Ánh trăng và kẻ hai lòng
Phần em.
Trăng đêm nay tròn quá dỗi, ánh sáng thanh nhẹ soi vào lòng người. Hắn vẫn luôn gặp em vào những đêm tình như thế, hắn khẽ thì thầm vào tai em vài lời:
- Sói thích bầu trời nhưng Sói cũng yêu ánh trăng.
Hắn khẽ hôn lên trán em. Vẻ mặt em hân hoan ngọt ngào và tràn đầy hạnh phúc như hắn chẳng có nói gì, hắn chỉ một lòng yêu em. Em yêu hắn nhiều đến thế trong khi hắn lộ rõ bản chất của kẻ hai lòng? Tôi đang ghen đấy em à.
Ai đó khẽ gọi hắn, một vài cơn gió cuốn ngang bầu trời, đám mây con che đi ánh trăng vàng vành vạnh. Cả phố phường nhộn nhịp chìm vào bóng tối lửng lơ. Hắn vuốt lại mái tóc em thật ân cần, trao cho em những cử chỉ đường mật nhất. Một cái véo nhẹ vào má, hay nụ cười say lòng có phần kiêu ngạo của hắn,... hắn muốn cho em biết một cuộc tình vụn trộm nó thú vị thế nào và đau đớn ra sao ấy. Mà sao em cứ mãi lầm lũi trong một tình yêu sẽ chia như thế, em có biết tôi đau thế nào không?
Hắn cất bước rời đi. Bước chân nhanh nhẹn, lạnh lùng, đáng người chững chạc đầy cao ngạo, và cái đầu nghiêng nghiêng chẳng ngoảnh nhìn em lấy một lần. Hắn khuất bóng rồi bỏ em chơ vơ với bóng tối. Em nhìn lên bầu trời hoanh lạnh, như chính cõi lòng em, ánh mắt thù hằn và căm ghét với ánh ánh trắng cao. Bầu trời có ghét ánh trăng giống như em không? Tôi không biết.
Em tựa vào bức tường lạnh khuất sáng , khuất cả ánh trăng. Cuộn người khóc nấc lên. Em ghét hắn, vì em là Bầu Trời, hắn là Sói, và cô ấy là Ánh Trăng. Chỉ có tôi một lòng yêu em, nhung nhớ về em, và là cái bóng của hắn, em biết không? Tôi ước gì em có thể tựa vào vai tôi lúc này, nhưng tôi đã mờ đi và trở về bên hắn, có buồn không em ơi?
Thành phố Mùa Xuân nhộn nhịp, trên khuôn mặt mọi người tràn đầy vẻ hoan hỉ. Hắn cầm tay một cô gái dìu dắt qua dòng người, thỉnh thoảng họ dừng lại ở một hàng quán bày đủ loại đồ lưu niệm, hắn mĩm cười với cô ấy một cách dịu dàng, ánh mắt chăm chú luôn ẩn chứa nét tinh nghịch và hoang dại. Đó là mùa xuân đầu tiên cả hai ở cùng nhau, cùng yêu nhau một cách chân thành, không toan tính. Tôi nghĩ thế, vì hắn chưa yêu ai cả. Thế còn em, hắn có yêu em không? Chỉ có tôi yêu em thôi.
Ánh trăng vẫn cao, vẫn tròn. Vào những ngày trăng tròn, sói là một con thú thật sự. Tiếng hú vang vọng bất giác truyền từ nơi xa khiến tôi rợn người, làm hắn chú ý. Hắn đói, đói những cuộc tình, và em đã là con mồi của hắn. Rồi cô ấy cũng thế thôi. Không khí vẫn náo nức, không ngừng lan tỏa. Mọi người vẫn vui, cô ấy vẫn vui, duy chỉ có hắn còn vui.
Vài đôi ngày trôi đi. Ánh trăng lẳng lặng biến mất khỏi bầu trời. Có vài cơn gió mùa nhộn nhạo bủa vây bầu trời. Sói lang thang.
Hắn thô lỗ nắm lấy tay em mà kéo đi, chẳng dịu dàng chút nào. Hắn liếc nhìn những gã trai quanh em một cách nguy hiểm. Như em là của hắn, của riêng hắn. Em vùng khỏi tay hắn , vội chạy đi. Hắn khác quá. Nước mắt em tuôn rơi và lặng yên, em bần thần khi hắn nắm lấy tay em, nhẹ nhàng và dịu dàng làm em dao động. Hắn luôn biết cách dỗ dành con gái, hắn quá nguy hiểm. Em à!
- Đừng giận Sói. Vì Sói rất thích bầu trời.
Hắn giúp em lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, nhưng nước mắt em vẫn rơi, em cố nhắm nghiền đôi mắt để ngăn dòng nước mắt, nhưng sao không thể. Hay phần nào trong em đã biết hắn là kẻ dối gian, chỉ có trái tim em còn cố chấp?
- Sói thích bầu trời hay Sói thích những vì sao trên bầu trời?
Giọng em run run, rời rạc và nấc nghẹn. Chẳng biết sao sống mũi em say xè, nức nở, hay em yêu hắn rồi? Tôi sẽ ghen, em đấy.
Thành phố chợt tắt ngấm ánh đèn, bóng xô đẩy nhau đến cạnh hắn như muốn nói vài lời tâm tình. Em thoáng sợ hãi, hắn đặt ngón tay lên môi em, ra hiệu cho em im lặng, tay hắn đặt lên vai em như để nói:"có anh ở đây rồi".
Ánh sáng một làn nữa lan đi, bóng tối rời đi trong khó chịu. Chỉ vài giây ngắn ngủi mà sắc mặt em thay đổi đi rất nhiều, nước mắt em không còn rơi, em thôi nức nở, và vẻ mặt thẩn thờ xen lẫn hốt hoảng. Hắn rời đi theo tiếng gọi của một cơn gió lạ, đậm hương và nồng nàn. Như hắn đã từng nói về em, sự ngọt ngào của bầu trời thanh tao.
Em biết đấy. Sói là kẻ hai lòng. Sói không thể chỉ yêu một bầu trời hay một ánh trăng, Sói yêu bất kì ai. Chỉ có tôi là chung tình, là một lòng yêu em. Mà có sao em chẳng một lần quan tâm? Cái bóng này yêu em từ lâu.
Đã từ lâu khi bài tình ca của bầu trời và mặt đất ngân vang. Sói chỉ luôn hướng về bầu trời và khát khao. Sói ghét những cơn gió cứ vờn quanh bên bầu trời, cố cắt cứa lời thì thầm sói chỉ dành riêng cho bầu trời. Chẳng có ai nguyện chúc phúc cho cả hai, chỉ có mưa là nguyện vì cả hai mà cầu chúc. Giọt mưa cứ tí tách rơi như ca vang bài tình ca của bầu trời và mặt đất.
Mái tóc tôi ướt đẫm mưa, chắc vậy, những giọt mưa cô đọng không ngừng rơi xuống. Em ghét tôi từ khi tôi nhìn em vui say bên người khác, một kẻ có nụ cười tinh ngịch và cử chỉ dịu dàng, em đẩy tôi đi như hai ta đã chấm dứt, em quên rồi? Tôi cười, tôi vẫn thói quen cũ, vẫn âu yếm má em mỗi khi em giận dỗi, em chỉ cố né đi. Tôi dơ bẩn, tôi biết.
- Sói có nghe thấy bài tình ca của bầu trời và mặt đất.
- Đừng ngớ ngẩn như thế. Tôi không phải bầu trời và Sói cũng không phải mặt đất. Vả lại, bầu trời và mặt đất không thể ở cùng nhau, cả hai chỉ có thể đau đớn nhìn nhau từng ngày qua ngày.
Em hét lên, gã vỗ về em, gã nhìn về tôi, khinh bỉ. Bất giác tôi mĩm cười. Em là bầu trời, gã là cơn gió, tôi chỉ còn là cái bóng của Sói.
Nước mắt tôi rơi, tự nhiên, lặng lẽ, không một dự báo nào chảy trôi khỏi khóe mắt, hắn nhìn tôi, khiêu khích, vẻ đắt thắng hiện rõ lên khuôn mặt dù đã sủng ướt. Và tất cả là lý do để hắn trở thành tôi của thực tại.
Phần cô ấy.
Cô ấy nhẹ nhàng và dịu dàng như ánh trăng. Mang lại cho sói niềm vui, nụ cười và sự chững chạc, trưởng thành.
- Sói yêu ánh trăng mất rồi.
Hắn khẽ cười, ngây ngô, nét hồn nhiên trẻ dại mà ở cạnh em tôi chưa một dám thể hiện. Hắn ghét em và yêu cô ấy, tôi yêu em và không thích cô ấy. Vì cô ấy giành mất hắn của em, vì tôi không thể yêu em. Thôi nào, cô ấy lại cười rồi, có lẽ không quá yêu kiều, nhưng đủ làm tôi bối rối, hắn rạo rực.
Mưa bất chợt rơi khỏi bầu trời không một dự báo trước, chẳng nhạc, chẳng ca, chỉ là dòng lạnh giá phủ lên đầu, dội xuống người. Như mưa ghét sói, ghét cả hai, chẳng buồn ngân vang bài tình ca của bầu trời và mặt đất. Vô nghĩa.
Nhưng cơn mưa nặng hạt kia chẳng đủ làm cả hai buồn phiền, họ vui đùa trong mưa, nghịch ngợm như những đứa trẻ. Khi thấm mệt, hắn cõng cô về, điều tôi chưa một lần làm với em, cô ngủ thiếp đi trên vai hắn, và chỉ như một sự vô tình nào đó, hắn ngoái nhìn về một hướng hửng nắng cuối trời, môi cô khẽ chạm lên má hắn, ửng đỏ. Trông hắn mới ngờ nghệch làm sao, cả khuôn mặt đỏ lửng, ánh mắt xa xăm mang nét cười, và sự rạng rỡ không sao giấu hết. Hắn chỉ vừa mới đặt chân đến nấc thang đầu tiên của tình yêu, chỉ là khởi đầu, rồi hắn sẽ nhanh chóng giống tôi thôi.
Ngày không trăng, sói đợi chờ, vẻ thất vọng, chán chờm vẽ khuôn mặt sói ra một dạng thật khó coi. Những vì sao rơi rụng khắp cả bầu trời, thu hút sói, bầu trời tìm sói đấy có nghe không?
Em đến tìm hắn vào một ngày trăng non mập mờ tối, vẻ đợi chờ và mong mỏi. Tôi mờ nhạt, và chắc là hắn cố ý để em không nhìn thấy tôi.
- Sói có yêu bầu trời không? Sói đã ghen kia mà.
Tôi có ghen và yêu em đấy. Nếu em hỏi tôi, tôi sẽ trả lời ngay, chẳng nghĩ ngợi nhiều như hắn làm em lo lắng, phải bối rối chăm chú đợi chờ câu trả lời từ hắn. Hắn thật kiêu ngạo, em nhỉ?
- Sói là kẻ đa tình, em biết không? Vì khi yêu một người chỉ toàn là thương đau, như một cái bóng cứ lầm lũi và khuất sâu.
Hắn nói về tôi. Về một người từng yêu em tha thiết, về một người giận em đến vô cùng, chắc hắn cũng ghét em, hắn sẽ không yêu em đâu. Và khi hắn vẫn ở cạnh cô ấy, hắn không yêu thêm bất kì ai, chắc vậy. Như tôi chỉ yêu mình em.
- nhưng Sói rất thích bầu trời. Nếu em muốn, hãy bắt đầu lại, được không?
Khi nghe câu ấy, tôi như chấn động, hắn yêu em? Không thể nào. Nhưng em lại vỡ òa, lao vào lòng hắn, lòng hắn có ấm áp như tôi? Em khóc nấc lên, hắn vỗ về trên đôi vai gầy, run rẩy, như hắn thật sự thương em. Mà sao, ánh mắt hắn lạnh như băng, nụ cười cũng hời hợt và sảo quyệt quá. Hắn chỉ muốn trêu em.
Giá tôi có thể nó em nghe, hắn không phải là tôi yêu em như ngày xưa, hắn chẳng dại khờ yêu em nữa đâu, hắn chỉ muốn trả lại em những đớn đau em đã tạo. Vậy còn tôi, tôi có yêu em không? Tôi hoang mang với mớ hồ nghi trong lòng. Tôi không biết. Tôi chỉ nhớ, em rất lạnh lùng khi xa tôi,em tàn nhẫn đẩy tôi khỏi cuộc sống của em. Em đã giết tôi rồi. Tôi chỉ còn là cái bóng lầm lũi mãi nghĩ suy về em.
Trên thảo nguyên xanh mát, sói chạy một cách điên cuồng trong đêm, như sợ một cái gì chẳng rõ ràng, sợ không gian tĩnh mịch? Sợ đêm tối? Hay sợ sự vắng mặt của ánh trăng? Sói lao vun vút những ngọn cỏ đẫm sương, xé tan vài cơn gió lắm chuyện, hướng về phía bên kia bầu trời nơi ánh trăng vẫn còn hiện hữu.
Hắn và cô cùng nhau đi ăn tối, là hiện hò chăng, sau rất nhiều lần lỗi hiện không lí do.
- Sói có bắt cá hai tay không?
Cô ấy bất ngờ hỏi hắn khi đang ăn dở dang một món cá, có chăng cô ấy đã nghi ngờ, hắn nhìn cô, rồi nhìn về vài hướng khác. Trong ánh mắt đó hiện lên sự ngờ vực, và hắn sợ phải làm ánh mắt đó não nề và nhập nhòa. Như một ánh trăng thanh khiết lùa vào đám mây dày,mọi thứ trở nên thật tăm tối và trống trải, tôi và hắn đều không thích như thế, nhưng tôi không yêu cô ta, và sẽ thôi bận tâm về chuyện của hắn.
- Sói là kẻ trăng hoa.
Một ai đó lên tiếng thay cho lời khẳng định của cô, và câu trả lời từ hắn. Chỉ là một câu nói buâng quơ từ bàn bên cạnh, nhưng nó đủ sức đánh bật ý nghĩ mềm yếu của cả hai người. Hắn bối rối, tôi thích thế, giờ phút này trông hắn thật thảm hại. Ơ mà, tôi vừa nghĩ gì thế này!
Hai hay ba cánh hoa nào đó rơi xuống mặt đất, cả người hắn nhếch nhác đủ thứ nước, tôi thấy khó chịu trông người, như chính tôi đang trong hoàn cảnh đó. Cánh tay hắn có vìa vết cứa, đâu đó còn chứa mảnh thủy tinh vụn vỡ, tim tôi buốt lên, đau nhói. Hắn quỵ lên sàn như một kẻ thất bại, tôi cảm thấy tái tê trong lòng, sao tôi chẳng vui như mọi ngày? Sao tôi thấy đớn đau thế này? Như tôi và hắn đã cùng trải qua, tất cả.
Cô ấy bỏ đi rồi, chỉ còn mình hắn chơ vơ trên những bộn bề vụn vỡ. Giờ phút này tôi chợt nhớ đến em khinh khủng, không biết hắn có nhớ em không, nhớ về người, về em, về cô ấy, đã khiến cả hai, tôi và hắn đau đớn đến thế này. Chán quá em à, thật là chán.
Hắn nhìn về phía cánh cửa kính dày, nhìn về tôi, nhìn về cô ấy, một cách căm ghét, một cách oán trách, một cách nuối tiếc. Vì hắn đã đùa giỡn với tình yêu, vì hắn lừa dối em, vì hắn đã không thành thật với cô ấy.
Sói trốn sâu vào hang, cuộn người vào một góc. Sói không muốn gặp bầu trời, lại càng không dám nhìn về hướng ánh trăng. Sói là kẻ hèn nhát.
Hắn cứ co rúc người vào một góc trong căn phòng tối, trông thật đáng thương. Tôi vẫn cứ đi lung tung quanh căn phòng của mình, chỉ vì hắn buột tôi phải ở đây. Hắn khóc? Tôi nghe thấy tiếng nấc. Hắn vẫn cuối gầm khuôn mặt trên đầu gói, bóng tối quanh hắn như dày hơn, tối hơn, đáng sợ hơn vài phần.
Tôi đến cạnh, ngồi cùng hắn. Chẳng có tia sáng nào quanh đây và tôi đã quen với bóng tối. Tiếng nấc vẫn đều và thật nghẹn ngào. Hắn như một đứa trẻ vừa đánh mất niền tin, và hơn cả là vụt mất tình yêu, thứ hắn chỉ vừa mới chập chững cảm nhận được. Đau lắm, tôi biết, hắn đã giống như tôi, nhưng sao tôi chẳng thấy vui một tẹo nào? Tôi vỗ về hắn như một đứa em ngây dại mới lần đầu thất tình.
Hắn ngã đầu lên vai tôi, đây là lần đầu tiên tôi và hắn ở gần nhau như thế, mặc cho chúng tôi chỉ là một, dù có phân định như thế nào thì tôi vẫn là cái bóng. Hắn đã thôi không khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn rơi, thấm ướt cả bã vai tôi.
- Làm một cái bóng chắc không đau lắm đau nhỉ?
Hắn hỏi một câu hỏi ngốc nghếch chưa từng có. Thử hỏi, là cái bóng có đau không? Có đấy, tôi thấy đau rát trong lòng khi chính hắn cảm thấy đau, và có lẽ trước đây hắn cũng đã đau đớn thay cho tôi rất nhiều. Hay để hắn sống hết kiếp người này đi, ganh đua làm chi với chính mình ở sự tồn tại của bản thân?
Sói lang thang giữa thành phố chật bóng người, lướt qua nhau, sói lọt thỏm nơi dòng người huyên náo. Có ai sợ sói không? Có ai ghét sói không? Không. Sói đã chẳng còn là sói để ai phải nể sợ, kính trọng.
Hắn bước đi chơi vơi với bước chân như quỵ ngã. Lang thang, tôi lang thang cùng hắn. Tôi chợt thẫn người khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc tôi hằng nhung nhớ, em vẫy gọi hắn, mà hắn vẫn bước đi, vô hồn. Hay hắn cố cấm đoán tôi nhìn thấy em?
Không. Hắn đã dừng lại, trong cái nắm tay bất chợt của em giữ hắn lại, hắn nhìn em một cách khó hiểu, như hắn đã lãng quên em. Hắn nghi hoặc nhìn về phía tôi.
- Sói có sao không? Nghe nói Sói không khỏe.
Em lên tiếng hỏi thăm, ánh nhìn chăm chú quan sát thật kĩ trên khuôn mặt lạnh nhạt của hắn. Giá như em có thể nhìn tôi như thế trong một vài giây thôi tôi cũng vui rồi. Tôi muốn chạm đến em, đôi tay này muốn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn đã không còn hay cười của em. Tôi khẽ sững sờ khi cảm giác ấm nóng chảy truyền qua da thịt, em chăm chú nhìn tôi có phần lo lắng.
Hắn, qua tấm gương, nhìn về tôi mĩm cười, hắn cho tôi một chút thời gian để ở cạnh em, để yêu em, và tạm biệt em. Lúc này, tôi bỗng dưng chợt nhớ về cô ấy. Tôi khẽ cười, hắn cất bước rời đi, như một lời hứa, không phiền đến tôi.
Em cùng tôi rong ruổi suốt cả ngày dài, em mĩm cười rất vui, rất tươi, như trước đây, trước cái lúc em bỏ tôi đi. Nhưng tôi vẫn yêu em, dù qua thời gian, nó nhạt nhòa và nguội lạnh đi ít nhiều. Như ước nguyện, tôi và em đã cùng nhau đi qua hết cả ngày dài, qua cả hoàng hôn muộn, bước vào bóng tối. Em dịu dàng hôn lên má tôi, cảm giác nóng rang chạy dọc khắp cả người, một cảm giác mà từ lâu tôi đã không cảm nhận được. Tôi đáp lại em bằng một nụ hôn lên trán, đó là giới hạn mà tôi sẽ không vượt qua, vì tôi đã không còn cơ hội để yêu em.
- Sói rất thích bầu trời.
Tôi ôm siết em vào lòng, cảm nhận sự tồn tại của em tại thời khắc này, muốn chắc rằng lần này em không bỏ tôi đi. Dù đó có là sự níu kéo muộn màng của riêng tôi.
- Sói có yêu em không?
Đã từng. Nhưng bây giờ, tôi có yêu em không? Tôi hoang mang với mớ hồ nghi trong lòng. Em nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời trong sự mong mõi, tôi chỉ biết bối rối quay mặt đi, thật tình tôi cũng không biết nữa, em hiểu cho tôi có được không?
- Có, đã từng, rất yêu. Nhưng em biết không, với Sói, em vĩnh viễn là Bầu trời, Sói không bao giờ với tới. Sói chỉ là Sói_Một kẻ hai lòng.
Giọt nước mắt lặng lẻ rơi khỏi khóe mắt em. Đôi vai nhỏ bé của em run lên, tiếng nấc nghẹn bị em chôn dấu, bất chợt vang lên, như oán trách tôi vô tình. Em ghét tôi? Giá như được thế, em chỉ việc cẳm ghét tôi thôi, được không?
Em rời đi với nụ cười gượng ép trông thật buồn. Nhưng lần cuối cùng, em chạy đến ôm siết tôi vào vòng tay run rẫy, đây sẽ là lần cuối cùng em ôm lấy tôi như thế. Em mĩm cười tươi vui thay cho lời giã từ không đủ cam đảm để nói ra, có lẽ em sẽ bật khóc mất. Và tôi cũng không đủ dũng khí mà quên em đi, thật may có phải không?
Khi em dần biến mất vào bóng tối, tôi muốn chạy đến, lần sau cùng, tôi đưa em về nhà trong dự bình an. Nhưng khó có thể, tôi từng chút một biến mất vào bóng tối, khi hắn bước đến với nụ cười trên môi, xuyên qua người tôi. Tôi không đủ cứng cõi để bước ra khỏi cuộc đời em.
Sáng sớm, sương phủ mờ cả bầu trời. Hắn dắt tay cô ây đi dạo quanh thành phố tĩnh lặng hiếm hoi. Hắn lướt qua em như người xa lạ, tôi lướt qua em như một cơn gió thi thoảnh quanh bầu trời, cô ấy nhìn em. Bước đi. Có những ngã rẽ không chung đường đâu em, rồi em sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.
Sói là kẻ hai lòng. Vì tôi chỉ yêu riêng mình em, một tình yêu bi lụy, ray rứt và khốn khổ. Vì hắn chỉ yêu riêng mình cô ấy, một thứ tình yêu ngông cuồng, mạnh mẽ, và... có đôi chút hoang dại. Sói là kẻ hai lòng, em biết không? Cô ấy biết rồi, nhưng vẫn yêu Sói đấy em à. Nhưng em đừng yêu Sói, vì Sói là kẻ hai lòng.
III