Gửi bài:

Đổi chiếc balo cũ lấy anh, quả là món hời!

Đây có thể được coi là một câu chuyện mới và cũng có thể coi là phần hai của truyện ngắn "Một tháng yêu" đã từng được đăng tại http://www.truyenngan.com.vn/truyen-ngan/truyen-ngan-yeu/41240-mot-thang-yeu.html và được xuất bản trong tuyển tập truyện ngắn "Hóa ra từ bỏ anh không quá khó".

***

Như một món quà gửi đến Vũ của em.

Tôi – Nguyễn Ngọc Cẩm Thùy. Tôi sinh ra và lớn lên ở Hải Dương, học tập tại Hà Nội và từng là một kế toán tại Hải Phòng nhưng sau khi hắn đi Mỹ, Thùy của tuổi hai sáu khi ấy đã quyết định từ bỏ tất cả để theo đuổi những đam mê khác của bản thân và bây giờ Thùy của hai mươi tám đang là giảng viên kế toán tài chính một trường đại học ở một thành phố khác, xa lạ và nhộn nhịp.

Miền Bắc đang trong những ngày rét nhất từ đầu mùa đông, liên tục trong ngày là các tin thông báo về thời tiết. Sáu giờ sáng, tôi uể oải thò đầu ra khỏi chăn, hôm nay sẽ là một ngày dài. Tôi mặc vội bộ quần áo lên người, bước về phía bàn làm việc lấy chiếc balo to. Tôi bỏ vào trong đó chiếc laptop, ví tiền, ba mươi đề thi tôi cặm cụi cả tuần làm để chuẩn bị cho vài môn thi sắp tới. Trước khi rời khỏi nhà tôi không quên kiểm tra lại danh sách các việc cần làm trong ngày: xin chữ ký sếp, coi thi ca một cho Khoa, coi thi ca hai cho Trường, đi in đề thi và về lưu tại Khoa. Chà, quả là một ngày dài.

doi-chiec-balo-cu-lay-anh-qua-la-mon-hoi

Ngoài trời gió thổi vù vù, những hạt mưa lất phất càng làm tăng thêm cái lạnh thấu xương. Một mình tôi trên chiếc xe máy lùn tè bon chen giữa dòng người, chốc chốc thấy từng đôi nam nữ đang ôm nhau quả thực có chút ghen tị. Là do tôi chọn con đường này. Lại một lần nữa bắt đầu mọi thứ từ đầu, không người quen, không bạn bè và ở nơi làm việc mới tôi giữ khoảng cách với đồng nghiệp. Sau giờ làm chỉ có một mình làm bạn với tách cafe và vài cuốn sách để rồi hai năm đã bình lặng trôi qua.

Chín giờ sáng, đang trong giờ nghỉ giữa hai ca thi, tôi lững thững xuống căng tin mua chiếc bánh mỳ và chai nước, đang đưa bánh chuẩn bị ngoạm miếng thật to thì điện thoại đổ chuông.

- Alo, có phải chị Thùy không ạ?

- Vâng ạ. Ai đấy ạ?

- Em ở bên chuyển phát quà, có một gói quà gửi cho chị.

Quà? Liệu có ai gửi quà cho mình nhỉ? Tôi vội vã cất bánh vào balo rồi chạy thẳng qua cổng. Quả thực là quà gửi cho tôi. Người gửi: Trần Anh Tuấn. Một món quà từ nước Mỹ xa xôi và của hắn. Suốt hai năm qua tôi đã cố gắng sống mà không nghĩ đến hắn, chỉ một lần duy nhất tôi gửi email cho hắn thông báo về việc tôi chuyển công tác cùng địa chỉ mới nhưng chưa một lần hắn hồi âm. Vậy món quà hôm nay là gì? Tôi muốn thật nhanh mở món quà nhưng đúng lúc đó chuông reo, đã tới giờ coi ca hai. Tôi vội vã ấn luôn gói quà vào balo rồi quay lại phòng thi.

Mười một giờ, tôi thu bài của Sinh viên rồi cùng đồng nghiệp nhanh chóng di chuyển để nộp bài thi. Tôi muốn hoàn thành thật nhanh để có thể mở món quà của hắn. Tôi đi tới cầu thang bộ được vài bước thì sực nhớ ra hai tay đều ôm bài thi mà bỏ quên chiếc balo ở trên bàn giáo viên, ngay lập tức tôi quay lại và thật không thể tin được: chiếc balo của tôi biến mất.

Tôi vội vã nhìn khắp phòng rồi chạy ra cửa hỏi các bạn sinh viên xung quanh nhưng balo của tôi đã biến mất trong vòng một nốt nhạc. Sợ hãi, bất ngờ và hoang mang, tôi chạy khắp nơi và hỏi thăm mọi người về chiếc balo, tôi cũng báo cả bảo vệ lẫn lao công mà kết quả là vô vọng. Sau hơn ba mươi phút tìm kiếm, lúc này cả sân trường lẫn giảng đường đều vắng hoe, tôi ngồi thụp xuống sân khóc nức nở.

Trong chiếc balo đó là đề thi, là ví tiền, trong ví là thẻ, là tiền, là toàn bộ giấy tờ tùy thân, cả chìa khóa nhà, chìa khóa xe máy... và cả gói quà của hắn. Tôi cảm thấy hoảng loạn và lo lắng tột cùng, trời mỗi lúc một mưa nặng hạt còn tôi như đang có bão trong lòng.

Tôi cứ ngồi như vậy và khóc mặc cho những hạt nước mưa cứ trút lên đầu, lên lưng và ngấm vào người. Bỗng lúc đó có một người đàn ông bước đến kéo tôi đứng dậy, khi tôi còn chưa hiểu sự tình thì anh ta đã ôm tôi vào lòng và dùng tay vỗ vỗ lên lưng tôi rất nhẹ nhàng.

- Ngoan nào, ngoan nào, có chuyện gì vậy em?

Tôi như người chết đuối vớ được cọc, tôi chẳng biết anh ta là ai nhưng ở thời điểm cô độc đến tột cùng ấy vòng tay của anh ta đã cứu vớt tôi và tôi vừa kể với anh ta câu chuyện vừa nức nở khóc.

Một chốc anh ta kéo tôi vào mái hiên, tôi lại ngồi thụp xuống bậc gục mặt khóc tiếp. Anh ta bảo tôi:

- Em đừng lo lắng quá, tôi sẽ đi tìm cùng em. Chúng ta sẽ tìm thử thùng rác và các nhà vệ sinh xem có bị vứt ở đấy không nhé.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu đi theo anh ta rồi lần lượt rà soát từng tầng của hai tòa nhà chín tầng, tất cả các phòng học, nhà vệ sinh đều không bỏ qua. Hàng tiếng đã trôi qua mà không có kết quả, tôi mệt tới nỗi không khóc nổi và chỉ ngồi im như một kẻ vô hồn.

- Em đói không? Chúng ta đi ăn rồi tính tiếp nhé.

Tôi không gật không lắc, im lặng đi theo anh ta. Anh ta mở cửa xe cho tôi, cài dây an toàn cẩn thận rồi đưa cho tôi một cái kẹo socola.

- Em ăn đi.

Tôi ngoan ngoãn cầm kẹo nhưng không ăn mà lại nhìn ra cửa xe, những hạt nước mưa rơi xuống càng lúc càng nhiều.

- Em muốn ăn gì nào?

Tôi im lặng, anh ta cũng chẳng hỏi thêm gì và dừng xe trước một ngôi nhà. Thoạt nhìn qua đó là một ngôi nhà to, à là một căn biệt thự to mới đúng. Dường như khi đó mọi dây thần kinh cảnh giác của tôi bị đứt nên tôi cun cút đi theo anh ta không chút nghi ngờ hay đắn đo liệu mình có bị giết hay bị bán.

Tôi vẫn chỉ ngồi và buông ánh nhìn hờ hững về phía trước. Anh ta đặt trước mặt tôi một bát mỳ tôm. Mỳ chan nước cùng một quả trứng được chặt vội sau khi đã đổ nước nên vẫn trứng còn chưa chín bốc lên mùi tanh. Không hành, không gia vị. Một món mỳ chan nước kèm trứng sống từ bé đến giờ tôi mới có dịp thưởng thức.

- Em ăn đi nào.

Tôi lấy đũa gắp một sợi mỳ đưa lên miệng rồi lại đặt đũa xuống. Anh ta buông đũa theo quay sang nhìn tôi.

- Phải ăn thì mới có sức, đồ cũng mất rồi, bây giờ khỏe mạnh để tìm lại. Tìm không được thì làm lại, còn người là còn tất cả rồi.

Nước mắt của tôi lại rơi, từng giọt, từng giọt khẽ lăn trên má. Tôi nghĩ về những thứ trong balo của tôi. Ừ thì mất tiền tôi sẽ kiếm lại, sẽ vượt chặng đường hàng trăm kilomet về quê làm lại giấy tờ, làm lại thẻ ATM, chìa khóa nhà, chìa khóa xe thì đánh lại, đề thi thì làm lại nhưng còn chiếc bùa bình an mẹ tặng đã bên tôi mười năm, rồi món quà của hắn tôi chưa kịp mở... Tôi chính thức trở thành người vô sản ở một nơi xa lạ.

Tôi đứng dậy đi thẳng ra cửa:

- Anh cho tôi quay lại trường, tôi không tin có thể mất nhanh như vậy, thực sự không thể tin.

Anh ta không nói thêm gì mà đưa tôi đến trường, anh ta lấy số điện thoại của tôi rồi rời đi.

Suốt cả chiều, tôi báo cáo lãnh đạo về sự việc rồi tiếp tục lang thang đi tìm dù hi vọng càng lúc càng mong manh. Những sinh viên lớp tôi dạy cũng bớt chút thời gian ôn thi để đăng tin tìm kiếm. Trời càng lúc càng muộn, gió càng to, mưa càng nặng hạt. Tôi rét run người nhưng vẫn cố chấp đi tìm.

Mẹ tôi nói tôi ngang ngạnh, điều đó không sai. Tôi cũng cố chấp và tôi càng không muốn cho người thân thấy sự yếu đuối của mình. Tôi từ chối cầm tiền của đồng nghiệp, tôi nói rằng mình vẫn còn tiền trong túi, tôi không gọi báo về gia đình dù lúc đó tiền và thẻ đều ở trong chiếc balo mất tích.

Sáu giờ tối, tôi đi về phía nhà xe. Tôi nghĩ tới việc gọi thợ khóa nhưng lại không có tiền, đúng lúc đó anh ta đến.

- Em gửi xe lại, tôi đưa em về.

Tôi khựng lại rụt cánh tay đang bị anh ta nắm, lùi lại một bước.

- Tôi không phải người xấu, nếu muốn làm hại em đã hại từ trưa rồi.

Tôi ngước lên nhìn anh ta bằng ánh mắt ngờ vực nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh ta. Sau phá khóa nhà rồi mua khóa mới cho tôi, anh ta đi. Còn lại một mình, tôi nằm vật ra giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà. Thời gian tích tắc trôi qua, tôi cứ nằm mãi như vậy thì điện thoại đổ chuông:

- Tôi đây, xuống mở cửa.

- Anh đến đây làm gì nữa?

- Thay đồ đi.

- Chuyện hôm nay cảm ơn anh nhưng tôi muốn một mình.

Anh ta đẩy cửa bước vào nhà, cầm cánh tay tôi kéo vào nhà tắm.

- Tắm, thay đồ, tôi đưa em đi ăn.

Tôi uể oải quay người định bước ra, anh ta đứng chặn lại trước mặt cười nụ cười ranh mãnh.

- Hay tôi tắm cho em nhé.

Tôi lườm anh ta, bước vào đóng sập cửa nhà tắm lại.

...

Xe anh ta chạy qua tháp đồng hồ, đã mười giờ tối. Một ngày với biết bao dự định đã bị bẻ ngoặt vì chiếc balo mất tích của tôi. Khắp các diễn đàn vẫn đầy rẫy thông tin tìm đồ mà vô vọng.

- Em muốn ăn gì nào? Dù gì vẫn phải ăn. Có bất cứ chuyện gì cũng vẫn phải sống.

- Ăn gì cũng được.

- À nhân tiện, tôi tên Vũ, ba mươi ba tuổi. Em là?

- Tôi là Thùy, hai mươi tám.

- Ừ.

Anh ta không hỏi gì thêm, tiếng nhạc trên ô tô cất lên, bài hát "Em gái mưa" của ca sĩ Hương Tràm đang hot thời gian gần đây. Tôi mất chiếc balo vào một ngày mưa, có khi nào nên mếu máo ca từ "balo mưa" không nhỉ?

Anh ta dừng lại ở căn biệt thự lúc trưa. Tôi quay sang vặn vẹo:

- Anh có ý đồ xấu gì à? Bây giờ tôi là người vô sản rồi, còn mỗi cái thân này anh có bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền đâu.

- Bán nội tạng được khối tiền ấy, nhưng tôi không thiếu tiền.

- Anh định...

Tôi ngồi dúm lại ghế xe trợn mắt nhìn anh ta.

- Không thiếu tiền thì cũng không thiếu gái.

- Vậy tại sao?

- Không tại sao gì cả.

Bàn ăn buổi tối nhà anh ta bày kín đồ ăn, món nào cũng bày biện rất cầu kỳ đẹp mắt, có lẽ đủ cho cả gia đình năm, sáu người ăn chứ chẳng phải hai người.

- Tôi không biết em thích ăn gì nên bảo bác giúp việc làm mỗi thứ một ít.

- Mấy món này sao ngon bằng món trưa nay của anh.

- À, bác ấy về quê chiều mới lên.

Cả ngày chạy đi chạy lại chưa ăn uống gì nên khi nhìn thấy đồ ăn ngon tôi mới cảm thấy đói. Tôi ngồi vào bàn bắt đầu ăn ngon lành.

- Anh không ăn à?

- Nhường em ăn trước.

Anh ta nở nụ cười tươi rói, lúc này tôi mới nhận ra anh ta rất đẹp trai. Cả người toàn đồ xịn, quả thực toát ra phong thái người nhiều tiền, rất nhiều tiền.

- Nhà này của anh à?

- Ừ.

- Anh ở đây với ai?

- Một mình, bố mẹ bên Úc.

- Anh chưa kết hôn à?

- Hử? À ừ?

- Bạn gái thì sao?

Anh ta nhìn tôi đầy ngạc nhiên rồi tiếp tục cười. Quả thật anh ta cười càng đẹp, đẹp đến mê hồn.

- Tò mò chút thôi mà.

- Em thì sao?

- Ở một mình, mới đến thành phố được hai năm.

- Gia đình em thì sao?

- Bố mẹ ở Hải Dương, em trai cũng vậy.

- Còn chồng?

- Chưa.

- Bạn trai?

Tôi nhìn lại anh ta và cười.

- Em có muốn đi xem nhà không?

- Anh không sợ mất trộm à? Tôi thành người nghèo rồi.

- Không sao, trộm này không đáng sợ.

Một mình anh ta sống trong căn biệt thự rộng lớn, tầng một là bếp và phòng khách và khoảng không gian mênh mông cho cây cối, tầng hai của anh ta, tầng ba cũng của anh ta. Mỗi tầng có các phòng nhỏ, nội thất sang trọng, thiết kế đẹp mắt. Thật đáng ghen tị. Căn phòng của giúp việc thậm chí còn đẹp hơn chỗ ở của tôi.

Tôi dừng lại ở phòng rượu với một phía hướng ra khu vườn đầy rẫy hoa hồng đang tỏa hương thơm ngát át đi cái lạnh mùa đông. Một bên tường là các chai rượu được xếp trên kệ cẩn thận, phía tường bên kia là một giàn loa hiện đại cùng một kệ sách đầy ắp như những quán sách ngoài hàng.

- Khi căng thẳng anh thường uống rượu và nghe nhạc.

Anh ta vừa nói vừa kéo ghế cho tôi, sau đó đặt lên bàn hai ly rượu. Tôi khẽ chạm cốc đưa lên uống.

- Em thường làm gì?

- Sao cơ?

- Khi căng thẳng ấy?

- À, nằm nhìn trần nhà.

- Chỉ vậy thôi ư?

- Đôi khi là thủ dâm.

Anh ta phu ngụm rượu đang uống dở ra ngoài.

- Có gì mà anh ngạc nhiên vậy, đó là nhu cầu bình thường của con người.

- Ừ ừ.

- Sao hôm nay anh lại ở trường?

- Anh đến gặp Giáo sư bên trường trao đổi chút công việc

- Nhưng sao anh lại ôm em?

Tôi hỏi xong chợt thấy ngại ngùng. Một khoảng im lặng kéo dài sau đó.

- Hồi trước, nhà anh có hai anh em. Em gái anh nuôi một con mèo nhỏ. Một lần con mèo bỏ đi trong một ngày mùa đông, cũng rét mà mưa như hôm nay. Em gái anh đã đi tìm cả buổi không thấy. Khi anh thấy em anh ngồi trong sân và khóc y như em hôm nay, anh lại tiến lại ôm nó dỗ dành. Nhìn em hôm nay anh chợt nhớ lại ngày ấy.

- Anh em anh có vẻ thân thiết nhỉ?

- Ừ.

- Chắc cô bé được chiều lắm.

- Nó mất được nhiều năm rồi.

- ...

- Em xin lỗi.

- ...

- Anh làm gì ạ?

- Quản lý tập đoàn gia đình.

- Anh giàu nhỉ?

- Chắc vậy.

- Thế cho em xin vài đồng lẻ sống tạm vài bữa đi.

- Anh nuôi em luôn.

- Thật á?

- Ừ.

- Nhưng tại sao?

- Coi như làm việc tốt giúp người nghèo khó cuối năm đi.

- ...

- Anh thấy căn phòng em đang thuê không ổn lắm, bên này còn nhiều phòng trống, em có thể chuyển sang đây ở.

- Em không đủ tiền.

- Trả bằng giá thuê bên kia thôi, tiền ăn anh bao.

- Em không quen anh.

- Thì bây giờ quen.

- Trên đời có người tốt như vậy ư?

- Đôi khi hãy bớt nghi ngờ.

- ...

Những câu chuyện không đầu không cuối của tôi và anh ta cứ kéo dài đến vô tận cho tới khi mắt tôi díp lại và ngủ gục trên bàn.

Tôi đã ngủ một giấc dài thật dài, khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, nhìn sang bên cạnh là chiếc bàn có đặt sẵn cốc nước vẫn đang bốc khói cùng tờ giấy: "Anh đi làm, khi nào em tỉnh bảo bác giúp việc làm bữa sáng rồi bác ấy sẽ gọi lái xe để về dọn đồ, chìa khóa xe máy mới cậu lái xe sẽ đưa em!". Tôi đọc đi đọc lại hàng chục lần, ngày hôm qua chỉ là giấc mơ và bây giờ tỉnh dậy tôi vẫn đang mơ.

- Cô dậy rồi đấy à?

- Ơ, cháu chào bác ạ.

- Chào cô, tôi là Thêm, tôi làm ở đây. Cô ăn gì để tôi nấu.

- Dạ thôi cháu cảm ơn ạ.

- Cậu Vũ dặn cô ăn sáng xong mới cho cô đi. Cô đừng làm khó tôi nhé.

- Vậy cháu làm phiền bác ạ.

Tôi tự nhủ thôi thì liều xem sao, đằng nào cũng mất tiền thuê nhà như nhau mà được ở nhà đẹp, tiền ăn được bao, quan trọng là anh ta cực kỳ đẹp trai, nếu có bị lừa cũng đáng. Hai năm nay tôi đóng cửa mọi mối quan hệ, cũng tuyệt nhiên không tiếp xúc với nam giới, bây giờ được sống chung nhà với một mỹ nam thì còn gì bằng. Tuy vẫn đau lòng vì chiếc balo bị mất nhưng vẫn cứ phải sống, phải kiếm tiền.

Chiều tối, tôi đang đóng gói những món đồ cuối cùng thì anh ta đến:

- Cần anh giúp gì không?

- Em cần mượn chiếc laptop để làm việc.

- Gì nữa?

- Vậy thôi ạ.

- Ừ.

Cậu lái xe chở đồ của tôi đi còn anh ta đưa tôi tới một siêu thị điện máy.

- Em chọn đi.

- Sao ạ?

- Anh mua cho em.

- Nhưng...

- Không nhưng gì cả, anh giàu mà.

Khi trở về biệt thự, anh ta chỉ cho tôi căn phòng ở tầng hai, gần phòng rượu hôm trước. Phòng mới của tôi rất rộng với ban công nhìn ra khu vườn cây xanh mướt, một chiếc gường thật lớn với chăn gối còn vương mùi mới vừa được bóc ra, một chiếc bàn làm việc với giá sách đi kèm. Tôi đặt chiếc laptop vừa mua lên bàn rồi chui lên giường chùm chăn lăn qua lăn lại. Anh ta đứng nhìn tôi tủm tỉm cười.

- Anh đi ra ngoài đi.

- Em cần gì nữa không?

- Mà em cần chìa khóa phòng này. Em đi thuê đoàng hoàng nên không ai được tự ý vào đây.

- Lúc em đang thủ dâm chứ gì.

- Anh, anh....

Anh ta quay lưng bước đi trong khi tôi đang đỏ bừng mặt. Chuyện đó là khi tôi đã uống chút rượu và đang buồn mới lỡ miệng nói ra mà.

Một lát sau có tiếng gõ cửa

- Cô Thùy ơi, xuống ăn tối.

- Vâng ạ.

Anh ta đã ngồi sẵn trên bàn ăn, mắt đang theo dõi bản tin thời sự tối. Bác giúp việc sắp xếp xong mọi việc toan quay lưng đi.

- Bác Thêm, bác cứ ngồi ăn như mọi khi.

- Vâng cậu.

- Từ hôm nay cô Thùy sẽ đến đây ở, bác cứ coi cô ấy như tôi, phòng của cô ấy không tùy tiện vào, cũng không cần dọn trừ khi cô ấy yêu cầu.

- Vâng cậu.

- Ăn cơm thôi.

Tôi cắm cúi ăn cơm, chốc chốc liếc mắt nhìn anh ta rồi nhìn bác giúp việc. Đã lâu lắm rồi tôi không ăn cơm với người khác.

- Mai em làm gì?

Anh ta phá vỡ bữa cơm im lặng.

- Làm đề ạ, ngày kia em đi làm mà.

- Ừ, em thích hoa không? Sáng đi chợ hoa chút nhé.

- Em thích. Nhà anh không nuôi con gì à?

- Em thích nuôi gì?

- Chó ạ.

- Mai mua.

- Thật á?

- Ăn đi.

Bữa cơm kết thúc, tôi vác bụng no căng về phòng. Tôi dự định viết email kể với Anh Tuấn về việc mất gói quà nhưng đắn đo mãi lại thôi. Cơn buồn ngủ kéo đến, tôi đắp chăn ngủ thật ngon.

Nửa đêm tôi tỉnh dậy khát nước vô cùng. Tôi dùng đèn điện thoại lò dò đi xuống nhà tìm nước. Khi đang loay hoay ở cầu thang có một giọng nói cất lên:

- Sao không bật điện?

Tôi giật mình đánh rơi cả điện thoại, điện sáng lên, ngẩng lên thấy anh ta đang cười nhăn nhở. Anh ta đặt trước mặt tôi cốc nước ấm nhưng hai tay vẫn đang xoa xoa cạnh cốc như kiểu tiếc nuối.

- Anh làm gì vậy?

- Tay lạnh quá.

- Thật là trẻ con.

- ...

- Đêm hôm anh không ngủ còn rình mò người khác. Anh có ý đồ gì?

- À, anh đang nghiên cứu.

- Chuyện gì ạ?

- Nên nuôi chó gì.

- ...

- Em thích loại gì?

- Con nào bé bé xinh xinh mà khôn khôn ý.

- Thế thôi, nuôi em là đủ tiêu chuẩn rồi, khỏi cần chó.

Tôi lườm anh ta cháy mặt, anh ta nhăn nhở cười rồi kéo tay tôi.

- Đi nào.

- Đi đâu?

- Phòng anh.

- Anh, anh...

- Đi nghiên cứu chó tiếp.

Anh ta ở trong một căn phòng với màu chủ đạo là màu xám, một căn phòng cực kỳ rộng và vẫn là một chiếc giá sách cao vút, đầy ắp.

- Em xem đi.

Tôi cầm chiếc Ipad loay hoay không biết nên ngồi ghế hay nằm trên giường. Chiếc giường của anh ta vừa to vừa ấm áp hơn cả giường mới của tôi.

- Muốn thì cứ nằm đi.

- Ngại.

- Thế thôi cứ đứng đấy.

Tôi trèo luôn lên giường đắp chăn, thò đầu và tay ra để xem. Anh ta tiến đến ngồi cạnh mép giường giật lấy chiếc Ipad bắt đầu đọc.

- Chó Corgi là một giống chó cảnh đẹp rất được yêu thích và một trong những giống chó được nuôi phổ biến nhất trên khắp thế giới. Mắt chúng to và rất tròn, mũi đen, miệng và hàm nhỏ nhưng rất khỏe. Đặc điểm chân ngắn, thân dài khiến Corgi trở thành giống chó đáng yêu và "hư cấu" giống như chó lạp xưởng bậc nhất thế giới. Giống Corgi chứng tỏ được sự thông minh, dễ sai bảo, dễ huấn luyện. Chúng là một loài vật nuôi trung thành, trìu mến và hiền hòa....

Giọng ấm áp vang lên như lời ru, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, tiếng chuông báo thức reo vang. Tôi lờ mờ tỉnh giấc nhưng vẫn luyến tiếc chiếc chăn ấm nên kéo chăn kín đầu định ngủ tiếp, bỗng có người huých vào người.

- Này, dậy đi mua chó.

Tôi tung chăn bật dậy thấy anh ta đang nằm bên cạnh, bộ dạng mắt nhắm mắt mở.

- Sao anh lại ở đây?

- Giường tôi.

- Sao tôi lại ở đây?

- Tự lên, tự ngủ.

Tôi hoảng hốt nhìn xuống người mình, nhìn sang anh ta. Cả hai vẫn đủ quần áo. Tôi bỏ chạy xuống phòng mình. Lát sau có tiếng gõ cửa.

- Đi thôi.

Tôi đi đi lại lại trong phòng chưa biết nên đi hay ở thì cửa mở toang, anh ta bước vào kéo tôi bằng một lực mạnh, tôi không phòng bị trước, bất ngờ bị kéo phía anh ta. Tôi giật tay, lùi lại vẫn chưa biết nên làm gì.

- Đi.

- Sao anh tự ý vào phòng tôi?

- Chờ em thì tan chợ mất rồi. Đi nào.

Chợ hoa buổi sáng chật cứng người. Chợ hoa này là đặc trưng riêng có của thành phố, chỉ mở một lần trong tuần. Từ cây hoa đến hạt giống, cây giống, chó, mèo, thỏ, lợn, gà... đều đủ cả. Mùa đông rét mướt nhưng chợ vẫn đông. Tôi và anh ta chen chúc trong biển người, chốc chốc lại bị người khác chen lấn, xô đẩy làm hai người bị đẩy ra xa. Vài lần như vậy anh ta bèn nắm khuỷu tay tôi kéo đi nhưng dòng người vẫn xô vào nên chẳng mấy chốc anh ta đã chuyển từ khuỷu tay xuống cổ tay rồi nắm tay. Tôi lúng túng giật ra thì anh ta quát.

- Lạc nhau bây giờ. Tôi không ham nắm bàn tay lạnh toát này đâu.

Quả thực tay và bàn chân tôi đều lạnh, lạnh buốt suốt mùa đông còn tay anh ta siêu ấm, siêu mềm. Xem ra vẫn là mình có lợi, tôi đã tự cho phép mình lạc quan như vậy. Loay hoay cả buổi anh ta chọn một em cún giống đực, tôi chọn giống cái. Điểm giống nhau là chúng đều màu vàng. Cuối cùng mua cả đôi. Em đực tên Mun, em cái tên Chun. Mỗi em được mua kèm chiếc dây xích có gắn tên và vài bộ quần áo, thêm cả đồ ăn, khay đồ ăn, đồ chơi cho các em nữa. Một buổi sáng đã trôi qua vèo vèo, tôi đã cười rất nhiều. Lâu lắm rồi tôi mới vui như thế. Tôi đã dành cả buổi chiều để dẫn Mun, Chun đi khắp nhà, hướng dẫn các em chỗ đi vệ sinh và làm thêm chuồng cho các em ngoài vườn. Anh ta ngồi ở phòng rượu đọc sách, chốc chốc ngẩng lên, tôi có cảm giác anh ta đang nhìn tôi và mỉm cười.

...

Một tuần mới bắt đầu, tôi quay cuồng với coi thi, chấm thi rồi vào điểm. Chuyện balo bị mất tích cũng lắng xuống. Tôi quyết định quên món quà chưa kịp bóc đi để tiếp tục cuộc sống. Chẳng mấy rồi sẽ Tết, tôi trở về làm giấy tờ sau cũng được. Trước mắt cần kết thúc kỳ thi để bắt đầu học kỳ mới.

Nguyên cả tuần tôi ít khi gặp anh ta. Buổi trưa anh ta ăn ở chỗ làm, tôi cũng vậy. Buổi tối thường chỉ có tôi và bác Thêm ăn cơm, tới khuya anh ta mới về. Một lần tôi chạm mặt anh ta khi tôi đang tìm đồ ăn đêm, người anh ta nồng nặc mùi rượu, anh ta tu một cốc nước lớn rồi đi thẳng.

Cuối tuần, trời vẫn rét nhưng đã hửng nắng. Tôi dậy sớm chơi với Mun và Chun. Hai em được bác Thêm cho ăn đầy đủ, chăm sóc cẩn thận nên so với tuần trước lông đã đẹp hơn nhiều. Các em cũng quen nhà, lại có không gian sống rộng rãi tha hồ vui đùa. Mun và Chun thích nhất được tôi quăng đồ ra xa rồi đuổi bắt món đồ đó. Hai em chân ngắn lũn cũn cứ cố chạy đuổi nhau nhìn rất đáng yêu.

Anh ta đi từ trong bếp ra, tay mang bát đồ ăn cất tiếng gọi

- Mun, Chun, ăn sáng nào.

Hai em cún bỏ dở đồ chơi lao về phía anh ta. Rồi tôi và anh ta sẽ tranh cãi về việc chăm sóc Mun, Chun như nào. Mỗi cuối tuần đều kết thúc bằng việc vừa đi siêu thị vừa tranh cãi nhau về những vấn đề tủn mủn.

Hơn một tháng đã trôi qua như thế có đến một sáng.

- Hôm nay em làm gì?

- Vẫn chưa biết.

- Là em chưa biết. Chủ ngữ của em đi đâu rồi.

- Tại chưa quen. À, tại em chưa quen.

- Lên Hà Nội chơi không?

- Dạ?

- Hôm nay anh gặp đối tác trên đó, tiện thể đi chơi luôn nhé. Tám giờ xuất phát.

- Vâng.

- Nhớ mặc đẹp tý.

- Đi chơi thì mặc đồ thoải mái chứ.

Tám giờ kém, tôi ngắm nghía mình trong gương, chiếc áo len đỏ, quần jean đen, bốt đen, khoác ngoài chiếc áo dầy ấm áp có mũ, tô thêm chút son đỏ, vậy là ổn rồi.

Anh ta đã chờ sẵn ở xe, tôi suýt chút giật mình. Anh ta mặc chiếc măng tô dáng dài nhìn quả thực còn đẹp trai hơn Lee Min Ho khi đóng phim "Người thừa kế". Đẹp, quá đẹp.

- Bị vẻ đẹp của anh chinh phục rồi hả em.

- Quên đi nhé.

Anh ta mở cửa xe rồi cài dây an toàn cho tôi, chiếc xe từ từ lăn bánh.

- Bình thường anh không tự lái xe, lần này đặc cách cho em đi chơi, hãy cảm ơn anh đi.

- Là anh rủ trước.

- Hôm nay em có thể làm bạn gái anh một ngày được không?

- Tại sao?

- Đối tác là chồng người yêu cũ. Hôm nay có cả cô ấy.

- À, ra là anh rủ em đi chơi là muốn lợi dụng em.

- Anh nuôi em ăn cơ mà, nhờ chút có gì mà khó khăn.

- Khi trước anh đâu có nói vậy, anh bảo coi như giúp người nghèo. Như này là lợi dụng em.

- Vậy em không giúp?

- Vâng.

- Ừ thôi không sao. Nếu cô ấy hỏi, anh sẽ bảo em là người nghèo được anh cưu mang.

- Anh...

- Sao?

Bỗng chốc bệnh tò mò của tôi nổi lên. Con người cả tuần bận rộn với công việc hóa ra đã từng có bạn gái. Theo như bác Thêm kể, anh ta từng yêu một cô gái tên Quỳnh rất sâu đậm. Éo le ở chỗ một ngày người yêu của em gái anh ta đòi chia tay vì lí do cũng yêu Quỳnh. Vậy là mối tình lằng nhằng giữa hai anh em và hai người khác. Em gái anh ta vì phút nông nổi đã uống rượu say nên bị tai nạn qua đời. Anh người yêu sau đó sang nước ngoài sống. Còn anh ta và Quỳnh chẳng mấy chốc cũng chia tay. Vài năm trôi qua, anh ta vùi đầu vào công việc, xa lánh phụ nữ, ngày ngày đi làm rồi vùi đầu vào rượu.

- Cô bạn gái cũ của anh có xinh không?

- Xinh hơn em.

- Thế anh nhờ em làm gì?

- Quỳnh xinh đẹp đài các, còn em đáng yêu.

- Anh đừng có nịnh để em đồng ý giúp nhé.

- Việc gì anh phải làm thế.

- Anh còn yêu chị ấy không?

- ...

- Im lặng là còn yêu à?

- Không rõ là yêu hay không yêu. Nhưng đi cùng nhau quãng thời gian năm năm nên có rất nhiều kỷ niệm. Vui, buồn, hạnh phúc, căm hận đều đủ cả.

- Vâng.

- Vâng là đồng ý làm bạn gái anh hả?

- Cứ coi là vậy đi. Thù lao một thỏi son nhé. Thỏi em thích nhất ở trong balo mất ùi.

- Ừ. Làm tốt đi anh mua cho mười thỏi.

- Em không cần.

- Vậy thôi, một thỏi cũng không mua.

- Đồ xấu tính.

Mười giờ sáng, Vũ dừng xe trước cửa hàng mỹ phẩm tôi chỉ. Đây là cửa hàng tôi hay mua từ hồi Sinh viên. Tôi chọn thỏi Burberry màu đỏ, lên xe tôi liền tô luôn nhưng vì son kem vừa bóc mà tôi ấn mạnh tay thành ra môi rất đậm màu. Tôi ngó nghiêng tìm giấy lau bớt, Vũ thấy vậy bèn đưa tay phải ra.

- Đây.

- Làm gì ạ?

- Dính môi lên đó sẽ mờ bớt đi đấy.

- Chị Quỳnh hay làm vậy ạ?

Vũ toan rụt tay về, tôi bèn nhanh tay túm lấy tay Vũ, thay vì mím môi lên tay, tôi ngoạm một miếng thật to, vậy là trên cả tay, cả lòng bàn tay vừa có dấu răng, vừa có dấu son môi đỏ chót.

Mười một giờ trưa, chúng tôi đứng trước ngôi biệt thự nhìn thẳng ra Hồ Tây. Tôi đang choáng váng vì độ lỗng lẫy của ngôi nhà từ phía ngoài nhìn vào thì cánh cổng mở ra. Vượt qua khu sân vườn với hàng chục gốc hồng ngoại rực rỡ, phía trước có hai người đang đứng chờ chúng tôi. Một người phụ nữ trẻ đẹp, nhìn chị ấy toát lên vẻ quý phái. Một người đàn ông dáng vẻ bệ vệ bụng to, so với Vũ thì kém xa mặt nhan sắc nhưng độ giàu thì tôi không dám so bì.

Trong khi hai người đàn ông bắt tay nhau thì chị Quỳnh dành cho tôi một cái nhìn săm soi từ trên xuống dưới. Ánh mắt của chị dừng lại ở đôi môi tôi và đảo nhanh xuống bàn tay phải in dấu son của Vũ.

- Em quen anh ấy lâu chưa?

Chị Quỳnh cất lời trước. Tôi xoay xoay ấm trà nóng trong tay, mắt vẫn đang rong ruổi trên những bông hoa rực rỡ sắc màu.

- Dạ em mới quen ạ.

- Chắc Vũ phải yêu em nhiều lắm.

- Em cũng không rõ nữa.

- Anh ấy có kể về chị với em không?

- Có sơ sơ ạ.

- Từ ngày chị bỏ đi, Vũ chưa qua lại với một cô gái nào cả. Dù sao bây giờ anh ấy đã chọn em. Chị mong hai người hạnh phúc.

- Em cảm ơn chị.

- Vũ ít khi nói lời ngọt ngào nhưng lại là người rất tình cảm đấy.

- Hì vâng ạ.

Câu chuyện đang đến hồi bế tắc khi tôi không biết nói gì thì Vũ và anh bụng to tiến đến.

- Chà chà, sau bao năm kén chọn cuối cùng cậu cũng có bạn gái. Em thật là may mắn đấy cô gái.

- Là anh Vũ may mắn chứ ạ.

- Ha ha, đúng đúng, được một cô gái trẻ như em yêu đúng là Vũ có số hưởng.

- Cũng không trẻ lắm đâu. – Vũ cất lời chen vào câu chuyện.

Tôi lừ mắt nhìn Vũ, anh kéo tôi sát vào lòng, vòng tay qua eo ôm tôi rất tự nhiên. Tôi chợt thất thoáng qua mắt chị Quỳnh có chút gì ghen tị.

Vũ từ chối dùng cơm rồi chiều theo nguyện vọng của tôi đi ăn phở cuốn Ngũ Xã. Tôi rất hạnh phúc vì nhiều năm rồi mới được quay lại Hà Nội, còn được ăn món yêu thích. Vũ chăm chú ngồi nhìn tôi.

- Ăn xong đi một vòng quanh Hồ Tây nhé.

Tôi gật đầu lia lịa thay câu trả lời.

Gió trên Hồ Tây thổi mạnh, những đợt sóng lăn tăn lăn tăn trên mặt hồ. Tôi suýt xoa vì lạnh. Bàn tay tôi càng buốt hơn. Vũ khẽ nắm bàn tay tôi đút vào túi áo anh. Anh cứ nắm chặt như vậy suốt cả quãng đường.

- Ngồi đây một chút nhé!

- Lạnh lắm ạ.

- Thì ôm anh.

- Anh đừng có lợi dụng.

- Em đồng ý làm bạn gái anh cả ngày cơ mà.

- Bây giờ không có ai đâu mà cần diễn.

- Anh không cần diễn cho ai xem cả. Tất cả những gì anh làm là thực sự trái tim anh muốn.

- Anh thích em à?

Tôi định bụng trêu Vũ một chút nhưng câu trả lời của anh càng làm tôi bất ngờ.

- Không. Anh không thích mà anh yêu em.

- ...

- Anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi em run rẩy trong sân trường một mình.

- Chắc là anh thấy em giống em gái anh nên anh hiểu nhầm chút thôi. Anh đừng đem em ra làm trò đùa, trong chuyện tình cảm em đã đáng thương lắm rồi.

- Tại sao?

Và tôi kể với anh về hắn, về tôi của những ngày mười tám, những ngày hai mươi hai, những ngày hai mươi sáu... Anh chăm chú lắng nghe nhưng tay vẫn nắm chặt tay tôi.

- Lí do em vội vã tìm balo là vì món quà đó?

- Vâng, cũng vì nhanh chóng muốn biết món quà đó là gì nên em mới quên balo.

- Em vẫn yêu cậu ta à?

- Em không.

- Vậy sao món quà đó vẫn quan trọng.

- Thực ra ở thời điểm đó em rất tò mò muốn biết Tuấn gửi gì cho em sau hai năm cắt liên lạc nhưng em đã nhận ra dù trong đó có là gì thì quá khứ đã qua rồi. Em bỏ lại tất cả đến thành phố này, bây giờ em muốn sống đúng với hiện tại và sống thật hạnh phúc.

Vũ im lặng nhưng bàn tay anh càng siết chặt bàn tay tôi.

Quãng đường trở về Vũ chăm chú lái xe còn tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cả hai đều im lặng. Về đến nhà tôi đi thẳng lên phòng, chui vào chăn nhìn lên trần nhà. Tôi đang căng thẳng. Tôi cũng không biết tại sao tôi thấy đầu căng ra, tim đập liên hồi.

Bữa tối hôm đó chỉ có tôi và bác Thêm, Vũ đi luôn từ chiều và chưa về.

Đêm, tôi ngồi ở phòng khách chờ anh, tôi gà gật đến gần mười hai mới thấy anh về. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, Vũ không hề say, không có chút mùi bia rượu trên người. Anh nhấc bổng tôi bế thẳng lên tầng ba.

- Anh làm gì vậy?

- Vẫn chưa hết ngày, em đang là bạn gái anh cơ mà.

Tôi giãy dụa đòi xuống nhưng Vũ không buông. Anh thả tôi trên giường anh, trước khi tôi kịp vùng dậy anh đã nằm xuống ôm tôi chặt cứng. Mặc tôi kêu gào hay đẩy ra anh cứ ôm thật chặt. Anh vùi đầu vào tóc tôi hít hà.

- Anh yêu em.

Tôi cố sức vùng dậy nhưng Vũ càng siết chặt.

- Anh yêu em, không phải vì em giống ai mà chỉ vì em là em. Em như luồng gió mới làm mọi thứ trong cuộc sống nhàm chán của anh thêm nhiều màu sắc. Kể từ giây phút đầu tiên anh đã muốn che chở cho em. Cả cuộc đời này hãy để anh chăm sóc và sưởi ấm cho em.

Nghe xong những lời Vũ nói tôi như bị rút hết sức lực nằm gọn trong lòng anh, đồng hồ điểm mười hai giờ, anh buông tay, tôi đi về phòng mình.

Sáng hôm sau khi mở cửa phòng tôi thấy một chiếc hộp to được đóng gói cẩn thận cùng một tờ giấy nhỏ.

"Anh đi công tác một tháng, món quà này gửi cho em. Anh yêu em. Vũ"

Tôi bê hộp để vào góc phòng và đi làm.

Những ngày anh đi vắng trống trải vô cùng. Sáng sáng không còn ai gõ cửa chúc tôi ngày mới tốt lành, mỗi trưa chẳng còn những tin nhắn nhớ ăn cơm, tối tối không còn ai bất chợt mở cửa phòng và khoanh tay đứng nhìn tôi, chê bai dáng ngồi bàn học mà co cả chân lên ghế cho ấm của tôi. Mỗi cuối tuần không còn ai cùng đi siêu thị, không còn ai pha chế những món đồ khó uống rồi ép tôi thử. Dường như anh biến mất khỏi cuộc đời tôi không chút tăm hơi.

Một tuần, hai tuần, ba tuần... một tháng đã trôi qua Vũ chưa về. Bác Thêm bảo anh vẫn hay đi như vậy, đôi khi bảo một mà hai tháng mới về, cũng có khi hai tuần đã về. Anh không liên lạc với tôi, tôi cũng cố chấp không tìm anh. Món quà của anh tôi vẫn để trong góc phòng.

Tuần thứ sáu anh đi, bác Thêm về quê vài ngày. Chiều tan làm, tôi bước vào phòng thấy Mun và Chun đang gặm hộp quà anh gửi, giấy bọc bên ngoài bị cắn nham nhở, cả một góc hộp cũng bị cắn rách. Tôi đưa Mun và Chun ra, thu dọn xong đống bừa bộn tôi mới mở hộp quà. Là balo của tôi. Bên trong còn đầy đủ ví, đề thi, tài liệu, chai nước cũng vẫn còn và cả hộp quà của Tuấn.

Tôi run run mở hộp quà, là một chiếc ảnh cưới và một cuốn sổ nhật ký. Chiếc ảnh cưới có Tuấn là chú rể và một cô gái người nước ngoài. Trông Tuấn đã rất hạnh phúc. Tôi lật dở từng trang nhật ký của Tuấn, từ những ngày đầu anh đặt chân đến Mỹ đầy rẫy khó khăn, rồi khi anh gặp Alice đến khi anh quyết định định cư tại Mỹ. Cuốn sổ kết thúc bằng ngày anh cầu hôn Alice trước ngày tôi nhận được quà một tháng. Không một lời nhắn nhủ cho tôi. Chỉ một bức ảnh và cuốn nhật ký thay lời thông báo anh sẽ không về và đang hạnh phúc. Tôi mỉm cười chúc phúc cho anh. Anh đã hạnh phúc nơi ấy thì tôi cũng nên hạnh phúc nơi này. Tôi lập tức nhắn tin cho Vũ:

"Anh về với em đi anh!"

Không có tin nhắn trả lời. Ba mươi phút sau tôi thấy có tiếng mở cổng, tiếng sủa vui mừng của Mun, Chun và Vũ đứng đó. Anh chạy lại ôm tôi thật chặt.

- Anh phải ngủ cơ quan rất khổ sở mới chờ được đến ngày hôm nay.

- Sao anh không về nhà?

- Anh chờ tới khi em nhận ra em cần anh. Anh yêu em, chúng mình bắt đầu từ đầu nhé.

Tôi dựa vào vai anh khẽ gật đầu. Và tôi sẽ bắt đầu một câu chuyện tình yêu mới với Vũ của tôi.

Tới bây giờ khi chúng tôi đang hạnh phúc bên nhau Vũ vẫn nói nhờ tôi mất chiếc balo mà đổi lại có được anh là tôi hời, quá hời!!!

Phương Bùi

Ngày đăng: 22/01/2018
Người đăng: Phuong Buithi
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
ánh trăng không hiểu lòng tôi - Quote
 

Đừng dễ hứa hẹn… vì có rất nhiều lời mà chỉ người nghe mới ghi nhớ, còn người nói đã lãng quên từ lâu

Ánh trăng không hiểu lòng tôi

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage