Ai rắc hoa vàng lên đường kinh tuyến
Anh biết không, em thích hoa hồng vàng, thích từ khi nhìn thấy, thích mà không biết tại sao, thích khi còn chưa tìm hiểu để biết ý nghĩa và câu chuyện đằng sau nó. Cũng như em thích và rồi yêu anh ấy mà không hề biết tình yêu đó sẽ dẫn em vào những ngày nghiêng ngả trong tận cùng của nỗi chông chênh...
***
Em chưa từng nghĩ rằng có một ngày nào đó anh ấy sẽ không ở bên em nữa. Anh ấy yêu em, thương em, chiều chuộng em và chăm sóc em. Em trong vòng tay anh ấy, chẳng khác nào một viên pha lê. Em thấy mình như một nàng công chúa, mà sự ân điển của số phận đã khiến người yêu em và người em yêu tụ chung lại trong một người đàn ông không thể tuyệt vời hơn như anh ấy. Anh biết không, tụi em từng mường tượng ra cảnh đám cưới như thế nào, rằng ba em sẽ dắt tay em vào lễ đường ra sao, mẹ em chắc sẽ hơi rưng rưng trong thời khắc ba em trao bàn tay em vào lòng tay tay anh ấy đang run rẩy đón đợi. Em cũng từng nghĩ về một tiệc cưới ấm cúng và vui vẻ, em và anh ấy thậm chí khờ đến nỗi cãi nhau vì việc mời người này hay không mời người kia. Mà phút giây ấy, lời cầu hôn còn chưa xuất hiện chứ đừng nói chi là một đám cưới bắt đầu được lên kế hoạch. Tất cả chỉ là những mảng màu tụi em cùng nhau đan vào giấc mơ vậy thôi. Tụi em ngốc quá phải không anh...
Nhưng rồi ba em sẽ không bao giờ nắm và đặt tay em vào tay anh ấy. Em không hiểu lý do tại sao. Gần như mọi sự nghiệt ngã đều giấu trong riêng mình một uẩn khúc mà những nhân vật chính không bao giờ hiểu tường tận căn nguyên của bi kịch...Chỉ biết, như vậy là anh ấy xa em.
...
Và rồi em gặp lại anh ấy ở Sài Gòn.
Mười năm trôi qua mà ngày gặp lại vẫn khiến trái tim em rung lên dữ dội. Những dòng chảy ngầm sâu cựa mình rồi tuôn trào, òa vỡ khi anh ấy ôm em như thủa còn mười tám.
Chiếc ôm thật chặt.
Cứ như đất trời vẩn vũ bị bỏ quên.
Cứ như thời gian không gian đảo ngược.
Mãi mãi là năm mười tám tuổi...
Nhưng ...,anh ơi...
Bàn tay anh ấy, ngón áp út, có cái gì đó cạ vào người em, cạ vào trái tim em, cạ vào tình yêu ngỡ đã vùi chôn vào dĩ vãng nhưng vốn dĩ chưa hề phôi pha.
Anh ấy bây giờ đã là chồng, là cha của hai đứa trẻ. Ngôi nhà của anh ấy nhỏ thôi, nhưng lúc nào cũng ấm cúng và tràn ngập tiếng cười. Chị ấy là một người phụ nữ đảm đang và biết nghĩ. Chị ấy hy sinh tấm bằng đại học của mình để rút về làm nội tướng cho chồng yên tâm phát triển sự nghiệp...
Một người phụ nữ như vậy thì đáng được yêu thương và hạnh phúc, đúng không anh?
còn em...?
Em ngậm ngùi không biết bao nhiêu lần đứng trước cửa nhà anh ấy. Em nhớ anh ấy, định nhấn chuông nhưng rồi lại thôi. Em biết linh tính trực giác, bản năng của người phụ nữ là thứ ghê gớm nhất trên đời này. Sự xuất hiện của em sẽ là những mầm mống làm gia đình anh ấy không còn hạnh phúc. Sự hờn ghen giống như cơn mưa, chỉ cần thoáng qua là mặt sân sũng ướt..
Nên dẫu có nhớ nhung là vậy. Em cũng chỉ chờ đến những lúc anh ấy nhắn tin hay gọi cho em, em mới hòa mình vào những cuộc chuyện trò, cảm giác như được yêu thương dịu dàng chăm sóc chở che như ngày trước. Em cố bắt mình chỉ cần vậy thôi. Tuyệt đối không được mong mỏi gì nhiều hơn!
Anh biết không, sống chung trong một thành phố, nhưng mà đôi lúc em thấy cứ như mình đang sống ở đâu đó khác múi giờ của mọi người ở đây, hay ít nhất là múi giờ của gia đình anh ấy. Sẽ chỉ là nửa đêm anh ấy mới hỏi về một ngày của em thế nào. Sẽ chỉ là gần sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, anh ấy đã dặn em đeo khẩu trang cho một hành trình nắng bụi. Lễ tình nhân hay mọi lễ lộc trong năm, em vui vì được nhận tin nhắn đôi khi là hoa, dĩ nhiên là hoa hồng vàng, loại hoa mà em thích, từ anh ấy, nhưng luôn luôn lệch ngày, thường là muộn hơn 24 giờ. Em không ghen đâu, em bắt mình quen dần với điều đó, em có quyền gì đâu mà đòi hỏi gì thêm từ anh ấy. Là em và gia đình em phụ anh ấy trước cơ mà...
Nói vậy thôi sao lòng em đôi khi đau lắm anh ơi. Vậy hóa ra ai đã mang hoa vàng rắc lên đường kinh tuyến để gây nên những cớ sự này ?
...
Anh có nghĩ em xấu xa lắm không? Anh có nghĩ em rẻ tiền và chẳng ra gì khi làm một người phụ nữ yêu một người đàn ông đã có vợ?
Em thì có.
Em đã cố bắt mình quên đi bao nhiêu lần nhưng không được anh ơi. Trái tim em sao nó không nghe lời em.
Em sợ một ngày nào đó tiếng cười của hai đứa trẻ sẽ vụn vỡ vì khát khao được hạnh phúc của em.
Em sợ một ngày nào đó, chị ấy sẽ phải rơi lệ vì tình yêu mù quáng dẫn em đi xa hơn sự chờ đợi lặng thầm.
Em sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ mất hết tất cả, mất hết gia đình ấm yên chỉ vì một người con gái đã từng khiến anh đau khổ trong quá khứ.
Em sợ hạnh phúc của mình phải đổi bằng chừng ấy bi thương và đổ nát, vậy có phải tàn nhẫn quá không anh?
Em sợ,em sợ lắm anh à... Em chấp tay và khấn nguyện, mong sao, ngày đó, sẽ không bao giờ trờ tới, trong cuộc đời này...
Anh biết không, em không còn lựa chọn nào khác, nên thôi em phải ra đi. Em phải đi khỏi thành phố này. Em phải đến một nơi thật sự thuộc về một múi giờ khác. Khoảng cách thời gian có khi không chắc làm em quên được anh ấy, nhưng mà ít nhất nó cũng vẽ được một vòng tròn an toàn để "ả đàn bà" khát khao trong em không làm vụn vỡ một mái nhà của người đàn ông em yêu suốt chừng đó tháng năm.
Ơ anh nói sao....à, không, anh ấy không biết đâu, hôm nay là ngày 8 tháng 3 mà, chắc anh ấy ở bên vợ và hai đứa con dễ thương của mình. Em không cho anh ấy biết về cuộc ra đi này
Anh ấy biết, anh ấy cản em...em không chắc mình có đủ dũng khí để ra đi khi nhìn đôi mắt ấy?
Còn nếu anh ấy biết, nhưng im lặng vả để em đi, thì anh ơi, em không biết mình có nên đau lòng không nữa?
Nên thôi, tốt nhất là nên lặng lẽ thế này
Ơ ...sao anh lại tặng hoa cho em...em không đáng nhận hoa trong ngày này đâu anh. Anh hãy dành hoa cho những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời mình mà anh trân quý ..em...ừ, dạ thôi, em nhận, em cám ơn, vì bông hoa này và vì anh đã bỏ thời gian để nghe một câu chuyện từ một người không quen như em...
Thôi, em lên máy bay nghen anh, cám ơn anh đã là người giữ giùm em câu chuyện của em ở chốn này, em đã sợ không biết gửi nói vào đâu...may mà em làm đổ ly cà phê vào người anh và...ối trời, em ăn nói vô duyên quá, phải không anh? Thôi, một lần nữa em chào anh nhé, em mang hoa vàng đến một đường kinh tuyến khác thật đây...
...
Và cô gái ấy lặng lẽ bước vào khu cách ly sau khi ngoảnh nhìn lại, không phải nhìn người đàn ông đã bỏ ra hơn một giờ để nghe cô kể câu chuyện của đời mình, mà là nhìn lại mảnh đất thuộc về người cô ấy đã (và vẫn) rất yêu thương, mảnh đất mà những tháng năm,cô và người ấy, đã sống chung một đường kinh tuyến mà như cách trở bao nhiêu múi giờ...
Thụy Phiên Nguyễn Phúc