Gửi bài:

Chuyện tình 7, 17 và 70 - Phần 2

CHƯƠNG II: Những ngày tháng từ 7 tới 17 tuổi

Ban đầu chúng tôi đặt kì vọng vào Tiên Tiên, thành phố là thế giới tuyệt vời thế nào, qua lời kể của Tiên Tiên chúng tôi đều đã mường tượng được. Nhưng mà, cái vụ đàn sáo nhạc nhẽo mĩ thuật này nó cũng mù tịt. Chúng tôi đều bất lực, chẳng thể làm gì khác. Hạnh béo lại là con bé chuyên mách lẻo các kế hoạch hách hoa thơm trái ngọt mỗi đầu vụ về của chúng tôi. Mà kể cũng oan gia ngõ hẹp với con bé đó, nó lúc nào cũng nhằm chúng lúc chúng tôi tiến hành mà xuất hiện. Thế là mọi sự đổ bể hết cả. Ngay cả khi trước lúc hành động, chúng tôi còn cẩn thận xem giờ hoàng đạo. Cái này tôi xem trộm trong cuốn Lịch vạn niên mẹ vẫn giấu ở đầu giường. Nhưng tất cả cũng không ăn thua với con bé hắc ám ngút trời như Hạnh Béo, nó đúng chuẩn là sao quả tạ.

chuyen-tinh-7-17-va-70-phan-2

Ngoài vụ đó ra thì nó cũng là đứa lành nhất xóm, nhưng chuyện nó có lành hay không cũng chẳng sao, quan trọng nó là con gái. Đường đường một đấng nam nhi không chơi với con gái nhưng mà sau cùng hình như vẫn cứ yêu thương gắn bó với bọn con gái, cái này là tôi đọc lỏm được trong một cuốn truyện nào đó về tuổi thơ của ông anh họ. Tôi nghĩ là tôi không có khả năng nhớ tên tác giả, tôi sẽ chỉ nhớ cái mà tôi muốn nhớ thôi, cái gì đó hay hay trong mỗi cuốn sách. Tiên Tiên thì khác, cô ấy lúc nào cũng có chính kiến riêng của mình trong việc thích cái này thích cái kia và luôn kiên định với nó. Tiên Tiên thường dành phần lớn thời gian chúng tôi ở cạnh nhau để nói về tác giả nó yêu thích nhất, người đàn ông ngoại quốc có cái tên là lạ mà tôi phải mất cả tuổi thơ của mình mới có thể nhớ được và không đọc sai. Tên ông ấy là Haruki Murakami, mãi sau này tôi mới biết đó là một tác giả người Nhật Bản. Một người mà luôn xuất hiện trong mỗi câu nói của Tiên Tiên kèm theo những từ ngữ như tuyệt vời, không gì có thể diễn tả nôi, tuyệt nhất, đặc biệt nhất, khác biệt nhất ...vv Tôi sẵn sàng để ông ấy là cả thế giới nếu Tiên Tiên thích. Và Tiên Tiên mơ ước trở thành một nhà văn như ông ấy. Nhất định phải như ông ấy, Tiên Tiên thường nhấn mạnh với chúng tôi thế. Nhưng mà tôi cứ băn khoan mãi, thực sự phải như ông ấy sao? Khi đó tôi không rõ hình dáng ông ấy thế nào, nhưng qua lời kể của Tiên Tiên, ông ấy chắc chắn đẹp trai. Dù thế thì tôi không nghĩ là ông ấy xinh hơn Tiên Tiên được, còn Tiên Tiên thì tuyệt nhiên không thể đẹp trai. Mỗi người chỉ có thể sở hữu một món quà từ thượng đế thôi. Nghĩ vậy, tôi đã mấy lần định khuyên can Tiên tiên nhưng nhìn cái vẻ hí hửng của nó cô ấy tội nghiệp nên thôi. Không nên phá vỡ giấc mơ của bọn trẻ con, dù nó vô lí thế nào đi chăng nữa. Ngay cả nó là chuyện không thể thì cũng phải bảo là " ồ, biết đâu bất ngờ." Như thế thì mọi thứ đều trở thành có thể.

Công nhận bất ngờ, chúng tôi đã thất bại trong cái chiến dịch đánh cắp mẫu hạt của Hạnh béo. Một chiến dịch đơn giản mà chúng tôi nghĩ là nó quá dễ, nhưng người tính không bằng trời tính. Người ta nói quả không sai, không sợ kẻ thù nguy hiểm chỉ sợ đồng đội tuổi con bò. Thằng Cam chính là một đồng đội như thế, vì quá vui mừng khi thấy cái mầm cây bé xíu đang vươn mình trong chiếc bát con, phô ra hai cái lá non bé xíu của mình mà nó đã sung sướng đến độ nhả cả hai tay ra mà thét lên như vớ được vàng. Tiếng thét của nó không chỉ báo động cho chủ cái mầm cây mà còn làm cái bát vỡ tan tành. Và đương nhiên sự sống trong cái bát đó cũng bỗng chốc hóa thành mây khói. Cả đám ngẩn ngơ nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất rồi lại nhìn thằng Cam. Chính nó cũng vừa mới nhận ra những gì mà mình làm. Quả sao chổi của chúng tôi cũng đã xuất hiện, tiếng thét của nó có sức mạnh gấp trăm ngàn lần thằng Cam. Tiếng thét như vũ bão ấy thiếu chút nữa đã thổi bay chúng tôi khỏi mảnh đất quê hương này tới một hoang đảo nào đó để chúng tôi trả giá cho lỗi lầm của mình.

Tất nhiên là chúng tôi không bị thổi bay đi đâu cả, tự chúng tôi chạy biến đi trước khi Hạnh Béo kịp có hành động tiếp theo. Vụ đó cả thủ phạm và nạn nhận đều bị điểm zero, Hạnh Béo đã cố không lườm nguýt chúng tôi làm gì nhưng mà nó vẫn lườm đến đỏ cả mắt. Có lẽ nó phải kìm nén lắm để không bật khóc khi giáo viên ân cần hỏi nó- một học sinh chăm ngoan và đặc biệt chăm ngoan trong giờ sinh học tại sao lại không có bài nộp. Nó để dành cơn khóc tới lúc tan trường, giống như được giải thoát nó thút thít suốt cả quãng đường về nhà. Hazzz, nó khóc chẳng giống con gái gì cả, không thể yêu thương nổi. Tôi đang định ân hận hay cảm thấy áy láy gì đó một chút nhưng mà nghe tiếng khóc của nó, phần suy nghĩ đó của tôi lập tức biến mất như chưa hề xuất hiện.

Sau vụ đó, Hạnh béo chẳng thèm quan tâm tới chúng tôi nữa, ngay cả khi vào lúc ban ngày ban mặt, trời sáng rõ, bầu trời cao trong xanh, mặt trời thì nắng chói chang ra thế mà nó vẫn đi qua chúng tôi như chẳng nhìn thấy gì. Rõ ràng là chúng tôi đang tiến hành vụ thu hoạch của mình trong vườn nhà hàng xóm, không phải vườn nhà chúng tôi. Thế nhưng nó vẫn không thèm í ới gì. Nó thế đâm ra chúng tôi lại phải để ý tới nó, tìm mọi cách khà khịa nó. Nhưng không ăn thua, nó đã bị tổn thương đến mức hóa đá, trừ khi làm nó vỡ vụn không thì hết cách. Cơ mà, hết cách lại là một từ không nằm trong từ điển của chúng tôi. Thế là chúng tôi làm nó vỡ vụn thật, nhưng mà theo hướng tốt. Nghĩa là làm cho nó sung sướng đến vỡ vụn, cho nó làm boss và được quyền sai khiến chúng tôi. Tất nhiên đó chỉ là kế sách nhất thời để lừa nó vào tròng, nó làm gì có khả năng thu phục đặc biệt như Tiên Tiên. Quả nhiên, đó là mong ước của nó từ lâu, chỉ là nó có mơ cũng không dám đưa ra đề nghị mà thôi. Đấy, thế nên là muốn tồn tại phải có cộng đồng, không ai muốn bị gạt ra khỏi một tập thể cả. Hạnh Béo cũng dễ dàng bị thuyết phục, nó thì không có chính kiến nên chỉ cần biết cách áp đảo lí lẽ với nó thì kiểu gì bạn cũng thắng dù bạn có nói con lừa đi bằng hai chân.

