Ngày ta buông xuôi tất cả
Một ngày có 24 tiếng, 1440 phút, 86400 giây... bằng đó những con số khá lớn nhưng quay lại cũng chỉ vỏn vẹn một ngày. Sẽ có những ngày ta cảm thấy dài thật dài, và cũng có những ngày ta cảm thấy trôi qua rất nhanh. Thời gian trôi từng giây, từng phút, với những người đang yêu thì quả là những giây phút hạnh phúc mà cuộc đời ban tặng, với những người chưa từng yêu một ai thì đó là những phút giây rất bình thường, với những người đang quá cô đơn hoặc người mà thần tình yêu không chịu mỉm cười thì lại là những phút giây mà con tim đang tiến dần tiến quá trình chai sạn và là phút giây được làm "diễn viên" đại tài trong cuốn phim của cuộc đời.
Và em là một diễn viên cực kì xuất sắc, diễn một cách hoàn hảo mà không ai nhận ra là em đang buồn hơn cả một chữ buồn...
***
Chắc rằng ai cũng có lúc như thế thôi, phải diễn một vai do bản thân tự chọn, phải tự diễn, tự biên kịch, làm một cách hoàn hảo và phải tự lừa dối bản thân. Lừa dối là không tốt, nhưng vẫn phải nhắm mắt, tự đâm dao vào tim và chấp nhận gặm nhấm nỗi đau này, tất cả cũng bởi một chữ "duyên".
Vì cái duyên mà khiến cuộc sống của một người đang bình thường lộn xộn hết lên, vì một chữ duyên mà khiến trái tim nếm thêm những cảm xúc tệ hơn cả một chữ tệ, giá như mà cái duyên ấy nó đến cùng với chữ phận thì ai cũng muốn, nhưng còn duyên tới nhưng phận lại mải rong chơi thì đó lại là những ngày tháng chông chênh.
Một ngày chông chênh em bước trên con đường xưa, chẳng hiểu sao em lại nhớ về anh ấy, em và anh ấy đã lướt qua nhau, yêu nhau nhưng lại không thuộc về nhau, bởi lẽ trong anh ấy, em chỉ là một trò chơi, kiểu như là text thử tài năng cua gái của anh và chúc mừng anh, em đã mắc bẫy, em đã yêu một con người lừa gạt tình yêu đầu của một đứa con gái ngây ngô...
Tình đầu ấy, nó hay lắm cái ngày mà ta cảm thấy con tim nhảy loạn nhịp, ngày mà nụ cười không ngưng nở trên môi, những xúc cảm, những tiếng nói của con tim cứ thầm thì bên tai nhưng tất cả chỉ thoảng qua như một cơn gió khi anh bảo anh chỉ trêu đùa em thôi, ai ngờ em tưởng thật.. Em cảm thấy dường như cả thế giới đang trêu đùa em chứ không phải mình anh, và trái tim lại nhảy loạn cả lên, em nghe thấy tiếng con tim bảo em rằng "này cô gái, tỉnh mộng đi" nhưng em không nghe lời nó mách bảo, vẫn cứ đâm đầu vào nhìn anh từ phía sau. Cho đến cái ngày mà em nhìn thấy anh ấy đang vui cười bên cô gái khác, vui cười... lúc đó trái tim em tan ra như không muốn đập nữa, cảm giác lúc này chỉ muốn chạy đến và tát anh ấy một cái thật đau nhưng em đã không làm được. Bất giác em lấy điện thoại ra, giả vờ bấm số, giả vờ đi ngang qua anh, và giả vờ nói to: "anh yêu à, em nhớ anh lắm, tối mình đi ăn nhé". Có phải chăng em diễn rất đạt phải không? Không có gì có thể phủ nhận được rằng em đã yêu anh ấy thật lòng, bằng cả trái tim yếu mềm này, nhưng cũng không có gì phủ nhận rằng anh ấy đã lừa gạt em. Con tim em đau lắm kể từ ngày anh xuất hiện cho đến ngày anh biến mất khỏi cuộc đời em, tại vì là tình đầu hay tại một chữ duyên?
Sau mỗi vết thương là những vết sẹo kí ức, sau những kí ức là những giọt nước mắt quá khứ không trọn vẹn... Một chiều chông chênh em bước, em gặp được người con trai thứ hai trong cuộc đời mình. Anh ấy đi cùng người bạn gái nhưng cô gái ấy lại là một người bạn của em.
Sau tình đầu em đã không muốn bước lại con đường cũ, em trở lên e ngại hơn, rụt rè hơn trước những lời yêu thương giả tạo của những đứa con trai nhưng không hiểu sao con tim em lại mềm yếu đến vậy? Người đó bước đến bên em, an ủi em, kể chuyện cho em nghe, và con tim của em lại đập loạn lên, rối bời... Nhưng có lẽ là đã quá lâu rồi sau mối tình đầu em mới được cảm nhận được mùi vị đó. Rồi nụ cười lại nở trên môi em, một nụ cười từ trong con tim sau những nụ cười giả tạo em đã tim lại được, em vui lắm, anh có biết không? Em tìm lại được niềm tin, cứ như cá tìm được nguồn nước vậy và em cũng chẳng ngần ngại gì khi chấp nhận lời yêu.
Nhưng dường như là em quá liều lĩnh khi đánh cược như vậy với cuộc đời, và em là một người không may mắn, bởi em sinh vào thứ sáu ngày 13 hay bởi ông trời đang trêu đùa số phận em. Ngày sinh nhật của anh ấy, vì công việc nên em đến hơi muộn và cũng quên mang theo món quà mà em đã chuẩn bị từ lâu, em đến nhưng hình như trông anh không chào đón em cho lắm, không gọi em là "em yêu" thân mật nữa và anh cũng không giới thiệu với bạn bè em là bạn gái của anh, có chút gì đó thất vọng, trong con tim em đang mách bảo rằng sắp có chuyện gì đó chẳng lành. Nhưng do men rượu và tiếng nhạc em lại một lần nữa không nghe lời nó. Tiệc vãn người, chỉ còn anh và em, nhưng hôm nay em trông anh khác lắm, anh thì thầm vào tai em:
- Em cho anh nhé?
- Cho gì hả anh? – Em ngây thơ hỏi lại.
- ...Em có yêu anh không?
- Anh hỏi gì là vậy? Đương nhiên là có rồi.
- Vậy...em cho anh đi...chuyện đó ấy.
- Em...còn đang đi làm, với lại bây giờ có phải là sớm quá không anh, mình mới yêu nhau được 1 tháng thôi mà..
Và anh đã không thèm nghe câu trả lời của em, anh ôm lấy em, như con hổ đói, anh gì chặt em trong lòng, phút giây đó em đã nghi ngờ tình cảm của anh. Con tim em đang dằn xé với con quái vật ở trong anh, em không thể thoát ra... Nhưng cánh cửa bật mở ra, em nhìn thấy một tia sáng...
- À, tớ xin lỗi, tớ quay lại lấy cái túi tớ để quên thôi.. 2 cậu...
Em cắn tay anh, và bỏ chạy, quần áo em xộc xệch.. em cứ thế chạy cho đến khi con tim không thể nào thở được nữa, trong đầu em không thể nào nghĩ được thêm điều gì, đôi chân trần em chạy đến sưng vù cả lên, dưới ánh đèn đường em khóc, cổ em ngẹn lại, đôi chân em cứ bước, chuông điện thoại vang lên từng tiếng một:
- Mình chia tay đi... có lẽ tôi và em không hợp nhau và tốt nhất là ta đừng gặp lại nhau...tút tút....
Tiếng nói của anh ấy vang trong đầu em, anh đã cúp máy khi em chưa kịp nói một câu nào. Làm sao em sống được tiếp đây? Con cá từng vui mừng vì gặp nước bây giờ lại là con cá lên bờ tập thở, em đã đánh cược nhầm cuộc đời vào tên sở khanh như anh, tất cả cũng bởi một chữ "duyên" hay tại phận em thứ 6 ngày 13.
Sau ngày đó em lại quay về vai diễn của em, vẫn vậy, vẫn phải mỉm cười bước đi, vẫn phải làm việc, vẫn phải sống tiếp, vẫn phải gượng cười trên khuôn mặt xơ xác này, con tim em dường như không còn muốn đập. Vào chiều chông chênhh này, em lại gặp lại anh ấy, anh vẫn thế, nụ cười hiền hòa và ấm áp làm biết bao nhiêu trái tim muốn được bên anh, và bạn em cũng không thể nào là ngoại lệ. Người bạn cũ cấp 3 của em...
- Trinh, sao mày...sao lại quen với hắn chứ?
- Tao quen với anh ấy thì sao?
- Sao? Quen tôi thì có gì có lỗi với cô à – hắn nói giọng mỉa mai
- Trinh à, mày nghe lời tao đi, đừng đi với loại người như hắn...
- Tại sao? Anh ấy tốt mà, và tao đã....
- Đã sao...?
Chưa kịp nói hết câu, hắn ghé vào tai em và nói: "đã cho tôi cái thứ mà cô đã không thể cho tôi".
Em giật mình, và đang dần cảm thấy gê tởm con người hắn. Và cái vai diễn thường ngày hôm nay lại không làm được, em gục mặt xuống và khóc. Và những ngày chông chênh như thế, em lại không thể tiếp tục đeo mặt nạ và diễn... Em cảm thấy mệt mỏi lắm, không thể nào bước tiếp thêm một bước nào vì phía trước, dưới bàn chân gầy của em là những mảnh sành găm đầy vệt máu...
Em lê thê bước về phòng trọ, không làm gì cả, em nằm bẹp trên giường... từng giọt nước mắt lăn trên hàng mi, từng dòng suy nghĩ cứ ẩn rồi lại hiện ra trong đầu em, thân xác rã rời, em chẳng nghĩ được gì ngoài cái "duyên" của một đời người, biết bao nhiêu khó khăn và nước mắt để tìm được cái "duyên" ấy. Rồi cũng đi ngang qua như một cơn gió, thổi là biến mất, "duyên" của em mong manh đến vậy sao? Con tim em nó đau lắm, như từng nhát dao đâm, theo thời gian tuy đã lành nhưng nó đang bước trên quá trình của chai sạn, đau nhiều quá thì cũng sẽ quen thôi, chắc có lẽ em đã quá nuông chiều cảm xúc, rồi em lại gồng mình lên để đi tiếp, bước tiếp những bước đi chông chênh...
***
Ngày tháng đi qua, vẫn 24 tiếng trên ngày, 60 phút tên giờ, em vẫn sống, lạnh lùng, vô cảm, ép bản thân, tập tành làm gái hư, uống rượu, về khuya, làm việc không cần biết thời gian, mục đích cũng chỉ là để lãng quên đi quá khứ kia đi... Nay, ngày chủ nhật, em đi lang thang ngoài phố, em uống một chút rượu cùng lũ bạn, mãi khuya mới về, đôi chân em bước xiêu vẹo. Về đến, em lại nằm bẹt trên chiếc giường, nhìn đồng hồ chỉ 12h55' từng phút từng giây tí tách. Có thấy không? Em đã mạnh mẽ hơn rồi đấy thôi, em chẳng nhớ gì về quá khứ cả, thấy không? Một mình em vẫn ổn, và trong những giây phút cuối cùng của ngày em đã tự hỏi con tim mình: "rốt cuộc là mày đang sống hay tồn tại?" dòng nước mắt bất giác lăn trên má em, cuối cùng thì em cũng không hoàn thành được vai diễn. Em mệt mỏi vì phải gồng mình lên và chống chọi, em đã không còn chút sức lực để bước tiếp trong khi ngày mai em lại phải đeo mặt nạ, còn một đống công việc mà em tự chuốc khổ vào thân mà mai em phải hoàn thành. Em phải làm sao đây?
Cuối con đường bây giờ vẫn chỉ có mình em, đã lâu rồi em chưa được là đứa con gái ngây ngô, đã lâu rồi em chưa được cười tươi, đã lâu rồi... đã lâu rồi..., và cũng trong chính lúc này, em nhận ra được một điều mà bấy lâu nay em đã bước nhầm đường. Tại sao khi những con người phụ bạc kia vẫn sống bình thản như chưa có chuyện gì thì sao em lại ở đây mà tự hành hạ thân xác yếu mềm này, cớ sao? Sao em lại ngốc nghếch đến vậy? Cũng chẳng phải là từ chữ "duyên" sao. Ngày mai, lại một ngày chông chênh khác. Cuốn theo dòng suy nghĩ, em ngủ thiếp đi...
Sáng dậy, em chần chừ trên giường, chuông báo thức đi làm vang lên từ lâu, em đã không dậy sau một đêm dài buâng khuâng nghĩ về hôm nay... Ngày hôm nay, ngày em buông xuôi tất cả, không lo âu, không vội vã, chậm rãi bước để nhìn cuộc sống và tìm lại con người của em, chầm chậm thôi... Em đánh răng, hẹn một cuộc hẹn với lũ bạn, em trang điểm nhẹ, mặc váy ngắn, giày bata, em đi tìm em...Ngày mà em buông xuôi tất cả, ngày em tìm nơi cất dấu quá khứ, không vội vã, không mệt mỏi, không chút dằn vặt nào nữa, và giờ là những phút giây em sống cho chính bản thân của em, em đi shopping, ăn vặt, chơi trò chơi... Đến quán caffe, em ngồi và nhâm nhi tách trà và tán ngẫu cùng đám bạn:
- Dạo này có hứng rủ tụi tao đi chơi ha? Hay lại có chuyện gì buồn à, trông mày lạ lắm đấy nha.
- Rủ đi không thích hay sao? Hay thôi giờ về nhá?
- Đâu, đùa mà.. hihi, ê mày thằng cha ngồi một mình bên kia đep trai hen...
- Thôi đi, lại mơ tưởng đấy à
- Tất nhiên, là phụ nữ thì phải biết mơ tưởng chút chứ, tại sao không trong khi mình vẫn đang còn trẻ.
- Chậc.. tao thua mày rồi
- Này, Linh tao thách mày sang xin được số điện thoại hắn đấy.
- Mày điên à, quen biết gì, mệt lắm.
- Giờ nha, mày sang xin được số điện thoại của hắn, thì tao bao mày đi shop thoải mái, và ngược lại, mày thấy sao?
Cả đám chúng nó đều bắt cược.. và thật ra là cũng chẳng mất gì, cùng lắm là ngại xíu thôi,,, trong phút chốc em đã trở nên can đảm.
- Cược thì cược, nói là làm!
Em mon men tiến gần đến, lần đầu tiên em chai mặt đi xin số vì một vụ cược cho đỡ mất mặt:
- Ah... à anh ơi....
- Hả?? Có gì không em
- Dạ ở.. ở đây có...có ai ngồi chưa ạ?
- Chưa...? mà có gì không?
- À,,, anh... anh cho em xin.... xin số... điện thoại nhá?
- Hả?? – ánh mắt anh ngơ ngác nhìn, và giờ chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui.
- Được không..ng anh?
- À,, tất nhiên, em đưa điện thoại đây.
- ...................
- Dạ..... em cảm ơn.
Quay về bàn, mặt em đỏ như trái cà chua, bất giác trong lòng em có chút cảm giác mới lạ và đặc biệt nhưng cũng có chút gì đó quen thuộc. Nhưng em lại không đủ can đảm để nhìn anh. Bơ anh đi và chẳng thèm quan tâm, có chút gì đó hơi quá đáng nhưng thôi kệ, có duyên thì sẽ gặp lại, phải không?
Tạm biệt đám bạn ở quán caffe, một buổi chiều không tên, em lang thang trên bờ hồ, chẳng còn chút luyến tiếc cái quá khứ xa vời kia nữa, nhìn từng người yêu nhau dắt tay nhau trên phố, em cảm thấy có chút ghen tị, lòng em đang nếm từng cảm giác trống trải, ngày em cất giấu đi những cảm giác cô đơn, hận thù đáng sợ đó hình như bây giờ lại chẳng còn gì, lòng em nhẹ tênh. Người ta bảo là có duyên nhưng phải có nợ mới sống được bên nhau để trả hết cái nợ đó, còn em chỉ có duyên nhưng lại không nợ thì đó cũng chỉ là một chữ "duyên" mà thôi, vậy mà em phải mất quá nhiều thời gian mới hiểu ra được chữ "duyên" ấy. Giá bảo, nếu cuộc đời này không gặp được họ thì sao em hiểu được rằng chẳng phải do em sinh phải ngày xui xẻo, cũng chẳng phải do những người làm tổn thương em mà là do một chữ "duyên", mỗi người mà em thương, em yêu, hay chỉ là những người đã lướt qua cuộc đời em, đó là những cái "duyên" mà em có được, là những người nhất định em phải được gặp, dẫu có xấu, có tốt thì đó là những kỉ niệm, những bài học và là những cơ hội mà em có, chuyện gì đến sẽ đến, và những chuyện ở trong quá khứ, cũng không thay đỗi được. Tại sao em lại không nhìn về tương lai cơ chứ? Có phải là một cô gái quá ngốc nghếch không? Cảm ơn những người đã bước qua em, để dành đúng chỗ cho người có "nợ" với em. Và em luôn chắc chắn rằng ta luôn cần lắm một chữ "duyên". Cuối cùng thì em cũng đã sắp xếp được những dòng suy nghĩ ấy... chiều hoàng hôn bên hồ, không khí thật trong lành và êm dịu, một ngày em buông xuôi đi tất cả cũng như khi ta cầm cốc nước nóng rát tên tay, ta cũng sẽ buông thôi, em đã buông và chúng cũng đã rơi vào dòng chảy của quá khứ, và ngày mai, em sẽ nắn nót viết lại câu chuyện cho cuộc đời mình.
Chiều hoàng hôn rồi, em sải những bước chân quay về, quay lại em nhìn thấy người con trai trong quán caffe, em giật mình, tìm chỗ trốn, mong sao anh ta không nhận ra mình, tiếng chuông điện thoại reo:
- A..a..alo
- Chào em...
- Anh là ai vậy? Tôi đang có việc nên có gì anh nói nhanh chút!
- Em tên gì?
- Anh là ai?...
- Anh tên Quân
- Quân nào? Tôi làm gì có quen ai tên Quân?
- Có, em nhớ lại đi..
- Không, chắc anh lộn số rồi, em không quen ai tên Quân cả!
- Anh chắc chắn đấy, em có quen anh mà, quay lưng lại đi nào...
- Hả??...
Em đứng người lại, tim em đập loạn từng nhịp, em ngần ngại quay lưng lại và em nhìn thấy anh - người con trai lần đầu em xin số.
- Anh đã bảo là em quen mà, phải không?
Em cười ngượng ngịu:
- À...em xin lỗi...chuyện... lúc nãy... trong quán là vì em cược với bạn, có gì không phải cho em xin... lỗi!!
- Làm gì mà lắp la lắp bắp vậy? Anh có làm gì em đâu? Mà em có lỗi gì với anh à?
- À... ờ.. dạ
- Nếu có lỗi thì nghĩa là em nợ anh.. mà em nợ anh thì không dễ gì nhanh trả hết nợ đâu nhé!
- Dả???
- À anh nói nhỏ cái này cho nghe nè..
- Dạ.. vâng anh nói đi..
- Lần sau, có gì đừng bao giờ đi xin số đứa con trai nào nữa nhé...
- Dạ.. à vâng, không có lần sau đâu ạ!
- Và chỉ có lần này thôi nhé...
Con tim nói với em là đã tìm được chữ "duyên" của mình, có kèm theo chữ "nợ" nữa... và em và anh gặp nhau cần lắm chữ "duyên", cảm ơn những chữ "duyên" trước đã đưa em đến gặp được "duyên" và "nợ" của anh. Và nếu một ngày nào đó bạn không thể tiếp tục đeo mặt nạ nữa, không thể nào gồng mình lên để chống chọi lại nữa... thì hãy dành một ngày để buông xuôi tất cả!
Lê Bảo Lâm