chưa một chút vơi. Ta chợt nhận ra đã quá muộn cho tách café ngày hôm nay của mình, đã đứng dậy qua quầy thanh toán tính tiền rồi đi về.

Ngày hôm sau, ta lại lang thang trên con phố mới trồng những cây hoa anh đào rất đẹp và ta lại gặp em. Em đang cùng mấy người bạn chụp hình kỷ niệm bên cạnh những nhành hoa. Ngày hôm nay em không lọn tóc lại mà buông xõa mượt mà, tóc em bay theo gió. Ta đứng từ xa nhìn em bên cạnh cây đào chụp trộm em một bức hình. Hôm nay trông em thật đẹp!.

Ta bước lại gần em, có lẽ em cũng đã nhận ra ta nhưng em chỉ gật đầu chào rồi quay đi cùng những người bạn. Bỏ lại sau lưng mình ta vẫ còn ngẩn ngơ về em! Bởi có đôi lúc sự tình cờ lại khiến con tim ta rung động.

Hôm sau ta lại đến quán café quen thuộc chỉ để nhìn em, em vẫn làm những công việc của mình một cách chăm chỉ, em luôn nở nụ cười với khách hàng và chào hỏi khi khách ra vào quán. Trước khi rời quán ta đến gần chủ quán hỏi thăm về em và xin số điện thoại. Em tên Tường Vy, học k56 ngữ văn thì ra sau ta một khóa cùng trường à. Chợt trong lòng lại dấy lên một niềm hy vọng nhỏ nhoi. Anh chủ quán thấy ta hỏi mà cứ đưa mắt nhìn về phía em:

- Chú thích cô bé đó hả, ngoan và hiền lành lắm, được đó.

Ta chỉ kịp ừ một tiếng rồi ra về. Tối hôm đó ta gọi điện cho em:

- Alo, Tường Vy nghe.

Giọng em vẫn nhẹ nhàng ấm áp như vậy khiến ta lại thấy bồi hồi:

- Chào em, anh là khách quen ở quán em đây. Nhưng thấy cũng có duyên gặp em mấy lấn rồi. Anh tên Thái học K55 Công nghệ thông tin.

- Vậy à, vậy anh với em học cùng trường hả.

Qua điện thoại ta nghe được tiếng cười của em, có lẽ em vui khi bỗng nhiên gặp được một người quen ngay giữa dòng người nhộn nhịp. Sau ngày hôm đó ta hẹn gặp em nhiều hơn, cùng em rong ruổi trên những con đường thênh thang giữa phố. Mỗi lúc đi bên ta em luôn cười thật tươi, luôn trò chuyện vui vẻ, một chút ấm áp, gần gũi mà em mang đến bên cuộc đời khiến ta thấy hạnh phúc.

Mỗi ngày cứ thế trôi qua, biết ca làm việc của em tại quán là ta lại tới đó:

- 1 ly đen Sài Gòn người đẹp ơi!

Quen dần với em ta cũng trở thành khách quen của quán, chẳng ngần ngại gì nữa khi vừa bước vào cửa đã gọi lớn như vậy. Em cũng dần quen với điều đó:

- Anh có cần la lớn như vậy không hả, ở đây không có ai bị điếc đâu.

Đặt một ly café trước mặt ta và em lườm một cái chỉ khiến ta thấy yêu hơn. Cũng chỉ 1 ly café với chiếc laptop ta ngồi đó hết cả buổi chiều. Tan ca làm của em lại cùng em về ký túc, cùng em đi ăn và đi dạo. Có những lúc em hỏi ta:

- Anh, anh không có việc gì làm hay sao? Ban ngày ấy, sao ngày nào em làm anh cũng tới đó vậy. Sắp đến thi học kỳ rồi, anh phải dành thời gian ôn bài đi chứ?

Biết em nghiêm túc, ta nhìn em và cười nói:

- Anh học CNTT mà, ôn bằng laptop là chính, quán đó lại yên tĩnh, mát mẻ, anh ôn được nhiều lắm, em khỏi lo.

Có lẽ em biết ta nói dối nhưng nghe vậy em cũng không hỏi gì nữa.

Học kỳ một trôi qua êm đềm như vậy, một buổi chiều ta lại đến quán café nơi em làm nhưng hôm nay không thấy em ở đó. Đôi mắt ta tìm kiếm em, mãi cho đến lúc sau anh chủ quán lại gần và nói:

- Tường Vy nó xin nghỉ làm rồi chú ạ?

- Sao lại nghỉ hả anh?

Ta rất bất ngờ vì không nghe em nói gì về điều đó. Anh chủ quán châm điếu thuốc rồi nói:

- Anh cũng không rõ, nghe nó bảo nghĩ học ở đây thì phải.

- Vậy à.

Vậy mà suốt thời gian qua em không hề nói gì về những dự định của mình cả, ta cứ nghĩ chỉ cần có thời gian, một thời gian nữa thôi, ta có thể nói với em thật nhiều những tình cảm của mình.

Tối hôm đó, ta gọi điện cho em:

- Sao em không đi làm nữa?

- Em nghĩ rồi, em cũng nghĩ học rồi.

- Vậy sao em không nói gì với anh vậy, anh không phải bạn của em à?

- Không, chỉ là em cũng mới quyết định nên chưa kịp nói với ai hết.

- Vậy à.

Ta suy nghĩ về những điều em nói chỉ để muốn động viên bản thân mình rằng em thật sự coi ta là một người bạn tri kỷ. Nhưng em ra đi như thế, cũng không nói gì khiên ta thật sự cảm thấy một chút thất vọng. Ta cũng không muốn tìm hiểu về những điều đó nữa...

Em đã đi.

Ngày hôm sau, ta vẫn đến quán cũ như một thói quen khó từ bỏ. Ta buồn rầu ngồi nhìn ly café và nhớ đến em. Anh chủ quán lại đến gần và nói:

- Chú trông thảm quá, Tường Vy cánh mỏng mà dễ dàng bay đi theo gió lắm. Không phải lúc này thì sẽ là lúc khác thôi. Đừng buồn nữa.

Anh đặt một cánh tay vỗ lên vai như một lời động viên, ta cũng biết rằng em đã đi nhưng muốn quên một điều ý nghĩa thật là khó. Giống như thay đổi một thói quen cũng cần nhiều thời gian.

Em đến bên cuộc đời ta không ồn ào và ra đi cũng thật lặng lẽ, để lại trong trái tim ta hình ảnh một người con gái dịu dàng, một bông hoa Tường Vy luôn nở rộ đẹp đẽ mỗi ngày ở bên cạnh ta. Những ngày tinh khôi không còn nữa, trong ta chỉ còn lại chút ký ức về những yêu thương đã qua. Yêu thương chỉ có mình ta say đắm, còn em thì không...

Ngọc Ánh

Ngày đăng: 10/04/2016
Người đăng: ngocanh dang
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
I am sorry
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage