Nắm giữ và buông tay
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "25+ và yêu")
Một chiều tháng 11, tôi ngồi bên trong cánh cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời và thả hồn mình vào đó. Tôi đưa tay chạm nhẹ lên thành cốc cà phê còn nóng, những làn khói nhẹ bốc lên tạo thành một làn sương mờ ảo, ngoài trời đang mưa và lòng tôi chùng xuống. Em ngồi bên cạnh tôi, tựa đầu vào vai tôi và mơ màng ngắm nhìn bầu trời về đêm. Em bảo, vì sao tôi lại thích em?? Tôi khẽ nhíu mày, câu hỏi này làm sao tôi có thể trả lời em một cách thỏa đáng. Nếu như em là mối tình đầu của tôi như Hân, chắc lẽ tôi đã nhẹ nhàng mỉm cười và đưa ra hàng ngàn lý do nào đó. Nhưng trước khi gặp em, trái tim tôi đã từng bị tổn thương vậy nên nếu bây giờ tôi đối xử với em như Hân có bao giờ em sẽ nghĩ rằng em chỉ là người thay thế. Em biết Hân đã từng tồn tại trong trái tim tôi, nhưng ranh giới của tình yêu và thù hận đôi khi chỉ nhạt nhòa như những người vô hình bước vội đâu đó ngoài kia con đường tối. Tôi không biết rồi sẽ ra sao mai này, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn em bên cạnh tôi và bình yên nhất có thể.
***
...Buông tay
Đó là những ký ức đã qua, như một nốt nhạc trầm đủ để khơi dậy và tạo nên hồi ức, dù sao đi nữa thì tất cả cũng chỉ là hoài niệm. Ở một nơi nào đó trong thành phố này chúng tôi đã xa nhau. Cả tôi và Hân đều lựa chọn hai từ chia tay để giải thoát cho nút thắt trong chuyện tình yêu của mình. Lúc đó tôi 24 tuổi, đơn thuần chỉ là một cuộc tình trọn vẹn tuổi đôi mươi nhưng in sâu trong trái tim tôi là những nỗi nhớ mơ hồ của cả hai khi còn bên cạnh nhau. Chúng tôi chia tay nhau trong sự im lặng, không níu kéo và ràng buộc gì nhau, vì tôi hiểu khi tình yêu đã chết thì níu kéo là một việc làm hết sức ngu ngốc.
Tôi gặp Hân năm 18 tuổi, và phải tới 2 năm sau thì Hân mới nhận lời làm bạn gái của tôi. Đó chính là cảm giác hạnh phúc khi được bên cạnh nhau, là nỗi nhớ đến dai dẳng, là nụ cười của Hân có thể khiến tôi gạt bỏ tất cả mà bước tới. Đó chính là tôi của những ngày tháng đó, đơn giản và đắm chìm trong tình yêu của riêng mình. Những ngày đầu tiên bên nhau, Hân ngại ngùng đi bên cạnh tôi và mỉm cười e thẹn, chỉ có tôi luôn thấy Hân rạng rỡ trong nụ cười ấy. Nụ cười cùng chiếc răng khểnh duyên dáng đã mang tôi đến với em một cách đầy say mê đến như vậy. Năm đó tôi là sinh viên năm 3 của đại học, còn Hân là cô tân sinh viên năm nhất. Tôi nhớ mình đã háo hức đến nhường nào khi ngồi hát vu vơ trên chiếc xe bus đầu tiên trong ngày chỉ mong thời gian đừng trôi nữa. Ngày hôm ấy, chính là ngày em nhập học và tất nhiên cũng là ngày tôi gặp Hân sau những ngày dài xa nhau đằng đẵng của thứ tình cảm mà người ta gọi là yêu xa. Và chúng tôi đã viết nên bản tình ca của những ngày sau đó, tôi đã cùng Hân đi tiếp trên con đường mà cả hai đã mường tượng về thứ gọi là hạnh phúc sau này. Hân của những ngày ấy đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, như một cánh chim bị bó buộc trong chiếc lồng nay được tự do với bầu trời của mình, tôi thấy Hân dần thay đổi. Hân không còn rụt rè hay e lệ nép mình trong thế giới của chúng tôi, Hân tham gia mọi hoạt động của đoàn trường và những lần như thế tôi thường đón Hân về sau những đêm dài mờ mịt. Tôi không học cùng trường với Hân, chúng tôi cách nhau đủ xa để tôi cảm nhận được những giây phút êm đềm khi cả hai cùng bên cạnh nhau. Đó là những ngày bình yên đến lạ, tôi bắt chiếc xe bus quen thuộc và đợi Hân trên những chiếc ghế đá trong khuôn viên của trường. Khung cảnh trường đại học mà Hân đang theo học đủ khiến cho người ta cảm thấy thư thái mỗi lần được hòa mình vào đó, và khi chúng tôi nắm tay nhau đi trong những ánh đèn đêm xung quanh hồ tình yêu đó chính là khi im lặng của hai chữ mang tên hạnh phúc.
Năm thứ 3 đại học của Hân, khi đó tình yêu của chúng tôi đủ lớn và tôi cũng đã ý thức được về ngôi nhà mà chúng tôi sẽ cùng nhau gây dựng. Tôi ra trường và nhận được một công việc khá tốt, tuy nhiên tôi quyết định sẽ thuê phòng cách chỗ làm khá xa. Lý do chính là tiện gần nhà người yêu nhằm tạo điều kiện tốt nhất cho Hân, khi đó Hân đang cần một người để vượt qua cú sốc mất đi người thân yêu nhất trong gia đình. Những ngày đó tôi thường xuyên trăn trở vì Hân, tôi hiểu Hân là người sống nội tâm, dù rằng nụ cười của Hân vẫn hiện diện trên môi thì có một thứ mang tên nỗi đau càng được khắc sâu trong lòng. Hàng ngày, sau những giờ làm căng thẳng, tôi thường xuyên cố gắng về phòng trọ sớm nhất. Sau đó có thể chỉ đơn giản là đi dạo cùng với Hân, đôi khi tôi cũng tập kích bất ngờ đem đến cho Hân một món quà nho nhỏ nào đó. Và như vậy tôi và Hân đã cùng nhau bước qua những ngày khó khăn nhất.
Nhưng giông bão một ngày ập đến, những ngày đó tôi hiểu ra rằng tình yêu hơn 4 năm của chúng tôi có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào. Ngày Hân nhận công tác báo hiệu một chút gì đó của sự đổ vỡ, một tháng sau đó tôi nhận được tin nhắn của Hân: "Chúng mình chia tay anh nhé, là em sai. Em nợ anh một lời xin lỗi". Chỉ như vậy, cuộc tình của chúng tôi dù có dài bao nhiêu cuối cùng cũng kết thúc bằng một tin nhắn. Tôi điên cuồng tìm cách liên lạc với Hân nhưng rồi chỉ là số 0 tròn trĩnh. Những ngày tháng đó, tôi như một kẻ điên tình, tôi bỏ bê công việc, tôi tìm mọi cách để gặp Hân. Nhưng giây phút nhìn thấy Hân đi bên cạnh người đàn ông khác tôi mới hiểu rằng tình yêu của chúng tôi đã đi đến hồi kết. Đúng như tôi đã linh cảm, Hân có người mới và tất nhiêu người đàn ông đó làm việc cùng với Hân, xét về mọi mặt có thể tôi không thể bằng anh ta nhưng chút tình cảm cuối cùng tôi dành cho Hân đó chính là hy vọng người đàn ông đó yêu em như tôi đã từng yêu.
***
...Nắm giữ
Tôi gặp em vào một ngày đông giá lạnh, ở góc khuất của quầy bar X tôi thấy em lẻ loi ngồi vô thức bên chai Rhum đã vơi nửa. Tôi nhìn em, người con gái ấy có nét gì đó mà tôi nghĩ không thuộc về nơi này. Một nơi ồn ào và đầy cám dỗ như này không phải là sự lựa chọn tốt nhất cho một người con gái yếu đuối như em. Chúng tôi ngồi yên lặng trong tiếng nhạc chói tai ngoài kia, nhưng có lẽ đó chỉ là một cách thức để che dấu đi nỗi lòng đang gào thét đến tê dại. Tôi mân mê ly rượu chứa đầy chất lỏng sóng sánh bên trong, vô thức buột miệng nói:
- Tại sao lại chia tay tôi?
- Thật là ấu trĩ.
Bất ngờ vì câu trả lời, tôi đưa mắt nhìn em. Em vẫn thản nhiên nâng ly rượu uống một ngụm nhỏ rồi miên man nhìn vào khoảng không phía trước. Tôi quen em như vậy, không vồn vã, không say mê nhưng nó đủ dịu nhẹ để đưa tôi về với thực tại. Sau này tôi mới được biết ngày mà tôi gặp em trong bar, chính là ngày mà người em yêu đơn phương gần 6 năm làm đám cưới. Chỉ là cô dâu không phải là em, chỉ là em không đủ cao thượng để đến chúc phúc cho họ vậy nên em mới tìm đến quầy bar mượn rượu giải sầu. Chúng tôi đều có những tổn thương cho riêng mình, nhưng cách nghĩ của tôi và em đều khác nhau. Tôi mang cái kết tình yêu để biến nó thành thù hận, em thì khác em không có tình yêu như tôi, cái em có chỉ là "yêu" mà nghĩa của nó chỉ là câu chuyện của một người. Vậy nên, những nỗi lòng chất chứa bên trong chỉ dồn nén đến lúc tan vỡ, thì có lẽ em đã lựa chọn cho mình được một sự giải thoát. Rồi từ lúc nào, em đã đi bên cạnh tôi như đã từng quen biết và tôi hiểu rằng mình cần trân trọng người con gái này. Chúng tôi đều là những người bị bỏ rơi, vậy nên sau cùng tôi và em đều hiểu mình cần nắm giữ thứ tình cảm mà cả hai đều đang có.
Khi tôi bỏ được lòng thù hận với tình yêu, đồng nghĩa rằng tôi thấy mình đã vượt qua được những đứt gãy tưởng như không thể và rất nhiều nước mắt. Vậy nên, tôi học cách yêu em, không đơn thuần yêu em thật nhiều mà còn yêu theo cách mà em muốn.
Ngày hôm ấy, tôi gặp em đó chính là điều tình cờ, thật sự tình cờ. Nhưng hiện tại tôi bên cạnh em đó chính là một quá trình dài đủ để xoa dịu nỗi đau và mang trả chúng tôi hai chữ hạnh phúc. Vì sao tôi thích em? Câu trả lời đó tôi cất giữ cho riêng bản thân mình. Tôi hiểu và có thể em cũng cảm nhận được nhưng tôi chỉ muốn em biết rằng, tôi luôn ở đây và em sẽ không bao giờ đơn độc cả.
Winter time, 2016