Hãy cho tôi bước vào thế giới của em
Cậu là người hàn gắn một nửa thanh xuân vụn vỡ của tôi. Là người đã tôi dũng khí giúp tôi được làm lại chính mình. Gặp được cậu là điều tuyệt vời nhất trên đời này.
***
Một cậu con trai kém hơn tôi một tuổi, một người mà tôi không thể dùng được từ ngữ khi xưng hô và dường như tôi luôn nói trống không với cậu. Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên là lúc gia đình cậu chuyển đến khu phố nhà tôi và trở thành hàng xóm mới của gia đình tôi. Dường như con người luôn có những cách thân thiết rất nhanh chóng, họ có thể thân dù lần đầu tiên gặp mặt và gia đình tôi là ví dụ chứng minh. Nhưng với tôi điều đó khó xảy ra vì tôi là một người khó gần, lạnh lùng và hững hờ trước mọi chuyện.
Hôm ấy, tôi về nhà trên con đường quen thuộc và yên tĩnh, những suy nghĩ của tôi đều mông lung và chẳng có một hình dung cụ thể nào. Lúc đó tôi không biết mình suy nghĩ nhập tâm điều gì mà chẳng ngó trước ngó sau. Chỉ một bước nữa...và tôi mất trớn, đến lúc này tôi mới nhận ra phía trước mặt tôi là một công trình còn dang dở khi những thanh sắt, sắc lạnh sừng sững đâm thẳng lên cao. Tim tôi như ngừng đập, giây phút ấy tôi nghĩ mình có thể hình thấy mặt mũi cái người được gọi là tử thần như thế nào. Nhưng có một lực gì đó kéo tôi ra khỏi cái hố đấy.- Đi đường mà hồn chị cứ đâu đâu vậy?- Khi hoàng hồn tôi mới nhìn vào người mà đã kịp thời cứu tôi, khuôn mặt cậu ta cũng bất thần không khác gì tôi và hiện rõ sự lo lắng. Trong đầu lúc này là những câu nghi vấn dành cho người lạ mặt này. Ánh mắt tôi nhìn cậu ta hoàn toàn là sự dò xét chứ không phải là sự biết ơn. Bỗng cậu ta nở nụ cười nhẹ rồi hạ mình xuống nhìn vào tôi.
- Tôi biết chị đang nghĩ gì, những suy nghĩ đó hay xóa chúng đi.- tiếp sau lời nói cậu ta lấy ngón tay gõ vào trán tôi.
Hành động và câu nói đó lắm tôi hơi giật mình. "Cậu ta biết tôi sao?"
- Đừng lo, tôi không phải người xấu và hành động lúc nãy cũng đã một phần chứng minh. - thốt ra những lời thật bình thản và luôn nắm rõ những suy nghĩ của tôi. Rốt cuộc con người bí hiểm này là ai? Tôi quay người bước đi với tâm trạng hỗn độn.
Tưởng chừng như con người bí ẩn đó đã được loại bỏ khỏi não tôi nhưng tôi lại gặp cậu ta với một hoàn cảnh bất ngờ. Sau khi thức dậy tôi đi xuống lầu với cái đầu uể oải thì mặt đối mặt với cậu ta. Khuôn mặt cậu ta vô cùng bình thản và không hề bất ngờ như đã biết trước điều này, nhưng tôi thì ngạc nhiên vô cùng. "Sao cậu ta lại ở nhà tôi và thật ra cậu là ai?". Câu hỏi hiện hữu trong đầu tôi ngay lập tức và cậu ta cũng chả nói gì chỉ nhìn tôi một cách thích thú rồi cất bước đi ra cổng. Tôi đi xuống bếp với tâm trạng rối bời:
- Ai vậy mẹ?
- À! Đó là thằng Khánh con cô Hương, thằng bé qua biếu gia đình mình ít bánh quy do chính cô Hương làm. - Mẹ tôi trả lời khi chuẩn bị thức ăn cho hai mẹ con.
- Cô Hương?
Mẹ tôi chau mày và nói: - Con bé này! con quá vô tâm rồi đó. Cô Hương là hàng xóm mới của chúng ta, cô mới chuyến về hơn hai tuần nay. Lần trước chúng ta cũng có gặp mặt nhau rồi.
- ........... - tôi cố nhớ lại hồi ức đó và nó đã tồn tại thật.
- Khánh nhỏ hơn con một tuổi, có gì con hãy giúp em nó với. - mẹ thở dài và nói tiếp - Cô Hương li dị chồng và một mình nuôi con. Cuộc sống của hai mẹ con thật lẻ loi, bởi thế chúng ta hãy giúp đỡ cô để cô không thấy xa lạ với môi trường mới.
Mẹ tôi mang cảm xúc đó vì bà cũng giống như hoàn cảnh của cô Hương, đây có thể là sự đồng cảm của những con người cùng chung nỗi đau. Sau những lời nói của mẹ một suy nghĩ nhỏ len lỏi trong đầu tôi làm tôi hơi chột dạ "có lẽ mình thật sự trở nên vô tâm với cuộc sống này" nhưng suy nghĩ đó chỉ trụ được một phút rồi vụt tắt và thế chỗ là những suy nghĩ về cậu em tên Khánh đó.
***
Bình minh đã tới để chào đón một ngày mới bắt đầu và ánh nắng cũng lan tỏa khắp mọi nơi dưới những tán cây, ánh sáng len lỏi khắp nơi làm cho tâm trạng con người thêm sảng khoái hơn. Đeo balo và ra khỏi cổng thì một cảnh tượng khá bất ngờ diễn ra. Một cậu con trai lưng dựa vào tường mắt nhắm nghiền lại, hai tay sỏ vào ống quần với bộ đồng phục gọn gàng, một phút chiêm ngưỡng tôi quay người và bước đi.
- Này! đi học cùng đi.- tiếng nói vọng tới và Khánh bây giờ đi song song với tôi.
- Chào buổi sáng ! Ở sát bên nhau mà hôm nay chúng ta mới chính thức chào hỏi nhau nhỉ !
Tôi ngừng lại quay sang nhìn cậu ta.- Tôi nghĩ chúng ta không thân tới mức để chào hỏi nhau đâu!
- Haizz! Cuối cùng cũng đã chịu mở lời rồi!
