Gửi bài:

Nàng công chúa trốn trong rừng

Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc nọ có một nàng công chúa. Hình ảnh nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích thường sẽ là một cô gái quý phái, xinh đẹp, với mái tóc dài bồng bềnh, và nụ cười rạng rỡ. Nhưng nàng công chúa trong câu chuyện này lại hoàn toàn khác. Vì tự ti với ngoại hình của chính mình mà nàng trốn biệt vào rừng sâu. Nàng luôn hi vọng, một ngày nào đấy, chàng hoàng tử sẽ tìm đến, và dùng tình yêu chân thành, cho nàng thêm sức mạnh để nàng rời khỏi khu rừng này...

***

nang-cong-chua-tron-trong-rung

– Phương này, cậu có hạnh phúc không?

Câu hỏi của Khánh khiến tách trà đào trên tay tôi ngưng lại. Tôi luống cuống nhận ra ánh mắt trìu mến của cậu bạn vẫn đang chờ đợi, đành phải quay mặt ra phía khung cửa, cố tránh chạm mắt với cậu.

Bên ngoài khung cửa kính là khu rừng ướt nhẹp, màu xanh bị hòa tan trong cơn mưa rào trắng xóa. Con đường đất trước mặt thì trở nên bẩn lem nhem, in hằn vài vệt chân người qua lại. Tôi chống tay lên cằm, giọng ngân dài:

– Mình cảm thấy hài lòng với những gì đang có.

– Như vậy là có hay là không?

Khánh vẫn thế, một khi đã đưa ra câu hỏi, nhất định sẽ phải nghe cho bằng được câu trả lời rõ ràng, không chấp nhận đáp án nửa vời.

– Tất nhiên là có rồi. – Tôi cảm giác hai tai đang dần đỏ ửng.

– Cậu nói dối. – Khánh thở dài, vươn tay ra, xoa nhẹ vào một bên tai đang ửng đỏ của tôi. – Rõ ràng cậu không thể nói dối, vậy mà tại sao luôn nói dối mình?

– Bởi đó là cuộc sống mà mình chọn, mình có thể nói gì được nữa đây?

– Cậu lúc nào cũng cố chấp.

Khánh rụt tay lại, gương mặt cậu trở nên nghiêm nghị. Sau một hồi suy nghĩ, cậu nhìn thẳng vào mắt tôi, nói rành rọt từng chữ:

– Cậu hãy quay về thành phố với mình đi!

– Mình không thể.

– Cậu định ở trong khu rừng này cả đời sao?

Cuối cùng thì Khánh cũng nổi cáu. Cậu đứng bật dậy, gõ mạnh nắm đấm lên mặt bàn. Tách trà lắc nhẹ, tiếng chiếc thìa xô nghiêng trong cốc sứ, khóm hoa Salem tím rung lên bần bật. Tôi biết rằng tốt hơn hết là chúng tôi không nên tranh luận thêm trong thời điểm này. Vì thế tôi chọn cách im lặng thay cho câu trả lời.

Đúng lúc ấy, Như bước vào quán, tiếng chuông gió leng keng leng keng thay cho lời chào. Cô bé rũ chiếc ô màu trong suốt cho trôi đi hết những hạt mưa còn vương lại, sau đó treo lên móc cạnh cửa ra vào. Nhìn thấy Khánh, Như hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi. Tôi chỉ tay ra hiệu cho cô bé cứ ngồi đó đợi, cô bé nhanh trí gật đầu và ngoan ngoãn ngồi xuống góc bàn quen.

– Mình nghĩ mình nên đi rồi. – Khánh cầm lấy chiếc cặp bên cạnh ghế.

– Cậu ở lại ăn chút gì rồi đi, ngoài trời đang mưa mà!

– Mình sẽ quay lại thăm cậu sau.

Tôi tiễn Khánh ra tận thềm cửa, tiếng mưa vẫn rả rích trên mái hiên lộp cộp. Khánh cúi người xuống, kéo chiếc áo khoác mỏng trên vai tôi lại, cài khóa cẩn thận.

– Dạo này thời tiết hay thay đổi, chân cậu có đau nhiều không?

Tôi nhìn xuống đôi chân mình, nó được đặt ngay ngắn trên chiếc xe lăn, không một chút cảm giác đau đớn hay mệt mỏi nào, khiến đôi khi tôi cũng quên mất cả sự hiện diện của nó. Tôi khẽ mỉm cười, lắc đầu cho Khánh yên tâm. Cậu bạn lại thở dài:

– Chà, mưa to quá!

– Anh cầm lấy chiếc ô này đi ạ!

Như đã đến bên cạnh chúng tôi tự lúc nào, cô bé chìa chiếc ô vẫn còn ướt mưa ra: "Em ở đây với chị Phương đến tận tối, nên anh không cần lo đâu!".

– Cám ơn em! Lần tới anh sẽ trả lại nhé!

Khánh đón lấy chiếc ô, chạy vụt đi dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt. Bộ quần âu, áo sơ mi trắng bị dính mưa ướt nhẹp, đôi giày da hàng hiệu gõ đều đều từng bước trên nền đất bùn lầy lội. Tôi nhìn theo bóng cậu chới với bước đi cho đến tận khi mất hút nơi cuối đường. Sau đó mới đẩy tay để điều khiển chiếc xe lăn lùi lại.

Tôi chỉ cần lùi chính xác bốn vòng bánh xe, rồi sau đó quẹo sang bên phải, lăn về phía trước ba vòng nữa là đến quầy pha chế. Từ quầy pha chế đi đến góc bàn nơi có khung cửa kính nhìn ra khu rừng thì cần chính xác năm vòng quay. Từ góc bàn rẽ trái thì sẽ đến một cái gờ cửa nhỏ, trong đó là phòng ngủ của tôi. Trong phòng tôi thường hay đốt hương quế. Chẳng hiểu sao, tôi thấy thứ hương thơm ấy khiến giấc ngủ sâu hơn, và nó gần như giúp tôi thoát khỏi những cơn ác mộng.

Nơi này đã thân thuộc với tôi đến như vậy đấy, ngay cả khi nhắm mắt tôi cũng có thể biết chính xác mình đang đi đến đâu. Hơn hết, nơi này còn khiến tôi cảm thấy được an toàn, được bình yên, có thể trốn chạy khỏi những nỗi sợ hãi mơ hồ. Vậy mà Khánh lại muốn tôi rời nơi này mà đi ư?

Tôi không nghĩ rằng mình có thể làm được.

***

– Chị lại đang cố tìm cho mình một lý do để ở lại đây phải không?

Như áp tách trà đào còn ấm vào má tôi. Kỳ lạ thật đấy, có đôi khi cô bé dường như chỉ cần nhìn cũng hiểu được tôi đang nghĩ điều gì. Tôi đón lấy tách trà từ tay Như. Cô bé mỉm cười, nụ cười thật hiền, và đôi mắt cười híp rịp lại.

Như mới có mười lăm tuổi. Một đứa bé ở cái độ tuổi trăng rằm, xinh đẹp và ngây thơ. Thế mà suy nghĩ của cô bé lại lớn hơn vẻ bề ngoài đến cả chục tuổi, lúc nào cũng triết lý và lập luận như một bà cụ non vậy. Nhà Như ở thị trấn cách đây khoảng năm cây số. Sáng nào cô bé cũng đi bộ vào rừng để hái ít thảo dược, rồi sau đó ghé quán trà chơi với tôi nốt những quãng thời gian còn lại trong ngày. Mỗi sáng thứ hai, khi quán vắng khách, Như thường đẩy xe đưa tôi xuống thị trấn mua một số đồ dùng cần thiết. Nhờ có cô bé mà tôi không còn cảm thấy cô độc nữa. Mọi thứ ở đây đều tốt, cuộc sống ở đây rất yên bình. Duy chỉ có một điều, mà chỉ điều ấy thôi cũng đủ khiến nơi này trở nên trống rỗng vô cùng...

– Chị lại không trả lời em nữa rồi. – Như cất giọng giận dỗi.

– Chị có rất nhiều lý do để ở lại mà. – Tôi cười, véo nhẹ vào má cô bé.

– Nhưng chị cũng muốn quay lại thành phố đúng không? Em có thể đọc được suy nghĩ ấy khi anh đẹp trai vừa nãy xuất hiện. Em chưa bao giờ thấy chị như vậy. Chị đã bị dao động rồi, đúng không?

– Em nói Khánh ư? Đúng là vừa rồi khi gặp cậu ấy, chị lại có suy nghĩ muốn trở về.

– Vậy thì đừng chần chừ thêm nữa. Đã đến lúc chị rời khỏi đây rồi. Đã đến lúc chị tìm lại hạnh phúc cho mình rồi! – Như nắm chặt lấy tay tôi.

– Liệu cậu ấy sẽ chấp nhận một kẻ thảm hại như chị chứ? Em thử nhìn xem, chị giờ đây đã tệ hại đến mức nào.

– Không tệ hại một chút nào cả. Nếu anh ấy thật lòng yêu chị, thì chị sẽ luôn là cô gái xinh đẹp nhất...

Tôi đặt tách trà xuống mặt bàn. Tiếng mưa rơi tầm tã chưa dứt. Khung cảnh nhạt nhòa đi qua làn nước mắt. Kí ức của hơn một năm về trước lại ùa về, khiến bờ vai tôi khẽ rung nhẹ...

***

– Phương ơi! Xem này, mình nhận được học bổng du học rồi! Cuối cùng mình cũng có thể đến Pháp rồi!

Khánh chìa tờ giấy báo ra trước mặt thôi, gương mặt cậu vui vẻ rạng ngời như một đứa trẻ. Quen biết nhau hơn mười năm, đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu vui đến như vậy, hạnh phúc đến như vậy. Tôi lấy hết dũng khí để tặng cậu một món quà bất ngờ.

Đây sẽ là cơ hội thích hợp duy nhất cho một lời tỏ tình. Một lá thư được giấu kín trong hộp quà, khi cậu đọc được lá thư thì chúng tôi đã ở cách nhau đến nửa vòng trái đất. Và một năm sau khi cậu trở về, thời gian sẽ khiến mọi ký ức rơi vào quên lãng, nếu như cậu không thích tôi, thì chúng tôi vẫn có thể tiếp tục làm bạn, mối quan hệ hơn hai mươi năm sẽ không vì thế mà tan vỡ.

Tôi cẩn thận chọn một chiếc váy hoa vintange màu xanh dịu dàng, tô thêm chút son hồng, đặt hộp quà vào cốp xe, và phi thật nhanh đến nhà Khánh. Muốn để cậu nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp nhất của tôi trước khi nên máy bay. Vậy mà trớ trêu thay... Chiếc xe tải chạy vụt qua chỉ trong khoảnh khắc. Đến giờ tôi cũng không thể nhớ chi tiết về vụ tai nạn khủng khiếp ấy. Chỉ biết rằng, nỗi đau nó để lại cho tôi là không thể xóa nhòa.

Mất đi khả năng di chuyển, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm sâu. Thậm chí còn thường xuyên nghĩ đến cái chết như một sự giải thoát. Tôi chôn chặt mình trong phòng kín, từ chối mọi lời thăm hỏi của bạn bè, cố gắng để xóa hết mọi dấu tích bằng cách trốn biệt trong khu rừng này.

Quán trà Yên do anh họ của tôi xây lên, vốn định cùng vợ sắp cưới về đây sống chuỗi ngày tháng bình dị. Vậy mà đến ngày cưới thì chị mất, anh cũng chẳng còn tâm trạng nào ở lại. Khi tôi ngỏ ý muốn đến trông coi căn nhà, anh vui lắm, anh đặt chìa khóa nhà lại cho tôi, rồi lên thành phố, lao đầu vào công việc để cố quên kỷ niệm cũ.

Quán Yên được đặt theo tên chị, nằm ở lưng chừng núi, lối đi duy nhất dẫn lên khu rừng nguyên sinh lớn nhất cả nước. Những ngày thường thì khách khứa chủ yếu là người dân lên núi săn bắn, lượm trái rừng, hoặc kiếm thảo dược làm thuốc. Hết mùa mưa, đến mùa khô, là mùa du lịch mạo hiểm phát triển. Mọi người ở khắp nơi ùn ùn kéo đến. Quán trà Yên cũng vì thế mà đông khách. Ngày tháng cứ thế trôi đi. Cho đến hôm nay, khi Khánh bước vào quán, xuất hiện trước mắt tôi hệt như một giấc mơ, tôi mới chợt bàng hoàng trước sức mạnh khủng khiếp của thời gian.

Cậu lịch lãm trong bộ đồ công sở chỉn chu, cậu cao hơn, bờ vai rộng hơn, và kiểu đầu cũng "Tây hóa" nữa. Nhưng ánh mắt cậu thì vẫn nồng ấm như vậy. Cách mà cậu nhìn tôi khiến trái tim tôi lại bắt đầu rung động. Tôi cảm nhận được nỗi tiếc nuối và chờ mong khôn cùng tận sâu nơi đáy mắt ấy. Và rồi, khi cậu hỏi tôi rằng tôi có hạnh phúc không, tôi ước gì mình có thể chạy đến và ôm chặt lấy cậu. Nói rằng, không có cậu thì làm sao mà tôi có thể hạnh phúc được cơ chứ?

Nhưng... đã muộn quá rồi, tôi không còn là cô bé hay cười, hoạt bát như trước đây nữa. Tôi giờ đây ngay cả việc đi lại còn khó khăn, thậm chí còn chẳng tự chăm sóc được cho bản thân mình, tôi làm sao có thể ở bên cậu, để trở thành gánh nặng cho cậu được chứ?

***

Một sáng chủ nhật trong trẻo, tôi đang vật lộn với một đống dâu rừng chín mọng để làm món mứt, thì tiếng chuông gió vang lên rất mạnh, Như đẩy cửa bước vào. Cô bé treo chiếc ô màu trong suốt lên móc cửa, chạy thật nhanh về phía tôi, vứt lên trên bàn một bịch đào, trái nào cũng ửng hồng, căng mịn:

– Anh đẹp trai vừa đến trả em ô, nhưng lại nhất định không chịu ghé vào quán. Hai người cãi nhau ư?

– Không có. – Tôi lắc đầu – Cậu ấy đi rồi ư? Không muốn gặp chị ư?

– Anh ấy còn nói rằng có thể trong thời gian tới sẽ không ghé qua được nữa, nhờ em chuyển cho chị bịch đào này.

– Thì ra cậu ấy vẫn nhớ rằng chị thích trái đào. – Tôi mỉm cười.

Nhưng mà cho đến tận vài tháng sau đó, Khánh thật sự không quay lại. Điện thoại không gọi, email cũng chẳng thấy hồi âm. Cậu biến mất như chưa từng xuất hiện. Hàng ngày tôi đều ngồi trước hiên cửa đợi cậu, tưởng tượng ra hình bóng cậu chới với bước đi dưới cơn mưa hôm nào. Bao nhiêu thứ câu hỏi hỗn độn trong đầu. Có lẽ nào cậu cũng như bao người khác, không muốn dính líu gì đến một kẻ vô dụng như tôi, cậu sợ rằng tôi sẽ níu kéo cậu, kìm chặt bước chân của cậu, có phải không?

Thế rồi, điều mà tôi lo sợ nhất cũng đến. Sau một chuyến lên thành phố bán thảo dược, Như vội vã chạy đến thông báo với tôi rằng Khánh đang chuẩn bị làm đám cưới. Cái tin sét đánh khiến tôi chết lặng, cố kìm nén để không bật khóc thành tiếng, vậy mà lại nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Như ôm chặt lấy tôi, cô bé nói với tôi rất nhiều, tôi chỉ nhớ được một câu thế này: "Hạnh phúc không phải cứ chờ đợi là sẽ đến, chị phải biết cách tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Một khi chị đã xác định được chỉ có ở bên người ấy chị mới hạnh phúc thì chị hãy giữ chặt lấy, đừng để ngày tháng cứ trôi đi vô nghĩa như vậy..."

Thật không thể tin được, lời của cô bé mười lăm tuổi lại khiến tôi hiểu ra nhiều điều về tình yêu đến như thế.

Tôi lấy hết can đảm để lên chuyến bus muộn về thành phố. Như đẩy xe đưa tôi lên xe bus, dặn dò bác tài xế cẩn thận rồi hôn nhẹ lên má tôi, cô bé cười:

– Cuối cùng thì nàng công chúa cũng rời khỏi khu rừng để đi tìm hạnh phúc cho mình rồi!

Chúng tôi tạm biệt nhau không quá ồn ào. Chiếc xe bus từ từ lăn bánh, tôi nắm chặt tay vịn thành ghế, tự nhủ rằng dẫu cho không thay đổi được điều gì, thì ít ra tôi cũng có thể nói với Khánh hết tất cả mọi tình cảm luôn chôn chặt trong lòng. Như vậy, sau này tôi sẽ không phải hối hận nữa.

Chiếc xe dừng lại trạm đỗ cuối cùng. Bác tài xế thân thiện lại gần giúp tôi đẩy chiếc xe lăn xuống khỏi xe. Trời lúc này đã nhá nhem tối, thành phố rực rỡ trong ánh đèn chói lóa. Đã rất lâu rồi tôi mới quay trở lại nơi này. Tiếng người ồn ã nói cười vui vẻ, tiếng còi xe inh ỏi khắp khu phố, tôi đã từng ngỡ rằng sẽ chẳng bao giờ được nghe thấy nữa. Không ngờ cũng có lúc thứ âm thanh ấy lại trở lên đẹp đẽ đến như vậy.

Trong lúc còn loay hoay xác định phương hướng thì một lực đẩy rất mạnh đẩy tôi đi. Tôi hoảng hốt ngoảnh lại. Gương mặt Khánh mỉm cười làm xua tan mọi nỗi sợ hãi.

– Mình chờ cậu lâu quá! – Khánh véo nhẹ vào má tôi.

– Làm sao cậu biết mình sẽ đến đây? – Tôi ấp úng.

– Bí mật! – Cậu nháy mắt. – Mình dẫn cậu đến nơi này!

Chúng tôi rời bến xe, đi bộ khoảng hơn một cây số về hướng ngoại ô thành phố. Dần dần, một quán trà nhỏ hiện ra trước mắt tôi. Quán được ốp hoàn toàn bằng gỗ, trồng trước cửa vài khóm hoa hồng. Hương quế thơm thoang thoảng, phảng phất trong không gian tĩnh mịch. Bước vào bên trong càng khiến tôi thấy ngạc nhiên hơn nữa khi kết cấu của quán trà này hoàn toàn giống với quán trà Yên của tôi nơi phố Núi.

Lúc này, Khánh quỳ xuống dưới chân tôi, cậu cầm lấy tay tôi, và ân cần:

– Mình xin lỗi vì không thể ở bên cậu trong khoảng thời gian cậu khó khăn nhất. Vì thế mình sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để chuộc lỗi với cậu. Quán trà này mình đã nhờ Như rất nhiều để sao cho nó giống nhất có thể. Cậu chỉ cần lùi chính xác bốn vòng bánh xe, rồi sau đó quẹo sang bên phải, lăn về phía trước ba vòng nữa là đến quầy pha chế. Từ quầy pha chế đi đến góc bàn nơi có khung cửa kính nhìn ra con đường nhỏ trước mặt thì cần chính xác năm vòng quay. Cậu hãy ở lại đây với mình... Nhé! Được không?

Từng lời, từng lời Khánh nói đều khiến tôi thấy rung động. Tôi thấy ánh sáng bao phủ khắp mọi nơi mà chúng tôi đi qua, tiếng nhạc tự động vang lên như tiếng hát vang vọng chốn thiên đường. Tôi ôm chặt lấy cậu, khẽ gật đầu. Sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.

***

Vậy là cuối cùng, câu chuyện kết thúc không phải bằng cách nàng công chúa chờ đợi chàng hoàng tử đến, tặng cho nàng một nụ hôn. Mà hạnh phúc chỉ đến khi nàng dũng cảm rời khỏi khu rừng tăm tối kia, để bước đến, mở cửa và nói: "Xin chào! Hạnh phúc!".

An Yên BB

 

Ngày đăng: 07/05/2016
Người đăng: Yên Yên
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Romeo&Juliet
 

Các nhà văn viết chuyện ái tình chứ đâu có viết chuyện hôn nhân. Do đó tôi vẫn tin rằng mối tình Romeo và Juliet sở dĩ trở nên tuyệt đẹp bởi cả hai đã chết trước khi họ kịp lấy nhau và nàng Juliet chưa có dịp nấu mì gói cho Romeo

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage