Gửi bài:

Ta dại khờ, ta lạc mất đời nhau!

Tuổi trẻ chúng ta thường dễ dàng buông tay một ai đó, và phát hiện ra mình cần nhau khi đã quá muộn, như lời nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, là bởi vì "chúng ta nghĩ đó chỉ là một cuộc tình, nhưng hoá ra đó là cả cuộc đời".

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")

***

Thanh xuân, hẳn ai cũng có một vết thương lòng mang tên "chia tay". Vết thương ấy không lớn, không nhỏ, nó nằm khuất sâu trong tim và được giấu đi bằng vẻ mặt giả vờ bình thản. Ta khóc cười với cơn đau, gặm nhấm những tháng ngày đằng đẵng, và chợt nhận ra trái tim mình dần chai lỳ bởi quá nhiều vết xước. Ta mải miết đi, trọn tháng ngày, trọn vẹn thanh xuân, vài lần quay đầu nhìn lại thấy mối tình vẫn còn nguyên đó, chằng chịt nhớ thương, đầy ắp nỗi buồn.

lac-mat-nhau

***

Nhận thiệp mời của người yêu cũ

Đó là một buổi chiều mùa hạ của rất nhiều năm về trước, chúng tôi nằm bên nhau trên bãi biển đông đúc khách du lịch, nước biển phản chiếu màu của da trời khiến tất thảy đều trở nên xanh thẳm, xanh tận cùng, xanh đến nỗi tôi đã ngầm mặc định nó là màu của tất cả mùa hạ tôi sẽ trải qua trong đời.

Hôm nay cũng là một ngày mùa hạ, tôi nhận thiệp cưới của cậu ấy trong trạng thái tinh thần hơi chông chênh, có xót xa một chút nhưng không đau lòng. Nếu nhìn sự việc theo chiều hướng khác, hẳn tôi nên nhẹ nhõm mới phải, vì tôi vẫn luôn mong cậu ấy được hạnh phúc. Tấm thiệp cưới tôi cầm trên tay lại vô lý thoảng mùi kem ống vị dừa, y hệt que kem chúng tôi đã từng ăn cùng nhau, nhưng mà...đó đã là chuyện của những mùa hè trong quá khứ.

Tối đến tôi không ngủ được, mặc dù tôi luôn có chút tự hào vào khả năng ngủ tốt ngủ khoẻ của mình. Tôi bật dậy bắc ghế ra ban công ngồi, gió buổi tối mùa hè trong lành mang theo chút hơi lạnh, tôi rùng mình, đi ngược vào phòng pha một tách trà nóng rồi lại trở ra.

-Không ngủ được hả?- một giọng nói thình lình vang lên khiến tôi giật thót- là tôi đây, phía trên này.

Tôi thở hắt ra dần dần bình tĩnh lại, là anh chàng phòng trên.

-Ừ- tôi đáp gọn lỏn, thực chất anh ta cũng chỉ là người lạ, ngoài vài lần chạm mặt tất nhiên phải có của những người sống chung nhà trọ, chúng tôi hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào khác.

-Lạ đấy!- anh ta lại nói

-Vì sao?

-Đây là lần đầu tiên tôi không ngồi đây một mình.

Câu nói của anh ta tan loãng đi giữa ban công đầy gió.

Trời đêm rất nhiều sao.

Tôi nhấp từng ngụm trà, cảm giác thoả mãn lan ra khắp từng tế bào, đến tận đầu những ngón tay, trong khoảnh khắc đó, tôi quên bẵng mất lý do mình không ngủ được và ra đây ngồi.

-Tôi cũng không ngủ được- giọng anh ta dè dặt vang lên trong không gian đêm yên tĩnh đến rợn người- ừm mà thực tế là tôi không thể ngủ được trừ lúc cơ thể tôi rã rời và mi mắt sụp xuống. Lúc còn đủ tỉnh táo tôi sẽ chỉ nghĩ rằng sao lại mỗi mình tôi trên giường thế này.

Tôi hơi khó chịu trước việc anh ta cứ kể lể chuyện riêng tư nên làm thinh không đáp.

-Nói chuyện một chút đi, tôi cô đơn quá- những lời anh ta nói nhẹ bỗng, nghe như van nài nhưng lại không chút ngượng ngùng, như thể đó là một điều quá hiển nhiên, rằng ai trong chúng ta trên cõi đều này cũng đều đơn độc.

-Có một đêm duy nhất chúng tôi ngủ cùng nhau. Tôi nằm trong lòng cậu ấy, bên ngoài là tiếng mưa rơi. Giá thời gian cứ ngưng ở đó luôn thì tốt nhỉ- tôi lẩm bẩm, như đang thì thầm với chính mình.

-Thật khó khăn khi phải chấp nhận, việc một ai đó đã ngủ trên giường của mình rồi lại rời đi- anh chàng phòng trên phụ hoạ- Rồi hai cậu chia tay?

Tôi nhún vai. Một câu hỏi không cần câu trả lời.

-Có vẻ hơi ngớ ngẩn, nhưng mà...tại sao chứ?

-Vì tôi sợ, chỉ cần một từ của cậu ấy lúc đó thôi cũng có thể làm tôi yếu lòng mà quay đầu lại- tôi không nhìn lên trên nhưng lại có cảm giác anh ta đang nghe chăm chú câu chuyện của mình.

Buồn cười làm sao, cái cách tôi đang nói toàn những lời yếu đuối với một người lạ trong đêm mùa hạ như thế này!

-Tôi hỏi tại sao ở chỗ đó đó, sao cậu không muốn tiếp tục nữa?

Tôi im lặng không đáp, đêm trải dài, mênh mông và ma mị, tôi đã từng rất sợ hãi màn đêm, đó là khoảng thời gian đầu lúc mới chia tay, tôi sợ phải một mình lạc trong đó, sợ chính mình hy vọng, cũng sợ hãi bản thân bị nhấn chìm vì thất vọng.

-Hôm nay cậu gặp lại người ấy à?- anh ta tiếp tục hỏi.

-Không, là thiệp cưới- lúc nói ra câu này, tôi thấy tim mình nhói nhẹ một cái, rồi dần dần lan ra, cứ như một vũng nước chảy tràn mãi không có điểm dừng.

Anh ta bật ra một thanh âm nhỏ kỳ quặc trong cổ họng.

-Nhưng thật lòng thì cậu cũng đâu bất ngờ lắm đúng không, vì vẫn biết tin tức về cậu ấy mà. Ừm nhưng đau thì vẫn cứ đau chứ. Tôi chỉ tò mò là lúc đó cậu có đứng vững được không?

Tôi nhếch môi cười, đặt khẽ ly trà đã nguội ngắt xuống, khoanh tay ôm lấy chính mình.

-Kỳ lạ là lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng, đêm mưa ấy chúng tôi nằm cạnh nhau, đêm nay, đêm mai cả những đêm sau này nữa có thể cũng mưa, chỉ là cậu ấy sẽ nằm cạnh một cô gái khác, tôi đã nghĩ như vậy và bật cười, là cười cay đắng.
Và rồi thật hoang đường, ngay khi tôi vừa nói xong câu đó, một giọt mưa lạnh toát bắn vào trán tôi.

-Muốn chửi thề đúng không?- anh ta bật cười, lời nói và cả thái độ kia nữa làm tôi câm nín- Cậu định sẽ mặc gì đến hôn lễ?

Tôi cau mày:

-Sao anh nghĩ rằng tôi sẽ đi?

-Tôi đoán thế- anh ta lại cười rồi khe khẽ hát một điệu nhạc gì đó về mưa.

Cảm xúc của tôi bị chi phối, tất nhiên rồi, trong lúc tôi đang kể về chuyện tình tan vỡ của mình thì một kẻ quái quỷ nào đó lại cười và hỏi tôi có muốn chửi thề không, lại còn hát tưng tửng bằng cái giọng vịt đực đáng ghét.

Đi bên em chiều trên lối vắng...

Phố xa phố xa ngỡ như thật gần...

-Im đi được không?- tôi thở dài đầu hàng.

-Thế cậu sẽ mặc gì?- anh ta vẫn lỳ lợm.

-Không biết nữa, có lẽ là một thứ gì đó có màu của buổi chiều mùa hạ.

Trong khoảng thời gian chúng tôi đang yêu nhau, tôi có viết một truyện ngắn về cảnh tan vỡ. Cô bạn thân của tôi lúc đó đã hỏi rằng, làm sao tôi có thể vừa yêu mà vừa nghĩ đến chuyện chia tay, làm hai việc cùng một lúc không mệt sao. Tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ là tôi có linh cảm chúng tôi sẽ không thể có một kết cục tốt đẹp được. Tất nhiên là tôi chẳng bao giờ để cậu ấy đọc được câu truyện đó.

Chúng tôi rất hay cãi nhau, trung bình cứ cách một hai ngày là chúng tôi cãi nhau một lần, cố sống cố chết đòi chia tay, một lúc sau cậu ấy chủ động chạy qua ôm tôi và chúng tôi làm hoà. Những chuyện rất vặt vãnh, thậm chí đôi khi chẳng có lý do gì, cũng khiến chúng tôi cãi nhau đến trời long đất lở. Lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu, là vì tôi, có lẽ cả cậu ấy nữa, đã lờ mờ nhận thấy kết cục này chăng, nên mới chọn cách cãi nhau hàng ngày với hy vọng được thấy đối phương ở rất gần mình lâu hơn một chút?

Có một buổi tối, tôi còn nhớ rất rõ, chúng tôi cãi nhau, qua tin nhắn, cũng đòi chia tay nhặng xị, tuôn ra những câu nói tuyệt tình làm tổn thương nhau, một lúc sau cậu ấy gọi điện, nói rằng bố mẹ cậu ấy đang mâu thuẫn, cậu ấy chán nản và đi lang thang suốt đêm, mặc kệ lúc đó là mười một giờ đêm, mặc kệ quãng đường hơn mười cây số, tôi vội vàng mặc thêm chiếc quần dài và áo khoác, phóng xe điên cuồng đến chở cậu ấy về phòng. Tôi quên sạch những lời quá đáng của cậu ấy, cũng quên luôn rằng mình đã nói chia tay, chỉ gấp gáp muốn gặp cậu, muốn vỗ về nỗi buồn của cậu, muốn xoa đầu cậu mà nói có mình ở đây rồi; cậu ấy ngồi sau xe tôi, ôm chặt tôi và khóc. Tối đó chúng tôi ôm nhau ngủ, cảm giác hạnh phúc đến vỡ tim. Lần đầu tiên và cũng là duy nhất.

Thế mà chúng tôi lại chia tay.

***

Hôn lễ xinh đẹp

Tôi mặc một chiếc đầm màu xanh nhàn nhạt dài ngang gối, chân mang giày cao gót trắng, khe khẽ lẫn trong đám khách mời bước vào khu vườn nơi tổ chức hôn lễ. Một khu vườn rộng xanh rì cây lá, cổng mừng kết bằng hoa cẩm tú cầu xanh tím đẹp mắt, những hàng ghế dành cho khách mời kết nơ xanh, không gian được trang trí bằng những bóng đèn vàng và quả cầu pha lê trong vắt, bàn trưng bày đặt rất nhiều hình cưới của cặp đôi, nét mặt của cậu ấy hơi gượng gạo, một vài hình cơ mặt có thả lỏng đôi chút nhưng tuyệt nhiên không một nụ cười.

Khung cảnh ở đây đẹp quá, giống những giấc mơ chúng tôi đã vẽ ra cùng nhau, nhưng là giấc mơ đã vỡ vụn tan tành rồi chắp vá lại bằng những nỗi niềm ngờ nghệch.

Bố mẹ cậu ấy ngồi ở hàng ghế đầu tiên, gần nhất với sân khấu, bác gái mặc áo dài, bác trai mặc bộ vest. Lần đầu tiên tôi gặp họ, trong một cuộc thăm viếng bất ngờ do sự bốc đồng của cậu ấy, họ mặc đồ ở nhà, vì vậy mà trông họ thân thiện hơn chăng? Bây giờ gặp tôi, liệu họ sẽ mỉm cười như gặp lại người quen cũ hay sẽ cau mày khó chịu tảng lờ đi kẻ bội bạc này? Họ đã già đi rất nhiều, không phải chỉ vì mỗi thời gian, có thể còn là vì tôi nữa?

pho-con-doi-ai-2

Nhưng tôi thì có lỗi lầm gì chứ? Chẳng phải tôi cũng từng đau đến chết đi sống lại đây sao?

- Mình muốn làm lễ cưới trong một khu vườn xinh đẹp hoặc là bãi biển. Cậu chọn đi- cô gái, là tôi lúc 23 tuổi, đã hào hứng nói với người yêu như thế.

- À ừm, cậu không thích kiểu truyền thống sao?

- Không, mình muốn mọi thứ tự do, dù có về nhà chồng đi nữa cũng phải theo cách thật tự do.

- Ừ ừ ừ vậy hãy tổ chức trong vườn nhé, ở biển lỡ gió to hay có mưa thì trở tay sao kịp.

Tối hôm đó trời rất trong, trăng sáng vằng vặc óng ánh , chúng tôi nắm tay nhau đi bộ quanh công viên, nói sôi nổi rồi cười khúc khích.

- Mình sẽ trang trí mọi thứ bằng hoa hồng vàng, bánh cưới làm ba tầng nhé được không, vì chúng mình sẽ sinh ba đứa con, bánh phết kem trắng, bên trên sẽ là những quả...quả gì màu vàng nhỉ?

-Quả xoài.

-Không, xoài to thế làm sao đặt lên được.

-Cậu khờ nhỉ, thì cắt lát ra, những khối hình vuông nhỏ.

-Ừm ừm đúng rồi, còn quả gì màu vàng nữa?

-Đào.

-Ừ ừ sao mình quên mất nhỉ, hôm nào mình cũng uống trà đào mà.

-Mình sẽ tết tóc thật đẹp cho cậu, cài thêm hoa hồng vàng lên tóc cậu nữa.

-Vậy mình sẽ đích thân kết hoa lên túi áo vest của cậu.

-Còn gì nữa nhỉ, áo cưới của cậu thì sao?

Chúng tôi đã cùng nhau vẽ nên một viễn cảnh tương lai như thế, không có nước mắt, không có ly biệt, chỉ có nụ cười và bánh ngọt, màu hoa vàng trải khắp lối đi.

-Mình tính xa xôi quá phải không, bảy năm dài dằng dặc- tôi siết chặt tay cậu ấy, mơ hồ cả với cảm xúc của bản thân.

Rồi thời gian sẽ là cục tẩy...xoá dần đi từng nét chì của ngày hôm nay?

Tôi cũng không biết nữa.

- Sau này, lỡ như...mình nói là lỡ như, chúng ta không đến được với nhau, cậu có cưới người khác không?

Cậu ấy quay phắt đầu nhìn tôi, trả lời nhanh chóng:

-Không.

-Nhưng còn gia đình cậu?

Tôi nhìn thật sâu vào mắt cậu ấy, cậu ấy im lặng, nghĩ ngợi hồi lâu.

-Ừ.

-Vậy là cậu sẽ cưới người khác đúng không?- tôi hỏi lại

-Ừ. Nhưng không phải vì tình yêu đâu, mình chắc chắn.

Câu nói của cậu ấy tan loãng vào đêm, bị gió thổi tạt ra thành nhiều dạng hình thù, cuối cùng biến thành lưỡi dao, đâm vào tim tôi đau buốt.

Vì tôi vẫn luôn muốn rằng, dù không có tôi đi nữa, cậu ấy mãi mãi nên được hạnh phúc.

Lúc đó tôi 23 tuổi.

Con tim tôi đập nhanh, mạnh, muốn yêu đương nồng nhiệt mặc kệ thế gian; nhưng cậu ấy thì quá non trẻ và rụt rè.

Điều đó làm tôi thất vọng.

Bây giờ nếu cho tôi chọn lựa lại, tôi vẫn muốn yêu cậu ấy từ khoảnh khắc đầu tiên và chia tay cậu sau cái quay lưng hôm đó.

Trong bốn năm qua, tôi có nuối tiếc, ừm...thật lòng thì cả hối hận nữa, nhưng không đủ nhiều để tôi lựa chọn quyết định khác đi.

Một đám cô gái trẻ đi sượt qua trước mặt tôi, lại gần bàn trưng bày, họ ăn vận rất đẹp, mỗi cử chỉ ánh mắt đều toát lên sự hấp dẫn của tuổi trẻ.

-Ôi cô dâu của chúng ta, ồ tấm này... tấm này xinh như nữ thần- một cô gái trong đám tấm tắc khen.

-Ừ đúng là rất đẹp, khuyết điểm duy nhất trong những tấm hình này chính là...chú rể- một cô khác chua ngoa xen vào.

-Cậu ấy đã làm thế thật- cô khác nữa nói bằng giọng xót xa- trước đây trong lớp thầy giáo có hỏi rằng, nếu được chọn giữa người mình yêu và người yêu mình, các em sẽ chọn ai, các cậu nhớ chứ, cậu ấy đã cố chấp chọn người mình yêu. Các cậu nói xem, bây giờ chúng ta có nên chúc mừng cho cậu ấy đã hoàn thành tâm nguyện không?

Cả đám im lặng, nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới lớn nhất, không ai nói với ai một lời nào.

Tôi cau mày khó chịu.

Chọn người mình yêu hay chọn người yêu mình?

Đó là câu hỏi rất phổ biến trong giới sinh viên nữ.

Lúc đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy, tôi không lựa chọn. Mong muốn của tôi ư? Đó là được hạnh phúc. Mà hai sự lựa chọn kia, xét cho cùng đâu thể mang lại hạnh phúc. Tại sao phải tự bó buộc đời mình với chỉ hai lựa chọn bi quan như vậy? Câu trả lời của tôi, là tôi sẽ kết hôn khi tình yêu đến từ hai phía, trời biển rộng lớn, chẳng lẽ không tìm được một chàng trai yêu mình và mình cũng yêu tha thiết anh ta hay sao?

Hôn lễ này được tổ chức, là vì cô gái kia chọn người mình yêu, còn cậu ấy chọn người yêu mình. Bởi vì chính họ đã lựa chọn, họ phải tự chịu trách nhiệm đến cùng. Không ai có lỗi cả, chỉ là vô tình sự lựa chọn của họ có thể làm tổn thương nhau.

Còn tôi, tôi vẫn đang chịu trách nhiệm cho lựa chọn của
mình trước kia.

***

Chạy trốn khỏi hôn lễ

Tôi xoay người bỏ chạy thật nhanh ra khỏi hôn trường khi MC thông báo sự xuất hiện của cô dâu chú rể. Đã bốn năm rồi, tôi vẫn kiêu hãnh tưởng mình chai lỳ với mọi cảm xúc, hoá ra đó chỉ là sự thẩm thấu của nỗi đau, và bây giờ hôn lễ này là lời khẳng định.

Cái quay lưng của cậu ấy, giọt nước mắt rơi vội của tôi, chiếc điện thoại rung lên từng hồi, hàng trăm tin nhắn, và mưa...những hình ảnh trong đêm cuối cùng đó bỗng ập về, đánh lật cái mặt nạ bình thản tôi đã cố chấp đeo để lừa gạt chính mình.

Tại sao lại ra nông nỗi này, rõ ràng là chúng ta yêu nhau, vậy thì lý do gì mà chúng ta không thể cùng nhau hạnh phúc?

Tại sao lại cắt đứt mọi liên lạc rồi thậm chí không có lấy một câu chào?

Sao không nghe điện thoại, để nhận từ cậu ấy lời giải thích?

Sao không đọc tin nhắn, để biết chuyện gì đã xảy ra?

Là do tôi đã cố chấp không tha thứ cho cậu sao, hay do cậu quay lưng bỏ rơi tôi trước?

Chúng ta khờ dại, chúng ta bồng bột và cái tôi quá lớn của lứa tuổi hai mươi đẩy chúng ta xa nhau.

Tôi tự mua bia và uống một mình ở ngoài bãi biển. Thành phố này rất đẹp, đèn điện sáng trưng, biển ở ngay trung tâm, và chạy xe năm phút là đến chân núi. Tôi và cậu ấy ở tuổi 23 đã cùng nhau khám phá mọi ngõ ngách ở đây, những tấm ảnh lưu niệm đó vẫn còn lưu trong điện thoại cũ của tôi, nhưng chiếc điện thoại ấy tôi không nhớ đã cất ở đâu, hoặc có lẽ nó đã lạc mất lúc tôi chuyển chỗ ở rồi. Tôi uống hết bốn lon bia, loạng chạng ra vẫy một chiếc taxi về nhà.

Tôi nằm vật ra giường, ngủ thiếp đi một lúc rồi bỗng tỉnh dậy. Dù cố nhắm mắt vẫn không tài nào ngủ tiếp được, tôi quyết định đi tắm rồi ra ban công ngồi hóng gió. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi đưa mắt nhìn lên trên để tránh bị giật mình. Anh ta đang đứng đó, gần như bị bóng đêm nhấn chìm. Nghe tiếng động, anh ta nhìn xuống tôi, có vẻ lưỡng lự trước khi buông ra một lời châm biếm.

-Khá là thê thảm.

-Cái gì? Anh nói tôi ư?

-Vừa khóc hay vừa say?- anh ta hỏi.

Tôi thở dài, cúi xuống cắn nhẹ móng tay:

-Cả hai.

-Haha.

Anh ta cười rồi im bặt, mải mê đuổi theo ý nghĩ nào đó, để mặc màu đêm trộn lẫn đến không còn ra hình dạng. Tôi cũng không muốn nói gì, không muốn kể câu chuyện của mình, cũng không muốn hỏi những câu sáo rỗng. Tôi chỉ quan tâm đến những gì mình nên quan tâm, bởi vì dù có quan tâm cũng không ích gì.

-Ngày xửa ngày xưa- anh ta lại nói, giọng nhẹ đến lạ lùng- ở một thành phố nọ, trong một con hẻm nhỏ- tôi lắng nghe câu chuyện của anh ta, cố gắng không để những câu từ đó bị gió đêm thổi đi mất- có anh chàng hoạ sĩ trẻ, anh ta vẽ rất nhiều tranh và có một ngôi nhà- tôi hơi mỉm cười, là vì câu chuyện rất quen- anh ta gặp gỡ và đem lòng yêu một nàng ca sĩ, cô ấy xinh đẹp kiêu hãnh, đặc biệt rất yêu hoa hồng.

-Tôi biết câu chuyện này.

Nhưng anh ta vẫn tiếp tục kể:

-Thế rồi một hôm chàng trai đó quyết định, bán hết những bức tranh, bán luôn cả ngôi nhà, chỉ để lấy hết tiền đi mua hoa.

Tôi không hiểu vì sao anh ta kể câu chuyện đó, nhưng lại bất giác phụ hoạ bằng cách hát theo.

Thầm hỏi lòng em ai chiếu cố? Ai người mang đến những bông hồng?

Một mình lẻ loi trong thương nhớ, chờ em anh đứng dưới hiên buồn.

***

Thanh xuân...

Tôi vẫn sống một cuộc đời bình thường sau hôn lễ đó. Sáng đi làm, trưa ăn cơm cùng đồng nghiệp, chiều đi loanh quanh ăn uống, tối lai rai café hoặc ở nhà xem phim, ngủ rồi sáng hôm sau lại đi làm. Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày, biển vẫn ồn ào tiếng sóng, núi vẫn xanh ngát màu cây, và thành phố này mỗi đêm vẫn sáng trưng ánh điện, cuộc sống luôn tiếp diễn, cảm giác thất tình đã là chuyện của bốn năm về trước, vả lại chẳng có vết thường nào không lành.
Anh chàng phòng trên đã chuyển đi từ hai tuần trước, có thiếu vắng đôi chút nhưng chưa đến mức hụt hẫng. Người ta nói"trăm kiếp tu mới được ngồi chung thuyền", tôi và anh ta sống cùng một địa chỉ, ngồi cùng một ban công, hẳn là đã rất có duyên rồi. Tôi vẫn nhớ câu chuyện anh ta kể tối hôm diễn ra hôn lễ đó, anh ta còn hỏi tôi có thấy đáng không, không phải về mối tình đầu của tôi năm 23 tuổi, mà là về chàng hoạ sĩ ở đất nước xa xôi nọ. Tôi không biết nên trả lời thế nào, bởi vì tình yêu nào cũng cần được tôn trọng, tôi không có quyền phán xét. Lần gặp cuối cùng ở chân cầu thang lúc anh ta rời đi là lần đầu tiên tôi nhìn rõ ràng khuôn mặt anh ta. Tôi nhớ đôi mắt anh ta rất buồn, môi hơi mím, da trắng xanh. Tôi cũng nhớ rất rõ bức hình anh ta đánh rơi khiến tôi phải chạy theo trả lại, trong đó có hai người đàn ông ôm vai nhau đứng trước tháp Eiffel, nụ cười của anh ta lúc đó rất tươi, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Tôi không biết anh ta đi đâu, nhưng mong rằng anh ta sẽ tìm lại được nụ cười vui vẻ mà ở đây không hề có.

Một buổi tối muộn lạnh lẽo giữa mùa thu, tôi nhận một email được gửi từ địa chỉ lạ. Đó là bức hình tôi đứng một mình ở hôn lễ của cậu ấy, đầm xanh, giày trắng, tóc xoã ngang lưng, xinh đẹp nhưng lạc lõng. Bức hình được chụp ở khoảng cách khá xa, chất lượng thấp, có lẽ là chụp bằng điện thoại.

Tôi đứng dựa lưng vào tường, cảm nhận được đôi mắt mình đang nhoè nước. Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy ở hôn lễ đó, là chiếc bánh kem ba tầng, phết kem trắng, bên trên chỉ thắp nến mà không trang trí gì. Cậu ấy đã thay thế tông màu xanh dương cho màu vàng yêu thích của tôi, nhưng với chiếc bánh kem, có lẽ cậu ấy không nghĩ ra được loại quả gì có màu xanh thay cho quả xoài cả hai đã cùng bàn với nhau lúc trước. Những nỗi niềm ngờ nghệch của chàng trai ấy, đến cuối cùng cũng không được trọn vẹn.

Tình yêu của chúng tôi, ở tuổi 23 chúng tôi trẻ dại, vĩnh viễn nằm lại mãi ở những buổi chiều mùa hạ trên bãi biển đó.

Không thể cố chấp vẽ ra một cái kết nào tốt đẹp hơn.

Viết cho một mối tình đã cũ

Nguyễn Minh Tâm

Ngày đăng: 26/04/2019
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
cuộc sống sai lầm
 

Cuộc sống có thể dạy cho chúng ta rất nhiều thứ, những thứ ấy khác hoàn toàn so với sách vở. Có nhiều cái biết là dễ nhưng làm thì khó. Mỗi người đều biết làm thế nào mới là đúng đắn nhất nhưng chưa chắc mọi người đều không phạm sai lầm.

Con người vốn rất giỏi trong việc đề ra những câu châm ngôn nhưng lại không nghe theo nó.

Nữ Hoàng Tin Đồn - Thẩm Thương My

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage