Trước khi trời rạng
Vào đúng khoảnh khắc đó tôi bỗng nghĩ, có lẽ ngày xưa Nhật đã nhìn thấy một tôi như thế này chăng? Một con cún ướt mưa đang tha thiết cần nơi bám víu. Chỉ cần tỏ ra chút thiện ý, nó đã có thể moi móc hết tim gan ra mà nguyện dâng ra.
Thế nhưng có gì đó thiếu. Có gì đó thiếu, tôi biết vậy. Cảm giác trống rỗng không thể lấp đầy đó quay lại. Mỗi buổi sáng tôi giật mình mở mắt, mặt trời còn chưa tỉnh giấc. Những giấc mơ chập chờn đột ngột chấm dứt. Tôi lại có cảm giác như mình đã bước hụt chân.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")
***
0.
Căn phòng tôi thuê khi lên đại học có một ban công nhỏ lắp cửa kính. Mùa này, mỗi buổi sáng tỉnh giấc, tôi đều sẽ thấy mặt trời mọc lên ở giữa hai tòa nhà. Bởi vì đồng hồ sinh học, tôi luôn đều đặn mở mắt trước khi mặt trời lên. Người khác có thể sẽ mãn nguyện khi được ngắm một khung cảnh đẹp, nhưng tôi lại chỉ thấy nặng lòng.
Cái cảm giác nôn nao ấy, sau khi đột ngột tỉnh thức và trước khi thấy mặt trời, luôn khiến tôi hụt hẫng chênh vênh. Như thể chân không chạm đất.
Tôi không thích buổi sáng.
1.
Tôi là con cưng của mẹ. Mới đầu tôi không để ý chuyện này lắm. Nhưng rồi bất cứ ai tôi quen, một khi đã thân đến mức bắt đầu kể chuyện nhà đều sẽ để lộ đủ loại bất mãn về cách đối xử bất công của bố mẹ. Con cả luôn bị ép phải nhường em vô lý; con giữa lại nói bố mẹ chỉ quan tâm cả hoặc út; con út thì cho rằng mình luôn bị đàn áp không có tiếng nói; con gái nói bố mẹ chỉ chiều anh/em trai; con trai lại bảo không được tự do lựa chọn trong khi chị/em gái được sống vì bản thân... Tôi chợt nhận ra, tôi chính là đứa luôn được ưu tiên như vậy. Tôi chính là đứa con cưng đáng trách kia.
Thường sẽ có người cho rằng vì tôi là con trai nên mẹ thích tôi hơn. Nghĩ như vậy cũng không phải là hoàn toàn không có căn cứ, văn hóa lâu năm của nước mình là vậy. Tôi không biết những nơi khác giờ thế nào, nhưng ở quê tôi, thế hệ của tôi (9x) có rất nhiều đứa là con thứ ba hoặc thứ tư, thậm chí là thứ năm bởi vì bố mẹ chúng nó cố sinh thêm con trai. Nhưng tôi không nằm trong trường hợp đó. Tôi có thể xem như con đầu lòng. Chúng tôi - tôi và An - đều là con đầu lòng. Sinh đôi.
Tôi không biết tỉ lệ có một cặp sinh đôi khác trứng khác giới tính nói chung chung là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là trong vòng mấy chục năm trước khi chúng tôi sinh ra, chúng tôi là cặp đầu tiên duy nhất ở quê tôi. Quê tôi nhỏ xíu, nên chuyện này cũng không đáng kể lắm, nhưng dù sao thì duy nhất vẫn là duy nhất, và duy nhất thì đương nhiên là đặc biệt. Chúng tôi là một đôi long phượng xinh đẹp đi đến đâu cũng gây chú ý. Đi đến đâu cũng được yêu thích. Nhờ gen của mẹ tôi cả.
Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp. Hơi quá đẹp. Người ta không nên đẹp như thế. Đẹp đến mức trong kiểu môi trường quê tôi ngày ấy, điều này gần như trở thành một sự ái ngại. Chỉ cần mẹ cười một cái, với người bình thường rõ ràng là một hành động thân thiện đơn thuần, nhưng với mẹ tôi đã có thể bị coi là sự tán tỉnh trơ trẽn rồi.
Dù sao, những ký ức này không còn rõ ràng lắm, khi đó tôi còn quá nhỏ. Khoảng thời gian hai chị em được yêu thích cũng không kéo dài quá lâu. Có thể bởi vì chúng tôi đã lớn lên, bớt dễ thương đi, hoặc bởi vì những chuyện xảy ra sau đó.
Bố mẹ chúng tôi ly hôn. Lần đó mẹ bị bố đánh đuổi như thường lệ, nhưng có một điều diễn ra không giống lệ thường: mẹ thực sự không về nữa.
Chúng tôi lên mẫu giáo. Bố chẳng có mấy khi tỉnh táo nên dù bận rộn tới đâu, bà vẫn luôn là người đưa chúng tôi đến trường và đón chúng tôi về. Vào mùa vụ, lúc chiều tà bà sẽ phải chạy ra trường đem cả hai đứa ra đồng, cho chúng tôi nghịch ở đống rơm trong khi bà tiếp tục gặt, đợi đến khi trời tối mịt mới xốc hai đứa hai bên về nhà.
Thời gian đầu mẹ đi, bà vẫn còn trách mắng bố, nhưng sau một thời gian không hiểu sao bà lại thấy toàn bộ lỗi lầm đều là của mẹ.
Bà nội trong trí nhớ của tôi là một người phụ nữ thấp bé tầm năm mươi tuổi khỏe mạnh thoăn thoắt, làm việc luôn tay, lưng còn chưa còng. Nhưng sức khỏe hiển nhiên không được như khi trẻ nữa, bà đã đến tuổi nghỉ ngơi nhưng không thể không cáng đáng việc nhà, gia đình thì tan nát, con trai nghiện ngập ốm yếu bệnh tật, chẳng còn cách nào giải tỏa cảm xúc nên luôn than thở và chửi mắng thậm tệ. Và đôi khi bà sẽ đánh, bằng tay, bằng roi, bằng bất cứ thứ gì bà vớ được; như muốn trút hết mọi đau khổ trong lòng. Đối tượng chửi mắng chủ yếu của bà là chị tôi và thỉnh thoảng là bố và bốn phương trời mười phương đất. Nhưng trời đất thì chẳng thèm quan tâm, còn bố nếu không ốm liệt giường cũng chả có lúc nào tỉnh, nên người duy nhất bị tổn thương vì những lời lẽ xúc phạm cáo buộc khủng khiếp không chút kiêng dè và không hề qua kiểm duyệt của bà chỉ có chị tôi. Và tôi nữa. Dù tôi không có tư cách để nói vậy.
Sau này, bỗng một ngày tôi hiểu ra: những hằn học của bà không hướng vào chị, có lẽ trong cái tâm lý xoắn suýt của mình, bà còn không thực sự có ý tổn thương chị - một đứa bé năm tuổi - mà nhằm vào mẹ thông qua chị. Có lẽ bà - cũng như bao nhiêu người lớn khác - chỉ nghĩ rằng chúng tôi là những đứa trẻ vô tri vô giác, sẽ vô tư quên hết mọi đau buồn như phép màu. Trẻ con mà.
Thật không may là chúng tôi không quên. Khi đó tôi ghét bà, sau này hiểu ra tôi vẫn không thích bà, và đến giờ, mỗi lần nghĩ về bà tôi chỉ còn cảm thấy mệt mỏi buồn bã.
Sự thật là: bà tôi đã phải trải qua một cuộc đời khổ sở, sống chẳng có một ngày thanh thản, chết chẳng có con cháu quây quần.
Đôi khi người ta chẳng cần phải thực sự có ác tâm có thể gây tổn thương vĩnh viễn cho người khác và cho chính mình.
2.
Nếu nói tôi là con cưng của mẹ. Thì chị tôi là con cưng của bố. Điều này, một lần nữa, đi ngược các loại định kiến về con trai con gái.
Duy có một điều đã diễn ra đúng như định kiến: chị gái tôi có xu hướng bị những người như bố tôi thu hút. Sau này, người yêu của chị mười người thì có tám người giống bố tôi, đều là loại người khiến tôi muốn gọi thêm vài người đưa vào ngõ nhỏ dạy bảo đôi điều. (Ừ, người yêu của chị tôi nhiều như thế đấy.) Đã có một lần tôi thật sự phải làm thế. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự dám suy nghĩ về ý nghĩa của việc này. Cũng vậy, tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng những gì đã xảy ra trong những tháng ngày chị tôi bị bỏ lại với bà ở ngôi nhà đau đầu nhức óc đó.
Bố tôi mất sau đó không lâu, ung thư gan. Mẹ quay trở lại đón tôi vào năm chúng tôi học lớp bốn. Mẹ nói sẽ đón tôi đi trước, sau đó sẽ quay về đón chị. Mẹ hết sức dỗ dành, nói lý do gì đó mà tôi không nhớ nổi, có lẽ vì không đủ thuyết phục; nhưng lý do đó lại thuyết phục được chị tôi, hoặc vì chị muốn tôi thoát đi vậy. Dù sao, lừa một đứa trẻ nào phải việc khó khăn gì, tôi lại nhớ mẹ đến thế. Tôi bỏ lại chị và nắm lấy tay mẹ.
3.
Tôi muốn làm rõ luôn một điều này: chồng sau của mẹ là một người tốt. Nói thật mất lòng ba còn tốt hơn bố ruột tôi cả vạn lần. Ba chưa bao giờ mắng tôi, càng không bao giờ đánh tôi, dù nhịn đói cũng không bao giờ để tôi thiếu thốn. Dù rõ ràng tôi là một cục nợ trên trời rơi xuống, nhưng ngay từ đầu ba vẫn luôn một mực cố lấy lòng tôi, đến mức có chút hèn mọn. Ba yêu mẹ tôi đến thế đấy. Ba chính là người phát hiện ra tôi bất ổn, mẹ thì phát điên lên vì số tiền ba bỏ ra đưa tôi đi khám trong lúc gia đình khó khăn như vậy, mẹ tôi không tin vào những thứ bệnh vô hình.
Tôi không thể biết trong đầu ba nghĩ gì, rất có thể trong lòng ba ghét tôi tận xương tủy, và như thế thì cũng có lý cả thôi, tôi không trách. Nhưng từ những biểu hiện bên ngoài, ba tôi đã rất cố gắng và thể hiện mình là một con người tử tế đáng tôn trọng. Nên trong việc tôi chống đối và bài xích ba, ba không hề có lỗi.
Khi đó chúng tôi sống trong một căn phòng nhỏ xíu mỗi lần mưa đều bị dột. Chưa có nhà. Ba tôi là người thành phố, hồi mẹ học cao đẳng trên đây đã quen ba, ba là em trai một người bạn học của mẹ. Tình đầu khó quên, tôi đoán vậy. Nhưng ba gần như bị từ mặt vì mẹ. Tôi nhớ khi đó ba thường làm việc xuyên đêm, đi chở hàng kiếm tiền. Về công việc của ba tôi không được biết rõ, một phần vì tôi còn nhỏ. Khi ba tôi đi làm, thường sẽ có người nhà ba đến nói chuyện, khuyên nhủ, đôi khi chửi mắng mẹ, nhưng chuyện này thì chỉ có thứ Bảy Chủ Nhật tôi mới được chứng kiến thôi, vì tôi đi học.
Thời gian cứ thế lết qua.
4.
Có một điều về mẹ tôi mà tôi phải mất kha khá thời gian sống cùng mẹ mới hiểu: mẹ tôi - giống như chị tôi - không nói lý, chỉ nói tình. Không có một thứ logic nào trên thế giới này có thể lay động được mẹ tôi. Không có.
Mẹ không về đón chị. Vài ngày. Vài tuần. Vài tháng. Một năm vèo cái bay luôn. Tôi phát điên phát khùng. Không có một giây phút nào mà tôi không nghĩ về chị. Nghĩ về những hằn học bà sẽ trút lên chị, và chị sẽ phản ứng lại, và gà bay chó sủa, sủa bay luôn cả tâm hồn.
Mẹ thì đã chuyển từ hứa hẹn tha thiết, khóc lóc kể khổ sang chửi tôi té tát trước khi tôi kịp mở mồm; và tôi chuyển sang khủng bố mẹ bằng im lặng. Có thể gọi đó là chiến tranh. Nhưng mẹ tôi là một người cứng rắn, mẹ đang thắng.
Tôi cũng không muốn ai hiểu lầm mẹ: lúc đó mẹ không định bỏ rơi chị. Chỉ là chưa đến lúc thôi. Mẹ tôi sợ hãi đủ điều. Lúc nào cũng sợ. Sợ đến tan nát cõi lòng.
Nhưng đến lúc nào mới là đến lúc? Mẹ thậm chí không dám nói cho ba biết là mẹ có hai đứa con, chứ không phải một. Đến cái lúc mà mẹ cho là hợp lý thì chỉ sợ chị tôi đã không ra người rồi. Chị tôi không thể chờ.
Mẹ không hiểu được điều đó.
5.
Nhật đã giúp tôi đưa chị về nhà.
Khác với hầu hết học sinh, tôi khá thích trường học. Đến trường, ở giữa tiếng ồn như chợ vỡ của cả ngàn học sinh, hoặc khi ngồi trong lớp nghe giảng, tôi đều thấy dễ chịu hơn so với sự tĩnh lặng ở nhà. Hồi ấy mới lên lớp sáu, tôi ngồi cùng bàn với Nhật. Cũng chẳng hiểu vì sao mà chúng tôi xoắn lấy nhau ngay. Nhật là người bạn thực sự đầu tiên của tôi.
Có gì đó, trong cái bầu không khí dễ chịu xung quanh Nhật, trong nụ cười của nó, khiến cho tôi cảm thấy tin tưởng, muốn dựa dẫm, và cảm thấy an lành. Nhật biết lắng nghe, hài hước, và thông minh hơn tôi rất nhiều, nó đã giúp tôi hiểu rõ nhiều vấn đề. Tôi không giấu Nhật về căn nhà trọ lụp xụp mình đang ở, tôi kể nó nghe về An và cuộc sống ngày xưa. Tôi kể với Nhật mọi điều. Mọi điều. Tôi không cố ý, và tôi biết như thế là không công bằng, nhưng tôi đã biến Nhật thành chỗ dựa tinh thần của mình mà chẳng hề muốn cân nhắc đến những cảm tình của nó.
Nhà Nhật và trường học nhanh chóng trở thành hai nơi trốn tránh hoàn mỹ của tôi, tôi cũng ăn chực ở nhà Nhật khá nhiều, bởi vì mẹ tôi ngày ngày đều sớm ra chợ tối muộn mới về. Tôi nghĩ mình có điều gì đó khiến cho các bà mẹ yêu thích. Ngoan ngoãn. Dễ bảo. Đó là những nhận xét tôi thường nhận được. Điểm cao nữa.
Ba mẹ tôi sau hai ba năm liều mạng kiếm tiền cuối cùng đã được gia đình đón nhận, mua được nhà, mở được một cửa hàng nho nhỏ. Nhưng lời hứa của mẹ vẫn bỏ ngỏ. Lần này đến lượt mẹ im lặng lảng tránh khi tôi mở lời. Có lẽ hạnh phúc phải trải qua gian nan mới đạt được khiến mẹ càng sợ đánh mất. Một ngày, tôi phát hiện ra mẹ gửi tiền về quê, tôi hoảng loạn nhận ra một sự thật: mẹ đã quyết định bỏ rơi chị. Mẹ đã chọn bù đắp theo cách khác. Ý nghĩ này làm tôi sợ hãi phát rồ. Tôi chạy đi tìm Nhật.
Nhật nói với tôi một câu đơn giản làm tôi tỉnh ngộ ngay tức khắc:
"Mày có thể nói với ba mày. Bác ấy sẽ về đón chị mày ngay."
Mọi chuyện diễn ra đúng như vậy. Sau một cuộc cãi nhau rất to, và đó là lần đầu tiên ba mẹ cãi nhau to đến mức đó, ba về đón chị tôi.
Thường thì tưởng tượng không mấy khi khớp với thực tế. Tôi đã thầm mong là hai đứa tôi sẽ lao vào ôm nhau thắm thiết rồi tâm tình kể khổ với nhau một hồi, nhưng không, tôi và Nhật vừa lao từ trên phòng xuống, chị đã nhìn lướt qua tôi một phát và đi phăng phăng lên phòng...
Lý do mọi người thích tôi, dù chị tôi còn nhỏ trông còn dễ thương hơn tôi, đó là vì họ sẽ không bị tôi cào nát mặt. Chị gái tôi là một sinh vật khó yêu. Người khó yêu này lại còn sống hai năm với một người khó yêu khác, nhiếc móc, chì chiết lẫn nhau qua ngày. Chưa phát điên đã là thần kinh thép. Nghĩ một hồi nữa thì tôi cũng thông cảm được, có lẽ chị cho rằng tôi đã không cố gắng đủ nhiều. Chị chịu khổ nhiều hơn tôi, tôi có tư cách gì mà giận. Thế nên tôi không giận.
Chuyện giận dỗi này cũng không kéo dài quá lâu. Tôi không nhớ nó kết thúc thế nào, nhưng cuối cùng chúng tôi lại nói chuyện như cũ. Nhưng trong hòa bình này vẫn tồn tại mầm mống chiến tranh. Hai năm giữa chúng tôi đã trở thành một vết thương không thể khép miệng, thành những oán trách không thể nói thành lời.
Theo một nghĩa nào đó, tôi đã cướp đi tất cả mọi thứ của chị. Mà khi tôi nhận ra chị thực sự phải tranh đấu với ý nghĩ có phần ác độc đó trong lòng, tôi sợ hãi, tôi trốn tránh, tôi không dám nhắc gì đến chuyện quá khứ nữa. An thương tôi nên chẳng thể tổn thương tôi.
Nên cuối cùng, Nhật chết.
6.
Vì tôi yêu Nhật.
Tôi không nghĩ mình đã yêu Nhật sâu sắc hay nó sẽ là người duy nhất tôi yêu trong đời. Tôi tương đối nông cạn, không hiểu được kiểu tình yêu vĩ đại ấy. Và lúc ở bên nhau chúng tôi còn chưa kịp 18 tuổi. Nhưng chắc chắn là tôi có yêu Nhật, tính theo nghĩa khiếm khuyết nhất của từ này đi. Tôi thích cảm giác ở bên cạnh nó, an lành, như nằm trong một chiếc sofa êm ái, nhìn vào những tia sáng vui vẻ trong mắt nó tôi có thể quên thời gian, quên đi cả thực tại mâu thuẫn ngấm ngầm, vuốt ve sạch những lo lắng trong lòng, chỉ có cảm xúc trên da thịt là chân thật. Nếu nó còn sống, ai biết được, có thể chúng tôi sẽ tiếp tục, nhưng rất có thể chúng tôi sẽ khúc mắc sao đó mà chia tay? Tôi không bao giờ biết được nữa.
Nhưng vào thời điểm đó, Nhật đã cho tôi tất thảy những điều tôi cần: bạn bè, một nơi thuộc về, một hốc cây nho nhỏ để trút ra những nỗi lòng chẳng thể tỏ cùng ai.
Nhưng đó là vào khoảng những năm 2000. Và thậm chí ngay cả bây giờ, thành phố quê tôi cũng chưa quá cởi mở với vấn đề đồng tính. Hai đứa tôi đều chỉ là những đứa trẻ sợ hãi. Ở đây là một bí mật nho nhỏ hạnh phúc, mà kia, lại là cả một thực tế đáng sợ chẳng chốn dung thân. Nên chúng tôi đã quyết định không nghĩ gì nhiều, "Mặc kệ đi," Nhật nói. Và tôi nghe lời.
Nhưng chị tôi đã nhìn ra. An là người hiểu tôi nhất trên đời. Khi An bắt đầu công khai rằng mình thích Nhật, tôi thấy mình nói gì hay không nói gì cũng không ổn. Như thể trò chơi đã bắt đầu khởi động, và tôi không đủ năng lực để ngăn cản An. Cách duy nhất để chấm dứt việc này là tôi cũng buông Nhật ra, sẽ không còn gì để tranh giành nữa. Nhưng Nhật lại không hiểu được điều đó. Nhật là một đứa cố chấp và có niềm tin tương đối mãnh liệt vào tình yêu, nó đã lớn lên trong một gia đình hạnh phúc. Có lẽ ngay từ đầu tôi đã không phải là một người thích hợp với nó.
Kể lại quá rõ chuyện này thì thật nặng nề: nói chung, mọi chuyện tiếp theo như cờ domino đổ, An bắt gặp chúng tôi và out Nhật. Chính những người bạn của Nhật đã chặn đánh nó. Nhật chết là một tai nạn, chúng nó chỉ định dọa Nhật, nhưng rốt cuộc lại lỡ tay tổn thương đầu nó. Nhật nằm trong viện mấy ngày, tỉnh lại một lần rồi qua đời. Một con người biến mất chỉ đơn giản như vậy.
Chúng cảm thấy bị phản bội, chúng nói vậy, những đứa bạn của Nhật. Đối với logic của những kẻ cho rằng cả thế giới phải chịu trách nhiệm với cảm xúc của mình, tôi thật lòng không muốn hiểu.
Nhưng chị tôi thì tôi hiểu: Một mảnh tâm hồn của An đã vỡ mất trong hai năm kia, và đó là lỗi của tôi đã để chị phải đợi quá lâu trong địa ngục. Mảnh tâm hồn vỡ ấy khiến An nảy sinh ác ý. Nhưng chị không lường được hậu quả này và không mong hậu quả này sẽ xảy ra. An không có ý tốt, cái đó là chắc chắn; nhưng chị cũng không xấu xa đến mức muốn ai phải chết.
Dù vậy, một khi đã gây ra lỗi lầm, bất kể cố ý hay không cũng không biện hộ được gì. Hai chị em tôi sẽ mang theo gánh nặng lương tâm này mãi mãi.
7.
Điều tôi thực sự muốn, thực sự, thực sự muốn - dường như, luôn luôn là thoát khỏi một cái gì đó. Một loại cảm giác thường trực. Nhưng rồi mỗi hoàn cảnh mới đều chỉ là một ảo ảnh đẹp đẽ không chân thật. Và tôi còn chưa kịp thích ứng, chưa kịp hạnh phúc, nó đã biến thành địa ngục. Tôi lại bắt đầu khắc khoải mong muốn thoát đi.
Sau khi Nhật chết, tôi bỗng tin rằng chính những người thân của tôi đã khiến tôi bế tắc đến vậy, cách thể hiện tình yêu của họ, cảm xúc của họ. Quá nặng nề. Bao điều khủng khiếp xảy ra, tôi đau khổ như thế nhưng lại chẳng thể trách ai. Bởi tôi hiểu rõ tại sao họ làm tất cả những điều khủng khiếp đó; và tôi còn hiểu rõ hơn những điều khủng khiếp gì đã xảy ra với những người này tôi yêu. Bạn là nạn nhân, và rồi bạn trở thành hung thủ, và bạn tạo ra những nạn nhân của mình - đó là một vòng lặp rất khó để thoát ra.
Tôi muốn thoát đi. Thực vậy. Và tôi không thấy có gì mâu thuẫn giữa việc tôi yêu gia đình, và tôi muốn thoát khỏi họ.
Mới đầu tôi coi Đại học như một cánh cửa thoát hiểm hoàn hảo. Tôi có thể dần dần, từng chút một, xây dựng một cuộc sống mới. Đó là cách duy nhất, tôi nghĩ. Tôi tưởng tượng mình đến một thành phố lớn, bạn bè mới, môi trường mới, tự do. Bỏ lại tất cả những rắc rối sau lưng. Thoải mái dễ chịu biết bao. Tôi sẽ quên hết. Sẽ sống một cuộc đời khác.
Nhưng 'một cuộc đời mới' không dễ có như tôi tưởng: đại học không phải môi trường phù hợp với tôi, tôi không thích tham gia các hoạt động có vẻ vô nghĩa. Các mối quan hệ bạn bè đều tạm bợ. Tôi không nghĩ kiến thức ở trường sẽ giúp gì được cho tôi. Tôi qua lại với một người hơn vài tuổi trong một thời gian, và sau khi anh phải rời Hà Nội, tôi càng chẳng biết chính xác thì tôi có thể trở thành người như thế nào. Vì tôi có thể làm gì ở đây? Cho dù tôi có thể vắt kiệt sức mình vài năm như anh, rồi tôi vẫn phải trở về với quá khứ. Mẹ sẽ không buông tay tôi. Tôi sẽ là một trong cả triệu đứa tỉnh lẻ lên Hà Nội học, làm việc, rồi mệt mỏi rời đi.
Tôi cũng quen nhiều người trong giới, nhưng từng người từng người đến mà không còn ai trao tôi cảm giác đặc biệt an lành kia nữa. Chỉ có vội vã và trống rỗng. Tôi đi làm thêm. Bỏ học nhiều, cũng mất hứng vẽ, không bị rớt môn đơn thuần là do may mắn.
Năm thứ ba, tôi quen một người đặc biệt. Đặc biệt, vì em không giống như những người khác, em chẳng biết gì cả. Em vừa lên năm nhất, ngơ ngác như nai, gương mặt trong sáng tinh nghịch, ánh mắt long lanh tràn đầy nhiệt huyết. Em thích đọc self-help, suýt bị lừa đi đa cấp, sau khi bị tôi lôi về thông não xong chả hiểu xoắn xuýt thế nào mà vài ngày sau come out luôn và tỏ tình với tôi.
Vào đúng khoảnh khắc đó tôi bỗng nghĩ, có lẽ ngày xưa Nhật đã nhìn thấy một tôi như thế này chăng? Một con cún ướt mưa đang tha thiết cần nơi bám víu. Chỉ cần tỏ ra chút thiện ý, nó đã có thể moi móc hết tim gan ra mà nguyện dâng ra.
Thế nhưng có gì đó thiếu. Có gì đó thiếu, tôi biết vậy. Cảm giác trống rỗng không thể lấp đầy đó quay lại. Mỗi buổi sáng tôi giật mình mở mắt, mặt trời còn chưa tỉnh giấc. Những giấc mơ chập chờn đột ngột chấm dứt. Tôi lại có cảm giác như mình đã bước hụt chân.
8.
Chúng tôi chia tay không êm đẹp lắm. Tôi đã ngủ với một người khác và em nhanh chóng phát hiện ra. Không phải vì em là một thằng điên cuồng kiểm soát mà vì tôi cực kỳ bất cẩn. Tôi công nhận, có lẽ thâm tâm tôi hy vọng em sẽ phát hiện ra mà đá tôi. Nhưng đó đúng là một cách làm vừa ngu vừa hèn vừa vô trách nhiệm.
Tôi quen Du qua những buổi tụ tập bạn bè của An, nó là bạn của chị. Thân. Thực sự thân. Tôi không dám nghĩ linh tinh, nhưng không hiểu sao cuối cùng vẫn ra thế. Tôi cũng không say hay gì cả, chỉ là xung quanh Du có một kiểu không khí khiến người ta cảm thấy rất an tâm, và tôi thích đắm mình trong bầu không khí đó. Tất cả những cảm giác trống rỗng từ sau khi Nhật chết, những mệt mỏi gồng mình trong mối quan hệ mới với một đứa nhóc chưa kịp lớn phụ thuộc cảm xúc - tất cả - biến mất khi tôi ở bên cạnh Du.
Lần đầu tiên ở bên Du, tôi đã ngủ một giấc không mộng mị, buổi sáng tỉnh giấc, tôi nhận ra cảm giác hụt hẫng sớm mai đã biến mất. Tôi thầm cảm ơn đồng hồ sinh học vì đã đánh thức tôi đúng lúc và biến khỏi căn phòng an tĩnh đó.
Nhưng cũng chính tôi là người quay lại.
Du làm như không có chuyện gì, không ép hỏi tại sao tôi bỏ đi. Tôi có người yêu. Du là bạn của An. Thế nhưng tôi vẫn quay lại và quay lại không ngừng. Kiếm tìm một hơi ấm, một chỗ dựa. Du là người biết lắng nghe, nó có thể thực sự móc ra được những mảnh quá khứ mà tôi đã muốn chôn vùi, giúp tôi thấy trọn vẹn, cũng thôi sợ hãi. Nó hiểu được, nó đồng cảm. Bạn Du cũng chết vào năm học lớp mười hai. Nảy sinh cảm giác gắn kết vì một lý do như vậy đúng là chẳng hay ho gì, nhưng ừ, chúng tôi là vậy.
Tôi cố giải thích cho em nghe về kiểu người có thể đem lại cảm giác yên bình, tôi cố nói với em rằng chúng ta không có tiếng nói chung, chính em cũng thấy mệt mỏi vì anh không thể quan tâm mà, anh không phải người hợp với em. Nhưng em nói tôi ngụy biện. Rằng nếu anh là một người tử tế chứ không phải một thằng khốn thế này, thì anh nên chia tay em trước khi phang tri kỷ của anh. Nghe quá có lý. Tôi không phản bác được gì.
Tôi vốn tưởng em vẫn là một đứa trẻ thích dựa dẫm không hiểu chuyện, nhưng hóa ra em đủ hiểu chuyện để giúp tôi thấy được bản chất của mình.
9.
Cuối cùng tôi buộc lòng phải nhìn nhận một sự thật: tôi cũng là một thành viên trong gia đình mình. Không có gì thay đổi, cái thay đổi là hoàn cảnh, nhưng tôi vẫn là tôi. Cách thể hiện tình yêu duy nhất mà tôi từng biết là gây tổn thương.
Chẳng còn gì cho tôi nữa, một ngày tôi chợt nghĩ vậy. Ở đâu cũng như nhau. Ai cũng như nhau. Không có một nơi nào để thoát đi cả.
10.
Căn phòng tôi thuê khi lên đại học có một ban công nhỏ. Mùa này mỗi buổi sáng tỉnh giấc, tôi đều sẽ thấy mặt trời mọc lên ở giữa hai tòa nhà. Tôi từ nhỏ chưa bao giờ được ngủ muộn hơn mặt trời, bà tôi và mẹ tôi đều là những người không dậy sau năm giờ rưỡi và không bao giờ cho phép chúng tôi ngủ nướng.
Nhưng hôm nay khi tôi mở mắt ra, mặt trời đã lên cao quá tòa nhà. Du đang ở trong phòng tôi. Vừa thấy tôi mở mắt, Du nói:
"Tao đã tưởng là mày luôn dậy sớm."
Tôi không nghe ra nó có ý mỉa mai gì không, nhưng vẫn đáp: "Ừ."
Du yên lặng ngồi xuống bên giường tôi, đưa tay áp lên trán tôi. Thật ấm.
"Bệnh rồi," nó nói.
Bỗng nhiên tôi muốn nói tất cả với Du: "Từ lâu rồi, tao lúc nào cũng có cảm giác nôn nao vào buổi sáng. Ngay sau khi tỉnh giấc và trước khi mặt trời lên, đến mức muốn nôn lên được."
"Bây giờ có thế không?" Du hỏi.
Tôi lắc đầu.
"Thế là tốt rồi."
"Tao thật chẳng ra gì," tôi nói.
Du vuốt ve tóc tôi.
"Không sao đâu, sống có lúc này lúc kia. Rồi người ta sẽ quên."
Có thật thế không?
Du lại nói: "Sẽ hết thôi."
"Cái gì hết?"
"Cảm giác nôn nao đó, từ từ sẽ hết."
"Thích nói chuyện với mày," tôi buột miệng.
Du cười. "Thật sự thích?"
"Rất thích."
"Còn thích gì nữa không?"
Tôi chỉ cười.
"Vậy là được rồi." Du không thúc giục. "Từ từ thôi cũng được."
Bỗng lòng tôi nảy sinh một cảm giác an lành. Như thể cuối cùng, hai chân tôi cũng đã chạm đất.
Bút danh: Mặt Trời Tím