Nếu được yêu lần nữa...!
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "25+ và yêu")
Một ánh mắt lơ đễnh nhìn thật lâu về phía khung trời màu xám xịt, cái khí trời mùa đông ảm đạm đến nao lòng, cô gái lặng thinh, chìm ngỉm vào trong những suy tư quen thuộc. "Yêu!" Thứ cảm xúc mà chẳng một ai có đủ mạnh mẽ để trốn chạy. Nhấp môi ly cà phê đắng, hương thơm nồng nàn tỏa lan mơn man trong làn khói trắng. Đông về, cái lạnh ùa về, cảm giác cô đơn trống trải mỗi khi bước trên con đường dài quen thuộc, cái yếu mềm trong con tim trỗi dậy, cảm giác thèm yêu, muốn yêu đến điên dại của cô gái với trái tim không còn nguyên vẹn.
***
Tuổi mười bảy, em ngây thơ với nụ cười trong vắt với ánh mắt hồn nhiên luôn chất chứa biết bao cảm xúc mới lạ. Hai mươi bảy, em kiêu hãnh và bước đi trên con đường đầy gai góc. Ngoảnh lại nhìn một khoảng trời thanh xuân đã trôi theo năm tháng. Chẳng còn gì ngoài trái tim vẫn luôn đơn độc.Bước trên thành phố đầy huyên náo, người ta dần thu mình lại trong cái vỏ bọc của vô cảm, của giả dối và tính toan. Bao yêu thương đong đầy trong một ngôi nhà sang trọng, bao cảm xúc được gói gọn trong vài tháng vài ngày. Hành trình đi tìm tình yêu của một trái tim cô độc biết khi nào mới có điểm dừng.
Gói gọn mọi thứ lại, tạm rời ra thành phố nhộn nhịp, bỏ lại trái tim mạnh mẽ u sầu, khoác lên mình chiếc áo đơn giản, không cần phải kiêu hãnh soải chân bước chỉ cần một đôi chân muốn đi.Tiếng còi tàu vang xa, bỏ lại tất cả, thả hồn theo mây gió, thanh thản và bình yên. Biển đón những cảm xúc mới, những con người cười tươi trong nắng gió, đôi bàn tay nhăn nheo rám nắng, nơi cô gái đã sinh ra, nơi sẽ chẳng tìm đâu ra được.
- Chị Ngọc về rồi kìa!
Đám trẻ con trong xóm thi nhau chạy lại, tíu tít đùa giỡn, cô gái nở nụ cười tươi hỏi thăm mọi người.
Từ trong tiếng người nhộn nhịp, có một người phụ nữa chạc 40, tay vẫn không rời mẻ lướt đầy tôm cá, khuân mặt che hết nửa bởi chiếc nón đã cũ, tiếng nói đanh đảnh cất lên:
- Con bé càng ngày càng xinh, gái thành phố có khác, thế bao giờ mới chịu lấy chồng đây?
- Chào thím Ba, con á, ế rồi về đây kiếm chồng này.
- Gớm cô! Được rồi...
Người phụ nữ vỗ đùi đen đét, ngoái về phía xa nơi cậu thanh niêm đang ngồi hướng mặt ra biển.
- Thạch ơi, qua thím nhờ cái.
Cậu thanh niên vụt dậy, phủi cát trên quần, chạy đến.
- Kĩ sư đoàng hoàng nhá, đẹp trai vạm vỡ, lễ phép, hiền lành, có ưng thì thím làm mối cho.
Cậu thanh niêm đỏ tía mặt, từng giọt mồ hôi lớn lăn trên khuân mặt tuy rám nắng, nhưng nụ cười ánh lên đầy sức sống. Cô gái cười, trái tim cô đáp lại một nhịp ấm áp, có một chút bình yên phảng phất giữa lưng chừng.
Chút ánh sáng của một ngày cuối cùng cũng lụi dần, trời tối nhem, những ngôi nhà thi nhau lên điện tạo thành một dải sáng dài bao la, lấp ló, lúc gần lúc xa, ngồi trước hiên nhỏ, tựa vào cột nhà, ngắm lên những vì sao, cô gái quay sang hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, nếu sau này con không lấy chồng, con về ở với mẹ được không?
Bà đập một cái thật đau vào vai cô gái, lườm dài, nhưng ánh mắt đượm buồn.
- Lớn cái đầu rồi chứ có phải trẻ con đâu mà nói cái kiểu đấy, coi bộ cô định để chúng tôi chết đi rồi mà vẫn không được bế cháu à.
Cô gái thở dài, nhìn vào trong nhà, tiếng võng đung đưa cọt kẹt theo nhịp điệu, cha cô đang nằm đó, cha mẹ cô cũng già rồi, cô lại là con một, nhiều lần muốn đón ông bà lên sống chung vậy mà chẳng lần nào thuyết phục được.
Một đêm bình yên trên biển, sáng sớm tinh mơ, gà còn chưa kịp gáy, đã thấy người ta ý ới gọi nhau hô hào, những mẻ lưới đầy cá lên, nét mặt hạnh phúc như xua đi cái lạnh. Mặt trời cuối cùng cũng nhô lên, sau khi trốn thật kĩ ở phía xa tít. Thứ ánh sáng yếu ớt, trong lành cùng vị mặt của biển. Say sưa ngắm biển, cô gái không để ý rằng có một người đang ngồi cạnh mình.
- Biển đẹp nhỉ?
Cô bất ngờ quay sang.
- Ừ. Đẹp lắm!
- Nghe nói công việc của chị trên thành phố rất tốt.
- Ừ, nghe nói cậu tốt nghiệp kĩ sư bằng giỏi hẳn hoi thế sao lại về vùng biển này đánh cá bắt tôm vậy?
- Lý tưởng tuổi 25, cũng không biết lý giải làm sao?
- Lý tưởng?
Chàng trai cười hiền gãi đầu, còn cô gái cũng mỉm cười nhẹ. Chẳng biết từ khi nào cô gái lại hay cười đến vậy.
Cuộc sống bình yên cứ trôi qua nhẹ nhàng như thế, những tháng ngày bình yên ấy sắp không còn nữa, khoảng thời gian còn lại chỉ được đếm trên đầu những ngón tay.
Ánh mắt mẹ cô gái man mác buồn, hơn ai hết cô gái hiểu rõ lòng mẹ. Cô gái nghĩ vu vơ, rồi nụ cười chàng trai ấy xuất hiện trong đầu cô, một chút thoáng không khỏi khiến cô giật mình tự hỏi vì sao.
Buổi tối, dải sáng quen thuộc, không phải những dảy màu lấp lánh đủ loại, cũng không phải những ngôi nhà cao ốc hào nhoáng xa hoa, quanh đây chỉ toàn những ngôi nhà nhỏ lụp xụp nhưng đầy ắp tiếng cười.
Gần một tháng trôi qua. Bước đi bên cạnh chàng trai tự dưng cô muốn yếu mềm một chút. Chia xa, trong lòng những cảm xúc ngân lên không hồi kết.
- Chị có tâm sự gì sao?
Tựa đầu vào chàng trai, tiếng cô gái nói nhỏ đủ nghe thấy tiếng nghẹn chặn đứng nơi cổ họng.
- Tôi muốn im lặng.
Gịot nước mắt nóng hổi lăn dài. Trút bỏ mọi cảm xúc, trên bờ vai kia là một cô gái 27 tuổi nhưng trái tim lại yểu mềm như đứa trẻ. Hai bảy tuổi thì sao? Em cũng chỉ là một cô gái từ lâu vẫn thiếu vắng tình yêu thương. Một cô gái bán nụ cười để đổi lấy công việc tốt, một cô gái chẳng thể sống như ý mình muốn, vì ngoài kia với em ai thật lòng ai dối trá.
- Cậu yêu ai bao giờ chưa?
- Dạ rồi nhưng là đơn phương, cô ấy giờ lấy chồng rồi.
- Thế rồi cậu từ đó đến giờ chưa yêu ai luôn hả?
Chàng trai im lặng hồi lâu không nói.
- Cách đây chắc cũng khá lâu rồi, có một cô gái với tình yêu đẹp như một giấc mơ. Có một cậu trai theo đuổi cô từ khi cô mới chỉ là cô gái mới lớn tuổi 17, cho đến khi lên năm 2 đại học cô mới nhận lời yêu anh. Cứ tưởng tình yêu ấy sẽ có một cái kết thật đẹp. Ai ngời đâu. Ra trường, cả hai cùng có công việc làm ổn định nhưng anh lại vào Nam công tác. Khoảng cách cứ lớn dần lên. Chẳng biết từ khi nào anh có người mới. Chẳng biết từ khi nào cô mất anh. Sau anh, cô cũng có một vài mối tình, nhưng tất cả đều kết thúc chóng vánh và nhạt nhẽo. Giờ tình yêu là gì đến bản thân cô cũng chẳng thể nào mà định nghĩa nổi.....
Chàng trai bất giác nắm chặt lấy bàn tay cô gái.
- Nếu được yêu một lần nữa, chị có dám đánh cược không?
Phút bối rối thoáng qua, cô gái rụt tay.
- Tại sao tôi phải đánh cược.
Đứng dậy định bỏ về, bàn tay mạnh mẽ kia kéo cô quay ngược trở lại. Ôm chặt cô vào lòng, hơi thở mạnh mẽ thổi ngang qua tai cô. Từng nhịp trống rộn ràng trong lồng lực cậu cô đều nghe hết thảy.
- Cho em một cơ hội được không?
Cô gái lạnh lùng nhìn thẳng chàng trai:
- Nếu chờ tôi được cả đời, tôi sẽ cho cậu cơ hội.
Bước đi nhanh, hơi ấm cậu vẫn còn đang lưu lại, dường như cô đang chạy trốn điều gì thì phải. Cảm xúc chăng? Cái xúc cảm vẫn vẹn nguyên như lần đầu yêu,chút bối rối thoảng qua và dường như con tim còn khao khát tình yêu mãnh liệt hơn trước rất nhiều. Vậy tại sao cô không dừng lại cho cậu một câu trả lời, tại sao cô vội vàng quay đi, khuất dần xa khỏi tầm mắt cậu.
- ANH SẼ CHỜ... CHỜ ĐẾN CHẾT ĐI CŨNG ĐƯỢC...
Tiếng chàng trai như gào lên trong đêm tối, hòa vào cái lạnh xé nát lòng người. Lựa chọn của cô gái là chạy trốn chứ không phải đối diện, vì niềm tin giống như một tờ giấy trắng, chỉ một lần vò nát thôi sẽ không thể nào trở về được như lúc ban đầu.
Tiếng còi tàu gầm rú như thúc dục người ta vội vàng theo nó, những bước chân rộn ràng nườm nượp kẻ đưa người đón. Ánh mắt buồn hiu nhìn mẹ, tiếng khóc nhẹ nhìn cha, nỗi thất vọng khi chẳng thấy bóng một người. Tàu đã đi quá nửa đường, chẳng thể hiểu nổi cô gái đã để quên điều gì mà lại chẳng muốn rời đi như vậy. Kết thúc một câu chuyện chẳng lẽ chỉ bằng một câu "Không từ mà biệt".
***
Cuộc sống thường nhật trở về với cô gái. Chiếc váy bó sát khoe đường cong gợi cảm.
- Dạo này Ngọc đen đi nhiều nhỉ?
Cô gái cười, nhìn chú heo đất xinh xắn màu hường trên tay cô bạn đồng nghiệp. Không hiểu sao cô lại nhớ về cậu, chàng trai của biển ấy.
- Chị nghe chuyện chú heo đi tìm hạnh phúc chưa?
- Chưa.
- Vậy để em trổ tài kể chuyện cho chị nghe nhé...!
"Hạnh phúc là chính cái đuôi của con ấy, con cứ đi rồi hạnh phúc sẽ theo con, con càng tìm kiếm thì sẽ càng không thấy." Cô nhẩm đi nhẩm lại câu nói ấy, trái tim cô để quên ở đâu đó mất rồi. Cô nhớ cậu. Bấy lâu nay cô luôn đi tìm một hạnh phúc, mà cô quên mất rằng, cô luôn đẩy hạnh phúc ra xa mình. Cô bấm số gọi cậu, thuê bao không liên lạc được, lòng cô như lửa đốt, thấp thỏm lo lắng không yên. Cô gọi về cho mẹ, mẹ cô nói không thấy cậu đã mấy ngày hôm nay khiến cô càng thêm lo.
Trở về phòng sau một ngày làm việc trống rỗng, mọi suy nghĩ dường như không hồi kết. Một số điện thoại lạ gọi đến, cô bắt máy, là giọng anh.
- Anh đang ở đâu vậy?
Cô nói một cách không kiểm soát và như gào lên trước khi anh kịp nói tiếp.
- Điện thoại anh hết pin. Anh đang ở bến tàu.
Không chút suy nghĩ, cô gái đến thẳng bến tàu.Chàng trai ôm lấy cô gái vào lòng, cô gái nức nở khóc, thứ cảm xúc khó mà diễn tả được. Thì ra sau bao nhiêu tổn thương chúng ta vẫn sẽ lại yêu như lúc ban đầu, đó là quy luật tự nhiên nhất. Chỉ có tình yêu mới đủ khả năng để chữa lành một tình yêu.
- Tại sao anh lại lên tìm em?
- Vì anh không muốn mất em.
- Sao anh không tiễn em?
- Hôm đó gia đình anh có chuyện, ba anh, ông ấy bị đột quỵ.
- Em đã trách nhầm anh sao....Ba anh...
- Ba anh không sao rồi.....
....
Cuộc nói chuyện của hai người diễn ra không hồi kết.
"Nếu được yêu một lần nữa, em sẽ chọn người đó là anh, chẳng cần biết sau này có ra sao, hãy cứ yêu đi đã."
Hoàng Khánh Nhật