Gửi bài:

Rồi con tim sẽ lại bình yên

B: Cậu đang đau lắm phải không?
H: ừ! đau lắm
B: Thế là cậu cũng hiểu được cảm giác người khác tổn thương vì cậu rồi đó! Và trong đó có cả tớ!

***

 roi-con-tim-se-lai-binh-yen

Một buổi tối đẹp trời khi tôi đang online face book bỗng có tin nhắn của một người lạ:

B: -Chào cậu

T: - Mình quen cậu không?

B: -Không quen thì làm quen. ( cười đểu )

T: -Tớ không rảnh ( khó chịu)

B: - à tại thấy mặt cậu quen quen nên hỏi xem có quen không ấy mà.

Mọi thứ sẽ vẫn cứ bình thường như bao lần làm quen của những người lạ mặt khác và sự chối từ của tôi nhưng nó lại ko hề bình thường khi lại quen 1 người lạ khiến tôi phải tò mò và chú ý đến vậy .

B: - Này đồ khó tính
T: - sao thế?
B: - Có cho làm quen không?
T: - Rảnh đâu mà làm quen với đồ hâm như cậu
B: - Này! cậu mới là đồ hâm ấy! Rõ ràng cậu kết bạn face book trước mà.
( tôi ngẩn người. Có bao giờ tôi kết bạn linh tinh đâu. Liền vào trang cá nhân của cậu ấy xem qua... à cũng có thể! vì tôi thích thơ mà trang cá nhân của cậu ta cũng ngập tràn thơ J hi )
T:- vậy sao? chắc tôi ấn nhầm thôi. Phiền cậu xóa giùm .
B:- Không đâu đồ hâm ạ (cười khoái trí )
T: - tùy cậu. .!

Tôi vốn là một cô gái rất hay buồn vu vơ và sống khá nội tâm. Tôi không thích nói chuyện với người lạ và tôi không muốn có nhiều mối quan hệ! Cuộc sống của tôi vẫn cứ đơn giản và bình lặng nếu như không có sự xuất hiện của cậu ấy. Sự vui tính, hiểu biết và đặc biệt cậu ấy thích làm thơ. Tôi trở nên hay cười hơn, yêu đời hơn và vui vẻ hơn khi quen cậu ấy. Hàng ngày cậu ấy nhắn tin đến hỏi thăm và nói những câu chuyện không đầu không cuối. Dù vậy cũng khiến tôi cảm thấy vui và thích thú khi nói chuyện với cậu ấy. Một người lạ nhưng cảm thấy rất thân quen.

Tôi bắt đầu tò mò và muốn tìm hiểu về cậu ấy. Vô tình cậu ấy lại cùng quê với chính người bạn thân Đại học của tôi. Hào hứng và muốn biết về cậu ấy...

- Ê! Mày kể tao nghe về tên đấy đi.

- Chẹp chẹp. sao mày lại quen nó vậy. Lạ quá.

- Khổ, cứ kể đi. Lát tao mời mày đi ăn chè

- Ha ha nhớ đấy

Nghe cô bạn tôi kể thì cậu ấy là một người có lực học khá tốt. Hát rất hay và rất vui tính . Chỉ là học cùng trường thôi nên biết có mỗi vậy. Nhưng như thế cũng đủ để tôi muốn làm bạn với cậu ấy rồi. Tôi rất thích người hát hay nếu như không nói là cuồng. Lại thêm cùng sở thích là làm thơ giống tôi nữa. Chà chà,,, Thật là thú vị... Ông trời cho chúng tôi quen nhau quả thật là điều tuyệt vời...

Biết cậu ấy hát hay tôi cũng ngỏ í muốn cậu ấy hát cho nghe và đổi lại tôi sẽ đọc cho cậu ấy nghe vài bài thơ mà tôi thích. Cậu ấy cũng ko ngại ngần gì cả. Mà quả thật cậu ấy hát rất hay. Hát hay như lời đồn đại của cô bạn thân tôi vậy!Cứ vậy ngày này qua ngày khác chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn và cảm thấy quý mến nhau hơn. Trời ạ! Cậu ấy đáng yêu lắm. Nói chuyện với cậu ấy thôi mọi mệt mỏi trong tôi tan biến. Có một người bạn như vậy thật là tốt phải không???

Chúng tôi vẫn cứ vui vẻ nói chuyện, làm thơ và hát cho nhau nghe. Tôi kể cho cậu ấy nghe về cuộc sống của mình và những gì tôi đã trải qua và cậu ấy cũng vậy.

B: - Cậu đã từng yêu ai chưa? à không? ế thâm niên như cậu thì làm gì có người yêu ha ha
(Tôi điên lắm chỉ muốn đấm cho cậu ấy mấy cái vào mồm)
T: Thế cậu nghĩ cậu không ế chắc hic
B: Ôi đẹp trai như tớ thì lo gì ế. Gái theo đầy chẳng qua đây không thích thôi.
T: - Xí... Nói mà không biết ngượng . Đúng là đồ hâm
Chắc là kiếp trước tôi nợ gì cậu ấy nên ngày qua ngày chỉ biết gánh chịu những câu nói khó nghe trêu trọc của cậu ấy... Nhưng sự thật thì tôi vẫn thích nghe vì tôi biết cậu ấy đang trêu tôi thôi mà.
B: - Nói thật đi cậu thích tớ rồi đúng không?
T: - Cậu điên à! đồ ảo tưởng sức mạnh.
B: - Hỏi đùa thế thôi. Cậu chẳng bao giờ lọt vào danh sách của tớ đâu

23h chuông điện thoại reo lên:

- Ê cậu điên sao không thấy online vậy?

Tôi nghe và không nói gì rồi tắt máy. Tôi đang khóc... Lâu rồi tôi không khóc. Có hạt bụi nào lại chạm nhẹ vào vết thương đã rất cũ của tôi. Tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng. Đó là một người đã cũ, một tình yêu đã cũ nhưng lại nổi lên 1 vết thương mới . Đó là tổn thương mà tôi không muốn kể lại nhưng chính nó lại làm tôi đau đớn và căm ghét tình yêu vô cùng...

Điện thoại tôi vẫn cứ rung: 1 lần, 2 lần và n lần. Tôi không nhìn, không nhấc máy vì tôi biết chính là cậu ấy. Những tin nhắn dồn dập tới: cậu bị làm sao thế? sao cậu lại khóc? Nói tớ nghe đi ... Tôi hờ hững với nó. Vứt điện thoại vào 1 góc và chìm vào giấc ngủ.

Sáng tỉnh giấc cứ như vừa một trận cuồng phong đã qua đi. Tôi xếp những cảm xúc của mình lại thật ngăn nắp và không nghĩ tới nó nữa. Điện thoại lại rung lên:

B: - Cậu hâm, hôm qua làm sao thế. Sao tớ gọi không nghe? Tớ lo cho cậu lắm biết không?

T: - He he tớ không sao? lúc ấy buồn ngủ quá nên vậy ấy mà. Mà hôm nay tốt thế. Quan tâm tớ cơ á?
B: Thì rảnh quá nên quan tâm thôi ha ha. Chứ bận thì cũng ko đến lượt cậu được quan tâm đâu...

T: Muốn quan tâm thì nói. Sao phải ngại ha ha

B: Không liên quan ( vờ sang chuyện khác )

- Mà chúng mình gặp nhau đi. Tớ cũng muốn biết cậu ngoài đời thế nào. Trong ảnh nhìn giống quỷ chắc ngoài hơn tí nhỉ ( giọng đắc chí)

T: - Hơ... Tưởng được gặp tớ mà dễ á. Cuộc đời cậu được gặp quỷ như tớ là niềm hạnh phúc rồi đấy. Chỉ sợ chẳng có ai thèm gặp cậu thôi ha ha

B: - Ô con quỷ kia. Thế có gặp nhau không để tớ còn chuẩn bị thóc gạo mà đón tiếp

T: Dạo này thay đổi tính nết, tốt đột xuất rồi nha. Hôm nay có ăn nhầm hay uống nhầm phải cái gì không?

B: Tát cho phát bây giờ rồi lại bảo tôi vui tính. hề hề. Thế bọn mình gặp nhau nhá... Lâu lắm rồi không được hẹn hò với gái.

T: Cái đồ vô duyên. Nhìn cậu xem có giống con gái không?

B: Câu giờ quá. Trả lời đi. Tớ là tớ không thích nói nhiều đâu đấy. Được gặp anh chàng đẹp trai lại còn thích kiêu à L

T: - Ha ha. được rồi. Gặp thì gặp. Xem đẹp trai tới nỗi nào. Rồi mặt lại chẳng khác gì cái bánh đa ngâm nước cho mà xem J Mà khi nào gặp. cho tớ địa chỉ cụ thể đi chứ J

B: - Ha ha cứ make up từ hôm nay đi. 1 tuần nữa nhé. Thứ 3 tuần sau nha. Ra tới Hà Nội tớ sẽ đón cậu J

T: - Đồ biến thái. Make up từ hôm nay để tôi thành quỷ thật à.

Vậy quyết định vậy nha.

B: ô sờ kê ha ha

Vậy là một tuần đã trôi qua. Ngày mai tôi sẽ qua Hà Nội gặp cậu ấy. Chắc mọi người sẽ thắc mắc vì sao lại là tôi đi mà không phải là cậu ấy đúng không? Lí do cũng đơn giản lắm. Hà Nội đẹp và luôn quyến rũ trong mắt của kẻ hay đi như tôi. Và tôi cũng muốn lần gặp đầu tiên này có gì đó thật đặc biệt trong tôi và cậu ấy.

Nhắm mắt lại ngủ thôi. Ngày mai đến rồi (đi ngủ cũng tỉm tỉm cười ha ha)

B: - Alo

T: - Tớ đến bến xe rồi. Ra đón tớ đi.

B: - Hồi hộp khi gặp anh chàng đẹp trai này không? ha ha

T: - Đúng là đồ hâm nặng mà. Ra đón nhanh lên không tớ chết khô vì nắng bây giờ.

B: Tuân lệnh.

(Thật ra thì tôi cũng hồi hộp lắm. Vì gặp lần đầu tiên mà. Không biết cái cậu nửa người nửa quỷ ấy thế nào.)

Bỗng có tiếng nói làm tôi giật cả mình

- Ê con quỷ chân ngắn kia, đứng đấy có nắng không? Sắp khô chưa ( cậu ta cười sặc sụa)

(Trước mắt tôi lúc này là một cậu thanh niên khá cao và điển trai. Tôi trợn tròn mắt nhìn, không biết hồn tôi chạy đi nơi nào rồi nữa. Rồi lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại. Đây là chắn là cậu ấy. Không thế nhầm đi đâu được. Cậu ấy thấy tôi đơ ra như vậy liền gõ đầu tôi cốp một cái và cười như chưa từng được cười bao giờ. Tôi đỏ hết mặt nhưng rồi máu điên cũng nổi lên.)

- Hic. Cậu đúng là sao chổi hạng nhất mà. Ngoài đời chẳng khác gì cả. Mà sao nhận ra tớ nhanh thế?

- Ôi trời! thế cậu thấy quỷ có khác người không? Nên nhận ra cậu là điều quá là dễ hiểu.

- Quá đáng (tôi đấm nhẹ cậu ấy 1 cái)

- Nào lên xe thôi

- Đi đâu bây giờ

- Đưa cậu bán sang Trung Quốc ha ha

- Thôi đừng trêu tớ nữa đi. Đi đâu?

- Kem Hồ tây nhá

- Ha ha Cậu tâm lý thế. Nói nhanh có phải tớ lên xe và sắp đi tới nơi rồi không?

- Ui trời. Đúng là cái đồ hay ăn

- Ha ha giờ mới biết thì muộn rồi

- Khổ cái thân tôi ( chẳng biết là cậu ấy đang lẩm bẩm cái gì nữa )

Cuối cùng thì đã tới nơi. he he. Sắp được ngồi ăn kem rồi. Qủa này cậu chết với tớ vì cái tội suốt ngày trọc tức tớ đi. Thương cái ví của cậu nhưng lại ghét bản mặt cậu. Thôi thì chia buồn cùng cái ví vậy ha ha

- Cô ơi cho cháu 10 cây kem!

- Này con lợn, ăn gì mà nhiều thế?

- Ôi trời cậu không biết ăn là nghề của tớ à. Công việc của cậu là tiếp khách đến chơi nhà một cách chu đáo thôi.

(Mặt cái cậu sinh viên nhăn nhó lại. Khả năng là đang tưởng tượng ra cảnh những ngày tháng ăn mì tôm sau đó. Mới chỉ là kem thôi mà. Bắt đầu thôi đồ đáng ghét ạ . Như mà nhìn mặt cậu ấy lúc này ngu ngu nhưng đáng yêu lắm ý)

Sau khi ăn kem và tán phét xong chúng tôi lượn quanh khắp Hà Nội. Kể cho nhau nghe chuyện trên trời dưới đất và cười phớ lớ lên. Mặc kệ ánh mắt của mọi người nếu như nói đúng ra chắc họ đang nghĩ có 2 tên điên đang điên ở ngoài đường. Cậu ấy thật hài hước và chém gió thì thôi rồi. Gặp ngay phải tôi J Cũng không phải dạng vừa vừa đâu J

Thế là ngày gặp mặt nhau đã hết. Không khoảng cách, không ngại ngùng và chúng tôi được là chính mình. Cậu ấy đưa tôi đi bắt xe về. Thấy có chút buồn buồn và tiếc nuối.

- Tớ về đây. hẹn gặp lại cậu nhé!

- Ừ về nhé. Về tới nơi thì nhắn tin với tớ nha.

- Ok cậu.

Ngày gặp mặt đầu tiên của tôi là vậy đấy. Từ lần gặp ấy chúng tôi lại càng thân thiết nhau hơn. Tôi rất mến cậu ấy. Không phải vì cậu ấy luôn làm trò để cho tôi vui. Mà đơn giản là khi nói chuyện với cậu ấy tôi được là chính mình.

Thời gian sau đó,cậu ấy bỗng rảnh rỗi tới việc lần mò face book và đọc lại tất cả những status của tôi.? Cậu ấy hỏi tôi nhiều hơn về chuyện tình cảm đã cũ. Mà bản thân tôi thì luôn muốn cất giấu nó đi. Hễ nghĩ đến nó tôi lại không thể bình thường được. Mà nước mắt ko nhắc cũng rơi từ bao giờ.

Cậu ấy quan tâm tôi nhiều hơn. Hỏi thăm về cuộc sống hàng ngày của tôi nhiều hơn. Hay hát cho tôi nghe và cho tôi rất nhiều niềm vui. Có lần cậu ấy hát bài: "Em là của anh":

Ánh mắt yêu thương ta trao phút giây ban đầu
Cảm giác yêu nhau cho ta luôn nghĩ đến nhau
Có lẽ hôm nay hai ta sẽ yêu nhau rồi
Mình cùng chung lối nhé em người ơi!

Anh sẽ bên em ôm em những khi em buồn
Anh sẽ ru em cho em yên giấc ngủ ngon
Những lúc cô đơn anh luôn giữ em trong lòng
Giành trọn con tim nguyện trao đến em.

ĐK: Khi em bước đến bao nhiêu muộn phiền trong anh biến tan
Em như ánh sáng soi cho đường tình anh không sai lối
Anh xin mãi mãi yêu em trọn đời yêu không oán than
Chỉ cần em vui đối với anh vậy thôi.

Đôi khi những lúc vu vơ giận hờn xin em bỏ qua
Mong em hãy nhớ anh yêu thật lòng và không gian dối
Anh sẽ cố gắng cho em những gì mà em ước mong
Anh sẽ nắm lấy tay em không bao giờ buông.

Em là của anh... . .

Tôi buột miệng nói:

- Ước gì sau này lễ cưới của tớ chồng tớ sẽ hát cho tớ bài này nhỉ?

Cậu ấy nhanh nhảu trêu lại:

- Chắc chắn rồi vì tớ sẽ là chồng của cậu ha ha ...

- Cậu đang mơ à. Đang ban ngày đấy. Chưa ngủ mà đã mơ rồi.

- Ơ nhưng nếu thật thì sao?

- Không bao giờ đâu vì tớ không bao giờ yêu cái thể loại lắm mồm như cậu.

- HỪM!!! Để rồi xem có ai thèm để í tới cậu không?

Cậu ấy đã đi vào cuộc sống của tôi từ khi nào tôi cũng không rõ nữa. Tôi thấy gần gũi và thực sự thấy khó chịu nếu như không được nói chuyện với cậu ấy. Dù vậy tôi vẫn nhủ lòng là không bao giờ được hơn tình bạn. Lời hứa trước kia tôi vẫn giữ tôi sẽ không yêu và không cho phép ai được làm tổn thương trái tim nhỏ bé của tôi thêm một lần nào nữa. Nếu ai đó là tôi thì họ sẽ hiểu tôi sợ tình yêu và căm giận nó thế nào!
Thế nhưng người tính không bằng trời tính. . Tôi cũng dần dần cảm nhận được tình cảm của cậu ấy. Tôi lấy làm lo sợ. Sợ rằng cậu ấy sẽ nói những lời yêu thương. Sợ sẽ phải đối mặt với điều đó. Bởi vì tôi không thể và không bao giờ muốn đặt chân tới tình yêu thêm một lần nào. Tôi đâm ra lảng tránh. ít nói chuyện hơn vì tôi sợ sẽ lại mất đi một người bạn...

Và chuyện gì đến thì cũng đã đến.

B: - Tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Tôi biết cậu ấy định nói gì và tôi muốn trốn tránh nó.

- Ui tớ đang bận chút việc rồi. Khi khác nói nha.

- Không? Tớ nói nhanh thôi. Cậu không tiếc 3 phút cuộc đời của mình cho tớ chứ

- Tớ... ...!

- Làm người yêu tớ nha!

Tôi loay hoay không biết nói thế nào. Mọi thứ cứ dối tung lên.

- Tớ có người yêu rồi!... Thế nhé!( tôi lặng im hồi lâu để trấn tĩnh mọi thứ. Chắc cậu ấy đang hụt hẫng lắm. Có phải tôi đang sai hay không khi chính tôi cũng biết tình cảm trong tôi đang như thế nào. Có lẽ tôi làm vậy sẽ tốt hơn. Trái tim tôi đã có quá nhiều vết xước. Yêu thêm một người khác với tôi là điều tôi không bao giờ cho phép bản thân mình như vậy. xin lỗi cậu)

Cứ nghĩ rằng như vậy cậu ấy sẽ xa lánh tôi nhưng cậu ấy vẫn cứ vậy. Vẫn quan tâm tôi và vẫn nói yêu tôi dù tôi có nói thế nào đi nữa. Hơn nữa, cậu ấy kém tôi một tuổi, làm sao tôi có thể yêu 1 người chỉ là em của mình cơ chứ. Đầu óc tôi cứ dối tung lên. Và mặc kệ mọi thứ vậy.

- Ê cậu hâm

- Sao vậy?

- Dạo này cậu sao thế. Không quan tâm gì tới tớ cả?

- Lại ảo tưởng à. Đã bao giờ tớ quan tâm cậu đâu.

- Thì cho tớ ảo một chút không được à!

- Trời!cậu thật là... . ( tôi cười toe toét)

- Mà cậu qua thăm tớ đi. Tớ bị ốm rồi

- To xác như cậu mà cũng ốm á. Tự chăm sóc bản thân đi nhá. Tớ bận lắm

- Đồ quỷ già vô tâm L

Tôi không biết mình trở thành người vô cảm từ bao giờ nữa. Vô cảm với cảm xúc của cậu ấy. Tôi đùa cợt với những cảm xúc. Tôi lạnh lùng với những yêu thương. Và rồi không biết điều gì xui khiến hay tôi thích mọi điều mới lạ mà tôi lại đồng ý làm người yêu cậu ấy. Chính tôi cũng không thế trả lời được câu hỏi của mình. Vì tôi đã mất niềm tin vào tình yêu. Tôi trở thành cô gái đa nghi và không còn tin vào lời yêu của ai nữa. Tôi đang làm cái trò gì thế này . Yêu ư? Hình như không phải? Tôi đang lừa dối mình và lừa dối cậu ấy chăng. Vì dù sao đi nữa cậu ấy cũng biết tôi đang sở hữu một trái tim đã bị tổn thương. Và cậu ấy yêu tôi là thật hay đùa. Có quá nhiều thứ xen vào suy nghĩ của tôi. Tôi lo lắng và trở nên nghi ngờ. Tôi bỗng thay đổi tính cách và luôn đề phòng mọi chuyện. Tôi trở nên là người ích kỉ. Bởi tôi sợ bị người khác phản bội mình trước. Lúc nào tôi cũng hồ nghi về cậu ấy. Mọi sự dối trá sau lưng cứ đè nặng lên đầu tôi. Có phải vì mối tình trước đi đã khiến đầu óc tôi trở nên bấn loạn như vậy. Cứ cho rằng tôi đang là người yêu cậu ấy. Nhưng yêu thì ít mà hành hạ cảm xúc của cậu ấy thì nhiều. Tôi hả hê lắm, vui lắm mặc cho cậu ấy buồn, mặc cho cậu ấy suốt ngày xin lỗi dù chẳng có lỗi gì... Tôi cũng từng đau mà. Từng tổn thương mà. Cậu ấy nếm một ít cũng có sao đâu. Nhưng tôi lại thích cho cậu ấy nếm từ từ và đau dần dần.

B: - Tớ có thể thay thế anh ấy trong trái tim cậu không?
T:- Cậu hỏi gì lạ thế. Tớ đang yêu cậu đó thôi. Hôm nay cậu hết câu để hỏi hả. Hết rồi thì ngủ đi...

Cậu ấy không trả lời tin nhắn của tôi nữa. Có lẽ cậu ấy đang nghĩ gì đó và muốn lặng im. Hôm nay cậu ấy khác mọi hôm nhưng tôi cũng gạt đi vì vốn dĩ tôi không quan tâm về cảm xúc của cậu ấy mấy khi cả. Tôi vẫn chỉ quan tâm tới cảm xúc của mình. Làm gì mà tôi thấy vui. Cứ vài 3 hôm tôi lại dở chứng đòi chia tay để cho có việc cãi nhau với cậu ấy rồi hưởng thụ cái cảm giác cậu ấy năm nỉ quay lại. Tôi cảm thấy cậu ấy rất cần tôi và dù thế nào đi nữa thì cậu ấy cũng ko bao giờ bỏ rơi tôi. Vậy nên tôi cứ làm gì mà tôi thích thôi. Mặc kệ cậu ấy... Tôi cảm thấy rất thoải mái với cảm xúc của mình là được.

- Tình yêu, bình thường trở lại chưa. Hết giờ điên chưa thế?

- Bọn mình chia tay rồi mà...

- Có 2 cái tay đây. Lấy cái nào tớ chia cho 1 cái ha ha

- Đúng là hâm ( tôi phì cười và thế là 2 đứa lại bình thường trở lại)

Sau nhiều lần chia tay và quay lại. Hôm nay tôi lại rảnh việc và dở chứng chia tay tiếp. Và tất nhiên cậu ấy lại năn nỉ và dỗ dành tôi. Lần này tôi ngoan cố, muốn cậu ấy khổ sở nhiều ngày...

"Cậu đừng xa tớ nhé. Tớ yêu cậu lắm. Tưởng tượng cuộc sống không có cậu không biết tới sẽ thế nào nữa!Đừng chặn face book của tớ. Đừng im lặng khi nhận tin nhắn của tớ. Xin cậu đấy!"

Đọc xong tin nhắn tôi vẫn không trả lời. Vẫn vui vẻ nhắn tin với lũ bạn. Và quên việc cậu ấy đang buồn vì lo lắng sợ mất tôi. Và sự vô tâm thì thường nhận được hậu quá xứng đáng với nó.

Sau vài ba ngày năn nỉ, những cuộc gọi và tin nhắn thưa dần. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhưng tôi vẫn mặc kệ vì tôi luôn nghĩ cậu ấy sẽ chẳng bao giờ là người quan trọng đối với cuộc sống của tôi. Tôi thờ ơ với lời cậu ấy nói và tôi vẫn cứ bình thường với cuộc sống của mình. Nhưng hình như không phải, tâm trí của tôi khá nặng nề. Tôi cảm thấy khó chịu khi không nhận được những cuộc gọi từ cậu ấy nữa. Tôi cầm điện thoại lên nhưng lại đặt xuống. Lòng tự trọng của tôi dấy lên và nếu giờ tôi gọi khác gì tôi tự làm trò cười cho mình.

Bỗng có sms đến: Anh Biên bị ốm chị biết chưa?

( Đó là tin nhắn của em gái cậu ấy gửi cho tôi )

Chúng tôi trả lời qua lại và biết cậu ấy bị ốm nằm bẹp giường mấy hôm rồi. Tôi bắt đầu có cảm giác lo lắng và không cần biết lòng tự trọng đang ở nơi nào liền lấy điện thoại gọi cho cậu ấy. Đầu bên kia nghe máy:

T: Cậu ốm à, sao không cho tớ biết?
B: Thì cậu có cho tớ cơ hội nói đâu.
T: Cậu đang thi mà. Cố gắng ăn rồi uống thuốc cho khỏi nhé.
B: Ừ, thế nhé!

Thế rồi cậu ấy tắt máy. Không cho tôi nói thêm được lời nào. Cảm giác hụt hẫng, chênh vênh. Vì từ trước tới giờ cậu ấy chưa từng 1 lần cho tôi cảm giác như vậy. Nhưng rồi tôi cũng lại tiếp tục gạt đi và vui với những niềm vui của mình. Có lẽ là tôi quan tâm cậu ấy như một người bạn thân bị ốm thôi. Thấy cậu ấy nói chuyện bình thường vậy chắc cũng không chết được đâu.

Đang oline face book sms đến:

-Tớ nhớ cậu!

- Ừ! Cậu khỏi ốm chưa?

- Cũng đỡ rồi mình quay lại nhé! Được không?

- Tớ hỏi vậy thôi chứ đừng nghĩ là tớ quan tâm cậu nhé. Còn chuyện quay lại thôi hãy để kiếp sau.

- Cậu đừng làm vậy mà. Tớ sẽ cố gắng không để cậu buồn nữa. Tớ biết là cậu đang đùa tớ đúng không? Nhưng đùa vậy thôi tớ sắp không chịu nổi vì nhớ cậu rồi.

Tôi được nước lại càng làm tới. Cho hắn ta khổ sở vài hôm nữa cho vui. Dù sao thì cũng quay lại thôi mà . Tôi trả lời khó chịu và lạnh lùng

- Quên tớ đi, tớ chán và hết yêu cậu rồi. Đừng làm phiền cuộc sống của tớ nữa. Ok!

- Cậu nói dối. Cậu biết tớ đang như thế nào không? Sao cậu cứ thích làm tổn thương tớ vậy. Sao cậu cứ áp đặt người khác vào tớ. Từ khi quen cậu tớ cảm thấy cuộc sống của tớ thật có ý nghĩa. Tớ rất yêu cậu cậu biết không?

Tôi chỉ là đang giả vờ thôi mà. Chứ có chia tay thật đâu mà cậu ấy nói những lời nặng nề tới vậy. Mà lúc này tôi lại không thế nào mà nói là tôi đang đùa đấy, cậu đừng thế nữa. Thôi thì đã vậy rồi. Chia tay thì chia tay. Không có người này thì có người khác. Lo gì!Dù sao thì cậu ấy cũng buồn rồi buồn thể cũng không sao .

- Cậu đúng là đồ điên. Tớ thì chẳng thấy ý nghĩa gì cả. Tớ cũng chẳng thấy hạnh phúc gì bên cậu hết. Dù chúng ta có tiếp tục cũng chẳng đi tới đâu. Những kỉ niệm đã qua rồi thì quên nó đi. Và hãy dừng lại tại đây được chứ!Đừng trả lời lại tin nhắn của tớ. Phiền lắm!

Thực ra lúc ấy không phải là tôi không muốn nhận câu trả lời. Mà là tôi sợ, tôi đang sai. Tôi sợ lại một lần nữa lao vào tình yêu . Tôi sợ tôi sẽ khóc thật to mà nói tớ đang nói dối cậu đấy. Tôi sợ lí trí lại chịu thua tình cảm. Và cậu ấy, có lẽ đã nghĩ ra điều gì. Cậu ấy không hề nhắn tin lại cho tôi. Có phải cậu ấy đã thực sự muốn từ bỏ tôi hay không?

Những ngày sau đó, tôi cũng ít online, ít trò chuyện với bạn bè và tôi cứ lặng dõi theo face của cậu ấy. Cậu ấy cũng vậy. Cũng im lặng và không còn liên lạc với tôi nữa. Không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề. Tôi nghĩ về cậu ấy nhiều hơn cả lúc yêu. Tôi nhớ về kỉ niệm đã qua rồi mỉm cười trong nước mắt. Có lẽ là cậu ấy đã thực sự bỏ tôi mà đi rồi. Tôi nhớ cậu ấy. Tôi đang rất nhớ cậu ấy. Tôi muốn nghe cậu ấy hát, tôi muốn được cậu ấy trọc giận... nhưng sao mọi thứ cứ im lặng. Chiếc điện thoại của tôi cũng chẳng lên tiếng... Tôi thấy có cái gì đó nhói ở tim. Có phải là tôi đã yêu cậu ấy không? Có phải là tôi đang khóc vì nhớ cậu ấy không? Tôi không thể nào lừa dối nổi con tim mình nữa. Tôi muốn tìm lại. Liệu giờ tìm lại đã muộn chưa?Tôi đưa mắt mình đi tìm kiếm điện thoại. Tôi lần mò trí nhớ để tìm lại số điện thoại của cậu ấy. Tôi gọi nhưng không ai nghe máy cả. Tôi lặng người... Rồi bao nhiêu cảm xúc kìm nén khiến tôi như muốn phát điên lên. Tôi không cần cái gọi là lòng tự trọng gì hết nữa. Tôi cần cậu ấy. giờ tôi phải làm gì chứ? Tôi quyết định gửi tin nhắn đi:

 "Tớ xin lỗi vì đã không quan tâm cậu. Xin lỗi vì suốt ngày làm cậu buồn. tớ nhớ cậu lắm."

1 phút, 2 phút,10 phút điện thoại của tôi nó vẫn cứ im bặt. Sao lúc này đây tôi lại ghét chiếc điện thoại của mình vô cùng.

Rồi chuông tin nhắn rung lên, tôi hồi hộp nhưng cũng lo lâu mở ra và đọc nó:

-"Không sao đâu. cậu cứ sống thật tốt vào nhé. Tớ học cách chấp nhận được rồi. Tớ buông tay rồi đó cậu đi đi"

Tôi khóc, không hiểu vì sao tôi lại khóc. Là cậu ấy sao? Cậu ấy bỏ tôi sao? Cậu ấy không cần tôi nữa sao? Cậu ấy từng hứa yêu tôi mãi mà. Cậu ấy nói dối. Cậu ấy đang nói dối tôi thôi. Tôi không chấp nhận nó đâu. Không chấp nhận... Tôi đã từng nghĩ cậu ấy không hề quan trọng với mình. . Nhưng sao bây giờ tôi lại thế này chứ. Tôi cần cậu ấy hơn ai hết. Tôi không thể mất cậu ấy được. Tôi cầm điện thoại và trả lời tin nhắn trong nước mắt:

" Tớ xin lỗi. Mình quay về đi. Tớ hứa sẽ sửa đổi mọi thứ. Tớ hứa sẽ không làm cậu buồn. Xin cậu đừng xa tớ. Tớ yêu cậu mà ".

Cô gái với hai hàng nước mắt trong đêm, loay hoay tìm lại những kí niệm nhưng đã muộn mất rồi.

" Đừng nhắc lại chuyện của chúng ta nữa nhé. Có thể là do tớ không tốt. Cậu nói đúng: chúng ta chẳng thể nào đi đến đâu được cả. Vậy thì hãy kết thúc sớm đi sau này bớt khổ đau. Rồi sẽ có người tốt hơn đến với cậu và yêu cậu nhiều hơn. Hạnh phúc của người mình yêu không đơn thuần là phải ở bên họ mà hãy nhìn xem họ đang cần gì như vậy mới thực sự hạnh phúc. "

Thời gian cứ dần trôi đi, ngày qua ngày tôi sống trong nước mắt. Tôi hận bản thân mình và tôi hận cái thứ gọi là cảm giác. Qúa khứ đã quá đè nặng lên tôi và nếu như tôi không gỡ bỏ nó thì tôi sẽ làm những người phía sau tôi tổn thương. Tôi hiểu cái cảm giác bị người khác coi là trò chơi nhưng tôi vẫn làm. Bù lại cậu ấy vẫn yêu tôi. Tôi đã đối xử không công bằng với cậu ấy và tôi muốn đi tìm lại tình yêu này bởi tôi chót yêu cậu ấy quá nhiều mất rồi. Nhưng tôi biết tìm lại bằng cách nào. Tìm lại từ đâu và liệu cậu ấy có quay trở lại hay không? Tôi muốn gặp cậu ấy để nói hết những gì mà tôi đang nghĩ. Tôi nợ cậu ấy rất nhiều... Giá mà có thể gặp lại nhau . Giá mà giờ đây gặp lại nhau chúng tôi vẫn hạnh phúc như lúc gặp ban đầu... Nhưng hình như chỉ là giá mà... .

Tôi tìm đến rượu. Tôi trở nên như vậy từ bao giờ L Trog cơn say tôi gọi tên cậu ấy. Tôi khóc. Tôi bị những người xung quanh tỏ ra thương hại. Tôi mặc kệ. Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy. Tôi khóc lóc kể lể. Tôi đau đớn khi tình yêu đang dần mất đi. Tôi cũng thấy cậu ấy đang khóc. Tôi cũng nghe rõ là cậu ấy nói cậu ấy còn rất yêu tôi. Tôi sợ ngày mai. Sợ khi tỉnh dậy cậu ấy vẫn chọn cách xa tôi như bây giờ.

Vào một buổi sáng, tôi thả hồn mình để tìm một chút bình yên.

Tôi quyết định tìm lại tình yêu của mình dù chỉ là một chút hi vọng.

Tôi cầm điện thoại lên và làm điều ấy.

T: Tớ muốn gặp cậu được không?
B: Gặp nhau chỉ thêm buồn thôi cậu ạ. Toàn nước mắt
T: Hãy cho tớ gặp lại cậu 1 lần. Lần cuối này thôi rồi tớ sẽ chấp nhận quên cậu. Xin cậu đấy.
B: Ừ. tớ đồng ý.

Một tia sáng lóe lên. Thế là tôi sẽ gặp cậu ấy và tôi có cơ hội níu kéo cậu ấy đúng không? Tôi chờ đợi giây phút gặp cậu ấy vô cùng . Tôi chờ đợi được nói rằng tôi nhớ cậu ấy lắm. Dù kết quả ra sao thì tôi cũng sẽ bằng lòng với nó.
Ngày hẹn nhau đã đến. Hôm nay là thứ 6 nhưng lại không phải là ngày 13. hihi Có lẽ sẽ tốt thôi. Tôi nhắn tin cho cậu ấy.

- Tớ qua Hà Nội cậu đón tớ nhé!

Không nhận được câu trả lời. Tôi đánh lừa cảm giác bằng rất nhiều lí do. . Bởi vì cậu ấy đã hứa là sẽ gặp,cậu ấy sẽ gặp mà. Mãi không thấy tin nhắn tôi liền gọi:

- Cậu đang ở đâu thế? Đón tớ nhé?

- Tớ đang về quê rồi

- Tôi im lặng

- Alo tớ đang đi nhé. Nói chuyện với cậu sau...

- Tút tút tút ... . .

Mọi thứ sụp đổ trước mắt tôi... Có cái gì mặn chát ở môi tôi. Tôi không muốn tin đây là sự thật. Hình như tôi đang mơ phải không? Cậu ấy không thể đối xử với tôi như vậy được. Không thể nào? Cậu ấy từng nói rất yêu tôi mà. Làm sao có thể thay đổi nhanh như thế... Mọi người xung quanh ai nấy cũng nhìn tôi. Chắc họ đang cười và chế nhạo tôi... Còn tôi thì chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời ngay lúc này!

" Cậu à, cậu ác lắm. Cậu đối xử với tớ quá tàn nhẫn. Phải chăng đây là sự trả giá mà cậu dành cho tớ đúng không Tớ đang đau lắm. Nhưng nỗi đau này khác nỗi đau lần trước. Vì nỗi đau này là do tớ gây ra. Người ta nói đúng: " có không giữ, mất đừng tìm ". Nhưng tớ không nghĩ mọi thứ lại trở nên tồi tệ thế này. Tớ không dám trách cậu, cũng không dám nói về những gì mà tớ đang phải chịu đựng. Nhưng có 1 sự thật là tớ đã từ bỏ lời hứa sẽ không yêu ai để được yêu cậu. Đó là sự thật!Tớ đã sai khi đã quá nuông chiều cảm xúc của mình mà quên đi cảm xúc của người khác. Tớ đã sai vì sự áp đặt quá khứ vào hiện tại. Tớ đã sai nên mất đi cậu trong vô vọng như bây giờ. Có lẽ tớ phải chấp nhận thôi. Từ mai chúng ta vẫn sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình nhưng lại ở 2 hướng khác nhau. Hi vọng chia tay không phải là hết mà để cho chúng ta tìm được những người phù hợp hơn cho riêng mình. Người ta vẫn nói: đau quá thì sẽ tự buông. Nhưng tai sao đau lại phải buông? Đó là sự khác biệt lớn giữ tình yêu, tình thân hay tình bạn. Bởi điều đó chỉ có thể ở tình yêu mà thôi. "

Hà Nội hôm nay buồn quá... Cô đơn quá... Cũng lâu rồi tôi không trở lại nơi này. Vì nơi đó có cậu. Tôi sợ kí ức tìm về và tôi cũng sợ không kiểm soát được nỗi nhớ về cậu. Ngồi 1 mình ở quán ven đường với ly cafe tôi tạm thấy con tim bình yên. Nghĩ về cậu và mỉm cười. Không biết lâu nay cậu khỏe không? Không biết có lúc nào cậu vô tình nhớ về tôi không nhỉ? Cậu giúp tôi hoàn thiện bản thân mình hơn rất nhiều. Con trai là vậy đấy, khi họ đã dứt khoát điều gì thì khó mà thay đổi. Bởi sự dứt khoát ấy họ đã chuẩn bị cho mình rất kĩ lưỡng về cảm xúc, hướng đi và sự đối mặt rồi. Mai này nếu có 1 ai chịu đồng hành cùng tôi tôi sẽ trân trọng họ nhiều hơn từ bài học mà cậu mang lại. Cậu có đang hạnh phúc không?Cuộc sống nhiều bồn bề quá.

Hôm qua tớ mơ một giấc mơ gặp lại cậu đấy. Mặc dù giấc mơ không được đẹp cho lắm nhưng nó cũng đủ để nhắc tớ cách để yêu thương một người:

B: Cậu đang đau lắm phải không?
H: ừ! đau lắm
B: Thế là cậu cũng hiểu được cảm giác người khác tổn thương vì cậu rồi đó! Và trong đó có cả tớ!

Có giọt nước mắt rơi vụng về rồi lau vội... Tớ muốn lấy nó làm bài học lại không muốn nó trở thành nỗi đau nữa. Hi vọng rằng con người sẽ trân trọng tình yêu hơn. Tình yêu không phải là trò chơi như ta đã nghĩ. Có những sai lầm không thể sửa chữa lại được chỉ là ta sẽ không để lặp lại nó và sống tốt hơn mà thôi. Tình yêu vốn dĩ làm gì có thắng hay thua như đôi người vẫn nói. Tình yêu là thứ cảm xúc đặc biệt của mỗi người. Dù chia tay hay tiếp tục thì ta vẫn luôn là người chiến thắng. Ít ra là ta đã chiến thắng bản thân để vượt qua khỏi những cảm xúc gợi lại nỗi đau. Có những thứ tớ từng nghĩ mình chẳng thể nào vượt qua nổi như việc chấp nhận mất cậu. Nhưng không đúng, thời gian là liều thuốc mà xoa nhẹ mọi thứ đi. Và tớ vẫn vượt qua được đó thôi. Chỉ có điều tớ vẫn chưa hiểu, có thể đó sẽ là câu hỏi mà cả đời tớ vẫn chưa có đáp án hoặc rồi một ngày nào đó tớ sẽ tự hiểu ra: Người con trai sẽ chẳng bao giờ buông tay người mình yêu trừ khi họ hết yêu. Còn cậu,tớ không tin vào việc cậu lại thay đổi nhanh như vậy. Hay lại do tớ lầm tưởng chăng? Hôm nay vô tình đọc lại bài thơ "Sông lấp" Có chút gì đó bâng khuâng:

Vẳng nghe tiếng ếch bên tai

Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò

Từ bây giờ trở đi tớ sẽ thay đổi. Thay đổi để hoàn thiện mình hơn. Cảm ơn cậu vì đã một lần đến bên cuộc sống của tớ và cách chọn kết thúc không gặp lại tớ của cậu có lẽ cậu cũng đã có hướng đi khác cho riêng mình...

Cậu à, khi nào đó mà vô tình gặp lại chúng ta sẽ mỉm cười với nhau được chứ!Tớ tin là lúc đó con tim đã được bình yên!

---

Ngày đăng: 29/04/2016
Người đăng: thanh hằng
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
To-get-her
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage