Tột cùng của nỗi đau!
"Nếu được bình chọn cho thể loại tình yêu nào đáng ghét nhất, thì tôi sẽ bình chọn cho yêu đơn phương! Tình yêu đơn phương dù có đẹp đến mấy, dù có thuỷ chung, si tình đến mấy thì cũng chẳng hạnh phúc được. Sẳn sàng nhận thính, đớp thính mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm. Thỉnh thoảng cười như hâm dở khi được người ta hỏi han, quan tâm một chút; nhưng có lúc lại khóc như mưa vì hóa ra người ấy chẳng có tình cảm gì với mình. Người ta cứ bảo hạnh phúc khi phải đấu tranh, nhưng dù có một lòng một dạ yêu đơn phương người ta thì cũng là vô ích. Đâu phải cứ bảo không yêu là không yêu, đâu phải bảo quên là quên được đâu, đâu phải cứ bảo không nhớ là không nhớ nữa, đâu phải cứ bảo phải lạnh lùng là lạnh lùng được đâu...."
***
- Này! Cậu nghe gì thế?
Nó nói xong một tay vừa đập vào vai tôi tay còn lại nó giật cái điện thoại trong tay tôi, khiến tôi không kịp phản ứng gì cả
- Xem nào! Radio về tình yêu đơn phương à? Này! Sao cậu lại nghe cái này? Hay cậu đang yêu đơn phương ai hả?
Tôi vội giật ngược điện thoại lại, miệng lắp bắp:
- Cậu trả đây nào, tớ có yêu ai đâu, vì cái này hay nên tớ nghe thôi. Còn cậu nữa sao bây giờ mới đến, để tớ đợi hoài... Tôi đỏ mặt
- Thật không đó, dạo này tớ thấy cậu lạ lắm đó nha. Thích anh nào nói tớ, tớ bày kế cho mà cưa.
- Cậu điên à! Tớ nói rồi, bọn con trai tụi cậu không thể tin tưởng được.
Nói xong, tôi đập nó một cái rồi lôi nó đứng dậy.
- Mà hôm nay cậu định dẫn tớ đi đâu đây hả?
- Tớ dẫn cậu về nhà ra mắt ba mẹ rồi sang năm mình cưới ha. Nó vừa cười vừa nói vừa chạy
Tôi đuổi theo, miệng lắp bắp " Cậu đứng lại đó cho tớ"; những câu nói đùa như thế này không còn xa lạ gì đối với tôi. Cả ngày hôm đó trên chiếc xe đạp cũ kỹ ngày xưa nó đưa tôi đi khắp nơi, dẫn tôi đi ăn, đi đến chiều tối chúng tôi ngồi lại trên bãi biễn cát vàng thơ mộng. Những khoảng khắc như thế này, cả thế giới của tôi giờ chỉ thu bé lại vừa bằng con người của nó, trong mắt tôi lúc này tôi không nhìn thấy ai khác ngoài nó. Có lẽ tình cảm của tôi dùng cho nó đã trên mức tình bạn rồi, tôi không thể kìm chế tình cảm của mình, thứ tình cảm đó cứ lớn lên từng ngày, từng tháng, từng năm như vậy.
- Vân này, sao cậu không kiếm người yêu đi, cậu cũng 21 tuổi rồi đó; định không tin vào con trai bọn tớ đến suốt cuộc đời à...
- Ơ!...sao cậu lại hỏi vậy? Tôi giật bắn cả người, câu hỏi của nó làm tim tôi nhói lên.
- Thì tớ nghĩ cho cậu thôi, sắp ra trường rồi mà chưa có mối tình nào cũng tội.
Nói xong nó cười, rồi đập tôi một cái; tôi thì ngẫn ra trước câu nói của nó. Nghĩ cũng đúng tôi 21 tuổi rồi, sắp ra trường rồi mà chưa yêu ai cả, nhiều lúc cũng muốn yêu lắm xem cảm giác như thế nào, mà khổ nỗi tôi không có tình cảm với ai khác...trừ nó.
- Tớ thấy cũng có nhiều người thích cậu, cũng có nhiều người nói chuyện với cậu mà, sao cậu không yêu ai đi. Nó hỏi tiếp
Tôi ấp úng, trả lời
- Thì....thì người ta có nói chuyện, có rủ đi chơi này nọ nhưng tớ không có tình cảm với họ mà sao yêu được; còn cậu thì sao, cậu cũng có yêu ai đâu. Tôi hỏi lại
- Ai nói tớ không yêu, tớ yêu nhiều lắm đó, mà người ta có yêu tớ đâu, họ nói xấu, nói tớ bị bóng, nên có yêu đương gì tớ đâu.
Câu nói của nó phá tan bầu không khí tĩnh lặng của biển, nó nói vậy nhưng tôi biết vì nó chưa muốn yêu thôi, chưa tìm được người thích hợp với nó mà thôi. Theo nhận xét của nhiều đứa con gái khác nó đẹp trai, trắng trẻo, thật thà, cũng cao to; nó không biết chứ thật ra trong lớp tôi có nhiều người thích nó lắm; cũng vì thích nó mà tôi được quan tâm nhiều hơn, mục đích của các cô nàng đó cũng chỉ để khai thác thông tin của Huy từ tôi mà thôi.
Những lúc như thế này, tôi chỉ muốn thời gian ngừng trôi để được ở bên nó lâu hơn, bên nó tôi có cảm giác an toàn, và ấm áp đến lạ. Tôi không cần gì hết, chỉ cần có nó ở bên cạnh là được rồi, nhưng hạnh phúc đó được bao lâu, khi tôi với nó chỉ tồn tại trên danh nghĩ là "bạn thân" mà thôi. Rồi sẽ đến lúc nó tìm được hạnh phúc của đời mình, rồi sẽ đến lúc nó rời bỏ tôi; tôi phải làm gì để giữ nó bên mình đây? Có phải tôi quá ích kỹ không? lưu luyến, níu giữ thứ vốn dĩ đã không thuộc về mình.
Tình cảm của tôi cứ thế lớn dần, lớn dần theo từng năm tháng, đến hôm nay tôi cũng không biết tôi đã yêu nó được bao lâu rồi. Tôi định sẽ giữ mãi tình cảm của mình đến lúc ra trường tôi sẽ chính thức bày tỏ với nó nếu còn cơ hội. Nhưng dự tính cũng chỉ là dự tính mà thôi, tôi cũng không chắc mình có đủ cam đảm để bày tỏ với nó không nữa.
Rồi chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, cái ngày mà tôi không mong đợi nhất cuối cùng cũng đến, cái ngày mà nó công bố người yêu cho tôi cũng đến. Lúc này, tôi như tuyệt vọng khi chỉ còn vài tháng nữa là ngày tôi quyết định bày tỏ với nó; sao nó không đợi đến ngày đó mà lại công bố người yêu ngay lúc này. Lúc nó nói, người tôi bổng dưng run lên, miệng cứng lại không nói được, đầu tôi đơ lại không suy nghĩ được gì ngoài hai chữ " thất vọng".
- Này! Cậu sao vậy? lúc nảy tớ nói gì cậu có nghe không đó.
Tôi đơ người, miệng run run, ấp úng
- À...thì. Tớ vui chứ sao, tớ vui quá nên không nói được gì luôn này
- Ầy! thế mà tớ cứ tưởng cậu bị gì nữa, mà cậu không tò mò là ai à? Tớ cho mày xem hình nhé.
Khoảng khắc nó đưa tấm hình người yêu nó cho tôi xem là khoảng khắc tim tôi đau nhói, như có vết dao đang từng bước cào xé tim tôi, làm tim tôi rỉ máu. Không ai khác chính là Ngân bạn thân của tôi; tôi như choáng đi. Tại sao không ai lại chính là Ngân? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi có cảm giác như cả thế giới đang chống lại tôi, như mọi điều bất hạnh trên cuộc đời này đang tập trung hết vào tôi. Tôi đã yêu nó gần 4 năm nay, đã dành cả tuổi thanh xuân đẹp nhất của mình để bên cạnh quan tâm, chăm sóc nó; để rồi mọi hi vọng, sự chờ đợi, mọi niềm tin của tôi giờ đã theo cơn gió của mùa đông lạnh buốt này bay đi mất. Tôi phải làm như thê nào đây? Phải làm sao để hằng ngày đối mặt với nó đây? Cảm xúc, trái tim tôi đã khô héo dần từ thời điểm đó. Thế là mọi dự định, mọi kết hoạch khi ra trường của tôi nên gấp lại và xếp nó ở một nơi nhỏ trong tim tôi, và giờ đây tôi phải nuốt ngược nước mắt vào trong để mạnh mẽ bước tiếp con đường của mình mà không có nó bên cạnh.
Hơn một năm từ cái ngày Huy đã để lại cho tôi một vết sẹo không bao giờ phai đã trôi qua, thời gian cũng đã qua lâu rồi, nhưng cái cảm giác của ngày hôm đó như vừa mới xảy ra vậy, nó vẫn đau, vẫn thổn thức, vẫn hối hận; giá như ngày đó tôi có cam đảm hơn để bày tỏ tình cảm của mình thì tốt biết mấy, như vậy thì dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng không nuối tiếc như bây giờ. Tôi nhận từ một cuộc gọi hẹn gặp mặt của Ngân, thật ra thì Ngân đã hẹn tôi rất nhiều lần rồi nhưng tôi đều nêu các lí do để từ chối cô ấy, nhưng lần này không hiểu sao tôi lại đồng ý; chắc có lẽ tôi đã quá mệt mỏi để trốn tránh mọi việc, đã đến lúc tôi phải đối mặt với nó rồi.
- Sao cậu không đến thăm Huy, nếu bây giờ cậu không đi thì chắc sẽ không còn cơ hội để gặp Huy nữa đâu...
Tôi lạnh cả người khi nghe xong câu nói của Ngân, tay chân tôi bủn rủn như không còn sức sống
- Cậu nói gì? Tại sao lại không còn cơ hội gặp Huy nữa, rút cuộc đã xảy chuyện gì hả? Cậu nói nhanh đi.
- Huy bị khối u ở não rất nhiều năm nay rồi, mà Huy giấu không cho cậu biết đó...Bây giờ huy đang ở bệnh viện và chuận bị làm ca phẩu thuật cuối cùng đấy...
Tôi dường như không tin vào thính giác của mình nữa, cả bầu trời như tối sầm lại, Huy bị bênh ư? Tôi như người vô hồn, mà chạy đến bệnh viện. Thì ra mọi chuyện trước đây Huy làm tất cả đều vì tôi, Huy đến bên tôi thân với tôi cũng vì cậu ấy thích tôi ư? Rồi cậu ấy có người yêu cũng vì tôi ư? Dường như nỗi đau lại đến với tôi một lần nữa sao?. Vậy mà suốt thời gian qua tôi đã trách nó, rồi giằng vặt bản thân mình, tôi đã sai rôi? Tôi đã quá ích kỹ, hóa ra thì người đau khổ không phải tôi mà lại chính là nó ư? Nó phải một mình đấu tranh với bệnh tật để cho tôi được hạnh phúc ư? Tôi như bất lực, không biết làm gì.
Đến bệnh viện, một cảnh tượng mà tôi chưa bao giờ mơ đến đã xảy ra, trước mắt tôi là gia đình của Huy, có bố, có mẹ và đứa em gái đang loay hoay lo lắng ngoài phòng phẩu thuật. Huy đã vào trong đó rồi, vào cái nơi mà nó phải đấu tranh với căn bệnh để giành lại sự sống cho mình. Tôi ngã quỵ xuống đất, không một chút sức lực nào, tôi sợ! thật sự tôi rất sợ...
- Vân! Cháu đến rồi à? Trước khi gây mê Huy nó có nhờ bác chuyển cái này cho cháu...cháu xem đi.
Mẹ Huy đưa cho tôi một lá thư, trong lá thư đó tôi nhận thấy nét chữ thân quen ngày nào, nhưng có phần nến nốt hơn. "Vân à! Cậu hãy tha lỗi cho tớ nha, thật sự tớ rất thích cậu, có lẽ tớ đã yêu cậu mất rồi, nhưng tớ không đủ cam đảm và sức khỏe để mang lại cho cầu hạnh phúc . Lúc cậu đọc được bức thư này, có lẽ tớ sẽ không còn ở bên cậu như xưa nữa; tớ biết cậu hận tớ rất nhiều, tớ cũng biết cậu thích tớ rất lâu rồi. Chắc cậu không biết tớ còn thích cậu lâu hơn nữa cơ; suốt một năm qua mặc dù cậu lúc nào cũng tránh tớ nhưng cậu có biết tớ luôn theo dõi cậu không? Tớ rất muốn đường đường chính chính quan tâm chăm sóc cậu, chứ không phải làm người bí ẩn mua thuốc cho cậu lúc cậu ốm, gởi hoa, gởi quà cho cậu vào các ngày lễ như thế đâu, tớ đau lắm!. Nhưng không sao, chỉ cần được nhìn cậu vui vẻ hạnh phúc, tớ làm gì cũng được kể cả đánh đổi cả mạng sống của mình...."
Đọc tới đây, nước mắt tôi tuôn như mưa, thì ra tất cả những gì tôi nhận được đều do Huy mang lại cho tôi; thì ra từng viên thuốc, từng gói bánh, từng bó hoa, từng gói quà tất cả đều là của Huy. Giá như tôi nhận ra điều này sớm hơn, giá như tôi có thể nắm tay Huy để vượt qua những sóng gió này.Tôi ước người phải nằm trong căn phòng đó là tôi, tôi ước tôi có thể nói thích nó một lần để bây giờ không phải đau như thế này. Tôi òa khóc lên như một đứa trẻ như vừa bị người mình thương yêu nhất bỏ rơi...
- Chị khóc à? Bây giờ chị khóc thì còn có ích gì nữa! Chị có biết tại sao anh trai tôi lại làm phẩu thuật sớm như thế này không hả?????
- Nhi! Thôi đi con, bây giờ con nói thì có ích gì nữa! anh trai con dù sao thì cũng đã vào đó rồi...
- Mẹ để con nói. Chị có biết hai hôm trước vì để ô cho chị đi mà anh trai tôi đã dầm mưa để rồi phát sốt vào bệnh viện như thế này không?
- Nhi! Đủ rồi, đi theo mẹ nào...
Lời nói của Nhi - em gái Huy đã làm tôi thức tỉnh, thì ra vì chiếc ô đó, vì tôi mà Huy mới ra nông nổi này. Tôi nợ Huy! Nợ nó từng ấy năm quan tâm chăm sóc, nợ nó những lời yêu thương mà tôi chưa kịp trao, nợ nó những cái ôm ấm áp, từng nụ hôn ngọt ngào mà tôi từng mơ ước; nợ nó cả những chuyến đi du lịch mà lúc trước hai đứa từng nói; nợ nó những tỏn thương, những nỗi đau mà nó phải chịu định một mình trong suốt thời gian qua; tôi còn nợ nó ba từ, "Em yêu Anh".
- Em ơi! Mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta mau ra thôi...
- Anh đợi em tí...
- Em lại nghe Radio về tình yêu đơn phương à! Chẳng phải bây giờ chúng ta là của nhau rồi còn gì...lại đây nào!.
Cái kết cho những nỗi đau mà chúng tôi đã vượt qua cùng nhau cuối cùng cũng đã đến, anh đã vượt qua bệnh tật để đến bên tôi, tôi cũng đã vượt qua những nỗi đau để đến bên anh, chúng tôi cũng đã vượt qua tất cả để đến bên nhau. Chúng tôi đã yêu nhau từ rất lâu rồi, chúng tôi cũng đã mạnh mẽ vượt qua mọi sóng để có được nhau, nhưng bây giờ chính khoảng khắc này chúng tôi mới chính thức là của nhau.
- Vợ à! Em có biết điều già giúp anh vượt qua ca phẩu thuật đó không? Chính là vì em đấy, vì anh con chưa mang lại hạnh phúc cho em, anh yêu em!
Sói lửa