Chẳng có bàn tay nào.....
Bất giác đưa tay ra không trung, nhưng chẳng có bàn tay nào chịu nắm lấy tay nó. Chính nó cũng không biết mình đang kiếm tìm điều gì trên cái thế giới rộng lớn đến vô chừng này.
***
Mỗi mảnh ghép của ký ức đều có vẻ đẹp riêng của nó, dù cho mảnh ghép ấy có không hoàn hảo...
Nó gặp anh trong một buổi cắm trại tập trung giữa các trường trung học trong thành phố. Đó là một ngày đầu thu đầy gió, trong trẻo và không còn nắng gắt như những buổi chiều hè. Lớp nó là lớp chọn của trường nên được cử đi tham gia hội trại ngày hôm ấy. Buổi hội trại kéo dài cả buổi chiều với nhiều chương trình ca hát sôi động và những gian hàng bán rất nhiều đồ ăn ngon mà một đứa chuyên gia "diệt mồi" như nó không thể bỏ qua. Nó chẳng thèm để ý quá đến mấy cái tiết mục hát hò trên sân khấu mà chỉ chăm chăm vào những quầy hàng xung quanh. Nhưng chưa kịp xếp hàng mua được gì thì đã có tiếng gọi của nhỏ lớp trưởng báo đi tìm ghế thất lạc cho lớp.
Kéo con bạn thân đi theo, tìm quanh khắp các trường khác xem cái ghế của trường mình nó đã bay đi đâu. Hỏi ra thì là một trường khác mượn mà chưa kịp trả. May thay con bé bạn thân của nó lại quen một anh học trường ấy nên cũng dễ nói chuyện để đòi lại cái ghế.
Câu chuyện là vậy đấy, nó gặp anh - một chàng trai với cặp kính trắng, dáng người cao cao, gầy gầy, thoạt nhìn cũng có vẻ lãng tử. Anh chàng hết gãi đầu lại gãi tay vì cái sự đòi ghế của hai đứa chúng nó. Anh chàng phải đi từng hàng ghế một để tìm xem cái ghế ấy nó đã thất lạc đi phương trời nào. Cho đến bây giờ, nó cũng chẳng nhớ nổi rằng hồi đó có tìm ra cái ghế thất lạc hay không nữa? Và anh, cũng chỉ như một cái gì đó thoáng qua trong nó, không đọng lại chút gì ngoài vài câu nói tâng bốc mà con bạn nó kể về anh.
Một năm sau, vào những ngày đông giá buốt khi ngoài đường ánh đèn thưa thớt không đủ để làm cho không khí bớt lạnh. Ngồi trong nhà mà người ta vẫn phải run rẩy xoa tay cho ấm. Thế mà con nhóc cứng đầu ấy vẫn cứ thích ra ngoài hơn là nằm lỳ một góc trong nhà. Vẫn thói quen thường ngày của một con nhóc cấp hai, nó hay chạy sang nhà hàng xóm chơi. Nó và chị chơi với nhau phải được 4, 5 năm kể từ khi cả hai vẫn còn học cấp 1. Hai nhà gần nhau nên hầu như ngày nào nó cũng sang đấy. Hai chị em có gì cũng kể cho nhau nghe, thậm chí còn viết chung một cuốn nhật ký với một người bạn trong tưởng tượng. Đến giờ mỗi khi nghĩ lại nó cũng thấy buồn cười vì sao hồi bé ngây ngô trẻ con đến thế. Nó thích nghe chị kể về chị và những mối quan hệ của chị, tất cả mọi chuyện của chị nó đều rất thích thú. Và rồi, chị đã yêu, chị kể cho nó nghe về tình yêu ấy, đẹp và buồn...
Thời đó, cái thời mà Yahoo với Blog vẫn còn làm điên đảo cư dân mạng, nó thường chạy ra quán net ngồi online và viết blog vu vơ. Vì hồi đó nhà nghèo cũng chẳng lấy đâu ra mạng với máy tính cả, cứ dành dụm tiền ăn sáng mẹ cho mà ra quán net gần trường hoặc gần nhà. Nó với chị cũng hay chat trên yahoo, mỗi lần thấy nick chị sáng là nó lại nhảy vào hỏi han. Một lần, nó lại nhảy vào nói chuyện với chị, thì phát hiện ra người onl nick chị lại không phải là chị mà lại là anh chàng mà trước giờ chị vẫn kể với nó với tâm trạng vui vẻ và hạnh phúc. Vậy rồi, cả buổi chiều hôm ấy nó nói chuyện với anh, nó kể cho anh về chị, về sở thích, tính cách của chị, thấy anh thực sự là một người dễ gần và vui tính, nó cũng vui lây cho chị. Về đến nhà, dĩ nhiên điều đầu tiên là nó chạy ngay sang khoe hết với chị, chị chỉ cười, nhưng nó biết, chị đang hạnh phúc.
Trời mỗi lúc một lạnh dần, con ngõ nhỏ nơi nó sống vẫn đang leo lét những cơn gió thổi mang theo cái lạnh thấu xương của những ngày cuối đông bận bịu.
Đêm nay là đêm giao thừa, trong ngoài ai nấy đều tất bật chuẩn bị cho một cái Tết sắp tới. Sau khi cùng cả nhà ăn tất niên, nó lại chạy lon ton sang nhà chị. Không như mọi năm, nó với chị vẫn đi xem pháo hoa với nhau, còn năm nay chị đã nắm tay một người khác. Một chút son, một chút macara, hôm nay trông chị rạng rỡ hẳn. Nó đi cùng chị ra đầu ngõ, anh đã đứng đó đợi từ bao giờ. Nó bỗng có một cảm giác gì đó trong lồng ngực, mạnh mẽ đến khó tả. Anh vẫy tay và cười với nó, hình như nụ cười này nó đã gặp ở đâu, sao quen đến thế. Nó đứng đó cho đến khi bóng hai người họ đi xa dần, nó quay lưng và ra về một mình. Bỗng dưng, nó muốn được như chị...
Theo thời gian, mối tình của hai người dần trở nên thân thiết hơn. Nó thì bỗng dưng trở thành cô em gái của anh đồng thời là người đưa thư vô điều kiện cho hai người. Cái thời xưa, khi yêu nhau vẫn còn dấm dúi những bức thư tay, những gói quà nhỏ đẹp đẽ sao mà yêu đến thế, dễ thương đến thế. Nó nhìn chị hạnh phúc, nó cũng mừng.
Anh tâm sự với nó nhiều hơn, tất nhiên là về chị. Thậm chí anh còn đến tận trường nó chỉ để gửi thư mà anh viết cho chị để nó đưa chị giúp anh. Cũng chẳng biết là duyên hay gì, con bạn thân nó nhận ra anh, lúc ấy nó mới biết anh chính là cái anh chàng mà năm ngoái nó đã đi đòi ghế ở hội trại. Khi nhận ra điều ấy, cả anh và nó đều phá lên cười, quen nhau bao lâu mà giờ mới biết.
Nhưng cái duyên ấy chẳng kéo dài được bao lâu khi hai người họ chia tay. Chị cũng tâm sự với nó, chị cảm thấy ngột ngạt bởi tình yêu anh dành cho chị. Ở bên anh, chị không có được cảm giác tự do, thoải mái, còn anh cũng có lẽ vì quá yêu chị mà dần biến tình yêu của mình trở thành ích kỷ. Con người ta đúng thật là kỳ lạ, lúc ràng buộc lại thích tự do, nhưng khi cô đơn lại thèm ràng buộc.
Chị ít nói hơn trước, ánh mắt cũng buồn hơn trước. Chị không còn nhắc về anh trước mặt nó nữa. Còn anh, anh không muốn mất chị, anh đến tìm nó, đưa cho nó hai phong thư và một chiếc đồng hồ. Nó nhận ra chiếc đồng hồ đó là quà mà trước anh đã tặng chị, chị đã trả lại anh vào cái ngày mà hai người họ chia tay. Trong lá thư anh viết cho nó đều là những lời cảm ơn nó khi mà suốt thời gian qua luôn giúp anh. Còn lá thư gửi chị, nó cứ lưỡng lự mãi không biết có nên đưa cho chị hay không. Rồi nó quyết định chỉ đưa lại chiếc đồng hồ, chị nhận và mỉm cười không nói gì. Giây phút ấy, nó hiểu, hai người họ sẽ không thể nào quay trở về như trước được nữa. Nó buồn, buồn cho một mối tình đẹp, nhưng cũng là buồn cho nó, cảm giác bất lực khiến nó day dứt. Ngày hôm ấy cũng là ngày cuối cùng mà nó được gặp anh.
Một năm sau, gia đình nó chuyển đi nơi khác, nó và chị cũng không còn liên lạc lại. Cuộc sống của nó trở nên lặng lẽ hơn, cả hai người mà nó yêu quý đã biến mất khỏi cuộc đời nó, câu chuyện đó cũng đã dừng lại ở trang thứ 43 của cuốn nhật ký mà hai chị em nó đã viết chung. Gấp lại, nó khẽ lau nước mắt. Không hiểu sao lúc ấy nó có cảm giác như chính mình bị bỏ lại sau chuyện tình của hai người họ.
Tháng 12, một mùa đông nữa đang trôi qua với những đợt rét ngọt như cứa vào da thịt. Những cơn gió lại gào thét ngoài cửa sổ, bầu trời âm u và không khí hanh khô khiến cho da dẻ nứt nẻ như đồng ruộng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, vài cành cây khẳng khiu khô khốc, nó lại nhớ mùa đông năm trước.
Lại một cái Tết sắp đến, không khí của những ngày cuối năm khiến nó bừng tỉnh. Thời gian trôi nhanh đến nỗi con người ta chẳng kịp níu giữ lại chút gì cho chính mình.
Nó bắt đầu yêu, cũng chẳng biết có phải tình yêu hay không. Một chàng trai đến và nó đón nhận. Có lẽ, nó chỉ muốn yêu và được yêu, hay đơn giản là nó muốn được như chị hồi trước. Nhưng những gì nó nhận lại không như nó nghĩ, mệt mỏi, khổ sở, vô vị và tẻ nhạt. Nó không hề có được nụ cười hạnh phúc như chị đã từng. Và có lẽ, tình yêu không đơn giản như nó nghĩ.
Những ngày Tết đang dần trôi qua một cách buồn tẻ. Đạp xe trên những con phố vắng, gió tạt từng cơn xuyên qua làn tóc, lạnh! Nó chán nản phi qua nhà con bạn nhưng xui thay cho nó, con bạn thân lại không có nhà để mà ngồi nghe nó than vãn, kể lể. Đành quay xe ra về, bỗng có bóng người phóng theo nó phía sau. Nó quay lại, là anh.
Bất ngờ, bối rối. Sau hai năm, anh hoàn toàn biến mất, giờ đây lại đứng trước mặt nó. Không khí trở nên im ắng và ngượng ngùng. Hai người cứ đạp xe song song nhau, không nói được gì. Có lẽ, cả nó và anh đều không biết phải bắt đầu từ đâu. Có chăng chỉ là vài ba câu chào xã giao nơi cửa miệng. Nó lên tiếng phá tan cái bầu không khí đầy im ắng ấy:
"Từ sau hôm ấy, anh thế nào?"
Anh không trả lời, chỉ cười với nó. Vẫn là nụ cười ấy, nó hiểu ai cũng có một quá khứ mà không muốn ai nhắc đến, anh cũng vậy.
Nó kể cho anh nghe về mối tình đầu của mình, anh nghe xong rồi khuyên nó nên chia tay. Anh nói rằng tình yêu của nó còn quá trẻ con, đó cũng chẳng phải tình yêu như nó vẫn tưởng. Nó bướng bỉnh nói bâng quơ:
"Con trai thời nay đơn giản quá, thật khó mà tìm ra người hiểu mình!".
Anh nhìn nó rồi nhìn về phía trước:
"Không, em đâu cần phải tìm đâu xa xôi, chỉ cần em đưa tay ra là có thể chạm tới mà".
Nó nghe xong, trống ngực đập thình thịch. Có lẽ bây giờ, câu nói đó anh cũng đã quên, nhưng trong tâm trí nó thì vẫn nhớ như in ngày hôm ấy.
Nó quyết định chia tay người con trai ấy như anh bảo. Nó cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Nó tìm anh, vốn định kể cho anh nghe về quyết định sáng suốt ấy của nó. Nhưng anh, một lần nữa, lại biến mất, như thể anh chưa từng xuất hiện vào buổi chiều hôm ấy. Đối với nó, có lẽ anh chỉ như một giấc mơ thoáng qua rồi tan biết khi chợt tình giấc. Nó chợt nhó tới câu nói của anh, bất giác đưa tay ra không trung, nhưng chẳng có bàn tay nào chịu nắm lấy tay nó. Chính nó cũng không biết mình đang kiếm tìm điều gì trên cái thế giới rộng lớn đến vô chừng này.
Anh vào Nam học đại học, kết thúc cái giấc mơ dang dở không có thật của nó, cũng như quyển nhật ký kia đã khép lại từ lâu. Trời vào hè, đã không còn lạnh nữa, nắng đã vàng ươm chiếu thành từng dải trên mặt đất. Trận mưa rào đêm qua để lại trên bầu trời sáng nay những ánh cầu vồng lung linh, kỳ ảo. Nó ngước nhìn, mỉm cười và lại tiếp tục đạp xe trên con đường tới lớp. Gió khẽ thổi ngang tai và nắng khẽ đùa trên vai áo. Nó tự nhủ rằng cuộc sống này vẫn đang tiếp diễn, chỉ cần con người ta hướng tới tương lai thì một ngày nào đó hạnh phúc bất chợt sẽ đến, không kiếm tìm, không lẩn trốn, không cần chờ đợi hay níu kéo. Con đường phía trước vẫn còn rất dài và hy vọng rằng nó sẽ mãi xanh thẳm như bầu trời kia...