Tôi nhìn cậu ta một cách nghiêm trọng thấy được đều đó nên cậu ta cũng trả lời với một cách nghiêm trọng không kém gì tôi:
- Vì muốn ai đó trực tiếp hỏi những gì mà bản thân thắc mắc chứ không phải dùng suy nghĩ để hỏi.- ánh mắt Khánh nhìn tôi một cách chăm chú. Còn tôi khi nghe lời nói đó tim bỗng hẫng nhịp và bất ngờ. Sau cậu ta luôn nắm bắt được cảm xúc của con người tôi.
- Đừng cố tỏ ra bản thân hiểu người khác.
- Đương nhiên không hiểu nhưng sẽ cố gắng để hiểu.
- Tại sao?
- Đương nhiên là có lí do, nhưng lúc này chưa phải lúc để nói.
Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt khó chịu dù biết chắc rằng sẽ không có đáp án. Những ngày tiếp theo cũng thế, Khánh vẫn đứng trước cổng mỗi buổi sáng để đến trường cùng tôi, cùng lên xe buýt và xuống xe để rồi cuối cùng tôi đi trên con đường riêng để đến trường của mình còn Khánh cũng thế. Lúc nào cậu ta cũng tự độc thoại một mình, nhiều lúc cũng khó chịu về điều đó nhưng dù vậy Khánh vẫn đi cùng tôi. Không biết làm thế vì điều gì nhưng buổi tối hôm đó có lẽ tôi đã lí giải được. Một ngày bận rộn với việc học trong trường. Sau khi đón chiếc xe buýt cuối cùng của ngày, tôi yên vị tại một chỗ ngồi gần cửa sổ. Lúc này xe rất trống chỗ ngồi, bên ngoài lớp kính đấy là một cuộc sống tấp nập, hối hả của những con người bận rộn và đó là một thế giới lạ lẫm với tôi. Một con người chỉ sống trong thế giới của mình , trong vỏ bọc chính bản thân tạo ra. Tới trạm tôi đi bộ vào con đường tăm tối và tĩnh mịch, dù mỗi ngày tôi điều đi qua nó nhưng lần nào trong tôi vẫn có một cảm giác sợ hãi nó. Có lẽ nó quá u mịch và tìm ẩn sự nguy hiểm nếu tôi gặp phải những tên đầu gấu, hung thần. Và lần này những sự lo sợ đó đã thành hiện thực vì từ lúc tôi vào con hẻm đã có người đi theo tôi, bước chân nhanh hay chậm điều tùy thuộc vào đôi chân tôi. Con hẻm không dài cũng không ngắn nhưng hầu như không có nhà của người dân và điều quan trọng hơn là sức tôi sẽ không phản kháng lại nếu bị tấn công. Sự lo sợ tăng cao trong đầu tôi dù là người rất bình tĩnh trong mọi chuyện nhưng lần này tôi hoàn toàn không cân bằng được. Tôi nhìn khắp nơi xem có thứ gì có thể phòng vệ không nhưng vô ít, chỉ toàn cỏ chẳng có một vật cứng nào hết, hai tay bắt đầu run rẫy và cả hai chân thì bước cũng không vững nữa. Bước chân đó dần tiến lại gần, rất gần chỉ vài bước nữa....... vài bước nữa... Tôi sẽ.....Lại nhanh như tia chớp một bàn tay nắm lấy tay tôi kéo chạy. Lúc đó dù không biết là ai nhưng có lẽ cách này là tốt nhất cho tôi và tôi chỉ biết chạy thoát khỏi cái nơi đáng sợ đó. Ánh đèn dần thắp lên từ các cột đèn và khuôn mặt người đó hiện rõ ra với những giọt mồi hôi trên trán. Đó là Khánh, thật sự là cậu ta. Chân tôi chậm dần chậm dần và dừng hẳn lại. Tôi buông khỏi tay Khánh, tôi ngồi gục xuống đường, không biết từ lúc nào những giọt nước mắt lại lăn dài trên má. Khánh khựng lại, quay lại nhìn tôi và biểu cảm của cậu đầy lo lắng.
- Không sao rồi, mọi chuyện ổn rồi!- Khánh ngồi xuống trước mặt tôi và dùng tay lau những giọt nước mắt trên má tôi. Khi nhìn vào ánh mắt đó không hiểu sao tôi thấy được sự an toàn và ấm áp vô cùng. Khi những giọt nước mắt ngưng, tôi đứng dậy mà tinh thần vẫn chưa ổn định. Bỗng một làn hơi ấm tiếp xúc với da thịt tôi. Khánh nắm lấy tay tôi thật chặt dù tôi vùng vẫy ra nhưng những lúc như đó cậu lại nắm chặt hơn rồi cậu dừng lại bặm môi nói:
- Cứ để tôi nắm lấy tay chị được không? Xin chị đấy.- ánh mắt tha thiết đỏ rực nhìn tôi một cách đầy thành khẩn. Khi buông tay khỏi tay Khánh lòng bàn tay tôi đỏ hửng như máu không thế lưu thông dù có cảm giác đau buốt nhưng điều đó không còn ý nghĩa nữa.
- Chị vào đi- Sau đó Khánh bước vào nhà.
- Cảm ơn cậu!- dù hơi nhỏ nhưng tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ nghe và tôi bước đi.
- Mỗi tối sau này tôi sẽ chờ chị cùng về trước con hẻm đó - tôi bất ngờ với lời nói đó. Nhưng chính hành động lúc nãy một phần giúp tôi lý giải được lý do mà Khánh đã nói.
Chuyến xe buýt đến vội vã và làm cho con người cũng vội vã theo, cũng không ngoại lệ tôi và Khánh cùng lên xe, xe hôm nay chật kín người vì thế chúng tôi phải đứng. Dù đã nắm lấy tay cầm nhưng người tôi vẫn lảo đảo nhất là khi xe ngừng đột ngột và chạy nhanh. Đến trạm kế tiếp dù người đã xuống bớt nhưng xe vẫn không có chỗ ngồi lòng mong mau đến trạm kế tiếp là có thể xuống xe. Bỗng xe thắng lại đột ngột làm tôi chúi đầu về phía trước nhưng có một cánh tay kịp thời cản lại. Dù biết đó là ai nhưng theo phản xạ tôi quay đầu lại, Khánh nở nụ cười ấm áp với tôi. Giây phút nhìn thấy nụ cười đó, tim tôi dừng hẳn một nhịp, để không bị Khánh phát hiện tôi quay thoát lên hai má hơi đỏ và lòng rạo rực. Buổi học hôm nay tôi không thể tập trung. Mọi suy nghĩ của tôi điều dồn về Khánh, hình ảnh của Khánh cứ hiện ra trong đầu tôi.
Buổi sáng chủ nhật hôm nay tràn đầy sức sống bên ngoài những chú chim cứ đua nhau hót trên mái nhà. Ánh nắng dịu nhẹ đầy ấm áp, bầu trời thì xanh ngắt làm cho tôi chả muốn ra khỏi giường Nhưng giấc mơ đó lại bị một kẻ phá hỏng, tiếng bấm chuông in ổi ở cổng vang lên. Và tôi cứ mặc kệ vì nếu không ai mở cửa, tự khắc sẽ bỏ đi. Nhưng tiếng chuông lại cứ ầm ầm vang liên tục cũng giống như tâm trạng người bấm lúc đó. Lần này không dậy cũng không được, tôi đứng ngay cửa sổ xem là ai thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc .
- Giờ này vẫn còn ngáy ngủ sao? - cậu ta nói khi tôi đang yên vị trước cổng.
- Có chuyện gì sao ?- Tôi nói với vẻ mặt bực bội.
- Phải nhất thiết có chuyện gì sao, đơn giản vì nhớ ai đó nên muốn gặp thôi!- kèm theo nụ cười quyến rũ. Sau khi thấy nụ cười cùng lời nói bông đùa nhứt cả mắt đau cả tai đó tôi đóng cổng lại
- Đúng là một con người cứng ngắt. ! - cậu ta lấy tay chặn lại. –Vì đói, mà nhà thì không có gì ăn- kèm theo đó là hành động lấy tay ôm bụng mặt nhăn nhó đầy tội nghiệp giống như chú cún con đòi ăn. Tôi nhìn rồi cũng hiểu vì tuần này cô Hương và mẹ tôi về quê ngoại nhân dịp đám giỗ cụ tôi và cũng xem như một chuyến du lịch cho hai bà mẹ độc thân. Chắc thức ăn cô chuẩn bị đã hết, trước khi đi mẹ đã dặn không biết bao nhiêu lần là phải nấu cơm rủ Khánh cùng ăn.
- Vào đi. - nói xong tôi quay người đi thẳng vào bếp còn Khánh ngồi ở phòng khách. Do quá tập trung nên khi quay người lại thì cậu ta đã ngồi ở bàn ăn lúc nào không hay. Ánh mắt nhìn tôi đầy chăm chú, hai tay khoan trước ngực lưng dựa vào thành ghế với nụ cười trên môi. Khi bị tôi phát hiện cậu ta cũng không hề thay đổi trạng thái lẫn cảm xúc. Trước mặt là hai tô mì khói còn nghi ngút, tôi đẩy về phía Khánh, ánh mắt cậu ta nhìn tôi long lanh với sự biết ơn vô đối.
- Trông có vẻ ngon ! không ngờ tay nghề chị cũng không đến nỗi nào.- tôi không phản ứng gì mà chỉ ăn nhưng rồi tôi dừng đũa và nhìn thẳng vào cậu ta. Tôi nghĩ đã đến lúc phải kết thúc cảm xúc lưng chừng của Khánh. Khánh cũng dừng đũa và nhìn tôi nhưng dường như cậu cũng biết ý định của tôi là gì, nên cậu lẩn tránh và tiếp tục ăn.
- Xin chị đừng nói bất cứ điều gì cả. Vì tôi không muốn nghe.- một ánh mắt khẩn cầu.
- Cậu thích tôi sao ?- câu nói đầy lạnh lùng không một biểu cảm. Câu nói đó làm Khánh hơi đứng người có lẽ quá bất ngờ nhưng rồi Khánh ngước mắt lên nhìn tôi với sự nghiêm túc.
- Ừm ! – một từ ngắn gọn nhưng mạnh mẽ vô cùng và đầy sự chắc chắn.
- Vậy hãy từ bỏ đi. Vì tôi không thích cậu.- Tôi buông ra câu trả lời không cần suy nghĩ . Câu nói vô cảm lạnh lùng đó như con dao đâm thẳng vào tim khánh. Dù biết sẽ làm tổn thương nhưng điều đó có lẽ tốt cho cậu ta và tôi. Tôi không còn tin những thứ tình cảm trần gian này nữa.
- Tại sao nhất định chị phải nói ra câu đó ...... đúng là không thể né tránh mà!- Khánh nhếch miệng chua chát.
Khánh bỏ đi còn tôi với tâm trạng ở lại cũng không hề tốt chút nào. Để nói được những điều đó tôi để kìm nén hơi thở, cảm xúc và cả nước mắt vì không ai hiểu rõ hơn tôi, bị tổn thương sẽ như thế nào. Một ngày tôi chỉ nằm vật vã trên giường rồi nhìn qua cửa sổ, nhìn vào phòng Khánh, sự tội lỗi luôn hiện trong tim tôi.
Hôm nay là Giáng sinh. Hai ngày rồi tôi không gặp Khánh cũng không biết cậu ta ở đâu vì nhà luôn khóa cửa. Con người tôi lúc nào cũng bồn chồn, thấp thỏm nhìn vào cánh cửa khóa đó và xem cậu ta có về chưa. Một cậu con trai 18 tuổi lại bỏ nhà đi và con tim giờ đây đang tổn thương không biết cậu ta sẽ làm những việc gì thiếu suy nghĩ không. Mong lung với những lo lắng đó mà tôi không biết mình đến trung tâm tiếng anh lúc nào không hay. Từ ngày Khánh xuất hiện tôi không thể nào tập trung vào việc gì cho ra hồn. Bốn tiếng đồng hồ trôi qua tôi đã hoàn toàn xóa được hình ảnh của Khánh ra khỏi đầu mình mà tập trung vào những bài giảng của giảng viên. Lạ thay, cứ mỗi lần muốn quên đi nổi bận tâm đó, thì nó lại xuất hiện. Khánh đứng trước cổng , khi tôi nhìn thấy cậu, tôi rất bất ngờ và cảm xúc đầy phức tạp . Khi Khánh đưa mắt nhìn tôi làm khóe mắt tôi hơi cay cay còn cậu ta vẫn với nụ cười nhẹ nhàng ấy, đi lại phía tôi một cách chậm trải. Khánh ngước xuống nhìn chằm chằm vào tôi và nói:
- Mới hai ngày không gặp mà nhớ đến thế này thì chị bảo tôi sao có thể rời xa chị được.- cùng với nụ cười tinh nghịch. Lại là lời nói bông đùa như mọi khi. Tôi nhìn Khánh mà chả biết nói gì hay làm gì chỉ đóng băng tại chỗ.
- Đi thôi. - Lại một lần nữa Khánh nắm lấy tay tôi kéo đi nhưng lúc này đây, khi cảm xúc để trở về bình thường thì cái tôi của tôi cũng hiện diện. Tôi dựt bắn tay mình khỏi tay Khánh. Hơi giật mình Khánh quay lại nhìn vào biểu hiện khuôn mặt tôi và nói:
- Chị có thể nghe lời một chút được không!... chờ chị 4 tiếng đồng hồ nên giờ tay chân điều lạnh cóng và hai chúng ta điều không ai muốn thế đúng chứ.- không chờ phản ứng của tôi Khánh tóm lấy tay tôi kéo đi.
Trước mặt tôi là một quán phở. Khánh kéo tôi vào và gọi hai tô phở. Sau khi phở được bưng lên Khánh cầm đũa và ăn ngon lành. Còn tôi vẫn nhìn cậu ta chăm chăm. Thấy biểu hiện của tôi Khánh chau mày và lên tiếng.
- Chị ăn đi! Trời lạnh thế này ăn phở là ngon nhất đấy! Cũng xem như là bù cho tô mì còn dang dở hôm trước. – Khánh mỉn cười rồi ăn tiếp.
Tôi vẫn không đụng đũa, nhìn Khánh và nói. –Cậu đang cố làm điều gì vậy?-
- Chị có biết phí phạm đồ ăn là không có tốt không. Ăn đi rồi tôi sẽ nói. - Khánh ngước mắt về phía tô phở của tôi. Do dự một hồi và tôi bắt đầu ăn và thoáng thấy nụ cười mãn nguyện trên môi Khánh.
Lần này, trước mắt tôi là khung cảnh quen thuộc đến nỗi cả trong những giấc mơ tôi điều thấy. Cảm xúc tôi tràn ngập những kí ức đau đớn nhất tại chính nơi đây.
- Chắc chị không thể quên nơi này phải không ?- Khánh đưa mắt nhìn tôi với giọng nói rất đến nỗi buồn, còn tôi nhìn Khánh với đôi mắt hơi ngấn lệ vì chính cậu lần nữa khơi dậy ngọn sóng đáng lẽ đã chìm trong tim tôi nhưng giờ đây cậu đã làm nó nổi lên những con sóng đầy dữ dội và dâng trào.
- Tại sao?... cậu biết nơi này?.- giọng nói đầy yếu ớt và run rẩy.
- Vì chính nơi này tôi đã nhìn thấy chị và cũng chính nơi này tôi đã hạ quyết tâm phải bảo vệ chị. - Khánh nhìn vào đôi mắt tôi một cách chân thành.
- Tại nơi đây tôi đã thấy chị với khuôn mặt trĩu nặng nỗi buồn với sự đau khổ tột cùng khi chị nhìn theo chiếc xe buýt lăn bánh mà không thể gọi tiếng ba cuối cùng. Chị cứ chết lặng ở đây 3 tiếng với ánh mắt nhìn vào một hướng biết là sẽ vô vọng. Tôi nghĩ chị tỏ ra mạnh mẽ cũng như mẹ tôi, bà đã không rơi nước mắt khi ba tôi bỏ đi. Nhưng chị đã khóc, những giọt nước mắt cố kìm ném đã lăn dài trên má . Ngay chính giây phút đó tôi đã quyết tâm bảo vệ chị khỏi mọi sự tổn thương.
Khi những lời nói của Khánh cất ra thì những hồi ức đó hiện hữu lại trước mặt tôi. Năm đó tôi 17 tuổi và đó là một ngày mưa phùn tôi đã đi theo ba mình suốt từ nhà đến trạm xe buýt. Ba mẹ tôi li hôn và tôi phải sống với mẹ. Dù ba cũng muốn sống với tôi nhưng trong lòng ông hiểu rõ mẹ cần tôi hơn hết. Nhưng ông lại là người quan trọng nhất đối với tôi. Vậy mà ông lại rời bỏ tôi như thế. Ông đã có dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi và nói những lời tổn thương với tôi nhưng tôi không để tâm. Vì nó giờ không còn quan trọng nữa . Chỉ một lát nữa, tôi sẽ mất ông mãi mãi. Chiếc xe tàn nhẫn đó đã đến, ông bước lên khi tay tôi cố nắm lấy tay áo ông. Ông quay lại nhìn tôi lần cuối sau đó tàn nhẫn gạt cánh tay tôi ra và bước đi. Ngay khoảng khắc đó tôi hoàn toàn chết lặng đi và tiếng ba cuối cùng cũng không thể gọi thành lời.
- Tôi đã như một cái bóng lặng lẽ đi theo chị và điều tệ hơn là không thể bày tỏ. Nhưng rồi ngày hôm ấy, tôi oán trách và căm ghét chính bản thân mình khi tôi thấy chị rơi lệ và giọt nước mắt đó vì anh ta. Tim tôi muốn nổ tung vì sao mình quá ngu ngốc bỏ cuộc như thế nếu cố gắng thì chị có tổn thương không?.
Một lần nữa tôi hoàn toàn bất ngờ với những gì Khánh nói. Trái tim tôi đau nhói, chuỗi hình ảnh đau thương cứ liên tục hiện ra. Sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp. Tôi và Quân đón xe buýt về nhà, khi tới trạm Quân bảo có lời muốn nói. Quân nhìn tôi rất lâu và âm thanh đầu tiên cất lên là:- Chúng ta hãy chia nhau đi.- Quân người mà tôi đã từng thương rất nhiều, đặt niềm tin rất nhiều nhưng lại buông lời bỏ rơi tôi. Hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời tôi lại rời xa tôi. Và điều phũ phàng nhất là lại cùng một địa điểm, một không gian. Kể từ lúc đó tôi đã không thể tin tưởng bất kì ai nữa. Tôi đã tự hỏi : " Tại sao con người trên vũ trụ này quá nhẫn tâm và lạnh lùng như thế? Nếu trở nên như thế mới tồn tại được thì tôi sẽ như thế, sẽ sống một cách thật lạnh lùng và vô cảm.
- Không phải tôi đưa chị đến đây để khơi dậy lại nỗi đau, sự tổn thương mà để chính nơi đây tôi muốn làm chị hạnh phúc lại. Tôi sẽ không để chị rơi lệ nữa nếu có rồi tôi sẽ lau khô cho chị. Trái tim chị sẽ không còn là những mảnh vỡ chịu sự tổn thương mất mát mà nó sẽ được hàn gắn lại với những yêu thương hạnh phúc.- Ánh mắt đỏ hoe của Khánh cùng với sự chân thành làm tôi bị hút vào. Nhưng...một con người đã bị chai lì với những lời hứa lời nói yêu thương giờ liệu có còn tin vào nó nữa không?"
- Cảm xúc của cậu không phải là tình yêu, đó là sự thương hại hoặc dễ nghe hơn là sự đồng cảm đơn thuần mà thôi.- tôi nhìn Khánh với ánh mắt đau xót và nói tiếp.- Vì thế đừng đùa giỡn với cảm xúc của cậu cũng như tôi. - Sau đó tôi quay người bước đi.
- Tôi sẽ chứng minh cho chị thấy những điều chị vừa nói có phải là sự thật hay không. Hơn nữa tôi sẽ chờ...chờ đến khi nào chị chấp nhận tình cảm của tôi. – Giọng Khánh vang lên ở phía sau. Bất giác trong đầu tôi hiện ra một dòng suy nghĩ " Liệu mình có thể tin vào cậu nhóc này được không?"
Tuổi trẻ nào có lẽ cũng thật nhiều mất mát. Mất đi chút niềm tin vì những điều bất công còn đầy rẫy. Mất đi chút yêu thương vì tan vỡ. Mất đi chút hồn nhiên vì tính nghi ngờ. Mất đi những gì thân quen vì chủ động biến nó thành xa lạ.
Kể từ sau hôm đấy. Chúng tôi vẫn không có gì thay đổi. Cùng nhau đến trường và mỗi tối Khánh điều đợi tôi cùng về trước con hẻm đó. Tôi vẫn tỏ ra lạnh nhạt và khướt từ tình cảm của cậu. Đôi khi tôi cố nói những lời khó mà lọt vào tai với cậu. Nhưng Khánh vẫn cứ bất chấp quan tâm và bám lấy tôi như đĩa. Nếu có thướt để đo độ dày của khuôn mặt tôi nghĩ cậu ta sẽ thuộc top 1. Quan trọng hơn có một thay đổi lớn khiến tôi khó chịu đầy ấm ức. Mẹ tôi bây giờ xem cậu ta như một báu vật, yệu thương hơn cả đứa mang danh phận con ruột này. Lý do ư? Có một hôm cửa rào nhà tôi bị hỏng thế là tôi thấy cậu ta đứng trước cửa sửa mà không phải là một người thợ nào cả. Lúc đó mẹ tôi ngạc nhiên trầm trồ khen ngợi.- Cháu giỏi thật đấy Khánh à!- Cậu ta mỉn cười rồi nói trong khi tay vẫn đang sửa:- Vì nhà có hai mẹ con và cháu là người đàn ông duy nhất của nhà, nên phải học cách sửa chữa đồ đạc để mẹ bớt lo âu một phần việc nhà. Sau này nhà có cái gì hỏng cô cứ bảo cháu ạ. Kể từ đó, trong nhà có cái gì bị hỏng là mẹ điều bảo cậu ta sửa. Kể cả thay có cái bóng đèn mẹ điều:" Để mẹ đi gọi thằng Khánh"- cùng với nụ cười tự hào. Còn cậu ta thì đương nhiên rất vui, lúc nào cũng rót mật vào tai mẹ tôi tôi. Bởi vậy người ta thường bảo phụ nữ yêu bằng tai là thế.
Sau khi có kết quả kì thi đại học với số điểm ấn tượng cậu nộp vào trường của tôi. Cậu học nghành quản trị kinh doanh và nó cũng là nghành của tôi đang học bây giờ. Khi biết điều đó tôi tức giận hỏi cậu:
- Cậu xem tương lai bản thân là trò đùa à- Khánh nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
- Chị nói vậy là sao?
- Sao cậu lại chọn trường của tôi và kể cả nghành của tôi đang...- Khánh cắt ngang và nói
- Chị đang nghĩ tôi chọn như thế là vì chị à?- Khánh nhìn tôi với vẻ đầy thích thú
- Tôi cũng mong nó là không phải. - Khuôn mặt tôi hiện rõ sự khó chịu và có phần ngượng.
- Dù tôi thích chị đến mấy tôi cũng không phải dạng người thiếu suy nghĩ đánh đổi tương lai của chính mình. Từ lâu tôi đã muốn vào trường đó và nghành đó rồi.- Khánh mỉn cười nhìn tôi.
Tôi nhìn Khánh châm châm không biết nói gì rồi sau đó chạy thẳng vào nhà. Nếu đứng thêm chút nào tôi thấy mình sẽ xấu hổ đến mức nào vì sự ảo tưởng của chính mình.
Hôm nay là Trung thu và gia đình chúng tôi cùng tổ chức tiệc , một phần là chúc mừng cậu em đậu đại học một phần vì muốn tận hưởng không khí ấm cúng của ngày đoàn diên này. Hai bà mẹ đang ở trong bếp với bầu không khí nấu nướng nói cười vui vẻ. Còn hai chúng tôi thì ngồi ngoài phòng khách với một bầu không khí tĩnh lặng xem tivi. Mặc dù tôi muốn vào bếp phụ giúp nhưng mẹ và dì nhất quyết đuổi tôi ra chỉ vì có tôi chỉ thêm vướng bận mà chẳng giúp được gì. Chúng tôi ngồi xem một bộ phim của hãng Disney. Trước mắt tôi là một khung cảnh tráng lệ của một công viên giải trí với nhiều trò chơi thách thức đầy nguy hiểm. Khi xem các nhân vật chơi tôi chăm chú tới từng giây, từng phút. Tôi muốn cùng trải nghiệm và tận hưởng cảm giác của các nhân vật khi chơi là như thế nào. Bỗng Khánh lên tiếng:
- Chị từng chơi mấy trò này chưa- Khánh chăm chú nhìn tôi.
Tôi nhìn Khánh rồi quay đi chỗ khác và không trả lời.
- Vậy xem ra là chưa.- Khánh thở dài rồi nói tiếp- Xem ra tuổi thơ của chị cũng thật bất hạnh- Khánh lắc đầu tỏ vẻ đồng cảm. Tôi quay sang dùng ánh mắt tia laze nhìn Khánh. Ngay khi thấy ánh mắt đó Khánh cười hề hề.
Bữa cơm hôm đó thật ấm cúng tràn đầy yêu thương mà đã bao năm chưa từng có.
Mấy ngày sau Khánh đòi đưa tôi đến một nơi và đương nhiên là tôi nhất quyết không đi. Biết là dùng hết biện pháp thế là cậu ta dùng một biện pháp khá ranh ma và có phần bỉ ổi đó là hợp tác với mẹ tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ mà tôi luôn phải cuối đầu chịu thua trước mọi hoàn cảnh và sự việc. Thế là tôi phải cưỡng chế đi theo cậu ta. Khi đến nơi trước mặt tôi là "Công viên Sầm Sen". Tôi nhìn Khánh với ánh mắt khinh ngạc. Tôi còn nhớ lúc 6 tuổi tôi có cùng ba và mẹ đến đây một lần. Và từ đó tôi chưa bao giờ đến đây lần nữa vì công việc cha mẹ tôi luôn bận rộn. Kể từ sau ngày hôm ấy, cái mà gọi là gia đình không còn tồn tại nữa. Thì tôi không bao giờ muốn đến công viên giải trí hay bất kì chỗ nào dành cho gia đình cả.
- Sao lại đến đây?- Tôi nhìn Khánh có phần tức giận.
- Vì muốn hoàn thiện đi một phần tuổi thơ bất hạnh của chị.- Khánh mỉn cười kèm theo là cái nháy mắt tinh nghịch. Sau đó kéo tay tôi lôi vào nhưng tôi gạc tay ra.
- Tuổi thơ của tôi ra sao thì liên quan gì tới cậu?- Giọng nói tôi đầy giận dữ.
- Đúng vậy! không liên quan gì tới tôi. Nhưng tôi muốn làm cái gì đó cho chị.- Khánh chau mày nhìn tôi.
- Tôi không cần điều đó.
Sau đó tôi bỏ đi. Khánh chạy thẳng lên trước mặt tôi cản lại.- Đừng có mà cố chấp như thế nữa. Đi thôi!- Lần này cậu ta không phải nắm mà là lôi tôi đi dù cố vùng vẩy ra nhưng cũng không , thể bàn tay đó cũng giống như bàn tay lần trước điều rất rắn chắc. Vào trong đó là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của tôi. Khánh dẫn tôi đến hầu hết các trò chơi và chơi chúng. Cảm giác được tận hưởng thứ gọi là cảm giác mạnh thật sự là rất tuyệt vời. Hôm đó chúng tôi dường như lúc nào cũng lưng chừng giữa không trung rộng lớn. Điều đặc biệt hơn là nụ cười của Khánh, nó làm tôi thấy đời thật bình yên. Sau khi ra về tôi đi sau lưng Khánh. Cả buổi tôi không nói câu nào với Khánh. Khánh cứ nghĩ tôi còn giận nên cũng chẳng dám nói gì mà chỉ mỉn cười mỗi khi nhìn tôi. Thật ra tôi muốn nói một điều gì đó với Khánh nhưng cổ họng cứ không thể phát ra. Tôi là người không giỏi trong việc diễn đạt cảm xúc, thế nên tôi giữ tất cả vào trong. Lần nào cũng vậy tôi luôn muốn nói cho ai đó biết mình cảm thấy thề nào, nhưng tôi thậm chí không biết làm cách nào để miêu tả nó, thế là tôi im lặng.
Thế là tôi và Khánh bắt đầu học chung trường với nhau. Cậu là tân sinh viên còn tôi đã lên năm hai. Cuộc sống đại học của tôi vô cùng tẻ nhạt. Đi học xong là về nhà, chẳng tham gia câu lạc bộ nào của trường và cũng chẳng có kết thân với người bạn nào. Khánh thì hoàn toàn khác với tôi. Cậu hài hước, hòa đồng và rất nhiệt tình với mọi người. Hồi cấp 3 cậu là đội trưởng đội bóng rổ nên vừa mới vào là cậu đăng kí tham gia câu lạc bộ bóng rổ và cũng là thành viên được mọi người tính nhiệm. Cứ mỗi lần nhìn thấy tôi ở trường cậu điều vẫy tay chào cùng với nụ cười rạng rỡ, những lúc đó tôi điều ngó lơ xem như chẳng quen.
Mấy tuần nay các trường đại học tổ chức đại hội thể thao với nhau. Vì thế ngày nào tôi cũng thấy cậu tập luyện. Nhiều lúc bị thương khuôn mặt cậu nhăn nhó vì đau nhưng cậu vẫn tập luyện chăm chỉ, vì ở Khánh tinh thần trách nhiệm luôn cao. Hôm nay là ngày thi đấu bóng rổ của trường. Tôi cùng mẹ và dì Hương đến xem. Thật ra tôi không muốn đi nhưng vì mẹ cứ nhất quyết kéo tôi đến đây. Không khí ở khán đài rất náo nhiệt, những tiếng cổ vũ của cổ động viên các trường rất sôi nổi. Khánh nhìn thấy ba chúng tôi nên vẫy tay chào. Sau cái vẫy tay của Khánh tôi nghe thấy tiếng hét của các bạn nữ cổ động viên ầm lên. Sau 30 phút, đội chúng tôi dành điểm số áp đảo. Đa phần là cậu ghi điểm. Mỗi lần cậu ném vào rỗ là bao nhiêu ánh mắt say đắm của các bạn nữ hướng về. Còn về mẹ và dì của tôi mới ngồi 10 phút đã rời đi vì bảo không khí trong đây không hợp với hai bà cô như mẹ và dì. Thế là hai người nói cũng nhau đi shoping và trao lại cho tôi trọng trách là phải quay phim và chụp hình lại "đứa con trai hoàn hảo" của hai người. Khi trận đấu kết thúc và chúng tôi giành chiến thắng. Tiếng hò hét vui mừng tràn ngập cả khán đài. Khi cậu đi ra khỏi sân đấu các bạn nữ cổ động ùng ùng chạy đến đưa nước và khăn cho cậu. Một bạn nữ cầm chiếc khăn lau mồi hơi trên trán cậu và cậu mỉn cười tươi như ông mặt trời đáp lại. Nhìn thấy cảnh ấy, lòng tôi khó chịu vô cùng." Ngoài miệng nói thích mình này nọ, ấy vậy mà giờ đang cười vui vẻ bên những cô gái xinh đẹp. Đúng là đồ hai mặt mà." Sau đó tôi bỏ đi ra khỏi khán phòng. Lòng hậm hực khó chịu vô cùng.
- Không hiểu sao mình lại vác xác đến đây chi nữa- tôi lẩm bẩm nói.
- Này! Chị đi đâu vậy?- Phía sau tôi có giọng nói vang tới.
Nghe thấy giọng nói đấy làm tôi thêm bực mình thế là tôi đi thẳng không quay đầu lại. Tôi khựng lại khi Khánh chạy lại cản lối đi của tôi.
- Chị sau vậy? Đợi tôi về cùng với.- Cậu nở nụ cười sáng rỡ.
- Tôi đâu có ý định về cùng người như cậu. - Tôi nhép miệng nói mắt không nhìn cậu.
- Người như tôi sao? Vậy chị nghĩ xem tôi là người như thế nào?
- Không phải tự bản thân cậu hiểu rõ hơn tôi sau?
- Có chuyện gì sao?- Khánh nhìn tôi chăm chú.
- Không có gì!
- Chị đúng là người có tính tình không tốt chút nào thật đấy!- Khánh chau mày nói. Nghe câu đó tôi như muốn nổ tung cảm xúc.
- Đúng vậy! Con người tôi là thế. Nếu muốn tìm những người có tính tình tốt, ngoan hiền, phiền cậu đi thẳng rẻ phải tới những cô gái xinh, hiền dịu cười đùa với cậu lúc nãy.- Tôi nhếch miệng trả lời.
- À! Thì ra chị đang ghen đấy à?- Khánh nở nụ cười khoái chí.
- Không hề!- Tôi phủ định một cách nhanh chóng.Lúc này đây mới mới hình dung ra câu nói vừa rồi của mình mang ý gì , lòng bỗng chột dạ, hai má tôi đỏ ửng. Sau đó tôi chỉ biết cuối mặt xuống và bước thẳng về phía trước.
- Chờ tôi với- Đằng sau giọng Khánh vọng lại.
Một hôm sau khi tan học Khánh lôi tôi vào trước phòng câu lạc bộ "Tuổi trẻ" và đưa cho tôi tờ đơn đăng kí thành viên của câu lạc bộ. Tôi nhìn Khánh, cậu mỉn cười và nói:- Hãy trải nghiệm đi.- Sau đó chăm chú viết tiếp. Khi Khánh viết xong và đưa đơn cho cộng tác viên đang đối điện. Mà tôi thì chưa cầm lấy cây bút. Khánh mỉn cười nói tiếp:- Hãy thay đổi bản thân đừng gò bó nó nữa- Khánh nhìn tôi một cách chân thành. Mõi câu nói của Khánh luôn có một mê lực làm thay đổi suy nghĩ của tôi. Không hiểu tại sau những lúc đó, tôi không dùng lý trí để suy nghĩ và cứ thế tôi như bị thôi miên vào và viết vào tờ giấy. Sau một thời gian tham gia câu lạc bộ, tôi gặp rất nhiều bạn thú vị và rất nhiệt huyết. Cũng như biết nhiều về cuộc sống hơn khi cùng đi đến nhiều nơi làm tình nguyện, gặp nhiều hoàn cảnh bất hạnh hơn tôi đã từng nghĩ về chính mình. Dù họ chịu nhiều nổi đau, mất mát nhưng nụ cười lạc quan vẫn nở trên khuôn mặt họ. Dường như nỗi đau không hạ gục được họ mà nó chính là liều thuốc giúp họ cố gắng vượt qua. Bây giờ nhìn lại tôi cảm thấy xấu hổ với bản thân mình rất nhiều.
Một tháng nay, tôi thấy Khánh và dì Hương cãi nhau rất nhiều. Lý do chính là dì Hương muốn tái hôn. Chú ấy là một bác sĩ làm cùng khoa với dì. Thật ra, hai người có tình cảm với lâu rồi nhưng lý do dì không thể tiến tới đó là vì Khánh. Dì bảo từ nhỏ khi có người đàn ông nào có ý với dì mà đến nhà là Khánh luôn đuổi đi và canh ở cổng không cho vào nhà. Khánh không muốn mẹ mình bị tổn thương thêm lần nào nữa và cảm thấy bản thân có thể bảo vệ mẹ nên không cần bất kì ai người đàn ông nào cả ngoài cậu. Mấy ngày nay khuôn mặt cậu luôn nào cũng thất thần không còn vui vẻ như trước. Tối hôm đó tôi và mẹ cùng qua nhà Dì chuẩn bị vài món ăn để đón khách, người khách ấy chính là chú ấy. Dì cũng mượn ngày hôm nay để giới thiệu với chúng tôi và quan trọng hơn đó chính là Khánh. Khi chúng tôi bày thức ăn ra bàn thì Khánh cũng về tới. Vừa bước vào nhà cậu hướng mắt vào người đàn ông đang ngồi cạnh bàn ăn, đôi mắt cậu hiện lên sự căm phẫn. Nhìn thấy điều đó dì Hương lên tiếng:
- Con về rồi đấy à!
- Sao ông ta lại ở đây? - Khánh nhìn mẹ với đôi mắt chẳng dịu đi chút nào.
- Khánh à!- Dì ngập ngừng nói
Chưa đợi dì nói hết cậu đã bỏ ra khỏi cửa. Nhìn thấy vậy tôi liền đuổi theo. Suốt dọc đường tôi lặng lẽ đi theo sau cậu. Cuối cùng Khánh dừng lại ngồi bệt xuống lề đường. Tôi tiến lại và ngồi cạnh cậu. Sau một hồi lâu cậu lên tiếng.
- Lúc nhỏ khi tôi thường bị mấy đứa trong xóm bảo là đứa không cha. Khi nghe điều đó mẹ tôi bảo chỉ cần có mẹ bên cạnh là đủ rồi. Nhưng khi đêm xuống, tôi lại thấy bà nhìn tấm ảnh mà khóc, khóc rất nhiều.
- .....- Tôi không nói gì, im lặng nhìn Khánh.
- Tôi từng nghĩ nếu mình trở thành một người đàn ông khiến mẹ tin tưởng và có thể bảo vệ bà thì bà sẽ không còn đau buồn nữa.- Khánh nhếch miệng và nói tiếp- Nhưng tôi đã sai...Thật ra người bà người bà cần không phải là tôi .- Đôi mắt Khánh đỏ hoe với cái nhìn xa xăm.
Tôi hiểu cảm giác mà Khánh đang trải qua lúc này và tôi nắm chặt lấy tay cậu trong im lặng. Tối đó chúng tôi cứ thế ngồi ở đó rất lâu. Khi về tới nhà tôi thấy mẹ đang xem phim ở sofa. Tôi chạy lại ngã vào lòng mẹ.
- Sao thế?- Mẹ tôi hơi ngạc nhiên và vuốt ve mái tóc của tôi.
- Dì Hương đã quên được ba của Khánh rồi sao?- Sau một hồi lâu tôi lên tiếng.
- Tình cảm của con người sau có thể nói quên là quên được. Chỉ là bây giờ khi nghĩ về cha của Khánh, dì không còn đau lòng nữa mà thôi.
- Vậy còn mẹ thì sao?- Tôi chăm chú nhìn câu trả lời của mẹ. Nhưng mẹ không trả lời mà chỉ hình vào màn hình một cách vô định. Khi đó tôi biết mẹ vẫn còn nhớ đến ba rất nhiều. Tôi vào phòng ngồi xuống bàn mở từ ngăn tủ ra tấm ảnh tôi chụp chung với Quân. Khi nhìn vào khuôn mặt ấy bất giác tôi cũng không còn thấy đau lòng nữa.
Giáng sinh năm đó tôi cùng Khánh và mấy người bạn tổ chức một chuyến đi chơi. Điếm đến là thành phố mộng mơ Đà Lạt. Tối hôm đó chúng tôi cùng đốt lửa và ngồi quây quần bên nhau với chiếc ghi ta cùng những câu hát. Khánh là người cuối cùng hát. Cậu cầm lấy chiếc ghi ta và nói: - Chị có biết từng khi gặp chị tôi đã nghe bài hát này cả 1000 lần rồi không! – và sau đó hát bài " Give your heart a break của Demi Lovato". Vang lên
"Don't wanna break your heart wanna give your heart a break
I know you're scared it's wrong like you might make a mistake
There's just one life to live and aint no time to waste
So let me give your heart a break, your heart a break, heart a break, your
Heart a break, there's just so much you can take give your heart a break"
Từ khi cất tiếng hát ánh mắt của cậu điều hướng về một trọng tâm duy nhất là tôi. Cậu hát với chất giọng ngọt ngào cùng với ánh mắt chân thành nhất từ trước đến giờ. Lời bài hát cứ vang văng vẵng trong đầu tôi và nó cũng là nổi niềm mà cậu muốn bày tỏ với tôi. Khi hết thúc câu hát cuối cùng, cậu đứng dậy tiến gần lại chỗ tôi sau đó nhìn vào mắt tôi và nói: - Hãy cho tôi bước vào thế giới của chị.- Lúc đó tiếng vỗ tay và hò hét của mọi người vang lên. Tôi nhìn cậu rất lâu sau đó đứng dậy, nắm lấy tay cậu chạy đi. Cậu ngạc nhiên nhìn tôi và chạy theo tôi về phía khách sạn. Tôi dẫn cậu lên ban công của khách sạn. Khi đứng trước bậc thềm cầu thang Khánh bất ngờ đầy xúc động. Vì trên mỗi bậc thềm là một tấm ảnh của cậu. Cậu nhặt từng tấm một cho đến bậc cầu thanh cuối cùng. Lần này trên cái ban công nhỏ ấy khắp nơi điều là ảnh của cậu. Lúc đó trên khuôn mặt cậu hiện rõ sự xúc động đến nghẹn ngào. Thời gian qua tôi đã nhận tình cảm chân thành từ của cậu rất nhiều. Vì thế tôi muốn làm điều gì đó cho cậu.
- Đây có thể nói thay câu trả lời của tôi được không?- Tôi nhìn Khánh và nói.
Khánh nhìn tôi một cách trìu mến sau đó tiến lại ôm tôi vào lòng. Hai chúng tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ nhìn bầu trời đêm và chìm vào sự hạnh phúc.
- Chị làm mọi thứ từ lúc vào vậy?- Khánh lên tiếng.
- Từ sáng đến giờ.
- Sao tôi không thấy gì nhỉ!
- Đó là do cậu không đủ tinh ý để nhận ra thôi!
Khánh mỉn cười ngượng ngạo
- Mà tôi không nghĩ chị lại là người thích mấy kiểu lãng mạng như thế này.- Khánh quay sang nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
- Vậy là cậu chưa hiểu rỏ về tôi rồi- Tôi liếc Khánh sau câu nói dỗi hờn. Khánh nhìn tôi rồi cười tươi, chữa cháy cho câu nói lúc nãy.
- Chị có biết việc làm đầu tiên khi chúng ta chính thức yêu nhau là gì không?- Khánh đăm chiêu nhìn tôi với vẻ mặt thích thú. Tôi lắc đầu thầm nghĩ không biết cậu ta muốn làm gì. Sau đó Khánh tiến sát lại gần tôi. Ngay lúc ấy, tim tôi đập liên hồi, hai má đỏ ửng.
–Đó là việc thay đổi cách xưng hô với nhau. Tôi đã chờ giây phút này đã lâu lắm rồi đấy. Hạ Thư à! Anh yêu em!- Khánh áp sát vào tai tôi và nói.
Tình cảm vẫn luôn là một thứ lỗi lầm tinh khôi và hoàn toàn cam tâm của tuổi trẻ. Thế nên bất kể bao lần sai, bao lần tổn hại chính lòng mình, thì chúng ta vẫn bất chấp yêu và bất hối tiếc! (- Anh Khang- )
Nhã Linh