Nó nhanh chóng bị hạ cấp xuống thành quân sai vặt, bởi vì nó không có nhiều trí tuệ để lãnh đạo, một giang sơn lại càng không thể có đến ba vua. Điều đó là sai quá sai. Một trong số những vụ án chấn động xóm làng mà chúng tôi gây ra là lớp học câu cá kết hợp nấu ăn mà chúng tôi tự tổ chức, thậm chí sẽ còn trao cả giải thưởng nếu như mọi thứ diễn ra trót lọt. Vòng câu cá thuộc về những người đàn ông, theo phân tích của tôi thì đàn ông cần phải học chữ Nhẫn, mà theo bố tôi thì câu cá có thể giúp ta rèn luyện đức tính đó. Bởi thế mà chúng tôi chuẩn bị mồi câu và ba cái cần câu tự chế. Cuộc thi bắt đầu lúc 6g sáng, phải thi sớm như thế bởi vì chúng tôi phải vượt qua rất nhiều khó khăn, rào cản để có thể tiến hành cuộc thi này. Giữa cái ao là một cái biển cấm lớn hình mặt cười nhưng lại trông có vẻ rất gian ác với dòng chữ to tướng như để nhấn mạnh CẤM CÂU CÁ.

"Tại sao lại cấm câu cá trong khi dưới ao có cá cơ chứ?"

Câu hỏi của thằng Cam lúc nào cũng khiến tôi muốn đánh nó. Nhưng tôi chỉ có thể không thèm trả lời nó mà thôi, còn thằng Quýt thì lúc nào cũng muốn có đất diễn. Vì thế khi thấy tôi nhường sân khấu lại cho mình, nó tỏ ra ta đây giảng giải cho thằng Cam.

"Cái ao này là thuộc quyền sở hữu cá nhân. Cá nhân ở đây là bác Tòng. Bác Tòng có tên là Tòng, mày sẽ thấy quen quen bởi vì tên bác giống Võ Tòng, Võ Tòng thì khỏe mạnh và giết được hổ. Nhưng bác Tòng ở xóm mình thì không làm được điều đó đâu, bác chỉ có cái tên giống thế thôi. Với lại giờ người ta cũng không cho giết hổ nữa, hổ cũng cần được bảo vệ. Thằng Quýt giải thích thêm như thể khuyến mại cho thằng Cam cái thông tin về việc bảo vệ động vật hoang dã. Không giết hổ nhưng bác ấy có thể khiến mày phải hối hận vì đã lén câu cá ở ao nhà bác ấy. Mày đã hiểu chưa?"

Thằng Quýt hếch hếch nhìn thằng Cam như thể xác nhận xem nó có hiểu bài giảng của mình không. Thằng Cam gật đầu, nó tóm tắt lại tất cả chỉ trong ba từ đơn giản " cấm câu cá". Đúng rồi, vấn đề là thế nên chúng nó mới phải lén lút vào sáng sớm thế này. Vì sáng nào bác Tòng cũng phải ra chợ phụ vợ bán hàng ăn nên thời gian đó sẽ không thể trông ao, vừa hay nó phù hợp với tính chất cạnh tranh và mức độ khó cho một cuộc thi. Trong khoảng thời gian ấy, bọn con trai như tôi, thằng Quýt, thằng Cam phải câu được cá. Ai câu được đầu tiên thì người đó thắng, dĩ nhiên là phải kể đến trường hợp cả ba chúng tôi chẳng ai câu được gì cả dù đã hết thời gian. Nhưng cái chuyện đó đến lúc nó xảy ra rồi tính, bây giờ cả chúng tôi chỉ muốn được bắt đầu trận đấu ngay. Chúng tôi hừng hực khí thế, mỗi đứa sau khi đi đi lại lại nghiên cứu vị trí địa lí thì đều chọn cho mình chỗ ngồi đắc địa cả.

Dù gì chúng tôi cũng là con trai con đứa, nên những thao tác móc mồi, thả câu có vẻ chuyên nghiệp và bắt mắt. Tiên Tiên cũng phải gật gù công nhận điều này, thấy thế cả ba thằng sướng rơn, hí hí bụm miệng cười với nhau. Nhiệm vụ cảnh báo nguy hiểm thuộc về Tiên Tiên, nó cũng là trọng tài của cuộc thi này. Chúng tôi thật không giám giao một nhiệm vụ nào cho Hạnh Béo cả, nó chỉ được phân công ngồi đuổi ruồi và giữ im lặng. Đối với Hạnh béo thì khung cảnh trước mặt giống như một rạp xiếc miễn phí, nó chỉ việc ngồi xem bốn đứa còn lại diễn trò mà thôi. Nghĩ thế nên nó ngoan ngoãn tuân thủ nhiệm vụ được giao, dù sao cũng chẳng vất vả gì.

Tiên Tiên sốt ruột nhìn đồng hồ, cái phao bé xíu trên mặt nước của cả ba thí sinh đều chẳng có động tĩnh gì cả. Trong một khoảnh khắc Tiên Tiên đã nghĩ hay cái ao này thực sự không có nổi một con cá nào. Cô ấy tiến đến thì thầm vào tai tôi như thế, nhưng mà cái khoảnh khắc ấy tôi chỉ thấy mặt mình nóng ran. Câu hỏi của Tiên Tiên hoàn toàn không hề lọt vào tâm trí. Tôi chỉ nhành miệng cười rồi ngây ngất chẳng biết gì nữa, bỏ mặc Tiên Tiên ngơ ngơ lùi ra vì tưởng tôi nhập tâm quá hóa ngây. Thực sự vừa mỏi tay vừa chán, ngay cả cử động nhỏ cũng không dám vì sợ cái cần nó rung thì cá không cắn câu. Tôi bải hoải hết cả tay chân người ngợm, bọn nó đang đồng loạt đình công cứ trùng dần xuống một cách không kiểm soát được. Tình trạng của hai thằng kia cũng không khá hơn là bao, thằng Cam có lẽ sẽ là đứa out đầu tiên. Cho nó vào cho đẹp đội hình, chứ thi với nó thì thiệt thòi cho nó quá. Nhưng thiếu nó thì nhất định không được.

Cuối cùng thì cái phao của tôi cũng liên tục bị kéo xuống dưới mặt nước, tôi lúc nào cũng là thằng hên nhất trong nhóm, chỉ chờ có thế tôi sung sướng ngồi bật dậy thu cần câu. Nhưng cái cần nhẹ bẫng, mồi thì mất chỉ còn trơ lại móc. Thấy tôi chưng hửng, thằng Cam bụm miệng cười nhưng cái liếc xéo của tôi khiến nó nín bặt ngay. Cuộc chiến lại tiếp tục rơi vào câm lặng, chữ Nhẫn này quả thật không dễ mà rèn rũa được. Để làm người đàn ông tuyệt vời đúng là không dễ dàng gì. Ngay trước khi cả ba chúng tôi vứt bỏ danh dự của mình mà quăng cần câu đi thì Tiên Tiên mắt trợn trừng, môi mím chặt, tay chân đều hoạt động hết công suất. Nhìn cô gái xinh xắn đó nhảy lên loi cha loi choi như con rối bị người ta giật dây mà vừa buồn cười vừa sợ. Chúng tôi đứa nào đứa ấy mặt tái mét vì biết chắc rằng có biến, thế là thân ai người ấy lo mà chạy nhưng chúng tôi đã quên mất rằng bản thân đang ngồi trên bùn, chỉ toàn bùn là bùn thế nên để nhấc chân lên mà chạy quả là không dễ dàng gì, chạy trong bùn thực sự là chuyện khó khăn không dành cho những đứa trẻ trong lúc cấp bách rối trí. Nhưng không phải là không thể vì thời thế lúc nào cũng sinh anh hùng, ba đứa chúng tôi đều chạy được cả. Bóng dáng bác Tòng đã xuất hiện ở gốc ổi phía bên kia bờ ao, bác nhanh chóng bước những bước dài và nhanh tới phía bờ bên này. Ba thằng chúng tôi chạy bán sống bán chết vào nhà tôi, leo thẳng lên giường, chùm chăn kín mít nằm thở như đã lâu không được thở. Sau đó không đứa nào dám thở mạnh nữa, tôi còn nhịn cả thở để có thể lắng nghe tiếng bước chân bác Tòng. Cuối cùng, cái bóng cao lớn của bác Tòng cũng đứng sừng sững như một tượng đài bất tử đầy tôn kinh nào đó mà người ta dựng lên để tôn thờ một người anh hùng. Bác đứng đó, nhìn chằm chằm vào chiếc giường mà ba chúng tôi đang trốn. Cả ba đứa nhắm chặt mắt, vờ ngủ với hi vọng bác ấy sẽ sớm bỏ đi. Giấc ngủ của những đứa trẻ cũng rất quan trọng, luôn cần được đảm bảo. Tôi đã hi vọng thế nhưng cái bóng đen sì vì ngược sáng vẫn đứng đó đầy ám ảnh. Tôi he hé một mắt ra để nhìn, lúc này bác Tòng mới lên tiếng.

"Ba đứa ra đây."

Tôi thấy tay mình ấm ấm, lại có cái gì đó đang run rẩy run rẩy trong lòng bàn tay đó, hóa ra thằng Cam đang nắm chặt tay tôi. Cái thằng, chẳng đáng mặt đàn ông, nó sẽ khó khăn trong việc trưởng thành lắm cho mà xem. Tôi mở to hai mắt, ngồi bật dậy như một người anh hùng, hai thằng kia cũng lò dò dậy theo. Nhưng chúng nó chẳng dám ló mặt ra, chỉ khép lép sau lưng tôi hệt như lúc bọn con gái nhìn thấy trai đẹp vậy, muốn được nhìn chằm chằm cho thỏa thích nhưng lại cứ phải giả vờ giữ kẽ. Nhưng bọn con gái không sợ trai đẹp, chúng nó thích trai đẹp. Còn hai thằng bạn xấu hoắc của tôi lại đang sợ bác Tòng, người sẽ giáng xuống đầu chúng nó một nỗi khiếp sợ mà chúng nó không thể nào tưởng tượng ra nổi. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến chúng nó muốn khóc lóc tự mình thương lấy cuộc đời mình rồi. Tôi đường đường luôn dũng cảm đối mặt thế này lại có những đồng đội như thế, trong lòng có chút cảm thấy không thỏa mãn. Nhưng biết sao được, tôi đành chấp nhận sắm vai anh hùng, hi sinh mà bước tới trước mặt bác Tòng để mặc sức bác ấy trừng phạt. Bởi vì ngay khoảnh khắc ngồi bật dậy, tôi đã thấy được sự ngu ngốc của chúng tôi. Lần này tôi sẽ chẳng thể dở bài ca cãi cùn quen thuộc của mình ra nữa. Dấu chân bùn lưu lại trên nền sân thẳng tắp từ bờ ao dẫn vào tới tận sát mép giường là bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi buộc chúng tôi phải cúi đầu nhận tội. Vậy là coi như xong, không cần thằng Cam phải làm luật sư nữa. Bị cáo mang đầy mình tội lỗi như tôi sẽ phải lĩnh án mà không cách nào cứu chữa, thậm chí sẽ không có cơ hội hưởng lượng khoan hồng bởi vì quá khứ gây chiến huy hoàng với bác Tòng.

Bác Tòng nhìn ba thằng chúng tôi rồi thở dài đến sượt một cái. Có lẽ sau tất cả những vụ đụng độ, bác ấy cũng đến giai đoạn ngán ngẩm chúng tôi như Hạnh Béo. Nhưng liệu bác ấy có sung sướng đến vỡ vụn khi được chúng tôi kết nạp vào biệt đội của mình không nhỉ? Chắc là bác ấy sẽ thích nhưng sẽ bình thường thôi chứ chắc không giống cái Hạnh được, bác ấy không phải kiểu thể hiện tình cảm nồng nhiệt như cái sao chổi đó. Bởi vì bác ấy là người lớn mà người lớn thì hay thích giữ hình tượng, không bao giờ trưng ra cái cảm xúc thật cho người khác biết. Có lẽ là không nên áp dụng cách đó với bác ấy thì hơn. Thấy tôi cúi gằm mặt xuống vẻ ăn năn hối lỗi thì hai thằng kia cu kia cũng làm theo y chang. Nhưng bác Tòng đã hiểu quá rõ chúng tôi rồi, bác lẳng lặng đi tới trước cửa nhà ngang chứa đồ, rút xuống một cái khăn mặt đã cũ được dùng làm giẻ lau, chỉ với một động tác đơn giản bác ta đã xe nó ra làm ba. Cái khăn vốn đã bé nay lại càng bé hơn, tay chúng tôi cầm vào cũng chẳng có cảm giác gì nữa. Nhưng đó là sự trừng phạt đầu tiên bác ấy giáng xuống ba đứa chúng tôi. Ngồi lau cho sạch sẽ dấu chân huyền thoại mà chính chúng tôi để lại trong sân và nền nhà. Ô kê ai am phai, chúng tôi sẽ ổn bởi vì chúng tôi mau lẹ nên chuyện dọn dẹp tàn dư còn lại quá ư là đơn giản. Nhưng bác Tòng không phải là người để chúng tôi đủ sức đối phó, bác ấy chỉ cho mỗi thau nước bé tí. Thau nước đó chỉ vài lần giặt có khi nước đã đen ngòm, ba cái mảnh giẻ lau bé tí lại càng không cần tính đến nhưng nghĩ kĩ thì chắc chắn cần đến chúng nó. Ba thằng nhìn nhau ngao ngán, bác Tòng lấy ghế ngồi phe phẩy quạt mo dưới gốc cây lộc vừng. Cái cây duy nhất trên mảnh đất thuộc sở hữu của gia đình tôi. Bác ấy quyết không rời đi cho tới khi thấy chúng tôi tìm ra cách giải quyết hậu họa mình gây ra.

Thằng Cam lúc này đã rơm rớm nước mắt rồi, nó thậm chí còn dùng mảnh khăn đó lau nước mắt. Cái thằng yếu đuối, tôi vẫn khẳng định là nó sẽ khó khăn trong việc trở thành một người đàn ông. Nhưng mà quãng đời sau này, khi chúng tôi đã trưởng thành nó lại là thằng thành công nhất, chính trực nhất và cũng có bản lĩnh đàn ông nhất. Đó là khi tôi thấy xấu hổ bởi trong suốt tuổi thơ mình, tôi đã chỉ biết cậy mình cậy mẩy mà nạt nộ nó.

Thằng Quýt thì nhìn bác Tòng vẻ tức tối lắm, nó cứ hấm hứ mãi không chịu thôi. Thằng này thì thuộc dạng ngầm ngầm, bạn bè từ thời nối khố mà tôi cũng chẳng biết được khi gặp phải vấn đề thì nó sẽ phản ứng ra sao, bởi vì nó là thằng luôn luôn biến đổi. Ngày hôm trước bạn có thể thấy nó nổi giận trong một vụ tranh chấp nhỏ ở trường học nhưng ngày hôm sau, cùng là tình huống tương tự như thế, thậm chí mức độ còn nghiêm trọng hơn thế đấy là nó bị người ta sỉ nhục, ai cũng đoán và ngay cả tôi cũng cho rằng nó nhất định sẽ nổi đóa lên mà cho đối phương một trận nhừ tử bở vì tính nó thế và nó tuy bé nhưng lại rất khỏe, dẻo dai vô cùng. Nhưng không phải thế, nó cười toe toét khoát tay đi thẳng buông lại một câu châm ngôn mang tính triết lí mà bọn tôi cho rằng là tự nó nghĩ ra và thực sự nó sẽ làm như những gì nó nghĩ để trở thành người đàn ông chân chính.

" Tao đang phấn đấu để trở thành một người đàn ông chân chính và bản lĩnh vì thế tao sẽ tha thứ cho hành động khiếm nhã vừa rồi của mày. Tao nghĩ là thế giới này sẽ chỉ toàn những điều tốt đẹp nếu mà những người đàn ông chân chính và bản lĩnh có nhiều hơn. Và tao dự định sẽ trở thành cảnh sát vì thế tao khuyên mày không nên cố gây sự với tao làm gì. Mày phải thực sự nghiêm túc nghĩ đến tương lai xa hơn đi."

Những lời của nó, đến tôi còn không ngậm miệng lại được vì sốc thì những đứa xung quanh sao chịu được cú đả kích lớn này. Từ ngày hôm đó, nó thậm chí còn nổi tiếng hơn cả ngoại hình của tôi. Chúng tôi đều đã có những thay đổi, chỉ là chính chúng tôi đều không nhận ra nhau đã thay đổi mà thôi. Nhưng tôi thực sự thấy mừng vì thằng Quýt đã thay đổi theo hướng tích cực tới như thế. Nếu nó kiên trì theo đuổi những gì nó đã nói thì nó có thể sẽ thành công nhưng tôi thì không dám đảm bảo điều này, bởi lẽ với thằng Quýt không gì là không thể chỉ trừ việc nó kiên trì làm việc gì đó thì thực sự là không thể. Nó thay đổi còn nhanh hơn chong chóng. Còn nhớ lần đầu tiên nó thủ thỉ với tôi khi hai đứa nằm trên thân chuối, mặc kệ dòng sông xô đẩy lửng lờ trôi lênh đênh trên con sông quê yên bình, mắt nhìn trời tay chân thi thoảng quẫy đạp khuấy động mặt nước cho có không khí. Cảnh sắc nên thơ siết bao, có lẽ vì thế nó mới cao hứng tâm sự là đang thầm thích con nhỏ ngồi cạnh. Ờ thì ở cái tuổi của chúng tôi, đứa nào chả có đôi ba lần cảm nắng như thế. Nhưng riêng thằng này, phải là đôi ba chục lần bởi vì thời gian cảm nắng của nó ngắn ngủi hơn cả vòng đời của một con sâu bướm. Hôm nay nó thích cô bé này, hai ngày sau tôi nhắc tới nó chắc chắn sẽ gạt phắt đi và bảo rằng đó đã là quá khứ rồi. Cũng phải, dù chỉ là ngày hôm kia thì cũng là thuộc về quá khứ, vì nó là khoảng thời gian đã qua đi. Đấy, nó là thế đấy.

Ngày đăng: 24/07/2018
Người đăng: Duyên Kwon
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Chúng ta có thể thất tình
 

Chúng ta có thể thất tình, nhưng nhất định phải mang tình yêu đó chôn xuống nơi sâu nhất của trái tim. Chúng ta có thể tha thứ nhưng nhất định phải quên đi kẻ đã làm mình tổn thương. Bởi vì, một ngày nào đó, có lẽ chúng ta sẽ dần dần yêu một người khác, mà người đó nhất định sẽ mang đến cho ta hạnh phúc. Những gì đã qua hãy để cho nó qua đi, vì yêu, chúng ta không cần phải nói lời xin lỗi.

Cảm lạnh mùa hè - Vu Thiên Hâm.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage