Gửi bài:

Rồi mai thức giấc

Cuộc sống là một chuỗi những ưu tư, yêu thương, hạnh phúc, khổ đau, bất hạnh. Vì thế, đừng vì những nỗi đau ngày hôm nay mà em cho mình buồn bã, đau khổ, suy nghĩ đến cái chết. Rồi sáng mai, khi thức dậy, mọi chuyện ngày hôm qua đã là quá khứ, em phải sống cho hiện tại, kệ xác tương lai, hãy sống như chưa từng được sống, thế thôi em nhé!

***

roi-mai-thuc-giac

Hôm nay cô gái ngồi cà phê một mình, lướt web, xem mấy cái comment của mấy đứa bạn, gửi lời chúc mừng sinh nhật cho thằng bạn, tiện thể rủ rê nó cà phê cùng, định nhắn tin cho hắn, nhưng rồi chả biết suy nghĩ gì lại thôi, rõ khổ.

Trang web cô gái bảo là web lá cải, vậy mà lúc nào cũng vaò. Lướt qua mấy mục, dừng lại tại tít "An Nguy làm cái vlog Lấy chồng chưa?", ngồi xem mà cứ cười tủm tỉm mãi, có thể vì cùng tâm trạng, cùng nỗi niềm. Vậy mà, vừa vui đó thôi, lại nhảy vô xem mấy cái vlog của Toàn shinoda như kiểu Toàn là phải đi với An, sắp xếp nó thế, nhưng đau là vừa nghe An Nguy nói đó, vui đó, chuyển qua Toàn là cả những niềm thương. Nghe anh chơi đàn ghi ta, hát rap mà rơi lệ, cái kiểu biết người đó, bao lâu đó mà người đã về miền cực lạc.

Chưa bao giờ nghe rap mà khóc,điên mất thôi! @#*&()^4..

Cái kiêủ của những người trẻ cô đơn, ôm những nỗi đau, những nỗi buồn mà chưa bao giờ biết hắn hiện diện từ đâu, còn nhiều, rồi chạy đến. Nghĩ lại cuộc sống mình đâu là vô tận. Muốn chạy trốn.

Thế là cô gái ấy, chạy gần năm mươi cây số, vứt chiếc xe nữ tính của mình vào một góc khuất của dãy trong cùng. Trên đường đi, gió biển thổi, hàng dương dài hút mắt, chạy mãi, chạy mãi, chẳng biết chạy đi vào thành phố để làm gì?.

Bar Tuy Hòa buổi chiều vắng khách, tiếng nhạc xập xình, nghe đâu ra là tiếng của Maroon 5 bài One More Night. Gọi một ly rượu vang, cô gái uống, uống như thể chưa bao giờ được uống, mặc dù đó là lần đầu tiên cô vào bar và là lần đầu tiên uống rượu nhiều như thế. Cô cầm ly rượu trên tay một cách thành thục, nhìn nó say đắm, như kiểu nhìn người yêu. Rồi cười, cười như một con điên. Nhân viên phục vụ nhìn thấy thế, cứ tưởng cô bị thất tình, muốn ra nói chuyện với cô, nhưng dường như hiểu được suy nghĩ của nhân viên, cô khoát tay từ chối.

Cô gái sống cho cảm xúc của mình, nuông chiều cảm xúc của mình nên cô gái khổ. Cô nghe kinh của sư thầy giảng, nhưng những lời ấy đưa vào tai bên này lại trôi tuột qua tai bên kia, đi hết. Có lẽ vì ta yêu người không phải lúc và duyên cũng đã nhầm người.

Cô gái ghét phim Việt Nam vì rất nhiều thứ, trong đó có việc mỗi lần có việc buồn, là người ta tự cho phép mình được buông thả, say sưa trong men bia hoặc là đi bar uống rượu cho quên sầu. Vậy mà hôm nay cô đã làm thế, có lẽ truyền thông đã làm nhiệm vụ của mình quá tốt.

Cô say bí tỉ, cô say đến nỗi không biết mình là ai, không biết mình đã nói cái quái gì, không biết mình khóc vì ai, không biết mình đã gọi cho ai, không biết mình đã vật lộn với ai và cũng không biết mình đã hành xác một người mà mình đã làm tổn thương nhiều như thế.

...

Đạt vào bar, nhìn ngang, liếc dọc thật lâu mới thấy cô. Anh gọi nhân viên ra rồi tính tiền, tiện thể boa thêm nhân viên vì đã quan tâm, không để ai quấy rầy cô. Anh tính đưa cô về nhà, nhưng cô đang say khướt, nằm vật vã trên lưng thế này làm sao đưa cô về được. Tự dưng anh thấy mình bực tức, anh thấy mình ghét bản thân, ghét luôn cô gái đang nằm trên lưng mình kia.

- Tại sao em lại hành hạ bản thân mình như thế?

- Tại sao ngày xưa bỏ anh, giờ lại làm thế với anh?

- Em xin lỗi.

- Taị sao em không nói là em yêu anh, em nhớ anh?

- Em xin lỗi.

- Em biết là ngày mốt là anh đám cưới tại sao lại hành hạ anh thế chứ?

- Em xin lỗi.

- Sao em chỉ biết xin lỗi, em biết em làm tổn thương anh, em biết anh đã chờ đợi em suốt ba năm, em biết là anh đã thề sẽ chờ em, vậy mà em làm sao, em đã bỏ vào SG suốt ba năm mà không hồi âm gì, sao giờ em lại đối xử anh thế, em nói đi?

Đạt đổi tư thế, bế xốc ngược cô về phía trước, mắt trừng trừng như muốn hỏi cung tù binh. Chỉ tiếc là lúc ấy, cô đã chìm vào trong giấc ngủ. Đạt lầm bầm. Anh đưa cô vào Khách Sạn cạnh bar. Anh làm thủ tục với nhân viên lễ tân xong, bế cô lên lầu 3. Ánh mắt của cô lễ tân, nhìn anh ái ngại. Đạt mặc kề, muốn nhìn gì nhìn, muốn suy nghĩ gì suy nghĩ, anh cứ thế bế cô đi lên.

Nhìn cô ngủ thật buồn. Nước mắt nơi khóe mắt cứ lăn dài, Đạ không hiểu người con gái này, cũng không hiểu vì sao cô khóc trong khi đang ngủ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại chạy năm mươi cây số để vào đây, bế cô lên khách sạn này. Mốt là đám cưới anh rồi,có quá nhiều thứ phải lo nữa, vậy mà đêm nay anh lại ở bên người cũ, có nên không?.

Anh gọi về nhà cho ba mẹ để họ đỡ lo. Ba anh hỏi anh đi đâu, anh nói anh vào Tuy Hòa gặp mấy đứa bạn thân trước khi lấy vợ. Ba anh ậm ự cho qua chuyện chứ ông chẳng thích gì mấy chuyện trẻ trâu, học đòi nước ngoài ấy. Anh tính gọi cho Quỳnh – vợ sắp cưới của anh, báo anh đang ở chỗ bạn. Như linh tính phụ nữ, lại quen được anh gọi đúng khung giờ, giờ lại im ắng, cô gọi cho anh trước khi anh bấm số cô.

- Anh à, anh đang làm gì á?

- Anh đang tới chỗ bạn, anh tính gọi em.

- Anh đang chơi đâu á?

- À, anh qua nhà bạn để tạm biệt đời độc thân ấy mà.

- Anh đừng uống nhiều quá nha, kẻo mệt, mà anh chơi ở gần nhà hay chỗ nào á?

- Anh ở Tuy Hòa. Đạt có vẻ không được vui vì cảm giác mình bị quản.

- Anh ở Tuy Hòa à, xa quá. Anh chơi rồi về nhà em ngủ nha, mình là vợ chồng mà, anh đừng ngại.

- Thôi, anh có bạn anh rồi, dù sao anh ở nhà em trước khi cưới cũng không nên.

- Dạ vậy thôi, anh chơi với bạn nha. Chúc anh buổi tối vui.

Cô cúp máy trước, cô biết mình nhằn nhèo với Đạt nữa sẽ không được gì. Nghe giọng Đạt có vẻ đang khó chịu, nhưng cô lại có cảm giác hoài nghi đan xen lo lắng. Sau cuốc điện thoại với chồng tương lai, cô nghe máy cô bạn thân đang gọi ở chế độ chờ. Cô nói chuyện rất lâu, và sau đó là những tiếng thở dài thườn thượt, cô đang lo sợ.

Đạt đi ra ngoài, mua tô cháo gà rồi mang về lại khách sạn. Tiết trời tháng 10 đang se lạnh, anh có cảm giác như Đông đang hiện về rất rõ ràng, ngoài kia hoa sữa thơm lừng. Anh nhớ cô gái anh đang chăm cũng rất thích hoa sữa, cô gái ấy ngày xưa rất thích ngậm kẹo mút, chạy xe giữa trời đông. Nghĩ là làm, anh chạy tạt qua Quãng Trường, anh mua hộp xiên nướng, kẹo mút cho cô. Không phải anh chiều cô, nhưng lâu rồi anh chưa quan tâm cô, anh biết mình cần phải làm thế.

Cô gái thức giấc, cô thấy mình trong căn phòng lạ, với khung cửa gỗ và chiếc rèm che màu xanh chuối, cô nheo mắt khi nhìn ánh đèn điện, cô loay hoay đứng dậy, đầu nhức bưng bưng, cô rùng mình, lắc đầu, cả người ê ẩm. Bây giờ là 10h đêm, cô xem đồng hồ, rồi giựt bung rèm cửa. Cô muốn biết mình đang ở đâu, là ai đưa về nhà?

Có tiếng cốc cốc ngoài cưả, cô thấy lo, cô loay hoay tìm vật gì đó để thủ thế. Nhưng chẳng có gì ngoài cái balo và chiếc chìa khóa xe. Cô đứng trong phòng, hỏi vọng ra: Ai đó?, Là anh!. Giọng nói vừa cất lên, cô liền mở cửa. Cô đã quá quen thuộc với thanh âm đó, dẫu ba năm qua nhưng cô vẫn không thể quên được.

Anh đi vào, đặt thức ăn lên bàn. Anh hỏi cô mới thức dậy à?, cô uhm. Anh bảo cô đi tắm, khăn tắm và dầu gội anh đã đặt sẵn chỗ rồi, anh không biết em thích mặc đồ gì nhưng anh đã lục lọi nhiều nơi mới có bộ đồ anh thấy tạm vừa ý, em vào tắm rồi mặc, chứ đồ kia dơ hết rồi, cô chỉ biết nói dạ rồi nngoan ngoãn đi vào nhà tắm như người bị thôi miên.

Cô vào đó, nước từ vòi sen chảy xối xả vào mặt cô. Nước mắt hòa lẫn nước máy, cô khóc. Anh vẫn thế, vẫn quan tâm cô như ngày nào,điều đó làm cô sợ, cô buồn, cô hận bản thân mình.

Khi cô trở ra, người ngợm sạch sẽ, anh nhìn cô thật lâu, kiểu như bị đối phương nhìn thấy, anh quay mặt đi, rồi đổ chảo vào tô, anh bảo cô ăn đi kẻo nóng. Cô bỗng dưng đi tới, ôm phắt anh, cái ôm đủ mạnh để anh giật bắn, anh không nghĩ có ngày anh và cô lại rơi vào tình huống thế này. Anh quay người lại, nhìn thật lâu vào đôi mắt cô rồi bảo: Em ăn đi rồi nói chuyện. Nửa tiếng sau đó,cô nhìn anh, ánh mắt biết ơn lẫn quan ngại, cô sợ ánh mắt giận dữ của anh, cô sợ anh sẽ điên cuồng lên vì việc làm hôm nay, nhưng không, anh nhìn cô ăn một cách trìu mến.

Anh bảo cô:

- Mọi thứ đã không còn như trước nữa, em nên tìm một người cho mình.

Cô im lặng một hồi lâu rồi bảo anh:

- Không có cơ hội nào cho em à?

- Không có.

- Thật không?

- Thật. Anh ngày mốt là cưới vợ rồi, anh xin lỗi!

- À, chuyện đó em không biết, xin lỗi anh.

- Uhm, anh chỉ nói cho hai, ba đứa lớp mình biết thôi.

- Không cho em biết à?

- Uhm, anh không muốn em tham gia.

- Uhm, em xin lỗi.

- Điều này anh không muốn nghe, cũng lâu rồi, anh chẳng muốn nghe lời xin lỗi từ em nữa.

- Uhm, em không biết nói gì ngoài xin lỗi.

- Vậy em ăn đi, anh có mua cho em xiên nướng, kẹo mút đó. Xem như đây là lần cuối cùng anh quan tâm đến em.

- Uhm, ăn xong em có thể đi dạo với anh được không?, cô nhìn anh biết là anh ngại ngùng, mệt mỏi.

- Em xin lỗi, nếu anh không chiều em nữa thì thôi, em biết em không có quyền đề nghị thế.

- Không sao, anh cũng đã nói với ba, mẹ anh với vợ anh là anh đi chơi với bạn ở Tuy Hòa rồi, nên em an tâm.

Nghe anh nói chữ vợ anh mà cô chua xót, đắng cay, nhưng đã đề nghị rồi nên cô cũng còn một cơ hội để được đi với anh, nên cô bảo:

- Vậy, giờ sao anh?

- Chúng ta đi thôi.

Quãng trường mùa mưa nên cũng ít có người đi chơi khuya, sóng biển vỗ thật kêu, biển dường như đang giận dữ, hàng phi lao rung lên thật mạnh, cùng với gió, với mưa lay phay làm cô lạnh, anh khoác áo khoát cho cô. Hai người đi một vòng quảng trường rồi quay lại ngồi trên ghế đá. Anh hỏi cô: Em còn nhớ lần chúng ta mua vé tàu để vào lại SG không? Hôm đó trời cũng lạnh và mưa như thế này. Cô cười, em nhớ chứ, hồi đó anh chở em về tới 8h tối, trời lại mưa, mẹ em lúc đó giận, trùm mền, em sợ quá chừng, thế là anh mới đưa em vào nhà, xin lỗi rối rít, vậy mà mẹ em cũng không hề nói năng gì với anh, làm anh sợ quá chừng...

Anh và cô khi nhắc lại kỉ niệm đó đều cười, nụ cười giòn tan, chẳng còn nghĩ gì về hoàn cảnh hiện tại nữa. Cả hai con người khi ấy chỉ còn là những kỉ niệm thủa xưa, của những cảm xúc lần đầu tiên biết quan tâm, yêu thương nhau. Họ trò chuyện của mình cả đêm như thế, giữa tiết trời đông mà không chịu về khách sạn.

...

Hôm Đạt cưới, cô không được mời. Cô liên lạc với Nguyên - bạn thân của hai đứa. Cô đưa thiệp mừng chúc phúc. Cô viết "Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc, tình viên mãn, chúc cô dâu, chú rể luôn yêu thương, đùm bọc , tôn trọng, chia sẻ cho nhau những buồn, vui, khó khăn của cuộc sống, chúc hai bạn...".

Hôm đó, cô gái cũng viết một cái mail thật dài gửi cho Đạt. Cô không biết hiện Đạt còn sử dụng mail đó không, chỉ là cô muốn trải lòng hết tất cả những gì cô đã giấu.

Đạt thân mến!

Hôm nay là ngày vui của anh, tiếc là em đã không có vinh hạnh để dự, để chúc phúc cho anh. Em tin rằng người con gái ấy làm vợ anh, cô ấy sẽ luôn được hạnh phúc, bởi em biết anh là người luôn sống cho người khác, biết quan tâm người khác. Em thật sự chỉ biết xin lỗi anh, chỉ tiếc là em chỉ biết xin lỗi mà không làm được gì. Suốt ba năm qua, em đã luôn trăn trở không biết là em có yêu anh không, có thương anh không, nhưng sau hôm gặp anh,em đã biết: Em thật sự yêu anh!

Thời gian trôi qua, con người càng trưởng thành và dần sống vì những điều người ta nghĩ là đúng!

Chúng ta đã đi cùng nhau suốt bốn năm Đại học, cũng đã có những kỉ niệm thật vui bên nhau, chắc anh còn nhớ Công viên Hoàng Văn Thụ chứ, mỗi buổi sáng chủ nhật là em lại lên đó gặp anh, hai đứa sẽ đi vô BigC để mua đồ ăn, buổi trưa sẽ tá túc ở một chỗ mát nào đó của công viên, anh sẽ đi mua thêm trái cây,em sẽ mua nước, hai đứa ngồi ăn rồi một khúc tâm tình của người con gái lại bắt đầu. Em sẽ kể chuyện trên trời dưới đất cho anh nghe, anh thì hết cười lại nói, nghe em hát búa xua. Hôm đó em với anh vì nói quá trời, quá đất nên anh đã phải chở em về bằng xe đạp, anh nhớ không? Anh đạp xe đạp từ Công viên Hoàng Văn Thụ về Thảo Điền, quận 2, mồ hôi đầm đìa áo, em hỏi anh có mệt không,em hỏi ngu anh nhỉ, anh cười khì khì bảo: không mệt là không mệt...

Em không quên được anh, thật sự ấy! Hôm trước em gặp em họ anh, hắn bảo em là mối tình đầu của anh, em rất vui nhưng lại buồn, vì chúng ta giờ đây chẳng là gì của nhau.

Em xin lỗi, vì đã không thể làm trái ý ba anh, vợ tương lai của anh, vì em biết anh còn rất nhiều mối lo. Anh là con út, cần phải ở bên gia đình, anh có gia đình yểm trợ ở quê, chỉ cần anh học xong là có việc. Còn em, học một đằng ra bằng một nẻo, em có thể làm được gì chứ, chỉ có thể để anh vẫy vùng.

Hôm qua em gặp vợ anh, cô ấy đẹp thật, đẹp hơn cả em á. Cô ấy bảo em đừng liên lạc anh nữa. Cô ấy nói em sao lại bỏ anh giờ lại tìm anh. Cô ấy nói đúng, em không nên làm thế. Đáng lẽ ở Khách sạn em không nên ôm anh, đáng nhẽ ở bar, em không được gọi cho anh.

Làm sao đây anh, ba năm qua, em chưa có phút giây nào là nguôi nhớ anh. Thỉnh thoảng mấy đứa bạn em đã từng gặp anh lại hỏi; Anh dạo này thế nào?, em chỉ biết cười, nhưng trong bụng lại khóc.

Hôm nay, em mất anh rồi, mất thật rồi, người xưa ạ.

Vĩnh biệt anh, Sài Gòn sẽ nhớ anh lắm.

Thùy Dương.

........................................................................................

Vẫn không có trình tự như thế, nhưng đã quy tắc hơn. Em đã ổn hơn rồi anh ạ.

Sáng nay em thức giấc, Nha Trang Đã đón chào. Em đã chọn về Nha Trang để định cư, em làm công việc mà em yêu thích; Viết lách.

Em đang trải lòng về tình yêu của chúng ta, và viết nó thành truyện ngắn, và em đang hạnh phúc, thật hạnh phúc anh ạ.

Ngày đăng: 31/10/2016
Người đăng: Lê Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Đừng tùy tiện khóc
 

"Thần Tử nhớ lấy, sau này đừng tùy tiện khóc với đàn ông. Khóc thì nhiều nhất cũng chỉ khiến đối phương khó xử, không thể thay đổi được gì cả. Người yêu thương con thật sự sẽ không dễ dàng khiến con khóc; người làm con khóc, hầu hết là sẽ không quan tâm đến nước mắt của con"

Con đường đưa tiễn đầy hoa - Thanh Sam Lạc Thác

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage