Gửi bài:

Thôi mùa hoa cải

(Ttruyenngan.com.vn - ham gia viết bài cho tập truyện ngắn "25+ và yêu")

Dòng nước ngoài kia đen kịt lờ đờ chảy về phía hạ lưu, tôi muốn gieo mình xuống kia để được giải thoát vĩnh viễn. Chết là đoạn tuyệt hết những khổ đau. Anh, bạch hoàng tử trong mộng của tôi. Người tôi yêu tha thiết. Kẻ khốn nạn bệnh hoạn!

***

Tôi lại trở về với sông.

Gió đông quất ràn ràn trên mặt. Gió lạnh luồn qua làn tóc rối. Môi khô rớm máu.

Sông mùa này chỉ cạn tới bẹn mấy đứa con gái thuyền chài đang đào củi. Nước sông đen đặc lờ đờ chảy, váng nước như váng dầu hỏa dập dềnh xô lên bờ cát đen. Trong vũng dấu chân trâu, con cá bống cát há mồm cố đớp lấy bong bóng khí.

thoi-mua-hoa-cai

Nước lạnh thấu tim. Có bàn tay ai đó đưa vào lồng ngực giày nát trái tim tôi. Suýt nữa tôi vô tình giẫm chết một sinh linh. Mấy bữa nữa thôi nước kiệt, mày cũng chết, cố thở làm gì? Dòng nước ngoài kia đen kịt lờ đờ chảy về phía hạ lưu, tôi muốn gieo mình xuống kia để được giải thoát vĩnh viễn. Chết là đoạn tuyệt hết những khổ đau. Anh, bạch hoàng tử trong mộng của tôi. Người tôi yêu tha thiết. Kẻ khốn nạn bệnh hoạn!

Nước chạm đến ngực. Tim tôi đau nhức nhối. Tôi nhìn gương mặt mình là một khối đen trong bóng nước: một gương mặt tầm thường. Trời sinh ra cô gái nhan sắc tầm thường là trêu ngươi số phận. Nhớ ngày nào, tôi cùng anh tay trong tay đi trong trung tâm mua sắm sang trọng, bao ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Lòng tôi biết bao tự hào, anh vuốt vá nhìn tôi âu yếm. Tôi cứ tưởng mình là nữ hoàng đẹp nhất thế gian. Đàn bà khi yêu ai chẳng thấy mình đẹp. Yêu anh tôi thấy mình thánh thiện như một thánh nữ. Nhưng tôi đã nhầm.

Ráng chiều đỏ như máu rực lên phía đằng Tây. Gió thổi ngược làm cánh buồm nâu rách nát căng lên trong gió. Tôi ngụp xuống dòng nước lạnh. Khắp người tôi tựa hóa băng. Mắt mở trừng trừng, xung quang nước đen đặc như thạch. Bỗng đâu một tiếng chuông chùa gióng lên hối hả. Tôi ngoi lên thở. Nhìn về phía bến sông, khói lam chiều vương trên mái nhà của mẹ. Lúc mẹ bắc cơm, tôi nói dối: con đi xem hoa cải. Mẹ ngần ngừ: sắp hết mùa rồi. Lần này về phép đột xuất, mẹ gặng hỏi mãi tôi chẳng nói chẳng rằng. Tôi là đứa con gái cá tính. Nhà chỉ có hai mẹ con, nhưng từ nhỏ tôi đã là đứa lầm lì. Chiều nay mẹ ngồi nhổ tóc sâu cho tôi, mẹ thở dài: con nhiều tóc sâu quá.

Anh đã phản bội hai lần. Một lần với đàn ông, một lần nữa với đàn bà. Vì bả vinh hoa anh sẵn sàng lừa dối tất thảy mọi người. Giờ anh là một người đàn ông nổi tiếng, thành đạt, giàu có. Còn tôi chỉ là một con tốt thí. Tôi muốn la lên: Sông ơi… như lúc nhỏ tôi vẫn hay chạy ra sông và hét lên thật lớn khi mẹ đánh đòn.

Tôi gặp anh vào một đêm khuya trên đường đi làm về. Một người đàn ông say mèm nằm bên cột điện, va li, quần áo, đồ đạc vung vãi trên mặt đất. Tôi đã thấy anh thật đáng thương. Cứu một người phúc đẳng hà sa, tôi gọi điện thoại cho bạn, mang anh vào nhà trọ bôi dầu đánh gió. Tôi không biết rằng lần ấy anh bị người tình ném ra đường.

Hành trình của người đàn bà không nhan sắc chưa bao giờ là dễ dàng, như mẹ tôi bị chồng bỏ rơi khi đang chửa vượt mặt. Những lúc hận đàn ông, mẹ hay đánh tôi những trận đòn thừa sống thiếu chết. Tôi cố học thật giỏi để có ngày mở mặt với thiên hạ, như bến sông ảm đảm có ngày xuân rực lên màu huy hoàng của hoa cải. Học xong đại học báo chí, tôi đầu quân cho một công ty quảng cáo. Nhờ chăm chỉ làm việc, sau hai năm tôi đã vươn lên vị trí trưởng phòng. Nhưng tâm hồn tôi lạnh như đồng. 25 tuổi, tôi chưa từng được hôn.... tôi chưa từng được yêu.

Tôi không ngờ anh ngỏ lời yêu tôi. Dáng vóc thư sinh, gương mặt điển trai như tài tử Đại Hàn. Anh chỉ học hết lớp bảy, từ quê lên thành phố làm bồi bàn tại một quán cà phê. Thực lòng tôi rất thích anh. Đức Phật nói: không có gì chiếm trọn trái tim người đàn bà bằng hình ảnh người đàn ông đẹp đẽ. Tôi mấy lần nói không. Không nghe điện thoại, tôi lẩn tránh anh. Đến bây giờ tôi vẫn không quên hình ảnh anh quỳ trước bàn thờ Quan Âm Bồ Tát, thề suốt đời chung thủy với tôi. Tôi đã tin vào những lời thề nguyền của anh.

Tôi chạy luýnh quýnh trên cát, những tiếng đùa tục tĩu của đám đàn ông sơn tràng đuổi theo sau. Tai tôi ù đi. Tôi nằm lịm trên cát. Tiếng chuông chùa ngân lên gióng giả rồi tan vào chiều hư không.

Mẹ lấy khăn quấn cho tôi. Tôi nhìn mẹ, hai mắt ầng ậc nước. Mẹ ôm tôi vào lòng như thấu hiểu nỗi đau của người đàn bà bị phản bội. Bàn tay mẹ gầy vỗ vỗ vai tôi rung lên từng chặp. Tôi òa khóc nức nở.

Nhờ tôi giới thiệu, anh nhận được vai diễn quảng cáo đầu tiên. Anh dùng tiền cát-xê ấy mua tặng tôi bó hoa hồng đỏ thắm thơm nức hương. Anh mang đến tận bàn làm việc trao bó hoa và nhìn tôi say đắm. Mặt tôi bừng đỏ thẹn thùng, đồng nghiệp nam trêu đùa bảo: thatcher cũng biết ngượng kìa. Tôi nhìn thấy những ánh mắt đầy đố kị của đám nhân viên nữ. Tôi còn trẻ, làm sếp, mua được căn hộ chung cư trả góp, lại có một anh bồ đẹp trai. Lòng tôi như đang ở trên mây. Giống như câu chuyện cổ tích giữa đời thường.

Mẹ bảo: mai mình qua chùa nhé. Tôi lắc đầu quầy quậy. Mẹ vuốt vuốt tóc tôi: đi đi, con sẽ ngạc nhiên, cậu Chai... Tôi hỏi giật: cậu Chai con nhà vạn chài? Mẹ im lặng không nói. Tôi nhìn bóng mình và bóng mẹ in trên tường, tựa lưng vào nhau nhìn về hai góc tối.

Chai học cùng tôi cấp Một. Cả nhà ba người ở trên thuyền, bố mẹ Chai làm nghề đãi cát trên sông. Sau giờ tan học, tôi cùng Chai tha thẩn đi dọc bờ sông. Hắn dạy tôi bơi, bắt tôi vạch rốn cho chuồn chuồn cắn, nghĩ bây giờ vẫn còn đau. Ngược lại tôi dạy Chai học. Nhưng đầu óc hắn toàn cát với sỏi, nhét vào chữ nào là tối nằm chảy ra ngoài chữ đó. Hết lớp năm Chai nghỉ ở nhà đãi cát, chống đò ngang. Mỗi ngày đi học tôi vẫn gặp Chai trên đò. Gặp tôi hắn chỉ nhăn răng ra cười. Nụ cười có hai hàm răng trắng bóng, một chiếc khểnh nhô ra trên hàng ria mép lún phún là thứ cuối cùng in sâu vào trí nhớ lúc Chai chở đò cho tôi qua sông, đi về thành phố học đại học. Từ lúc có cầu, tôi không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Có người yêu nổi tiếng như anh, tôi sống những ngày thần tiên của cuộc đời mình. Chúng tôi sống như vợ chồng với nhau. Nhờ các mối quan hệ của tôi, anh nhận được nhiều show chụp hình quảng cáo. Sau đó được một hãng phim mời đóng một vai thứ. Đúng là cổ tích thì không có thật. Đến lúc này anh mới hiện hình. Luôn đi sớm về muộn, lúc lết về nhà người nồng nặc mùi rượu và nước hoa. Tôi giận dỗi khóc lóc, anh bỏ mặc. Tôi luôn là người phải làm lành trước.

Những cơn ghen tuông từ từ giết chết tôi. Tôi giận dữ quát tháo nhân viên vì những lí do không đâu. Tôi thường lén lút lấy điện thoại của anh, xem tin nhắn. Cho đến một ngày, tôi bắt được anh đang trần truồng hổn hển trên người một nữ diễn viên có tiếng trong khách sạn. Chẳng những không thấy hối lỗi, anh còn trợn mắt lên dí cái gương vào mặt tôi: cô thử nhìn lại cô xem! Tôi nôn thốc tháo, chạy như điên ra khỏi đó. Tôi vấp ngã bên vệ đường, máu trào xuống chân. Hai tháng nay rồi tôi đã chậm kinh.

Tôi gọi cho một người bạn thân, là gay. Cậu đã an ủi giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian khốn đốn nhất. Bạn tôi bảo: cái đêm anh ta bị vứt ra đường là bởi một người đàn ông. Người đó bao anh ta, nhưng anh ta đòi hỏi quá đáng, đua đòi, lang chạ như một thằng điếm.

Tôi như một cái xác không hồn, uống một ngày ba loại thuốc an thần do bác sĩ cho. Cơn sang chấn tâm lý khiến tôi trầm cảm, thuốc ngăn tôi không hủy hoại đời mình. Nhưng anh ta như một bóng ma cứ ám tôi. Ảnh bìa tạp chí, chương trình truyền hình, thiện nguyện,... ở đâu cũng có hình bóng anh ta. Gương mặt đẹp trai rạng ngời với hàm răng sáng bóng bên những chú tiểu mồ côi đáng thương. Những hình ảnh ấy khiến tôi buồn nôn phải vào toilet móc họng, nhưng chỉ ra mật xanh mật vàng.

Một người kiếp trước dâng hoa cho Phật nên kiếp này như hoa như ngọc, giờ là doanh nhân thành đạt, nổi tiếng từ tâm, lấy vợ rất giàu. Chắc kiếp trước tôi là kẻ đốt chùa nên phải chịu nạn kiếp này.

Tôi quỳ trước Phật tổ, dâng lên cho người một bó hoa sen. Có một người quỳ bên cạnh tôi. Quay đầu qua làn khói hương mờ ảo. Một người mặc áo lam nhạt. Nụ cười răng khểnh.

Tôi và hắn đi dọc bờ sông. Gió tạt vào mặt, tôi luôn lấy tay gỡ tóc rối. Chai kể cha mẹ đều mất vì ung thư, tay chỉ xuống dòng nước đen đang lờ đờ chảy: giờ đỡ rồi, chứ trước toàn hóa chất của nhà máy giấy. Cả nhà hắn dùng nước này nấu cơm bao nhiêu năm nay. Lúc cha mẹ lần lượt qua đời, hắn những tưởng đã muốn chết theo. Khi gặp sư trụ trì, người bảo: anh thử đi khắp thế gian này xem, nếu gia đình nào không có người chết, không có nỗi đau thì quay lại đây ta sẽ làm cha mẹ anh sống lại.

Chai đã ở chùa mấy năm nay, nhưng hắn chưa xuống tóc đi tu. Sư thầy chỉ bảo: chưa hết duyên.

Chai hỏi chắc tôi đã có gia đình, nghe nói giờ tôi thành đạt lắm. Tôi thầm nghĩ giá như hắn ta đừng dạy tôi biết bơi, giá như tôi có thể chết đi…

Chai bảo tôi: có còn thích hoa cải nữa không? Lúc nghe tin tôi đậu đại học, hắn có hái một bó hoa cải mang qua nhà tặng tôi, nhưng đến ngõ thấy bạn bè đến chúc mừng đông quá nên thôi.

Tôi đánh trống lảng: mùa này còn gì hoa cải. Nhìn từ xa những trái hoa cải như đám ớt chỉ thiên non tơ đang lung lay trong gió. Chúng tôi ra ruộng hoa lúc nào không hay. Từ xa tôi thấy một đàn bướm vàng đang tụ lại. Chai chạy đến trước và kêu lên:

- Cải này, lại đây xem, vẫn còn một nhành hoa!

Ngày đăng: 05/03/2017
Người đăng: Hằng Võ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
mái nhà
 

Đôi khi, người ta cũng cần được nhắc nhở về một mái nhà, để biết rằng mình còn một nơi để quay về, khi mọi niềm vui chợt tan vỡ…

Điều dịu dàng cuối cùng – Đỗ Quyên

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage