Gửi bài:

Khi người ta trẻ 2

(Lấy cảm hứng từ "Khi người ta trẻ" của Phan Thị Vàng Anh)

Bố bảo sẽ phải đưa tôi đi giám định tâm lý, điều trị tâm thần, tao không thể chấp nhận con mình bị gay được! Tao thật vô phúc!; Tôi cười thầm trong bụng, bố sẽ đưa tôi đi gặp Freud hay Jung đây? Chậc! Ai cũng tốt thôi, tôi đang có nhiều ẩn ức muốn gặp họ.

***

Ngày vụn vỡ, ve khóc thán, phượng nở đỏ một niềm đau. Nước mắt tôi đã rơi dọc đường về. Tôi yêu Gã, thằng bạn cùng lớp, trong tim nhói lên nỗi sợ lạc nhau suốt đời. Nỗi sợ ám ảnh thường trực, trong mơ thấy mình lần tìm Gã mải miết. Sau một tuần xa ghế nhà trường, Gã đến nhà, cùng tôi ôn tập môn Toán cho kỳ thi đại học. Tôi vui sướng, mắt lúc nào cũng ngời sáng khiến Gã e dè.

Chiều, pha lê vỡ vụn trước sân, gió thốc. Tôi biết Gã bỏ đi rồi, không quay lại nữa. Đêm nào đó, tôi đã thú nhận yêu Gã, tôi đã bị bố giáng bợp tai. Tôi đứng dậy và cương quyết, con yêu Gã. Từng hạt pha lê vỡ, tôi tựa cửa chờ Gã đến giúp tôi giải Toán. Ngày ấy, tôi khờ thật, giá mà trời nắng êm êm, đằng này bão tố trùm lấy thành phố, ấy mà tôi vẫn đợi chờ.

khi-nguoi-ta-tre-2

Nắng không bỏ đi, cũng về. Nắng khô khan trên đại lộ dẫn vào trường đại học danh tiếng, tôi lỡ cỡ vào đời. Tôi tìm xem có khuôn mặt nào quen không, tìm xem có ai giống gã không. Gã trông ra sao nhỉ? Mắt trong, nhưng híp, cận hai độ rưỡi, đeo kính trông thư sinh lắm. Da ngăm, răng trắng, hay cười dở dang. Gã có giọng nói trầm khan, không phát âm tốt những phụ âm cong lưỡi. Tất cả đều quyến rũ tôi.

Tôi yêu đơn phương thêm một năm nữa, dù Gã ra đi về chốn nào mất tăm. Yêu rồi quên. Và quên kéo dài, rồi nhận ra, Gã đã rời khỏi trái tim mình. Tôi cứ ngỡ cả đời không quên được Gã. Nhưng giờ nhớ lại chuyện ngày cũ, tôi cảm thấy quá đỗi bình thường. Cảm xúc có thể chết đi rồi, nhưng kỷ niệm thì còn mãi!?

Đêm hắt đèn, choáng váng trăng soi. Tôi ngồi dưới gốc thùy dương, đọc tập truyện của Phan Thị Vàng Anh, cuốn Khi người ta trẻ. Tôi bĩu môi, thằng nhân vật tồi. Cô sinh viên trường Y cũng dở người, việc gì phải chết? Tôi lắc đầu, tôi sẽ không dại gì mà chết.

Đêm có tiếng thở dài. Hắn xuất hiện. Hắn lãng tử, xách máy ảnh chụp biển đêm đầy sóng và sao. Từ đêm đó, tim tôi thuộc về Hắn. Hắn nói lời mật ngọt. Hắn khen tôi ngây thơ, cuốn hút: Này trông cứ ngây thơ, lạnh lùng thế này thì tim tôi nát tan mất!

Hắn nhỏ hơn tôi hai tuổi tốt nghiệp trung học được hai tháng, chẳng học lên cũng không đi làm ổn định. Hắn thích chụp ảnh. Nhưng lâu lâu mới được thuê chụp một bộ ảnh mà lúc nào tiền cũng đầy túi thì quả là tài thật.

Tôi buông bỏ cái tôi để yêu Hắn cuồng nhiệt. Tôi hỏi Hắn, anh có gì buồn, sao không chia sẻ với em? Hắn cau mày, rít nốt điếu thuốc, không có gì! Đơn giản chỉ có thế, Hắn nói ít, còn tôi thì cứ mở lòng cho Hắn nhìn thấu.

Tôi đến trường ít hơn, bên Hắn nhiều hơn. Tháng Sáu, mùa thi cuối kỳ, Hắn chán đời muốn rời xa phố thị. Tôi cũng bỏ mấy môn thi, đi chơi cùng Hắn. Hắn hôn tôi ít hơn, không còn ngọt ngào như ngày cũ. Tôi buồn nhiều những ngày Hắn không nhắn tin hỏi thăm. Nhưng mấy ngày sau, Hắn rủ lên giường, tôi vẫn mỉm cười đến với Hắn. Tôi yêu Hắn thật rồi.

Quán bar đêm buồn, tôi thấy Hắn cười ngả ngớn bên một cậu con trai khác. Họ hôn nhau, sâu lắm. Tôi như rơi xuống vực thẳm, gió hú hét. Hắn thờ ơ bấy lâu nay, hoá ra đang ngoại tình với... một người bạn cùng khoá đại học của tôi.

Tôi đớn đau suốt đêm hôm ấy. Sáng hôm sau, tôi hỏi, Hắn chối phăng. Tôi nuốt ngược những giọt nước mắt chát chúa. Tôi đưa những bức ảnh lén chụp ra làm bằng chứng. Hắn cười nhạt, ừ, tôi là vậy đấy! Tôi đi tìm niềm vui mỗi ngày!

Ngày uất nghẹn, tôi là niềm vui thoáng giây của Hắn. Tôi tìm Freud, Freud bảo tôi đừng kìm nén, hãy tìm người tâm sự. Tôi quá ít bạn. Nhưng may quá, tôi vẫn còn N. N bảo tôi đừng buồn vì một thằng tồi. N trách tôi đã không tin cái chân lý "Thứ gì có được quá dễ dàng, người ta sẽ không trân trọng nó". Hắn đã có được trái tim tôi chỉ trong một đêm. Và Hắn tha hồ bóp nát.

Tôi nhìn mẹ đang nấu bữa cơm cho gia đình bé nhỏ và khóc thầm. Mẹ ơi, mối tình đầu của con đã tan vỡ. Con không thể nói với mẹ vì con đã vội yêu. Con muốn hỏi mẹ, mẹ ơi, mối tình đầu của mẹ ngày trẻ ra sao nhưng không thể. Mẹ không có tình đầu như con. Tình đầu của mẹ cũng là bố bây giờ. Ngày ấy, bố chinh phục mẹ quá dễ dàng, có lẽ vậy mà bây giờ bố thường xuyên làm mẹ buồn, không thương mẹ nhiều như con tưởng. Tình đầu của con cũng thế. Anh đến với con rất đỗi tình cờ, vội vàng phút chốc anh có được trái tim con. Và giờ đây, anh lạnh nhạt. Anh không trân trọng con, tình cảm của con. Mẹ ơi, con đau buồn lắm. Nhưng con còn niềm hy vọng trong cuộc tình ngày sau. Còn mẹ, mẹ không còn gì ngoài những tháng ngày bố rắc nỗi buồn lên cuộc đời mẹ...

Mấy ngày sau, tôi hãy còn uất ức và vẫn chưa quen lời Freud dặn. Tôi tìm đến Hắn và khóc. Nhưng không vơi nỗi sầu đầy tràn, tôi van nài Hắn đừng bỏ tôi đi. Hắn cười khẩy, thật phiền! Vui chơi thế đủ rồi!

Ừ thì đủ rồi! "Người ta dỗ ngọt tôi vào tình yêu, bây giờ chê chán nẻo đi đường về. Tôi lầm tin lời người ta. Tôi làm tôi khổ vì yêu...". Cô ca sỹ hát đúng nỗi lòng tôi quá. Hát nữa đi, giúp tôi vơi phần nào! "Tình sang bến mới tình vui. Tình bỏ ta đi mất rồi. Đời nát tan..."

Đêm tái tê, tôi thấy mình như đang chết, chết dần, chết mòn. Mùa mưa đến, lạnh lắm, căn phòng thiếu hơi ấm, như nhà xác. Tôi ru rú cả ngày trong phòng. Bố mắng, đàn ông con trai gì mà như gái cấm cung. Ngày mai, bác K sang nhà ăn cơm tối cùng gia đình mình, mày bỏ ngay cái vẻ mặt sầu thảm ấy đi. Bác K đi cùng con gái, mày sẵn sàng mà xem mắt nó đi. Tôi lầm rầm, chết tiệt!

Tôi cứ đọc mãi cuốn truyện buồn, nghe hoài bản nhạc ủy mị. Nắng đã réo gọi, mà lòng tôi thì lạnh như xác ướp. "Cuộc tình đã lỡ với bao nhiêu thương đau. Hết rồi nay đã không còn gì thật rồi".

Khi người ta trẻ, người ta thèm yêu, được yêu và được chia sẻ biết nhường nào. Buổi tối đó, bác K và cô con gái xinh đẹp đến ăn tối ở nhà tôi và cũng là dịp để họ tiễn tôi rời khỏi dương thế. Tôi lạc loài giữa cuộc đời đầy giông tố, tiện nhân.

Mưa đêm lạnh lắm, nhưng N ngồi suốt đêm, giọt vắn giọt dài, trước linh cửu của tôi. N trách móc, mày nghĩ Hắn sẽ gào khóc khi thấy mày thế này sao? Giá mà mày đừng nông nổi, mày sẽ thấy trời phạt họ thế nào. Hắn lại tìm một đứa khác để qua đường, du thuyền trên biển, tưởng là nắng lắm và vui lắm nào ngờ... Bọn nó đánh ghen ầm ĩ. Giờ thì ba con người nằm sâu trong lòng biển, lạnh lắm và khiếp đảm lắm.

Khi người ta trẻ, người ta đớn đau biết mấy khi yêu. Nhưng người ta vẫn còn những người bạn tốt bụng như thế. Tôi ấm lòng, dưới huyệt mộ đầy những nén hương.

Viết cho sự quyến luyến cuối cùng và quên.

- Lý Minh Kỳ -

 

Ngày đăng: 25/04/2017
Người đăng: Thi Phú Nguyễn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Lùi lại một bước
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage