Gửi bài:

Vì anh mãi là người đàn ông của đời em

Người ta bảo nếu muốn thay đổi một con người thì hãy cho người ta một tình yêu mãnh liệt. Và cuộc đời của tôi đã thay đổi kể từ ngày tôi gặp em.

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")

***

Tôi hai mươi tuổi, học trường đại học khoa học xã hội và nhân văn Hà Nội, khoa báo chí. Người ta bảo tôi là người có bề ngoài lạnh lùng nhưng có trái tìm nồng ấm. Những thằng đàn ông trong lớp thường xa lánh tôi, còn những cô gái lại thường bị cuốn hút vì vẻ mặt đẹp trai và lạnh lùng đó. Còn tôi vẫn như thường ngày, lên lớp, đọc sách, bàng quang với mọi thế sự cuộc đời.

vi-anh-mai-la-nguoi-dan-ong-doi-em

Mục tiêu của tôi là trở thành một nhà biên tập của một tờ báo nổi tiếng, vì vậy từ hồi cấp ba, tôi đã có sở thích mua rất nhiều loại tờ báo chí, để đọc và nghiên cứu cách họ tạo ra những bài báo phân tích tuyệt vời như vậy. Câu chuyện có lẽ nó cũng chỉ nhạt nhẽo như lời tôi kể cho các bạn vậy cho đến một ngày cô ấy xuất hiện.

Người ta bảo nếu muốn thay đổi một con người thì hãy cho người ta một tình yêu mãnh liệt. Và cuộc đời của tôi đã thay đổi kể từ ngày tôi gặp em. Em, một cô gái hiền lành những cũng rất tinh nghịch, người ta thường bảo em là cô gái mùa hè. Nơi nào có em, mọi thứ trở nên náo nhiệt, hoạt náo. Và đúng như con người em, em là sinh viên khoa Quan hệ quần chúng.

Có lẽ tôi một chàng trai mùa đông, sao có thể gặp một cô gái mùa hè cơ chứ nếu không có một ngày mua xuân định mệnh. Hôm đó, như thường ngày, tôi đang ngồi trong khuôn viên trường, cặm cụi viết bài cho một tờ báo sinh viên nhưng mà ngồi mãi tôi không thể có một ý tưởng gì cho bài viết của mình. Tôi yên lặng, vò đầu bứt tai nhưng một chữ vẫn không thể nặn ra. Tôi ngồi đó, bần thần không biết xung quang đang diễn ra điều gì cả.

Chỉ khi nhìn bên hàng ghế đá bên cạnh, tôi thấy một cô gái. Cô ấy ngồi đó, đang khóc nức nở. Nước mắt lăn dài trên hai hàng má. Những giọt nước mắt trong suốt cứ rơi nhỏ giọt xuống dưới đất, thấm nhòa những mảng bê tông trên sân trường. Cô ấy liên tục nhìn vào điện thoại, nhắn tin cho một ai đó. Dường như người đó không hề phàn hổi lại. Cô ấy lại cầm chiếc điện thoại lên và bấm gọi, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác nhưng không được hồi âm.
Cô ấy tiếp tục khóc, nước mắt nhạt nhòa bắt đầu thấm ước không chỉ hàng ghế mà còn lan ra cả chiếc áo dài cô đang mặc. Tôi ngồi đó, lặng yên nhìn cô ấy. Thực sự, ngay từ lần đầu tiên tôi gặp cô ấy ở phòng học, tôi đã thực sự bị cô ấy làm cho cuốn hút. Có lẽ không chỉ tôi, mà rất nhiều chàng trai khác cũng có cảm giác như vậy. Khuôn mặt như thiên thần với đôi môi luôn cười. Một cô gái thông minh, cá tính nhưng lại hiền hậu đủ chinh phục bất kỳ một trái tim người đàn ông nào. Tôi đã chú ý cô ấy và luôn tìm cách đăng ký các môn học, và luôn tìm kiếm một cơ hội để gặp gỡ nhưng bất thành.

Tôi, chàng trai mùa đông, luôn lạnh lùng với vẻ bề ngoài nhưng trái tim này đã loạn nhịp với cô ấy. Nhưng có lẽ là những rung cảm đầu đời nên suốt mấy tháng trời, tôi vẫn không thể tài nào thể hiện tình cảm đó. Và nó chỉ được chôn dấu trong tâm trí của tôi. Một tình yêu đơn phương.
Và đây, tôi đang được chứng kiến một người con gái tôi thầm yêu, đang khóc. Trái tim tôi lại loạn nhịp, những dòng cảm xúc dâng tràn trong tâm trí tôi, tôi không biết mình phải làm gì lúc này. Chợt nhớ dường như hôm nay mình có mang một chiếc khăn mùi xoa đang định mua tặng mẹ. Tôi mở túi ra, tháo chiếc hộp quà, lấy chiếc khăn.

Tôi cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, đứng dậy, tiến lại gần bên cạnh cô ấy. Cô ấy vẫn ngồi đó khóc và không hề biết một chàng trai như tôi tiến đến bên cạnh.

Ngay lúc này, tôi đã ở trước mặt cô ấy, cầm chiếc khăn trong tay, hít một hơi thật sâu và nói:

- Lan, cậu cầm lấy mà dùng.

Lan ngừng khóc, cô ấy nhìn tôi như một sinh vật lạ ngoài hành tinh. Cô ấy bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi.

- Cảm ơn. Cô ấy nói cảm ơn và cầm chiếc khăn lau nhanh những giọt nước mắt đang lăn dài trên hài hàng má trắng hồng.

Cô ấy đứng dậy và chạy nhanh về phía giảng đường, để lại tôi một mình đứng bơ vơ bên cạnh chiếc ghế đá.
Kể từ ngày hôm đó, tôi không thấy cô ấy đi học. Tôi có hỏi một số người bạn của cô ấy và chỉ biết rằng cô ấy có chuyện nên xin nghỉ học và chưa biết khi nào quay trở lại việc học.

Lặng yên che dấu cảm xúc con tim, tôi tiếp tục những công việc học tập hàng ngày, lao vào những dự án do tự mình đặt ra để quên đi cô ấy. Thực sự tôi nhiều lúc cũng không thể hiểu bản thân mình. Rốt cục, mình và cô ấy đã là gì của nhau mà sao trái tim mình lúc nào cũng rạo rực, hình bóng của cô ấy không thể phai tàn trong tâm trí.

***

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, khoảng một tuần sau, tôi đang ngồi trong thư viện trường. Một chiếc khăn mùi xoa thơm phức mùi comfort đặt trước bàn tôi. Một người con gái xuất hiện, đó là Lan.

Tôi giật mình nhìn sự thay đổi trong hình dáng cô ấy. Hôm nay cô ấy khác lạ, một khuôn mặt buồn và mệt mỏi, không còn sự vui cười tinh nghịch như hàng ngày. Cô ấy nhìn sâu vào mặt tôi và nói: Cảm ơn cậu đã đưa mình chiếc khăn này. Mình muốn mời cậu một bưa đi ăn để nói lời cảm ơn.
Điều gì đang xảy ra như vậy! Tôi dường như không tin vào đôi tai mình khi cô ấy nói ra những lời như vậy. Đây có phải là tôi đã mong đợi bao lâu nay. Có mơ tôi cũng không tin điều này đang xảy ra.

Lan, cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi, thở dài một câu, cô ấy quay lưng đi và không kèm thêm một câu: Xin lỗi, cứ coi như mình chưa nói câu gì. Cảm ơn cậu.

Tôi như bừng tỉnh trong cơn mộng, vội nắm tay cô ấy. Một cơ hội như vậy sao tôi có thể bỏ lỡ chứ. Tôi nắm chặt tay cô ấy hơn như muốn khẳng định là mình sẽ không bỏ lỡ. Tôi nói to và rõ ràng: Mình đồng ý.

Lan có thoáng bất ngờ: Vậy mình hẹn cậu tối mai, tại công trường nhé. Xin lỗi, cậu nắm tay mình chặt quá, làm mình đau.

Tôi vội buông tay mình ra: Tớ xin lỗi, vậy hẹn cậu ngày mai.

Không biết cô ấy có kịp nghe lời của tôi hay không khi tôi chưa kịp nói xong cô ấy đã rời đi.

***

Sáu giờ tối, trên đường Nguyễn Trãi, bóng đèn điện sáng tỏ với những con người nhộn nhịp tất bật trở về nhà, tôi dừng xe ở trước cổng trước với niềm háo hức, mong đợi.

