Gửi bài:

Thời gian để yêu - Tháng 2

Anh đã là một người đàn ông đeo nhẫn cưới. Em cũng biết điều đó. Anh và em đến với nhau, chưa bao giờ cả hai nói về vợ anh, nhưng trách nhiệm và mặc cảm tội lỗi vẫn đè nặng lên vai của hai đứa.

***

Thứ Tư, mgày 02.02.2011

Cua

Tôi đi công tác ở nơi có biển, mang về nhà biết bao nhiêu là tôm cua tươi sống. Vợ tôi làm một mâm cơm chiều toàn là những món bổ dưỡng chế biến từ cua. Mọi người ăn rất ngon lành, trừ bố.

Bố tôi chỉ làm vài muỗng cơm rồi lặng lẽ ra một góc ngồi uống rượu. Tôi nghĩ là ông đang có chuyện buồn gì đó nên mới thế!

Tối, tôi xuống nhà uống nước, thấy ông đang nấu mì gói ăn. Tôi hỏi:

- Sao chiều bố không ăn cua với tụi con? Bố giận gì con à?

Bố tôi cười buồn:

- Miệng bố chỉ còn có ba cái răng nhai được...

thang2

Thứ Bảy, ngày 12.02.2011

Ngón tay giữa

Anh đã là một người đàn ông đeo nhẫn cưới. Em cũng biết điều đó. Anh và em đến với nhau, chưa bao giờ cả hai nói về vợ anh, nhưng trách nhiệm và mặc cảm tội lỗi vẫn đè nặng lên vai của hai đứa.

Một hôm, em cầm bàn tay anh lên. Chiếc nhẫn cưới anh đã tinh ý giấu đi mỗi khi gặp em để em không phải buồn. Em lặng lẽ lấy một chiếc nhẫn khác từ trong túi của em đeo vào ngón tay giữa của anh.

Anh ngạc nhiên nói: "Chẳng ai đeo nhẫn cho người yêu ở ngón tay này hết em ạ!".

Em cười buồn: "Em phải đeo vào ngón tay giữa, vì ngón áp út anh phải đeo nhẫn của chị ấy rồi...".

Phan Ý Yên

Ngày đăng: 18/09/2012
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage