Gửi bài:

Người đến từ trong tranh

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "25+ và yêu")

Trong cuộc sống, ai rồi cũng trải qua những mối tình. Cho dù ra sao đi chăng nữa, thì tình yêu ấy đều đáng được nâng niu và trân quý. Yêu thì khó, mà phá vỡ tình yêu rất dễ chỉ bằng cái nóng giận và sự vô tình. Sống chậm lại thôi, rồi ta sẽ cảm nhận được mọi thứ. Tất cả đều có thể giải quyết bằng phương diện tích cực nếu ta có một tình yêu thực sự từ tận con tim. Một người con gái, dù bao nhiêu sự mạnh mẽ, cá tính mà chúng ta bắt gặp bên cuộc đời thực ra họ cũng yếu đuối lắm. Họ chỉ bé nhỏ giữa cuộc đời này, cần được trân quý và bảo vệ. Trong khoảnh khắc nào đó, họ cũng biết khóc, biết đau, biết sợ, và khao khát cái cảm giác được bảo vệ của một người đàn ông.

***

nguoi-den-tu-trong-tranh

Tiếng thở dài rớt rụng trên trang nhật ký chưa vội gấp lại. Hoàng thở phào nhẹ nhỏm để quên đi một ngày làm việc mệt nhọc. Với Hoàng, cuộc sống đương qua như cơn mộng mị vậy, mọi thứ trên nhân thế này diễn ra vội vàng và điên cuồng như ai đó đang cầm quả cầu trần gian, và cứ quay, quay đều, quay mãi... Và tần số quay mỗi lần mỗi nhanh hơn đến độ chóng mặt...

Hoàng cười mỉa cái sự đời khó hiểu này. Nhưng vẫn luôn sống với một tâm niệm: "Hết lòng với đời, để xứng đáng một con người đang sống, chứ không đơn thuần là tồn tại".

Ôi chàng trai cung Ma Kết, đại diện cho nguyên tập đoàn cung Ma Kết to bự với những đức tính dật dờ khó hiểu. Hoàng tự hào mình là cung Ma Kết, cung của những anh chàng thủy chung, trung thực, chăm chỉ, và đặc biệt rất duyên ăn nói... Cậu tin rằng cuộc đời này mỗi con người có duyên số cả. Người ta đến với nhau, yêu thương và nên nghĩa vợ chồng là duyên cả. Cậu luôn mong ước rồi tình yêu của cậu đến phải thật đẹp, phải là loại tình yêu có kịch bản sến súa và đầy kịch tính như phim Hàn, ngọt ngào như trong tiểu thuyết ngôn tình ấy!

Mỗi ngày sau những bộn bề lo toan công việc, Hoàng tự thưởng cho mình những món quà tinh thần vô giá. Đó chính là sự tự do, cậu tìm đến những quán coffee đẹp, để thưởng thức những hương vị coffee ngon, nghe những bản thiền nhạc đi sâu vào tận cõi lòng. Những lúc cậu chạy xe về miền quê để hòa mình vào cái nắng ,cái gió mang theo cả mùi vị đậm chất quê. ở nơi ấy cậu được chạy trên những lối mòn nhỏ, chụp hình những triền đê, được đi qua những miền cỏ dại bằng đôi chân trần cứng rắn. Rồi chạy tới làng nghề truyền thống để được học nặn hình tò he. Đó cũng là đam mê của cậu.

Với tính cách điên cuồng như thế, đời cậu và những sự việc trải qua đúng như nhận định: "Y Phim" - Là những thước phim quay đều chưa đến ngày kết thúc.

11 giờ khuya rồi, bao nhiêu việc còn chất đống, nhưng vẫn phải online facebook để than thở, để chửi rủa cuộc đời, để đăng hình tự sướng. À quên, một điều chưa kịp kể: Chàng Ma Kết này có sự khác biệt với các chàng Ma Kết khác là cậu rất thích chụp hình, và chụp hình thường xuyên, bất chấp không gian và thời gian. Phương châm sống của cậu là: "XẤU NHƯNG VẪN MÁU CHỤP HÌNH".

"Hôm nay được bỏ trốn, chỉ có coffee mới hiểu được cái tình của tớ Ngọt và Đắng như thế nào" - dòng trạng thái được đăng kèm tấm hình mặt ngố của chàng Ma Kết, tấm hình selfie, tay cầm quyển sách "Lục bình giữa dòng nước xoáy" của nhà văn mới Nguyễn Thị Ánh, với miệng gượng cười trên khuôn mặt khắc khổ....

Cuộc sống của Hoàng gắn liền với Facebook như thế, lúc nào cậu nói rằng:

- Tất nhiên là mỗi chúng ta không phải bất cứ ai cũng có một trí nhớ siêu phàm để lưu trữ tất cả những sự kiện diễn ra trong cuộc đời mình. Những buồn vui trong cuộc sống, những con người đi ngang cuộc đều hết sức ý nghĩa và đáng được trân trọng. Tôi chọn cách chụp hình, viết status để ghi lại những khoảnh khắc ấy!

- Đấy! thậm chí nếu hôm qua tôi không lục lại dòng nhật ký, thì làm sao tôi có thể nhớ được ông lão tội nghiệp đã từng sống ở nhà tôi và những câu chuyện thú vị, những bài học cuộc đời mà ông chỉ.

Ngày thứ 12 trong tháng, một ngày bực mình với đủ thứ chuyện xảy ra từ công việc, gia đình và bạn bè. Đúng là đời bạc! Mới mở facebook lên đã nhận được dòng tin chọc chửi:

"Này anh kia, sao lại chụp lén tôi? Lần sau muốn chụp lén tôi thì phải xin nhé"

Dòng tin nhắn kèm theo những biểu tưởng mặt giận dữ với cái kểu không hài lòng. Cảm thấy vô cùng nổi điên với cái nick lạ chưa bao giờ lạ đến thế trong cuộc đời! Cô gái nào đấy xui rồi, gặp ngày đen của chàng Ma Kết:

- Nè cô kia, Cô là ai? cô điên à? Chụp hình gì đây? Cô là người mẫu chân dài chắc, mà nếu cô có là người mẫu tôi cũng không có rãnh đâu đi chụp hình cô. Haizzzz, bực mình.......

Cô gái nhắn lại một câu: "Thằng điên, con trai gì đanh đá vậy?"

Hoàng cảm thấy bực mình với cái thể loại con gái lạ, vô duyên vô cớ, từ đâu đùng đùng vào chửi người khác. Cậu nhanh chóng cập nhật facebook cô gái ấy:

Bùi Gia Hân – Giáo viên trường mầm non Hoạ Mi, sinh năm 1994.

- Ôi, là cô giáo đấy, nhưng tại sao vô duyên thế nhỉ? Bùi Gia Hân, cái tên cũng dễ thương, nhìn hình cũng được, sao lại vô duyên vậy nhỉ?

Đêm hôm ấy Hoàng không tài nào ngủ được, cái cảm giác bị chửi oan là bực mình nhất trong đời, lại bị chửi bởi một người chưa bao giờ từng đặt chân vào cuộc đời mình. Hoàng cảm thấy bức rức...

"Một ngày quái quỷ, gặp phải những thứ không đâu vào đâu. Ông trời à, ông có vui tính cũng đừng đánh rơi những thể loại như vậy trước mắt tôi lần nữa.....cảm thấy vô cùng bực mình không lối thoát."

Cả đêm không tài nào ngủ được, trong đầu Hoàng vẫn ám ảnh với câu: "Thằng điên, con trai gì đanh đá vậy" từ con nhóc trên trời rớt xuống đấy.

***

Một buổi sáng bình yên khai màn bằng cơn mưa to như muốn rung trời lở đất, trận mưa đổ ào ạt xuống thành thị những ngày cuối của tháng.

Trời tạnh!

Bầu trời quang đãng, cả khung trời trong xanh cao vút, từng dòng người qua lại vẫn đều như mọi ngày, nhưng thấy ai cũng vui cười hớn hở. Một ngày mới bình yên đến lạ, có lẽ ai cũng mong được những ngày mưa sáng như thế, lòng người trở nên chùng xuống, mọi cách cư xử cũng trở nên nhẹ nhàng, người ta yêu thương nhiều hơn....

Hoàng đi làm với nụ cười nở trên môi, cậu cứ cười như chưa bao giờ được cười, được hòa mình trong cảm giác an lạc đến lạ, và cũng chẳng cần quan tâm vì sao mình vui đến thế. Cũng như có những lúc cậu buồn mà chả biết sao mình buồn! Đời mà, cứ vui đi, cần chi biết lý do mới được cười...

Trần Hoàng - Một nhân viên bán vé tour du lịch thật là rãnh rỗi, mỗi ngày chỉ đăng vài quảng cáo, tư vấn vài khách hàng. Và thời gian còn lại là online facebook. Âý thế mà lương cao hẳn hoi. Dù vậy Hoàng không thắm thiết với công việc này cho lắm, bởi cậu mang trong mình nhưng dự định "to bự" hơn thế nữa đang chờ ngày tung cánh. Đó là được theo cái nghề nặn tò he, cái nghề của dân tộc.

Mới mở facebook ra đã ngập tràn tin nhắn inbox rồi. Hoàng giống như là Mr Nam Châm vậy, mọi người vay quanh cậu suốt ngày chỉ để mà nhiều chuyện. Đấy từ việc giản đơn đấy đã biết rằng chàng Ma Kết này vốn nhiều chuyện vô đối. Cái hình cậu đăng từ hôm trước nay bỗng dưng ngập tràn lượt thích.

- Ô hay, chỉ là cái hình selfie tại một góc nhỏ quán coffee thôi mà, sao làm quá lên thế nhỉ?

Hoàng quan sát bức hình, nhìn xem có đều trắc ẩn gì trong tấm hình đó không mà số lượt like nhiều đến vậy. Một chàng trai mặt ngố đang chụp hình tự sướng, trên bàn nhỏ là ly coffee và 1 vài quyển sách, đằng sau bàn bên kia là cô gái đang ngồi suy tư đọc sách......, một....cô gái suy tư.....

Hoàng chau mày:

- Uả, sao chụp hình dính con nhỏ này nhỉ? Nhìn mặt trông quen thật? Giống như mình gặp đâu rồi ấy nhỉ? Eo, trông dễ thương vậy?

Hoàng thích đọc sách, và cũng rất thích những cô gái hay đọc sách. Đọc sách không những mang lại kiến thức mà còn giúp con người biết cách cư xử với nhau tốt hơn, yêu thương nhiều hơn. Cũng là cách hữu ích để ta có thể phớt lờ đi những rắc rối bên đời.

- Ôi cô gái, xinh quá cơ! Đeo kiếng nữa kìa, duyên bá đạo!

Hoàng cứ ngắm nghía tấm hình hoài mà và không để tâm vào bất cứ đều gì khác. Càng quan sát, cậu càng thấy tấm hình trở nên đẹp hơn. Cậu thấy Trần Hoàng trong hình dễ thương hơn, và đặc biệt là có chút gì bí ẩn từ nguời con gái này. Cậu cảm thấy hay hay, dòng trạng thái lập tức được đăng lên facebook cùng tấm hình cũ:

"Cô gái của trái đất à, em là ai vậy?"

Đâu đó trong dòng nhật ký, Hoàng xuống bút:

"Những ngày tiếp theo trôi nhanh vùn vụt, nhịp sống đương thời trôi vội vã. Vội vã từ trong thân tâm, khiến cho những cung thanh, cung trầm của tiếng dương cầm cô gái nhà bên cũng trở nên vội vã. Thời gian lướt qua, cuốn trôi đi cả những dự định chưa kịp cho vào danh sách. Chưa kịp cho mình những chuyến phượt xa xôi, chưa kịp đặt chân tới những vùng đất mới. Cô gái trong bức hình lúc gần gũi, lúc quá xa xôi, cảm thấy choáng váng!"

***

Lại là một ngày thứ bảy định mệnh, đối với Hoàng thứ 7 là ngày đáng sợ nhất, cái ngày ngồi đếm những xui xẻo, bực mình. Hứng chịu những oan ức của cuộc đời dành cho cậu. Vị thần hay ác quỷ nào đó vô tình rắc lên lời nguyền thứ 7 cho cậu. Và hễ đến thứ 7, dù có mạnh mẽ chủ động bao nhiêu, dù có hoan hỉ đón nhận bao nhiêu thì có những lúc Hoàng không thể ngước đầu ra khỏi sự suy sụp. Cứ đến ngày thứ 7, toàn than cậu lại ngứa ngáy, mặt mày nóng như muốn sốt, tóc tai bù xù....và bao nhiêu chuyện bực mình cần giải quyết.

Thứ 7 hôm nay, không ngoại lệ, một ngày thứ 7 với những nổi buồn nối đuôi nhau, Hoàng lại dễ dàng cáu gắt với khách hàng, cáu gắt với bất cứ thể loại dật dờ nào vô tình đi ngang tỏ thái độ chướng tai gai mắt.

Mở facebook ra, lướt một vòng chỉ thấy toàn ba những dòng trạng thái nhảm ruồi của bọn trẻ trâu, đâu đâu cũng thấy dân chúng cóm mèn như bọn tự kỷ. Hộp thoại inbox mở ra, câu nói: "Thằng điên, ai cho anh đăng hình tôi" đập ngay trước mặt...

Hoàng điên lên, cậu như muốn đập nát cái màn hình laptop, lại con nhỏ dật dờ hôm ấy, con nhỏ giáo viên mầm non, nhìn cũng xinh nhưng vô duyên không đúng chỗ.

"Không lẽ tôi phải nhắn tin chửi cho cô một trận nữa mới chịu im sao, cái thể loại ăn cắp bình bong bị đánh rơi từ trên trời xuống..."

Bắt đầu cảm thấy muốn biết rõ hơn về cô gái ấy, Hoàng truy cập trang facebook của cô gái, có cái tên Bảo Hân. Cô gái cũng chụp hình rất nhiều, và tham gia rất nhiều hoạt động xã hội nữa Cô gái "Vô duyên" ấy bắt đầu làm Hoàng cảm thấy hứng thú. Từ những bức hình, Hoàng cảm thấy mình và cô gái có nhiều điểm chung.

Muốn được một lần thử inbox để nói chuyện một cách đàng hoàng, nhưng nghĩ lại "sợ" vì hôm rồi mới chửi cho con nhóc mấy câu như tát nước vào mặt rồi.

Hoàng cười... rồi gõ nhanh dòng...

- Ê nhóc, sao lại bảo tôi điên, tôi làm gì sai chăng?

Tin nhắn Bảo Hân hiện lên sau cái nháy mắt:

- Đúng! Chú chụp lén tôi, không xin tôi, chú đăng hình, chú không nói tôi. Thà rằng chú chụp tôi đẹp hơn một xíu, chứ tấm hình đó tôi cảm thấy mất mặt quá. Giống kểu bị dìm hàng ấy! huuuu

- Ôh hay, tôi nói bao nhiêu lần cho cái sự vô duyên của cô, ai chụp hình cô hồi nào?

- Đấy, cái hình chú chụp ở quán Osaka, chú mới đăng hôm rồi đấy, và cả cô gái "từ trái đất đấy" là tôi chứ ai....

- ố ồh....

Hoàng tròn mắt, thì ra cô gái ấy là con bé này, thảo nào nhìn hình quen, cứ ngỡ như đã được gặp đâu từ kiếp trước.

- Trùng hợp quá nhỉ, cô phải nói rõ chứ! Mà tôi đâu chụp cô , tôi chụp nhân vật chính Trần Hoàng đấy chứ, cô từ đâu ra, trên trời rớt xuống làm rối đội hình đó thôi, haizzz! Thôi được rồi, tôi xin lỗi...Nhưng lần sau, đừng có mà chửi tôi điên nhé, tôi không đẹp, nhưng tôi tĩnh. Mà tôi chưa già đến nổi để cô gọi bằng chú đâu!

- Tôi thích gọi bằng chú cơ,,...

- Ờ...! Thế em là giáo viên mầm non à? Là giáo viên mầm non, sao mà.....

- Sao gì nào....?

- À không, ý anh sao mà xinh thế....

- Ba má tôi sinh tôi ra như thế,tôi biết phải làm sao....thôi tôi đi ngủ đây, ngày mai còn lên lớp sớm.

- Khoan...... đã, tôi...ừ em đi ngủ đi!

Hoàng bắt đầu rơi vào trạng thái lơ lững, cậu cảm thấy có gì đó rất gần gủi với Bảo Hân, cái cảm giác giận mới đó đã tan biến trong phút chốc. Hoàng xem tất cả những tấm hình trên facebook của Hân, mỗi hình đi ngang qua Hoàng đều để lại nút thích. Cảm giác như đang cùng Hân tham gia vào một chuyến du ngoạn vậy! Ôi thật tuyệt, cái cảm giác người lạ nay gần gũi biết bao nhiêu.

Ngồi ngẫm lại chuyện thật là tức cười, chính tấm hình tự sướng đã kết nối họ với nhau. Và họ bắt đầu nói chuyện với nhau bằng những lời "ngọt ngào kinh khủng" như thế.

"Cô gái của trái đất đã xuất hiện rồi. Ngẫm mà tức cười, đôi khi có những thứ dường như quá xa xôi, nhưng lại nằm ngay trước mắt. Có những con người gần gũi nhưng cảm giác quá đỗi xa xôi, chúa ơi!

Có phải chăng đây là định mệnh? "Cô Gái đến từ trong tranh" - chi tiết khá đẹp như phim hàn rồi. Định mệnh...rồi! Hoàng cười.

Đêm nguyền thứ 7 đã kết thúc bằng cảm giác nhẹ nhàng, có chăng đó là một thứ 7 nhiệm mầu hiếm có. Hoàng không còn nổi điên lên với những thứ vớ vẫn của cuộc đời, cậu đóng facebook và nở một nụ cười nhẹ nhàng. Ôi chàng thanh niên Ma Kết nay thật lạ kì.

- Đâu đó một ngày không bình thường, anh đã nói lên những lời bất thường tổn thương em, thứ lỗi cho anh nhé, cô gái ơi!

Cô gái đã đi vào giấc ngủ sâu rồi, sáng mai khi thức dậy cô sẽ đọc được lời xin lỗi ngọt ngào của chàng trai Ma Kết.

Những ngày tiếp theo trôi đi, đêm nào Hoàng cũng trò chuyện cùng Bảo Hân, trò chuyện với cô gái chưa bao giờ được gặp mặt. Họ nhận thấy rằng họ được gặp nhau là cái định mệnh, là cái duyên sắp đặt.

Họ nói chuyện với nhau ăn ý! Dẫu cô giáo dạy trẻ tính tình rất trẻ con, thích nhõng nhẽo, thích được nuông chiều, và chàng trai Ma Kết kia lúc nào cũng tỏ vẻ trưởng thành chững chạc. Họ có những suy nghĩ và cách sống khác nhau nhưng họ thấy khá hợp nhau.

- Em nói anh nghe, tính ra thì chúng ta có rất nhiều điểm chung về sở thích. Nói chuyện cũng hợp nhau nữa, và em là cô gái cung Xử Nữ đấy...

- Em là Xử Nữ?

Hoàng vội vàng lên google truy tìm thông tin về cung Xử Nữ, Hoàng ít khi quan tâm về những thứ như vậy, nhưng vẫn cứ thích thú để tìm hiểu xem.

Con gái Xử Nữ ư?

Và theo như Lời tương truyền nhân duyên từ cung hoàng đạo, Ma Kết và Xử Nữ hợp nhau lắm, họ sẽ mang đến cho nhau những đều bất ngờ trong cuộc sống.

Hoàng cảm thấy hứng thú với chuyện này hơn bao giờ hết. Hoàng rất thích được trò chuyện với Bảo Hân, mỗi lần trò chuyện với Hân, Hoàng cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Và rồi qua những lần tâm tư hằng đêm, mỗi ngày họ càng hiểu nhau hơn. Hai người chính thức hẹn hò. Họ yêu nhau từ đấy...

Hân đến với Hoàng thật nhẹ nhàng, một cô gái chủ động và không kém phần bướng bỉnh. Khác với các cô gái khác mà Hoàng từng quen, Hân là người rất thích nói ra những suy nghĩ của mình. Khi yêu cô nói yêu, khi nhớ cô ấy nói Nhớ...

Hai người yêu nhau, một tình yêu ngọt ngào tha thiết, họ yêu, hẹn hò và thảo luận với nhau nhiều vấn đề trong cuộc sống. Đúng, họ thật tâm đầu ý hợp. Hai con người đại diện cho 2 cung Xử Nữ và Ma Kết.

***

Chiều thứ 7 sau hơn 3 tháng chính thức quen nhau. Bảo Hân hẹn Hoàng tại công viên Happy. Hoàng đến trước hơn 15 phút chờ Bảo Hân. Cậu lúc nào cũng vây, chu đáo, không để cho người mình yêu thương chờ đợi. Hoàng mặc áo thun trắng phối với quần bò màu xanh, hơi phai màu. Cầm trên tay đóa hồng đỏ rực rỡ, khuôn mặt chàng trai trẻ rạng ngời như đứa mới lần đầu được yêu. Ngồi trên chiếc ghế gỗ nơi công viên, những chiếc lá vàng vội rơi, rơi cả ngay trước mắt Hoàng. Cậu cười. Trong đầu cậu lại nghĩ đến sự lãng mạn như phim Hàn rồi... Bảo Hân từ xa tiến lại, tay dắt theo một đứa trẻ nhỏ tiến lại chỗ Hoàng.

- Xin lỗi, em đến hơi trễ, nay kẹt xe quá

Bảo Hân kéo thằng bé ra trước mặt Hoàng

- Con chào chú Hoàng đi con

- Dạ! Hạo Nam chào chú ạ!

Hoàng ngơ ngác, Sự thắc mắt bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Trong đầu cậu bắt đầu viết nên bao kịch bản:

"Đừng nói đây là con trai của Bảo Hân nhé. Không lẽ cô ấy đã có chồng, có con mà dám lừa mình? Ôi! Quái! Hay là em trai nhỉ? Mà có bao giờ Hân nói là Hân có em. Chắc là cháu hoặc là em họ rồi..."

Hoàng chỉ thằng bé, rồi hỏi Hân

- Thằng bé này là...?

Ánh mắt buồn nhìn Hoàng, Bảo Hân gượng cười rồi xoa đầu thằng bé

- Em không biết phải nói như thế nào để anh hiểu.. Nhưng..... Thằng bé....là con trai của em!

Hoàng cảm thấy hoang mang đến lạ. Cảm thấy như Bảo Hân đang đùa mình. Một trò đùa không chấp nhận được, cậu cười lớn.

- Em lại viết kịch bản đấy à?

- Không! Em đã lập gia đình và có Hạo Nam 4 năm trước đây. Em không giấu anh, em muốn tìm thời gian hợp nhất để tâm sự cùng anh...

Hoàng không nói được lời nào, cậu thấy nói trong tim. Cậu không thể tin vào những gì mình nghe, những gì mình đang nhìn thấy.

Cậu không thể chấp nhận trò đùa như vậy được. Cậu không nói được lời nào. Cậu ném bó hoa đang cầm trên tay xuống đất rồi bỏ đi. Thằng Hạo Nam ngây ngô lắt đầu lia lịa, nhặt bó hoa lên đưa cho mẹ nó. Không biết trong đầu đứa trẻ này đang nghĩ điều gì?

Những ngày tiếp theo Hoàng sống trong giận hờn. Mặc sức cho Bảo Hân nói gì. Cậu tắt nguồn điện thoại, cắt đứt mọi sự liên lạc với Bảo Hân.

- Tại sao chứ? Tại sao cô ấy lại lừa tôi? Tại sao chứ?

- Cô là loại phụ nữ gì chứ? Đã có chồng, có con, tại sao còn quyến ru tôi. Tại sao chứ?

- Mới chừng đó tuổi đã có con lớn vậy, chắc cũng có một quá khứ chả ra gì!

- Đồ lừa dối! Tôi ghét những loại phụ nữ như thế!

- Ba mẹ tôi, ông bà nội ngoại làm sao có thể chấp nhận tôi quen một người như thế?

- Đồ loại phụ nữ lừa tình... định mệnh!

Hoàng văng tục , cậu lấy chân đá vào cánh cửa.....cậu thấy đau.

Hoàng bắt đầu cảm thấy sợ cái được gọi là tình yêu. Cậu cũng từng sợ khi nghe 2 từ GIA ĐÌNH, đúng!Với cậu nó như là thảm họa vậy! Tất cả chỉ là nghiệp. Sao lúc nào cũng chỉ sống để làm tổn thương nhau?

Đầu Hoàng đau, cậu cảm thấy choáng váng, cậu stress. Đầu cậu như muốn nổ tung...

Hoàng chán cuộc đời, chán mọi thứ. Cậu quyết định thôi việc, xa thành thị trở về miền quê. Nơi ấy có những cánh đồng, những triền đê xanh mát. Nơi có những con sông quê ngọt ngào để ru lòng cậu!

Cậu bắt đầu cuộc sống mới và thực hiện đam mê của mình! Cậu quyết định trở thành nghệ nhân nặn tò he. Mơ ước ấp ủ của cậu bao lâu nay. Cái nghề chả giàu có gì đâu, nhưng nó mang đến niềm vui cho bọn trẻ, mang lại cái hồn của dân tộc. Và đơn giản vì Hoàng thích.

***

Một buổi sáng mùa thu, Hoàng ngồi bên lề đường cùng bộ đồ nghề tác nghiệp. Bột nếp hòa đủ các màu gây ấn tượng rất mạnh với khách đi đường. Anh thợ nặn tò he với bàn tay như có phép thuật, cứ sau mỗi 1 phút lại có một tác phẩm được cắm trưng bày. Hoa hồng đủ kiểu, thú đủ các loại. Cả trẻ con và người lớn ngồi quanh xem Hoàng nặn tò he thán phục.

Một đứa bé tầm 6 tuổi tay nâng niu chú mèo con trong lòng, bước ra từ đám đông, bàn tay nhỏ nhắn của nó cứ vuốt vào đầu con mèo nhỏ. Rồi nó ghé sát vào tai Hoàng thì thầm.

- Chú nặn cho con miu cháu một ông bố nhé! Miu nó không có bố!

Thằng bé vừa mếu máo vừa năn nỉ Hoàng, trông rất tội nghiệp.

- Mẹ nó bị ông Sáu Xỉn đáng ghét đánh gẫy chân rồi. Tội nghiệp nó lắm! Nó không có bố!

Hoàng xoa đầu thằng bé:

- Được rồi, chú sẽ dùng phép thuật để biến ra cho Miu một ông bố, để ông bố bảo về Miu nhé! Cháu chờ chú một xíu nhé...

Chỉ trong vòng 3 phút, Hoàng đã nặn ra một con mèo bố rất đẹp mắt, to gấp mấy lần con thú bình thường.

- Chú tặng con nè!

Thằng bé cầm lấy mèo bố bằng bột rồi cám ơn Hoàng rồi vui mừng bỏ chạy. Mắt Hoàng dõi theo hình dáng bé nhỏ, thằng bé nhảy chân sáo với tâm trạng hạnh phúc khôn tả rồi mất dần ở phía cuối con đường. Câu nói: "Miu nó không có bố! Mẹ nó bị người ta đánh gẫy chân rồi. Tội nghiệp nó lắm! Nó không có bố" cứ ám ảnh hoài mãi trong đầu cậu. Trong chốc lát cậu rơi vào trạng thái lơ lững, hình ảnh Bảo Hân và con trai Hạo Nam chạy dài trong đầu Hoàng.

"Miu nó không có bố! Mẹ nó bị người ta đánh gẫy chân rồi. Tội nghiệp nó lắm! Nó không có bố."

Chiều hôm ấy Hoàng chạy xe ra phía những triền đê. Cậu cứ đạp, và vòng xe cứ chạy cho đến khi đuối sức, cậu ngã xe ngay bờ hồ. Nơi ấy những bông Súng trắng đang nở. Hương Súng, đặc biệt nó làm cậu thấy lâng lâng ngay sóng mủi. Lấy cái máy nghe nhạc ra, cậu đeo tai phone vào và mở những bản nhạc thiền yêu thích. Bao ký ức cứ thế nối đuôi ùa về. Tất cả mọi thứ, những yêu thương, giận hờn, nụ cười và cả nước mắt đều hiện hữu trong đầu cậu như mới đây thôi.

Những chiếc lá cuối cùng trên cái cây Gạo to vội vàng rơi. Cơn gió nhẹ thổi vào lòng cậu khiến tâm hồn xao động. Cậu nhắm mắt, tịnh tâm. Trong suy nghĩ, cậu cứ nghe thấy tiếng Bảo Hân gọi: Hoàng ơi...! Hoàng ơi!

- Đúng rồi, cô ấy chả có lỗi gì cả. Đã từng lỡ bước, đã từng một đời chồng thì sao chứ? Đã có con thì sao chứ?Tại sao mình lại trở nên quá ích kỷ như vậy từ bao giờ! Rõ ràng mình tin vào tình yêu mà thượng đế mang đến mà. Tại sao mình lại như thế? Cô ấy chẳng có lỗi gì cả. Ai cũng có quyền được yêu cơ mà...Cô ấy cần được bảo vệ...

Hoàng đứng dậy hét một tiếng thật lớn

- Ah...a....a....

- Bảo Hân! Anh xin lỗi...!

Người ta nói rằng, quá khứ chỉ là nơi ta ghé thăm, chứ không phải nơi ta ở lại. Hãy sống ở hiện tại, ta làm gì, ta yêu ai, ta đối xử với những người bên cạnh ra sao mà. Hoàng hoang mang! Ừ thằng bé nó còn biết đau cho thân phận mèo con không có bố, còn mình già đầu vậy rồi, không lẽ mình không có trái tim sao? Hoàng cảm thấy dằn vặt trong lòng, hình ảnh đứa bé ôm chú mèo con tội nghiệp cứ xuất hiện mãi trong tâm trí cậu. Ngay lúc ấy, Cậu quyết định trở về thành phố để tìm mẹ con Hân.

Một sáng bình yên như chưa bao giờ thấy trong tháng. Hoàng lên xe trở về thành thị tìm mẹ con Hân. Đến nhà thì không thấy nữa, mẹ con Hân đã chuyển đi rất lâu theo như lời kể của bà Tư hang xóm. Hoàng lên trường thì nhà trường bảo Hân nghỉ việc cũng khá lâu rồi, và không có tin tức gì về Hân cả.

Hoàng đi thăm dò khắp nơi, từng góc hẻm của từng con phố nhỏ...nhưng chỉ là vô vọng.

Chiếc xe chở đầy nghệ thuật truyền thống, hình ảnh những con vật tò he chạy khắp các ngã đường nơi thành thị. Hoàng đem đến cho lòng người cảm giác bình yên nguồn cội. ở đâu đó từ hình ảnh tò he người ta thấy được sự giản dị đến ngọt ngào của thứ được gọi là quê hương.

- Giỏi lắm, cám ơn cháu đã chọn cái nghề nghèo mạc này. Tuy đơn giản nhưng cháu đang giữ linh hồn của người việt. Là sự bình yên, là cái mà người ta coi là nguồn cội.Cháu chọn nó cũng giống như cháu yêu một ai đó, cháu không quan tâm nhiều đến hình thức.Chỉ cần cháu đam mê, chỉ cần trái tim hướng về một thứ, một người nào đó thì chúng ta sẽ hy sinh tất cả cho người đó đúng không nào?

Ông cụ trên 70 tuổi tập dưỡng sinh vỗ vai Hoàng như truyền cho cậu năng lượng và bài học cuộc đời.Hoàng ngẫm câu nói của cụ, và hiểu ra rất nhiều thứ.

Tình yêu và và khát khao được gặp lại Bảo Hân một ngày nào đó cứ rạo rực trong tim Hoàng. Dù sự gặp gỡ ấy là trong giấc mơ, hay trong trí tưởng tượng thôi cũng đủ làm cho Hoàng cảm thấy phấn chấn và hạnh phúc tột độ! Cậu yêu Bảo Hân hơn bao giờ hết. Cậu tin rằng đó là định mệnh, cậu nghĩ rằng ông trời chỉ đùa với cậu chút xíu thôi, và đơn nhiên, cậu nghĩ rằng, cậu sẽ tìm thấy Bảo Hân, cô gái từ trong tranh lại một lần nữa sẽ xuất hiện trong cuộc đời mình. Và cứ như thế cậu đi tìm mãi, cậu chờ đợi, và thời gian trôi qua rất nhanh...

***

Hai năm sau đó...

Chiều ngày 8-3, Hoàng dựng xe bên gốc phượng Vỹ ngày nào. Nơi công viên hẹn hò, nơi của câu chuyện tình đầy nước mắt...

Cơn mưa phùn vô cớ vội rơi từ ban sáng, người đi xe, người đi bộ họ vẫn vội vàng lướt đi, bỏ mặc tất cả mọ thứ xung quang. Thờ ơ với những mãnh đời đáng thương bên lề đường. Thằng bé bán vé số một tay ôm bụng, một tay vẫy vẫy tấm vé số. Ông lão ăn xin ngồi một góc bên ngã tư đường...Và tất cả đều bị thờ ơ đến lạnh lùng. Cũng chẳng có ai thèm ngó ngàn đến những tác phẩm tò he sắc màu của cậu. Cuộc đời là vậy đấy, lúc nào cũng có những khoảnh lặng như thế! Lặng đến nỗi ta phải sợ.

Nào phải là mùa đông đâu, sao trời lạnh và lòng người cũng lạnh một cách vô tình như thế?

Hoàng quan sát từng hành động của những người xung quanh. Tất cả đều vội vã. Và khi con người ta vội vã, họ sẽ không thể nhận ra những ai đang cần họ, những thứ tuyệt vời nhất từ cuộc sống.

Hoàng cảm thấy cô đơn lạ. Một cảm giác đơn độc khó tả bằng lời, đơn độc chưa bao giờ trải qua trong đời thực. Nó kinh khủng như khoảnh khắc cậu bị bỏ rơi trong giấc mơ của mình! Kinh khủng lắm! Từng dòng ký ức và hình ảnh của Bảo Hân liên tục chạy dài trong suy nghĩ của Hoàng. Hai tai cậu nóng lên, mắt cậu rướm lệ...

Một thằng bé bán vé số vẻ mặt lạnh lùng, đứng trước mặt Hoàng trố mắt nhìn:

- Ê chú, Chú biết nặn hình người không?

Hoàng tròn xoe mắt, nhìn thằng bé trông vẻ mặt hơi hách dịch một xí:

- Hả? Nặn hình người hả? Đấy! Đủ thể loại cả: Siêu nhân, tôn ngộ không, robot, người nhện... muốn người nào?

- Không! Không thích mấy cái vớ vẩn đó đâu.

- Vớ vẩn cái gì, cái thằng khỉ ranh này?

Thằng bé tròn xoe đôi mắt, mặt tỏ vẻ sự thách thức:

- Thế chú biết nặn hình con gái không?

Hoàng tung cục bột đang cầm trên tay lên cao rồi hứng, cậu cười khẩy?

- Mới ba lớn bày đặc gái với gú, yêu sớm quá ha! Đâu nặn hình gì, nói chú nghe!

Thằng bé rút ra trong cái túi vải một cái hộp gỗ cũ. Đôi tay bé nhỏ bám đầy bụi bẩn nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, nó lấy ra tấm hình, đưa cho Hoàng và nói:

- Đây, chú nặn cho cháu người này nhé! Mẹ cháu đấy. Đây là tình yêu lớn nhất của đời cháu. Hôm nay là tròn một năm ngày mẹ cháu mất vì tai nạn. Cháu nhớ mẹ, chú nặn mẹ cháu đẹp vào nha!

- À! Chú làm cho mắt mẹ đẹp vào! Miệng mẹ phải cười, ngày xưa mẹ ít cười lắm. Cháu muốn mẹ hạnh phúc, cháu muốn mẹ lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.

Thằng bé hôn lên tấm hình đầy tình cảm rồi trao tấm hình vào tay Hoàng. Hoàng cầm tấm hình trên tay xửng sờ, cậu chết lặng trong vài phút. Từng lời của thằng bé như khứa vào con tim của Hoàng. Hoàng đau! Đây là Bảo Hân, và thằng nhóc này chính là Hạo Nam năm ấy.

Hoàng ôm lấy thằng bé, cậu òa khóc như một đứa con nít. Nước mắt của thằng đàn ông trẻ rơi xuống trên bờ vai thằng bé. Cậu thấy nhói trong tim. Miệng cậu liên hồi nói câu:

- Anh xin lỗi..., chú xin lỗi.

Thằng nhóc lắc đầu ngơ ngác, nó chả biết biết chuyện gì đang xảy ra. Phản xạ, nó lấy bàn tay bé nhỏ của nó vỗ sau lưng Hoàng, rồi xoa đầu Hoàng tỏ vẻ cảm thông và động viên vậy.

Sau một hồi trấn tĩnh, Hoàng tâm sự cho Hạo Nam nghe chuyện của mình. Cũng chỉ được gặp Hoàng một lần từ nhỏ, nên Hạo Nam cũng không nhớ rõ mặt Hoàng nữa.

Hạo Nam rút trong hộp gỗ ra một lá thư, rồi bỏ vào tay Hoàng:

- Cuối cùng cũng tìm ra chú! Haizz! Khổ tâm dễ sợ. Đây là bức thư mà mẹ cháu viết cho chú trước khi mẹ cháu đi xa đấy. Mẹ bảo, hãy cầm bức thư này, nếu một ngày nào đó có cơ hội, thì đưa lá thư này cho chú. Cháu tìm chú mà dài cổ, nên mỗi lần cháu rãnh cháu lại lôi cái này ra đọc, đọc hoài, chả hiểu mẹ cháu viết cái gì nữa..haizzz! Mấy lần cháu định ném nó xuống cái kênh sau công viên rồi đấy! Haizz!

Hoàng móc trong túi áo ra bịch khăn giấy rồi đưa trước mặt Hoàng

- Mà chú đừng có khóc, lau mặt đi, cái này cháu mới nhặt được đấy! Vẫn còn mới toanh. Đàn ông, lớn rồi khóc lóc cái gì. Mẹ cháu bảo làm đàn ông trên đời thứ nhất: Không được lụy tình, thứ 2 không được làm cho những người yêu thương mình buồn, thứ 3 không được khóc trước mặt trẻ con.

- Mà thôi, chú nặn hình mẹ cháu đi...

Thằng bé miệng mồm lanh lợi y chang mẹ Bảo Hân của nó. Nhìn khuông mặt không sợ trời sợ đất của nó đằng sau lớp bụi mờ toát lên sự chịu đựng lớn lao. Có lẽ ngần ấy thời gian không có mẹ, ngần ấy thời gian bươn trải, ông trời phải cho nó sự mạnh mẽ ấy để có có thể vững đôi chân bước tiếp con đường.

Hoàng xoa đầu thằng bé, thở dài. Cầm lá thư trên tay, cậu run run đọc từng dòng chữ không đều nét.

"Hoàng ơi! Có lẽ khi anh đọc được những dòng này thì e không còn trên nhân thế này nữa. Bằng những hơi thở cuối cùng em viết lên những dòng cho anh. Em thật sự xin lỗi, thật lòng xin lỗi vì đã đến và vô tình làm tổn thương anh. Nhưng anh có biết không? Em yêu anh thật lòng.Em bỏ tất cả để đi tìm anh, nhưng Hoàng ơi! Là định mệnh, ông trời gọi tên em rồi, ... Lần cuối xin được gọi tên anh....Hoàng..., vĩnh biệt..."

Từng dòng tâm tư như xé nát trái tim chàng trai trẻ. Đôi tay cậu bấu lấy gốc Phượng Vỹ, hai hàm răng cắn chặt, cậu nuốt vào trong nỗi đau khôn xiết. Từng tiếng thút thít không nên lời, nước mắt rơi lỉa chỉa đau đớn...Hoàng cảm thấy vô cùng ân hận vì hành động nóng vội của mình. Đó có chăng là sự ích kỷ? Là sự trốn chạy và không chấp nhận tình yêu...? Cậu thấy mình thật hèn hạ. Bảo Hân ra đi khi cô đang đi tìm Hoàng, đi tìm tình yêu của mình. Hoàng thấy tim mình nhói đau!

Hai chú cháu ngồi tâm sự với nhau mãi cho đến khi cơn mưa cuối cùng vụt tắt. Trời trả lại hoàng hôn của một ngày mưa lạnh. Một thứ hoàng hôn ảm đạm khiến lòng thêm tê tái. Hoàng dẫn Hạo Nam đi ăn rồi rồi sắm đồ và đưa Hạo Nam về nhà bà Na, nơi cho Hạo Nam sống nhờ.

Một buổi sáng bình yên, Hoàng và Hạo Nam trở về nhà ba mẹ Hoàng. Hoàng đưa Hạo Nam vào nhà và dõng dạc giới thiệu:

- Thưa ba má, đây là con trai con.

Ba mẹ Hoàng trừng mắt trong ngơ ngác...

Và đương nhiên mọi thứ đều diễn ra trôi chảy. Ba mẹ Hoàng chấp nhận thằng cháu Từ bức tranh của Hoàng, và thương thằng bé lắm. Mẹ Hoàng trách cậu rất nhiều, càng trách con trai mình bao nhiêu bà thương Hạo Nam bấy nhiêu. Và hứa sẽ nuôi Hạo Nam thành người.

Trong cuộc sống, ai rồi cũng trải qua những mối tình. Cho dù ra sao đi chăng nữa, thì tình yêu ấy đều đáng được nâng niu và trân quý. Yêu thì khó, mà phá vỡ tình yêu rất dễ chỉ bằng cái nóng giận và sự vô tình. Sống chậm lại thôi, rồi ta sẽ cảm nhận được mọi thứ. Tất cả đều có thể giải quyết bằng phương diện tích cực nếu ta có một tình yêu thực sự từ tận con tim. Một người con gái, dù bao nhiêu sự mạnh mẽ, cá tính mà chúng ta bắt gặp bên cuộc đời thực ra họ cũng yếu đuối lắm. Họ chỉ bé nhỏ giữa cuộc đời này, cần được trân quý và bảo vệ. Trong khoảnh khắc nào đó, họ cũng biết khóc, biết đau, biết sợ, và khao khát cái cảm giác được bảo vệ của một người đàn ông.

Chiếc xe đạp chở đầy nghệ thuật truyền thống chạy dài trên con đường thành thị. Thằng Hạo Nam nhỏ nhắn ngồi sau yên xe tay ôm chặt ông bố trẻ của nó. Cả 2 bố con hát to câu hát: "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì, em biết không? Để gió cuốn đi...." Những cây tò he hoa Hồng được Bố trẻ và Hạo Nam mang tặng từng người trên đường phố kèm theo những thông điệp hết sức ý nghĩa. Cuộc đời bỗng thấy được yêu thương...

Hồ Viết Tiên

Ngày đăng: 02/01/2017
Người đăng: Hồ Viết Tiên
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
My Nemo
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage