Gửi bài:

Nỗi sợ mang đến sự hối tiếc

Những kỉ niệm hồi đó giờ nghĩ lại khiến tớ bật cười, giá kể như chúng ta mãi như thế có tốt không, cứ ghét nhau như vậy thì cậu sẽ chẳng bao giờ trở thành bạn thân của tớ và tớ đã không dành tình cảm nhiều cho cậu đến vậy.

***

Cô bé "Hay cười"

Tớ muốn hỏi cậu rằng từ bạn thân trở thành người yêu thì phải bước bao nhiêu bước vậy hả cậu, nói thật tớ chẳng biết mà dù có biết đi chăng nữa thì tớ thật sự chẳng dám bước tới. Bởi vì tớ biết chỉ cần tớ bước thêm một bước nữa thôi thì cậu sẽ xa tớ mãi mãi. Tớ thật sự rất đau khi thích cậu mà chẳng dám nói, chỉ biết lẳng lặng nhìn cậu từ xa. Những cảm xúc tớ dành cho cậu chỉ để mãi trong lòng của tớ thôi, tớ không biết rằng khi tớ nói ra những lời đó rồi thì cậu sẽ như thế nào với tớ. Tớ đã vô tình đọc trên mạng có người nói rằng: "Bạn thân có thể là người yêu nhưng khi đã là người yêu thì có rất ít cơ hội sẽ lại là bạn thân như trước. Có một tình yêu, chỉ cần nói ra sẽ mất người đó vĩnh viễn vậy thì cần gì phải nói ra cơ chứ. Đi bên lề hạnh phúc của người đó thôi cũng tốt mà, có đúng không". Tớ cảm thấy người đó nói thật đúng, liệu rằng khi tớ nói tớ thích cậu rồi thì sao cơ chứ, cậu cũng sẽ như vậy mà rời xa tớ đúng không, nói thật tớ không dám đánh đổi cậu với cảm xúc của mình. Thà rằng cứ âm thầm bên cậu, có cậu là tớ đã vui rồi. Vì vậy tớ đã quyết định xem cậu như là một người bạn thân, âm thầm chăm sóc và theo dõi cậu thôi. Tớ nghĩ rằng có lẽ thời gian trôi đi thì tớ sẽ có thể quên được cậu ngay.

noi-so-mang-den-su-hoi-tiec

Tớ còn nhớ lúc tớ quen biết cậu là khi tớ học mẫu giáo cơ, tớ thật sự ghét cậu kinh khủng luôn, lúc nào cậu cũng trêu chọc tớ và một đều nữa là cậu được xếp ngay cạnh tớ nữa. Có lần mẹ tớ mua cho tớ cái cài mới, tớ rất thích nhưng khi đến lớp thì cậu đã chụp lấy rồi bẻ gãy nó luôn. Lúc đó tớ bực lắm và đi mách cô, ấy vậy mà cô không phạt cậu mà chỉ bảo cậu tới xin lỗi tớ thôi, nhưng mà cậu chẳng hề xin lỗi mà còn nói: " có cái đó cũng đi mách cô, đúng là đồ con gái phiền phức". Kể từ đó tớ chẳng "ưa" cậu tí nào, cậu là một cậu bé lém lĩnh và tinh nghịch cậu có biết không. Rồi sang cấp một cậu lại ngồi gần tớ nữa, nói thật tớ tự hỏi rằng có phải ghét của nào trời trao của đó không vậy trời, vậy tớ ghét "cục vàng" không biết ông trời có cho tớ không nữa. Cậu tính nào tật đó cứ thấy đồ dùng học tập của tớ là cậu phá hết cho bằng được, vì vậy lúc nào tớ cũng bị mẹ tớ mắng cho một trận vì tội "không giữ đồ dùng của mình". Rồi tớ xin cô chuyển chỗ ngồi, lúc đó cô đáp ứng tớ vui lắm lắm luôn bởi vì tránh xa được tên "hắc ám" như cậu. Nhưng niềm vui chưa được lâu dài, không hiểu sao tên hắc ám cậu lại ngồi gần tớ nữa. Tớ cũng đã hỏi với cô giáo tại sao lại như vậy, thì cô bảo cậu nói rằng: " dạ thưa cô em chỉ thích ngồi với bạn Vân thôi, với lại bạn đó học giỏi mới giúp em tiến bộ được". Vâng, nguyên câu cậu nói với cô giáo là như vậy, đến giờ tớ vẫn còn nhớ như in.

Tên "Hắc ám"

Tớ còn nhớ lúc mới học mẫu giáo tớ cảm thấy rất cô đơn và buồn, bởi vì ba mẹ tớ chia tay tớ phải sống cùng với bà, lúc đầu tớ chẳng muốn tiếp xúc một ai cả, khi cô cho chơi trò chơi tớ cũng thích chơi một mình. Nhưng thật lạ thay cái suy nghĩ của tớ thay đổi từ khi nhìn thấy nụ cười của cậu nó thật trong sáng và hồn nhiên. Nhưng tại lúc đó tớ không nhận ra nên tớ cảm thấy rất ghét cậu một cô bé hay cười, tớ muốn biết rằng tại sao cậu hay cười nhiều đến thế cơ chứ và tớ tự hỏi rằng: " chẳng lẽ con nhóc này không biết buồn và khóc". Vì vậy tớ luôn muốn chọc cậu, làm cậu khóc mỗi lần như thế thì tớ rất vui. Nhưng mà nói thật với cậu một bí mật nhỏ nè thật sự chuyện cái cài của cậu ấy, tớ không cố ý đâu do tớ sơ ý thôi. Hết học mẫu giáo cậu để lại cho tớ những kỉ niệm rất mờ nhạt, cảm giác của tớ lúc ấy rất ghét cậu. Mà cậu nhớ không cậu thô bạo thật đấy, nhớ có lần học lớp một cậu đánh tớ xịt máu mũi chỉ vì tớ lấy cục gôm của cậu, ừ thì lúc đó tớ chỉ lấy nó cắt ra thành từng mảnh thôi mà (hi hi). Tớ nhớ hồi đó cậu cũng xin cô chuyển chỗ nhưng chỉ một tuần thôi là cậu quay lại chỗ " thân thương" của tớ, chắc cậu không biết rằng tớ đã dùng "thủ đoạn" đấy. Giờ nhớ lại những kỉ niệm đó thật vui biết bao, đến năm cấp hai hình như cảm giác ghét cậu nó chẳng còn nữa thì phải, tớ không biết nữa, chỉ biết mỗi lần chọc cậu làm cho cậu khóc thì tớ rất buồn không còn vui như lúc trước nữa. Tớ thật sự không biết những hành động của tớ làm cho cậu ghét tớ như vậy, sau này nghe cậu nói lại tớ mới biết, nói thật lúc đó tớ chỉ muốn cậu chú ý đến tớ thôi mà.

Cô bé " Hay cười"

Thời gian học cấp một cứ trôi qua như thế, tớ rất vui và tớ có một mong ước nho nhỏ thôi là mong ông trời đáp ứng cho tớ là đừng bao giờ ngồi gần cậu nữa, nhưng đúng ông trời thương tớ thật lần này cậu không ngồi gần tớ mà chỉ là "học chung lớp thôi". Càng lớn cậu càng ngày quậy phá và những hành động của cậu làm cho tớ càng ghét cậu nếu hỏi cấp độ ghét của tớ dành cho cậu là bao nhiêu nếu tính thang điểm mười thì tớ sẵn sàng nói rằng: " cậu rất may mắn chưa tới điểm mười nhưng lại ở mức 9,9 rồi đó". Không biết sao mỗi lần tới tớ trực nhật thì cậu lấy thùng rác liệng ngay vào người tớ hoặc cậu đổ hết rác ra cho tớ quét lại. Còn có lần tớ đang nói chuyện với một cậu con trai khác thì cậu chạy đến bôi kẹo cao xu lên tóc của tớ, cậu biết không lúc đó tớ khóc rất nhiều vì tớ phải cắt đi mái tóc mà tớ yêu quý. Tớ biết cậu rất "thương" tớ, tớ biết chứ nên tớ đã tránh xa cậu rồi cơ mà nhưng cớ sao chẳng thoát khỏi cậu thế.

Những kỉ niệm hồi đó giờ nghĩ lại khiến tớ bật cười, giá kể như chúng ta mãi như thế có tốt không, cứ ghét nhau như vậy thì cậu sẽ chẳng bao giờ trở thành bạn thân của tớ và tớ đã không dành tình cảm nhiều cho cậu đến vậy.

Sang cấp ba chúng ta phải sống xa nhà, nói thật tớ cảm thấy cô đơn và trống trải, tớ bắt đầu sống cuộc sống mới không có ba mẹ bên cạnh. Bắt đầu tập quen với những con người xa lạ, lúc đó tớ cảm thấy rất may mắn khi có cậu ở bên, cậu đã thay đổi rất nhanh chóng không còn là cậu bé như ngày nào trêu chọc tớ nữa, cậu đã trưởng thành thật rồi. Dần dần tớ hiểu cậu và chúng ta trở thành những người bạn thân của nhau. Những cử chỉ quan tâm của cậu làm cho tớ cảm thấy rất ấm áp và mang lại cho tớ cảm giác rất an toàn. Những khi tớ vấp ngã hay những lần gặp chuyện buồn tớ lại nghĩ đến cậu đầu tiên. Tớ thắc mắc rằng không hiểu sao tớ không còn ghét cậu nữa mà thay vào đó là những sự cảm mến và khâm phục. Khi tớ biết hoàn cảnh thật sự của cậu tớ đã khóc và tự hỏi rằng một đứa trẻ khi sinh ra thì rất cần có một gia đình ấm áp bên cạnh, nếu là tớ thì tớ đã không đủ mạnh mẽ như cậu, không biết cậu vượt qua tất cả những chuyện đó bằng cách nào nữa. Và tớ cảm thấy mình thật may mắn biết bao khi có một gia đình đầy đủ như vậy. Rồi kể từ đó, tớ rất rất muốn trở thành một thành viên trong gia đình của cậu. Thời gian trôi đi, chúng ta cứ mãi như thế mãi bên nhau như những người bạn, nhưng có một điều tớ không hề hay biết là tớ đã thích cậu, không biết tình cảm đó có từ khi nào, nhưng tớ rất sợ nó ngày càng một lớn.

Tên "Hắc ám"

Sang cấp ba đó là khoảng thời gian hạnh phúc và ấm áp nhất của tớ bởi vì tớ có cậu bên cạnh. Chắc cậu không biết tại sao tớ lại không còn trêu chọc nữa đúng không, đố cậu biết đấy, thật ra tớ nhận ra điều đó khi đọc quyển sổ nhật kí của cậu đó tớ còn nhớ cậu viết rằng " sao trong lớp lại có một tên đáng ghét vậy chứ, suốt ngày cứ chăm chọc mình, khiến cho mình càng ghét hắn". Chắc cậu không ngờ mình đã đọc nó đúng không, tớ còn phát hiện ra cậu còn có những bí mật rất buồn cười đúng là đồ trẻ con mà. Cậu ghi tất cả các "tội trạng" của tớ vào trong sổ nhật kí của cậu, thì ra tớ thật sự đáng ghét trong mắt cậu như vậy. Vì vậy tớ thay đổi rất nhiều, tớ còn lên mạng tìm xem cách làm thế nào để khiến cho một người chuyển từ ghét thành thương nữa cơ đấy. Và tớ thật sự đã thay đổi không còn là cậu bé năm nào nữa, có lẽ chính cậu cũng chính cậu là người đã khiến tớ thay đổi như vậy, cậu là nguồn ánh sáng chiếu soi và dẫn đường cho tớ. Tớ biết cậu cảm thấy cô đơn và trống trải thế nào khi phải xa ngôi nhà thân yêu của cậu để đến một nơi mới. Cũng chính nhờ vậy mà cho tớ cơ hội gần với cậu hơn, dần dần cậu không còn ác cảm với tớ nữa, điều đó làm cho tớ cảm thấy rất vui.

Tớ cảm thấy cuộc đời này rất công bằng với tớ, tuy đã không cho tớ một gia đình hoàn chỉnh như bao nhiêu người khác, nhưng đổi lại tớ đã có cậu ở bên. Cậu như một món quà vô giá mà thượng đế mang lại cho tớ. Chắc cậu không biết thời gian ở bên cậu khiến cho tớ nhận ra một điều rằng tình cảm tớ dành cho cậu ngày càng một lớn hơn. Nếu khoảng cách giữa tớ và cậu là 100 bước thì có lẽ chúng ta đã bước đến bước thứ 99 rồi, nhưng tớ chẳng dám bước cái bước cuối cùng kia bởi vì tớ rất rất sợ phải mất đi cậu. Có lẽ cậu sẽ không biết nỗi sợ ấy lớn đến thế nào đâu. Nhìn thấy những đôi tình nhân tay trong tay bước cùng nhau trên con đường tớ cảm thấy rất buồn, tớ ước rằng giá kể như tớ cũng sẽ nắm tay cậu đi trên con đường này. Tớ thấy không vui khi nhìn cậu thân thiết với một người con trai khác không phải là tớ, tớ chỉ biết âm thầm đứng từ xa nhìn cậu, nhìn thấy nụ cười thật đẹp bên cạnh người khác, khiến lòng tớ chùn xuống, giá như nếu giá như thôi tớ không thích cậu thì hay biết mấy, thì có lẽ tớ sẽ không có những cảm giác như bây giờ. Cậu có biết không những lần cậu chỉ bài cho tớ, vô thức cậu xích lại gần tớ làm cho tim tớ lại xao động và nó muốn nhảy ra ngoài luôn đấy. Tớ biết tình cảm cậu dành cho tớ không khác gì một người bạn thân cùng học chung và lớn lên với nhau.

Cậu ơi ! Tớ nên giữ tình cảm này bên mình để khỏi mất cậu, hay là nói ra cho cậu biết đây. Nếu không nói ra thì tớ sẽ cảm thấy "hối tiếc" còn nói ra thì "sợ" cậu lại chạy trốn tớ mất. Và rồi không một chút do dự tớ đã quyết định âm thầm bên cậu và bảo vệ cậu chỉ cần cậu bên cạnh tớ là đủ rồi. Có một tình yêu chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là tốt rồi.

Cô bé " Hay cười"

Tình cảm của tớ dành cho cậu ngày càng lớn, tớ phải tìm cách "áp chế"nó lại, nên tớ cố gắng tránh mặt cậu, có lẽ nhiều người nói tớ ngu ngốc, tớ biết đấy chứ nhưng đó là cách duy nhất tớ có thể ở bên cạnh cậu, đóng tốt vai trò của một cô bạn thân. Tớ thấy mình diễn hay thật đấy, nhưng điều đó khiến tớ càng đau lòng thêm, không biết cậu có hiểu không, nhìn thấy cậu buồn tớ chỉ biết đứng bên cạnh cậu mà chẳng thể cho cậu một cái ôm với tư cách là "một người nào đó". Nói thật nhiều khi tớ chỉ muốn đến bên cậu và nói rằng: "tớ thích cậu nhiều lắm", chỉ có năm từ thôi nhưng cớ sao tớ thốt không nên lời, tớ luôn bị lí trí và con tim chi phối, một mặt muốn chạy đến bên cậu, một mặt muốn cậu mãi bên tớ như thế này. Và thời gian cứ thế trôi đi, chúng ta vẫn mãi là "bạn thân" của nhau. Rồi đến một ngày cậu lại rời xa tớ đến một nơi khác mà không có tớ bên cạnh. Cậu biết không khi đó tớ cảm thấy bầu trời như đang sụp đổ trước mặt tớ vậy, tớ không cảm nhận được ánh sáng bình minh nó đẹp như thế nào. Không cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, mà chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo bao quanh, có lẽ nó không đủ nóng để có thể sưởi ấm trái tim của tớ. Cậu đã ra đi mãi mãi, khi tớ chạy đến thì chỉ thấy cậu nằm đó bên một hũng máu, mắt nhắm nghiền lại gọi bao nhiêu lần cậu cũng không mở mắt và đáp lại với tớ mà cậu chỉ cười trước khi đôi mắt kia nhắm hoàn toàn. Tớ nhìn thấy tay cậu đang nắm một thứ gì đấy nó rất chặt, tưởng chừng như cậu không muốn mất nó chắc nó rất quan trọng với câu. Lúc tớ mở ra thì thấy một dây chuyền khắc tên của tớ, lúc đó đầu tớ trống rỗng tại sao cậu lại làm dây chuyền tặng tớ cơ chứ. Tớ nhớ có lần tớ hỏi cậu rằng:

- Cậu sẽ làm gì khi ngỏ lời yêu với một cô gái mà cậu thích?

- Tớ sẽ tặng cậu ấy dây chuyền khắc tên cậu ấy.

Cái câu " tớ sẽ tặng cậu ấy dây chuyền khắc tên cậu ấy" nó cứ vang vọng trong đầu của tớ. Tại sao cơ chứ, tại sao ông trời cứ trêu chọc con người như vậy "khi nhận ra điều họ muốn biết nhưng lại mất đi vĩnh viễn". Tớ hét lên một tiếng rồi tớ bỗng thấy bầu trời tối dần lại. Khi mở mắt ra thì thấy ba mẹ bên cạnh. Nhưng tớ đưa mắt tìm mà chẳng thấy cậu, tớ trách cậu sao lại vô tâm đến vậy tại sao không đến thăm tớ. Rồi tớ hỏi mẹ tại sao con lại nằm trong bệnh viện thì không một lời đáp lại chỉ thấy nước mắt lăn dài trên khóe mắt. Tớ cảm thấy rất hoang mang và mẹ nói với tớ :

- Thằng Nghĩa mất rồi con à

- Mẹ nói gì cơ, mẹ đùa con đúng không hả mẹ, mới sáng cậu ấy còn nói chuyện với con cơ mà.

- Đó là sự thật, con phải tin.

Khi nghe như vậy tớ nghĩ đó chỉ là một câu nói bông đùa từ mẹ và ước rằng nó không phải là sự thật, vì vậy tớ đã chạy đi tìm cậu mà lạ thay sao gọi cậu lại không bắt máy nhỉ, lúc trước cậu có bao giờ vậy đâu. Rồi tớ chạy đến nhà thì nghe tiếng khóc của bà cậu. Lúc này trong đầu tớ rất hoang mang dự cảm có một điều chẳng lành và khi bước vào đập vào mắt tớ là hình ảnh cậu đang ở trên một chiếc bàn. Bên tai tớ nghe người ta bàn tán về cái chết của cậu, tớ thật sự muốn chạy tới và hỏi cậu rằng: "tại sao cậu ra đi sớm vậy cơ chứ, cậu chưa kịp nghe tình cảm của tớ cơ mà, sao cậu vô tâm bỏ lại tớ mà ra đi vậy hả...". Có rất nhiều rất nhiều câu hỏi tớ muốn hỏi cậu, nhưng chẳng thể có được câu trả lời. Giờ tớ phải làm sao đây khi không có cậu bên cạnh, trước đây tớ rất sợ rất sợ phải dựa dẫm vào một ai đó, nhưng tại sao cậu lại tạo cho tớ thói quen đó, rồi cậu ra đi mãi mãi.

Tên " Hắc ám"

Hôm nay ngồi một mình suy nghĩ rồi bỗng dưng tớ quyết định phải nói cho cậu biết tình cảm thật sự của tớ. Tớ đã dành dụm một số tiền nhỏ để đặt một dây chuyền mang tên của cậu, nó thật sự rất đẹp y như cậu vậy. Tớ chẳng biết tại sao mình lại quyết định thế nữa, nhưng tớ rất sợ cậu à, sợ nếu tớ không nói ra tình cảm của mình cho cậu biết thì tớ sẽ phải hối hận và hối tiếc trong lòng. Bởi vì chỉ còn một vài tháng nữa thôi chúng ta lại phải chia xa, mỗi người thực hiện ước mơ của mình, tớ sợ giờ không nói với cậu thì không kịp mất.

Tớ vội vàng đạp thật nhanh để đến nói với cậu những điều tớ suy nghĩ trong lòng, nếu cậu không có tình cảm với tớ thì chỉ mong cậu cho phép tớ đi bên cạnh cậu như một người bạn cũng được. Nhưng cớ sao bỗng dưng tớ chẳng thể còn sức để bước tiếp đến bên cậu, tớ ráng lê lếch nhưng chẳng được, nhìn thấy trên bàn tay của tớ là những giọt máu đỏ tươi, tớ tự hỏi mình bị sao thế này. Rồi bỗng dưng có rất nhiều người quay quanh tớ, họ bàn tán cái gì đó mà tớ chẳng kịp nghe rõ nữa. Và tự dưng tớ nhìn thấy cậu gọi tên tớ và khóc, tớ rất muốn lấy cánh tay mình lau đi những giọt nước mắt đó, nhưng cớ sao lại chẳng thể làm được. Sao tớ cảm thấy cơ thể mình dần dần mất đi sức, tớ muốn an ủi cậu rằng tớ không sao cả, nhưng sao tớ lại cảm thấy buồn ngủ quá cậu à, đôi mắt tớ nó muốn khép lại thôi. Nhưng nhìn thấy cậu khóc tớ cố gắng không cho nó nhắm lại và tớ đã cười với cậu trước khi đôi mắt tớ nhắm hẳn lại. Và có lẽ tớ không biết rằng đó là lần cuối cùng nhìn thấy cậu, tớ thật sự không muốn vậy đâu, tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu nữa mà, nhưng đó lại là sự thật tớ đã xa cậu mãi mãi.

À mà tớ cũng có viết nhật kí cho cậu đấy cậu nhớ đọc nó nhé! Tạm biệt cậu, và xin lỗi cậu rất nhiều vì đã không giữ lời hứa bên cậu mãi mãi, nhớ nhé tuy không có tớ bên cạnh thì phải luôn tươi cười và đừng khóc nhè nữa nha cô bé hay cười của tớ, có lẽ cậu không biết tớ thích cậu đến nhường nào đâu. Chúc cậu tìm được một người sẽ yêu thương cậu thật lòng và mong người đó sẽ chăm sóc cậu thật tốt cả luôn phần của tớ nữa. Ở trên thiên đàng tớ sẽ mãi dõi theo và chờ đợi cậu, tạm biệt cậu tớ phải đi rồi.

Cô bé "Hay cười"

Hôm nay tớ đi thăm mộ của cậu, mỗi lần tới ngày này thì tớ lại không sao kìm được nước mắt, tớ tự hứa với bản thân mình phải luôn cười trước mặt cậu nhưng tớ lại không làm được. Ngày cậu ra đi chính là ngày tớ cảm thấy mình mất tất cả, rồi tớ sống như một con điên, cứ ngỡ rằng cậu vẫn còn sống và bên cạnh tớ. Nhưng rồi đến một ngày mẹ đưa tớ đến bia mộ của cậu mà chỉ thẳng vào và nói:

- Nó đây, nó đã chết một năm rồi, nếu nó mà thấy con như vậy thì nó buồn biết bao hả, hãy xem đi.

- Không mẹ nói dối cậu ấy vẫn còn sống và bên cạnh con, tối qua con còn nói chuyện với cậu ấy mà

- ...

Mẹ chẳng đáp lại câu nói của tớ mà chỉ khóc thôi, khi ấy nhìn giọt nước mắt mẹ tớ rơi, tớ đã chợt nhận ra tớ không nên như vậy, phải mạnh mẽ và sống tiếp, tớ nghĩ nếu cậu trren thiên đàng thấy tớ như vậy thì buồn biết bao.

Đã bảy năm trôi qua luôn để lại trong tim tớ một nỗi dằn vặt lớn và đó chính là sự ra đi của cậu. Nhớ lúc tớ đọc sổ nhật kí của cậu tớ đã hiểu ra rất nhiều chuyện và chợt cười, nó là vật chứng duy nhất lưu giữ lại những kỉ niệm đẹp giữa tớ và cậu. Nhờ có nó mà giúp tớ vượt qua tất cả và sống tốt lên rất nhiều, vượt qua những ngày dài khi không có cậu bên cạnh. Còn dây chuyền cậu tặng tớ, tớ vẫn giữ kĩ tớ luôn mang theo nó bên mình như chính cậu ở bên tớ vậy. Tớ sẽ mãi luôn nhớ về cậu, một cậu bé tinh nghịch ngỗ ngáo, một chàng trai dễ thương và là một tên "hắc ám" tớ thích. Tớ quên cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã bước đến bên cuộc đời của tớ và thích tớ, nếu như tớ mạnh mẽ lên một chút nữa và dẹp bỏ nỗi sợ hãi kia thì cậu chẳng bao giờ rời xa tớ.

Những dòng nhật kí

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay tôi lấy giấy văng vào người cậu ấy, cậu ấy rất tức giận và văng ngược lại tôi kết quả là cả hai đứa bị đứng phạt chung, lúc đó tôi rất vui khi được đứng gần cậu ấy.

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay tôi giật đồ ăn mà cậu ấy mua, thế là cậu ấy lại giận tôi nhưng mà cậu ấy đâu biết rằng tôi chỉ làm vậy để gây sự chú ý với cậu ấy.

....

Ngày... tháng... năm

Hình như tôi thích cậu ấy rồi thì phải, cứ nhìn thấy cậu ấy cười là tim tôi lại đâp rất nhanh, không biết đó có phải thích không nữa.

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay tôi và cậu ấy trở thành bạn thân rồi đấy, điều đó làm tôi rất vui, không hiểu sao cậu ấy hết ghét tôi rồi và cười với tôi nhiều hơn.

Ngày... tháng... năm...

Giá như người cầm tay cậu ấy ngay lúc này là tôi

Ngày... tháng... năm...

Không biết sao tự dưng hôm nay cậu ấy lại tránh mặt tôi nữa, cách cậu ấy nhìn tôi khác đi trước rất nhiều.

Ngày... tháng... năm...

Tôi muốn nói với cậu ấy ba từ " tớ thích cậu", nhưng tôi không dám nói cho cậu ấy biết vì một chữ "sợ".

.....

Không biết có nhiều người trải qua cảm giác như vậy chưa, mất đi một cái quý giá mà mình không muốn đánh đổi nó với bất kì thứ gì. Để rồi cho đến một ngày nó ra đi mãi mãi, để lại cho chúng ta hai từ "hối tiếc", có những thứ con người chúng ta luôn muốn biết phải làm thế nào cho hợp lí nhưng chẳng tìm ra đáp án nào cả. Có những người khuyên mình nên như thế này là đúng còn có những người nói rằng như vậy là sai. Cũng giống như chúng ta đứng trên ngã ba đường mà chẳng biết làm sao để đi cho đúng nhất. Và tình cảm của mỗi con người chúng ta cũng vậy, một mặt muốn người mình thích biết rõ tình cảm của mình như thế nào, một mặt vì sợ nói ra họ sẽ tránh mặt chúng ta mãi mãi. Vì thế có những con đường chúng ta nên chọn lựa và quyết định không nên dựa vào bất kì một ai cả, cho dù quyết định đó đúng hay sai thì các bạn hãy tự hào rằng đó chính là sự lựa chọn của bạn. Nếu bạn có vấp ngã thì cũng là bước lùi để bạn tiến tới con đường phía trước. Còn nếu bạn nhận ra hướng bạn đi là sai trái thì bạn có thể lựa chọn hướng khác. Tôi tin rằng có rất nhiều rất nhiều người đang trong tình huống như thế nhưng các bạn hãy cố gắng đối mặt và vượt qua nhé, cho dù kết quả như thế nào thì bạn đã là người chiến thắng chính bạn rồi.

Nhiều người luôn đấu tranh rằng có nên và không nên nói với người mình thích những cảm xúc thật sự của mình không, họ luôn cân đo đong đếm bởi vì một chữ "sợ". Nhưng các bạn ạ đừng chỉ vì một chữ "sợ" nhất thời lại mang đến cho các bạn "hối tiếc" cả một cuộc đời. Và những ai là bạn thân với nhau nếu họ phát sinh tình cảm với bạn thì đừng nên tránh né họ, hãy cho họ thấy bạn không phù hợp hoặc đó cũng là một cơ hội tốt để bạn nhận ra tình cảm thật sự của mình. Hãy là những người bạn tốt của nhau đừng chỉ vì một lí do đó mà đánh mất một người trân trọng và yêu quý bạn hơn bất kì một ai.

Krit- Ngô

Ngày đăng: 04/08/2017
Người đăng: Trang Thuy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Câu chuyện của người khác
 

Ai cũng cho rằng mình khổ nhất, cuộc đời của mình là đau thương nhất, thực ra chỉ vì không biết đến câu chuyện của người khác mà thôi

Trần thế - Mộc Phạn

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage