Vợ chồng Hân
...
Khương lấy điện thoại ra và bấm 094213xxxx, chuông điện thoại bắt đầu reo.
Như thường lệ mắt Khương vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chỉ khi nào cuộc gọi được chấp nhận thì Khương mới đưa lên tai để nghe. Bởi thế mà thường thì những câu mở đầu khi bắt máy sẽ không nghe được. Với mọi người thì Khương sẽ lại alo thêm một lần nữa để xác minh xem bên ấy đã alo chưa, nhưng đối với Hân thì khác, Khương luôn làm khó Hân như kiểu: em nghe chưa, sao im thế, nghe cái gì...bởi câu mở đầu của Hân thường là: "dạ em nghe" nhưng mà Khương ít khi nào nghe đầy đủ cả 3 từ ấy.
Có lẽ Hân chỉ nghĩ là Khương không nghe rõ nên thường nhắc lại khi được yêu cầu. Chỉ đợi có thế là mặt Khương tỏ ra rất nguy hiểm hơn bình thường ấy.
***
Khương quen Hân cũng được gần một năm rồi, cũng không biết cơ duyên từ đâu mà 2 đứa quen nhau, khi hơn nhau những 10 tuổi, không cùng xóm, không họ hàng xa cũng không cùng nơi làm việc.
Đó cũng là nhờ mạng xã hội đấy, ngày xưa thì có ông Tơ bà Nguyệt đưa duyên chứ thời @ thì có FB, zalo nhỉ?
Chuyện xảy ra vào dịp tết cách đây gần một năm, Khương về quê ăn tết sau cả năm đi làm ăn xa, đang ngồi quán một mình nhâm nhi ly café Khương lấy điện thoại ra lên mạng xã hội kiếm người tán dóc cho vui chứ giờ chẳng buồn yêu ai hết. Khương nghĩ tuổi này có ai hợp là cưới thôi, chứ qua thời yêu rồi, giờ mà đi tán gái thì kỳ lắm, bọn trẻ nó cười cho.
Lướt một hồi thì thấy một cái nick name bọn bánh bèo liền bấm vô xem cái hình đại diện ngay, thấy cũng dễ thương, ấn tượng ban đầu chính là đôi mắt sáng và khuôn mặt rất nâu nâu, thử gửi lời mời kết bạn xem và gửi tin nhắn rủ đi uống café cho vui. Dù gì cũng đang rảnh mà. Nhưng mà mãi tới đêm thì mới được hồi âm cơ đấy.
Và mọi chuyện cũng chỉ diễn ra rất chậm rãi chỉ lân la hỏi thăm làm quen nhau, đã xác định không tán gái nên Khương không mặn mà lắm, nên nói chuyện rất thoải mái, có khi nói phét luôn vì nghĩ mối quan hệ này cũng chỉ vài hôm mà thôi. Cứ thế hết tết Khương lại đi làm xa.
Chuyện sẽ từ từ im lặng hết nếu không có một dịp ấy. Hôm đó là ngày 15.2 Khương đang đi làm ở Lâm đồng, trong lúc giải lao thì 2 người nhắn tin với nhau, bỗng nhiên thì H yêu cầu muốn xem mặt của Khương.
Sau một hồi từ chối không được, lấy hết can đảm và vẫn nghĩ trong lòng là mối quan hệ này cũng bình thường thôi, ngay lúc này đây Khương vẫn xác định là không yêu đương gì với Hân thì chấp nhận cho xem mặt, và video call được bật lên, cái camera không biết tự nhiên hay cố ý mà cứ lên xuống liên tục, không đứng im một chỗ chiếu thẳng vào mặt Khương, thật ra rất ngại, mặt đỏ hết nhưng vẫn cố tự nhiên như không có gì?
Đó là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau qua giọng nói, cuộc trò chuyện tự nhiên sôi nổi hơn hẳn nhắn tin cơ đấy, Khương cảm thấy "lạ lạ" hơn về cô bé này. Và có lẽ ấn tượng nhất trong ký ức Khương lúc ấy là câu nói: "không lẽ em yêu anh mất" không rõ là "không lẽ", "có lẽ" hay "chắc là" gì đấy. Nhờ câu ấy mà Khương thấy "lạ lạ" và bắt đầu suy nghĩ khác" vì Khương thấy giống như mình được tỏ tình, thật bất ngờ đấy. Rồi câu chuyện cứ thế dài thêm dài thêm, dài thêm. Có qua thì sẽ có lại thôi.
Và lần gọi video sau, Khương cũng được được thấy mặt của Hân, một cô gái nhỏ bé, đáng yêu và có nụ cười nhìn là biết ngay.
Hai người chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống, suy nghĩ, tính cách và gia đình, Khương cảm thấy Hân tuy còn nhỏ nhưng đã có nhiều suy nghĩ trưởng thành hơn, và cũng giản dị đúng với mẫu người mà Khương thích.
Tuy nhiên cô ấy là cô gái Êđê và cô ấy theo đạo.
Về phần Khương: là một người rất nóng tính, có cách ứng xử thiên về cảm xúc thích tự do suy nghĩ, tự do làm điều mình thích, và không thích sự ràng buộc.
Nên khi nghĩ về chuyện cưới Hân, Khương mường tượng ra nhiều thứ chắc chắn sẽ xảy ra, nhiều khi Khương không muốn nghĩ tới, cứ mong là mọi chuyện chắc sẽ êm đẹp.
Mặc dù đã 30 tuổi, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện trong cuộc sống, kinh nghiệm về mấy cái kia đó thì làm sao rành được, chắc phải nhờ các bậc tiền bối hướng dẫn và chia sẻ thôi. Và Khương cũng biết đã có rất nhiều người đã làm vậy rồi, thì mình chắc sẽ ổn thôi. Nghĩ thế chứ trong đầu vẫn lo lắm. Bởi tuyên ngôn của Khương là "bất cần đời" mà, hihi!
Đó chỉ là suy nghĩ của Khương thôi.
Yêu xa, mỗi ngày vài tin nhắn, cuộc gọi, người bắt đầu thường là Hân, Hân lúc nào rãnh rỗi là liền nhắn tin hỏi thăm ngay, Hân lo lắng vì yêu xa, sợ Khương lại bị cám dỗ bởi ai đó. Lâu lâu lo lắng Hân lại lên mạng xã hội đăng một dòng trạng thái kèm một hình ảnh gì gì đó, Khương lại lướt qua và suy nghĩ, rồi im lặng vờ như không biết.
Bởi thế mà Hân nghĩ gì Khương đều biết, biết để trân trọng, biết để yêu Hân nhiều hơn. Nhưng không nói ra đâu, những gì tốt nhất cho Hân thì Khương luôn giữ trong trái tim mình.
Một ngày mà không liên lạc là Hân cảm thấy không yên tâm, nhiều khi nghĩ Khương vô tâm quá, không còn yêu hay quan tâm ít hơn, Hân buồn rồi giận hờn, nhiều lần đòi chấm dứt.
Khương thì chưa bao giờ níu kéo bởi vì suy nghĩ của Khương từ trước tới nay là: cưới một cô gái tốt, yêu và cần Khương. Thế nên giờ Hân đòi chia tay thì có nghĩa là không còn yêu khương nữa, thêm cả chuyện khác đạo nữa.
Nhưng lí do quan trọng nhất là Khương biết Hân rất yêu Khương, nên mới tự tin là Hân sẽ không chấm dứt được đâu. Thế nên mỗi lần giận dỗi Hân quyết liệt chấm dứt, ra đi các kiểu nhưng Khương chẳng lo lắng mấy, chỉ vài giờ sau Hân lại quay lại xin lỗi và mong Khương tha thứ...
Cứ như vậy, trải qua nhiều lần như thế Khương cảm thấy định mệnh đã gắn hai người với nhau rồi, buông không nổi, bỏ cũng không đành. Mọi quyết định Khương đều dành cho Hân.
Thấm thoắt cũng được gần một năm, từ lúc quen hân Khương thường hay về quê hơn, đúng là tình yêu mà, nó rút ngắn khoảng cách hơn, từ cái một năm về quê một lần, nay chưa được một năm mà Khương đã về quê những 3-4 lần.
Những buổi hẹn hò ban đầu, những lần quán xá cà cê, đi coi phim, hóng mát các kiểu...
Đã tuổi 30 nên Khương cũng có kinh nghiệm về tình yêu, Khương biết quan tâm, lo lắng và chia sẻ với Hân những điều cần thiết. Trong mắt Hân, Khương đã là một người chồng tương lai, không muốn xa rời chút nào hết.
Tuy là thế nhưng sau những lần gặp gỡ êm đềm thì lại xa nhau, mỗi người một nơi, quan trọng nhất là chuyện giận hờn gần như đã tan hết, chỉ còn lại sự quan tâm mỗi ngày càng nhiều hơn giữa 2 người.
Những lời hay những sự quan tâm nhất luôn trao cho nhau mỗi ngày qua mạng xã hội và điện thoại.
Chúc ngủ ngon.
***
Chỉ còn vài tháng nữa là tròn một năm hai người quen nhau, có lẽ người hớn hở nhất là Hân, vì Hân còn trẻ, mới hơn đôi mươi một chút, rất mong muốn có những giây phút hẹn hò, những sự quan tâm ngọt ngào và Hân thì nhớ Khương phát khiếp tới nỗi đêm nào cũng đòi gặp nhau.
Còn Khương thì có lẽ đã trải qua cảm giác đó nên hiểu được cần phải như thế nào cho tốt nhất, không được bắt Hân suy nghĩ già đi như mình được.
Sắp tết...
Cái ngày thiêng liêng nhất trong cả năm, ngày để gia đình đoàn tụ và họp mặt sau cả năm bôn ba khắp xứ. Cũng là ngày để ra mắt nhau và tỏ lời dạm ngõ với nhau.
Khương và Hân cũng hẹn nhau tết sẽ qua nhà chơi, vừa là để gặp nhau và để gia đình hai bên hiểu rõ mối quan hệ chín chắn này.
Mặc dù phong tục khác nhau nhưng ngày tết cổ truyền người ta vẫn đến nhà nhau chơi, chúc những lời chúc tốt đẹp, hạnh phúc.
Điện thoại reo, Hân nhìn số điện thoại là biết Khương đến, cô chạy ra sân đón với nụ cười hớn hở mà còn e ngại vì trong nhà có rất nhiều người, không biết mọi người sẽ nói gì và hỏi gì?
Bước vào Khương chào và gửi lời chúc tới gia đình Hân và mọi người, được mời ngồi và những câu chuyện bắt đầu. Cũng không hóc búa như Khương nghĩ trước khi qua đây, đại loại như là: hai đứa tính thế nào, ba mẹ cháu nghĩ sao, hai đứa tự quyết định chứ ba mẹ không quyết đâu, sướng khổ là do hai đứa, phải suy nghĩ thật kỹ đó...
Câu chuyện cũng vãn dần khi tới giờ ăn trưa, dùng cơm xong Khương mới xin phép ba mẹ cho Hân qua nhà Khương đón tết.
Chỉ đợi có cái gật đầu của mẹ là mặt Hân rạng rỡ như sắp được đi du lịch Đà Lạt vậy, thu xếp chút đồ cá nhân hai người tạm biệt và lên xe về nhà Khương.
100km, không gần chút nào, khoảng ba giờ đồng hồ trên con xe hai bánh, đường thì lúc mịn lúc nhấp nhô, đôi lúc ổ gà ổ voi nữa. Nhưng chẳng hề nao núng gì khi hai con tim đập cùng một "nhịp" nhịp rung của chiếc xe đó.
Cảm giác được ôm chặt lấy Khương khiến Hân thấy hạnh phúc ghê lắm, ngồi sau xe mà Hân thấy ấm áp vô cùng, mong phút giây này mãi mãi không trôi đi.
Nhờ Hân ôm như vậy mà xe chạy nhanh hơn, mới chốc lát đã tới nhà Khương sau 3 giờ đồng hồ treo tường.
Mẹ Khương thì rất thích Hân, chắc có lẽ vì mong muốn con dâu tương lai sẽ chăm sóc cho Khương nên phải dặn dò hỏi han chứ!
Về nhà rồi thì cả 2 cũng mệt lắm, chỉ muốn nằm nghỉ ngơi thôi, nhưng đâu có thời gian, phải lo tiếp chuyện cùng mọi người, tết mà, đông vui lắm.
Cứ vậy cứ vậy, cũng tới chập tối. Đêm đầu tiên Hân xa nhà, đêm nay sẽ ngủ lại nhà Khương, cảm xúc rất khó tả khi lần đầu ngủ tại nhà người khác. Nhưng Hân cảm thấy bớt lo lắng hơn khi mẹ Khương nói: "tối nay cháu ngủ với cô nhé", Hân dạ thỏ thẻ rồi quay sang nhìn Khương với ánh mắt không biết nói gì, Khương thì nhau mày và kéo Hân lại thì thầm: "một lát khuya em nói mệt và ngủ sớm đi nhé, không mẹ anh có nhiều chuyện tâm sự lắm đó".
Hân dạ, lòng vừa vui và vừa lo lắng, vui vì Khương luôn lo cho mình, lo vì không biết mẹ Khương sẽ hỏi những chuyện gì nữa?
Sáng hôm sau, tiếng động lạch cạch của những người phụ nữ dậy sớm, Khương thì vẫn nướng, chưa muốn dậy, và hôm nay cũng là ngày đầu Hân thức dậy ở đây mà, để xem 2 người phụ nữ này sẽ như thế nào? Khương nghĩ thầm như thế và cứ cố ngủ tiếp.
Chỉ khi có tiếng gọi của Hân: "dậy đi" thì Khương cứ ậm ừ và giả vờ lăn lăn như muốn Hân kéo dậy, chỉ đợi có thế Khương kéo Hân lại ôm một cái, Hân lo quá đẩy mạnh ra, vì sợ bố mẹ Khương thấy thì ngại lắm, thoát được ra Hân quát to: "ngủ như heo vậy" rồi đi ra bếp phụ nấu nướng bữa sáng!
Thủ tục hỏi han buổi sáng cũng xong xuôi, ăn uống xong thì mọi người phân công ai đi chúc tết, ai ở nhà vân vân, Khương thì được đặc cách vì lát chiều còn phải đưa Hân về nhà nữa, nên cho phép 2 đứa muốn đi đâu chơi thì đi.
Hai đứa vui phải biết, Khương thì nhìn mặt rất nguy hiểm chắc lại nghĩ ra trò gì để hành hạ Hân đây, còn Hân cũng nguy hiểm không kém khi tròn mắt nhìn và cười thật mếu máo.
***
Sau đợt tết, hai đứa lại ngồi lại đếm những kỷ niệm, những cảm xúc, những nụ hôn... rồi chia xa, mỗi người một nơi!
À còn quên nhắc tới chuyện cưới hỏi, bố mẹ Khương bảo thu xếp trong năm nay đi, Khương thì như mối tơ vò vậy, cưới hỏi bao nhiêu thứ phải lo rồi, sau khi cưới ở đâu, có khi phải ở nhà thuê, chi phí tốn kém rồi đủ thứ phát sinh.
Lo thì lo như thế, nhưng tuổi phải cưới rồi.
Về phần Hân thì cũng lo lo nhưng luôn ủng hộ và nghe theo Khương, dù khó khăn thì Hân cũng đồng ý, chỉ cần có Khương là được rồi.
Tiếp theo chắc là Khương và Hân phải lên kế hoạch thật chi tiết và nghiêm túc, đã đến lúc làm người lớn rồi chăng. Một bước ngoặt, một quyết định rất khó khăn và một suy nghĩ kỹ càng.
***
(còn nữa)