Gía mà cậu ấy cười với tôi sớm hơn một chút
Nó làm ngơ, ra vẻ không quan tâm cho lắm, xem như hắn giống như thứ gì đó không tồn tại. Trái với gương mặt kia là một niềm vui nho nhỏ và một nỗi buồn không thể đặt tên.
***
"Đợi nắng đến đỉnh đầu rồi mới chịu dậy sao?"
Linh - bạn thân của nó - vừa bước vào phòng đã cất ngay cái giọng đanh đảnh chua chát khi thấy nó vẫn còn cái cảnh chăn êm nệm ấm.
"Con này, mày có dậy đi học không?"
"Hôm nay chủ nhật thì học cái gì!" Nó trả lời như đúng rồi rồi tiếp tục lăn ra ngủ.
Linh tiến đến kéo phăng cái mền ra khỏi mặt nó, dựng ngược người nó dậy, nó vẫn không hề có ý định phản kháng hay bực dọc. Nó được cái tính tốt thế đấy! Một khi đã ngủ là ngủ như chết, bất luận là trái đất có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan tới giấc ngủ của nó.
Giọng Linh tinh nghịch có vài phần đe dọa.
"Hôm nay chung kết bóng chuyền nam, các bợn nữ phải đi cổ vũ tinh thần chứ! Không đi cô hạ một bậc hạnh kiểm thì chắc vui."
"Vậy hả.... Tao quên mất" Nó vội vàng ngồi bật dậy vươn vai một cái rõ dài, một mạch phi thẳng xuống giường, tinh thần tỉnh táo cực độ xem chuyện nãy giờ như chưa từng tồn tại trong kí ức.
Linh nhìn về phía nó ngao ngán lắc đầu. "Vì lớp, vì cô, vì hạnh kiểm hay vì Huy ca đây không biết?"
Đúng là nhanh đến mức lạ. Chỉ vỏn vẹn 15 phút mọi thứ đã sẵn sàng. Cái dáng vẻ xinh xắn đáng yêu lúc này có vẻ tốt hơn nhiều so với cảnh tượng tóc tai thì bù xù, mặt mũi thì ngờ nghệch như con chết dở lúc nãy. Đúng chuẩn câu: Nó vốn dĩ không xấu, chỉ trừ khi nó lăn ra ngủ.
Trong khi nó đang có gắng ngắm nghía mình trong gương lần cuối, Linh không kiềm được suy nghĩ trong lòng mà hỏi buột miệng: "Mày thích thằng Huy hả?" Nó không buồn quay lại nhìn Linh vừa ngắm mình trong gương vừa trả lời: "Điên. Không hề thích. Nếu không muốn nói là ghét..." Nó dừng lại một chút, có thể là chữ ghét khiến nó thấy nhột. Trong gương, nó thấy mình nhỏ bé quá, nó cười, nụ cười đủ để lộ rõ hai cái lúm đồng tiền thật sâu trên mặt. Có tiếng thở dài khe khẽ xen cùng nụ cười ấy.
Linh và nó xuống nhà, vừa lúc xách chiếc xe đạp điện ra khỏi cổng thì gặp hắn cũng vừa lúc chạy ngang. Linh vội vàng khua tay lên tiếng gọi với.
"Oppa Huy, đợi tụi này với!"
Nó nhìn nhỏ Linh nguýt một cái rõ dài.
"Ai biểu mày gọi hắn làm gì?"
Linh kênh mặt.
"Mình thích thì mình gọi thôi." Rồi nhỏ cười phá lên.
"Nếu mày không muốn thì có thể đi một mình, tao qua đi với oppa."
Nó trừng trừng mắt nhìn nhỏ Linh, ấm ức đến mức căm phẫn, đôi mắt nó rưng rưng như sắp khóc. Thấy vậy Linh vội vàng khoác vai nó rồi toe toét. "Tao đùa. Hì hì..."
Nụ cười của nhỏ trong veo, tựa như nắng bình minh buổi sớm. Nụ cười ấy, ai đành lòng mà giận chi cho nổi. Thế rồi nó cũng ngoan ngoãn lên xe, như đứa con nít nũng nịu chị chở đi học mỗi sớm.
Linh là lớp trưởng, khéo nói chuyện. Trong suốt con đường từ nhà đến trường nhỏ nói luyên thuyên không ngớt, nhỏ nói đủ mọi thứ trên trời dưới đất làm cho hắn lúc thì trầm trồ, lúc lại cười phá lên vì thích thú. Còn nó, ngay từ ban đầu đã im ỉm ngồi phía sau. Có lẽ không ai quan tâm đến sự tồn tại của nó. Nhất là hắn. Nó bực lắm. Chẳng phải vì hắn cướp Linh của nó. Mà vì cảm giác làm một con kì đà cản mũi xấu xí vô dụng thật sự rất tồi tệ. Nó muốn lúc này đây được bốc hơi ngay lập tức, để chẳng ai còn phải thấy nó nữa.
"Sao mày im vậy Hiền? Bình thường mày nói nhiều lắm mà." Sau một thời gian thấy nó chẳng nói chẳng rằng, Linh cũng bắt đầu chú ý tới nó.
"Ủa? Bình thường tao có nói nhiều à? Tao đang im lặng để cảm nhận cuộc sống thôi. Dân khối C mà, bệnh nghề nghiệp."
Hắn (Huy) cố tình chạy chậm lại, đủ để ngang bằng với nó, hắn quay mặt sang hỏi:
"Thế nãy giờ cảm nhận được gì rồi."
Nó lạnh nhạt trả lời.
"Rất nhiều."
Hắn nhìn nó với ánh mắt mê hoặc, nhíu đôi chân mày lại, đôi mắt hắn ấm áp, lấp ló sau hàng mi đen dài thẳng tắp, đôi mắt hắn ma mị như nhìn sâu vào trái tim nó. Giây phút ấy, con tim bé bỏng của nó đã vội rung sai một nhịp, dẫu vậy, nó nhanh chóng cất giấu kĩ càng cái rung rinh ấy trong nét mặt lạnh tanh, bình thản.
"Tào lao!"
Cảm xúc của nó như trôi tuột, mọi thứ trở về với thực tại, cái cách mà hắn nói chuyện luôn làm nó phát điên lên, nhưng nó sẽ không nói lại, sẽ luôn là như vậy, không vì gì cả, chỉ là nó không muốn.
Chiếc xe màu xám đen của hắn vụt nhanh trước mắt nó, điệu cười của hắn khiến nó phải cắn răng nhẫn nhịn, nếu có thể, nó muốn ngay tức khắc, bay vào đập cho hắn một trận. Chắc chắn rồi, lúc này đây nó ghét hắn. Thường thì nó nói nhiều tới mức bạn bè phải nói nó "Im lặng!" ấy thế mà khi gặp hắn, nó lại chẳng thể nói được điều gì. Chẳng phải vì nó muốn được chú ý như những nhân vật chính trong ngôn tình Trung Quốc, mà chỉ là nó không muốn biến mình thành con ngốc.
Chắc phải nói về hắn một chút. Hắn được gắn với rất nhiều biệt danh, cứ sau mỗi sự kiện là y như rằng có thêm biệt danh mới. Như đợt thi đầu vào hắn nổi lên với cái tên "Chàng trai có bài văn 9 điểm", hay đến lúc khai giảng, hắn vừa chơi ghita vừa hát ca khúc "Mãi như ngày hôm qua", với chất giọng ấm, cùng gương mặt điển trai không chê vào đâu được, hắn khiến nữ sinh cả trường ngẩn ngơ mê mẩn. Cái tên Phạm Quốc Huy được nhắc đến bàn tán sôi nổi. Kể cả đàn chị 11, 12 cũng không ngớt lời ca ngợi. Không thể bỏ qua được sự kiện mới gần đây nhất. Việc hắn "cân team" và đưa lớp vào trận chung kết danh giá đã một lần nữa đánh đổ kể cả những cô nàng khó tính nhất. Hắn được ưu ái dành tặng danh hiệu "Hotboy toàn năng". Chính vì vậy cái lớp nó mới đầu năm thôi đã như một địa điểm tham quan du lịch cho học sinh toàn trường. Đặc biệt là các bạn nữ.
Nói thêm về Linh, nhỏ bạn thân của nó từ thời mẫu giáo. Nhà Linh ngay sát vách nhà nó, chỉ cần ngó đầu qua lan can gọi là nhỏ sẵn sàng phi từ trong phòng ra nói chuyện với nó. Linh cũng chẳng kém cạnh gì hắn, cũng xinh xắn và giỏi giang đủ kiểu. Còn nó ư? Nó chẳng là gì cả. Đi với nhỏ, cảm giác khập khiễng nhiều khi ám ảnh trong đầu nó, nhưng, tình bạn của hai đứa phá vỡ đi mọi thứ. Cả nhỏ và nó đều không quan tâm tới điều đó. Chúng nó là bạn, bạn thân của nhau.
Hai chiếc xe chạy song hành, nó vòng tay qua lưng nhỏ, nhẹ nhàng ôm lấy nhỏ, tựa đầu vào lưng nhỏ. Cái hơi ấm quen thuộc chạm khẽ qua da nó, mơn man trong cái thanh bình, dịu dàng, tươi sáng trời thu. Nó đang nghĩ gì vậy nhỉ? "Hắn với nhỏ là một đôi ư?"
Tới trường, ba đứa rảo bước đến khu giáo dục thể chất, những bước chân đều đặn đạp nhẹ lên những chiếc lá bàng khô, tiếng lá nghe xao xác, man mác ánh buồn trong đôi mắt nó. Tiếng reo hò í ới khi nhân vật chính xuất hiện, cảm giác được đi cùng người nổi tiếng có khác. Nhưng đối với nó, chẳng biết nên vui, nên buồn, nên cười hay nên mếu nữa.
Trận thi đấu diễn ra trong bầu không khí sôi nổi, cùng sức nóng hừng hừng của cả cổ động viên cùng như hai đội chơi. Với tinh thần chiến đấu không mỏi mệt, cộng thêm chút may mắn, lớp nó dành chiến thắng sát nút 2-1 với sec thứ 3 có tỉ số 23-25. Lớp nó vui mừng quá độ , chạy ra sân mở nhạc nhảy nhót các kiểu. Nó cũng phấn khích chạy ra hưởng ứng phong trào. Niềm vui còn chưa kịp theo không khí hít thở vào tim thì ánh mắt nó đã chợt dừng lại, lặng lẽ một hồi lâu khi thấy hắn đang ngồi bên cạnh nhỏ. Từng giọt mồ hôi nhẹ rơi trên trán hắn, nụ cười êm ái của hắn bên cạnh nhỏ. Trong khoảnh khắc nhất định, nó muốn đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình để lau những giọng mồ hôi ấy, muốn hắn cười với nó như thế một lần thôi cũng đủ khiến nó hạnh phúc và sẵn sàng kết bạn nói chuyện với hắn. Nhưng chưa một lần hắn làm vậy. Chút suy nghĩ thoảng qua, một chút thôi cũng đủ để nó cảm nhận được cái nhói lại trong tim. Nó quay đi, không gì cả. Nó ghét hắn. Nó im lặng, cất giữ tất cả mọi thứ trong tim, như một bí mật duy nhất giữa nó và Linh.
Dường như nó vốn không hề biết, nụ cười của hắn vốn là dành cho nét mặt rạng ngời của nó khi ấy, cuộc nói chuyện của hắn và Linh đang xoay quanh nó, rồi hắn nói với Linh: "Gía như cậu ấy có thể cười với tôi một lần như vậy." Chẳng biết thật hay bông đùa, hắn cười: "Mai xin cô xuống đó, chuẩn bị tinh thần đi."
Ngày hôm sau ấy, y như những gì hắn nói, hắn chuyển xuống ngồi trước nó và Linh. Linh vốn tính cởi mở, lại thích bông đùa, thấy hắn chuyển xuống liền nở nụ cười tít mắt.
"Hế lu oppa, chúng ta về chung một nhà rồi."
Nó làm ngơ, ra vẻ không quan tâm cho lắm, xem như hắn giống như thứ gì đó không tồn tại. Trái với gương mặt kia là một niềm vui nho nhỏ và một nỗi buồn không thể đặt tên.
Từ khi hắn chuyển xuống, nó không còn im lặng với hắn như trước. Sáng, trưa, chiều, tối. Ngày lại qua ngày. Cuộc sống của nó không còn chỉ có Linh, đã có một người mới, dù muốn hay không muốn cũng đã bước vào cuộc đời nó. Là hắn. Nhưng chưa bao giờ nó từng phung phí lời với hắn.
Mỗi sáng thức dậy là tiếng gọi í ới của Linh, là một chiếc xe đạp điện dưới nhà với dáng dấp chàng trai quen thuộc đợi sẵn. Hắn, nó, nhỏ. Ba người đã đồng hành cùng nhau trong suốt chặng đường dài như vậy. Cho đến ngày trời đã lập đông, gió thổi mạnh và cái lạnh thẩm thấu xuyên qua từng khe hở li ti của chiếc áo khoác dày cộm mà chạm vào da thịt. Một ngày, nó muốn mình rảo bước trên con đường dài quen thuộc, dưới những hàng cây khẳng khiu gầy guộc đang trơ mình ra để đón từng cơn lạnh. Một ngày, nó muốn tìm đọc một vài quyển sách, rơi nước mắt cho một vài người lạ giống nó. Một ngày, nó một mình, tìm đến nhà sách, điều mà trước đây nó luôn làm cùng Linh.
Trong vài giây ngắn ngủi, trước khi nước mắt đã làm nhòa đi mọi thứ, nó thấy hắn và Linh. "Hai người làm gì ở đây mà không đi cùng nó?" Nó chạy về nhà, tâm hồn trỗng rỗng, nó vùi sâu mình trong chiếc gối. Nước mắt chảy nhanh, lăn dài trên bờ môi khô lạnh, hòa tan cũng những cảm xúc rối bời với những kỉ niệm vỡ vụn trong tích tắc. Cô đơn trong cái lạnh, cô đơn trong từng con gió hiu hiu thổi qua khe cửa sổ, nhìn lại căn phòng, đâu đâu cũng là mặt cười nó vẽ. Đúng! Nó đang cô đơn trong chính căn phòng vốn rất thân thuộc của nó đấy. Chưa bao giờ nó thấy ngột ngạt và bất lực như vậy, chưa bao giờ nó sợ những cảm xúc trong tim nó như vậy, chưa bao giờ...nó sợ đêm_khoảng thời gian mà nó luôn ao ước được chìm mình thật sâu trong giấc ngủ.
Một đêm trôi qua, dài tới mức chỉ có những người từng thức đêm mới hiểu. Sáng sớm, một âm điệu quen thuộc vang từ ngoài cửa phòng, nó xoay người vào trong, giấu đi giọt nước mắt, khẽ nói:
"Tao bệnh, mày đi học đi! Viết giấy xin phép dùm tao luôn nghe."
"Ok. Nhớ uống thuốc đi nghen." Linh ra hiệu đồng ý rồi vui vẻ ra khỏi phòng. Nó đợi Linh đi hẳn, xoay người lại, ánh mắt nó đau đớn, cơ thể nó rã rời và chẳng còn sức.
Buổi trưa, Linh với hắn lại ghé, không quên xách kèm ít trái cây cho nó.
"Này, tao với lão Huy lên thăm mày đây, bệnh tật sao rồi, uống thuốc đỡ hơn chưa."
Nó không thể tránh mặt nhỏ được nữa. Gương mặt bơ phờ cố gắng nở nụ cười .
"Tao còn sống nha! Còn phiền mày dài dài."
"Thế còn tôi, cô tính vất đi đâu." Hắn im lặng hồi lâu rồi cũng lên tiếng.
"Muốn đi đâu thì đi." Nó thở dài, cầm miếng cam Linh mới bổ, đưa lên miệng ăn ngon lành.
Linh nhìn vào mắt nhỏ, ánh mắt như soi xét tâm lý tội phạm.
"Sao mắt mày sưng húp vậy. Đừng nói là mày yêu ai rồi mà giấu tao nha."
Tim nó, và cả hắn buốt lại một chút. Cười nhẹ, nó bảo:
"Hiệu ứng bệnh tật ấy mà. Check in facebook cái cho người ta biết mình đang bệnh đi."
"Thôi đi nàng, ít sống ảo quá hà."
Cuộc nói chuyện ấy tự bao giờ lại đầy ắp tiếng cười. Tiếng cười vui vẻ có, tiếng cười gượng gạo có và có cả hai ánh mắt tuy chẳng bao giờ nói lời yêu thương, nhưng trong lòng đã vương như tơ rối.
Nỗi buồn như một sinh vật gặm nhấm đi nụ cười, nếu tiếp tục có lẽ sẽ chẳng ai còn đủ sức để bước tiếp. Đúng như một câu nói rất hay "Chuyện gì đến cũng đến."
Sinh nhật 16 tuổi của nó, được tổ chức nho nhỏ tại nhà. Hắn cũng đến, cầm theo chú gấu bông xinh xắn. Thoạt đầu, nó nhìn chăm chăm, không phải vì hắn mà là vì chú gấu bông kia. Rồi nó ớ người nhận ra, chú gấu bông ấy là chú gấu mà hắn với Linh cùng cầm trên tay trong nhà sách tuần trước. Nó vui mừng khôn siết, cảm xúc chợt òa ra, một nụ cười thật tươi nở trên bờ môi xinh xắn. Hắn nhìn nó bất động. Lần đầu tiên nó cười với hắn như vậy. Rồi hắn cũng cười. Cũng là nụ cười lần đầu tiên nó muốn thấy. Giữa bầu trời đầy sao hôm ấy, có hai nụ cười rạo rực lên, trong trẻo, lấp lánh.
Đêm về, khi con đường đã im lặng bóng, chỉ còn ánh đèn soi lối trong đêm. Kéo tấm rèm cửa. Nó đưa tay, che ánh đèn hắt ngang khung cửa sổ, một nguồn sáng vàng nhè nhẹ dịu êm xuyên ngang những khe hở ngón tay đang chiếu mơ hồ vào đôi mắt long lanh. Một nụ cười nhẹ như tan chảy cả thế giới. "Gía mà cậu cười với tôi sớm hơn một chút."