Anh làm sao mà thoát được!
Tết Dương năm nay, bất chấp tất cả những lời đe dọa cùng nài nỉ xen lẫn trách móc của bố mẹ, Việt vẫn quyết tâm bám trụ ở Hà Nội. Không phải vấn đề công việc, hắn không hề quá bận rộn. Nhưng Việt vẫn luôn vin cớ này, hắn ngại về quê, chỉ vì một lý do giản đơn: Bố mẹ hắn bắt hắn phải mang cả bạn gái về theo.
Nhưng, hắn ế!
***
I. "Chúng tao sợ mày thích con giai!"
Tối 29, dư âm của Noel vẫn còn vương vấn chưa tan, Việt vẫn đang vi vu với đám bạn hắn ở khắp chốn Hà Nội thì điện thoại rung lên bần bật, móc vội điện thoại ra, đạp vào mắt hắn là tin nhắn cụt lủn từ "Gấu bố vĩ đại":
- "Mai về quê, tao lên Hà Nội đón mày về!"
Trố mắt ra, Việt dụi dụi mắt, đây là điện thoại hắn, đây là số của bố hắn, thế tin nhắn này không phải gửi ai gửi nhầm rồi, vì cả nhà có mỗi hắn là con một. Lấm lét nhìn xung quanh, Việt nhắn vội dòng tin nhắn cho bố hắn, để bạn bè hắn biết việc một thằng con giai hai lăm tuổi đầu mà để bố lên đón thì đúng là không để đâu hết nhục.
"Bố lên làm gì thế ạ? Nhà con vẫn an ổn lắm!"
Nhắn xong Việt cất ngay cái điện thoại vào túi, nhưng hành động của hắn ngay lập tức bị bạn bè hắn để ý, một cử chỉ không tự nhiên đã bán đứng Việt. Nam- thằng bạn thân của hắn nheo nheo mắt, hỏi với giọng ỡm ờ:
- Ai nhắn cho mày thế hả cu? Không phải mẹ mày nhắn tối đi chơi về sớm đấy chứ?
- Mẹ đâu! Mẹ nào ở đây... ờ.. ờm Người yêu tao nhắn đấy!
Việt bối rối, hắn biết dù bất cứ giá nào cũng không để lộ ra dòng tin nhắn này, nếu không, ngay bây giờ và rất lâu về sau, hắn sẽ không bao giờ mở được mắt trước lũ bạn nữa. Sau giây phút sững sờ, Việt nhanh chóng lấp liếm bằng một nhân vật tưởng tượng- người yêu hắn- dù hắn mà đám bạn của hắn biết thừa rằng hắn làm quái gì có bạn gái. Nhưng ngoài dự đoán, Nam cùng đám bạn quay phắt sang, trợn tròn hết cả mắt lên, mặt đứa nào đứa ấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, riêng thằng Nam thì nhổm dậy, quát thẳng vào mặt Việt:
- Mày vừa bảo cái gì? Bạn gái mày nhắn hả?
- Ừ... tao thề có cái bóng đèn không phải mẹ tao, thật!
Đâm lao thì phải theo lao, giờ phủ nhận thì khác gì thừa nhận cái sự bất lực trong việc tìm kiếm sự tự lập của một thằng đàn ông, Việt cắn răng nói dối. Dù gì thì, hắn không nói cái tin nhắn vừa rồi là của "người yêu hắn", mà chỉ bảo là "không phải mẹ tao", kệ xác bọn bạn suy nghĩ linh tinh vậy. Nếu sau này lũ bạn biết được, thì cũng chả phải hắn nói dối gì. Đắc ý trong lòng, Việt cười "khà.. khà", bấy giờ hắn mới để ý mấy thằng bạn đứa nào đứa ấy đang vui như trẩy hội, mặt tươi roi rói, có đứa cười miệng ngoác đến mang tai. Hắn nghĩ lũ bạn biết mình nói dối rồi, vì hắn mang tiếng ế trọn kiếp, thẹn quá hóa giận, Việt xắng giọng quát lớn:
- Cười cái quái gì mà cười? Vui lắm đấy à?
- Ừ... Tao mong câu này mãi
- Mong cái đếch gì? Bố có người yêu hay không thì liên quan đến bữa sáng bọn mày à?
- Bọn tao sợ mày thích con giai! Không tìm được bạn trai quay sang thích bọn tao thì... moa hahah..
- ....
Việt im bặt, hắn tức sôi máu, ra là cái lũ này sợ hắn không thích con gái, mà thích bọn nó, nên lúc hắn bảo có gấu thì mới vui vẻ vậy. Tức mình, Việt đứng dậy, quẩy xe về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm "Không lẽ tao thông từng thằng...Bố làm quái gì có người yêu".
II. Có phải mày chỉ thích con giai không?
Cộc...Cộc...Cộc
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Việt bừng tỉnh, ngái ngủ không tả được, Việt lầm bầm trùm chăn kín đầu, tiếp tục ngủ nướng. Tối qua, hắn mất gần ba tiếng lái xe từ Hà Nội về quê, vì bố hắn quá thúc ép, ông cụ dọa lên tận Hà Nội nên Việt dù không muốn vẫn phải xách ba lô lên và quẩy về nhà. Dường như không thể kiên nhẫn hơn, người gõ cửa liền dùng sức đạp Sầm một cái, cánh cửa bật ra. Việt nhỏm đầu dậy, một người phũ nữ trung tuổi cầm chổi bông lau, đứng giữa phòng hắn nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh. Mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm cả lưng, Việt nuốt vội nước bọt, mẹ hắn nghiêm túc thế này thì không ổn rồi, hơn nữa trên tay lại còn cả cả chổi nữa.
- Mày cứ thun thút trong nhà thế, có dậy mà ra ngoài kiếm bạn gái không hả? Hai sáu hai bảy tuổi đầu...
- Mẹ cứ kệ con! Con ngủ đã! Thấy mẹ hắn không định làm căng, Việt liền tiếp tục vùi đầu vào chăn, gì chứ mẹ hắn suốt ngày đòi hắn mang người yêu về, có vẻ bà sốt ruột với cái tình cảnh của hắn lắm rồi.
- Ngủ? Ngủ cái gì mà ngủ? Ngủ như lợn thế? Mày có biết tán con gái không? À mà mẹ bảo, mẹ có đám này được lắm, tí mày đi xem mặt nhá!
- Ơ ơ, sao lại thế ạ, con cần gì xem mặt? Con không đi!
Bà Vân nghe thế, mắt trợn ngược lên, bà ném ngay cái chổi xuống đất, nghe "bạch" một cái, rồi bà tru tréo hét lên, vừa hét vừa vỗ đùi đèn đẹt, vừa chỉ tay vào thằng mặt Việt mà hét:
- Ối giời ơi là giời ơi, thiên địa có thấu không? Con tôi nó không thích con gái, nó chỉ thích con giai thôi? Nói cho mẹ biết, Việt, có phải mày gay không?
- Ơ gay đâu mà gay...
Việt nhảy phắt dậy, giọng mẹ hắn vừa to vừa vang, hàng xóm nghe thấy thì không sao, nhưng người đi đường nghe thấy thì còn gì là danh dự của hắn nữa, Việt soái ca còn muốn tán gái, còn muốn lăn lộn ở quê.
- Không gay mà mày nhất quyết không đi xem mặt à... Giời ơi, nhà tôi độc đinh ba đời, mà con tôi nó lại gay...
- Con đi, con đi đây....
Bà Vân nghe thằng quý tử nói thế, cười lớn, bà vỗ vai thằng con, gật gù chép miệng một cách đầy tự hào:
- Mày đồng ý từ đầu có phải dễ nói chuyện không? Ngoan, đi rồi mẹ thương!
III. "Mẹ anh muốn cuối năm có cháu!"
Tút tát sơ qua lại nhan sắc, Việt vừa soi gương vừa gật gù "Ơ mình đẹp giai như này mà không có người yêu á?", nói nghiêm chỉnh thì hắn cũng khá là bảnh, cao ráo, trắng trẻo, nhìn khá là thư sinh. Nhưng có lẽ Việt kiếp trước có đắc tội với Nguyệt lão, nên kiếp này từ lúc đi mẫu giáo đến cái lúc đi làm, hắn vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Chép miệng tự thỏa mãn lần cuối, Việt nhảy lên xe, đi đến quán cà phê hẹn cô bé kia- cái "đám rất được" mà mẹ hắn hết lời khen ngợi.
Đến sớm mười lăm phút, Việt bắt đầu công cuộc chờ đợi, àm theo mẹ hắn là "Đàn ông galant từ cách chờ đợi phụ nữ", nhưng ngồi nhiều cũng chán, hắn lôi điện thoại ra chơi điện tử. Nhưng Việt soái ca lại không nhớ ra rằng- tật xấu của nhắn khi chơi game là hay ức chế và chửi thề- vừa chơi game thì bao nhiêu "lời hay ý đẹp" từ miệng hắn tuôn ra.
Xong một màn đấu, Việt soái ca dừng lại để thở, vừa chơi vừa chửi khiến hắn rất là mất sức, vơ vội cốc nước trước mặt uống ừng ực, đã khát thật, đang thở dốc thì có tiếng thỏ thẻ khiến hắn giật mình:
- Sao anh lại uống cốc nước của em?
Rơi cả điện thoại, Việt ngước mắt nhìn lên, một cô gái khá là xinh xắn đang ngồi trước hắn. Dò hỏi với giọng ngờ vực, Việt hỏi nhẹ:
- Em là...?
- Chào anh! Em là Đan, người hôm nay có hẹn với anh đấy ạ! Vừanói Đan vừa đưa tay ra chào Việt.
Lúng ta lúng túng, Việt soái ca cũng ra dáng lắm, rất nhanh bắt tay Đan, nhìn kỹ thì cô bé khá là ưa nhìn, với mái tóc đuôi ngựa buộc cao cùng nước da trắng hồng, ĐAn thật sự rất cuốn hút. Khẽ hắng giọng, Việt bắt đầu câu chuyện:
- Ơ anh tên là Việt, nam thẳng, có thể cho anh biết về em không?
- Đan, chưa chồng, 28 tuổi, không phải les!
- Vãi l..
Việt buột miệng chửi thề nhưng vẫn kìm lại một cách nhanh chóng, cô bé trước mặt hắn hai tám tuổi rồi? Thật không thể tin được! Sao mẹ hắn bảo đám này ngon lắm cơ mà! Giời ơi là giời!
- Ơ sao anh nói bậy thế! À mà lúc nào dạm ngõ ạ?
Đan vừa lườm vừa mắng nhẹ Việt soái ca, câu hỏi tiếp theo khiến Việt đang uống ngụm nước để ổn định tinh thần thì lại phụt ngay ra, lấy khăn giấy lau vội phía trước, vừa lau Việt vừa lắp bắp hỏi ngược lại Đan:
- Dạm cái gì cơ???
- Dạm ngõ í ạ, mẹ anh nói cuối năm nay muốn bế cháu!!!
Vừa nói Đan vừa ửng hồng hết mặt mũi, lúc Đan xấu hổ, nhìn càng xinh nữa, khiến Việt soái ca thẫn thờ ngắm mất một lúc. Nhưng sau đó hắn vội bừng tỉnh, vừa lắc lắc đầu vừa lẩm bẩm "Không thể bị bán đi thế được", sau đó hắn vội đánh trống lảng sang chuyện khác ngay. Lòng thấp thỏm không yên, cả bữa Việt soái ca cứ như ngồi trên đống lửa, mà không để ý rằng phía trước mặt hắn- Đan thỉnh thoảng lại cười một cái ranh ma.
IV Anh nghĩ anh thoát được à?
Tức tối về nhà, Việt soái ca chạy ngay vào bếp, hét thật lớn:
- Mẹ bán rẻ con như thế đấy à?
Bà Vân cùng gấu bố đang nấu cơm, nghe thằng quý tử nói thế, quay phắt lại. Thằng con của bà đã về, chắc nó thích con bé đấy lắm chắc, không thì cũng không đến mức sốt sắng kêu cha gọi mẹ như thế. Cố lấy giọng bình tĩnh, bà hỏi dò thằng con:
- Thế nào? Ưng không con?
- Ưng cái giề! Con bé đấy nó đầu ba rồi, sao mẹ bảo đám này tốt lắm mà, mẹ lừa connnnnnn!
-Băm đâu mà băm? Mày ngộ à? Con Đan nó kém mày ba tuổi? Là cái con bé con cô Nhung cùng làm với mẹ, trước cứ quấn lấy mày đấy thôi?
Việt soái ca ngớ người ra, hắn bắt đầu lục lại trí nhớ, Đan con cô Nhung á? Rồi hắn như bừng tỉnh, mặt mũi tím lại, sau đấy hắn nhớ ra những trò đùa quái ác mà Đan dành tặng hắn hồi nhỏ, rồi đến nụ cười quỷ quyệt lúc nãy mà Đan ném vào mặt hắn lúc hắn đực mặt ra. Như một núi lửa tích tụ lâu ngày, Việt hét lên:
- Con bé đấy nó lừa con...
- Mày tin người lắm con ạ!
Bà Vân thấy thế lắc đầu cười khổ, bà biết kiểu gì Đan cũng trêu Việt, nên thấy thằng con như thế bà cũng chẳng ngạc nhiên gì.
***
Đan cũng đã về đến nhà, mẹ Nhung từ trong nhà bước ra thấy con gái vừa đi vừa cười toe ra, liền cười mắng:
- Bố cô! Ế chỏng chơ ra nên đi xem mặt về thấy thích lám hả? Nói mẹ nghe thằng Việt nó có được không?
- Mẹ này, con gái mẹ mất giá thế á? Con lên phòng đây!
Rồi vưà đáp lời Đan vừa chạy lên phòng, nghĩ đến vẻ mặt của Việt lúc biết sự thật, bất chợt Đan nhoẻn miệng cười, nghĩ thầm:
"Thích anh hơn chục năm, giờ có cơ hội bắt! Anh nghĩ anh thoát được à?"
***
Việt soái ca đang ăn cơm, tự nhiên hắt xì một cái, nghĩ thầm "Ơ ai nhắc mềnh, hay thằng Nam nó nhớ mình nợ nó 5 lít rồi?"