Gửi bài:

Nhóc à!

Chiếc xe đạp thể thao dừng hẳn lại bởi một lực phanh khá mạnh.

- Này! Nhóc! Sao lại ngồi đây?

- Sao giờ này chị mới về?

- Hôm nay hăng quá, tập nhiều.

Hoài Anh vừa nói vừa mở cửa, Huy cũng vào theo.

- Chị tập luyện chẳng điều độ gì cả. Thi đấu đâu không thấy, kẻo rồi bị thương cho xem.

- Phủi phui cái miệng gỡ của cậu.

Hoài Anh vung tay ra một cú đòn nhưng Huy đã nhanh nhẹn né được. Cậu cười hòa:

- Thôi, thôi, em biết rồi.

Hoài Anh mỉm cười. Cô cởi đôi giày thể thao đen ném vào góc phòng rồi mở tủ áo quần, cô chọn chiếc quần thun đen bó sát và cái áo phông trắng rộng. Bỏ mặc Huy đang lụi hụi ở bếp, cô chốt cửa phòng tắm, mở vòi sen mức cực đại, thả người dưới dòng nước lạnh ngắt.

***

nhoc-a

Huy đẩy cho cô tô mì tôm còn nghi ngút khói.

- Của chị! Không dầu! Không trứng!

- Sao Nhóc không ghé dì Tám mua bún?

- Hôm nay, dì Tám không bán. Mà đã bảo em không phải tên nhóc rồi mà. Huy chìa cho cô đôi đũa cùng cái thìa.

- Nhóc mau kiếm người yêu đi, nói nó nấu cho mà ăn. Cứ thế này chị tốn mì tôm quá! Đã thế còn phải hai quả trứng.

Hoài Anh dường như chẳng để ý đến lời trách của Huy. Ngay lần đầu tiên gặp Huy, cái chữ nhóc ấy bật khỏi miệng cô và tồn tại đến bây giờ. Cô vẫn còn nhớ như in hình ảnh của một chàng trai cao cao với làn da trắng hồng, cặp mắt được giấu sau hai cái đít chai dày cộp, một tay kéo vali, một tay ôm chồng sách.

- Này, dở hơi à? Sao ngồi cười một mình thế chị?

- À, chị đang nhớ lại hình ảnh của Nhóc lúc mới đến thuê trọ đó mà. Ây da, ta nói đàn ông con trai 19, 20 tuổi đầu rồi rụt rè y đứa con nít.

- Ko rụt rè mà được à? Người ta mới từ dưới quê lên, đã thế mới chân ướt chân ráo vào xóm trọ đã gặp ngay cái người vừa hét, vừa đánh lia lịa vào bao cát. . Ôi , cái dáng đứng chống nạnh mặt hếch lên, " Này, đi đâu đấy nhóc". Huy giả vờ rùng mình. Thật y bà chằn.

- Này, nhóc, vừa gọi chị là gì hả?

Huy lại nhoẻn một nụ cười cầu hòa.

- Ăn đi chị! Mì nguội mất rồi.

Hoài Anh lườm nguýt một cái:

- Đàn ông đàn ang thì phải cao to vạm vỡ, thân hình săn chắc tí, " Đầu đội trời chân đạp đất". Ai như cậu, da thì trắng, môi thì đỏ, bốn mắt còn không bằng họ hai mắt. Đừng nói đội trời,đạp đất, thấy con chuột đã xanh mặt.

Huy cũng chẳng chịu thua,

- Còn đỡ hơn chị. Con gái nhà người ta thì môi đỏ má hồng, tóc bay trong gió. Đằng này.... Huy lắc đầu ra vẻ ngán ngẩm. Đã thế, tính cách thì hệt bà chằng.

- Này, Nhóc lại vừa nói gì đấy hả? Ai là bà chằng hả?

Huy cười hòa, hai tay bưng tô mì lên thủ thế.

- Thôi ăn đi chị, nguội mất ngon.

Hoài Anh nào có tha, cô vùng qua, toan giật lại tô mì. Nhưng Huy đã vọt ra khỏi cửa. Bốn năm ở cùng xóm trọ với Hoài Anh, thứ tốt nhất cậu có thể học được là "né đòn"

***

- Này! Nhóc! Làm gì ở đây?

- Ơ, chị, sao chị lại ở đây?

- Chị đi mua quần áo.

- Ủa? Đây là shop giày mà. Huy ngớ ngác hỏi

- Đã biết thế sao còn hỏi. Đúng là Nhóc khờ. Mà đây là shop giày dép nữ mà. Nhóc làm gì ở đây?

Huy vội giấu cái bao bóng đang cầm trên tay nhưng vẫn không lọt khỏi cặp mắt dò xét của Hoài Anh đang đăm đăm nhìn về phía cậu.

- A! Gì đây? Cô reo lên rồi chộp ngay lấy cái bao trên tay Huy. Một đôi giày màu hồng. Mua tặng bạn gái hả? Ôi, trời ơi! Ôi, nhóc tôi có người yêu rồi. Nhóc khờ nhà tôi có người yêu rồi.

Huy vội bụm miệng Hoài Anh lại trước khi tất cả khách hàng ở đây kịp nghe thêm những lời ca thán của cô.

- Trời ạ. Chị muốn chúng ta trở thành trung tâm của vũ trụ hả?

Hoài Anh chẳng thèm để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Cô mở cả tấm thiệp.

- Gì đây? " Người ta bảo rằng một đôi giày đẹp sẽ đưa chủ nhân nó đến những nơi tốt đẹp. Hãy đến những nơi thật tươi đẹp cùng đôi giày này nhé!"

Hoài Anh tròn mắt nhìn Huy.

- Ô, chao ôi, sến súa, ủy mị quá ông nhà báo tương lai.

- Sao chị lại tự ý đọc thư của em? Huy giận dỗi đi ra cửa.

Biết mình hơi quá đà cô vội gọi theo

- Ơ, này Nhóc, giận chị thật à? Cô khoác vai Huy, thôi mà, tại Nhóc làm chị sốc quá thôi. Trước giờ, chỉ thấy Nhóc sáng ôm sách, trưa ôm sách, tối ôm sách, ai dè nhóc sắp ôm gái rồi.

Cô cười khoái trá. Huy bực bội hất tay cô ra.

- Thôi, thôi, chị xin lỗi. Trả lại nhóc nek.

- Mà chị thấy nó có đẹp không?

- Chị hả? Chị chỉ thích anh Adidas thôi. Vừa gọn lại vừa không đau chân. Hoài Anh vừa khoe đôi giày thể thao màu đen cô vừa mua.

Thấy vẻ mặt buồn buồn của Huy, cô vội nói:

- Mà Nhóc yên tâm. Con gái thường thích mấy thể loại giày này mà. Nhìn kìa. Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt mấy em gái xinh xinh tóc bím, chân mang những đôi giày búp bê đang xúm tụm chụp ảnh tự sướng. – Sao mấy cái đứa đó lúc nào cũng phải chu miệng khi chụp hình vậy nhỉ!

Huy cũng cười theo

- Teen mà chị! Mà chị cũng là con gái mà. Sao không mang giày cao gót?

Hoài Anh phá lên cười:

- Thế Nhóc bảo chị mang giày cao gót chạy à? Chị là con gái nhưng là gái thể thao. Mà bạn gái Nhóc cũng giống mấy bé kia hả hả?

- Em không biết, em chưa bao giờ thấy cô ấy chụp ảnh tự sướng.

- Không, ý là tóc dài, môi hồng và đi những đôi giày cao gót ấy.

- À...

Thấy Huy có vẻ muốn tránh câu hỏi của mình, cô huých nhẹ vai Huy

- Bày đặt giấu nữa chứ, chị biết tỏng rồi.

- Biết gì? Huy đỏ mặt

- Bọn con trai luôn thích con gái tóc dài.

Huy cười ngượng nghịu

- Uh, thì tóc dài đẹp mà.

- Ra thế! Thôi, chị đi đây, trễ giờ tập rồi.

Hoài Anh vẫy tay chào Huy rồi vội quay ra khỏi quán, mái tóc đờ -mi tém gọn thấp thoáng trên chiếc xe đạp màu xanh một lúc rồi mất hút trong biển người trên đường.

***

- Này , Nhóc!

- Sao chị lại ở đây?

- Nóng, ra đường cho mát thôi. Sao giờ này nhóc mới về?

- Em đưa bạn em về nhà.

- À! Giày hồng? Dạo này tình cảm có vẻ tốt đẹp nhỉ?

Huy cười tủm tỉm.

- Ăn tối chưa? Chị nấu mì tôm nhé!

- Em ăn bún chả dì Tám rồi. Bạn em cứ khen mãi làm Tám phổng mũi luôn. Em mua phần chị nè. Chị ăn đi cho nóng.

- Không cần, chị ăn rồi. Hoài Anh có vẻ phụng phịu.

- Mới bảo đi nấu mì tôm mà.

- Ừ thì chưa ăn mà không đói. Chị chạy bộ chút đây.

- Chạy với dôi dép lê này sao?

- Kệ chị!

Hoài Anh sải những bước chạy sải dài trên con đường đầy những ổ gà ngập nước sau cơn mưa.

Huy ngẩn ra nhìn Hoài Anh. Cậu vòng xe lại "Chạy thế, thể nào cũng cần băng dán cho xem."

***

- Này nhóc! Ra bờ hồ dạo không?

- Thôi ra đấy, chị chạy bắt em ngồi một mình nữa à?

- Không, hôm nay không chạy. Hứa đấy.

Hoài Anh sải những bước chân thật thong thả trên con đường bê tông chạy dọc quanh bờ hồ, vừa ngắm nhìn mấy cành lá đung đưa trong gió, lòng thấy thư thái lại. Cô thích chạy ở đây hơn là chạy ở khu thể thao của trường, vừa chạy vừa có thể hít thở không khí trong lành mỗi sáng. Nhưng dường như những bước chạy vội vã, những nhịp thở gấp gáp đã khiến cô chẳng thể nhận ra cảnh ở đây đẹp đến vậy. Trời xanh, mặt hồ trong xanh, hai hàng cây xanh và cả những nụ cười rạng rỡ trên những khuôn mặt xuân xanh.

- Đẹp Nhóc nhỉ!

- Dả?

- Cảnh ấy? Đẹp thật. Ngày này cũng tập chạy ở đây, với nơi này cả 4 năm rồi mà chị lại không nhận ra nó đẹp đến thế. Hèn gì Nhóc thích ra đây chụp ảnh, ngắm cảnh đến vậy.

- Thì em đâu có sức mà chạy cùng chị đành ngồi ngắm cảnh thôi.

Hoài Anh mỉm cười. Những hình ảnh thân quen suốt 4 năm qua như hiện đầy trong mắt cô. Ghế đá kia là nơi Huy vẫn hay ngồi, say sưa với cái máy ảnh đủ mọi góc cảnh. Con đường thẳng tắp nằm gọn trong lòng hai hàng cây xanh kia là nơi cô sải những bước chạy đầu tiên từ khi cô trở thành sinh viên của Đại học Thể dục thể thao. Cô vẫy chào dì Năm khi Huy ghé lại mua kem. Huy luôn làm thế vì cô thích ăn kem sau khi chạy. Dì Tám bán bún hôm nay lại đóng cửa. Mấy ngày này trời lạnh, chắc bệnh của chú Tám chồng dì cũng trở theo thời tiết.

- Của chị nek! Huy chìa cây kem trước mặt cắt ngang dòng suy tư của Hoài Anh.

Chẳng ai bảo ai, họ cũng tiến đến chỗ ghế đá ngay bờ hồ, cái chốn quen thuộc của 2 người suốt 4 năm qua.

- Dạo này yêu đương thế nào rồi Nhóc?

- Da? Huy tròn mắt nhìn Hoài Anh

- Giày hồng ấy?

Huy lặng lẽ giấu tiếng thở dài.

- Dường như cô ấy không nhận ra tình cảm của em.

- Sao Nhóc không nói cho cô ấy biết?

- Vì em sợ.

- Sợ bị từ chối à?

- Không! Em sợ mất tất cả kỉ niệm tốt đẹp của chúng em. Thà không nói, để còn có thể nhìn thấy nhau cười mỗi ngày.

- Uh, cái thứ gọi là tình yêu ấy mơ hồ lắm, chẳng biết có thật hay không. Đôi khi không đáng để đánh đổi những thứ khác. Giọng Hoài Anh đầy đồng cảm. ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm. Có thể nhìn thấy nhau cười mỗi ngày đó lại chính là hạnh phúc.

Có chút gì đó lắng đọng trong không gian. Là do mặt nước hồ phẳng lặng hay do vị lạnh của kem nơi vành môi.

Chút gió heo may thổi qua khiến Hoài Anh bất chợt rùng mình. Cô ngập ngừng , cuối cùng rồi cũng quyết định lên tiếng:

- Chị chắc phải xa nơi này một thời gian.

Huy quay ngắt lại nhìn về phía cô. Hoài Anh mỉm cười:

- Chị nhận được lệnh triệu tập tập trung để thi đấu các giải quốc gia.

Ánh mắt Huy vẫn đau đáu nhìn khiến cô ngượng ngùng:

- Này, Nhóc không chúc mừng chị à?

- Chị đi bao lâu.

- Khoảng 6 tháng.

- Khi nào chị đi? Huy buông từng tiếng, cố giấu giọng run run.

- Ngày mai

- Ngày mai? Mặt Huy dần dần đỏ lên. Giọng cậu chẳng thể nào bớt run run được. Vậy sao chị không để đến nơi rồi hãy nói với em luôn.

- Học gì không học lại học cách nói móc của chị. Tại chị...

- Tại chị chẳng bao giờ coi em là một người bạn thật sự của chị cả. Em lúc nào cũng là một thằng nhóc trong mắt chị phải không? Kiểu như , nó biết gì mà nói với nó phải không?

Mắt cậu dần đỏ hoe, từng tiếng gằn lên trong sự giận dữ. Huy vùng dậy, bỏ chạy, cặp mắt kính đã nhòa đi tự lúc nào. Cậu không muốn Hoài Anh nhìn thấy sự yếu đuối của cậu, cậu cũng không biết ở lại, cậu sẽ làm gì để chống lại cơn giận dữ vô cớ của mình. Và trên hết, cậu sợ, cậu sẽ không kìm được cảm xúc của mình mà đánh mất đi tất cả.

Hoài Anh nhìn theo bóng Huy, mắt cô cũng rưng rưng lệ:

- Tại chị sợ nhìn thấy Nhóc khóc như thế này mới không nói cho Nhóc biết sớm, khờ ak.

***

- Này Nhóc!

Huy thở hổn hển.

- Em cứ tưởng mình tới không kịp.

- Còn chị, cứ tưởng Nhóc giận, không thèm tiễn chị chứ.

- Giận chứ sao không? Nhưng mà...Huy ngập ngừng . Chị mà không mang cái huy chương vàng thì đừng về xóm trọ nữa đó.

- Chị biết rồi. Hoài Anh gượng cười. Huy cũng vậy.

- Chị ak...

- Nhóc ak...

Cả hai phì cười. Vừa lúc ấy vị trường đoàn gọi Hoài Anh, cô xoắn xuýt cầm va li hành lí, vẫy chào Huy.

- Ở nhà, học hành cho nghiêm chỉnh đó. Chị về mà thấy rớt lại môn nào là chết với chị. Còn nữa, lo học đi, cấm hẹn hò lung tung giày hồng, giày đỏ gì đó. Còn nữa, ... Hoài Anh ngượng ngùng... chờ chị về sẽ nói tiếp.

Huy gật gật liên hồi, cậu nói trong tiếng nấc:

- Chị nhớ giữ gìn sức khỏe đó. Đừng có tập luyện quá sức, nhớ ăn uống đầy đủ. Huy chương gì cũng được nhưng sức khỏe là vàng đó. Huy đưa tay lau giọt nước mắt vừa trào nơi khóe mắt Hoài Anh.

- Khi chị về, em có chuyện muốn nói với chị.

***

6 tháng sau

Hoài Anh kệ nệ kéo vali từng vào lối nhỏ của xóm trọ. Xóm trọ vắng tanh. Đưa tay nhìn đồng hồ, cô mỉm cười. Giờ này chắc Huy đang ôm sách ở thư viện. Cô vòng qua phía sau phòng Huy, cho tay vào hốc cây đứng cạnh. Cô mỉm cười khi chạm phải chiếc chìa khóa.

Trong phòng, mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp. Huy là vậy, cậu ấy rất kĩ tính theo nhận xét của Hoài Anh. Nhờ sự kĩ tính ấy mà căn phòng của Hoài Anh cũng được nhờ. Hoài Anh mỉm cười khi thấy thùng mì tôm nơi góc bếp. Cô thì thầm "Chắc lại trường kì mì tôm đây".

Trên bàn, một hộp quà được gói rất đẹp. Một chiếc nơ màu hồng xinh xắn. Tò mò, cô tiến lại và mở nắp hộp, sững sờ nhìn thấy đôi giày hồng nằm bên trong, đôi giày ngày xưa cô thấy Huy mua ở cửa hàng ấy.

Một ý nghĩ thú vị lóe lên trong đầu Hoài Anh, cô ngồi xuống ướm thử đôi giày vào chân. Cô mỉm cười "nhìn cũng đẹp đấy nhỉ". Cô đứng dậy, mạnh dạn bước vài bước chân, những bước đầu tiên chuệnh choạng bởi không quen, rồi cô bước vài bước nữa, cảm giác thấy mình điệu đà hơn, cô soi mình trước chiếc gương, thích thú rút sợi dây buộc tóc, xõa mái tóc vừa kịp dài ngang vai. Cô cứ đứng thế, xoay qua, xoay lại trước gương, cười thích thú:

- Nhìn mình cũng đẹp chứ nhỉ!

- Đẹp lắm. Huy lù lù xuất hiện nơi cánh cửa khiến cô giật bắn cả người, chẳng biết đã đứng đấy từ lúc nào.

- Nhóc về lúc nào thế? Sao không lên tiếng cứ đứng rình rình ở đấy. Làm chị giật bắn cả người.

Huy vờ như chẳng nghe thấy lời cô, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân rồi nở nụ cười trìu mến. Nụ cười, ánh mắt ấy làm cô thấy ngượng, bỗng dưng thấy chân tay thừa thãi vô cùng. Cô luýnh quýnh. Chợt nhớ đôi giày cao gót dưới chân, cô toan cởi ra:

- À, chị xin lỗi, chị thấy nó trên bàn, chị cũng tò mò nên mang thử. Cô luýnh quýnh cởi dây giày nhưng nó không nghe lời tẹo nào.

Huy tiến sát lại cô, cậu cúi xuống gài lại cái dây giày vừa bị gỡ.

- Nó rất hợp với chị mà.

- À... ừ...Nhưng sao Nhóc chưa tặng nó. Đã lâu lắm rồi...

Huy nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, giọng đầy âu yếm.

- Vì... chờ chủ nhân của nó đi tập huấn về.

Ngày đăng: 24/12/2019
Người đăng: Đặng Thắm
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Tình yêu công bằng
 

"Cuộc sống có thể không công bằng nhưng tình yêu thì có. Nó mang lại cho chúng ta nhiều và lấy đi của chúng ta không ít. Chấp nhận điều đó là một phần của trò chơi. "

Minh Nhật

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage