Anh có thể yêu một "con điên" như em không?
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "25+ và yêu")
Cô muốn biết tại sao tôi hèn nhát ư? Cô đặt ra hàng tá tiêu chuẩn với người cô yêu, còn tôi có nổi một phần nghìn cái tiêu chuẩn đó không?
***
Sau bữa ăn tối ở thành phố Nam Ninh cả đoàn du lịch lên chuyến tầu tới Quảng Châu. Tôi mở căn buồng nhỏ xíu cố kéo cái va li nặng trịch vào phía trong rồi đặt nó lên khoang hành lý. Ánh điện lờ mờ chiếu trong căn phòng chứa 2 chiếc giường tầng khiến không khí trở nên ấm áp. Tôi đặt lưng xuống một cách khoan khoái, ít nhất đến bây giờ tôi mới thật sự được nằm sau một chuyến đi dài từ Hà Nội, Lạng Sơn, đến Nam Ninh bằng ô tô.
Bỗng tiếng loẹt quẹt ngoài cửa, một người đàn ông khá cao to xách va li bước vào. Anh ta quẳng cái đống hành lý kềnh càng ấy ra giữa sàn tầu rồi đổ gục xuống chiếc giường đối diện, chỉ hai phút sau anh ta đã ngáy vang như sấm. Chắc là một du khách mới nhập đoàn từ Nam Ninh.
Tôi nằm mà không thể chợp mắt, gần một tiếng trôi qua, gã kia vẫn cứ ngáy đều, cái va li nằm chềnh ềnh giữa hai chiếc giường, tôi khẽ khều vào chân gã: "Này anh, dậy mau". "Gì thế em yêu, lại lần nữa à". Gã lè nhè rồi lại thở đều. "Dậy đi".Tôi cầm cuốn sách khẽ đập vào mũi gã, gã choàng tỉnh, cái mồm uốn éo như phim quay chậm: "Ôi mệt quá". Tôi lầm bầm: " Đề nghị anh cất hành lý, không ngáy ầm ĩ và đừng gọi tôi là em yêu". Gã có vẻ tỉnh hắn, lúc ấy mới nhìn thấy một sinh vật là tôi hiện hữu trong căn buồng chật hẹp này. Tôi quay lại giường đọc sách nhưng trong bụng nghĩ: "Mơ mà cũng làm chuyện ấy thì sao chả mệt". Gã cất hành lý, cởi áo khoác rồi nằm im quan sát như thể tôi là một thứ hai chân giữa bầy bốn chân hoặc ngược lại.
"Đàn ông Sao Hỏa, đàn bà Sao Kim à. Cô đọc cái thứ nhố nhăng ấy làm gì". Ồ, một kiểu làm quen thô lỗ nhất mà tôi được biết, nhưng khá ấn tượng. "Cô không tìm thấy cách tán tỉnh một thằng đàn ông qua cuốn sách nhảm nhí đó đâu". "Tôi đọc sách không phải để tán giai".Tôi cố cãi rồi lờ đi nhưng cũng giật thót vì bị gã đoán trúng tim đen. "Các cô gái ngốc ngếch thường chọn đi du lịch để giải quyết việc thất tình, nhưng toàn có tác dụng ngược". "Tôi ..". "Thay vì điều đó sao không tìm cách chiếm lấy trái tim anh ta". "Anh nói dễ như ăn kẹo". "Dễ thôi, nếu tôi giúp cô hiểu về chúng tôi hơn. Nói xem anh chàng của cô là ai"."Anh ta là sếp mới của tôi, đạt tiêu chuẩn, đẹp trai, có học thức, thân hình gợi cảm, thông minh, thành đạt". Tôi mơ màng nói, hình ảnh đẹp đẽ ấy hiện lên trong tâm trí tôi lúc nào cũng rõ nét và cùng lúc trái tim tôi trở nên xốn xang. "Cô mê anh ta vì anh ta đạt tiêu chuẩn à". "Cô gái nào chả thế". Sếp xuất hiện ở công ty như mang đến một cơn sóng thần cuốn đi mọi ánh mắt và trái tim những cô gái trẻ. Tôi là một kẻ chết đuối trong cơn sóng thần ấy. Nhưng tôi làm sao có thể chiến đấu được với một tiểu đội má hồng sành điệu ở đó cơ chứ, nhất là khi tôi có tiếng là cô gái nghiêm túc nhất công ty.
"Trước tiên, chúng ta nên làm quen cái đã". Gã nhảy phốc vào dòng suy tưởng của tôi. "Tôi tên là Vương Anh". Sau một hồi giới thiệu sơ lược bản thân, gã lăn ra ngủ. Tôi cũng chìm vào giấc ngủ cho đến khi tỉnh giấc vào lúc 3 giờ sáng. Tôi lạnh run trong khi chăn của gã kia thì rơi xuống đất. Tôi rón rén thò tay xuống dưới mò mẫm định kéo nó về phía mình thì bỗng bàn tay gã túm chặt lấy tay tôi, tôi giật mình rụt lại, gã kéo chăn đắp lên người, ngọ ngoạy một chút rồi ngủ yên. Hú hồn, gã này hình như mắc chứng mộng du, làm việc gì cũng vừa làm vừa ngủ thì phải.
Tôi đành đắp thêm cái áo khoác lên người rồi cũng thiếp đi. Trong mơ tôi thấy một không gian với ánh đèn loang loáng trôi đi, sếp dang tay và tôi cuống quýt lao về phía ấy, bỗng anh ta biến mất, chỉ còn chiếc cửa sổ trống hoác trên toa tầu..
"Thức khuya, ngủ không yên giấc, hay mộng mị là đặc điểm của những cô nàng thất bại. Trông cô cũng được nhưng khá khô khan, khó gần, không có sức cuốn hút". Vừa mới mở mắt mà gã đã đập vào tai tôi những từ khó tiêu hóa. Tôi tung chăn vùng dậy, bực dọc: "Anh hiểu cái cóc khô gì về tôi". Tấm chăn rơi xuống cùng với áo khoác của tôi và áo khoác của gã. Gã cúi xuống nhặt lên rồi nói: "Tôi thấy cô lạnh quá nên cho cô mượn đắp thôi, không cần phải ném đi như vậy. Nhân tiện, đêm qua, tay cô rất lạnh, chắc lâu rồi không thằng nào sờ mó đến". Gã cầm bao thuốc tưng tửng bước ra ngoài hành lang. Tầu dừng khi đã hơn 5 giờ sáng.
Cả ngày hôm đó, tôi và Vương Anh tự nhiên biến thành một cặp trong tất cả các cuộc thăm thú Quảng Châu. Đến xế chiều, chuông điện reo, tôi kêu lên kinh ngạc: "Là sếp gọi, không thể tin được". Tôi cuống lên, tim đập dồn dập, định bấm máy nghe luôn thì Vương Anh giật lấy. "Từ từ đã, cứ để chuông một lúc, sau đó nói là cô đang bận, cô sẽ gọi lại sau".
Tôi làm như gã bảo một cách miễn cưỡng rồi cúp máy.Tôi hoài nghi hỏi lại: "Tôi sẽ gọi lại cho sếp vào lúc nào ?". "Cô không cần gọi lại". "Tôi có thể bị mất việc". "Lời khuyên là cô nên nghỉ việc nếu cô cứ phát rồ lên vì hắn như thế". Tôi bỏ máy vào túi, thấp thỏm không yên. Mấy phút sau, sếp gọi lại, Vương Anh thủng thẳng nói: "Trả lời trong phạm vi công việc và cúp máy thật nhanh". Giọng của sếp: "Anh cần em giúp về hồ sơ với bên ChinaSun, cuộc họp sẽ diễn ra trước tết". "Sếp cứ gửi yêu cầu vào email, tối nay tôi sẽ xem". "Em đi chơi có vui không ?". "Xin lỗi, tôi phải đi đây". Tôi cúp máy và thở ra một hơi, tim đập dồn. "Tôi mà mất anh ta thì tôi sẽ giết anh". Tôi cằn nhằn.
Buổi tối chúng tôi đi thuyền xuôi dòng Châu Giang. Khi thành phố lên đèn, Châu giang nhộn nhịp với muôn mầu sắc lung linh, chiếu sáng những tòa nhà bên sông nghiêng mình soi bóng tạo nên nhiều cảnh đẹp như cầu vồng cùng trăm ngàn sắc hoa nở như gấm vóc, đẹp tựa muôn ngàn vì sao. Giá như, sếp ở đây trong không gian lãng mạn này và ôm ấp lấy tôi bằng đôi tay êm ái của chàng.
"Cô biết không, Quảng Châu là thế giới muôn loài hoa. Đợi đến tháng ba, hoa Mộc Miên sẽ nở đỏ rực cả thành phố. Kiến trúc tôn giáo ở đây chủ yếu theo kiểu gô tích và đạo Hồi, nếu có nhiều thời gian, tôi sẽ dẫn cô đi thăm các chùa chiền, lầu chuông và viên lâm..". Vương Anh trở nên lãng mạn và nghiêm túc một cách thái qúa khi làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ cho tôi. Hóa ra gã này cũng không đến nỗi ngu si tứ chi phát triển.
Một cơn gió đổi chiều làm mùi hương dễ chịu bay vào mũi tôi, Vương Anh đã đứng gần hơn, trên áo gã, có một mùi hương phảng phất như những cánh hoa bay, vừa bụi bặm, vừa hoang dã, quện vào hương nước của dòng Châu Giang đang lay động như trái tim si tình, êm dịu như hơi thở của tình nhân.
Thêm hai ngày ở Quảng Châu, Vương Anh dẫn tôi đi xem những nơi mà gã bảo, và như một bảo mẫu, gã kiểm soát chiếc điện thoại để tránh những hành động quá khích của tôi với sếp. Nhiều cuộc gọi nhỡ của sếp và một tin nhắn: "Anh gọi chỉ để cảm ơn em về bản kế hoạch. Chúc em vui". Tôi không trả lời nhưng đã nhảy lên đu lấy cổ Vương Anh để cảm ơn những tuyệt chiêu của gã đã có tác dụng.
Đêm kế tiếp, chúng tôi lên chuyến tầu đi Thâm Quyến. Vương Anh hì hục kéo hành lý của tôi và của gã lên tầu và may mắn sao chúng tôi lại chiếm chọn một khoang. Sau một ngày lang thang tôi đã thấm mệt, song gã có vẻ như không muốn ngủ. Gã gợi chuyện: "Cô định không bao giờ muốn tìm hiểu về tôi à". "Tôi không có thời gian để tìm hiểu hai người đàn ông một lúc". "Ý tôi không phải vậy, giao lưu thôi". "Vậy nói về anh đi". "Tôi là chuyên gia tư vấn. Thất tình, cô đơn, bỏ chồng, nạo hút thai, bệnh phụ khoa... đều gọi đến tôi". "À..vậy còn nửa kia của anh". "Cô không đếm xuể đâu, hay nói đúng hơn đó là một cuộc diễu hành đi qua đời tôi". "Có vẻ như anh tán tỉnh tất cả khách hàng của mình nhỉ". "Không hẳn, nhưng gần hết số họ, và cuối cùng chỉ là một sự trống rỗng. Cô không tin được đâu, tôi chưa hề nói yêu ai trong tất cả các cuộc tình phiêu bạt của mình". Gã thở dài, đầy tâm trạng. Tôi không tin gã nhưng tôi hiểu thế nào là sự trống rỗng. "Thế chuyến du lịch này có ý nghĩa gì với anh". "Tôi không biết, có thể đó là khởi đầu cho một vụ giải nghệ". "Tôi không biết anh hấp dẫn ở chỗ nào, nhưng anh biết không, anh chẳng đủ một phần tiêu chuẩn của tôi".
Lại bắt đầu lạnh rồi, tôi co người lại trong chăn, gã với tay tắt điện, chỉ còn những khoảng sáng loang loáng bên ngoài cửa sổ. "Cô ngủ đi". Gã nói. "Anh cũng ngủ đi". Im lặng một lúc, gã lại hỏi: "Cô ngủ chưa ?" "Ừ, tôi sắp ngủ rồi". Im lặng một lúc, tôi hỏi: "Anh vẫn thức đấy à". "Ừ, cô có lạnh không ?". "Lạnh run, nhưng chỉ có bốn tiếng nữa thôi". "Đưa tay cho tôi". Tôi đưa tay cho gã, gã nắm lấy nhè nhẹ, chưa đủ ấm, tôi víu lấy những ngón tay gã, vẫn lạnh, gã biết thế và choàng dậy... tôi và gã đứng giữa hai chiếc giường, hai bàn tay gã ghì lấy gương mặt tôi, hôn vội vã, tham lam. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận rõ mồn một tim mình đang run trong lồng ngực, mũi tôi ngập tràn hương thơm dịu ngọt toả ra từ làn da của gã. Nụ hôn như cơn bão tạm dừng lại nhưng vòng tay gã vẫn vừa vặn để tôi thấy run rẩy trong sự ấm áp quá đỗi. "Có lẽ.. chúng ta nên ngủ đi". Tôi khẽ nhích ra, gã buông tay. Trong bóng tối, ánh mắt gã cháy lên như loài mèo hoang, môi gã run run. "Ừ, chúc cô ngủ ngon". Và tôi biết cho đến khi tầu dừng ở Thâm Quyến, chúng tôi đều không ngủ. Chết tiệt, trái tim tôi đang loạn lên vì gã, còn với gã, liệu tôi có phải là một quân hậu trong cuộc diễu hành mang tên tình ái. Qua đêm nay gã sẽ quên, tôi cũng sẽ quên, nhưng hiện tại tôi đang nghĩ đến gã, mặc dù giữa hai chiếc giường chỉ một cái với là tay đã nắm chặt trong tay, hai bờ môi lạnh có thể thở chung một hơi ấm. Và đêm ấy, vừa dài lê thê vừa vội qua mau.
Sáng sớm chúng tôi nhận phòng khách sạn. Khi tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, điều khiến tôi bất ngờ nhất là sếp đến Thâm Quyến. Anh đứng trươc tôi, ánh mắt cuốn hút, nụ cười mê hồn ấy làm trái tim tôi như ngừng đập. Ngày hôm đó, tôi đi khắp Thâm Quyến cùng sếp, anh thật sự là một người đàn ông tinh tế và rất đỗi dịu dàng. Buổi tối khi dừng chân ở bờ sông lộng gió, phía bên kia là đặc khu kinh tế Hồng Kông nhấp nhánh ánh điện như cả dải thiên hà đang sa xuống, sếp nắm lấy tay tôi, thì thầm như tiếng gió nhẹ. "Anh yêu em, kể từ khi anh nhìn thấy em lần đầu". Môi anh lướt trên gò má rồi kề sát môi tôi, mùi thơm của rượu vang phảng phất, dịu êm. Một nụ hôn đến từ từ như người ta nhâm nhi một ly cocktail tình yêu quyến rũ. Khi nó tạm chấm dứt một cách hoàn hảo, tôi chợt nhận ra, đó là thứ tôi chờ đợi nhưng lại không phải thứ có thể làm trái tim tôi rung lên như nụ hôn vồ vập, cháy bỏng trên chuyến tầu đêm qua. "Vì sao anh tìm thấy em ?". Tôi hỏi. "Có người nhắn cho anh, nói rằng nếu không muốn mất em thì hãy đến đây ngay lập tức". "Là hắn ta gọi anh đến đây ư ? hắn là ai mà dám..". Tôi thấy môi mình đắng chát, hóa ra chỉ tôi có tình cảm với gã lông bông đó, còn gã đá tôi như một con gà với cái cổ giương lên tự đắc. Tôi xin lỗi sếp rồi bổ đi tìm Vương Anh để giết gã nhưng gã bỏ đi đâu từ sáng nay. Khi ấy, những cảnh đẹp hùng vỹ, những con đường trải đầy sắc hoa và mật ngọt đối với tôi không còn hấp dẫn, chỉ có nỗi buồn mênh mông đang xâm lấn trong cõi lòng.
Tôi từ chối tình yêu của sếp, trong suốt một năm trời tôi nghĩ đến Vương Anh và cái hôn vồ vập trên chuyến tầu đêm ấy.
Đêm 30 tết nằm nghe những vần thơ rầu rĩ, nghĩ đến việc gã đang hú hí với một trong những cái chân dài trong danh sách biết đi của gã, tôi buồn bã gọi đến tổng đài tư vấn 1057 để nói chuyện. Tôi tâm sự về một gã tồi tệ đã bỏ rơi tôi, tiện mồm chửi bới gã cho hả giận chứ tôi cũng chả cần tư vấn gì hết.
Bỗng một tiếng thở dài vang lên trong điện thoại: "Bạn yêu anh ta à?". "Tôi cũng không biết nữa, anh ta chỉ là một kẻ hèn nhát, tồi tệ". "Còn cô luôn đặt ra tiêu chuẩn để chọn thằng đàn ông sẽ lên giường với mình". Tôi nhận ra cái giọng ương ương của Vương Anh, như một ngọn núi lửa đã tịch tụ nham thạch hàng nghìn năm đến lúc phun trào, tôi nói như nhảy vào họng gã: "Hóa ra là anh à, đồ hèn nhát, lừa đảo, tôi mà tóm được anh tôi sẽ giết anh, thiêu xác anh bằng giấy vệ sinh và rải tro của anh dưới đống phân chim". "Hừ, không hiểu sao tôi lại yêu một con điên như cô". Tôi nổi xung lên: "Tôi không phải là con điên, chỉ có anh là thằng dê cụ, biến thái". "Đấy, cô không điên mà tôi vừa nói yêu cô, cô lại chửi tôi là thằng biến thái". Giọng gã có vẻ như đã mất kiểm soát. "Anh tỏ tình hay là chửi tôi đấy". Gã cúp điện thoại, tôi ngẩn ngơ. Gã vừa nói yêu tôi, gã nói tới hai lần, đó chính xác là những gì tôi mong mỏi kể cả khi tuyệt vọng nhất, vậy mà tôi thì cứ xông vào khẩu chiến. Tôi gọi lại, gã lập tức bốc máy: "Cô muốn biết tại sao tôi hèn nhát ư? Cô đặt ra hàng tá tiêu chuẩn với người cô yêu, còn tôi có nổi một phần nghìn cái tiêu chuẩn đó không?". "Điều đó ngăn cản anh thừa nhận tình yêu với em sao?". Gã lặng đi, tôi lặng đi. Thời gian như nước chảy mây trôi dặt dè qua từng hơi thở ở hai bến bờ. "Em không biết anh đã trải qua những gì kể từ khi xa em đâu?". Giọng nói của gã cuối cùng cũng ngọt ngào như mật và êm dịu như nhung.
Chúng tôi tìm thấy nhau ngay đêm ấy, khi những xác pháo giao thừa vẫn tung bay trên bầu trời đêm như những cánh hoa ngũ sắc. "Khi anh chết, em thiêu xác anh bằng gì cũng được nhưng hãy để tro của anh ở gần nơi em ngủ, đừng rải nó dưới đống phân chim". Gã nói thế rồi ôm tôi thật chặt, vừa vặn trong vòng tay. Tôi thì thầm trên vai gã: "Cuối cùng anh có thể yêu một con điên như em không?"
Bảo Thoa