Cả ngày hôm qua, cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa tin được những gì mình đã nghe. Cả một ngày, một đêm tôi nhìn đồng hồ, đếm thời gian, mong chờ từng giây phút để được gặp gỡ cô ấy. Mình đang hẹn hò. Tôi vui sướng, cười sung sướng trước anh mặt lạ lùng của bạn bè và gia đình tôi. Chàng trai mùa đông sao? Anh ta hôm nay sao lại vui vẻ như vậy. Tôi cũng không để ý những ánh mắt của mọi người. Với tôi lúc này, chỉ trào dâng lên một cảm xúc hạnh phúc vô bờ bến.

Lan xuất hiện, hôm nay cô trang điểm một chút nhẹ, đôi môi hồng. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng bó sát, tôn lên những nét đường cong tuyệt mỹ. Tôi đến bên cô ấy, nhẹ nhàng nói: Cậu lên xe đi, hôm nay cậu muốn đi đâu?
Lan ngồi lên xe và nói: Từ trước đến nay, tớ luôn sống một cuộc sống giả dối, lúc nào cũng cười đùa với những thứ không phải mình thích, hôm nay tớ muốn sống là chính mình. Tớ muốn cậu đưa mình một vòng Hà Nội, được ngắm những con phố vào ban đêm. Xin cậu hãy thực hiện nó giúp mình.

Không hiểu sao lúc đó tôi có một cảm giác gì đó mà không thể hiểu. Tôi nắm lấy tay cô ấy, đưa cô ấy ốm lây tôi và nhẹ nhàng nói: Chỉ cần cậu muốn, mình sẽ thực hiện điều đó cho cậu.

Đêm hôm đó, một đêm tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô ấy đưa tôi đi khắp mọi ngõ ngách mọi con đường, được ngắm mọi khung cảnh tuyệt vời của cuộc sống về đêm ở Hà Nội, được ngắm nhìn mọi cảnh đời từ xa hóa tráng lệ đến những cảnh khổ éo le của bà bán rau trên phố. Tôi giờ mới hiểu thế nào là sống chậm.Và còn điều gì tuyệt vời hơn khi trải nghiệm với người mình yêu ôm.

Từng là một cộng tác viên cho nhiều bài báo, nhưng đây là lần đâu tiên tôi mới hiểu được cuộc sống vốn muôn màu. Vốn sống tôi quá bé nhỏ. Tôi thầm cảm ơn Lan và nắm chặt tay cô ấy hơn nữa. Cả đêm hôm đó. Tay của tôi không buông rời cô ấy. Và cô ấy cũng không từ chối tôi. Nắm lại tay tôi và ôm tôi mỗi khi ngồi lên xe.

Thời gian vụt chốc cũng điểm lúc mười hai giờ đêm, chúng tôi phải rời xa nhau. Tôi lưu luyến nắm tay cô ấy không muốn rời xa. Cô ấy nhìn tôi và nhún chân lên và hôn nhẹ lên đôi môi tôi:

- Cảm ơn anh đã cho em một đêm tuyệt vời.

Và không để tôi kịp nói điều gì, cô ấy đã biên mất, để lại tôi với những cảm xúc khó tả. Tôi chỉ nhìn theo bóng hình của cô ấy, đứng bần thần một lúc cho đến khi cô ấy đóng chiếc cửa lại.

Tôi tự véo vào má mình, không biết mình có đang nằm mơ hay không. Nếu có thì nó là một giấc mơ đẹp.

***

Đã một tuần, kể từ ngày chúng tôi hẹn hò, có thể nói như vậy. Tôi đã không còn vẻ bề ngoài lạnh lùng nữa mà thay vào đỏ là một nét mặt luôn cười, ánh mắt dễ gần. Còn cô ấy không còn một cô gái sôi nổi như xưa, thay vào đó là một cô gái hướng nội, sâu sắc.

Một tuần qua, với nhiều cung bậc cảm xúc, chúng tôi cùng nhau khám phá những con đường, những khu phố đêm. Lúc ban đầu, cô ấy rất vui nhưng ở sâu thăm trong tâm hồn tôi, cố ấy vẫn có một điều gì đó buồn đang ẩn giấu sâu trong ánh mắt cô ấy. Tôi không hiểu đó là chuyện gì, nhưng cô ấy không nói, tôi cũng không cố hỏi. Với tôi giờ này, chỉ có tận hưởng và cố gắng mang lại cho cô ấy sự vui vẻ để xóa nhòa đi những cảm xúc đang ẩn giấu sau ánh mắt kia. Nhưng càng ngày tôi thấy dường như nỗi buồn đó có vẻ vơi đi, anh mắt cô ấy có vẻ vui hơn.Tôi cảm thấy một điều đó gì đó rất thật và chân thành từ những cử chi, ánh mắt quan tâm của cô ấy đến với tôi. Nó hơi khác so với ban đầu cô ấy đi chơi với tôi.

Hôm nay vẫn như thường ngày, cô ấy hẹn tôi địa điểm cũ. Hôm nay là chủ nhật, cánh cổng lớn của trường được đóng lại. Cô ấy vẫn vậy, một bộ áo trắng bó sát, một chiếc váy cao đến đùi, đứng đợi ở ngay cánh cổng. Nhìn cô ấy thật đẹp, như một thiên thần soi sáng trong màn đêm, dẫn lối cho những kẻ lầm đường. Tôi xuất hiện, cầm một bó hoa hồng đỏ đưa đến bên cô ấy.

Tôi ngại ngùng nói: Tặng em.

Cô ấy đưa tay lên đón lấy đóa hoa tôi tặng, cô ấy đưa lên mùi ngửi. Mùi hường hoa hồng lan tỏa trong không khí, hòa quyện với mùi nước hoa lavender của em làm tôi ngây ngất.
Cô ấy mỉm cười: Cảm ơn anh.

Ngay sau đó, cô ấy ngồi lên xe máy của tôi, đưa vòng tay ôm lấy eo tôi nhẹ nhàng nói: Anh, hôm nay em muốn anh đưa em đi uống rượu.

Tôi giật mình nói: Uống rượu, tại sao em lại muốn vậy?
Cô ấy nói: Đừng hỏi em, hôm nay em chỉ muốn say mà thôi.
Cố tỏ ra như không có gì, tôi vẫn ôn tồn nói: Chỉ cần em muốn, anh sẽ đưa em đi.

Chiếc xe phóng đi trong màn đêm, nó dừng lại tại một chiếc quán rượu lề đường. Thực sự tôi không có nhiều bạn, cũng ít khi đi uống bia, rượu, lại cũng không có nhiều tiền nên tôi cũng không thể đưa cô ấy đến một quán tử tế hơn. Mà quán này cũng là quán lần đầu tiên tôi đi với cậu bạn đi ăn mừng bài báo của mình được đăng.

Chúng tôi gọi một nồi lầu bò, một chai táo mèo và hai chén rượu. Tôi cầm chén lên rót cho cô ấy. Cô ấy bảo tôi nâng ly lên uống hết chén này. Không hiểu sao hôm nay tôi lại uống vào như vậy, cứ từng chén từng chén qua đi mà tôi vẫn không thấy say. Bình thường một hai ba chén là người tôi đã đỏ bừng bừng, đầu óc liêu xiêu. Ấy vậy mà hôm nay, đã gần hết một chai rượu mà tôi vẫn rất tỉnh táo. Phải chăng vì phải che chở người con gái trước mặt, tôi vẫn phải tỉnh táo dù hôm nay tôi đã uống vượt quá khả năng của mình.

Chúng tôi suốt cả buổi không ai nói với nhau một câu nào. Với tôi, chắc cô ấy có điều tâm sự nên cô ấy dùng rượu để thay lời muốn nói. Tôi cũng không cố gắng tìm hiểu điều gì đang ở trong đầu cô ấy. Bởi tôi hiểu rằng, nếu cô ấy muốn nói thì đã nói cho tôi nghe rồi.

Chúng tôi cứ như vậy, lặng yên bên nhau. Một đêm thật bình dị. Và điều gì đến cũng phải đến. Cô ấy, Lan, đã say. Mắt cô ấy lờ đờ, cô ấy rót rượu cũng không còn chuẩn nữa. Đôi tay run run. Từng giọt rượu cứ tràn ra khỏi lỳ rơi xuống bàn. Uống thêm hai chén nữa là cô ấy gục xuống bàn. Đồng hồ lúc này cũng điểm mười một giờ đêm

Cũng khá muộn, nghĩ đến việc chở cô ấy về bằng xe máy có lẽ là một điều điên rồ. Nhân vừa được nhận nhuận bút, tôi quyết định bỏ xe mình lại, gọi một chiếc taxi, tôi đưa cô ấy về nhà. Việc đưa cô ấy lên xe cũng khá khó khăn khi người cô cứ như một cọng bún. Tôi cho cô ấy ngồi phía sau xe taxi, khi tôi định lên ghế trước ngồi thì tay cô ấy kéo tôi lại. Tôi ngồi bên cạnh cô ấy, vòng tay qua người cô ấy, ôm cô ấy vào lòng. Lan cũng không ngần ngại tựa vào vai tôi và nằm lim dìm.

Chú tài xế quay lại hỏi chúng tôi: Cô cậu muốn tôi chở đi đâu.

Tôi nhìn chú tài xế và nói ngay địa chỉ nhà cô ấy.

Bỗng cô ấy thốt lên: Em không muốn về nhà, đêm nay em
muốn ở cùng anh.

Chú tài xế như hiểu một điều gì đó, chú ấy lái chiếc xe vút đi trong màn đêm. Một lúc sau, chiếc xe dừng lại tại một khu nhà nghỉ nằm trên đường Vũ Tông Phan.

Tôi không biết mình phải làm gì lúc nãy. Có lẽ, ở phòng trọ cô ấy có chuyện gì bực mình nên cô ấy không muốn về.
Thôi mình dìu cô ấy lên phòng nghỉ vậy.

Khi nhìn thấy tôi, anh lễ tân chỉ hỏi đúng một câu: Qua đêm hay ngủ giờ.

Tôi khá là lúng túng, gãi đầu gãi tai nhìn anh lễ tân như chưa hiểu điều gì.

Anh lễ tân nhìn tôi khá lạ lùng: Lần đầu à, bảy mươi nghìn một tiếng còn nếu qua đêm là ba trăm nghìn. Câu mang chứng minh thư cho tôi. Cô ấy say quá rồi. Cậu mau mang cô ấy lên phòng, đừng để cô ta nôn trong phòng. Nếu không tôi phạt câu năm trăm nghìn đấy.

Nói xong anh ta đưa tôi chiếc điều khiển ti vi và chiếc điều khiển điều hòa và không quên thêm chìa khóa phòng. Tôi cầm lấy, ôm Lan vào phòng, dìu cô ấy vào tháng máy. Sau khoảng mười phút ôm chặt cô ấy thì cuối cùng tôi cũng đưa cô ấy lên phòng.

Vừa đặt cô ấy xuống giường, cô ấy đã ôm chầm lấy tôi khiến cả tôi và cô ấy cũng ngã lên giường. Cô ấy đặt môi lên bờ môi của tôi. Một nụ hôn đầu đời, khiến tôi bần thần hết cả lên. Cô ấy càng lúc càng hôn mạnh tôi hơn. Có một chút men trong người, tôi cũng không thể làm chủ cảm xúc của mình nữa. Rồi việc gì đến cũng đã đến, một đêm cuồng nhiệt diễn ra.

***

Tiếng chuông báo thức vang lên, Tôi giật mình choàng tỉnh dậy, như một thói quen, tôi ngồi dậy chuẩn bị đi học, nhưng chợt nhớ hôm nay là chủ nhật. Nhìn quang cảnh xung quanh, tôi chợt nhớ lại đêm hôm qua. Nhưng người con gái của tôi ngày hôm qua đâu rồi, chẳng lẽ hôm qua say quá nên tôi nằm mơ.

Tôi lấy điện thoại ra bấm số cô ấy nhưng không thể liên lạc được. Như linh cảm có điều gì đó chẳng lành. Tôi mặc quần áo và nhanh chóng thanh toán tiền phòng và chạy nhanh đến phòng cô ấy.

Phòng cô ấy đóng cửa, không có một ai ở trong nhà. Tôi thầm nghĩ cô ấy có thể đi đâu được chứ. Tôi vẫn đứng đấy đợi cô ấy cả ngày. Nhưng chiếc cửa kia vẫn im ỉm đóng, không hề có một tiếng động.

Cô ấy vẫn luôn là vậy, đến với tôi như một cơn gió mang hơi thở nhẹ nhàng mát mẻ đến bên tôi, rồi cũng nhanh chóng biến mất để lại bên tôi một chút tiếc nuối.

Tôi vẫn đứng đây đợi, đó là ngày thứ năm. Chiếc cửa vẫn đóng. Nó vẫn im ắng trong suốt năm ngày tôi đứng đợi. Tôi cũng không hiểu sao mình có thể kiên nhẫn được như vậy. Lặng lẽ, bất động nhìn về một hướng, nhìn thời gian qua đi.

Hôm nay, ngày thứ sáu, sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng nó cũng mở. Tôi chạy vội đến không phải là cô ấy. Người tôi gặp là cô chủ nhà.

Cô ấy thấy tôi, hình như chợt nhớ đến một điều gì đó, cô ấy bảo: Cậu là Long, lúc tôi dọn phòng, có thấy một phong thư, trên phong thư có nhờ tờ ghi chú nhờ tôi gửi cho cậu.

Tôi vội hỏi bà chủ: Vậy cô ấy đi đâu rồi?

Bà chủ nhà nhìn tôi thở dài và nói: Cô ấy bảo có việc gia đình, về quê rồi và trả phòng được năm ngày rồi. Thôi cậu cầm phong thư đi, tôi còn phải đi về để đăng tin tìm người ở trọ.

Cầm phong thư, tôi nhẹ nhàng mở ra.

" Anh Long thân mến,

Anh đọc được dòng này thì em đã đến một nơi thật xa rồi.
Xin lỗi anh! Em cảm ơn anh vì những ngày qua. Tất cả với em đều là giấc mộng. Nó thật là đẹp. Em chỉ có một mong ước là điều đó có thể là mãi mãi. Nếu được mơ, em vẫn mơ giấc mộng đó sẽ mãi tiếp tục. Em được mơ về ngôi nhà có anh bên cạnh, được mỗi ngày là con mèo nhỏ ở bên anh được nâng niu, được yêu chiều.

Tiếc là giấc mộng vẫn là giấc mộng. Em không thể mơ mãi được.

Em xin lỗi khi phải nói ra điều này, em thật ích kỷ. Cái ngày anh đưa em chiếc mùi xoa, em đã một cái ý nghĩa ma quỷ.

Trước khi đến với anh, em đã yêu một người con trai, anh ta là một người đẹp trai, con nhà giàu. Chẳng hiểu sao em có thể yêu anh ta, có lẽ khi anh ta tán em, anh ta quả là một chàng trai ga lăng, lịch thiệp nên điều đó khiến em bị thu hút. Nhưng em đâu có ngờ, hắn ta là một tên thích trêu hoa và ghẹo nguyệt. Khi chiếm được cơ thể em, hắn bỏ rơi em.

Nếu chỉ có vậy thì không sao, nếu không phải sau đó, em phát hiện ra mình đã mang thai hai tháng và em không muốn bỏ nó, đứa con tội nghiệp của em, đó là ngày em khóc trong sân trường trước mặt anh.

Khi anh đến, không ngờ em lại có ý nghĩ xấu xa, đó là tán tỉnh anh và bắt anh phải chịu hậu quả về đứa bé.

Càng ở bên anh, không hiểu sao em lại càng thấy yêu anh.
Anh một con người thật tốt. Em thấy tự ti với bản thân mình.

Em không xứng đáng với anh, hãy tìm một người xứng đáng hơn em.

Chúc anh chàng mùa đông của em mãi luôn hạnh phúc.

Cô bé mùa hè lạc lối!"

Tôi đứng hình, đầu óc mông lung, tôi không thể nghĩ được gì lúc này. Đầu óc tôi trống rỗng, đây là một sự thật tôi khó chấp nhận. Tôi đã bị lừa dối. Mọi cảm xúc đó đều là giả sao. Tôi vò nát phong thư và quay xe nhanh chóng rời khỏi nơi làm tôi đau khổ.

***

Mùa hè luôn nóng nực, nhưng kèm theo đó là cơn mưa làm mát lành bất kể ai. Một năm có bốn mùa, thiếu mùa hè thì cuộc sống sẽ thế nào đây. Trên chuyến xe, ngắm cơn mưa đi ngang qua, tôi nhớ về cô gái mùa hè của tôi. Tôi không biết cô ấy đang làm gì.

Khi tôi vừa đến, cơn mưa cũng vừa dứt. Những ánh nắng mang theo cầu vồng đến trông thật là đẹp. Người ta chỉ tôi cô ấy đang ở ngoài cánh đồng.

Trên cánh đồng bậc thang uốn lượn, những ngọn lúa vàng ươm đang chín đổ bông dưới anh nắng, trông thật là tuyệt vời.

Cô ấy đứng đó, trên một hòn đá nhỏ, cô ấy đang ngồi và nhìn xa xăm.

Tôi đến bên cô ấy, đưa tay lên ôm cô ấy

" Đừng rời xa anh chỉ là một phút giây, dù cả thế giới này có ruồng bỏ em, thì anh vẫn ở đây, vẫn luôn bên em mỗi khi em cần. Anh không quan tâm bất kỳ điều gì khác. Anh chỉ muốn ở bên em vì anh mãi là người đàn ông của đời em"

Phan

Ngày đăng: 26/04/2019
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
hate
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage