Yêu một người lăng nhăng
"Hôm trước em đọc được tin nhắn của cô ta trong điện thoại của anh, vì thế em mới huỷ cuộc hẹn hôm chủ nhật của chúng ta để anh có thời gian gặp cô ấy."
***
Anh gặp cô tình cờ mà gần như sự sắp đặt của Thượng Đế.
Hôm đó đang lượn lờ trên đường thì anh thấy có một cô nàng nhỏ bé đứng ở bến xe bus với vẻ mặt lo lắng, chốc chốc lại đưa đồng hồ lên nhìn. Anh đang rảnh rỗi nên phóng vèo qua, nháy mắt:
- Hey cô em, xe ôm không?
Cô nhìn anh nheo nheo mắt rồi leo lên xe. Anh hơi giật mình nhưng rồi cũng đưa cô đi.
- Cô em đi đâu?
- Công ty X.
Đến nơi, cô dúi vào tay anh 50 ngàn rồi đi vào. Anh trố mắt nhìn, tỏ vẻ khó hiểu. Trời ơi, thật không hiểu được cô nàng này. Có ai mặc quần áo của Chanel, đi SH, mặt mũi sáng sủa bảnh bao làm xe ôm không?
Ngày hôm sau anh lại lượn qua chỗ nhà cô, hôm nay cô tự đi xe riêng.
- Hôm nay không xe ôm nữa hả em?
- Xe hỏng nên mới đi, chứ tiền đâu mà ngày nào cũng ôm với ấp.
- Anh không lấy tiền đâu!
- Anh rảnh dữ ha!
- Ờ, vì anh thích em mà.
- Đầu anh có điện đấy, về nhà đi không khiến người khác bị giật bây giờ. Sáng ra đã gặp kẻ khùng, điên thật!
Cô nói rồi phóng nhanh xe đi trước. Anh cười, từ hôm đó anh tìm mọi cách để làm quen và tán tỉnh cô. Bởi, cô rất đặc biệt!
Hầu như những người leo lên xe của anh đều là gái bao, anh đưa họ đến khách sạn làm việc cần làm và quẳng tiền vào mặt họ. Còn cô, cô là người duy nhất từ trước đến giờ leo lên xe anh mà đưa anh tiền. Ôi cuộc đời!
Ấy vậy mà hơn một năm sau cô mới trở thành người yêu của anh. Lúc đầu cả cô và mọi người đều nghĩ anh trêu đùa cô vì cô không xinh lắm, lại chỉ làm văn thư - cái công việc với đồng lương còm cõi hầu như chẳng ai muốn, mà trong khi anh đẹp trai, nhà giàu, trên mặt lại cốp cái mác "phong lưu đa tình" to đùng thế kia. Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại có sức kiên trì tán tỉnh cô lâu đến thế, bình thường cùng lắm chỉ hai tuần là anh dư sức tan được một em "ngon hàng" rồi.
- Đồng ý làm người yêu anh nhé?
- Nếu tôi nói không thì sao? - Cô lạnh lùng.
- Thì anh lại mặt dày lẽo đẽo bám theo em cả ngày thôi.
- Anh rảnh nhỉ, sao không đi làm viêc gì đi.
- Thì anh đang đi làm công việc hết sức cao cả đấy thôi.
- Việc gì? Tôi thấy anh suốt ngày lông bông thế này thì làm được việc gì cơ chứ?
- À, tìm mẹ cho những đứa con sau này của anh. Nếu bây giờ anh bỏ cuộc thì chúng nó sẽ trách anh ghê gớm lắm vì đã để tuột mất một thiên thần như mẹ chúng nó đây.
Cô ngạc nhiên len lỏi một chút hứng thú, vậy là kể từ hôm đó cô đã trở thành người yêu anh với chức vụ làm "mẹ của những đứa con sau này của anh".
Tình yêu của anh nồng nàn, cháy bỏng, anh như muốn cả thế giới này biết cô là người yêu của anh. Còn cô hết sức nhẹ nhàng và đằm thắm, cô rất yêu anh nhưng hầu như không thể hiện ra ngoài. Cô đảm đang và rất mực dịu dàng, ở bên cạnh cô, anh cảm thấy cứ như hai người đã là vợ chồng của nhau rồi ấy.
Hằng ngày anh vẫn đón cô đi làm. Anh luôn tỏ ra ân cần, chăm sóc cô. Mọi người thấy rất thắc mắc vì rõ ràng cô thua kém anh mọi thứ mà người chạy theo lại là anh, còn cô rất điềm đạm và bình tĩnh, bí quyết giữ người yêu của cô là gì?
[...]
- Anh này, chủ nhật tuần này em bận rồi, mình không gặp nhau anh nhé! - Cô ngồi trên ghế tựa đầu vào vai anh.
- Em đi đâu để anh đưa đi?
- Chuyện con gái ấy mà, em tự đi được, anh cũng có công việc của mình, đâu phải lúc nào em cũng làm phiền anh được.
Chủ nhật cô ở nhà cả ngày chẳng đi đâu, cô lướt web, đọc sách, tưới cây và nấu ăn cho cha mẹ.
Mấy ngày sau bạn bè cô xì xào bàn tán chuyện gặp anh đi với tình nhân mới, anh thì bối rối chẳng biết nói gì vì đó là sự thật, càng không dám nhìn mặt cô. Cô vẫn tỏ ra bình thường, vẫn làm công việc của mình, vẫn cười nói với anh như trước.
Anh lại gần ôm chặt cô từ phía sau, nói giọng đầy ân hận:
- Xin lỗi em, hôm đó anh đã ngủ với một cô gái khác!
- Em biết!
Anh giật nảy mình.
- Hôm trước em đọc được tin nhắn của cô ta trong điện thoại của anh, vì thế em mới huỷ cuộc hẹn hôm chủ nhật của chúng ta để anh có thời gian gặp cô ấy.
- Em không ghen à?
- Em cũng là người chứ có phải gỗ đá đâu mà không ghen, nhưng em ghen theo cách của em. Khi đồng ý yêu một người lăng nhăng như anh, êm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
- Là sao? - Anh ngạc nhiên
- Là để anh tự đầu thú và quay lại với em, như thế này này. - Cô mỉm cười
- Em thật khó hiểu.
- Anh thấy cô bé ấy thế nào?
- Anh không có nhiều cảm xúc về cô ta lắm!
- Em không muốn giữ chặt lấy anh vì em sợ anh bị ngạt thở. Nếu hôm đó em không cho anh gặp cô ta thì em sẽ không còn là em nữa. Em muốn để giữa chúng ta một khoảng cách để anh sẽ dần dần lấp đầy nó bằng yêu thương. Em muốn anh tiếp xúc với người con gái khác để hiểu rằng chẳng ai trong số họ được như em. Cái đó có lợi cho em, thì việc gì em phải cấm.
- Thế em không sợ anh phản bội em à?
- Em tin anh! Thà em tin dù bị anh kừa, còn hơn không tin mà khiến anh tổn thương. Em biết sẽ có những lúc anh cần thử với một người mới nhưng dù có chuyện gì di nữa thì em mãi là người phụ nữ cuối cùn của anh. Mà nếu bị phản bội thì cũng chẳng sao, người như thế không đáng để em buồn.
Anh siết chặt vòng tay ôm cô:
- Ôi trời ơi, tôi yêu phải một nữ quái hay một Thánh nhân đây? Thế từ mai anh sẽ đi cặp bồ nhé?
- Anh thử xem, em cho anh đi theo cô ta luôn!
Anh và cô cùng cười, cả hai đều hiểu rằng họ không thể sống thiếu nhau.
Khoảng cách trong tình yêu không phải lúc nào cũng là xấu, cũng khiến cho cả hai mệt mỏi và chán nản nhau, đôi khi chúng ta cần có khoảng cách để cho nhau có cuộc sống riêng, để cả hai cùng lấp đầy nó bằng yêu thương và sự bao dung.