Thời gian để yêu - Tháng 2
Anh đã là một người đàn ông đeo nhẫn cưới. Em cũng biết điều đó. Anh và em đến với nhau, chưa bao giờ cả hai nói về vợ anh, nhưng trách nhiệm và mặc cảm tội lỗi vẫn đè nặng lên vai của hai đứa.
***
Thứ Tư, mgày 02.02.2011
Cua
Tôi đi công tác ở nơi có biển, mang về nhà biết bao nhiêu là tôm cua tươi sống. Vợ tôi làm một mâm cơm chiều toàn là những món bổ dưỡng chế biến từ cua. Mọi người ăn rất ngon lành, trừ bố.
Bố tôi chỉ làm vài muỗng cơm rồi lặng lẽ ra một góc ngồi uống rượu. Tôi nghĩ là ông đang có chuyện buồn gì đó nên mới thế!
Tối, tôi xuống nhà uống nước, thấy ông đang nấu mì gói ăn. Tôi hỏi:
- Sao chiều bố không ăn cua với tụi con? Bố giận gì con à?
Bố tôi cười buồn:
- Miệng bố chỉ còn có ba cái răng nhai được...
Thứ Bảy, ngày 12.02.2011
Ngón tay giữa
Anh đã là một người đàn ông đeo nhẫn cưới. Em cũng biết điều đó. Anh và em đến với nhau, chưa bao giờ cả hai nói về vợ anh, nhưng trách nhiệm và mặc cảm tội lỗi vẫn đè nặng lên vai của hai đứa.
Một hôm, em cầm bàn tay anh lên. Chiếc nhẫn cưới anh đã tinh ý giấu đi mỗi khi gặp em để em không phải buồn. Em lặng lẽ lấy một chiếc nhẫn khác từ trong túi của em đeo vào ngón tay giữa của anh.
Anh ngạc nhiên nói: "Chẳng ai đeo nhẫn cho người yêu ở ngón tay này hết em ạ!".
Em cười buồn: "Em phải đeo vào ngón tay giữa, vì ngón áp út anh phải đeo nhẫn của chị ấy rồi...".
Phan Ý Yên