Điểm dừng
Sự thật là, có một số người không hiểu vì sao lại dễ dàng bước vào trái tim tôi như thế nhưng rồi thật không dễ để họ ra đi.
***
Tôi là một cô gái hai mươi lăm tuổi với sự may mắn vì có gương mặt ưa nhìn, dáng người thấp bé, nhỏ nhắn như trẻ con. Theo thời gian người ta nói tôi không lớn lên cũng chẳng già đi. Như thế, tôi sẽ cho người ta cảm giác muốn được che chở, muốn được bảo vệ tôi. Tôi sẽ chỉ là cô gái bé nhỏ ở đó và đón nhận sự chăm sóc, yêu thương như một lẽ tự nhiên. Nhưng mọi chuyện chẳng bao giờ diễn ra như những gì người ta nghĩ. Nó chỉ có vẻ bề ngoài thế thôi.
Tôi mù đường vào ban ngày và bị mất phương hướng vào buổi tối. Vì vậy suốt những năm theo học ở Hà Nội và ngay cả khi đã ở lại đó làm việc tôi luôn hạn chế tối đa việc ra ngoài trừ khi thật cần thiết và đã chắc chắn về cung đường đi của mình thì mới đi. Nhưng tôi nghĩ, trong cuộc đời mỗi người điều gì đến sẽ đến. Một lẽ tự nhiên.
Đó là một ngày, chính xác là một buổi tối đen đủi với tôi. Tôi đã đi bộ tổng cộng 10km trên đường phố Hà Nội. Dù đã dặn kĩ người phụ xe điểm đến mà tôi sẽ xuống nhưng có một sự nhầm lẫn nào đó khiến anh ta cho tôi xuống ở một nơi xa lạ. Đó là một chạm đợi xe trống trải nhất mà tôi từng thấy, đi dọc cả con đường ở đó ngoài những người thợ xửa ống nước thải thì chẳng có ai thậm chí ngay cả xe ôm. Điều này thì thật kì lạ. Cứ như là mọi thứ được sắp đặt sẵn như thế để bắt tôi phải trải qua vậy. Tôi bắt đầu sợ và lo lắng, mồ hôi cũng túa ra rất nhiều chúng làm da tôi lạnh ngắt. Tôi chỉ biết đi bộ đi bộ mãi, hỏi đường người thì không biết người thì chỉ sai đường hoặc là nói tôi không nói đúng địa chỉ. Tôi nghĩ mình sai từ cách hỏi, sai từ cách mình hiểu lời chỉ dẫn của người ta ngu ngốc đến mức không nhớ chính xác nổi địa chỉ mà mình đang thuê trọ. Đã hơn 9h tối, chân tôi mỏi nhừ, mặt tái mét vì mệt và vì sợ
Cuối cùng sự xuất hiện của một cậu thanh niên đang ngồi chờ xe bus lôi tôi ra khỏi mớ suy nghĩ đầy tiêu cực của mình. Sau này tôi vẫn thắc mắc, trong trường hợp đó thì cậu ta là người xuất hiện hay tôi mới là người xuất hiện Tôi tiến tới chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống. Cậu ta ngoảnh sang nhìn tôi. Có sự xuất hiện của "người thứ 2" ở nơi như thế này nên chính cậu ta cũng mừng chăng. Tôi cố gắng nhoẻn miệng cười một cái lấy duyên để hỏi đường và đó là một nụ cười gượng gạo thất bại. Tôi bối rối vì không thể chỉ rõ địa chỉ nhà của mình nhưng cậu ta trả lời rất nhanh mà không cần suy nghĩ. Tôi vô tư đi theo chỉ dẫn đó nhưng đi mãi mà chẳng thấy cây cầu quen thuộc hàng ngày vẫn đi qua. Tôi bất lực đứng giữa ngã tư đèn xanh đèn đỏ mà khóc, lớn rồi nhưng chẳng thể điều khiển cảm xúc theo đúng lí trí của mình. Khi tôi định đi trở lại thì gặp cậu ta chạy tới, vừa tháo tai nghe vừa thở hổn hển.
"Tớ chỉ nhầm đường cho cậu rồi. Quay lại đi."
Tôi lúc đó quên hết mọi mệt nhọc sợ hãi, chỉ còn lại ngạc nhiên thôi. Tựa hồ như chưa bao giờ tôi ngạc nhiên đến thế. Dù chỉ sai đường, cậu ta không nhất thiết phải chạy theo tôi. Nhưng sự xuất hiện của cậu làm tôi thấy ấm áp vô cùng.
Cậu ta đi trước cắm cúi vào điện thoại, tôi lẽo đẽo theo sau. Cậu ấy cao, rất cao, sơ mi trắng cổ tàu, quần jeans đen và giày thể thao đen rất hợp với cậu. Hai đứa đi về đúng điểm chờ khi nãy thì ngồi nghỉ như một lẽ đương nhiên, chẳng cần ai bảo ai cùng lúc ngồi xuống trên cùng một chiếc ghế. Lúc đó cậu ta mới lại ngẩng lên nhìn tôi, đưa điện thoại ra và chỉ chỉ vào màn hình nói một thôi một hồi về việc đi như này này, đi như kia kìa, đi chỗ này rồi rẽ chỗ kia khoảng bao nhiêu. Thấy tôi chăm chú nghe lắm nhưng khi nghe xong thi ngơ ngơ nhìn quanh, gượng gạo cám ơn rồi quay người đi thì cậu ta đứng ngây người ra nhìn rồi lại lẽo đẽo chạy theo.
"Thôi, để tôi dẫn cậu đi."
Đương nhiên tôi đâu dại từ chối chỉ gật đầu cái rụp.Cậu ta đưa tôi về tới cây cầu vượt quen thuộc thì dừng lại.
"Đi đi, chúng ta không chung đường."
Thấy được chỗ quen tôi sung sướng cảm ơn rối rít rồi phi nhanh về, hớn hở vì thấy được nhà.Sau khi định thần lại rồi tôi mới tiếc hùi hụi vì quên chưa xin facebook, cũng chưa kịp hỏi tên. Một bà cô hai mươi lăm tuổi chắc vẫn được làm thế nhỉ? Nhưng có lẽ người như cậu ta cũng chẳng mấy ấn tượng với một bà chị nhìn như con nít, bé bé con con mà lại đeo cái balo to tướng như tôi. Nhưng cũng nhờ cái balo đó mà....
"Một lần nữa cảm ơn cậu nhé."
"Hehe nhanh trí đấy chứ, tưởng không tìm thấy cơ."
"Cậu nhét mảnh giấy vào hông balo đó là nơi tôi để trà gừng, thuốc ổn định huyết áp mà."
"Tí tuổi dùng thuốc ổn định huyết áp...."
"Cậu đã đón bao nhiêu cái sinh nhật rồi?" Tôi hỏi.
"19. Chắc bằng tuổi nhau chứ gì ?? Đừng bảo vẫn cấp 3 nhé... hay cấp 2" Cậu ta gửi kèm theo một dãy những icon thực sự vui vẻ.
"À mình hơn em 6 mùa xuân nhé"
Cậu ta chắc phải choáng váng lắm vì thấy đã đọc tin nhắn mà không hồi âm lại.Nhưng từ buổi sáng của ngày hôm sau, cuộc đời hai mươi lăm năm khép kín của tôi bước sang một trang mới. Trang đó tôi chưa hề nghĩ đến, chưa bao giờ.
Hàng ngày tôi vẫn đi bộ tới chỗ làm, cung đường quen thuộc đó đi qua một ngã tư đèn canh đèn đỏ thuộc hàng đông đúc nhất của Hà Nội. Tôi thích sự lãng manh nhưng không phải tuýp người lúc nào cũng cố gắng lãng mạn hóa mọi chuyện nhưng việc cậu ta đã đọc tin nhắn mà không trả lời lại thì không chỉ làm tôi hụt hẫng mà còn có chút bực mình nữa. Bực mình vì nghĩ cậu ta kiêu kì,khi ấy lại viện ra đủ thứ lí do để ghét cậu ta.Một cậu oắt con tuy có chút ngoại hình lại dám làm như thế với một người chị hơn cậu ta tới 6 tuổi. Nhưng những cảm xúc trẻ con ấy cũng nhanh chóng qua đi để bắt đầu ngày làm việc mới. Tôi tự nhủ mình hai mươi lăm tuổi chứ không phải mười lăm.
Gặp cậu ta ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ khiến tôi ú ớ chẳng nói lên lời. Tôi không giỏi ghi nhớ khuôn mặt của những người mới gặp, nếu cậu ta không nhìn chằm chằm tôi thì có lẽ tôi cũng không thể nhận ra cậu giữa rừng người đang chờ để phóng đi ở một ngã tư đèn xanh đèn đỏ như vậy.
Chúng tôi đi cùng nhau một quãng, cậu ta nói bản thân may mắn vì ban đầu vốn dĩ không nghĩ là chờ thì sẽ gặp được.Rồi cậu ta ba hoa về duyên phận gì đó, đúng là cung cách của giới trẻ. Cách nói chuyện rất bình thường không còn thu hút nữa, cậu ta không còn tỏa ra hào quang như buổi tối hôm trước tuy nhiên cậu ta cứ nói liên hồi, khi thì tươi cười rạng rỡ lúc lại như thủ thỉ tâm tình. Chỉ một quãng đường ngắn từ ngã tư đến chỗ làm của tôi mà cậu ta trải qua không biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Tới cổng công ty cậu ta hớn hở chào tôi rồi vừa quay đi vừa ném lại một cái hẹn bâng quơ.
"Nếu không có gì thay đổi chiều nay và cả sáng mai, chiều mai và sáng ngày kia... cứ buổi chiều buổi sáng em sẽ chờ chị ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ này nhé. "
Tôi bật cười vì cái hẹn dài những sáng, chiều của cậu ta.
"Đứng gọn gọn vào mà chờ... đứng đâu không đứng lại là đèn xanh đèn đỏ. Chị mày ghét nhất là phải qua đường. "
"Thế có em đứng chờ tốt cho chị quá còn gì."
Tôi gật đầu rồi đi vào. Suốt ngày hôm đó tôi nghĩ về việc cậu ta sẽ đợi mình. Nhưng 6 tuổi là cả một vấn đề, tôi thấy xấu hổ vì những ý nghĩ của mình với cậu ta. Mọi chuyện nếu cứ diễn tiến như thế này thì mọi chuyện là một sự mạo hiểm
Buổi chiều, cậu ta hớn hở ở đó đợi tôi. Chúng tôi cùng nhau đi dọc vỉa hè trên con đường ven một dòng sông đen ngòm. Đông đến rồi, mọi thứ lạnh lẽo, trong trẻo, đông đặc với nhau nhưng không khí thật dễ chịu. Tôi thích đi bộ ở đó, dường như dòng sông nổi tiếng ô nhiệm, nổi tiếng bị người ta ghét bỏ ấy đã khoác lên trên nó một vẻ đẹp bình dị, trong lành đến lạ. Nó đẹp, thực sự đẹp.
Cậu ta lại bắt đầu nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển còn tôi chỉ nghe. Cũng lạ là tôi bỗng trở nên thực sự kiệm lời như thế. Hai chúng tôi, đi cạnh nhau giống như là người anh đang say sưa kể cho cô em gái nhỏ những điều mới mẻ bên ngoài thế giới vậy.Những ngày không thể gặp vì lí do nào đó thì cậu ta gọi điện rồi đến cả những ngày gặp nhau như thường thì cậu ta vẫn gọi điện. Luôn gọi mỗi khi cậu ta rảnh mà bất chấp tôi có rảnh hay không. Lần đầu tiên tôi có thể nói chuyện điện thoại với ai đó lâu đến thế, có khi tới 3 tiếng đồng hồ để hát và đàn nhiều loại nhạc cụ khác nhau cho tôi nghe. Đôi khi cậu ta lại gọi cho tôi chỉ để kể vu vơ về những điều cậu gặp phải, về những suy nghĩ, những cảm xúc bất chợt nơi cậu. Có những chia sẻ thực sự khiến tôi bật cười. Rồi cậu kể với tôi về gia đình nhỏ 2 người của cậu. về việc một ông bố thực ra là rất quan trọng nhưng cũng không sao vì cậu đã quen rồi và việc cậu cứ nghĩ mãi về lí do vì sao bố làm vậy. Cậu kể về cái ao gần nhà ngày bé với lần đầu câu chộm cá và việc bị phát hiện nên chạy cả cái chân đầy bùn vào giường nằm đắp chăn và để lại dấu chân lấm bùn từ bờ ao dẫn thẳng vào giường để người chủ ao cá có thể theo đó mà đến gặp mẹ cậu.
Tôi cảm nhận được sự chân thành nơi cậu. Tôi cởi mở hơn để đón nhận cậu nhiều hơn, để cậu hiểu được cảm xúc và suy nghĩ của tôi. Tôi không còn phòng thủ với cậu nữa.
Có những buổi tối, cậu nói vừa đi làm thêm về thấy một bác bán nước mía ven đường mà trời cũng chưa lạnh lắm và cậu nói cậu thấy bác cứ giống giống bố dù rằng cậu chẳng biết mặt bố thế là cậu mua hai cốc.Rồi nghĩ tới tôi và mang tới cho tôi. Đưa xong cậu lại lóc cóc đi xe về. Gương mặt cậu trong chiếc mũ bảo hiểm, bịt khẩu trang kín mít nhưng đôi mắt thì sáng long lanh. Đoán chắc là đang cười...
Một thời gian dài trôi qua, mọi chuyện cứ tự nhiên diễn ra như thế. Tôi tin rằng cả hai chúng tôi đều chân thành với nhau. Duy chỉ có điều chúng tôi chưa kịp xác định tình cảm đó là gì mà thôi.Cứ quan tâm nhau như thế nhưng chưa kịp đặt tên cho mối quan hệ này. Nhưng cũng bất ngờ như cách cậu đến. Cậu đi cũng như vậy. Đứng gần đén xanh đèn đỏ.. ai có thể tin được một cô gái hai mươi lăm tuổi lại vẫn cần một người dắt qua đường. Tất nhiên, tự một mình tôi vẫn có thể đi nhưng cái cảm giác có ai đó bên cạnh, có ai đó cùng mình qua đường thực sự an toàn.Cảm giác đó dù bản thân đã người lớn thế nào tôi vẫn muốn được cảm nhận mỗi ngày.
Đó là một ngày trời mưa to, cậu đột nhiên cầm tay tôi. Vì mưa nên đường vắng tanh thưa thớt hẳn. Hôm nay đèn xanh đèn đỏ cũng hỏng, tôi nghĩ thầm may mà trời mưa chứ đèn tín hiệu cái chỗ ngã tư này mà hỏng vào ngày thường thì có mà loạn. Chẳng biết đứa như tôi bao giờ mới qua đường được.Giống như đọc được những suy nghĩ đó của tôi,cậu siết chặt tay tôi hơn, dừng lại ở vạch cho người đi bộ rồi đưa ô cho tôi.
" Phải thừa nhận là em thích chị, thực sự có tình cảm với chị. Em cũng chưa bao giờ gắn bó với ai như thế, nói chuyện với ai nhiều đến thế.Thật ra, có những chuyện chỉ chị biết mà không ai biết đâu ngay cả mẹ hay bạn gái em."
Cậu ta lúc nào cũng vậy, luôn nói và làm mà không cho người khác sự chuẩn bị để đón nhận những điều này.Nó không phải cái gì quá lãng mạn, cũng không phải điều gì đó quá đau đớn.Nhưng nó đột ngột và khiến tôi tê lì mọi cảm xúc.
"Em cũng không biết nữa, ban đầu em không rõ mình làm tất cả những việc đó là vì cái gì. Em không có mục đích gì xấu cả. Em chỉ là không ngăn được cảm xúc của mình thôi nên em quyết định cứ làm theo xem sao.."
Cậu ta có vể bối rối thật sự.
"Nhưng em nghĩ bây giờ đã đến lúc dừng lại em cũng nghĩ tới việc chỉ làm bạn với chị.Nhưng em hiểu rõ cảm xúc của mình.Nếu em tiếp tục thì thể nào em cũng yêu chị mất thôi."
Đôi mắt đẹp đẽ kia đang khóc, nước mắt rơi xuống một cách tự nhiên.
"Như thế thì thật có lỗi với bạn gái em, chúng em ở cạnh nhau từ khi học lớp 6 cơ. "
" Cậu khóc cho tôi hay khóc cho sai lầm mà cậu gây ra."
Cậu nhìn thẳng vào tôi, nước mắt vẫn tự nhiên rơi xuống.
"Em không phải cố tỏ ra mình tốt đẹp đâu nhưng.. chỉ là.. đó là những gì em suy nghĩ.Em không thích hợp với sự phản bội.Em không giống bố mình."
Cậu ta nhìn tôi bằng một gương mặt đã tắt lạnh mọi cảm xúc.
"Mình đừng gặp nhau nữa, cũng đừng làm bạn nữa."
Tôi mỉm cười nhìn cậu, nắm chặt tay cậu.
"Tôi chẳng trách cứ cũng chẳng hối hận vì đã gặp cậu. Tôi sẽ nhớ mãi cậu. "
Thực lòng muốn nói một câu tạm biệt nhưng nó lại chỉ là một cái buông tay.
"Tôi sẽ lại qua đường một mình như trước nay vẫn thế. "
Những ngày sau đó, tôi cứ nghĩ mãi về suy nghĩ của cậu, nó cần thiết cho những người đàn ông, nhất là những người đã có gia đình.Người ta hoàn toàn có thể ngăn chặn những điều tồi tệ xảy ra. Trước khi chúng tôi gây ra lỗi lầm, cậu ấy muốn dừng lại. Trước khi tôi biến cậu ấy thành kẻ phản bội cậu chọn cách dừng lại. Trước khi trái tim cậu vượt khỏi tầm kiểm soát cậu đã kịp ngăn nó lại mà không gây ra bất kì tổn thương nào cho cả hai. Chúng tôi chỉ là đi ngang đời nhau thôi.Trái tim cậu nhất định sẽ mạnh mẽ trước những sóng gió cuộc đời. Và trái tim tôi cũng vậy vì nó học được từ cậu rất nhiều.
Sự thật là, có một số người không hiểu vì sao lại dễ dàng bước vào trái tim tôi như thế nhưng rồi thật không dễ để họ ra đi.